Chương 39 - 40 - 41 - 42







CHƯƠNG 39. TỶ TỶ KHÔNG PHÁT UY, NGƯƠI LIỀN CHO TA LÀ MÈO BỆNH SAO?

Thiết cưa đứt đoạn, từng mảnh sắt nhỏ bắn ra.

Huyền Ngọc không màng nguy hiểm, che trước người Thanh Mặc Nhan, chặn lại những mảnh nhỏ đang bay tới.

Như Tiểu Niếp trơ mắt nhìn ngọc diện thú bông hé miệng, một đạo bạch quang xông thẳng ra.

Cẩn thận!

Nàng kêu to lên, muốn nhắc nhở mọi người.

Nhưng mà nàng kêu ra tới chỉ là thanh âm kiều mềm "Chít chít", giữa hỗn loạn căn bản không ai chú ý tới tiểu động vật đang nôn nóng.

Bạch quang lao tới, tựa như dài quá mắt, vèo phát chui vào trong thân thể một người tạp dịch trong.

Như Tiểu Niếp khẩn trương bắt lấy xiêm y Thanh Mặc Nhan, toàn thân căng thẳng như lâm đại địch.

"Bảo hộ Chính Khanh đại nhân!" Thanh Mặc Nhan quát.

Huyền Ngọc do dự một chút, vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Thanh Mặc Nhan, rời bên người hắn, đi bảo hộ Chính Khanh.

Tạp dịch bị bạch quang bắn trúng toàn thân co rút, bên cạnh vài qua đó muốn đè lại hắn, kết quả đều bị ném ra.

"Bắt lấy hắn!" Thanh Mặc Nhan quyết đoán hạ lệnh.

Nhưng người nọ sức lực lại lớn vô cùng, cuối cùng giãy giụa vùng thoát khỏi mọi người, hướng về Đại Lý Tự Chính Khanh tiến đến.

Huyền Ngọc rút kiếm ra, không chút do dự hướng vào người nọ.

Trường Hận vội la lên: "Không được giết hắn!"

Huyền Ngọc kiếm phong nghiêng nghiêng, tránh đi nơi yếu hại.

Tạp dịch phun ra búng máu, một đầu ngã quỵ ở trước bàn, bất động.

Trong phòng không khí dị thường khẩn trương, tất cả mọi người đứng ở nơi đó, ai cũng không dám tới gần tên tạp dịch ngã xuống kia.

"Chuyện như thế nào?" Chính Khanh trước hết mở miệng nói, vừa rồi ánh sáng bắn ra hắn cũng thấy.

"Là thú bông kia...... Hẳn là nó muốn khống chế người khác." Trường Hận phỏng đoán nói.

Huyền Ngọc lớn mật tiến lên xem xét thân thể tên kia tạp dịch.

"Không chết đi?" Trường Hận lo lắng hỏi.

"Còn thở." Trong lúc Huyền Ngọc ngồi xổm xuống xem mạch đập của người nọ, thân thể người nọ đột nhiên kịch liệt run rẩy.

"Cẩn thận!" Trường Hận vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo bạch quang từ trong miệng tạp dịch bị thương lao ra, ở phòng trong nơi nơi tán loạn.

"Bảo hộ Chính Khanh đại nhân!"

Trong phòng loạn thành một đoàn.

Như Tiểu Niếp chợt thấy trước mắt tối sầm lại, cẩn thận lại phát hiện là bàn tay Thanh Mặc Nhan giang ra ấn nàng vào trong lòng ngực chính mình.

Xuyên qua khe hở ngón tay, Như Tiểu Niếp kinh thấy bạch quang lập tức hướng về Thanh Mặc Nhan xông tới.

Không được!

Nàng không dám tưởng tượng, nếu Thanh Mặc Nhan bị tà vật này khống chế...... Nàng nhưng không nghĩ muốn chủ nhân là một người ngu dại đâu!

Như Tiểu Niếp sau chân đột nhiên giẫm, không chút nghĩ ngợi liền từ trong lòng Thanh Mặc Nhan nhảy ra ngoài.

Dù nàng biến thành động vật, móng vuốt không thể kết ấn, nhưng Tịnh Thân Chú tổ phụ dạy cho nàng nàng còn nhớ rõ. Lần trước là nàng sơ ý, không có phòng bị mới bị trúng chiêu.

Trước kia nàng tổng cảm thấy mình đi theo lão thần côn học mấy thứ này thật sự là quá mất mặt. Nữ hài tử khác ở đại học đều là mỗi ngày chạy theo thời thượng, chỉ có nàng mỗi ngày học những thứ kì quái tổ phụ truyền cho, có khi còn muốn tâng bốc người khác, bằng không liền sẽ bị bọn tỷ muội cùng phòng cùng phòng ngủ cười chết......

Nhưng hiện tại, nàng vô cùng cảm tạ tổ phụ dạy cho nàng những thứ này.

Nhìn tiểu mao đoàn từ trong lòng ngực hắn nhảy ra, tâm Thanh Mặc Nhan thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng theo.

Bạch quang bắn lại đây tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt. Mọi người trong phòng thậm chí không kịp phản ứng gì, chỉ thấy một con hắc Hương Li nhảy dựng lên, nhảy đến giữa không trung, một móng vuốt đem bạch quang đánh rớt trên mặt đất.

"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán...... Bát phương uy thần, sử ta tự nhiên......"

Giờ phút này, Như Tiểu Niếp trong lòng sáng rõ vô cùng.

Trước kia khi tổ phụ răn dạy nàng, nàng cũng chưa từng như thế này, tâm tịnh một khối, không hề tạp niệm.

Mọi người trơ mắt nhìn tiểu Hương Li đem bạch quang đánh rớt trên mặt đất, tất cả đều kinh sợ.

Đồ vật tà môn như thế cư nhiên cứ thế bị một con tiểu thú đánh rơi trên mặt đất.

Trường Hận kinh ngạc cúi người xem, đúng lúc này, bạch quang lại lần nữa nhảy lên, vèo cái chui vào Như Tiểu Niếp trong miệng.

Ta phi! Phi phi phi!

Như Tiểu Niếp duỗi cổ, cảm giác được nó theo cổ nàng đi xuống bụng.

"Vật nhỏ?" Sau lưng truyền đến tiếng Thanh Mặc Nhan, nghe vào hình như còn cảm thấy mang theo khẩn trương.

Sao có thể? Nhất định là nàng nghe lầm, Thanh Mặc Nhan gia hỏa này sao có thể sẽ lo lắng.

Trong cơ thể đột nhiên dậy lên một cỗ nhiệt lưu, Như Tiểu Niếp cảm thấy toàn thân tựa như bị ngọn lửa vây quanh.

Đau quá!

Nước......Ở đâu có nước......

Như Tiểu Niếp không để ý sau lưng Thanh Mặc Nhan gọi lại, lao ra cửa chạy đi.

Nóng quá...... Nóng quá......

............


CHƯƠNG 40. TUỔI THẾ NÀY CŨNG QUÁ NHỎ ĐI?!

Như Tiểu Niếp chạy như điên ra ngoài, như bị lửa đốt đến mông.

Nóng quá...... Nóng quá......

Chạy ra cửa, bản năng động vật chỉ dẫn cho nàng phương hướng. Nàng không chút do dự hướng về phía tây chạy tới.

Phía tây không xa có một hồ nước, dưỡng mấy chục con cá.

Như Tiểu Niếp đến bên ao, "bùm" một tiếng nhảy xuống.

A a a, nóng như thế, tà vật đáng chết, muốn khống chế tỷ đây? Nằm mơ!

Như Tiểu Niếp lại lần nữa niệm Tịnh Thân Chú, từng đạo quang hoa như ẩn như hiện trên người nàng tỏa ra.

Bắt đầu chỉ là một chút ánh sang yếu ớt, sau đấy, ánh sáng càng lúc càng mạnh. Toàn thân Như Tiểu Niếp giống như bị một cái kén quang bao lấy.

Giữa quang hoa, thân thể Hương Li dần dần biến hóa, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn như củ sen xuất hiện, ngay sau đó là thân thể, cẳng chân......

Như Tiểu Niếp bị dọa ngây người.

Đây là chuyện thế nào...... Biến thành người?

Nàng không thể tin tưởng vươn đôi tay.

Không sai, đây là tay, không phải là móng vuốt tiểu miêu!

Vạn tuế! Nàng rốt cuộc có thể thoát khỏi kiếp sống sủng vật bi thương không ngừng.

Đứng lên, lại không đứng được. nàng ngã trở lại nước ao. Bên cạnh một con cá bơi qua, khinh thường giơ lên cái đuôi quẫy nước về phía mặt nàng.

Không đúng a.

Nàng lúc này mới phát hiện, tuy rằng nàng khôi phục hình người, nhưng tay này...... cũng quá nhỏ đi!

Nhìn nhìn trên người, trước ngực một mảnh sân bay.

Thật là vùng đất bằng phẳng, hòa bình.

Không phải đâu.

Như Tiểu Niếp khóc không ra nước mắt.

Nhìn ảnh ngược trong nước ao, nàng lúc này mới thấy rõ hình dáng hiện tại của chính mình.

Mặt nhỏ trắng trẻo béo béo, mang theo nét trẻ con, xem chiều cao cũng chỉ lớn khoảng bốn, năm tuổi.

Thật vất vả ngóng trông chính mình khôi phục hình người, không nghĩ tới lại là hài tử đến lông cũng chưa mọc dài, như vậy làm nàng như thế nào sống?

Kể cả nàng có thể nói, có thể tự đi. Nhưng nàng cái dạng này làm sao sống sót ở thời cổ đại thế này đây, chạy ra ngoài tuyệt đối sẽ bị bọn buôn người bắt cóc bán đi.

Sau cây, thân ảnh Thanh Mặc Nhan biến mất trong đó, lẳng lặng nhìn nữ hài béo đô đô trong ao, xem vẻ mặt uể oải của nàng đối với mặt nước, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.

"Thiếu Khanh đại nhân?" Sau lưng có mấy hộ vệ Đại Lý Tự.

"Lui ra." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói, "Ai cũng không cho phép lại đây."

Mấy hộ vệ không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lệnh thối lui.

Thanh Mặc Nhan một mình đứng ở nơi đó, nhìn tiểu nhân nhi trong nước nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh ao, muốn bò lên trên trên, nhưng nàng lăn lộn nửa ngày cũng không bò lên được bờ.

Hai tay nhỏ bị dính đều là bùn.

Thanh Mặc Nhan khóe miệng cầm lòng không đậu gợi lên.

Hắn vốn là lo lắng kia tà vật sẽ tạo thành thương tổn với vật nhỏ, không nghĩ tới đuổi theo lại phát hiện một màn thú vị thế này.

Như Tiểu Niếp lại đang thật sắp khóc.

Nàng không nghĩ tới bờ ao nước này lại cao như thế. Khi nàng còn là Hương Li có thể linh hoạt bò lên, nhưng khi biến thành một trẻ nhỏ lại không có kia cổ cơ linh kính, tay nhỏ căn bản không có sức lực.

"Bùm" nàng lại lần nữa rớt vào trong ao.

Lộc cộc lộc cộc......

Nàng muốn đứng lên, nhưng là không biết vì sao, hai chân lại với không tới đáy ao.

Sao đây?

Nàng ở đáy nước mở mắt ra, chỉ thấy đôi tay nàng một lần nữa biến trở về một đôi móng vuốt.

Lại biến trở về sao?

Nàng liều mạng bơi, muốn từ đáy nước nổi lên trên.

Đúng lúc này, có người bắt được nàng, đem nàng từ trong nước vớt ra.

"Vẫn là vốn như vậy." Giọng nam quen thuộc ở bên tai nàng vang lên.

Là Thanh Mặc Nhan.

Như Tiểu Niếp cả người ** rúc ở trong lòng bàn tay Thanh Mặc Nhan.

Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy đặc biệt vây.

Có lẽ là bởi vì vừa rồi nàng đột nhiên biến thành người, cuối cùng trong ý thức, nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng, một đôi mắt hắc bạch phân minh ẩn ẩn mang theo ý cười.

Nàng còn không kịp nghĩ thêm gì, lâm ngay vào vào hắc ngọt trong mộng.

...........


CHƯƠNG 41. ĐEO LÊN VÒNG CỔ NGŨ SẮC THẠCH

Thanh Mặc Nhan dựa vào giường nệm trong thư phòng nghỉ ngơi, một bên cánh tay còn ôm hắc tiểu mao đoàn.

Từ ngày đó lại lần nữa thấy nó hóa thành hình người, hắn càng thêm chờ mong nó ngày sau mang đến kinh hỉ.

Có thể biến thành người...... Nó là yêu quái sao?

Dùng ngón tay chọc chọc nó lông xù xù bụng.

Có yêu quái tham ăn như thế sao, lại còn thật dễ tìm chết. Nếu không phải hắn cố ý đem miêu bạc hà để trong phòng, dù có là đi trong vườn nó cũng sẽ lạc đường.

Thân là một con Hương Li, nó cư nhiên không chịu ăn thức ăn sống, càng đừng nói nhìn đến loại thức ăn như con chuột chết. Có người trong vườn nhìn thấy chỉ một con chuột sống thế nhưng đem nó dọa chạy trối chết.

Nó nơi nào giống một con tiểu miêu, rõ ràng chính là hài tử tham ăn tham ngủ.

Nhớ tới hình dáng nó biến thành nữ hài tử, hắn duỗi tay đem nó kéo lại đây, ngón tay sờ lộng trên bụng nó.

Như Tiểu Niếp ngủ mơ mơ màng màng, chợt thấy bụng ngứa muốn chết, mở mắt ra, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan cúi người gần lại đây, bàn tay to ở "vùng cấm" của nàng khắp nơi du tẩu.

Lưu manh!

Như Tiểu Niếp kinh hoảng thất thố trừng lớn mắt, móng vuốt bản năng cào qua.

Thanh Mặc Nhan một tay bắt được móng vuốt nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi dũng khí dám quơ móng vuốt với chủ nhân?"

Như Tiểu Niếp bị ngữ điệu lạnh lùng của hắn dọa sợ.

"Ta không cần sủng vật phản chủ." Thanh Mặc Nhan nửa nheo lại mắt, "Lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi ngoan ngoãn, không nghĩ tới càng về sau tính tình lại càng việt dã. Xem ra, vẫn cần đi tìm Trường y quan tới......"

Như Tiểu Niếp giật mình một cái.

Tìm Trường y quan tới...... Có phải hay không muốn đem nàng chế thành túi thơm?!

"Chít chít." Mắt mèo xanh biếc như phỉ thúy chứa đầy ai oán nhìn hắn, còn đáng thương hề hề run lên lỗ tai.

Luân gia vừa rồi không phải cố ý.

Thanh Mặc Nhan giả vờ nhìn không hiểu ý nó, ngón tay vẫn không ngừng sờ soạng ở trên bụng nó, hơn nữa càng ngày càng đi xuống.

Không được!

Như Tiểu Niếp trong lòng khẩn trương.

Mặc dù thân thể biến thành động vật, nhưng linh hồn của nàng lại là nhân loại, nơi đó của nữ hài tử làm sao có thể để người tùy tiện chạm vào.

"Đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan thấy nó xoắn đến xoắn đi có chút không kiên nhẫn, "Ta xem ngươi là đực hay là cái."

Như Tiểu Niếp nháy mắt hóa đá tại chỗ.

Là đực...... Là cái......

Lời này giống như sét giữa trời quang đánh vào trên người nàng, rối tinh rối mù vỡ thành bột phấn đầy đất.

Ngón tay Thanh Mặc Nhan trên bụng nàng tới sờ tới sờ lui, cuối cùng còn nhìn thoáng qua chỗ cái đuôi nàng, ngữ khí ẩn ẩn mang cười, "Hóa ra là cái."

Ngươi mới là cái! Các ngươi cả nhà đều là cái!

Như Tiểu Niếp vẻ mặt tuyệt vọng, nếu không phải nàng da lông là màu đen, lúc này mặt nàng chắc chắn sẽ hồng như tôm luộc.

Thanh Mặc Nhan rất đắc ý, lúc rời tay đi còn cố ý kéo kéo đuôi nó đuôi.

Như Tiểu Niếp tiết tháo vỡ đầy đất, nhe răng kéo miệng nhưng lại không dám thật sự đi cắn hắn.

"Vật nhỏ cũng sẽ thẹn thùng?" Thanh Mặc Nhan ra vẻ kinh ngạc, "Ngươi phải biết rằng ngươi là sủng vật của ta, từ trên xuống dưới, mỗi một cọng lông của ngươi đều thuộc về ta."

Như Tiểu Niếp trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan từ trong lòng ngực lấy ra một vật, đeo lên cổ nàng.

Trước ngực nặng trĩu.

Cái gì?

Cúi đầu vừa thấy, kinh thấy vòng cổ mình đang đeo.

Vòng cổ! Ngươi cho ta là cẩu sao, còn muốn mang loại đồ vật này, hơn nữa này mặt trên còn nạm đá quý......

A? Đá quý?

Như Tiểu Niếp đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hãi mở to mắt.

Không sai, nàng không nhìn lầm, khối đá quý được khảm trên vòng cổ kia...... chính là ngũ sắc thạch làm nàng ly kỳ xuyên qua tới đây khi đang sắp xếp lại di vật của tổ  phụ.

Kia đá quý hình dạng, nàng chính là hóa thành tro cũng sẽ không quên.

Nháy mắt, nội tâm nàng mừng như điên.

Có phải hay không nàng chỉ cần gom đủ ngũ sắc thạch vòng tay là có thể đủ để trở về?
...........


CHƯƠNG 42. TUỔI CÒN NHỎ, HỌC KHÔNG GIỎI

Như Tiểu Niếp lôi kéo cái vòng trên cổ, đánh giá ngũ sắc thạch trên đó.

Thanh Mặc Nhan thấy nó cũng không có bài xích vòng cổ ý tứ, lúc này mới yên lòng.

Khối ngũ sắc thạch kia là cục đá cực có linh tính, lúc trước còn từng khắp nơi vân du, chạm vào rượu liền phát sáng bốn phía, toàn bộ Dạ Hạ Quốc tổng cộng chỉ có bốn khối.

"Thế tử, hầu gia phái người lại đây." Bên ngoài truyền đến Huyền Ngọc thanh âm.

"Đã biết." Thanh Mặc Nhan thong dong đứng dậy, đi gian ngoài phòng.

Như Tiểu Niếp nhảy từ trên giường nhảy xuống, lặng lẽ theo tới cạnh cửa nghe lén.

"Hầu gia vô cùng tức giận...... Nói là gọi ngài trở về chuẩn bị tới Trương phủ hạ sính lễ......"

Nhanh như thế Thanh Mặc Nhan liền phải thành thân?

Không biết vì sao, nghe việc này, Như Tiểu Niếp trong lòng thực khó chịu.

Còn đang nghe lén ở cạnh cửa, bụng thầm thì kêu lên, nàng lúc này mới nhớ tới tối hôm qua mình không kịp ăn cơm chiều.

Nhưng nhìn sắc mặt Thanh Mặc Nhan, nàng cảm thấy lúc này không cần đi quấy rầy hắn mới tốt, cho nên nàng xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Nàng đi qua vài lần phòng bếp Đại Lý Tự, cho nên một đường theo vị trí trong trí nhớ mà tìm đường.

Đột nhiên trong gió bay tới một trận mùi hương.

Đi theo động vật bản năng, nàng nhảy xuống mái hiên, đi vào một phiến phía trước cửa sổ.

Nàng nhìn đến trên bàn bãi một đĩa đậu hoa lan, còn có một mâm bánh đậu, Đại Lý Tự Lục sự Cố tiên sinh một tay cầm quyển sách, một bên nhàn nhã ném thức ăn vào trong miệng.

"Chít chít." Như Tiểu Niếp lấy lòng kêu vài tiếng.

Cố tiên sinh từ trên sách dời mắt tới, chỉ thấy một cái hắc tiểu mao đoàn đứng ở ngoài cửa sổ, màu xanh biếc mắt mèo ba ba nhìn hắn.

Hắn hướng trong viện nhìn nhìn, cũng không nhìn thấy thân ảnh Thanh Mặc Nhan, "Thiếu Khanh chẳng lẽ không chuẩn bị đồ ăn cho ngươi ăn sao?" Cố tiên sinh nói thầm.

Hắn đang chuẩn bị đi kéo gần quan hệ, sao còn thời gian lo cho ta.

Như Tiểu Niếp da mặt dày, trực tiếp nhảy vào cửa sổ, cọ cọ bên người Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh cầm khối bánh đậu cho nàng.

Như Tiểu Niếp cúi đầu nhai lớn, trong lúc vô tình liếc đến sách Cố tiên sinh cầm trong tay, thức ăn trong miệng "lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt bàn.

Không phải chứ, đây không phải xuân cung đồ trong truyền thuyết sao?

Như Tiểu Niếp tròng mắt đều sắp rớt ra rồi.

Công khai ban ngày ban mặt xem loại sách này mà cũng được sao? Ngươi chính là Đại Lý Tự Lục sự đấy, sao có thể mang bộ dáng văn nhã nghiêm túc như xem công văn mà xem sách này...... Chẳng lẽ không thấy đang làm nhục sự văn nhã sao?

Cố tiên sinh cảm thấy được ánh mắt khác thường của Như Tiểu Niếp, mắt sáng lên cố ý đem quyển sách để trước mặt nàng, "Ngươi này tiểu mao đoàn cũng có thể xem hiểu cái này?"

Ta mới không cần xem loại đồ vật này! Hừ, tam tục.

Lúc Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc tìm tới đây, nhìn thấy một màn làm thái dương hắn gân xanh nhảy loạn.

Cố tiên sinh cùng sủng vật của hắn ghé vào cùng nhau, một bên nhai nhai đậu hoa lan, một bên hai mắt mở lớn mà bình luận xuân cung đồ.

Đến khi một mảnh u ám bao phủ trên đầu bọn họ, một người một sủng mới hồi phục tinh thần lại.

Thanh Mặc Nhan trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ.

"Xem xong rồi?"

Cố tiên sinh vèo cái nhanh như chớp đem quyển sách nhét vào dưới bàn, ho nhẹ hai tiếng: "Hóa ra là Thiếu Khanh đại nhân...... Thuộc hạ đang nghiên cứu hình cáo thị."

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lạnh băng, dừng trên người tiểu mao đoàn đang co rúc một bên.

Như Tiểu Niếp theo bản năng rụt rụt cổ, nàng vốn tưởng rằng Thanh Mặc Nhan lại sẽ mượn cơ hội răn dạy nàng, không nghĩ tới hắn chỉ là trầm mặc một hồi, rồi mới đem nàng ôm lên, xoay người rời đi.

Đây là muốn đi đâu?

Nàng mở to đôi miêu nhãn xanh biếc.

Thanh Mặc Nhan ôm nàng rời Đại Lý Tự, phi thân lên ngựa.

Như Tiểu Niếp nhìn Huyền Ngọc cũng cưỡi ngựa đi theo phía sau.

Chẳng lẽ...... Thanh Mặc Nhan là muốn đi hạ sính?

Nàng bất an hoạt động thân mình trong lòng ngực hắn, mỗi lần nghĩ đến chuyện này nó liền lòng tràn đầy không thoải mái.

Đúng rồi, còn không biết ngày hôm qua sự tình ngọc diện thú bông về sau ra sao, Thanh Mặc Nhan ngươi làm sao lại có thể buông chính sự mặc kệ đâu, đi làm quen gần gũi là việc nhỏ, án tử mới là đại sự.

Thanh Mặc Nhan, ngươi không thể như vậy, đem việc tư đặt ở trước. Ngươi là một thanh niên tốt, cần lấy sự nghiệp làm trọng a!

Như Tiểu Niếp trong miệng thì thầm, Thanh Mặc Nhan nhịn không được ở trên đầu nàng gõ một chút.

"Nghĩ cái gì đâu đâu, tuổi còn nhỏ mà học không giỏi. Thật không nghĩ tới ngươi tiểu Hương Li còn háo sắc như thế."

Ôm đầu, Như Tiểu Niếp tuyệt vọng.

Xem ra muốn rửa sạch danh dự của nàng rất khó.

Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa mang theo nàng đi tới một phủ đệ.

Như Tiểu Niếp ngẩng đầu nhìn tấm biển treo ngoài phủ viết "Trương phủ".

Quả nhiên vẫn là tới thân cận, nàng nghĩ như thế, nhưng theo Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc vào Trương phủ, Như Tiểu Niếp lại phát hiện không khí có chút không thích hợp.Trương trong phủ có rất nhiều nha dịch, bọn họ khi nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đều sẽ dừng lại chào hỏi.

"Thi thể Trương đại nhân đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi một nha dịch.

Như Tiểu Niếp kinh nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

Không phải là đến thân cận sao, sao lại...... Còn chưa thành thân, cha vợ ngươi đã biến thành thi thể sao?
........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top