CHƯƠNG 23


"Cậu ấy là em trai của tôi." Vào lúc Trì Gia quay người rời đi, Cảnh Nhuế đột nhiên nói.

Trì Gia dừng lại, sau đó cười mỉm, "Tôi hiểu."

Vậy là tiểu thịt tươi rồi, không phải là "em kết nghĩa" sao, xem ra phú bà người ta rất giỏi khoản ấy. Trì Gia đại não giật giật, lúc này cô còn tưởng rằng vừa rồi Cảnh Nhuế đang sờ soạng và hôn người kia, phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên là thành như vậy.

### "- tiểu thị tươi": kiểu kiểu mấy bạn nam có nhan sắc cực phẩm, có khi còn nổi tiếng.

Rõ ràng là có hàm ý trong lời nói "Tôi hiểu" của Trì Gia, Cảnh Nhuế nắm lấy cổ tay Trì Gia, không cho cô ấy đi.

"Cô kéo tôi để làm gì!" Trì Gia hất tay ra.

"Cô hiểu cái gì rồi?" Nhìn thấy phản ứng của Trì Gia, Cảnh Nhuế cau mày cười bất lực, "Em trai."

Trì Gia: "..."

"Chị ..." Cảnh Nguy bước ra từ phòng rửa tay và thấy Cảnh Nhuế đang trò chuyện với cô gái xinh đẹp vừa hát lúc nãy. Trong lòng còn nghĩ, chị mình quả nhiên hiệu suất cao. Biết mình đang để ý nàng mà tích cực bắt cầu giựt dây.

Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời quay lại, chính là tiểu cún vừa rồi ôm vai sờ mặt hồ ly tinh, là một thanh niên vừa cao vừa soái, Trì Gia liếc nhìn, tuy nhiên không còn cảm thấy điên cuồng trong lòng.

"Xin chào, tôi tên là Cảnh Nguy." Ở trước mặt mỹ nhân, Cảnh Nguy không bao giờ hồ đồ.

Cảnh Nhuế, Cảnh Nguy, hai người này thật sự là cùng một nhà.

Trì Gia xấu hổ, mở lời chào có lệ với Cảnh Nguy, "Xin chào."

"Tôi mời cô một ly, cô hát thật êm tai." Cảnh Nguy tự nhiên mà đẩy Cảnh Nhuế sang một bên, giành lấy vị trí tốt nhất để tán tỉnh cô gái, không quên ném một nụ cười về phía Trì Gia, nghĩ tới sẽ làm say đắm tất cả chúng sinh, "Mình xưng hô thế nào đây? "

"Trì Gia."

Ở bên kia, Cảnh Nhuế đang lặng lẽ uống rượu, giống như một người thừa.

Sau khi Trì Gia tự giới thiệu, nhất thời ba người rơi vào im lặng.

"Đúng rồi, đây là chị gái của tôi." Có Cảnh Nguy ở đây, hoàn toàn không cần lo lắng về việc hội hè tẻ nhạt.

Trì Gia liếc nhìn Cảnh Nhuế, "Tôi quen biết cô Cảnh." Hơn nữa không phải bình thường quen biết.

"Thì ra là thế, vậy chúng ta uống cùng nhau đi." Cảnh Nguy đưa mắt sang Cảnh Nhuế, "Đúng không, chị."

Cảnh Nhuế ánh mắt lạnh lùng, tên này chỉ lúc tán gái mới kêu chị đến ngọt miệng như vậy. Cảnh Nhuế cuối cùng nhìn lên Trì Gia: "Cùng nhau uống không?"

"Không cần, tôi còn có việc"

Cảnh Nguy ban đầu muốn thêm tài khoản WeChat của Trì Gia, chỉ tiếc, còn không có kịp mở miệng, người ta đã đi mất.

Tối nay rất không hợp với phong cách của Trì Gia, cô không trao cho Cảnh Nguy danh thiếp, sau đó trịnh trọng giới thiệu nghề nghiệp của mình. Chỉ vội vàng rời đi. Trong mắt cô, bạn mới là khách hàng tiềm năng, như mỏ vàng cần khai quật. Vì vậy, bạn bè của Trì Gia thà thừa chứ không để thiếu.

"Hôm nay thần thái em kém sao?" Sau khi Trì Gia rời đi, Cảnh Nguy hỏi Cảnh Nhuế một cách khó hiểu. Đêm nay là thất bại lớn nhất trong lịch sử tán gái của hắn. Chưa nói quá năm câu đã làm người ta bỏ đi mất, đã vậy còn không để lại phương thức liên lạc.

Cảnh Nhuế nhấp một ngụm rượu nhìn Cảnh Nguy, "Cũng tạm."

Sau khi nói xong, Cảnh Nhuế cảm thấy vi diệu, bởi vì "Cũng tạm" là câu thần chú của Trì Gia. Nghe Trì tiểu thư niệm như khẩu quyết, không biết mình đã quen từ bao giờ.

Cảnh Nguy cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, "Làm sao chị gặp được cô ấy? Một mỹ nhân như vậy mà chị không có giới thiệu cho em. Chị có biết không, em trai chị cô độc gần nửa năm rồi, cứu vớt em đi."

Cảnh Nhuế nhìn Cảnh Nguy phân tích, "Người ta nếu có hứng thú với em, vừa lúc nãy sẽ ở lại uống cùng, cũng sẽ cho em cách liên lạc"

"Có lẽ là do cô nàng chậm nhiệt"

Cảnh Nhuế uống rượu không nói lời nào, Trì Gia chậm nhiệt? Khi các nàng lần đầu tiên trên giường ... một chút cũng không chậm. Nghĩ đến đó, nụ cười trên mặt Cảnh Nhuế dần tắt.

"Chờ đã," Cảnh Nguy giật mình, "Không phải chị cũng nhìn trúng cô ấy chứ?"

Cảnh Nhuế năm đó mười tám tuổi liền hiên ngang dẫn bạn gái về nhà, chuyện nàng thích nữ nhân, người nhà họ Cảnh đều rõ.

Sự lo lắng của Cảnh Nguy không phải là không có lý, thật ra, hắn có bản lĩnh tán tỉnh phụ nữ nhưng mà Cảnh Nhuế, thật đắng là, ánh mắt nhìn phụ nữ của Cảnh Nhuế và hắn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Lại nói thêm, đó là một câu chuyện buồn ...

"Chị thực sự thích cô ấy sao?!" Thấy Cảnh Nhuế không trả lời, Cảnh Nguy trở nên căng thẳng trong vô vọng, hắn luôn cảm thấy chỉ cần chị gái ra tay thì sẽ không có chuyện đến phiên mình.

"Chị không có hứng thú." Vẫn những lời đó, biểu cảm trên mặt Cảnh Nhuế hầu như không thay đổi. Mặc dù nàng có ý như thế nào, nhưng Trì tiểu thư lại miễn cưỡng như vậy, dây dưa thêm cũng không có gì thú vị.

Nghĩ đến đó, Cảnh Nhuế buồn bực uống thêm một ly. Nàng không muốn trêu chọc gái thẳng chưa công khai, cũng vì nguyên nhân này mà tốn quá nhiều công sức.

Khi có cảm tình, ở bên nhau là điều hiển nhiên, hà tất phải lo trước lo sau để tình cảm trở thành gánh nặng. Công việc đã đủ mệt mỏi, nàng chỉ hy vọng tình cảm là một liều thư giản.

Nếu tình yêu không bỏ một chút tâm sức, thời hạn sử dụng sẽ ngắn đến đáng thương. Cảnh Nhuế chưa bao giờ có một mối quan hệ lâu dài, bởi một khi đam mê không còn, hormone tình yêu sẽ giảm xuống, và rồi cũng không xa một bước chia tay.

Vân Hân ngõ ý Cảnh Nhuế nên ổn định lại, nhưng Cảnh Nhuế nói, nàng đối với tình cảm chỉ là thuận theo tự nhiên.

Nghe thấy Cảnh Nhuế không có hứng thú với Trì Gia, Cảnh Nguy thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi. Chị có thông tin liên lạc của cô ấy không, cho em đi, rượu tối nay em mời."

Cảnh Nhuế đứng dậy, để ly rượu trong tay xuống, lạnh lùng ném cho Cảnh Nguy hai chữ, "Không có."

Lại một người nữa rời đi, để lại Cảnh Nguy một mình hoang mang, sao chị hắn mang theo một bộ dạng áp suất thấp như vậy. Đêm nay mình cũng đâu có trêu chọc nàng...

*

Ba ngày sau, tại quán bar N, Cảnh Nguy có được thông tin liên lạc của Trì Gia như hắn mong muốn.

"Chào, chúng ta lại gặp nhau." Cảnh Nguy cẩn thận mà sáng tạo một màn "vô tình gặp được".

Trì Gia và Cảnh Nguy trò chuyện một lúc, nhưng vì bệnh nghề nghiệp, cô vẫn không thể nhịn xuống mà đưa cho Cảnh Nguy danh thiếp, nếu sắp tới thiếu hụt phần trăm có thể từ anh ta mà bù đắp, khách hàng tiềm năng đã đến trước cửa, có ngốc mới bỏ qua, "Anh Cảnh, nếu anh có nhu cầu thiết kế, anh có thể tìm tôi, tuyệt đối chuyên nghiệp."

"Tìm cô, nhất định tìm cô." Cảnh Nguy bị cô nàng cười ngọt quá rồi, hắn chưa từng thấy cô gái nào có nụ cười tươi mát như vậy.

Biết cười cũng là một loại phẩm chất nghề nghiệp, nếu có thể nhận đơn hàng thiết kế, Trì Gia một ngày 24 giờ treo nụ cười trên mặt đều được.

Cảnh Nhuế gần đây thường xuyên nghe thấy tên Trì Gia, và đó là từ miệng của Cảnh Nguy.

Trong phòng làm việc, Cảnh Nguy dựa dựa vào bàn, miệng lưỡi: "Chị nè, em cá rằng cô gái đó cũng có hứng thú với em. Mỗi lần gặp em, cô ấy đều nở nụ cười ngọt ngào."

"Cô gái đó" là chỉ Trì Gia, tai của Cảnh Nhuế mấy ngày nay nghe đến chai sạn.

Cảnh Nhuế ngồi trong văn phòng ký tài liệu, không thèm nhìn lên, "Em nói đủ chưa? Nói đủ thì đi ra ngoài, đừng cản trở công việc."

"Em đến là để nói chuyện này, em đã hẹn Trì Gia đến chỗ chị ăn tối, chị có thể thay em xuống bếp không? Sẵn tiện tác hợp cho người ta luôn ... đi mà chị đại"

Cảnh Nhuế nghe vậy ngẩng đầu lên, "Em đã hẹn được cô ấy?"

"Sao lại không hẹn được? Dù sao thì em cũng bảnh bao, giàu có, đẹp trai. Dựa vào thần thái này hẹn gặp với một mỹ nhân có gì là khó?", Cảnh Nguy nói một cách đầy tự tin.

Cảnh Nhuế đang trầm ngâm, ngay lúc này, Trì tiểu thư gọi tới, Cảnh Nhuế đưa ánh mắt ra hiệu Cảnh Nguy im lặng.

"Cảnh tiểu thư..." Trì Gia vẫn như vậy xưng hô với Cảnh Nhuế, chỉ trừ những lúc trên giường mới kêu ra cái gì đó khác biệt. "Tối nay tôi đến ký hợp đồng được không, sẵn tiện hôm nay Cảnh Nguy hẹn tôi đến Cảnh Hào bàn phương án thiết kế, chúng ta cũng ký hợp đồng hôm nay đi"

Không lâu sau khi Trì Gia đưa danh thiếp, Cảnh Nguy liền nói rằng anh ta có một căn nhà cũ cần được trang trí lại và muốn trực tiếp nói chuyện cụ thể.

Đã có nhu cầu thiết kế, tất nhiên là vì bạn bè, Trì Gia sảng khoái đáp ứng, với lại gần đây cô cũng muốn đến Cửu Hào ký hợp đồng thi công.

Khi Cảnh Nhuế nhận được cuộc gọi từ Trì Gia, điều quan tâm đầu tiên là Trì Gia gọi cô là Cảnh tiểu thư, nhưng lại gọi trực tiếp tên Cảnh Nguy . Trì Gia và Cảnh Nguy mới chỉ quen nhau được vài ngày.

"Tối cô mang hợp đồng đến, hôm nay sẽ ký." Cảnh Nhuế nói xong liền cúp điện thoại.

"Em cùng Trì Gia bàn về phương án thiết kế?" Cảnh Nhuế hỏi Cảnh Nguy.

"Hai ngày trước em mua một căn hộ cũ, muốn nhờ cô ấy thiết kế lại. Nếu không có cơ hội, thì cứ tạo ra cơ hội."

"Cái em gọi thần thái là đây sao?" Cảnh Nhuế cười một tiếng, "Cảnh Nguy, em có biết tại sao cô ấy lại cười với em không? Bởi vì em mang tiền đến cho cô ấy, có hiểu không?"

Cảnh Nhuế lại nhớ đến lúc trước cũng là chính mình đưa ra biệt thự, Trì tiểu thư trên mặt tươi cười ... làm người ta ngọt ngào đến đau lòng.

Cảnh Nguy không quan tâm, "Chuyện này thì có gì đâu, nếu cô ấy chịu làm bạn gái em, cho cô ấy bao nhiêu tiền em đều vui."

Cảnh Nhuế đỡ trán, thấy Cảnh Nguy quá phiền phức, "Em đi ra ngoài, chị còn có việc phải làm."

"Chị, nhớ là tối nay đó nhen"

Sáu giờ, bầu trời đã tối đen mịt mờ, Trì Gia vuốt ve hợp đồng đi đến Cửu Hào. Lần này ký hợp đồng thi công với Cảnh Nhuế so với lần trước dễ thở hơn rất nhiều.

Hôm nay Cửu Hào đóng cửa. Về phần tại sao, Trì Gia cũng không còn tò mò nữa, bởi vì giờ làm việc của nhà hàng này cũng giống như giờ làm việc của Cảnh Nhuế, khó mà đoán được.

"Tiểu Gia đến rồi à", Cảnh Nguy xa xa nhìn thấy Trì Gia, liền đứng lên, nhiệt tình tiếp đón.

Trì Gia cười với Cảnh Nguy, khi ánh mắt nhìn phía Cảnh Nhuế, nụ cười trên mặt liền đông cứng , nhưng trong chốc lát, cô vẫn như cũ cười rất tự nhiên, "Cảnh tiểu thư, chúng ta ký hợp đồng trước nhé?"

Ánh mắt Cảnh Nhuế hướng đến gương mặt Trì Gia, cô gật đầu cười, "Ừ."

Cảnh Nguy có cảm giác rằng hắn hoàn toàn bị bỏ qua, rõ ràng mình là người chủ trì bữa tối này mà.

Việc ký hợp đồng cũng chỉ vài phút, Cảnh Nhuế gần như không xem qua, ngón tay thon dài cầm lấy bút, nàng lưu loát ký tên mình vào hợp đồng.

Trì Gia trong lòng bùi ngùi, cùng với nhà giàu mới nổi chốt được hợp đồng thật là sung sướng, chưa bao giờ nhắc đến tiền bạc, mà dù giá cả có cao bao nhiêu thì trong mắt họ, cũng bình thường thôi....

"Tối nay cô thật may mắn. Chị tôi đích thân xuống bếp. Chị ấy chưa bao giờ dễ dàng đối với người khác nấu năn đâu, ăn rồi sẽ nghiện đó. Không hề nói quá."

Ngay khi Cảnh Nguy nói những lời này, Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời nâng mắt nhìn về đối phương, bất quá hai người cũng không có bắt bẻ Cảnh Nguy.

"Tiểu Gia, chúng ta thảo luận phương án thiết kế đi, tôi không hiểu cho lắm."

Dưới ánh mắt nhắc nhở hết lần này đến lần khác của Cảnh Nguy, Cảnh Nhuế đặt bút xuống, điềm đạm mở lời: "Trì tiểu thư đã giúp chị làm hai bản thi công, cả hai đều rất tốt. Nếu em có ý kiến ​​gì thì cứ trực tiếp nói với Trì tiểu thư, cô ấy vô cùng chuyên nghiệp. Người không những xinh đẹp, mà quan trọng hơn, Trì tiểu thư vẫn còn độc thân ... "

Cảnh Nhuế nói rất chậm, đặc biệt là câu cuối cùng.

"Thật sao? Xem ra em có cơ hội" Cảnh Nguy dựa theo lời Cảnh Nhuế, nửa đùa nửa thật.

Nghe xong lời Cảnh Nhuế, Trì Gia trong lòng nổi lửa, tay phải cầm chặt ly thủy tinh, khớp tay trắng bệt, ý tứ của họ Cảnh kia, là đem chính mình giới thiệu cho em trai nàng ta?

Trì Gia sắc mặt có chút khó coi, bị nụ cười phong tình của Cảnh Nhuế làm cho chán ghét. Bất kể lúc nào, trên mặt nàng ta đều tươi cười như vậy, ngoại trừ quyến rũ, không nhìn ra cái gì khác, cũng không biết Cảnh tiểu thư trong lòng đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Cảnh Nhuế thờ ơ đứng lên, "Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi vào bếp."

Cảnh Nguy đang nói chuyện với Trì Gia, nhưng Trì Gia một chữ cũng không nghe lọt. Sau năm phút, Trì Gia đột nhiên đứng dậy, làm Cảnh Nguy giật nảy mình, "Sao vậy?"

"Tôi đột nhiên nhớ ra, có chút chuyện cần nói với Cảnh tiểu thư..."

"Tiểu gia..." Cảnh Nguy như chìm trong sương mù, nhưng Trì Gia đã đứng dậy, hướng phòng bếp Cảnh Nhuế mà đi.

Trì Gia không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa liền đi vào.

Trong phòng bếp, Cảnh Nhuế xắn tay áo, nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Gia, trầm giọng nói: "Cô đến đây làm gì?"

Trì Gia chăm chú nhìn Cảnh Nhuế, một lúc sau, cô bước đến bên cạnh Cảnh Nhuế, giống như trước đây, giúp nàng rửa rau.

Cảnh Nhuế nghiêng đầu liếc nhìn Trì Gia, tiếp tục cúi đầu làm, sau một hồi cắt rau, mới bắt đầu thản nhiên cùng Trì Gia trò chuyện, "Cô thấy Cảnh Nguy như thế nào?"

Trì Gia tay ngâm trong nước lạnh, nhìn chằm chằm vào sóng nước, "Rất tốt."

"Tôi thấy hai người cũng rất hợp nhau. Hắn có cảm tình với cô, cô có thể cân nhắc." Cảnh Nhuế cúi đầu, cả buổi đều mang một nụ cười, rất nhẹ nhàng. "Hắn ta là em họ của tôi, gia cảnh không tệ. Hai người đều xứng tầm, tuổi cũng vừa vặn. Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi..."

"Cô cố ý?"

"Cố ý cái gì?"

"Cảnh Nhuế." Trì Gia rửa sạch rau, giật khăn lau tay, cô quay lại nhìn sườn mặt Cảnh Nhuế, giọng nói của cô không quá lớn nhưng đặc biệt bắt tai, "Chúng ta vừa mới lên giường, cô lại giới thiệu tôi cho em trai của cô, cô là muốn như thế nào? Không xấu hổ sao?"

Cảnh Nhuế nắm chặt chuôi dao, cuối cùng dừng động tác trong tay, đặt dao xuống, "Không phải chính cô nói như vậy sao? Rằng coi như giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra. Tại sao lại đem chuyện này nhắc đến?"

Rốt cuộc, vẫn là nhắc đến.

Im lặng, trầm mặc.

Trì Gia tính khí vốn nóng nảy, bình thường vì tính chất nghề nghiệp nên nhẫn nhịn cũng được đi, đằng này sinh hoạt cá nhân tình cảm nơi nơi chốn chốn cũng phải chịu đựng, hiện tại nàng không nhịn được nữa, khắc chế không được nữa...

Nhìn khuôn mặt luôn tươi cười thản nhiên của Cảnh Nhuế, Trì Gia não nóng, xông lên, tiến về phía bờ môi kia, gắt gao lấp kín.

Lần này, Trì Gia cuối cùng đã làm được điều mà cô muốn làm nhất mỗi khi đến gần Cảnh Nhuế.

Một cái hôn trong chớp mắt, lý trí tan rã.

"Ưm ..." Cảnh Nhuế còn không kịp nhắm mắt, môi bị mút liếm, cuối cùng khớp hàm bị mở ra, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy, ngực cũng bị người nhẹ nhàng vuốt ve.

Với việc trên người Cảnh Nhuế mà liên tục tác động, Trì Gia rất thành thục, dù sao trong mơ cũng thường xuyên luyện tập.

Cảnh Nhuế không ngờ rằng trong giây tiếp theo, cô vẫn duy trì tư thế thân mật như vậy với Trì Gia.

Trì Gia nhắm mắt, dùng sức mà hôn Cảnh Nhuế, mang theo ưu tư cùng bất mãn, Cảnh Nhuế không đáp lại, nhưng tùy ý để Trì Gia dày xéo môi và lưỡi của cô.

Sau nụ hôn có phần mạnh bạo ấy, Trì Gia từ từ buông môi Cảnh Nhuế ra, nhưng tay cô vẫn ở trong quần áo của nàng, vuốt ve, vân vê.

"Ưmmm..." Cảnh Nhuế khẽ ngâm giọng mũi, khuôn mặt bị Trì Gia hôn đến đỏ bừng, rõ ràng thần sắc động tình, tựa như những đêm đó cùng nhau.

Dựa vào thật gần, hai người nhìn chằm chằm đối phương, không nói một lời, cùng cực mà đối diện, ánh mắt lưu luyến.

Trì Gia không thể không hôn Cảnh Nhuế một lần nữa, nhưng nó dịu dàng hơn trước rất nhiều, dưới sự khiêu khích môi và lưỡi của Trì Gia, cuối cùng không thể kháng lại, Cảnh Nhuế chậm rãi buông xuống mi mắt, hôn sâu.

Tại phòng bếp, hai người sát sao cùng một chỗ, dính lấy hôn lấy, cơ hồ quên mình.

Cảm giác thật quen thuộc, hôn hồ ly tinh vẫn rất thoải mái, Trì Gia thực sự thích mùi thơm trên cơ thể Cảnh Nhuế, đến mức giống như bị nghiện, nhất là sau khi hôn nàng ấy, cô lại nghĩ đến hai đêm kia.

Phóng túng, thư thái, nhưng chưa thỏa mãn, Trì Gia buông Cảnh Nhuế ra, đáy lòng còn muốn tiếp tục.

"Trì Gia, rốt cuộc là ai dây dưa ai, tôi không đi khiêu khích cô, cô lại đến đây khiêu khích tôi..." Cảnh Nhuế bị Trì Gia hôn đến choáng váng, nói chuyện mang theo thở gấp.

Trì Gia không thể rời mắt khỏi gương mặt Cảnh Nhuế, uốn éo nói: "Chỉ cho phép cô trêu chọc tôi, còn không cho phép tôi trêu chọc cô?"

Trì Gia biết rằng lần này, một khi khiêu khích Cảnh Nhuế, cô không thể xem các nàng như chưa có chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng mà vừa rồi chính là nhịn không được, thật ra trong lòng cũng không muốn chịu đựng ...

Chịu đựng sự ngột ngạt.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đông cứng tại chỗ.

Cuối cùng, vẫn là Cảnh Nhuế chủ động kéo cánh tay của Trì Gia, vòng qua eo nàng, nâng cằm Trì Gia lên, hai người môi đỏ mọng đối diện nhau, "Cho phép cô trêu chọc tôi, vừa lòng không?"

Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế lúc này, nàng ta tựa hồ rốt cuộc không giấu được cái đuôi hồ ly, bản tính lộ rõ, lại bắt đầu đến câu dẫn mình, nhưng là, chính mình cư nhiên thích cảm giác này...

"Cảnh Nhuế, lần trước ở phòng làm việc, cô ăn mặc như vậy... cô dám nói cô không câu dẫn tôi sao?" Trì Gia nói điều cô muốn nói nhất ngày hôm đó.

Tóm lại Trì Gia cho rằng nàng dụ dỗ cô ấy, nhưng Cảnh Nhuế không quan tâm, dựa theo ý mà nói: "Nhìn cô thì tôi liền nhịn không được muốn dụ dỗ, vậy làm sao bây giờ?"

"Hồ ly tinh!" Trì Gia nói xong, đè Cảnh Nhuế ra, tiếp tục hôn, hôn lên môi, lên má, lên cổ của nàng. Thật lâu sau, Trì tiểu thư rốt cuộc cũng bại lộ bản tính, muốn hôn cho đủ ...


...................................................................................

***Editor có lời muốn nói: mình thuộc dạng gà mờ, có edit bao giờ mô. Chỉ là mê đắm bộ này quá nên vừa đọc vừa edit luôn cũng tiện. Mình biết có một số câu từ đọc lên muốn nuốt lưỡi luôn, còn lọng cọng lắm. Mong đồng đạo bỏ qua nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt#gl