Chương 11
Thanh Mặc Nhan mặt vô biểu cảm, ngữ khí lạnh nhạt, giống như trước mắt là những người xa lạ , không quen biết.
Đám người Liên cô nương quỳ trên mặt đất, một thân mồ hôi lạnh.
Thanh Mặc Nhan rất ít hồi phủ , bất quá ngày thường hắn đối với các nàng lại rất khoan dung, tức giận trị tội vẫn là lần đầu tiên.
Liên cô nương thấp giọng nức nở, những nha hoàn đi theo sau lưng nàng tất cả đều khóc sướt mướt, toàn bộ vườn đều tràn ngập ở một mảnh không khí áp lực.
"Ngao ô ngao ô!" con chó trông cửa cổ bị người treo lên dây thừng, nó kẹp chặt cái đuôi không được kêu rên, móng vuốt trên mặt đất cào ra vài đường.
Như Tiểu lam ở trong ngực Thanh Mặc Nhan chui đầu ra,
"Chít chít." Nàng kêu hai tiếng.
Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một cái.
"Chít chít tức!" Như Tiểu lam sợ hắn không rõ ý tứ của mình , liều mạng vung vẩy hai chân trước, chỉ hướng con chó kia.
"Ngươi muốn ta tha cho nó?" Ngay cả Thanh Mặc Nhan chính mình đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, hắn cư nhiên có thể hiểu vật nhỏ này muốn biểu đạt ý tứ gì.
Tiểu mao đoàn dùng sức gật đầu.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn con chó kia.
Chỉ là một con chó trông cửa bình thường không tính là giống loài đặc biệt, thấy ánh mắt hắn nhìn qua, con chó kia cật lực làm ra vẻ lấy lòng , kích động nước mũi nước mắt một đống.
Thanh Mặc Nhan vẻ mặt ghét bỏ.
Thừa dịp hắn lúc hắn tắm chạy ra ngoài chơi, thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ không nói, hiện tại nó lại dám ra vẻ rộng lượng.
Phải biết rằng vừa rồi thực nguy hiểm , thiếu chú nữa cổ độc của hắn liền phát tác, trước khi trời tối không tìm được nó về, hắn liền muốn ngã xuống đất không dậy nổi, hai mắt sung huyết......
"Chít chít." Như Tiểu lam thấy hắn sắc mặt không tốt, lấy lòng ngẩng đầu, ở trên người hắn cọ cọ.
Thấy hắn vẫn là hờn dỗi không chịu để ý tới nàng, vì thế nàng vươn đầu lưỡi...... Liếm một cái trên mặt hắn.
Thanh Mặc Nhan thân mình cứng đờ, chậm rãi cúi đầu xuống.
Như Tiểu lam nhắm mắt, dù sao nàng bằng bất cứ giá nào, còn không phải là lấy lòng hắn sao, mặt mũi động vật thì bán được mấy đồng . Nàng vẫn biết được .
Lại liếm!
Ách? Vì cái gì dưới đầu lưỡi cảm giác không đúng.
Mở mắt ra.
Kinh ngạc thấy Thanh Mặc Nhan trừng to mắt nhìn nàng, đầu lưỡi nàng chuẩn xác liếm quá bờ môi của hắn cùng cái mũi.
Hắn trên mặt ướt đẫm .
Ta phi phi phi phi!
Như Tiểu Lam trong trạng thái cứng đơ.
Thanh Mặc Nhan lông mày nhăn lai, trong lòng một mảnh rối bời.
Chung quanh hạ nhân tất cả đều hạ thấp đầu.
Xem ra ngày lành của con mèo hoang hết rồi đi? Liền tính thế tử lại sủng nó, nhưng nó dám đi liếm miệng thế tử , này không phải tìm chết sao?
Trầm mặc một lúc lâu, Thanh Mặc Nhan từ ống tay áo rút ra một khối khăn, ưu nhã lau mặt.
"Lần sau lại phải bị nó khi dễ đừng trách không ai quản ngươi." Hắn nhàn nhạt nói, cũng sai người đem chó thả đi.
Con chó kia quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi thiếu chút đều sắp rơi xuống.
Liên cô nương thấy Thanh Mặc Nhan phải đi, vội vàng quỳ trên mặt đất, "Thế tử khai ân, nô tỳ không biết nó là sủng vật của ngài, còn tưởng rằng là súc sinh hoang dã từ bên ngoài vào......"
Như Tiểu Lam nghe được lời này khí huyết trong người liền dâng.
Ngươi mới là súc sinh! Cả nhà ngươi đều là súc sinh!
Liên cô nương thấy hương li đen đối nàng chít chít kêu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt chờ đợi .
Vừa rồi nó cũng như vậy đối thế tử kêu vài tiếng, thế tử liền tha cho con chó kia......
Lúc này, Thanh Mặc Nhan bước chân dừng cũng không dừng, trực tiếp ôm hương li đi qua trước mặt nàng.
Trong phủ quản sự lúc này dẫn người chạy đến, vội vàng niêm phong vườn, cũng kiểm kê số nha hoàn.
Liên cô nương ngơ ngác quỳ trên mặt đất, như thế nào cũng không dám tin tưởng tất cả là sự thật.
Phải biết rằng nàng lúc trước chính là người hầu gia đưa đến làm nha hoàn thông phòng của thế tử.
Nhưng ai biết thế tử lại trước nay cũng không sai nàng hầu hạ bên người, từ sau khi hắn qua mười lăm tuổi , liền lệnh nàng dọn tới khu vườn bên này, Cửa thư phòng cũng không cho nàng đến gần
"Nô tỳ muốn gặp hầu gia!" Liên cô nương khóc ròng nói, "Ta là người hầu gia đưa tới , các ngươi không thể đem ta bán đi......"
Quản sự cũng biết thân phận liên cô nương , cho nên tự mình đến thư phòng dò hỏi.Kết quả Huyền Ngọc ra truyền lời:
"Thế tử nói, mặc kệ nàng trước kia là người của ai , chỉ cần vào vườn này, liền phải theo quy củ mà làm."
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top