53

Chương 53

Cổ Mạn Thanh thấy Quý Trạch An rời khỏi phòng hiệu trưởng sắc mặt liền âm trầm, về đến nhà cũng không có chuyển biến tốt, ngược lại là càng ngày càng âm trầm. Nàng vừa nghĩ tới con thứ hai của mình không quan tâm luân thường sống hết đời cùng một nam nhân liền quả thực không thể nhẫn nhịn, nhưng là con thứ hai bên kia căn bản từ chối tiếp điện thoại của nàng, hiện tại ngay cả lão đại cũng không nhận điện thoại, bọn họ căn bản không tìm được người, cho dù biết hắn ở nơi nào, mỗi lần đi đều không tìm được người, hắn quả nhiên là tính đến tinh chuẩn.

Giang Khâm Viễn tan học về đến nhà, nhìn thấy mẹ già sinh khí ngồi ở trên ghế sa lon, thả cặp sách xuống, lên tiếng chào hỏi nàng.

"Tiểu Viễn, ngươi đã trở lại a, ngày hôm nay đại ca ngươi cũng trở về." Ánh mắt Cổ Mạn Thanh nhìn tiểu nhi tử như mềm nhũn ra, sắc mặt cũng khá lên mấy phần. Bất quá điều kiện tiên quyết là không nhắc đến Quý Trạch An, Du Dịch yêu thích nam nhân Cổ Mạn Thanh sẽ không cho rằng là lỗi của Du Dịch, nàng sẽ cho rằng tất cả vấn đề đều xuất hiện ở trên người Quý Trạch An, đều là cậu không tốt mà không phải nhi tử mình không tốt.

Giang Khâm Viễn không cẫn đoán cũng biết tại sao mẫu thân sinh khí, việc ngày hôm nay nàng đi Cảnh ảnh tìm bạn trai Nhị ca hắn cũng không gạt người trong nhà, toàn gia trên dưới đều biết, cả a di người hầu đều rõ ràng, chỉ là mọi người không có lắm mồm nói cái gì.

"Ừm." Giang Khâm Viễn gật gật đầu, liền cầm cặp sách lên chuẩn bị đi phòng sách nhỏ, bất quá lúc này bị Cổ Mạn Thanh gọi lại.

Giang Khâm Viễn là tiểu nhi tử của Cổ Mạn Thanh, cũng là nàng lớn tuổi có con. Hắn năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học tại Cảnh ảnh, nhỏ hơn cả một con giáp so với lão đại Giang Khâm Dật trong nhà. Thời điểm Du Dịch bốn tuổi bị người trong nhà đưa đi, qua năm năm sau Cổ Mạn Thanh mới có tiểu nhi tử này, vẫn luôn xem như bảo bối. Giang Khâm Dật không có thiên phú chính trị, năm đó cũng là lão gia tử đồng ý hắn đi vào vòng giải trí. Giang Khâm Dật liền càng... Hiện tại cả người mẹ là nàng cũng không nhận, chỉ có tiểu nhi tử nàng có thể kế thừa Giang gia , cho nên tuy rằng sủng ái tiểu nhi tử nhưng không mất nghiêm khắc.

"Tiểu Viễn, trò chuyện cũng mẹ đi, trong lòng mẹ buồn phiền hoảng loạn." Cổ Mạn Thanh nhắm ngay tiểu nhi tử chuẩn bị rời đi ngoắc ngoắc tay, nhìn hắn lần thứ hai để sách xuống ngồi trên ghế sa lon bên cạnh nàng lúc này mới hài lòng.

Giang Khâm Viễn tuy rằng tôn kính mẫu thân, nhưng đối với việc mẹ làm vẫn hết sức không đồng ý, trước kia hắn cũng không nói gì, bởi vì mẫu thân là trưởng bối, hiện tại nàng chủ động tìm hắn đàm luận, Giang Khâm Viễn liền nói thẳng: "Mẹ, sự tình Nhị ca ngươi không nên nhúng tay vào ."

"Ta sao có thể không nhúng tay vào! Ta là mẹ hắn!" Vừa nghe Giang Khâm Viễn nói Cổ Mạn Thanh liền kích động.

"Gia gia đều chấp nhận không nhúng tay, ngươi cần gì phải vậy? Nếu ngươi thật tâm nghĩ vì Nhị ca liền không nên nhúng tay vào tình cảm của hắn, ta cảm thấy Nhị ca như bây giờ rất tốt, hạnh phúc hơn so với lúc trước, mẹ ngươi luôn là một trưởng bối quản cái này quản cái kia, ta cảm thấy cả đời Nhị ca cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ngược lại sẽ càng thêm rất ghét ngươi, mà ngươi..." Kỳ thực đã sớm mất đi tư cách giáo dục hắn... Giang Khâm Viễn vẫn là nuốt vào chưa có nói ra nửa câu nói sau, mẫu thân đã sắp sáu mươi tuổi, hắn không muốn kích thích nàng quá nghiêm trọng.

"Tiểu Viễn! Ngươi đây là muốn tức chết mẹ à!" Cho dù Giang Khâm Viễn cũng không nói gì kích thích người, Cổ Mạn Thanh vẫn bị hắn kích thích.

Giang Khâm Viễn biết hiện tại nói cái gì nàng cũng nghe không lọt, cũng không ngồi xuống tiếp tục khuyên nàng, mà là trực tiếp cầm cặp sách ra cửa, cũng không trở về thư phòng, mà là chuẩn bị đi nhà gia gia hắn ở qua một đêm. Hắn là gia gia giáo dục lớn lên, tình cảm cùng gia gia còn tốt hơn so với cùng cha mẹ, chuyện năm đó hắn cũng là nghe được từ trong miệng gia gia.

Sau khi gia gia biết hành động của cha mẹ liền phái người đi đón Nhị ca trở về chuẩn bị tự mình nuôi, đại sư mang Nhị ca đi không biết dùng cách gì, liền trốn đi dưới mắt của bọn họ, bọn họ không có biện pháp nào. Cũng chính bởi vì vậy, hắn vừa dứt sữa liền bị gia gia ôm đi nuôi.

Giang Khâm Viễn thường xuyên nghĩ, dùng tư thái cha mẹ như vậy đi xin lỗi, Nhị ca hắn thật sự sẽ vĩnh viễn không tha thứ bọn họ...

Đi đến khu nhà nhỏ gia gia ở, đi vào cùng quản gia của gia gia, liền nhìn thấy phụ thân đang cùng gia gia đánh cờ, Giang Khâm Viễn bỏ cặp sách vào gian phòng của mình, liền yên lặng đi đến giữa hai vị trưởng bối, đứng nhìn bọn họ hạ cờ.

Cũng không lâu lắm Giang Nguyên Từ liền nhận thua, "Vẫn là phụ thân cao tay ."

"Nói thế nào thì vi phụ cũng sống nhiều hơn ngươi ba mươi mấy năm." Thắng nhi tử, Giang lão thái gia cũng không cao hứng bao nhiêu. Ngược lại là nhìn thấy Giang Khâm Viễn đứng ở một bên, lúc này mới cười đến nếp nhăn trên mặt đều nhíu lại, "Tiểu Viễn a, ngươi đã đến rồi a, lúc này dự định ở nơi này bao lâu?"

"Cần phải phiền phức gia gia một đoạn thời gian thật lâu ." Giang Khâm Viễn cũng không muốn lẫn vào bên trong chuyện mẫu thân phá hoại tình cảm của Nhị ca, thậm chí nhìn đều không muốn nhìn, càng nhìn hắn lại càng không có thể hiểu được, càng sản sinh một ít ý nghĩ không quá tốt đối với mẫu thân.

Giang Nguyên Từ vừa nghe liền nhíu mày lại, "Tiểu Viễn không nên luôn tới quấy rầy gia gia ngươi, ngày hôm nay đại ca ngươi trở về ngươi cũng không gặp mặt một lần?"

"Cái gì quấy rối! Tiểu Viễn có hiếu tâm muốn bồi lão già này một quãng thời gian ngươi còn có ý kiến ? Tiểu Dật trở về gọi hắn đến chỗ ta, chẳng lẽ còn muốn thỉnh lão già này đi nghênh đón hắn?" Giang lão thái gia nghe lời nhi tử nói trong nháy mắt bất mãn căm tức nhìn hắn.

"Ba..."

Giang Nguyên Từ không thể không nhũn dần, đối đầu lão phụ thân hắn liền không kiên cường được. Chuyện năm đó cũng là gạt ông phát sinh, vì thế lão gia tử ghi hận hắn thật nhiều năm, gần đây mới nhìn đến hắn một chút.

"Cút cút cút! Nơi này không hoan nghênh ngươi! Lão Dư đuổi hắn ra ngoài!" Lão thái gia càng ngày càng mất hứng, liền nói lão quản gia đuổi người. Giang lão thái gia nói qua Giang Nguyên Từ dám đưa con trai ruột đi ông liền dám không coi hắn là ruột thịt! Thấy Giang Nguyên Từ còn ngồi ở trên ghế không đi, Giang lão thái gia liền cầm lấy cây gậy để ở một bên muốn đánh người .

Giang Khâm Viễn cũng không muốn nhìn phụ thân bị đánh, đi mấy bước chắn trước mặt Giang Nguyên Từ, nhìn hắn mặt không thay đổi nói: "Ba, hay là ngươi đi về trước đi , ta nghĩ hiện tại mẹ cần ngươi an ủi. Còn có, phiền ba nói cho mẹ một tiếng, ta gần đây không ở trong nhà, không cần chuẩn bị cơm nước cho ta."

Giang Nguyên Từ nghe lời của con lập tức liền liên tưởng đến cái gì, lông mày liền nhíu nhíu, cuối cùng là cáo biệt lão phụ thân, quay người ly khai.

***

'(. ? w? . ) hoan nghênh trở về, bữa tối ăn cái gì?'

Quý Trạch An tẩy cái thớt, mới dùng khăn lông sạch sẽ lau sạch liền nhìn thấy trên mặt thớt hiện lên văn tự. Buổi trưa đã ăn sườn xào chua ngọt , trong tủ lạnh còn có ức gà ngày hôm nay cậu mua về, Quý Trạch An liền nói, "Cung bảo kê đinh."(Gà xắt hạt lựu đậu phộng)

'Nhìn thân thể sắc bén của ta, ta sẽ nhanh chóng cắt rời khối ức gà này (▼? ▼)!'

Thả cái thớt xuống, có thể nhìn thấy văn tự trên con dao (qt ghi thực đơn nhưng thấy dao mới hợp lý).

Cơm trưa là Du tiên sinh nhà cậu chuẩn bị, bữa tối liền đến phiên Quý Trạch An , lúc ở nhà nếu không có tình huống đặc biệt bọn họ sẽ thay phiên làm cơm, đây là Quý Trạch An đề xuất, tuy rằng Du tiên sinh nguyện ý nhận thầu nhà bếp, Quý Trạch An vẫn muốn chia sẻ. Nấu ăn không thể toàn bộ thả tại trên người một người, hai người cùng làm sẽ thoải mái rất nhiều.

Quý Trạch An dự định để cung bảo kê đinh làm món chính, lại thêm thịt bằm xào rau hẹ cùng cải thìa xào, cuối cùng là canh kim châm nấm thịt. Bọn họ mỗi ngày đều là ba món một canh, cũng khá phối hợp. Trù nghệ hai người cũng không tệ, ai tiến vào nhà bếp đều không xảy ra vấn đề gì.

Chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, Quý Trạch An liền đóng cửa phòng bếp lại, món ăn bữa tối ngày hôm nay mùi vị khá nặng, vị khói dầu cũng rất lớn, không giống bữa sáng mở cửa ra như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng lớn. Quý Trạch An lo lắng Du tiên sinh nhà cậu không chịu được, nói một tiếng cùng Du Dịch đang ngồi ở trong phòng khách không biết lấy điện thoại di động bận cái gì, chính mình liền đóng cửa phòng bếp lại tiến hành đại nghiệp bữa tối của bản thân.

'(? ? w? )? ? Cung bảo kê đinh màu sắc đỏ đậm dụ người, vị chua cay, thịt gà trơn | non, hạt lạc giòn sảng khoái, hành tây cũng dễ ăn. Tiểu An nhanh cắt rồi đặt chúng nó ở trong đĩa, để chúng nó có vinh hạnh nằm ở bên trên da thịt trơn | non của ta!'

Cái đĩa nhìn Quý Trạch An nhấc lên dao phay, ức gà nằm ở trên cái thớt gỗ một bộ biểu tình "(°△°|||)︴" run rẩy không biết vì sao càng thêm hưng phấn. Quý Trạch An đương nhiên sẽ không bởi vì ức gà sợ sệt liền hạ thủ lưu tình, đao công của cậu không sai, rất nhanh liền cắt một khối ức gà chỉnh tề thành khối hạt lựu không xê xích bao nhiêu.

Cắt gọn thịt gà đặt chúng nó ở trong bát, Quý Trạch An rất là buồn cười nhìn trên mặt bọn họ đều là một bộ dáng dấp tội nghiệp, bất quá động tác nên có cũng không có dừng lại. Một thìa canh rượu gia vị, nửa thìa canh dầu ăn, nửa thìa cà phê hồ tiêu, nửa thìa cà phê muối, một thìa cà phê tinh bột. Thêm đủ hết thảy phối liệu, Quý Trạch An dùng đũa quấy một chút, liền để ở một bên ướp muối, thừa dịp thời gian này cậu nhanh chóng rửa sạch hành tây cắt thành đoạn hành, cũng cắt quả ớt thành một đoạn miếng khá dài.

Đốt nóng chảo, đổ dầu vào, dầu nóng lên, liền bỏ thịt gà xuống, loại âm thanh "Chi chi" kia nghe ra rất có cảm giác, thịt gà bắt đầu thay đổi, mùi thơm cũng bắt đầu lan tràn ở nhà bếp.

'(&gt﹏&lt. ) dầu nổ! Mãn thanh thập đại khốc hình a!'

Thịt gà tại trong chảo dầu run lợi hại hơn, Quý Trạch An một bên cầm xẻng đảo thức ăn một bên cười.

...

Quý Trạch An làm tốt món ăn cùng canh, mới vừa gỡ tạp dề xuống, thò đầu ra từ trong phòng bếp thời điểm chuẩn bị gọi Du tiên sinh lại đây bưng thức ăn, liền phát hiện trong phòng khách nhiều thêm hai người, một già một trẻ, người già cười đầy mặt đều là nếp nhăn, thiếu niên nghiêm mặt ngược lại là rất giống Du tiên sinh, nghĩ như vậy Quý Trạch An cảm thấy bề ngoài bọn họ đều rất giống.

"Không biết lão già ta có may mắn nếm thử món ăn ngươi làm không?" Giang lão thái gia nhìn Quý Trạch An đi ra từ phòng bếp, liền nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục cười với cậu.

Quý Trạch An nhìn lão nhân một chút, lại nhìn Du Dịch bên cạnh hắn một chút, sau đó gật gật đầu. Du Dịch để cho bọn họ tiến vào liền nói rõ bọn họ là khách nhân, này vẫn là lần đầu tiên tại trong phòng Du Dịch nhìn thấy khách của hắn, "Vậy ta lại xào thêm vài món ăn."

Quý Trạch An tại trong phòng đi ra lần nữa mang theo nước ô mai, rót cho ba người ngồi ở trong phòng khách, sau đó lại trở về nhà bếp tiếp tục xào rau.

Cửa nhà bếp vừa đóng, Giang lão thái gia liền lên tiếng, "Là đứa trẻ tốt a!"

Giang Khâm Viễn ngồi ở bên cạnh Giang lão thái gia cũng cảm thấy Quý Trạch An là người ôn nhu, rất thích hợp với Nhị ca hắn, chính là không biết tại sao cha mẹ cùng đại ca trong nhà muốn phá hoại bọn họ.

Du Dịch tuy rằng cũng cho là Quý Trạch An rất tốt, thế nhưng hắn không có đáp lại, nghe Giang lão thái gia nói không tán thành cũng không phủ nhận, chỉ là tiếp tục nhìn hắn không lên tiếng. Trên thực tế hai ông cháu này lại đây, Du Dịch tuy rằng để cho bọn họ tiến vào, nhưng cũng chỉ là như vậy, hắn vẫn luôn cái gì cũng không có nói, chỉ là nhìn bọn họ, thuận tiện biết rõ ý đồ bọn họ đến.

"Nhị ca, ta và gia gia chỉ là ghé thăm ngươi một chút, tuyệt đối không có ý gì." Trước đây không phải Giang Khâm Viễn chưa từng gặp qua Du Dịch, bất quá đều là gặp mặt vội vã, chưa từng yên tĩnh ngồi đối diện, khoảng cách gần nhìn nhau như vậy. Giang Khâm Viễn cũng biết gia gia vẫn muốn biết bình thường Du Dịch trải qua tốt hay không, nhưng là ông không tra được, cũng không biết đến tìm có thể nhìn thấy hay không, thường thường đều chỉ nghĩ ở trong lòng.

Ngày hôm nay tới bên này cũng là Giang Khâm Viễn khuyên, hai người cố ý lại đây muốn thử vận may, cũng không biết có thể nhìn thấy người hay không. Chỉ là không nghĩ đến gõ cửa lại có thể có người mở, Du Dịch còn để hai người bọn họ vào. Tại trong nháy mắt vào cửa đó, Giang Khâm Viễn vô cùng kích động, hắn nghĩ gia gia cũng giống như hắn.

"Ăn xong liền rời đi." Du Dịch liếc mắt quét hai người một cái nói một câu như vậy, tiếp tục cầm điện thoại di động lên bắt đầu vội vàng chuyện của hắn. Tuy những người này cuối cùng không phải đến cầu xin cho Giang gia, Du Dịch cũng không tin tưởng bọn họ không biết hành động của những người Giang gia.

Giang Khâm Viễn nhìn chằm chằm nước ô mai Quý Trạch An bưng lại đây đặt ở trên khay trà một hồi, vẫn là không nhịn được bưng lên uống một hớp, trên thực tế hắn khá là yêu thích đồ vật chua chua ngọt ngọt, nhưng là ở trước mặt người ngoài hắn bày một tấm mặt nghiêm nên luôn chỉ có thể chọn trà hoặc là cà phê, ở bên ngoài Giang Khâm Viễn không muốn phá hoại cái giá chính mình dựng lên này, tại nhà cha mẹ cũng vậy, chỉ có tại nhà gia gia mới có thể bại lộ mình một chút.

Bất quá, hắn hiện tại cũng không nhịn được, tại nhà Nhị ca thoải mái khó giải thích được...

Có lẽ là nơi này không có người ngoài, hắn chân tâm xem Du Dịch thành Nhị ca đáng giá tôn kính, không quản hắn tên gọi là gì. Cũng có lẽ bởi vì nơi này không có cha mẹ, cha mẹ hắn nhìn như sủng nịch hắn, kì thực đối với hắn phi thường nghiêm khắc, từ nhỏ Giang Khâm Viễn đã cảm giác được, nếu như là thành tích của chính mình giảm xuống một điểm, sủng ái này thật giống như trong nháy mắt biến mất , chờ thành tích của hắn lên cao, biến mất này sẽ trở lại . Cha mẹ hắn là người phi thường thực tế, luôn ưu tiên suy tính cho mặt mũi gia tộc.

Cho dù ăn cơm tối xong sẽ phải rời khỏi nơi này, Giang Khâm Viễn vẫn rất là vui vẻ. So với đại ca tình cờ gặp qua mấy lần, hắn càng có ý tứ thân cận đối với cái Nhị ca luôn chỉ có thể nghe nói từ trong miệng gia gia này. Tuy rằng từ trên mặt của hắn người ngoài cũng nhìn không ra có cái gì bất đồng... Mà tâm lý Giang Khâm Viễn rất rõ ràng ý nghĩ của chính mình.

"Đương nhiên đương nhiên. Lão gia tử ta không phải người không hiểu phong tình như vậy, người trẻ tuổi luôn thích đơn độc ở chung mà, ha ha..." Cho dù Du Dịch không nói chuyện với bọn họ, Giang lão thái gia cũng có thể tự mình gợi chuyện nói, có chút giống lầm bầm lầu bầu, nhưng hắn cũng không xấu hổ. Đến cái tuổi này, có người nguyện ý nghe hắn nói hắn liền rất hài lòng, Giang lão thái gia biết Du Dịch đang nghe, dù cho hắn cũng không nói gì.

...

Cấp tốc quyết định phải thêm món gì động tác Quý Trạch An đích xác nhanh hơn, cũng không tiêu tốn thời gian quá lâu, Quý Trạch An liền xào kỹ vài món ăn, rồi sử dụng nồi áp suất làm nhiều hơn một chút cơm tẻ. Trong ngày thường bọn họ đều chuẩn bị cơm đủ hai người ăn, không có hẹn từ trước, cơm tẻ khẳng định không đủ, cho nên Quý Trạch An cũng chỉ đành lại làm thêm một chút. Bất quá nồi áp suất chính là nhanh, cơm làm ra cũng lưu lại hương giống như nồi cơm điện, Quý Trạch An cũng không có lo lắng nhiều.

Nhiều hơn hai người, Quý Trạch An cũng chỉ là làm thêm hai món ăn mà thôi. Món ăn vừa xào kỹ, cơm không sai biệt lắm, Quý Trạch An liền ra bắt chuyện nói Du Dịch hỗ trợ bưng thức ăn . Nghe Quý Trạch An triệu hoán (= = mọe đồ trung khuyển), Du Dịch rất nhanh liền đứng dậy, tiến vào nhà bếp chuyện thứ nhất làm dĩ nhiên không phải bưng thức ăn, mà là rửa tay.

Quý Trạch An bưng một món ăn đặt ở trên bàn ăn, nhìn thấy hai người còn ngồi trên ghế salông đang nghiêng đầu nhìn cậu, liền chỉ chỉ phương hướng phòng rửa tay, "Bên kia là phòng rửa tay, rửa xong tay là có thể khai bữa."

Giang Khâm Viễn vừa nghe, lập tức liền đứng dậy dìu Giang lão thái gia, sau đó mang theo hắn đi phòng rửa tay bên kia tiến hành rửa tay. Thời điểm Quý Trạch An nhìn hai người đi ngang qua chính mình quay đầu cười cười với cậu, cậu cũng trả về một nụ cười, sau đó liền quay người tiến vào nhà bếp, nhìn Du tiên sinh còn đang rửa tay, "A Dịch, hai vị kia là?"

Xem mặt thật giống thân thích, đặc biệt cái đừa nhỏ kia, mặt không hề cảm xúc giống Du Dịch. Bất quá bọn hắn đối với mình không có ác ý gì, Du tiên sinh cũng không giống như là loại sẽ có thân thích vãng lai. Nếu như là khách hàng, Du Dịch nhất định sẽ không đồng ý bọn họ lưu lại ăn cơm, tuyệt đối sẽ tại trước khi chính mình làm cơm xong liền đưa người đi, nhieeud hơn nữa là là Du Dịch căn bản sẽ không ước hẹn gặp mặt khách hàng ở nhà.

"Người nhà họ Giang."

"Người nhà họ Giang?" Thái độ rất không giống cái Cổ nữ sĩ kia a?

"Bọn họ sẽ không gây trở ngại chúng ta." Du Dịch rửa xong tay, lau khô, cúi đầu đến gần hôn lên gò má cậu. Đứng dậy liền bưng hai phần thức ăn đi ra ngoài, Quý Trạch An cũng bưng hai bát còn dư lại ra, lại trở về nhà bếp bới cơm.

Nồi cơm điện: (;-? -) Lấy tất cả chúng nó ra ngoài, không nên để cho chúng nó qua đêm tại trong bụng ta, ta sẽ tiêu hóa kém, một buổi tối cũng không ngủ ngon, nhớ đợi lát nữa tắm tắm giúp ta, ta muốn đi tán tỉnh người nha.

Quý Trạch An chia cơm trong nồi cơm điện thành bốn phần, liền bưng cái nồi bên trong kia ra, đổ nước lạnh vào ngâm. Mở cái nắp nồi áp suất còn trên bếp gas ra, để cơm bên trong lạnh một chút. Du Dịch lúc này đã tiến vào lấy đũa sạch, còn bưng đi hai bát cơm, Quý Trạch An liền bưng hai bát còn dư lại đi ra ngoài.

Bốn người đều vây quanh ở trước bàn, tất cả mọi người không động đũa, Quý Trạch An luôn cảm thấy bầu không khí có chút quái quái.

Cuối cùng là Du Dịch bắt đầu ăn trước, tất cả mọi người yên lặng bắt đầu ăn, một hồi cơm một câu nói cũng không có, chân thực làm được cái gọi là ăn không nói.

Sau bữa ăn tối, đưa hai người đi, Quý Trạch An rửa chén xong, cùng Du Dịch như thường lệ dạo bước tại vườn hoa nhỏ phụ cận, sau đó về nhà rửa ráy, xem sách, chuẩn bị ngủ...

Quý Trạch An nằm ở trên giường, thu sách trong tay về, nhìn Du Dịch ra khỏi phòng tắm, mãi đến tận khi Du Dịch nhìn sang, cậu mới hỏi: "Ngày hôm nay hai vị kia là cái gì của Giang gia?"

Đưa đi những người kia, Quý Trạch An cũng không có hỏi gấp, đợi đến sắp ngủ cậu đột nhiên lại nhớ tới, liền mở miệng hỏi . Du Dịch tuy rằng hận không muốn nhắc đến người Giang gia bên kia, mà Quý Trạch An hỏi, hắn sẽ dựa theo tình hình thực tế trả lời. Đối với Giang gia, tại tâm lý Du Dịch cũng không phải cái đề tài mẫn cảm gì, chỉ là không quá quan trọng thôi.

"Gia gia cùng đệ đệ."

"Thân đệ đệ?" Cái người nhìn qua luôn cảm thấy có mấy phần giống Du Dịch kia, giống nhất là hai người đều yêu thích mặt không cảm xúc. So với Giang Khâm Dật, cái đệ đệ này khá là hợp với Du Dịch.

"Làm sao?" Du Dịch lau khô tóc, để khăn mặt ở một bên, ngồi xuống giường, nhìn Quý Trạch An mang theo ý cười nhạt.

Quý Trạch An đến gần, sờ sờ mái tóc còn ẩm ướt của hắn, bò qua từ trên giường, cầm lấy khăn mặt giúp hắn tiếp tục lau, "Ta cảm thấy hắn trưởng thành có mấy phần giống ngươi, muốn biết thời điểm ngươi tuổi này là bộ dạng gì a, nhìn hắn nghĩ một hồi thôi."

Du Dịch rũ mắt xuống, giơ tay cầm lấy tay giúp đỡ hắn lau tóc của Quý Trạch An, cầm khăn mặt ném qua một bên, trở mình đem người đặt ở dưới thân, hai tay chống đỡ ở trên giường, giữa hai người chỉ còn có một chút không gian, bất quá đúng thật là một chút, mặt của hai người cách nhau không tới mười centimet.

"Làm sao?"

Du Dịch nhìn hắn, nhìn Quý Trạch An gần ngay trước mắt, dùng tay trái chống đỡ tất cả trọng lượng thân thể mình, để trống tay phải xoa gò má của cậu. Tay phải kề sát ở mặt trái của cậu từ từ trượt xuống, thần sắc trong đôi mắt có chút tối nghĩa, "Tiểu An."

"Hả?"

"Ngươi có ghét bỏ ta già hay không?" Du Dịch đã sớm chú ý tới ngày hôm nay tại thời điểm bữa tối Quý Trạch An nhìn Giang Khâm Viễn vài lần, hắn mặc dù không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng tâm lý rất không thoải mái. Du Dịch biết là dục vọng chiếm hữu đang quấy phá, hắn không nên cả ánh mắt của cậu đều muốn khống chế, nhưng hắn thích trong mắt cậu chỉ có chính mình, trong con mắt cậu ngoại trừ phản xạ chính mình không nên có bất kỳ vật gì khác.

Giang Khâm Viễn có mấy phần giống hắn, quan trọng là ... Trẻ tuổi hơn so với hắn. Du Dịch thật ra vẫn lo lắng, hắn rất là để ý mình và Quý Trạch An cách biệt mười hai tuổi, hắn không nghĩ chính mình già rồi, nhưng cậu còn trẻ , hắn đứng ở bên cạnh cậu rất là không xứng đôi. Du Dịch cho là Quý Trạch An đáng giá tốt nhất, nhưng cho dù chính mình không phải là tốt nhất, hắn vẫn muốn giữ lấy vị trí kia...

"Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy." Quý Trạch An bật cười, nhấc một cái tay lên buông lỏng khoát lên bên hông của hắn. Cậu không rõ Du tiên sinh làm sao đột nhiên nghĩ đến cái này, nếu như cậu ghét bỏ hắn lớn hơn mình nhiều tuổi, như vậy hai người không có khả năng ở chung. Huống chi Quý Trạch An cho là tuổi tác cũng không có nghĩa gì, ở trong lòng của cậu tuổi tác chưa bao giờ là thước đo để cân nhắc tình yêu.

'_(? w? ? ∠)_ chủ nhân đây là lo lắng Tiểu An chạy trốn cùng tiểu tử trẻ tuổi, ha ha ha...'

Du Dịch không biết đèn sáng một bên đang cười nhạo hắn, nếu như biết hắn có lẽ sẽ cân nhắc đổi một cái đèn có tính cách phù hợp tâm ý của hắn? Bất quá chỉ cần Quý Trạch An không nói, Du Dịch cũng không nhìn thấy văn tự khả ái này.

Quý Trạch An để trống tay trái, quơ lên xen vào không khí giữa lồng ngực Du Dịch cùng lồng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má hắn, vô cùng thân mật nặn nặn mũi của hắn, buồn cười nói: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi cảm thấy được nơi nào của mình già?"

Du Dịch cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn mặt Quý Trạch An hơi nhói một cái, Quý Trạch An nhìn lông mi thật dài của hắn trong tâm ngứa ngáy, tay có chút không nhịn được muốn sờ sờ.

"Tuổi tác." Hắn lớn hơn mười hai tuổi so với cậu, hắn cũng không có sức sống của người trẻ tuổi, hắn...

Du Dịch không quan tâm xứng hay không xứng , ngược lại bây giờ bọn họ là cường ngạnh phối hợp , nếu như Quý Trạch An ghét bỏ hắn thì cũng đã chậm.

"Ngươi mới ba mươi, ba mươi liền cảm thấy chính mình già rồi, hả?" Quý Trạch An thẳng thắn nhấc hai cái tay lên ôm chầm cái cổ người này, làm cho hắn buông lỏng trọng lượng toàn thân, mà không phải lấy tay cứng rắn chống đỡ , "Chờ thời điểm ngươi bốn mươi , năm mươi, thậm chí sáu mươi ngươi có phải chuẩn bị nói với ta ngươi đã nửa bước bước vào quan tài, hả?"

"Hay là ngươi đang lo lắng ta sẽ thích người trẻ tuổi có sức sống?"

"..." Hắn cũng không muốn thừa nhận cái này...

Du Dịch quả thật lo lắng, đặc biệt thời điểm buổi tối Quý Trạch An có khóa sẽ lưu lại ký túc xá ngủ một đêm, khi đó hắn căn bản không ngủ được, luôn sẽ nghĩ một ít sự tình không đâu. Rõ ràng đều gặp qua ba người khác trong phòng ngủ Quý Trạch An, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà suy nghĩ nhiều. Cậu quá tốt rồi, Du Dịch luôn lo lắng cậu bị những người đột nhiên xuất hiện bắt cóc đi.

"Ngươi rất tốt, ngươi phải có tự tin, ta luôn cho rằng Du tiên sinh nhà ta không ai có thể địch nổi, hắn nên tự tin hơn gấp trăm lần!" Quý Trạch An không biết hành động gì của mình đã gợi lên cảm giác không an toàn cho Du Dịch, làm cho hắn cảm thấy chính mình sẽ thích người trẻ tuổi? Cậu thấy chính mình vẫn luôn biểu hiện rất rõ ràng, cũng tận lực dành thời gian ở chung cùng hắn, tuy rằng có lúc hai người đều bận rộn không nói lời gì. Mà Quý Trạch An cho là, Du Dịch thích như vậy, hay là do tự cậu nghĩ vậy? Cậu có lẽ cần trao đổi cùng Du Dịch nhiều hơn một chút...

Sau khi hai người bọn họ xác nhận quan hệ quả thật có chút giống lão phu lão thê... Hai người cũng sẽ không theo đuổi cái lãng mạn gì, đều là hảo hảo sinh sống ở nhà, bởi vì nguyên nhân Du Dịch có chứng khiết phích, du lịch liền bị Quý Trạch An cho pass, hai người nhiều nhất chính là thường cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi ăn xong cùng đi tản bộ ở phụ cận nhà một chút.

Du Dịch đặt thân thể ở trên người này, cánh tay còn xuyên qua lưng cậu, cầm cố lại phần eo của cậu, vùi đầu tại cổ của cậu, nghe lời của cậu.

"Ngươi cũng rất tốt."

Quý Trạch An nghe thanh âm có chút trầm thấp của Du Dịch, thậm chí cậu có thể cảm nhận được khí thể nóng ấm kia đánh vào trên cổ, cậu cong cong đôi môi, "Chỉ có ngươi cảm thấy được ta rất tốt."

Nhóm thân thích coi cậu là con ghẻ, Nghiêm Cẩm coi cậu là đá kê chân... Cậu trước đây không phải cũng chưa từng là cá thể hấp dẫn tầm mắt người khác, tuy rằng cậu đang thay đổi, nhưng là cùng với cậu đúng là rất nhàm chán, Quý Trạch An có lúc cũng cảm thấy như vậy, cậu sinh hoạt đơn điệu, không có kích thích cũng không có cảm xúc mãnh liệt. Chỉ có Du Dịch sẽ không ghét bỏ cậu... Cũng chính vì như thế, hai người có thể ở chung đến ngày nay.

"Rất nhiều người yêu thích ngươi." Internet bây giờ còn có thật nhiều người rêu rao muốn sinh tiểu tử cho cậu... mỗi lần Du Dịch nhìn thấy lời đồn đãi này đó của bạn trên mạng đều cảm thấy thắt tim, nhưng hắn lại không thể đen (có thể là nguyền rủa cho người đó xui hoặc là đưa vào danh sách đen chăng??) tất cả mọi người, dù sao số lượng cũng không ít.

"Ngươi nói internet?"

"Ừm..." Âm thanh Du Dịch buồn buồn.

Chăn: (☆ võng w võng) không biết vì sao, nhìn thấy chủ nhân nhà ta ghen ta lại cảm thấy thật vui vẻ, mùi vị chua xót này cảm giác thật sảng khoái thoải mái ~ (chăn à em lây :)))))

"Đây là ghen sao? Bọn họ thích là Khổng Ngọc Tiêu không phải ta, ta đi trên đường bọn họ đều không nhận ra, bọn họ thậm chí ngay cả ta tên Quý Trạch An cũng không biết, loại dấm chua này ngươi cũng ăn?" Quý Trạch An cảm thấy Du tiên sinh càng ngày càng giống bình dấm chua , trước đây còn chưa phát hiện, từ trên mặt hắn cũng nhìn không ra, nhưng là có lúc cậu không hiểu loại cảm xúc đó, bất quá tư tâm bên trong cậu kỳ thực cảm thấy rất thoải mái, nhưng cậu cũng không có thể luôn khiến người kia chua đi.

"..."

"Không phải nói ta không đóng kịch nữa hay sao? Sau này không tiếp tục ăn loại dấm khô này, được không?" Quý Trạch An dụ dỗ Du tiên sinh. Cậu nghĩ bất kể là tuổi tác nào có lúc vẫn cần người khác dụ dỗ đi, này không quan hệ tới tuổi tác, chỉ là yêu thích loại cảm giác được người khác để ở trong lòng kia.

Du Dịch không hề trả lời, hắn cảm thấy chính mình không ghen tựa hồ không quá hiện thực. Hắn cũng không phải mỗi lần đều biểu hiện ra, nhưng là hắn vẫn thường xuyên không nhịn được yên lặng chua xót một hồi, chờ sau này hắn đều bày tỏ ra ngoài cùng Quý Trạch An, để cho cậu giúp mình vuốt xuống loại tâm lý không thăng bằng này. Quá trình này tuy rằng không tốt đẹp, nhưng kết cục mỗi lần hắn đều thích, hắn thích nghe Quý Trạch An nói những câu nói động viên chính mình kia, rất tri kỷ, rất thoải mái.

***

"Xin chào, ta là Quý Trạch An, xin hỏi là Thanh Mang đại đại sao?" Thời điểm cuối tuần, Quý Trạch An ước hẹn gặp mặt hoạ sư nổi danh internet Thanh Mang đại đại ở tiệm cà phê phụ cận trường học. Thanh Mang vẽ tranh minh hoạ làm đông đảo fan chảy nước miếng không thôi, hận không thể liếm bình. Quý Trạch An là rất yêu thích họa phong của người này, duy mỹ lại có loại cảm giác phiêu dật, Quý Trạch An cảm thấy rất thích hợp phong cách của ( Nghịch Tiên ), trọng yếu nhất là được đại chúng yêu thích.

Bối cảnh ( Nghịch Tiên ) là ở tu tiên giới, mà tu tiên giới nơi như thế này, phong cảnh duy mỹ là tất yếu, bất kể là loại phong cách nào, chung quy phải để lộ ra một loại mỹ. Cho nên Quý Trạch An y theo ý nghĩ của chính mình liên lạc Thanh Mang đại thần chuyên môn vẽ tranh minh hoạ.

Thanh Mang không phải người địa phương, cũng không phải toàn chức vẽ tranh minh hoạ, Quý Trạch An trước là liên lạc người ở trên mạng, nghe nói người này đi công tác bên Cảnh Thành, lúc này mới hẹn gặp một lần, thuận tiện đàm luận xác định sự tình ký tên hợp đồng trước.

"Xin chào, ta là Thanh Mang, mời ngồi." Thanh Mang thấy Quý Trạch An tiến vào, lập tức đứng lên nghênh tiếp, chờ Quý Trạch An ngồi xuống, lúc này mới cùng ngồi xuống.

Quý Trạch An móc từ trong bọc sách ra hợp đồng tương quan Sầm Ân Thư uỷ thác luật sư định ra khi trước, đưa cho Thanh Mang đối diện, "Đây là hợp đồng, định ra căn cứ theo thương thảo lúc trước của chúng ta, ngươi xem có vấn đề gì cần phải sửa đổi hay không, nếu như không có là có thể ký kết, nếu như có chúng ta có thể sửa chữa."

"Ngươi rất gấp?" Thanh Mang nháy mắt một cái nhìn Quý Trạch An.

Quý Trạch An gật đầu, "Có chút, kỳ thực ta muốn hẹn gặp lúc khác, nhưng có thể ngày mai ngươi sẽ phải rời đi Cảnh Thành ."

"Được rồi, kỳ thực ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, muốn biết người có thể bắt được quyền chuyển thể truyền hình của Nướng Bánh Màn Thầu đại thần thôi, ta đã từng chủ động dán lên cầu vẽ tranh minh hoạ cho người ta nhưng vẫn cứ không có được lực chú ý của hắn, chỉ là có một chút không thăng bằng mà thôi. Kỳ thực phương diện hợp đồng ta không có bất kỳ vấn đề gì, cho ta nhìn ta cũng không hiểu lắm, bất quá ta tin tưởng ngươi sẽ không lừa dối ta. Yên tâm đi, ta sẽ tận hứng vẽ cho ngươi, ngươi không hài lòng ta liền thay đổi, cho ngươi thay đổi đến hài lòng mới thôi." Thanh Mang cười cười, bưng uống một hớp trà Tiểu Mạch Thảo bản thân chọn.

Quý Trạch An ngược lại không nghĩ tới là nguyên nhân này, cậu cảm thấy được nếu như là Diệp Đồng mà nói, nhất định là đang xoắn xuýt đáp lại hắn như thế nào, cuối cùng vừa có chuyện khác liền không cẩn thận quên mất... Dù sao Diệp Đồng chỉ là nhìn qua cao lãnh, trên thực tế cũng không phải như vậy.

'(′_ゝ') kỳ thực ta chính là muốn biết ngươi có mang Nướng Bánh Màn Thầu đại thần lại đây hay không để ta cúng bái một chút, quả nhiên không có chào hỏi trước là không thể mong đợi kinh hỉ và vân vân...'

Khục... Nguyên lai là ôm tâm lý cầu may. Quý Trạch An thật không nghĩ tới Thanh Mang là muốn mượn cơ hội xem có thể gặp gỡ tiểu bằng hữu Diệp Đồng hay không. Bất quá chuyện như vậy Quý Trạch An chưa được Diệp Đồng đáp ứng thì sẽ không tùy tiện gật đầu, cậu không thể làm gì khác hơn là nói: "Cám ơn ngươi dụng tâm như thế, thời điểm đó ta sẽ đem bản vẽ tạo hình cùng mỹ thuật ngươi thiết định phân phát cho Nướng Bánh Màn Thầu đại thần, cũng sẽ nghe một ít góp ý bên kia của hắn..."

"Tình cảm thật tốt!" Thanh Mang nhìn Quý Trạch An cười xán lạn.

Quý Trạch An lập tức liền định nghĩa Thanh Mang đại thần trước mắt này thành fan não tàn của tiểu bằng hữu Diệp Đồng.

"Ngươi vẫn là nhìn kỹ hợp đồng một chút..." Quý Trạch An không biết làm sao nói tiếp, liền nhớ lại hai bản hợp đồng cô đơn nằm lên bàn.

Thanh Mang lấy bút ra từ trong bao, không chút do dự, tìm địa phương kí tên, xoát xoát vài nét bút viết đại danh của chính mình, hai phần đều như vậy. Quý Trạch An bên này đã ký tên lên hợp đồng, chờ sau khi đối phương ký kết, hợp đồng sẽ chính thức có hiệu lực .

"Được, quyết định." Thanh Mang giơ hai bản hợp đồng lên vẫy vẫy Quý Trạch An, Quý Trạch An nhìn ra muốn lên tiếng, tuy rằng cảm giác được người tín nhiệm rất tốt, bất quá người này đúng là quá không cẩn thận rồi!

Thanh Mang đưa một quyển cho Quý Trạch An, một quyển khác liền đặt trong bọc của mình, sau đó cười híp mắt nói: "Ta lấy tiền làm việc, ngươi yên tâm, đáng tin!"

"Cảm tạ..." Quý Trạch An ngoại trừ nói cám ơn thật không biết đánh giá cái gì, Thanh Mang người này rất giống Diệp Đồng, bên ngoài cùng hành vi rất không hòa hợp, Diệp Đồng hoàn hảo không hòa hợp đều tại nội bộ, mà Thanh Mang thì dùng tứ chi cùng biểu tình biểu đạt toàn bộ ra. Lần đầu gặp gỡ người này, bất động không nói lời nào, chỉ là an tĩnh dựa vào bên cửa sổ uống đồ uống trong tay, Quý Trạch An chân tâm cảm thấy người nọ là một soái mỹ nam an tĩnh. Song đối phương vừa lên tiếng, tất cả bầu không khí trước đó toàn bộ bị phá hư hết, người này thực sự là không có chút nào sợ người lạ, hay là nguyên nhân bọn họ từng tán gẫu qua internet cho nên hắn tính cậu là nửa người quen...

'(? &gtm&lt? ) chủ nhân nhà ta chính là không quá thận trọng!'

Cả cái cặp Thanh Mang đơn độc cõng trên vai đều đánh giá hắn như thế...

"Tiểu An ngươi vẫn là học sinh đi, Cảnh ảnh ? Sớm như vậy liền muốn thử nghiệm làm phim, lá gan rất lớn a, cẩn thận lỗ vốn người trong nhà đánh cái mông nha!" Thanh Mang thấy hợp đồng ký xong, lại như tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Quý Trạch An, hắn cảm thấy trò chuyện một chút sẽ làm sâu sắc thêm tình cảm mà, thời điểm tán gẫu ở trên mạng hắn đã rất vừa ý đối phương.

"Ân, ta chỉ là làm chuẩn bị, sau đó mới làm." Quý Trạch An thực tưởng tượng không ra cảnh tượng người khác đánh cái mông cậu...

"Cái này ngược lại cũng đúng, ổn định mới tốt. Ta tin tưởng ngươi có thể thành công, nói thế nào cũng dùng nội dung vở kịch của Nướng Bánh Màn Thầu đại thần, mỹ thuật hoa lệ của ta, song thần kết hợp a! Nếu như không thành công, ta đều muốn chạy đến đánh cái mông ngươi!" Thanh Mang nói rất là tùy ý, Quý Trạch An cũng không phải sinh khí, chỉ là nghe vào khóe miệng không nhịn được có chút co giật a, phong cách người này chính là hơi quá tùy ý, kỳ thực bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp mặt được chứ, cậu cho là ít nhất phải thận trọng một chút chứ... 3 phút thận trọng đều không có a.

Thanh Mang thấy Quý Trạch An không nói lời nào liền nở nụ cười, "Khà khà, ngươi có phải là cảm thấy ta tự xưng là thần rất tự đại a, cơ hữu ta là đánh giá ta như thế, ân, bọn họ khá là yêu thích nói ta không biết xấu hổ, ha ha ha!"

Nghe Thanh Mang cười, Quý Trạch An cuối cùng không nhịn xuống, khóe miệng co quắp một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top