Chương 8: Đông Châu biến, cầu phú quý trong nguy hiểm
Lưu Khâm hạch tội, đem triều đình khuấy động phong vân. Ở trên long ỷ, Phi Tứ sau khi biết Lưu gia tính toán, trong lòng cũng bắt đầu nghĩ đối sách binh đỡ tướng ngăn. Bề ngoài, Phi Tứ không hiển lộ sơn thủy, vẫn như cũ thâm tàng bất lộ, đạm nhiên hỏi, "Lưu ái khanh nói Nguyễn vệ úy đem vận rủi đến biên thùy, vậy thì theo ái khanh ai là người có thể thay thế?"
Lưu Khâm vái một cái, liền nói, "Bẩm bệ hạ, thần đề cử Xa kỵ tướng quân Phạm Quỳnh làm Kinh Môn đại tướng! Phạm Quỳnh tướng quân từng cùng Nguyễn nguyên soái chinh phạt phía nam, hiểu rõ địa thế ở đấy, có thể chịu đại dụng!"
Phi Tứ khi nghe đến tên Phạm Quỳnh, trong lòng căng thẳng cũng hơi thả lỏng. Phạm Quỳnh người này hắn cũng biết! Ứng Thiên nguyên niên, Phạm Quỳnh được Thái Tổ từng trong quân doanh cất nhắc đi ra, có mưu trí lại can đảm lạ thường, từng giao thủ với Nam phương chư hầu vô cùng dũng liệt, không thẹn là người được Thái Tổ cất nhắc.
Sau khi thiên hạ thái bình, Phạm Quỳnh được an bài làm Xa kỵ tướng quân, coi quản kỵ binh mười vạn. Bình thường không hỏi việc trong triều, chỉ coi việc quân tẫn chức trách. Đồng thời, Phạm Quỳnh có cháu trai là Phạm Hoài Ân, đi theo thái tử làm xá nhân.
Sở dĩ Lưu Khâm cất nhắc Phạm Quỳnh cũng là vì đại Lương tẫn chức trách! Hắn là người của Lưu gia, không nỡ nhìn Lưu gia cô thụ chèn ép mà xuống dốc, nên mới vì Lưu Vĩnh Chi thúc phụ bỏ công một phen mưu đồ. Đồng thời, hắn tiến cử Phạm Quỳnh, cũng xem như vì nam cảnh an ổn, không thẹn với trung lương danh tiếng, nhất cử lưỡng tiện, há sao không làm?
Ở phía xa, Nguyễn Thế Lư nhìn Lưu Khâm, trong lòng thán phục nghĩ, "Lưu Khâm tài trí lạ thường, không thẹn với danh tiếng a!"
Ngay lúc này, bên ngoài có tiếng hô, "Cấp báo! Đông Châu cấp báo!"
Nhanh chóng, một tên lính chạy vào dâng lên thư báo nói, "Bái kiến bệ hạ, chư vị đại thần! Bẩm bệ hạ, Đông Châu cấp báo khẩn, tình hình vô cùng nguy cấp!"
Phi Tứ nhanh chóng đứng dậy, bước xuống long ỷ cầm lấy tấu chương đọc. Nhanh chóng, long nhan lộ ra sát ý, Nguyễn Thế Lư thấy thế vội bước ra hỏi, "Bệ hạ, Đông Châu tình huống thế nào?"
Phi Tứ hừ một tiếng nói, "Đông Châu thất đảo liên quân lại với nhau, nhắm vào Hải Đông huyện tiến hành cướp phá. Chu Nguyên Phàm làm thủy quân đại đô đốc mang theo đại quân đánh dẹp nhưng cũng bị tổn hao năng nề. Hiện tại, Chu Nguyên Phàm và Hàn Nghị đã thu thập tàn quân rút về Tế Âm."
Nguyễn Thế Lư cảm giác hơi lạ, nếu là thắng trận thì bệ hạ vì sao lại không vui? Nhẹ giọng hỏi, "Bệ hạ, có phải là xảy ra biến cố?"
Phi Tứ gật đầu nói, "Đúng là xảy ra biến cố! Hàn Nghị sau khi thu thập tàn quân, thẩm tra đồn binh các nơi, vô tình thu được lá thư của cường hào Đông Châu hối lộ đồn binh, cùng thất đảo hải tặc âm thầm qua lại, giao thương buôn bán khiến cho quân triều đình dù liên tục đánh dẹp nhưng hải tặc vẫn nhanh chóng phục hội như cũ, quấy phá triều đình! Đông Châu từ thời Thái Tổ vẫn chưa từng trải qua thái bình, hiện tại trẫm đã hiểu nguyên do là vì sao!"
Nguyễn Thế Lư nghe vậy, trong mắt lóe lên tinh quang nói, "Bệ hạ, Đông Châu cường hào cấu kết địch, không biết là gia tộc nào?"
Phi Tứ lắc đầu nói, "Trẫm không rõ gia tộc nào! Đông Châu cường hào làm việc vô cùng cẩn thận, bức thư mà Hàn Nghị tìm được chỉ là một mảnh nhỏ. Hàn Nghị thẩm tra đồn binh, dùng hình pháp mới lấy được lời cung khai!"
Nguyễn Thế Lư lộ ra cơ trí nói, "Bệ hạ, Đông Châu cường hào đã lộ chân ngựa! Thần đề nghị phái người thẩm tra!"
Nguyễn Thế Lư nói xong, lại có một người ra cướp lời nói, "Bệ hạ, lão thần Cao Ứng nguyện làm thiên sứ đến Đông Châu điều tra!"
Cao Ứng tóc hoa râm, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt như hổ ôm quyền nhìn chằm chằm Phi Tứ, tỏ ý kiên cường muốn đi. Nguyễn Thế Lư cười mỉm nhìn Cao Ứng nói, "Cao thị lang, ngài tuổi gần bát tuần, nhiệm vụ nặng nề như vậy làm sao có thể đảm nhiệm được?"
Cao Ứng hừ một tiếng, phản bác nói, "Nguyễn Thế Lư, ngươi đừng cản lão phu! Ý lão phu đã quyết, chớ nên cản ta!"
Nguyễn Thế Lư cũng không nói gì, chỉ nhìn Phi Tứ chớp mắt ra hiệu. Phi Tứ hơi nghi hoặc nhưng nhanh chóng bừng tỉnh, trong lòng ra mưu kế! Phi Tứ sắc mặt không đổi, nhìn Cao Ứng thản nhiên nói, "Cao ái khanh, ngươi trung tâm muốn dốc sức vì triều đình, trẫm vô cùng cảm kích! Nhưng mà Đông Châu cường hào ẩn giấu rất sâu, ái khanh danh tiếng lại vang vọng thiên hạ, như vậy há không phải lại khiến bọn chúng đề cao cảnh giác, đối phó triều đình sao?"
Cao Ứng nghe Phi Tứ giải thích như thế, cũng vội nói, "Bẩm bệ hạ, lão thần không đi, ai đủ khả năng đảm lượng trọng trách?"
Lời vừa dứt, Nguyễn Thế Lư bước ra, khoan thai nói, "Bệ hạ, thần đề cử vệ úy Nguyễn Thiện làm thiên sứ đến điều tra Đông Châu!"
Cao Ứng nghe Nguyễn Thế Lư đề cử cháu của mình làm thiên sứ, nổi giận nói, "Bệ hạ, thần hạch tội thái úy Nguyễn Thế Lư công tư bất phân, đề bạt thân thích, rối loạn triều cương!"
Nguyễn Thế Lư vuốt râu nhẹ giọng nói, "Cử nhân bất hiềm thân! Cháu ta Nguyễn Thiện tuổi trẻ nhưng lại hữu dũng hữu mưu, nếu không ra sức vì nước thì chờ đến khi nào?"
Cao Ứng nghe vậy phản bác nói, "Ngươi đừng nghĩ ta không biết dụng ý của ngươi, cháu ngươi không thể làm Kinh Môn tướng quân, ngươi lại muốn vì hắn trải đường, không phải là dụng ý bất lương sao? Đông Châu cường hào việc nghiêm trọng như vậy, há có thể để cho hoàng khẩu tiểu nhi làm loạn?"
Bách quan nghe Cao Ứng nói như vậy, cũng gật đầu đồng tình. Đồng thời, Lưu Khâm tại chỗ ngồi bước ra nói, "Bệ hạ, Đông Châu việc quan trọng, Cao thị lang nói vô cùng có lý. Vi thần nguyện cùng Cao thị lang làm thiên sứ, tới Đông Châu tra việc!"
Nguyễn Thế Lư thấy bách quan ngã về phía Lưu Khâm, Cao Ứng cũng không nóng vội, ôm quyền hướng Phi Tứ nói, "Bệ hạ, cháu thần tuổi trẻ lại làm thiên sứ đại biểu triều đình, cường hào Đông Châu thấy vậy liền kinh thường buông cảnh giác, dễ cho việc điều tra án phạm! Nếu cháu thần điều tra thất bại, nguyện dâng đầu tới gặp bệ hạ!"
Lời nói ra, bách quan triều thần kinh hãi gần chết, mà Phi Tứ nghe vậy cũng động dung. Hắn Phi Tứ đa mưu túc trí, làm sao không hiểu Nguyễn Thế Lư dụng tâm lương khổ? Đơn giản là cầu phú quý trong nguy hiểm a, lại trợ giúp hắn hoàn thành đại kế, không tiếc thân mình vì hắn! Thần tử như vậy, hắn còn mong cầu gì hơn?
Đầu tiên, Nguyễn Thiện đối với Kinh Môn đại tướng chức vị đã triệt để vô duyên bất cưỡng cầu. Mà Nguyễn Thế Lư lại để cháu hắn Nguyễn Thiện làm thiên sứ tra án Đông Châu, hắn vị hoàng đế này làm sao lại không hiểu? Nếu Nguyễn Thiện thành công có thể một bước lên trời, mà hắn Phi Tứ cũng thuận lý thành chương đề bạt Nguyễn gia, hoàn thành bước đầu tiên trong đại kế chèn ép tam đại gia tộc! Đồng thời, hắn vị hoàng đế này được tiếng thơm "tuệ nhãn thức châu," đề bạt không nề tư lịch mà lưu truyền thiên cổ! Đối với Nguyễn Thế Lư vẽ đường cho hươu chạy, Phi Tứ làm sao lại không tâm động?
Đồng thời, hắn cũng hiểu rằng, nếu Nguyễn Thiện tra án thất bại, đại kế của hắn chưa bắt đầu thi hành mà đã chết yểu. Đối mặt với chọn lựa, Phi Tứ hắn vị hoàng đế này phải làm sao cho phải a?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top