23 + 24 + 25

Chương 23
"Mọi người, sớm an."
Ngày hôm sau còn phải lên lớp, Quý Trạch An thức dậy rất sớm, hơn sáu giờ sáng liền rời giường. Nhìn quần áo treo trong tủ quần áo viết '(^ khẩu ^*) mặc ta mặc ta', cậu cười cầm lên một bộ đồng phục. Bỏ đi áo ngủ, thay đồng phục, chào hỏi cái nam nhân vốn nên ngủ ở trên ghế sa lông hiện tại lại bưng bữa sáng trong phòng khách kia, sau đó đi toilet rửa mặt, bắt đầu làm theo gương chỉnh lý chính mình.
(→_→) An An, nhanh, đem ngốc mao trên đầu ngươi vuốt thẳng lại.
Thời điểm Quý Trạch An nhìn thấy những chữ xuất hiện trên gương, liền đem lược dính chút nước bắt đầu vuốt phẳng lọn tóc nhếch lên ở trên đầu kia, thẳng đến nhìn thấy gương không còn phun tào mới tẩy sạch lược một lần, lau sạch sẽ, lúc này mới đătl lại vào trong cái cốc cắm lược lúc đầu. Thời điểm nghiêng người qua, Quý Trạch An không chú ý tới chữ trong gương biến thành '( ̄へ ̄) đồng phục thật xấu, quả thực không nỡ nhìn thẳng, bất quá nhìn tại phân llượng An An còn là học sinh thì phải vậy, về sau khẳng định để hắn đem bọn nó áp đáy hòm .'
'(. ? д? . ) nói bậy! Mặc ta là mới thật tuyệt sắc! Ta đây mới là vị thanh xuân chính quy!'
Quý Trạch An tiếp nhận sữa Du Dịch đưa tới uống một hơi, hoàn toàn không biết gương cùng giáo phục đang tại sau lưng của cậu cãi cọ, cậu ngẩng đầu lên nhìn: "Ngươi đi mua về?"
Hương vị sữa này tuyệt đối không là làm từ sữa bột nhà cậu , bữa sáng trên bàn cũng không phải nguyên liệu nấu ăn ngày hôm qua cậu mua về đặt ở trong tủ lạnh, huống chi áo dài hắn mặc ngày hôm qua đã biến thành áo ngắn màu đen cùng quần dài cùng màu. Quý Trạch An nhìn về phía vị trí cái chìa khóa cũ màu lam nhà cậu trên bàn trà, cậu cũng xem nhẹ chữ 'Như thế nào' ở mặt trên cái chìa khóa rõ ràng đã bị người dùng kia đi. . Huống chi, đại môn nhà cậu cũng thực làm hết phận sự , kỹ năng do thám cũng rất cường đại.
'(*? 0? ) báo cáo tiểu An, 4:15:26 sáng người này rời đi, 5:20:22 cầm cái chìa khóa ngốc vù vù kia mở ta trở về.'
Quý Trạch An nhìn thoáng qua phương hướng đại môn, sau đó lại nhìn về phía Du Dịch.
"Ân, ta dùng cái chìa khóa của ngươi." Du Dịch gật đầu, sau đó mang tiểu hài tử ngồi vào bên cạnh bàn ăn, ý bảo cậu nhanh ăn điểm tâm.
Quý Trạch An nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh, truyền cho hắn miếng Sandwich được làm thực tinh xảo, tiếp nhận một miếng cắn một hơi, trong đầu lại nghĩ những lời ngày hôm qua người này nói cùng mình ...
Người này nói hắn chính là cái loại thiên sát cô tinh TV từng nhắc đến, nguyên bản Quý Trạch An muốn mỉm cười mà qua , chính là cậu làm không được. Cậu không chỉ trọng sinh, mà còn chiếm được quà tặng trọng sinh—— nhìn thấy văn tự đáng yêu, cậu tin tưởng lời nam nhân này nói.
Du Dịch nói vì mệnh cách mình mà tại thời điểm còn nhỏ người trong nhà liền tai nạn cùng ốm đau không ngừng, thẳng đến sau khi thuật sĩ huyền học đi ngang qua vạch trần mạng cách của hắn với người trong nhà, người trong nhà tại trước sinh nhật bốn tuổi của hắn liền đuổi hắn đi , mà còn vì không muốn lại bị liên luỵ nên chưa từng liên hệ qua, thẳng đến mấy năm gần đây đột nhiên nhảy nhót đi ra nói hối hận với hắn ... Quý Trạch An nghe đến đó đều muốn thay cái nam nhân không thích nói chuyện này hỏi một chút bọn họ muốn làm gì, cậu biết rõ lấy tính cách người này sẽ không làm như thế.
Cũng như Giang Khâm Dật nói , vài năm này hắn vẫn ngẫu nhiên có liên hệ cùng bọn họ, dù sao bọn họ sinh dục hắn, cũng dưỡng dục hắn vài năm, giữa bọn họ nhất định tồn tại nhân quả, cho nên hắn còn phải trả cho bọn họ, nếu không như vậy thì sẽ bất lợi với tu hành của hắn. Du Dịch nói cho Quý Trạch An sự tình Giang Khâm Dật chính là một sự kiện cuối cùng hắn làm thay bọn họ, hắn đã hoàn toàn không nợ bọn họ , bọn họ không quản được hắn cũng không có tư cách quản hắn, hắn yêu ai cùng một chỗ với ai cũng là chuyện của hắn. Hắn cũng không phải con cháu thế gia phổ thông bị người trong nhà chặt đứt tiền tài, dùng quyền thế chèn ép một chút liền sống không nổi. Nhân mạch chuyến đi lần này của hắn còn nhiều hơn so với tưởng tượng của bọn họ, có thể nói mạng lưới quan hệ của hắn ngẫm lại còn muốn lớn hơn so với người Giang gia, dù sao hai mươi năm công tác này của hắn cũng không phải làm không .
Tối hôm qua Quý Trạch An nghe Du Dịch nói những lời này, có chút đau lòng hắn, cũng có chút bội phục hắn.
Bất quá vừa nghe người này mệnh khắc lục thân, vô tử vô nữ vẫn nhịn không được thổn thức... Cậu ngược lại không có một chút sợ hãi, lo lắng mệnh cách người này vượt qua giới hạn ảnh hưởng đến mình, dù sao ở chung lâu như vậy một chút sự tình bất hạnh cũng không có phát sinh, huống chi cậu có thể trọng sinh, cũng là một loại mệnh cứng đi. Quý Trạch An không hiểu cái gọi là quý nhân thiên ất Du Dịch nói, cũng không thèm để ý hắn bởi vì mệnh cách mà đối tốt với cậu, so ra cậu càng thêm sợ hãi cái loại người hoàn toàn không có lý do gì liền đối tốt với một người.
Hắn tuyên thệ trung thành với cậu, hắn muốn sống yên ổn, không phải cái gọi là vui đùa một chút.
Chỉ là điểm này liền đủ để cho Quý Trạch An động tâm, huống chi đối với nam nhân này cậu vẫn luôn có hảo cảm khó có thể nói rõ.
Thuận theo tự nhiên, Quý Trạch An căn cứ tâm tư của mình gật đầu , hai người bọn họ đại khái đều là cái loại người sợ hãi tịch mịch đi...
"Mang theo, ăn khi đói bụng, thân thể ngươi còn đang trưởng thành." Du Dịch nhìn Quý Trạch An ăn xong cơm liền đeo túi lên lưng, đem túi Sandwich đã sắp xếp chỉnh tề bỏ vào trong cà mên cậu mang theo, còn cả nhét thêm một chai sữa vào trong túi, đưa cho Quý Trạch An.
Quý Trạch An tiếp nhận, nhìn về phía hắn, "Ngươi đây là tính toán ở lại nhà của ta? Hôm nay không công tác?"
"Ân, ta lưu lại quét tước vệ sinh, ngươi..." Cậu cự tuyệt ý tưởng chính mình đưa cậu đến trường, hắn vì thế còn cố ý mua xe, Du Dịch có một chút mất mát, thật vất vả xác định quan hệ , chính là quyền lợi của hắn tựa hồ cũng chỉ mở rộng một chút như vậy, còn phải không ngừng cố gắng.
"Ân?"
"Không có gì, trên đường cẩn thận, chú ý an toàn." Du Dịch nguyên bản muốn hỏi một lần thật sự không cần hắn đưa đi sao? Hắn đều đã dừng xe ở dưới lầu nhà cậu. Bất quá tại sau khi chạm đến ánh mắt của cậu liền đem lời này nuốt xuống. Giai đoạn hiện tại có thể để cho hắn tại trong nhà cậu muốn làm gì thì làm hắn cũng đã rất cao hứng , tuy rằng cậu cự tuyệt dọn qua ở cùng hắn, chính là cậu không có phản đối chính mình thêm vào nhà cậu một cái giường.
Đổi giầy xong thời điểm đứng ở cửa chuẩn bị rời đi, mới vừa tiếp nhận cái chìa khóa trong tay Du Dịch, Quý Trạch An đột nhiên nhớ tới cậu quên một chuyện.
"Du Dịch, ta muốn ngươi giúp một chút."
Du Dịch nhìn về phía tiểu hài tử, không tiếng động hỏi ý kiến hắn phải giúp cái gì.
"Trước đó không phải ta nói cho ngươi ta thông qua thử vai sao?" Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch sau đó giải thích, chuyện này cậu còn thật không biết phải tìm ai đến hỗ trợ, "Nhưng điện ảnh lại chụp ảnh-quay phim sau khi khai giảng, ta bây giờ là học sinh cao tam, muốn xin nghỉ, trường học bên kia yêu cầu người giám hộ hoặc là người phụ trách tương quan đoàn phim đi qua một lần, ta... giữa ta cùng người giám hộ của ta, ân, ta không nhất định có thể được bọn họ ủng hộ, cho nên muốn xem ngươi có chút quan hệ gì có thể giúp ta xin nghỉ không."
Du Dịch vừa nghe, gật đầu, hắn biết trường học tiểu hài tử. Trung học số một Giang Thành, trường học trọng điểm Giang Thành, hiệu trưởng trường học đã từng là hộ khách của hắn, hắn đi nói với hắn một tiếng hẳn là là có thể thông qua xin phép , hoàn toàn không cần phải đi thỉnh người đoàn phim hỗ trợ, vấn đề là...
"Tiểu An, cao tam rất trọng yếu." Du Dịch biết Quý Trạch An không thiếu tiền , hắn cho rằng cậu chỉ là vì tiền mới đi làm kẻ chạy cờ , hiện tại dưới tình huống này, cậu chẳng lẽ không hẳn là lấy học tập làm chủ? Phải bồi thường cũng không sao, hắn gánh được.
"Ân, ta biết, chính là ta cũng rất muốn đi, cho dù đi nơi khác chụp ta cũng sẽ mang sách giáo khoa theo tại thời gian nghỉ mà học tập , ta không muốn mất đi cơ hội này..."
"Được, ta sẽ giúp ngươi giải quyết , không cần lo lắng." Du Dịch đi qua, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn mặt của cậu, tại lúc hắn bộ dáng ngốc lăng lại nhu nhu đầu của cậu. Tóc của cậu thực mềm, sờ lên không giống thứ đâm đau tay của nam sinh khác, bất quá sợi tóc hơi vàng, vẫn là dinh dưỡng không đủ. Một trong những nguyên nhân Du Dịch muốn ở cùng tiểu hài tử chính là hảo hảo giúp cậu bồi bổ, để cậu trở nên khỏe mạnh hơn.
Tiểu hài tử vừa đi, Du Dịch liền nhịn không được mừng thầm, hắn híp mắt ngồi ở trên ghế sa lông bộ dáng nhìn qua tựa như đại miêu được thuận mao.
***
Thời điểm khóa học, Quý Trạch An lại bị chủ nhiệm phụ trách lớp Lữ Thiến gọi qua. Nàng ngồi ở ghế mình, để Quý Trạch An ngồi trên ghế đối diện tại văn phòng giáo viên, nhìn cậu, một hồi lâu mới ra tiếng: "Hiệu trưởng vừa mới gọi một cú điện thoại cho ta bảo ta phê nghỉ cho ngươi, cho nên ta đã phê giấy xin phép nghỉ của ngươi."
"Lão sư còn nghĩ rằng ngươi sẽ tìm người phụ trách tương quan lại đây một chuyến ..." Lữ Thiến vẫn là nhịn không được lo lắng nhìn Quý Trạch An. Chuyện này hiệu trưởng đều đã nhúng tay nói phải đồng ý , nàng một cái giáo viên giảng dạy tự nhiên cũng sẽ không đối nghịch với hắn, ít nhất người liên hệ hiệu trưởng nhất định là người có thân phận, nàng tựa hồ không nên lo lắng như vậy, người như vậy hẳn là sẽ không ham cái gì của một hài tử. (có ảnh ham cúc của em =)))))
"Thực xin lỗi, Lữ lão sư..." Quý Trạch An cảm thấy thật xin lỗi cái Lữ lão sư chân chính quan tâm mình này, chuyện này chính là lúc ra cửa buổi sáng lâm thời mới nói cùng Du Dịch, cậu chưa bao giờ nghĩ qua đối phương xử lý nhanh như vậy, càng không nghĩ đến đây chính là sự tình một cuộc điện thoại, muốn cậu giải thích cậu cũng giải thích không ra cái gì.
Lữ Thiến nhìn biểu tình Quý Trạch An, biết cậu cũng thật không ngờ là thông qua phương thức này, nàng cũng sẽ không lại rối rắm như vậy, khoát tay áo với cậu, "Không có việc gì, không có việc gì. Có điện thoại hiệu trưởng cô cũng yên tâm , ít nhất hiệu trưởng nhận thức người nọ, cô cũng liền không cần lo lắng ngươi bị người xấu lừa."
Quý Trạch An chớp chớp đôi mắt nhìn chủ nhiệm lớp nhà mình, tiếp tục nghiêm túc nghe nàng nói.
"Ở bên ngoài cũng không cần buông tha học tập, có thời gian rảnh liền xem sách, cô biết thành tích ngươi tốt, tuy toàn bộ cao tam chúng ta đều là khóa ôn tập, ngươi cũng không thể bởi vậy mà lơi lỏng." Lữ Thiến đứng lên, lấy ra tờ giấy tràn ngập chữ trước đó chính mình dùng hồng bút viết đưa qua, "Đây là một chút tiến trình đại khái một tháng này mà cô hỏi qua các giáo viên khác, cô hy vọng ngươi có thể mang theo sách vở qua bên kia, thời điểm không vội liền gia tăng học tập."
Quý Trạch An tiếp nhận tờ giấy kia, rất là cảm động, gật gật đầu thật mạnh, "Cám ơn cô, ta sẽ , ta sẽ không buông bỏ học tập, cũng sẽ đuổi kịp tiến trình."
Lữ Thiến vỗ vỗ bả vai nam hài, cười nói: "Được, có những lời này của ngươi cô an tâm."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з" ∠)_ gần đây có chút vội, có thể sẽ không đúng hạn đổi mới, ta sẽ tận lực ngày càng ...
Tiếp tục vô sỉ cầu cất chứa cùng nhắn lại.
Chờ ta bận bịu xong ta sẽ duy nhất khôi phục nhắn lại, cám ơn nhắn lại tiểu thiên sứ nhóm, sao sao đát ~
Chương 24
Hôm xuất phát, Quý Trạch An không có mang va li lữ hành, chỉ đeo theo bao lô du lịch lớn mới mua được, nhìn qua giống như túi sách, bên trong đại bộ phận đều là sách, cho dù đặt thêm mấy bộ quần áo mùa hè vào cũng không chiếm vị trí quá lớn. Có mọi người nhắc nhở, trong túi Quý Trạch An bị nhồi đến tràn đầy , một thứ cũng không thiếu, hoàn toàn không cần lo lắng không tìm được cái gì, kỳ thật tất cả mọi người rất muốn đi theo cậu chụp diễn. Quý Trạch An lưng đeo túi sách đi ở trong phòng khách nói bai bai với mọi người, liền nhìn thấy tâm tình chén trà nhỏ trên bàn suy sụp.
'( ̄﹌  ̄) tiểu An, ngươi không mang ta đi ra ngoài chơi sao, ta không muốn xa ngươi .'
Quý Trạch An nhìn chén trà nhỏ, sờ sờ tay cầm của nàng, "Xin lỗi, mang ngươi đi ra ngoài thực dễ dàng thương tổn đến ngươi , cho nên ta mang theo bình nước, chờ thời điểm ta trở lại sẽ tắm rửa cho ngươi."
'Được rồi (? ? 'ω′? ), ta chờ ngươi trở lại, ngươi phải trở về nhanh a, bai bai.'
"Bai bai." Quý Trạch An cười cười với chén trà nhỏ thật dễ an ủi, sau đó lại nhìn một vòng phòng, vẫy vẫy tay về phía phòng khách không có một bóng người, "Mọi người bai bai."
Đóng cửa lại, khóa trái cửa.
'Tiểu An, ngươi đi xa ta có chút luyến tiếc ngươi, không thể mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi (ノ△? . ).'
"Ta ra ngoài một tháng sẽ trở về , chờ ta trở lại ta sẽ hảo hảo giúp ngươi chà chà." Quý Trạch An nâng một bàn tay dán lên trên cửa hứa hẹn.
'(? -? . ) ân, ta sẽ giúp ngươi hảo hảo giữ nhà , nhất định nhớ về nhà.'
"Cám ơn, ta sẽ , không về nhà ta còn có thể đi đâu chứ." Quý Trạch An nhìn cửa lớn nở nụ cười, trong lòng cậu cũng có một chút không nỡ rời. Đây là lần đầu tiên đi xa nhà ở đời này, hơn nữa là vì nếm thử việc làm mình thích, không phải vì người khác. Nói cho cùng, kỳ thật cậu vẫn có chút thấp thỏm , rõ ràng không phải một đại nam hài lần đầu tiên xuất môn. So với đời trước, đời này cậu càng thêm không bỏ được cái nhà này , cái này có thể vì cậu che mưa chắn gió, có thể làm cho cậu cảm thấy ấm áp của gia đình.
"Ta phải đi, bai bai, Du Dịch còn đang chờ ta dưới lầu." Quý Trạch An vẫy vẫy tay cùng đại môn, sau khi nhìn đại môn nói, nhẹ nhàng ừ một tiếng, liền ôm miệng, mang theo mỉm cười nhu hòa ly khai.
'╰( ̄﹏ ̄) tiểu An bai bai, trên đường chú ý an toàn, ta sẽ chờ ngươi, sẽ vẫn luôn chờ ngươi .' (gớm hà em đi có 1 tháng làm như sinh ly tử biệt hà =))))
Quý Trạch An đi đến dưới lầu, cảm giác dương quang ấm áp đánh lên trên mặt, cậu cảm thấy mình là một người hạnh phúc.
Mới vừa đi tới dưới lầu, liền nhìn thấy Du Dịch từ phía trước đi tới bên này, sau khi nhìn thấy cậu, cước bộ tựa hồ nhanh một ít. Mới vừa đi tới bên cạnh Quý Trạch An, Du Dịch liền đưa sữa cùng bữa sáng qua, "Ăn điểm tâm không? Ăn không hết liền đem lên phi cơ ăn, đồ ăn trên phi cơ thực khó ăn."
"Được , cám ơn." Quý Trạch An nói lời cảm tạ, sau đó liền đi theo hắn đến phương hướng hắn dừng xe, "Du Dịch ngươi thật sự muốn đi theo ta qua bên kia chụp diễn a? Ta nghe nói là chụp diễn tại trên núi, cũng không biết bên kia có khách sạn hay không, đoàn phim sẽ an bài chỗ ở cho chúng ta, đến lúc đó ngươi làm thế nào? Công tác của ngươi nữa, gần đây ngươi đều không có công tác sao?"
"Không cần lo lắng." Du Dịch cảm thấy điều tiểu hài tử lo lắng hoàn toàn không là vấn đề, vấn đề đoàn phim có thể giải quyết hắn cũng có thể giải quyết. Phương diện công tác liền càng không cần lo lắng , công việc của hắn về mặt thời gian thực tự do , làm hay không làm đều phải nhìn tâm tình của hắn, huống chi người chân chính cần hắn hỗ trợ chính là sẽ không quản hắn rốt cuộc ở địa phương nào , hắn không thiếu tiền hoàn toàn không cần phải liều mạng công tác, tiền hắn gởi đủ nuôi sống tiểu hài tử , để cậu áo cơm vô ưu cả đời hoàn toàn không có vấn đề .
Được rồi, Du Dịch càng thành thục hơn so với cậu, bên nặng bên nhẹ, giải quyết vấn đề như thế nào hoàn toàn không cần cậu lo lắng.
Quý Trạch An nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: "Hôm nay như thế nào không mặc áo dài linh tinh ?"
Áo sơmi hưu nhàn cùng quần bò nhìn qua trẻ đi mấy tuổi, cái loại khí tràng này, nói đơn giản chính là một loại phong cách mê hoặc người khác.
"Thích không?" Du Dịch hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Hắn nghĩ muốn công tác cùng tiểu hài tử nên mặc quần áo hợp cách một chút, hơn nữa hắn kỳ thật thực để ý chuyện chính mình lớn tuổi nhiều hơn tiểu hài tử, tuổi không phải nói trẻ liền trẻ , Du Dịch cảm thấy ít nhất thay đổi từ bên ngoài, để tiểu hài tử cảm thấy hắn kỳ thật không già như vậy. Từ sau ngày ấy bị Giang Khâm Dật vạch trần khoảng cách tuổi tác của hai người, Du Dịch liền càng thêm chú ý bảo dưỡng , đồ vật trước kia hắn vẫn luôn thực khinh thường hắn đều nhặt lên dùng. Hắn không muốn chính mình già đi , tiểu hài tử đang tuổi trẻ , đưa tới các loại hoa đào, không liều mạng hắn liền thua. Trọng điểm ở chỗ Du Dịch cảm thấy chính mình căn bản không tiếp thụ được việc tiểu hài tử ghét bỏ hắn thực già, không, phải nói hắn không muốn bị tiểu hài tử ghét bỏ.
"Rất bảnh." Quý Trạch An lần đầu tiên phát hiện Du Dịch kỳ thật thực để ý bên ngoài , khó hiểu cảm thấy buồn cười , cậu vẫn cho rằng người nọ tự tin không thèm để ý đánh giá của người khác. Nghe Du Dịch hỏi như vậy cậu liền không chút do dự ca ngợi, đương nhiên ca ngợi này cũng là phát ra từ phế phủ .
***
Đến một cái bãi đỗ xe phụ cận sân bay dừng xe, Du Dịch liền tới cốp xe lấy hành lý, Quý Trạch An chuẩn bị hỗ trợ, lúc này mới phát hiện người này cư nhiên một mình chỉnh chỉnh mang theo hai va li lớn. Quý Trạch An có chút hắc tuyến, bất quá vẫn là tiếp nhận mang theo một cái va li, tuy rằng nam nhân tỏ vẻ chính mình tự làm được, cự tuyệt cậu, bất quá vẫn là bị Quý Trạch An ngạnh sinh sinh đoạt đi.
Vừa tiến vào sân bay, Quý Trạch An bật người tìm đến đại đội đoàn phim, sau đó đi qua chào hỏi.
Buổi tối một ngày trước khi chuẩn bị đi nơi khác, Quý Trạch An gọi một cú điện thoại cho Dương Lợi, nói cho hắn biết chính mình sắp xuất phát, bên kia rất là lo lắng nói một chuỗi dài vơi cậu, nói làm tâm Quý Trạch An ấm áp . Hai người nguyên bản chính là bèo nước gặp gỡ, ngay từ đầu đại thúc liền có thiện ý với cậu, Quý Trạch An cũng tiếp nhận hắn hỗ trợ, trong lòng cậu lại nhớ rất rõ ràng , chính là cậu không tìm thấy phương thức để báo đáp hắn, đành phải luôn nhớ kỹ. Cậu biết Dương Lợi khẳng định là không cần cậu báo đáp , Quý Trạch An thực minh bạch người ta có cần báo đáp hay không cùng ngươi có báo đáp hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, đây là cái gọi là vị nhân tình.
Điều thứ nhất Dương Lợi nói chính là miệng nhất định phải ngọt, ngày đầu tiên thời điểm mang theo cậu làm kẻ chạy cờ hắn liền nói với cậu như vậy. Cho nên Quý Trạch An vừa thấy được mọi người, liền tha rương va li lớn cùng người đoàn phim từng bước từng bước chào hỏi, đầu tiên là đạo diễn, biên kịch, sau đó là nhân viên công tác khác. Quý Trạch An vì có thể càng thêm hòa hợp công tác tại đoàn phim cũng là phí một phen tâm tư , cậu nhớ rõ toàn bộ tên người cùng với nội dung công tác. Nhớ kỹ tên của người ta là một loại tôn trọng với họ, mà ghi nhớ nội dung công tác của bọn họ chính là muốn hiểu biết bọn họ nhiều hơn, nếu cậu có cái gì cần hỗ trợ cũng biết chuyện này nên tìm ai hỗ trợ, không phải sự tình gì vừa phát sinh liền như kiến bò trên chảo nóng, nếu là tìm ai hỗ trợ cũng không biết thì hơi...
Du Dịch đứng ở xa xa nhìn tiểu hài tử đi qua khuôn mặt tươi cười cùng những người đó, kỳ thật hắn là có chút khó chịu , nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, càng không có ngăn cản những cái hành động đó của Quý Trạch An. Giới giải trí là cái dạng địa phương gì Du Dịch vẫn có chút hiểu biết , bên trong thực loạn, hắn cảm thấy tiểu hài tử cũng không thích hợp địa phương như vậy, nhưng cậu thích, cho nên hắn không ngăn cản. Hắn sẽ không bởi vì chính mình không thích liền bóp chết yêu thích của tiểu hài tử, quan hệ giữa hai người bọn họ là ngang hàng , hắn tôn trọng lựa chọn của cậu.
Mà ở loại thời điểm này phương pháp tốt nhất chính là để tiểu An tự mình xử lý việc này, hắn nhúng tay cũng không có lợi cho tiểu An trưởng thành. Càng sớm quen thuộc cái vòng luẩn quẩn này cậu càng có thể trưởng thành nhanh, mới có tiền đề đi xa hơn. Du Dịch nhìn tiểu hài tử, cũng nhân tiện đảo mắt xem người chung quanh cậu, nếu như nhìn ra điểm gì không đúng, hoặc là người tâm hoài bất quỹ, hắn sẽ nói cùng tiểu hài tử trước tiên, hắn cũng không muốn tiểu An cứ như vậy bị người khác lừa. Quét một vòng, Du Dịch nhìn về phía một nam tử còn trẻ tuổi.
Quý Trạch An đi một vòng, nhìn thấy một người có chút quen mắt, nhìn lâu mới nhớ tới người kia là ai.
Người này liền là Thủy Du Dương diễn nhân vật đệ đệ bị cậu thay thế khi lần đầu tiên cậu làm kẻ chạy cờ tại đoàn phim《 hành khúc 》, Quý Trạch An không thể không cảnh giác, cậu tận lực làm thân thể của chính mình thả lỏng, để biểu tình trên mặt cậu nhìn không ra thay đổi, "Ngươi hảo, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
"Ngươi hảo a, còn nhớ rõ ta sao? Chúng ta là lần thứ hai gặp a!" Trong nháy mắt Thủy Du Dương nghe thấy Quý Trạch An chào hỏi cùng hắn, trên mặt cười sáng lạn giống một đóa hoa, hoàn toàn làm người không bắt được nhược điểm.
Quý Trạch An biết người này khẳng định không có quên hắn đã từng cố ý đặt thạch đầu ở vị trí cậu ngã sấp xuống, bất quá chuyện này không có chứng cớ, vạch trần cũng chỉ sẽ đổi lấy cậu khó coi, cũng không thể nói là thạch đầu nói cho cậu biết đi. Quý Trạch An chính là hạ quyết tâm không thâm giao cùng hắn, nên chào hỏi vẫn chào hỏi, cậu cho rằng người sẽ không nói đã gặp qua cậu , không nghĩ tới hắn cố ý trạc cái điểm này, "Ân, thời điểm ta làm kẻ chạy cờ tại đoàn phim khác gặp qua ngươi đang diễn kịch."
Cụ thể cái đoàn phim gì Quý Trạch An sẽ không nói, cậu không ngốc như vậy, áo rồng cũng phải ký hiệp nghị giữ bí mật.
Thủy Du Dương vừa nghe Quý Trạch An trả lời mơ hồ như vậy chỉ biết không hố cậu được, nói với cậu hai câu liền dừng lại. Hắn rất là ngoài ý muốn cư nhiên lại gặp lại cái kẻ chạy cờ đoạt nhân vật của hắn lại tại đoàn phim của Hoàng đạo, người này thật sự là hảo mệnh! Tuy rằng khẳng định không phải cái nhân vật trọng yếu gì, chính là cậu chính là một cái kẻ chạy cờ không có bối cảnh gì! Trước là Trịnh đạo! Hiện tại lại là Hoàng đạo! Thủy Du Dương nhịn không được ghen tị. Tại trong phim ảnh của đại đạo diễn cho dù là xuất hiện một màn đều có khả năng nổi danh, cơ hội tốt như vậy liên tiếp rơi trên người tiểu tử nghèo này, hắn như thế nào cam tâm! Huống chi hai người còn có cừu đoạt nhân vật!
Không được! Không thể mặc kệ cậu đi lên như vậy! Thủy Du Dương nhìn Quý Trạch An nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện chung quanh đoàn phim không có người chú ý tới hắn, liền nhịn không được bại lộ địch ý.
Nhưng mà, Du Dịch đứng ở xa xa vẫn luôn quan sát hướng đi phụ cận của Quý Trạch An vừa lúc đối mặt cùng Thủy Du Dương, bộ mặt vặn vẹo trong nháy mắt của hắn bị hắn nhìn thấy rõ ràng.
Du Dịch nhăn mi lại, tùy ý mở tay niết tính một phen.
Lúc này tuy rằng tiểu hài tử không có xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng chọc phải tiểu nhân, chỉ sợ là phải chịu thiệt, bất quá chỉnh thể thuận lợi, vấn đề không lớn.
Nhìn về phía Thủy Du Dương, ánh mắt Du Dịch thâm thâm.
Tiểu nhân bại lộ nguyên hình ngay từ đầu ngay tại đáy mắt hắn, không biết cuối cùng rốt cuộc ai là người chịu thiệt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đầu tiên là mỗi ngày hằng ngày —— cầu cất chứa, cầu nhắn lại, cầu không vứt bỏ, đại đại nhóm đến sao sao đát ~
_(:з" ∠)_ về đàn vấn đề, trước có đại đại nói đến, vì thế ta hôm nay chạy tới thành lập một cái không đàn, hoan nghênh các vị đến thảo luận nội dung vở kịch ~
Đàn hào là: 310616068( tam nhất linh lục nhất lục linh lục bát )
Không biết đàn hào có thể hay không bị hài hòa (? ? 'ω′? )

Chương 25
Lên phi cơ, Quý Trạch An thông qua nhân viên đoàn phim biết được nhân viên bọn họ là đi trước, nhân vật nam nữ chính cũng sẽ không ngồi cùng một chuyến phi cơ với bọn họ. Nghe vậy, Quý Trạch An khó hiểu thở ra một hơi, trực giác nói cho cậu biết, nếu là gặp được Giang Khâm Dật trên phi cơ, kia tuyệt đối sẽ không cái gặp mặt tốt đẹp gì, huống chi cậu còn mang theo Du Dịch. Không có Giang ảnh đế đi theo nhưng hiện thực vẫn không tốt đẹp lắm , thời điểm Quý Trạch An cầm vé máy bay tìm được chỗ mình ngồi, nhìn thấy vị bên cạnh đã ngồi xuống, cậu lại cảm thấy cả người đều không ổn .
Ngồi cùng một chỗ với cậu cư nhiên là Thủy Du Dương! Thật sự là không đúng dịp...
Quý Trạch An biết Thủy Du Dương sẽ không tại trước công chúng làm cái gì với cậu, chính là nhìn các loại văn tự ác ý trên mặt hắn, cậu cảm thấy chính mình cũng tiêu hóa không nổi. Người luôn có ác ý với mình lại tràn đầy tươi cười cười với mình, Quý Trạch An cảm thấy chính mình không thể trường kỳ duy trì, cậu bây giờ còn không tu luyện tới nơi. Quý Trạch An đứng ở lối đi nhỏ, nhìn Thủy Du Dương chậm chạp không có ngồi xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Du Dịch, chỉ chỉ cái chỗ ngồi không kia, "Ta đến , nơi này là chỗ ta ngồi."
Du Dịch nhìn về phía Quý Trạch An, đầu đều không có xoay một chút, sau đó dắt cậu đi lên phía trước.
"Du Dịch?" Quý Trạch An rất là không hiểu gọi hắn một tiếng.
Du Dịch dừng lại, sau đó nhìn hắn, "Ta mua hai vé."
Hàm ý chính là ngươi hẳn là ngồi cùng một chỗ với ta, không cần phải ngồi ở bên người cái tiểu nhân kia.
Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch đột nhiên nhớ tới một cậu nói "Có tiền chính là tùy hứng!", bất quá lời này rốt cuộc cũng không nói ra, cậu có chút bất đắc dĩ, phần lớn là cảm thấy thực may mắn, có thể không cần ngồi ở bên người Thủy Du Dương quả thực không thể tốt hơn. Bên này thời điểm Thủy Du Dương mới vừa để điện thoại di động xuống chuẩn bị chào hỏi Quý Trạch An, chỉ thấy cậu không nói lời nào liền xoay người rời đi, sắc mặt nhìn bóng lưng của cậu rất là không tốt. Quý Trạch An cảm thấy sau lưng có chút lạnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối diện Thủy Du Dương có chút mất tự nhiên mỉm cười, cậu chỉ cười lại, tiện đà tìm vị trí kịch vụ. Quý Trạch An thay đổi chỗ ngồi tính toán nói cho kịch vụ một tiếng, nếu không đến lúc đó thời điểm nhân viên tương quan kiểm kê nhân số cho rằng cậu không có đăng ký sẽ không tốt...
...
Ngồi ở trên phi cơ, Quý Trạch An mới lạ một phen, cả hai đời đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay. Du Dịch đem vị trí cạnh cửa sổ tặng cho cậu, cauuj liền vẫn luôn dán tại cửa sổ nhìn bên ngoài. Hôm nay thời tiết không tồi, không có tầng mây, cho nên có thể thấy cảnh sắc mặt đất rất rõ ràng, Quý Trạch An lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác nhìn xuống mặt đất như vậy, ngược lại có chút không thể tự thoát ra được .
"Thích?" Du Dịch nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn tiểu hài tử trắng nõn ánh mắt không khỏi càng sâu sắc, hắn kề sát vào một chút, tại phía sau cậu nói lời này.
Quý Trạch An cũng cảm giác nhiệt khí trực tiếp nhào tới gáy chính mình, có chút ngứa , cậu nâng lên một tay ôm lấy cổ, quay đầu đôi diện ánh mắt Du Dịch.
"Ân, thích." Tại trên phi cơ nhìn mặt đất cho cậu một loại ảo giác ở trên đỉnh, loại cảm giác này rất là khá tốt, Quý Trạch An tự nhiên sẽ không kháng cự. Cười cười sáng lạn với nam nhân bên cạnh, cậu liền lấy sữa ra từ trong cái túi nhỏ mang theo, vặn ra, tại dưới tầm mắt của hắn uống.
Du Dịch giúp tiểu hài tử chuẩn bị sữa nguyên chất. Thời điểm mới gặp tiểu hài tử cậu thật sự là rất gầy, làn da còn bí mật mang theo một tầng màu vàng không khỏe mạnh, hắn thật sự cảm thấy một trận gió lớn một chút liền thổi bay cậu, lúc ấy đã nghĩ nhất định phải hảo hảo bồi bổ cho cậu. Một đoạn thời gian qua, trên người tiểu hài tử thêm không ít thịt hắn thật là có cảm giác cực kỳ thành tựu, bất quá tại trong mắt hắn vẫn là gầy. Bây giờ có thể danh chính ngôn thuận nuôi tiểu hài tử, hắn tin tưởng không lâu có thể nhìn thấy một cái tiểu hài tử trắng trắng mập mập.
Du Dịch nhìn thoáng qua gói to hắn chuẩn bị trước đó, thời điểm phát hiện Quý Trạch An không có tính ăn liền nói: "Ăn nhiều một chút, thân thể ngươi còn đang trưởng thành."
Quý Trạch An nhìn Du Dịch nhanh chóng nháy mắt một cái, sờ sờ bụng của mình, xác định bữa sáng đã tiêu hao xong trong khi bôn ba trên đường đến sân bay, cũng sẽ không cự tuyệt đề nghị của Du Dịch, lấy hộp từ trong túi ra, chuẩn bị ăn. Có tiền , tiêu chuẩn sinh hoạt liền cao, Quý Trạch An phát hiện mình ăn càng ngày càng nhiều , đặc biệt nam nhân này cực kỳ thích đưa cho cậu ăn , đưa các loại đồ ăn , vẫn đều tự mình làm ... Phải cho cậu thêm vài điểm.
Du Dịch nhìn tiểu hài tử nghe lời ăn đồ ăn , nháy mắt vừa lòng , tiểu hài tử nghe lời hắn làm hắn cảm thấy càng thêm đáng yêu .
***
Tới mục tiêu, toàn bộ nhân viên đoàn phim ở trong một nhà nông gia nhạc lớn tại địa phương. Thời điểm kịch vụ phân phối phòng, Quý Trạch An "Bất hạnh " lần thứ hai bị phân đến cùng gian phòng ngủ với Thủy Du Dương, cậu đều bắt đầu sinh ra một loại ý tưởng mình không phải đã bị nguyền rủa chứ, cố tình trong đoàn phim chỉ có hắn có địch ý lớn nhất với cậu, vận mệnh liền cứ cột hai người với nhau, hận không thể tụ tập bọn họ lại. Quý Trạch An biết mình không thể đề xuất cái gì, càng minh bạch thời gian này nói ra không chỉ đắc tội một mình Thủy Du Dương, cũng phá hủy ấn tượng của cậu với nhân viên đoàn phim, đứng mũi chịu sào không cao hứng khẳng định chính là kịch vụ , cậu vừa đổi phòng, bên kia liền phải phối hợp phân phối lần nữa. Hơn nữa cậu khơi mào, người muốn đổi phòng khẳng định càng nhiều ...
Quý Trạch An không hé răng, lĩnh cái chìa khóa, liền chuẩn bị trở về phòng chỉnh lý một chút.
Bên này Du Dịch ly khai một chút, thời điểm trở về nhìn thấy Quý Trạch An đang chuẩn bị rời đi, gọi cậu lại, dẫn cậu đến chỗ ở của mình.
Quý Trạch An nhìn Du Dịch kéo tay mình, nhìn thẳng hắn một hồi, "Ta đi nói một tiếng cùng kịch vụ ta ở tại chỗ ngươi, sau đó giao cái chìa khóa cho nàng."
Cùng kịch vụ báo cáo xong, sau đó liền không có nhiều sự tình phiền phức như vậy.
Quý Trạch An buông lỏng tay hắn đi đến kịch vụ bên kia đi, Du Dịch liền đi theo phía sau cậu.
"Mẫn tỷ, bằng hữu của ta vừa lúc đến bên này du lịch, cũng ở tại cái nông gia nhạc này, nơi hắn ở là phòng đôi, ta liền ở cùng hắn." Quý Trạch An nhìn Tưởng Dĩnh Mẫn có chút ngại ngùng nói, cậu lo lắng mình làm như vậy sẽ làm đối phương không dễ quản lý, chính là trong tư tâm cậu thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Thủy Du Dương.
Tưởng Dĩnh Mẫn sảng khoái ngoài ý muốn, cao hứng mà vỗ vỗ bả vai Quý Trạch An, kết quả nàng lấy lại cái chìa khóa, cười nói: "Vậy thì tốt, kỳ thật nông gia nhạc này cũng không quá lớn, hơn nữa chúng ta không có định được tất cả phòng, đến lúc đó nhân viên đến sau liền không ở được, ta còn đang lo lắng, có thể nhiều một cái giường ngủ là thêm một đi, đến lúc đó ta liền an bài người khác đi vào ở, đăng ký số phòng của ngươi cùng bằng hữu một chút đến lúc đó tiện chúng ta liên hệ ngươi là được."
Quý Trạch An gật gật đầu, viết xuống số phòng Du Dịch nói cho cậu lê trên sách vở của Tưởng Dĩnh Mẫn, vẫy tay cùng nàng, liền giúp Du Dịch tha một cái rương lớn, hai người đồng thời về phòng.
Du Dịch vừa về tới phòng, liền kêu nhân viên phục vụ lấy đi toàn bộ đồ vật trên giường, mở ra một cái thùng trong đó, lấy ra ga giường chính mình mang, gối đầu cùng với chăn cũng bị thay. Quý Trạch An đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm một hồi, lập tức liền giúp đỡ hỗ trợ, cậu cảm thấy Du Dịch nguyện ý bồi cậu đến một chỗ chụp diễn như vậy hoàn toàn chứng minh hắn có thành ý, sinh hoạt ở bên ngoài quả thực rất tra tấn cái nam nhân khiết phích này ... Đến lúc đó hắn ăn cơm như thế nào, chẳng lẽ mượn phòng bếp tự mình làm? Nơi này là nông gia nhạc có vẻ có thể như vậy... Quý Trạch An càng thêm lo lắng chính là nam nhân này vào phòng bếp sẽ nhịn không được dùng dịch tiêu độc tiêu độc tất cả đồ vật một lần, điều này làm não động của cậu càng động càng lớn.
Trong phòng là hai cái giường nhỏ, Du Dịch tựa hồ là hẹn trước thời gian, Quý Trạch An không hỏi hắn từ nơi nào biết rõ địa điểm cụ thể bọn họ chụp diễn cùng với khách sạn bọn họ cuối cùng sẽ vào ở, cậu biết hắn có biện pháp của chính mình, chính là nhìn thấy đồ vật hắn chuẩn bị đều là hai món trong lòng như là bị móng vuốt mèo nhẹ nhàng vào. Nam nhân này luôn tại rất nhiều phương diện thật nhỏ làm cậu không khống chế được mà đi cảm động, hắn không đặc biệt mà nói chút phù hoa, cũng không có cho cậu hứa hẹn với tương lai, mà là làm ra các loại sự tình, tại địa phương rất nhỏ kia từng chút từng chút xâm lược tâm của cậu.
"Được , có thể đi vào." Quý Trạch An ngồi ở trên ghế nhìn Du Dịch mang theo một thân mồ hôi đi ra từ buồng vệ sinh, trong lòng càng phát ngứa . Người này biết được mình chuẩn bị tắm rửa, trước hết tiến lên quét tước vệ sinh, hơn nữa cự tuyệt mình hỗ trợ, mở notebook cho cậu chơi game. Da mặt Quý Trạch An không dày như vậy, tuy rằng hưởng thụ hắn chiếu cố cùng săn sóc, nhưng là loại chuyện tình cảm này là từ hai phía , chỉ có một bên trả giá không chiếm được hồi báo chung quy là duy trì không lâu , vừa mới chuẩn bị chen vào hỗ trợ, đã bị người nọ đuổi ra, mà còn khóa lại từ bên trong.
Đóng cửa, khí lạnh cũng không vào được, hiện tại đúng là thời điểm nóng nhất ngày, độ ấm bên trong cái buồng vệ sinh loại nhỏ kia cao bao nhiêu, nghĩ cũng hiểu rõ...
Quý Trạch An cầm một cái khăn mặt hắn đưa cho chính mình vào buồng vệ sinh, ướt nhẹp, lại mang theo khăn mặt đi ra ngoài, đưa cho nam nhân.
Thấy hắn không tiếp nhận, cậu liền cầm khăn mặt giúp hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt, lần thứ hai trở lại buồng vệ sinh tẩy sạch sẽ khăn mặt, lại cầm khăn lông ướt đi ra. Lúc này Du Dịch kịp phản ứng , biết tiểu hài tử đây là đang săn sóc hắn, ánh mắt nhu hòa dừng ở trên người Quý Trạch An, kết quả cầm khăn mặt trong tay của cậu tự mình lau mặt.
"Ngươi dùng trước đi, ta không vội ." Quý Trạch An lo lắng nam nhân sẽ không dễ dàng đồng ý hành động của cậu, còn nói, "Ta mới vừa ở trong notebook của ngươi tìm được một cái game còn muốn chơi trong chốc lát, ngươi gột rửa trước, chờ ngươi đi ra ta lại đi vào."
Cái lí do thoái thác này quả nhiên làm Du Dịch gật đầu, hắn từ trong tủ treo quần áo lấy ra một chút đồ ăn vặt đưa cho Quý Trạch An, cầm quần áo tắm rửa liền vào buồng vệ sinh.
Quý Trạch An nhìn cửa phòng tắm đóng lại, ánh mắt vi diệu. Cậu biết để nam nhân này đầy người mồ hôi ở bên ngoài chờ cậu tắm rửa xong đi ra lại đi vào chính là một loại tra tấn với hắn, người nam nhân này chỉ có chút khuyết điểm là hơi khiết phích cậu vì cái gì không lý giải cho hắn, thông cảm hắn ? Gục đầu xuống, mở ra bình nhỏ thập phần tinh xảo nam nhân đưa cho cậu, nhìn phía bên trong, Quý Trạch An phát hiện là chuối tiêu liền lấy ra một khối đặt ở miệng ăn.
'(? ? ? ? ? ) chủ nhân rốt cục lấy ta ra đưa cho tiểu tình nhân nha ~'
Hương vị kia lại làm cho cả người cậu đều cảm thấy ngọt ngọt ... Tất cả hành vi của nam nhân này đều là lời tâm tình êm tai nhất cậu từng gặp.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: _(:з" ∠)_ bởi vì này vài ngày không có đổi mới, hôm nay sẽ canh ba, vì thế còn thiếu hai càng, buổi chiều sẽ xuất hiện ...
Mặt khác, 《 ta cuối cùng có thể nhìn thấy kỳ quái văn tự 》 với thứ năm sẽ nhập V , cũng chính là ngày mai, cũng sẽ có canh ba , hy vọng các vị đại đại có thể tiếp tục duy trì. Cuối cùng, thông thường cầu cất chứa cùng nhắn lại, sao sao đát ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top