Chương 135
Thời điểm rời khỏi toà nhà Cảnh Thái, đêm đã khuya, phóng viên vẫn còn vây quanh cửa chính, thấy các nàng đi ra lập tức tràn tới, bao vây quanh nàng, các loại máy ảnh ống kính đều nhắm thẳng vào mặt nàng.
"Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, hãy nói vài lời."
"Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư....."
Đám người chen lấn xô đẩy, xoay quanh không cho nàng đi.
Lâm Yêm nửa bước khó đi, có lẽ là nhìn nàng đã thấy mới vừa khóc, hốc mắt vẫn là đỏ, đèn flash nháy liên tục, ánh sáng đâm vào con mắt không thể mở lên. Bỗng nhiên ở giữa, nàng thanh âm gì đều nghe không thấy, đầu trống rỗng, cả người bốc mồ hôi lạnh, tay chân phát run, trước mắt chỉ thấy bóng người di chuyển qua lại, miệng họ mấp máy, không còn nghe được bọn họ nói gì.
Đang lúc choáng vàng không biết làm sao, một cánh tay rắn chắc có lực khẽ kéo lấy nàng, Tống Dư Hàng sải bước đem người từ trong đám đông ôm ra, một tay quàng qua vai nàng, đẩy đám người kia ra.
Lâm Yêm lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn cô , đã thấy cô cau mày, biểu tình trên mặt có chút khó chịu cùng nhẫn nhịn, cuối cùng vào lúc phóng viên đuổi theo thực sự nhịn không được, quay người hét lên một câu:
"Đừng đuổi theo, cô ấy là người trong cuộc, chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn, không phải mỗi nhân vật công chúng đều phải đem vết thương của mình phơi bày ra cho người khác nhìn!"
Cô chăm chú nắm chặt nắm đấm, đỏ vành mắt: "nếu cácCác người tiếp tục đi theo , tôi sẽ báo cảnh sát, lấy tội gây hấn kiếm chuyện tạm giam các người!"
Lâm Yêm khẽ giật mình, nhìn bóng lưng của cô, giống như một đứa trẻ đang gào thét, vì nàng ngăn cản những ác ý trên toàn thế giới, cuối cùng nhịn không được cong khóe môi.
Tống Dư Hàng quay người lại, cùng nàng đan xen mười ngón, giận dữ trên mặt còn không có tiêu tan:
"Chúng ta đi."
Mãi cho đến đem nàng nhét vào trong xe, Tống Dư Hàng vẫn như cũ nghiêm mặt, chân mày nhíu chặt. Lâm Yêm nhịn không được bật cười, xoa bóp mặt của cô:
"Ngoan , cười một cái, em cũng không phải là Ký giả, em thật sự không quan tâm bọn họ nói gì."
Tống Dư Hàng quay mặt lại: "Trước đây, cũng như vậy?"
Lâm Yêm biết cô đang nói cái gì, thờ ơ nhún nhún vai ra vẻ không có gì.
"Đúng vậy, chuyện thường ngày thôi, chị còn chưa biết biết bọn họ trước đây còn quá đáng hơn nhiều, nói em ham muốn vô độ, thay đổi thất thường......"
Nàng còn chưa nói xong, âm thanh dần dần nhỏ xuống.
Tống Dư Hàng một mực nhìn lấy nàng, trong mắt chậm rãi chảy nước mắt, mím môi, lách tách nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
"Là chị có lỗi, chị.....chị trước đây cũng không biết.....về sau.....về sau sẽ không để lại em một người đơn độc đối diện với những chuyện này ....."
Bên ngoài trước mặt người khác là một cảnh sát quả cảm nghiêm nghị nhưng chỉ khi ở trước mặt nàng, cô mới bại lộ ra sự mềm yếu cùng tính tình trẻ con. Lâm Yêm tâm bị nước mắt cô ấn chìm, mũi bắt đầu cay cay, đột nhiên kéo cổ áo của cô xuống.
"Tống Dư Hàng."
"Ơi?"
Cảnh sát hít mũi, khóc đến nấc lên một cái, không rõ ràng cho lắm.
Lâm Yêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, áp môi lên.
"Em yêu chị ."
Đừng nói là thổ lộ, những lúc nàng chủ động hôn cô đều rất ít, Tống Dư Hàng giật mình, kích động đến mức tay chân cũng không biết để ở đâu, qua một lát, vào lúc nàng sắp rời đi, lại đưa tay qua vai của nàng kéo lại, hôn xuống thật sâu.
Nếm được ngon ngọt, người này làm sao dễ dàng từ bỏ ý đồ. So với Lâm Yêm chỉ hôn phớt qua, Tống Dư Hàng, lại cuồng nhiệt hơn nhiều. Lâm Yêm không chống đỡ nổi, liên tục dùng tay đẩy bả vai cô, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.
"Đừng....."
Tống Dư Hàng càng ngày càng nồng nhiệt hơn hơn, mơ hồ không rõ nói: "chị cũng......rất yêu em."
Thời điểm hai người tách nhau ta ra đều thở hồng hộc, Lâm Yêm đỏ mặt, đáy mắt hiện ra thủy quang, khóe môi có chút làm cho người mơ mộng. Tống Dư Hàng hô hấp bỗng dưng trở nên nặng nề, lại chồm người qua, mục tiêu rõ ràng, động tác đơn giản, trực tiếp đưa tay tháo nút áo của nàng.
"Lâm Yêm, chị muốn....."
Lâm Yêm lấy tay đẩy bàn tay đang làm bậy của cô, tức giận đến chửi ầm lên: "Lăn, không biết xấu hổ!"
"Ôi.'"
Tống Dư Hàng bị đau, ủy khuất xoa xoa thu tay lại, lưu luyến không rời nhìn nút áo sơmi xanh hở bên trong, liếm liếm môi dưới.
Có trời mới biết ,cô đã bao lâu chưa được chạm vào người nàng ? Cô tới nằm mộng cũng muốn. Lâm Yêm không cho cô đụng nữa, cô liền muốn nổ tung tại chỗ. Tống Dư Hàng nội tâm âm thầm rơi lệ đầy mặt, gạt hộp số xuất phát. Xem xét ánh mắt cô, Lâm Yêm liền biết cô đang suy nghĩ gì, hơi ửng đỏ khuôn mặt, khóe môi nhếch lên.
"Lái nhanh một chút, em mệt , muốn về nhà sớm."
Tống Dư Hàng trong mắt sáng lên, có hi vọng rồi, đạp xuống chân ga chạy đi.
"Được thôi, Lâm tiểu thư nói cái gì chính là cái đó, nói không cho đụng sẽ không đụng, nói muốn liền..... Hehehe!"
Lâm Yêm mặt đỏ lên, giơ tay lên muốn đánh: "ai nói em muốn......"
Tống Dư Hàng ra vẻ trốn tránh, nhưng tay nắm lái không buông, môi cong lên: " ây ây, chị đang lái xe, về nhà 'vui vẻ' thôi, về nhà 'vui vẻ' thôi nào."
Khi về nhà 'vui vẻ' như thế nào,đó là đương
nhiên là cô định đoạt.
Vừa mở cửa, Tống Dư Hàng đem người nàng đẩy vào, trở tay khóa cửa phòng, cầm túi đồ lộn xộn để chồng chất trên bàn trà, ghế sô pha hơi sụp xuống.
Lâm Yêm đẩy vai của cô ra:
"Ưm..... Đi tắm trước."
Tống Dư Hàng cởi áo khoác của nàng, răng cắn tháo nút áo sơmi, giúp tay nàng giơ qua đỉnh đầu. Thân thể Lâm Yêm chợt nhẹ đi, liền bị người ẫm lên .
"Cùng nhau tắm đi."
Vòi sen râm râm phun ra lấy nước nóng, hai chân trần bước trên mặt đất, vòi sen trong phòng tắm được mở ấm áp, rất nhanh sương đã làm mờ cửa thủy tinh.Sắc mặt Lâm Yêm từ tái nhợt đến giống như sắp nhỏ máu, vùi đầu trên cổ cô, ngón tay dùng sức nắm lấy cánh tay cô.
Tống Dư Hàng đưa một tay tới ấn gáy nàng : "Không đứng được?"
"Ưm....." mềm mại nhỏ nhẹ như mèo con hừ nhẹ.
Tống Dư Hàng tâm đều mềm nhũn,nhìn bồn nước bên cạnh đã đầy , cô xoay người, đem nàng ẫm lên. Lâm Yêm sau một hồi lâu giằng co vừa kết thúc, lại bị người kia ôm vào trong bồn tắm.
Nàng trên dưới khó chịu, dựa lên trên bồn tắm, dáng vẻ hơi chút không thoải mái.
Tống Dư Hàng đưa tay ôm lấy, đem đầu dùi vào trong ngực nàng.
Lâm Yêm miễn cưỡng giương mắt: "Làm gì?"
Cô ngoại trừ phần gáy lộ bên ngoài, giống như vừa tìm được thú vui mới. Tống Dư Hàng vuốt qua vuốt lại ở sau lưng nàng, dựa vào khe hở đi vào bên eo ,vuốt ve ngực nàng, khàn giọng nói:
"Thời gian còn sớm, ngâm thêm chút."
Lòng bàn tay của cô thô kệt còn có vết chai sạn, những chỗ bị vuốt qua liền nổi da gà lên.
Lâm Yêm toàn thân run run, hơi cắn môi dưới, lý trí nói cho nàng là nên cự tuyệt: "Tống --" còn chưa có nói xong, môi đã bị chặn.
Mặt nước nổi lên gợn sóng. Cửa thuỷ tinh phòng tắm giọt nước lăn xuống. Mặt đất để hai đôi dép chỉnh tề.
Tống Dư Hàng: "Đừng nói chuyện, tập trung một chút."
Thời điểm bị người kia ôm lên giường, Lâm Yêm toàn thân đều khô khốc, lượng nước lớn trôi đi làm cho cổ họng khát khô khó nhịn, Tống Dư Hàng rót một chén nước ấm đưa tới bên cạnh môi nàng, đút nàng từng ngụm nhỏ, từng ngụm nhỏ uống vào.
Đợi nàng khó khăn nuốt xuống hơn phân nửa chén nước, Tống Dư Hàng cầm đi ly pha lê trong tay nàng, tìm đến máy sấy thay nàng thổi tóc.
Lâm Yêm tựa vào trên gối, bị gió mát thổi đến buồn ngủ, ngón tay vô thức nắm lấy góc áo của cô.
"Là em có lỗi, em đem gần như toàn bộ tiền đi bồi thường, không có giữ lại cho chị."
Tống Dư Hàng chuyên chú thổi tóc ướt trong tay cô, thỉnh thoảng còn thay nàng xoa bóp da đầu.
"Không quan hệ, tiền chị có thể tự kiếm được."
"Thế nhưng mà....." Lâm Yên hơi hơi cắn môi.
Tài sản kia vốn là Lâm Hựu Nguyên để lại cho nàng, đại khái là hy vọng nàng cầm tiền này chấn chỉnh Lâm thị, cứ như vậy sinh ý mới có khởi sắc, nhân viên có tiền lương tự nhiên có thể phát triển, Lâm Yêm cũng có đủ cơm ăn áo mặc, không lo trải qua nửa đời sau không có tài sản, thế nhưng là ông ấy không có nghĩ tới là, Lâm Yêm còn có thể làm tuyệt hơn, tiền nàng cầm, công ty lại giải tán, chính nàng không chỉ có không cầm tới một phân tiền, còn đền thêm vào một chút, dù sao lúc đó ở hiện trường chỉ phát một số ít, còn có rất nhiều mảnh đất đẹp, khách công ty chi nhánh hai, ngày này lần lượt sẽ được cấp phát ra.
Người bên ngoài có lẽ không rõ , nguyên nhân nàng làm như thế, nhưng Tống Dư Hàng hiểu, sờ lên đầu của nàng.
"Kiếm tiền nhiều cũng như con dao hai lưỡi, có thể thúc dục người hăm hở tiến lên, cũng có thể khiến cho người sa đọa, so với có được gia tài bạc triệu, chị càng hi vọng em làm người bình thường vui vẻ hạnh phúc."
Âm thanh máy sấy ngừng lại, Lâm Yêm toàn thân đều ấm áp, trở mình tiến vào trong chăn, tiếng nói có chút mơ mơ màng màng.
"Nhưng mà......em còn chưa có mua cho chị căn nhà lớn,xe sang trọng,nhẫn kim cương....."
Hốc mắt Tống Dư Hàng nóng lên, vặn tối đèn bàn, từ phía sau lưng ôm nàng.
"Một người, chống đỡ nghìn người."
" Số 0378, có người tới thăm."
Cửa sắt ầm một tiếng mở ra, Trịnh Thành Duệ không nghĩ tới là, đến lúc này, còn có người đến gặp mình.
Hắn cắt đầu đinh, gầy đi chút, chết lặng đứng dậy đi theo giám ngục cùng đi ra ngoài.
Đoạn Thành ngồi cách một bức tường chỗ chờ hắn. Giám ngục thay anh ta mở ra còng tay, Trịnh Thành Duệ ngồi xuống, tay lại bị xích vào ghế, mặc áo tù màu xanh đen, bởi vì sau lưng áo có màu trắng xanh đan xen, cho nên thường bị cảnh sát gọi đùa là "ngựa vằn phục", kiểu màu sắc này cùng áo đồng phục cảnh sát màu tím lam vẻn vẹn kém một chữ nhưng mà khác biệt một trời một vực.
Đoạn Thành nhìn anh ta như vậy ,hình như có chút lạ lẫm, nhìn chăm chú thật lâu, trước ngực anh ta vốn nên đeo mã số cảnh sát, không nói gì.
Ngược lại là Trịnh Thành Duệ thản nhiên nói:
"tới."
Đoạn Thành nhàn nhạt lên tiếng, ngước mắt nhìn anh ta trên cằm mới mọc ra gốc râu, toàn bộ mặt ẩn ẩn có chút thanh tú anh tuấn như xưa, chỉ bất quá bởi vì đang ở trong trại giam, ăn uống không được tốt như trước, trên mặt không có huyết sắc.
"Cậu gầy rồi."
Trịnh Thành Duệ hơi hơi giương lên khóe môi, còn giống lúc trước bộ dạng chất phác.
"Không được ăn đồ ăn vặt, tự nhiên sẽ gầy đi."
Đoạn Thành từ phía dưới lấy ra một cái túi nhựa, giao cho giám ngục đứng bên cạnh kiểm tra.
" Đồ ăn tôi không có mang tới, nhưng trời đã vào thu , tôi lấy cho cậu một chút áo khoác dày còn có vật dụng hàng ngày."
Cách cửa thủy tinh trong suốt gõ một cái, Trịnh Thành Duệ nhìn giám ngục đem cái kia túi ny lon lớn để lên bàn kiểm tra, trong trong ngoài ngoài bao gồm quần áo đều phải sờ soạng lại sờ soạng. Anh ta dời ánh mắt trở về, nhìn chàng trai mặt mũi ngày càng thành thục .
"Cảm ơn, cậu và Phương Tân?"
Nhắc tới Phương Tân, Đoạn Thành cũng hơi cong môi.
"Tôi đã đưa cô ấy gặp qua cha mẹ tôi, bọn họ đều rất thích cô ấy, bây giờ chỉ còn lại cha mẹ của cô ấy, bên kia còn chưa đồng ý."
"Rất tốt, sớm chúc hai người trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm."
Anh ta còn chưa bị phán quyết, bất quá đếm tội đồng thời phạt, hẳn là nhẹ không được, cũng không biết có thể hay không..... Nghĩ tới đây, Đoạn Thành hốc mắt nóng lên, hơi nghiêng người cúi xuống.
Trịnh Thành Duệ dù nói thế nào, so với hắn lớn một chút, đối với mấy cái này sự tình nhìn đã rất bình thường, từ khi anh ta bắt đầu bước lên con đường này, đã sớm chuần bị thân bại danh liệt.
Anh ta chỉ nói: "Cậu về đi, cùng Phương Tân sống thật tốt, đừng tới đây nữa."
Anh ta dù sao cũng là tội phạm đặc thù, thường tới đây thăm anh ta, không phải chuyện tốt.
Đoạn Thành ngẩng đầu, mắt đỏ hỏi anh ta: "Cậu có hối hận không?"
Trịnh Thành Duệ dường như không ngờ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, liền giật mình chốc lát, chậm rãi lắc đầu.
"Người quan trọng nhất là muốn một mực nhìn về phía trước, sao có thể lão nhìn phía sau đâu."
Đoạn Thành dường như cũng liệu đến anh ta sẽ nói vậy, hơi kéo lên khóe môi, quay đầu đi cười, hốc mắt vẫn đỏ. Thời gian thăm nuôi sắp hết, giám ngục bắt đầu thúc giục. Hắn từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, cách một lớp kính, xuyên qua khe hở thấp đưa tới.
"Chị Lâm để cho tôi đưa cho cậu, ở trong nhà Bùi Cẩm Hồng tìm được."
Đó là một tấm hình trắng đen, bị người xé ra một nửa, chỉ để lại một bên bím tóc sừng dê , thiếu nữ như hoa hài hoà yên tĩnh.
Cô gái tay hơi nâng lên, giống như đang kéo người thân, đáng tiếc nửa tấm hình bên đã không có ở đây. Trịnh Thành Duệ chết lặng cuối cùng biểu hiện trên mặt như nứt ra, nâng tay cầm ảnh bắt đầu phát run. Anh ta run rẩy môi, ngẩng đầu nhìn cậu, lại nhìn xem trên tấm hình thiếu nữ, run rẩy càng dữ dội.
Đoạn Thành đứng dậy, đáy mắt có chút thương hại cùng thương tiếc.
"Cậu nói cậu không hối hận, nhưng mà cậu có biết hay không, cậu đem tình báo bán cho Lâm Khả, Lâm Khả lại chuyển tay thông báo cho Đỉnh gia, suýt nữa hại chết chị Lâm, cũng hại chết......"
Cậu hai tay chống cửa kính, giống như không đành lòng nói, hơi khép mắt lại, đầu ngón tay nắm chắc thành quyền.
"Nếu như mọi chuyện không vậy..... cô ấy còn có thể sống."
Nắm vuốt tấm hình, Trịnh Thành Duệ toàn thân run trở nên run rẩy, dù cho bị bắt vào tù cũng chưa từng thấy anh ta qua vành mắt đỏ hồng, muốn đứng lên, lại bị còng vào ghế, không cách nào tránh thoát, cổ tay trên bàn cọ xát.
Hai người giám ngục cao lớn nhào lên bắt anh ta, đem người gắt gao ấn trở về, đầu bị đè ở bàn.
Trịnh Thành Duệ mở to mắt, kính mắt rơi mất, nước mắt theo gương mặt rơi xuống, chảy trên mặt bàn. Âm thanh trong miệng anh ta phát ra giống dã thú gào thét.
Đoạn Thành không đành lòng nhìn, nắm chắc quả đấm từ trên thủy tinh buông xuống, quay người rời đi. Sau lưng truyền ra tiếng nam nhân kêu thảm, tiếng khóc điên cuồng. Mãi cho đến khi ra ngoài cửa trại tạm giam, Đoạn Thành vẫn là chưa hoàn hồn, tiếng khóc kia phảng phất như đang lấn quấn bên tai không rời.
Hắn một chân bước vào trong bùn, lúc này mới để ý bên ngoài không biết từ lúc nào lên trời mưa. Trong lòng của hắn phiền muộn, từ trong hộp thuốc lá sờ soạng một điếu thuốc, rất nhanh liền bị nước mưa làm ướt, cái bật lửa cũng không thể đốt.
Đoạn Thành nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng Trịnh Thành Duệ trước khi đi, một chút chua xót trực tiếp xông lên hốc mắt, ngón tay buông lỏng, khói lơ lửng bay lên. Một đôi giày từ bên núi xa đi đến . Hắn nhìn lên chủ nhân đôi giày, mưa đã tạnh. Phương Tân thay hắn che dù.
Kể từ sau khi học được cách sử dụng mỹ phẩm ,chăm sóc da từ lấy Lâm Yêm , Phương Tân lấy xuống chiếc kính trầm trọng như chai bia xuống, mang kính áp tròng lên, bắt đầu xõa tóc dài ra, học trang điểm ăn mặc xinh đẹp.
Đèn đường chiếu xuống ảm đạm, nàng trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo không tính đặc biệt kinh diễm, nhưng thanh tú khiến người khác nén lòng mà nhìn. Cả người nàng đứng ở đây liền đem hắn thoát ra khỏi bầu không khí bi thương, huống hồ nàng nói:
"Đi thôi, cha em kêu chúng ta về nhà ăn cơm."
Đoạn Thành khẽ giật mình, lập tức hung hăng đem nàng ôm vào trong ngực, vùi đầu vào trong cổ của nàng, bả vai run lên. Phương Tân lui về sau một bước đứng vững, một tay che dù, quay người ôm lấy hắn, vuốt ve sau lưng hắn . Sau một lúc, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại, lau mặt, lại vuốt vuốt tóc, nhận lấy dù tay nàng.
"Được rồi, chúng ta đi mua thêm ít đồ ăn về ."
Phương Tân nhìn hộp thuốc lá trong tay hắn :
"Cha em viêm khí quản....."
Đoạn Thành rất thức thời đem hộp thuốc lá ném vào trong thùng rác ven đường: "Anh sẽ cai."
"Mẹ em tính tình không tốt, thích nói lải nhải......"
"Mẹ vợ nói cái gì cũng đều là đúng."
Phương Tân giận: "Mọi chuyện còn chưa ra gì đâu!"
Đoạn Thành ôm qua vai nành, hai người cùng che chung một cây dù, đèn chiếu xuống bóng họ hoà vào nhau.
"Là chuyện sớm muộn thôi."
Sau khi Triệu Tuấn Phong bị bắt, Tống Dư Hàng đã từng đi tỉnh thăm sư mẫu, Lâm Yêm cùng cô ở chung một chỗ. Cô vốn có ý không gọi nàng cùng đi, thứ nhất đường xá đi về xa xôi , thứ hai dù sao bà cũng là vợ của Triệu Tuấn Phong, sợ nàng trong lòng khó chịu sẽ không thoải mái. Cô đã lo mọi chuyện chu toàn, nào có thể đoán được Lâm Yêm lại khẽ cười .
"Chị thay em suy nghĩ , nhưng như thế nào chưa từng tự suy nghĩ cho chính mình, em có trăm ngàn lý do không đi, cũng chỉ có một lý do để phải đi, đó chính là -- đi cùng chị."
Trước mặt cánh cửa này, ngày xưa lúc đi học cô thường tới, nhưng bây giờ có chút đắn đo chuyện cũ, không nỡ xuống tay gõ cửa. Tống Dư Hàng do dự nửa ngày, thời điểm đang định nhấn chuông cửa, cửa nhà từ bên trong mở ra. Bà lão xuất hiện phía sau cửa,trên tóc bạc trắng, ánh mắt hơi có chút chậm chạp tối tăm, nhìn thấy là các nàng, lúc này mới khẽ cười cười, nụ cười cũng là suy yếu vô lực.
"Là Dư Hàng à."
Tống Dư Hàng tiến lên một bước: "là con, sư mẫu."
Bà dời mắt hướng về phía Lâm Yêm.
"Đây là?"
Trong thời gian Triệu Tuấn Phong bị bắt đến nay, trong hai ba ngày đầu sẽ có người tới nhà điều tra, bởi vậy trên mặt bà lão biểu lộ có chút hoang mang cùng cảnh giác.
" Cô ấy là bạn con."
Tống Dư Hàng trả lời như vậy, dắt tay đem người kéo tới, Lâm Yêm đem đồ đạc trong tay đặt lên trên bàn. Cô lúc còn đi học cũng thường xuyên chạy tới nơi này ăn cơm, nhưng chưa bao giờ đem theo bạn học, hay bạn bè tới đây. Bà lão bừng tỉnh, lại nhìn Lâm Yêm một cái, đại khái mơ mơ hồ hồ nhìn ra hai nàng là bạn tốt. Bất quá bà gần đây trải qua nhiều chuyện, đầu óc cũng không còn rõ ràng. Bà lão lại tiếp tục quay người, im lặng đi vào trong, trên miệng cười nói.
"Tới là tốt rồi, tới là tốt rồi, gần đây ngoại trừ cảnh sát tới đây, không còn ai khác tới thăm nơi này."
Hôm nay cô không phải lấy thân phận cảnh sát tới, cho nên có đầy đủ lý do khiến cô lòng chua xót.
Tống Dư Hàng theo bà đi vào: "Bọn con ghé thăm sư mẫu, xem có gì cần con giúp đỡ không ?"
Bà lắc đầu, cầm lấy bình điện muốn đổ nước uống ra cho các nàng.
"Không có, không có, bên cộng đồng trong hai ba ngày đầu, đã có người tới hỏi thăm một chút, tháng trước vừa đưa tới một túi thức ăn lớn, còn chưa có ăn hết. " Nghiêng bình đổ nước hồi lâu, bà mới phát hiện ấm nước rỗng tuếch, bà lúng túng để xuống.
"A, buổi sáng đã nấu rồi, ăn xong, buổi tối ở lại cùng ăn cơm đi, sư nương làm cho con món ngon."
Bà vừa nói nói, vừa tiếp tục mở cửa tủ lạnh, Lâm Yêm để ý đến phía sau tử lạnh, nguồn điện cũng không có cắm. Thế là vừa mở ra, đập vào mặt là mùi rau củ mục nát .
Bà lão liền giật mình, trong túi nhựa lục lọi một chút: "A, đều hỏng cả rồi, không thể ăn nữa, vậy để sư mẫu ra ngoài mua thức ăn về nấu cho các con ."
Tống Dư Hàng ngăn động tác của bà:
"Sư mẫu, đừng gấp, bọn con không đói bụng."
Bà chán nản xoay người lại: "Con nhìn sư mẫu xem, trí nhớ càng ngày càng không tốt, đúng rồi, lão Triệu sao rồi, ở trong đó có tốt hay không?"
Lúc bà nói lời này đáy mắt bà tràn đầy tha thiết, cầm thật chặt tay của cô. Tống Dư Hàng đem bà kéo đến bên ghế sa lon ngồi xuống, tự cầm bình điện đi nấu một bình nước nóng, đem bình nước sôi rót đầy. Lâm Yêm đi lại tủ lạnh đem nguồn điện thuận tay cắm lên.
"Vẫn tốt, chỉ là trời rất nhanh đã vào thu, thời tiết khô ráo, có chút ho khan."
Cô lời còn chưa dứt lời, bà đã đứng lên, run run rẩy rẩy đi vào phòng.
"Vậy để sư mẫu tìm cho ông ây chút áo quần áo dày, con giúp sư mẫu đem vào cho ông ấy."
Pháp viện còn chưa có phán quyết xuống, ông bị nhốt bên trong trại tạm giam, ngoại trừ luật sư cùng nhân viên phá án, hết thảy không thể tới thăm, kể cả gia đình cũng không được, huống chi đây là loại đại án quan trọng. Đoạn Thành có thể đi gặp Trịnh Thành Duệ cũng là phía trên an bài, vì muốn hắn nhanh chóng nói ra chân tướng.
"Dạ được."
Tống Dư Hàng đáp ứng, theo bà đi vào trong. Bà lão tay hơi có chút phát run,mở tủ quần áo ra, từ bên trong ôm ra một chồng quần áo lớn. Bà đối với sinh hoạt hàng ngày của mình không hề để bụng , vứt đồ bừa bãi, lại đối với sinh hoạt ăn uống hằng ngày của Triệu Tuấn Phong thuộc như lòng bàn tay.
"Ây da, cũng không biết cơm nước trong đó có tốt hay không, ông ấy thích ăn nhất là sư mẫu làm sủi cảo nhân củ cải trắng thịt heo."
"Đây là kiện quần áo mùa thu, năm đó ở hội giao lưu đồ đạc mua được, trong sân rộng, hai mươi tệ ba kiện."
Bà lão vừa nói, vừa giống như ở trong hồi ức, khóe môi có ý cười, lựa đi ra để qua một bên.
"Cũng không biết lúc nào mới thẩm tra xong, vẫn là nên mang mấy món áo len theo."
"Còn có cái này, đơn vị phát áo khoác, sư mẫu đều giặt giũ sạch sẽ cẩn thận giữ lại."
Tống Dư Hàng để ý đến ống tay áo có mấy cái cúc áo, màu sắc không giống nhau lắm, hẳn là rơi mất bà ấy lại theo đó khâu lại.
Trong nội tâm cô chua xót: "sư mẫu, để con tìm túi, con đều gói lại mang đi."
"Được, được, ở tủ quần áo phía dưới trong ngăn kéo, con xem có cáu túi đan dệt." Bà chỉ dẫn, không quay đầu nhìn.
Tống Dư Hàng liền đi qua giúp bà tìm kiếm, túi đan dệt không tìm được, lại tìm được một chồng giấy lớn bệnh lịch, hình ảnh tư liệu y học, nhiều loại thuốc, bút insulin*, lấp đầy tràn một ngăn kéo.
* bút insulin: Bút tiêm tiểu đường cần lưu ý của bác sĩ khi sử dụng.
Lâm Yêm ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa, nhìn cô lấy ra một xấp báo cáo xét nghiệm môi run rẫy: "Sư nương, đây là......"
Lâm Yêm đưa mắt chuyển hướng đến bà , thần sắc có chút thương hại lại có chút không nói ra được ý vị.
Ngược lại bà lão lại không chút để ở trong lòng, tiếp tục vì Triệu Tuấn Phong dọn dẹp quần áo:
"Haizzzz, bệnh tiểu đường thôi, được mấy chục năm , bác sĩ nói bệnh tình sống không được mấy năm nữa, nhưng lão Triệu không tin, nhất định phải lôi kéo sư nương chạy hết tất cả bệnh viện trên cả nước, còn muốn tiêm cái kia một kim mấy trăm nhân dân tệ, mỗi ngày đều phải tiêm......"
Tống Dư Hàng siết chặt bản báo cáo này: "Sư mẫu khám ra từ lúc nào ? Vì cái gì không nói cho con biết ?"
Bà lão không ngẩng đầu, lại vì Triệu Tuấn Phong thu thập thêm mấy món quần áo.
"Chuyện này đã lâu rồi, lúc đó con còn đang đi học, nói cho con cũng là thêm một người lo lắng."
Đáy mắt Tống Dư Hàng nhanh chóng dâng lên một mảng sương mù.
Lúc sau bà lại nói thêm gì đó,nhưng cô lại không thể nghe rõ. Hai người thu thập đồ đạc xong, Tống Dư Hàng khăng khăng mang bà đi ra ngoài ăn bữa cơm, bà không chịu.
"Sư mẫu sẽ ở lại đây, không có đi đâu cả, để lỡ ông ấy có trở về, phải có người ở nhà mở cho ông ấy."
Cuối cùng, bà lại nắm chặt tay của nàng, truy vấn.
"Dư Hàng à, con có thể hay không nói cho sư mẫu biết, ông ấy cuối cùng đã phạm phải tội gì , như thế nào lại thẩm tra lâu như vậy?"
Bà đến bây giờ còn chưa biết biết, toàn bộ tin tức vè Triệu Tuấn Phong đã được chặn kín, cũng coi như người trong sở đối với ông ấy khoan dung một chút.
Tống Dư Hàng miễn cưỡng nở nụ cười:
"Sư mẫu chờ thêm vài ngày, qua mấy hôm, con sẽ xem có thể xin lên cấp trên không, cho sư mẫu vào thăm thầy."
Bà lão trong mắt đầy vui mừng, ánh mắt đục ngầu lập tức có thần thái, đem các nàng đưa đến ngoài cửa, còn như bình thường nhiệt tình gọi nàng.
"Ây da, tốt rồi, tốt rồi, Dư Hàng à, lần sau lại mang theo bạn của con tới chơi, khi đó đoán chừng lão Triệu cũng quay về rồi, ông ấy còn cất một bình rượu ngũ lương, nói muốn cùng uống với con , sư mẫu làm cho con thêm chút đồ ăn ngon."
Sau khi từ tỉnh trở về, hai người qua một đoạn thời gian rất dài sống yên ổn, Tống Dư Hàng nhàn rỗi ở nhà, Lâm Yêm cũng không muốn đi làm lại, thậm chí có một đoạn thời gian thường xuyên gặp ác mộng, lúc trước cũng không sợ hãi bất cứ cái gì, máu huyết , thi thể người, bây giờ chỉ là nhìn thấy hình ảnh khủng bố trên TV đều sẽ toàn thân phát run, nội tâm chán ghét.
Nhìn thấy một màn Lâm Hựu Nguyên và Lâm khả trước khi chết , lúc nào ở trước mắt nàng cũng có hình ảnh đó. Bác sĩ nói tình huống của nàng như vậy chỉ có thể từ từ bồi dưỡng, tránh kích động từ bên ngoài.
Phùng Kiến Quốc đem chìa khoá biệt tự trên núi đưa nàng, nơi đó ở xa trung tâm thành phố, thanh tịnh, lại để lại cho hai người rất nhiều kỷ niệm, nên là Tống Dư Hàng liền dẫn người tới dọn dẹp.
Mùa thu ánh nắng ôn hòa lại không chói mắt, nhiệt độ cũng thích hợp, Lâm Yêm đem dời ghế phơi nắng nằm ở trong đình viện. Tống Dư Hàng đang dọn dẹp vườn trồng thêm cây cối, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào một mảnh đất trống bên cạnh.
"Lâm Yêm, ở đây trồng gì vậy?"
"Là hoa hướng dương."
Lâm Yêm nghe thấy âm thanh, hơi nghiêng đầu, khóe môi lộ ra ý cười nhìn cô.
Cảnh sát nhân dân đứng trên mảnh đất trồng, mặc bộ đồng phục cũ ngắn tay, vạt áo nhét vào trong quần kiểu chiến đấu, vai ngang eo nhỏ, chân thon dài, trên cổ còn mang theo khăn lông trắng, ánh nắng rắc vào trên người cô, lộ ra sau lưng ánh chiều tà, núi xanh thấp thoáng, bộc lộ ra khí chất anh tuấn. Tống Dư Hàng sững sờ, lại nghĩ tới lúc trước nàng ở
trong sân nội viện đều trồng hoa hướng nhật quỳ, chẳng lẽ còn có ý nghĩa gì khác sao?
"Tại sao lại là hoa hướng dương vậy?"
Lâm Yêm híp mắt cười, giống con hồ lý giảo hoạt.
"Không nói cho chị biết."
Tống Dư Hàng nhìn nàng nằm nghiêng trên ghế mây, mặc áo thêu màu trắng rộng thùng thình, nổi bật lên màu da trắng mịn, mấy tháng này được cô chăm sóc tinh thần tốt lên, nở nụ cười giống như trên một bức tốt tranh thuỷ mặc chậm rãi thư giãn, đuôi lông mày khóe mắt đầy quyến rũ. Nội tâm cô khẽ động, ném cuốc ,đi đến bên cạnh ống nước rửa tay, lắc lắc giọt nước đi đến bên người nàng, đem bàn tay tiến vào bên trong chăn mỏng trên chân nàng, nắm lấy bàn chân nàng.
"Nói hay không? Nói hay không? Nói hay không, hửm?"
Lâm Yêm bốn phía trốn tránh, lại bị cô chọc cười khanh khách không ngừng, một lúc sau mới thở hồn hển dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau. Tống Dư Hàng nhìn vào tròn mắt của nàng , thấy rõ trong đó cái bóng của cô.
Thời điểm lần đầu gặp nàng, cặp mắt kia viết đầy vô số tâm tình tiêu cực, ngạo mạn, khinh bỉ, vô lý, khinh thường, cao cao tại thượng. Sau đó đó nhiều lần chung đụng, cô mới thấy được trong đôi mắt này khổ sở, không muốn, thương tâm, tuyệt vọng.
Kỳ thực Lâm Yêm sau khi trở về, cô có rất nhiều ngày cũng giống nàng, cả đêm khó ngủ, nói như thế nào đây, luôn có một loại cảm giác vô hình, cô sợ đây cũng là giấc mơ tự mình tưởng tượng ra, tỉnh dậy, nàng sẽ không còn ở đây. Cho tới giờ khắc này, buổi chiều ngày mùa thu yên tĩnh, từ trong ánh mắt của nàng thấy được chính mình, cũng từ trong ánh mắt của nàng thấy được tình cảm.
Tống Dư Hàng vẫn cho rằng mình làm bạn với nàng là chữa trị cho nàng, nhưng thực ra cũng là tại chữa trị chính mình.
Cô từ dưới đáy lòng lặng lẽ cảm khái. Cảm giác phía trước bởi vì không có nàng ở đó mà trong lòng sinh ra vết khe nứt, lại vì nàng trở lại mà khe nứt liền lại thật tốt. Hơn nữa muốn so với trước kia càng vững chắc hơn.
Cô từng cho rằng đời này của mình sẽ không còn cơ hội gặp lại nàng. Tống Dư Hàng trong lòng nóng lên, đưa tay muốn ôm nàng. Lâm Yêm cho là cô muốn sờ đầu mình, ngoan ngoan tự nhiên cúi đầu, lại không nghĩ rằng sẽ bị cô ôm vào trong ngực. Cằm của nàng vừa vặn đặt lên vai cô. Chăn mỏng trượt xuống, lộ ra đôi thẳng tắp thon dài, ở trong nhà nàng từ trước đến nay đều ăn mặc mát mẻ lại mỏng manh, vẫn là chân trần.
Tống Dư Hàng liếc mắt, không chút biểu cảm đem nàng ôm lên.
"Bên ngoài lạnh rồi, chúng ta vào nhà."
Lâm Yêm còn băn khoăn về hoa hướng dương, ánh nắng cùng ghế mây.
"Ưm, ở đây đâu có lạnh, rõ ràng rất ấm áp......"
Tống Dư Hàng đã trở tay đã khóa cửa phòng khách, hơn nữa còn kéo màn cửa, ánh nắng co lại ở một góc.
"Ghế sô pha ấm áp hơn nhiều."
Lâm Yêm phản kháng âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Em muốn ở......em.....muốn lên trên."
"Một lát...." Cổ họng của cô có chút khô: "chút sức lực này để cho em."
________________________
Công lao chương này là vợ tui thúc ép :(((( làm biếng vô cùng lun
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top