Chương 18 : Là ở lại hay là bỏ chủ?
Thanh Mặc Nhan đang muốn lên ngựa, chợt thấy trong lòng ngực vật nhỏ liều mạng giãy giụa bốn chân.
Tiểu mao đoàn giãy một chút liền từ trong lòng ngực hắn nhảy ra ngoài.
"Vật nhỏ?"
Như Tiểu Niếp nhảy từ trong lòng Thanh Mặc Nhan nhảy ra ngoài, bốn vuốt chạm đất, lông trên người tất cả đều dựng đứng.
"Lại đây." Thanh Mặc Nhan hô, thần sắc có chút không vui.
Tiểu Hương Li trong cổ họng phát ra "lộc cộc, lộc cộc" thanh âm, mang theo ý uy hiếp nhưng lại không chịu tới gần Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đành phải xuống ngựa, vốn định tiến lên bắt lại vật nhỏ kia. Nhưng tiểu Hương Li động tác nhanh nhẹn nhảy, tránh được tay hắn.
Thanh Mặc Nhan bắt không được, thấy tiểu gia hỏa lại lần nữa lùi về phía sau, trong lòng không lý do có một trận bực bội.
"Đứng ở nơi đó đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan thanh âm có chút lạnh đi.
Đây là lần đầu tiên, vật nhỏ đối việc ở gần hắn sinh ra phản ứng bài xích, hắn trong lòng có chút khó chịu.
Kỳ thật Như Tiểu Niếp cũng không phải không muốn lại gần hắn, mà là bởi vì mộc thú bông trên tay hắn kia. Từ trên người nó tản ra một loại âm khí vô hình, khiến nàng sởn tóc gáy.
Nếu là người bình thường cũng thôi, nàng từ nhỏ lại đi theo thần côn tổ phụ mà lớn lên, đồ vật thượng vàng hạ cám học không ít. Ngay cả lão nhân kia cũng thường xuyên khoe khoang trước mặt người khác, nói nàng rất có thiên phú, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp hắn......
Hơi thở âm lãnh làm nàng cảm thấy cực độ không khoẻ. Thế nhưng phóng nhãn bốn phía, có vẻ như trừ nàng ra, cũng không có người nào khác chú ý tới điểm này.
Ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng không có cảm giác được bất luận cái gì khác thường.
Lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm nữ tử cười duyên : "Mèo nhỏ thật đáng yêu nha, vậy mà sẽ cùng một cái thú bông tranh sủng." <0.0>
"Bé ngoan, không bằng ngươi theo chúng ta đi, chúng ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi." các cô nương Thiên Nhạc Phường cười hì hì hướng Như Tiểu Niếp phát ra khiêu khích.
Như Tiểu Niếp ngẩn người.
Suy nghĩ đổi chủ nhân nàng không phải không có nghĩ tới. Tuy rằng Thanh Mặc Nhan đối nàng cực tốt nhưng sau khi nghe được lời kia của Đại Lý Tự y quan, trong lòng nàng sinh ra bất an.
Nàng không muốn trở thành thuốc dẫn cho Thanh Mặc Nhan.
Vốn dĩ biến thành một con Hương Li đã đủ bi ai không thôi, nếu là lại bị người làm thịt, thế cũng chẳng khác nào muốn nàng chết không nhắm mắt.
Thanh Mặc Nhan nhìn thấy rõ ràng do dự trong đôi lục nhãn miêu kia. Nó cư nhiên thật sự có tâm tư muốn đi theo người khác?
Giơ tay đem mộc thú bông vứt cho Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan bước đi qua đó.
Lực chú ý của Như Tiểu Niếp đang dồn hết trên lời khiêu khích của người những cô nương Thiên Nhạc Phường, đột nhiên trước mắt tối sầm lại. Thân ảnh cao lớn của Thanh Mặc Nhan chặn ngang tầm mắt nàng.
Hắn trên cao nhìn xuống nhìn xuống tiểu mao đoàn trên mặt đất : "Như thế nào? Cảm thấy ở bên ta chán ngấy?"
Ngữ khí lạnh lẽo kì lạ, Như Tiểu Niếp run run một chút.
"Chít, chít tức......" Nàng vô lực biện giải, đồng thời nhìn về phía mộc thú bông trong tay Huyền Ngọc.
Thanh Mặc Nhan không cho giải thích, trực tiếp nhấc nàng nâng lên trước mắt.
"Như thế là nói ngươi thật cùng kia cái vật vô tri kia tranh sủng?"
Tranh sủng mới là lạ!
Như Tiểu Niếp trong lòng chửi thầm. Đồ vật kia trên người âm khí mười phần, nàng mới không muốn chạm vào cái loại này đồ vật đâu.
"Chít, chít." Dù sao cùng hắn giải thích không rõ, trước tiên trả lơi đơn giản có lệ cho qua đi.
Thanh Mặc Nhan mắt lé đánh giá nàng, con ngươi hắc bạch phân minh tràn đầy băng hàn chi khí.
Như Tiểu Niếp bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng phát run.
"Phải nhớ ngươi là sủng vật của ai. Dám phản bội ta đừng trách ta không khách khí." Thanh Mặc Nhan cảnh cáo nói.
Như Tiểu Niếp cụp lỗ tai xuống, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Thanh Mặc Nhan ôm nàng nhảy lên ngựa, mang theo Huyền Ngọc trở về Đại Lý Tự.
Dọc theo đường đi, Như Tiểu Niếp thường xuyên quay đầu lại đi, nhìn trộm Huyền Ngọc đi theo sau lưng Thanh Mặc Nhan.
Mộc thú bông kia còn ở trong tay Huyền Ngọc, gương mặt bạch ngọc không chút biểu tình.
Như Tiểu Niếp híp mắt mèo cảnh giác nhìn chằm chằm nửa ngày không có phát hiện bất luận cái gì dị thường, vì thế hậm hực quay lại đầu đi.
Ngay lúc nàng vừa mới đem đầu quay lại, mắt thú bông dần dần cong thành một khe hẹp gian manh.....
Biểu tình quỷ dị nói không nên lời!!
.........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top