Chương 10: Kẹp súng đeo gậy thả pháo mồm

Huỳnh gia ở trong sự bình tĩnh quỷ dị vượt qua một đêm.

Trường Giang sau khi rời giường, đi đến công ty làm. Hết thảy như thường, ngược lại có chút ngoài dự liệu của cậu.

Hôm qua trực tiếp quăng toàn bộ thịt cá dầu mỡ trên mặt Trấn Thành, cậu cho rằng dựa theo tính cách như pháo kia của Trấn Thành, sẽ lập tức nổi cơn tam bành, nhưng hắn không có.

Người đàn ông này dường như còn thâm trầm hơn so với cậu nghĩ.

Trường Giang giống như bình thường làm việc cả ngày, sau khi tan việc, thay một thân chính trang lên đường tới địa điểm dạ tiệc từ thiện.

Cái gọi là dạ tiệc từ thiện, bất quá chính là một cuộc giao tiếp khoác áo từ thiện mà nhân sĩ thượng lưu tổ chức. Ăn uống linh đình, xa hoa đồi trụy, từ thiện chỉ là một cái cớ, truy đuổi ích lợi mới là bản chất mục đích của dạ tiệc.

Lúc Trường Giang tới khách sạn, ở cửa đã sớm dừng khắp xe sang, trong không khí tràn ngập đều là mùi kim tiền và mùi nước hoa cao cấp trên người phụ nữ. Cậu ở chỗ bảo vệ trình thiệp mời, thẩm tra đối chiếu thân phận, thuận lợi mà vào tầng chót hội trường.

Trong hội trường tất nhiên một mảnh lộng lẫy. Đồng hồ danh tiếng trên tay đàn ông và châu báu toàn thân phụ nữ, sáng chói tới mức người vừa vào cuộc một mảnh hoa mắt. Nhân viên tạp vụ đi đi lại lại quần áo chỉnh tề, nâng khay bận rộn khắp nơi.
Dạ tiệc còn chưa bắt đầu, nhưng giao tiếp và đàm luận giữa các nhân sĩ thượng lưu đã nóng như lửa.

Trường Giang nhìn chung quanh một vòng, Trấn Thành vẫn chưa tới. Cậu dứt khoát đứng trong một góc khá vắng vẻ chờ.

Quan hệ của Trường Giang và Trấn Thành, cho tới bây giờ cũng không phải là bí mật gì. Vì vậy, cậu đứng trong góc một hồi, có mấy lão tổng chú ý tới sự hiện hữu của cậu. Rỉ tai nhau một phen, mang theo nụ cười ý nghĩa không rõ đi tới.
"Trợ lý Võ, hôm nay không cùng tới với Huỳnh tổng sao?" Một lão tổng cười hỏi.

"Chào buổi tối Cao tổng," Trường Giang cười bắt tay với gã, "Hôm nay Trấn Thành có một cuộc họp, có lẽ phải đến muộn một lát, bảo tôi tới trước thay, tránh cho thất lễ."

"À," Cao tổng như hiểu như không, đôi mắt sau thấu kính lộ ra ánh sáng khôn khéo, "Nghe nói giữa trợ lý Võ và Huỳnh tổng xảy ra chút vấn đề?"

Êu, tin tức truyền ra nhanh thật.

Trong lòng Trường Giang khẽ hừ lạnh, trên mặt không biểu hiện ra, "Cao tổng thật là mắt sáng như đuốc, một chút biến hóa nho nhỏ cũng không thể lừa gạt con mắt ngài."

Cao tổng hói đầu và mấy nam nhân trung niên béo ị khác nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều là đắc ý "Quả nhiên như thế". Gã lòng tốt giả nói: "Xảy ra chuyện gì? Trợ lý Võ à, cậu nói với chúng tôi, chúng tôi tìm cách giúp cậu?"

Giúp cậu? Buồn cười, rất quen với cậu sao?

Những người này cũng không phải người tốt thiện tâm gì. Mỗi người ở trên thương trường ăn tươi nuốt sống, muốn giúp cậu? Cậu cũng không ngu như vậy mà tin lời nói nhảm của bọn họ.

"Cái này thật không cần, ngài cũng biết Huỳnh tổng luôn luôn chướng mắt tôi, mấy chuyện này vốn là tôi đơn phương tình nguyện. Cao tổng, ngài đừng giễu cợt tôi."

"Trợ lý Võ đừng tự ti vậy mà," Cao tổng cười đến nếp nhăn khóe mắt chi chít, châm chọc nói, "Huỳnh tổng mặc dù đá cậu, nhưng trợ lý Võ ưu tú như thế, nói không chừng sẽ có người nhặt về đấy."

Lão tổng khác thái độ càng khinh miệt, "Tôi nghe nói Trần thiếu gia đã vào ở biệt thự của Huỳnh tổng phải không? Ài, mắt cá chính là mắt cá, trân châu chính là trân châu, người mà, không biết tự lượng sức mình không thể được đâu."

Trường Giang cười đến khóe miệng đau nhức, "Trần thiếu gia có mị lực, mọi người đều thích!"

Cao tổng và Trấn Thành vẫn luôn qua lại thân thiết, đối với Trường Giang vẫn luôn quay quanh bên cạnh Trấn Thành, tới giờ không ưa. Một mặt hàng không biết tự lượng sức mình lại dây dưa Trấn Thành nhiều năm như vậy, nếu không phải nhìn mặt mũiTrấn Thành, gã đã sớm thay Trấn Thành đuổi người!

Lúc này, Trường Giang rốt cục bị đuổi đi, gã so với bàn làm ăn thành công còn sung sướng hưng phấn hơn, dẫn mấy lão tổng vây quanh Trường Giang, âm dương quái khí nói hồi lâu.

Trường Giang mạnh mẽ giữ vững mỉm cười, cũng không vạch mặt, tùy ý bọn họ trào phúng.

Dù sao da mặt cũng dày hơn tường thành, thích vậy.

"Cao tổng." Phía sau bỗng nhiên có một giọng nam dễ nghe vang lên.

Cao tổng quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lục Dương.

Nói đến Lục Dương, cũng là nhân vận không thua kém Trấn Thành. Thừa kế xí nghiệp gia tộc, nhưng năng lực bản thân cũng mạnh, dẫn dắt Lục thị khai biên lập đất, không ngừng phát triển, cũng là người làm mưa làm gió hàng đầu trong giới thương nhân.

Cao tổng bắt tay với y, "Hóa ra là Lục tổng. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quả nhiên là thanh niên tài tuấn!"

"Không dám nhận," Âm thanh Lục Dương trầm tĩnh, "Cao tổng và trợ lý Dư đang nói gì vậy?"

Cao tổng hiền hòa cười nói, "À, chính là mấy chuyện phiếm không quan trọng."

Lục Dương khẽ mỉm cười, "Không ngại cũng để tôi nghe?"

Trường Giang nhìn hai vẻ mặt người trước người sau của Cao tổng, suýt nữa cười ra tiếng.

Thật con mẹ nó dối trá.

Cậu khơi khơi mi, "Cao tổng đang vì tình cảm của tôi và Huỳnh tổng chỉ điểm sai lầm đấy. Cũng đúng, Cao tổng đã trải qua 3 đời vợ, có lẽ còn có tình cảm nam nữ phong phú khác. Có thể nhận được chỉ điểm của người kinh nghiệp phong phú như Cao tổng, tôi rất vinh hạnh!"

Cao tổng ở trước mặt Lục Dương không tiện phát tác, nhưng răng đã nhiên tới kêu kèn kẹt.

Cẩu vật Trường Giang này, vậy mà dám ở trước mặt nhiều người như vậy vạch trần gã!

Nói gã có 3 đời vợ, lại nói gã còn có tình cảm nam nữ khác, cái này không phải đang chửi gã hoa tâm lạm tình, ở bên ngoài bao vợ hai vợ ba sao?

Gã bao thì làm sao? Đàn ông có tiền nào mà không ăn vụng?

Người có năng lực như gã bao phụ nữ, chỉ có thể nói rõ gã có tư cách kia, tới phiên Trường Giang cậu ta ở chỗ này quơ tay múa chân sao!

Lục Dương chớp chớp mắt với Trường Giang, "Xem ra trợ lý Võ rất thụ giáo."

"Thụ giáo thụ giáo," Trường Giang cầm chén nước cười khẽ," Bất quá muốn đạt tới trình độ kinh nghiệm phong phú như Cao tổng, tôi còn cần cố gắng nhiều hơn."

Cao tổng cười đến rất cứng ngắc, dư quang nhìn thấy nơi xa có người vẫy tay, vội vàng mượn dốc hạ lừa, "Không cần khách khí, mọi người đều là bạn bè, có chuyện gì cứ gọi. Bên kia có người gọi tôi, tôi đi trước. Các vị, xin lỗi không tiếp được!" Vừa nói, mang theo một đàn chó săn phủi đít chuồn mất.

Trường Giang mắt lạnh nhìn những người này lúng túng chuồn đi, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.

"Không sao chứ?" Lục Dương hỏi.

Trường Giang lắc lắc đầu, "Chính là bị chó điên sủa một trận, tôi không sao."

Lục Dương lúc này mới cười, "Cậu vẫn giống hồi học đại học, không tim không phổi."

Nói đến xấu hổ, Lục Dương tinh anh mười phần và học tra Trường Giang đây, hồi học khoa chính quy vậy là cùng một đại học. Mặc dù là ngành khác nhau, nhưng lại ở cùng lầu ký túc.

Hai người hồi đại học giao tình không sâu, gặp mặt cũng bất quá gật gật đầu ra hiệu. Sau đó, bởi vì Lục thị và Huỳnh thị có nhiều hợp tác thương mại, bọn họ mới từ từ quen thuộc, thỉnh thoảng cũng có thể nói với nhau mấy câu.

"Cũng không phải," Trường Giang tự giễu, "Không tim không phổi mới có thể sống vui vẻ."

Con ngươi Lục Dương hơi sâu, "Khoảng thời gian này sống ổn không?"

"Rất sung sướng," Trường Giang lại giống như lẩm bẩm thêm một câu, "Không thể tốt hơn."

==================
Hết!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top