Lúm đồng tiền nhỏ ( 12 )

Cre: https://youhe02412.lofter.com/post/4bfe7059_1cd343a94

Tên góc: 小梨涡 ( xoáy lê nhỏ )

Tác giả: 落

_________________________________________

Tả Tịnh Viện cả đêm đều không ngủ
được, ai dám tin Tống Hân Nhiễm bình thường hiền lành ôn nhu, khi ngủ lại như thể này.

Lúc Tả Tịnh Viện phân tâm, em kinh
ngạc phát hiện người bên cạnh đang thở chậm rãi, quay đầu lại thì phát hiện Tống Hân Nhiễm đang nhắm mắt, tựa hồ đang ngủ rất say.

Lắc đầu bất lực, em đóng chiếc máy tính lại và đặt nó sang một bên.

Sau đó, nằm ngửa.

Cách Tống Hân Nhiễm không xa, liền ngủ mất.

Em nhìn thấy Tống Tâm Nhiên, Tả Tịnh Viện cho rằng đây là một giấc mơ nên lại mở mắt ra.

Đến em bắt đầu buồn ngủ, Tống Hân Nhiễm mới động tay, Tả Tịnh Viện mở mắt, dịch sang một bên.

Đêm đó, em đang nằm ngửa ở một góc nhỏ cách xa Tống Hân Nhiễm thì bị Tống Hân Nhiễm đá một cước.

Sau đó, vào một ngày tháng ba, Tả Tịnh Viện ôm một mảnh chăn nhỏ lắng nghe hơi thở ngọt ngào, đang chuẩn bị làm quen với tiếng thở thì một cánh tay và một chân lại giơ lên, đập mạnh toàn bộ buồn ngủ đều không còn.

Bằng cách này, Tả Tịnh Viện gần như thức trắng cả đêm.

"Em tỉnh rồi"

'"Ừ" Tả Tịnh Viện uể oải hừ một tiếng.

Tống Tâm Nhiên nghe thanh âm yếu ớt nói

"Ngủ thêm một lát"

"Được"

Tả Tịnh Viện nhắm mắt lại.

Tống Hân Nhiễm nằm sang một bên, bò vào trong ngực Tả Tịnh Viện.

Lần này Tả Tịnh Viện ngủ trước.

Tả Tịnh Viện phải trở lại Quảng Châu, Tống Hân Nhiễm có chút không muốn, nhưng nàng cũng không thể làm gì được.

"Được rồi, em phải nhớ chị"

Tống Hân Nhiễm sờ lên mặt Tả Tịnh Viện, lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, Tống Hân Nhiễm lại hôn lên lúm đồng tiền nhỏ.

"Ưm ưm, em chắc chắn sẽ"

Tả Tịnh Viện phấn khích chỉ vì nụ hôn đơn giản đó.

"Vậy em về đi"

"Được rồi, em đến Quảng Châu kiếm tiền"

Tống Hân Nhiễm ngã vào trong vòng tay Tả Tịnh Viện

"Em phải kiếm tiền mua vé máy bay, nếu không lần sau em phải đi bộ tới đây"

"Haha~ Chị có thể nuôi em"

"A, đó không phải là điều chị đã nói tối qua khi muốn em ngủ chung giường với chị sao"

Tống Hân Nhiễm ra khỏi lồng ngực Tả Tịnh Viện , nói: "Đi thôi, tạm biệt"

"Đi thì đi"

Tả Tịnh Viện đi về phía trước, nhưng lại quay người lại, ôm lấy Tống Hân Nhiễm, giọng nói trầm thấp, nén tiếng khóc: "Em sẽ nhớ chị, em sẽ cố gắng"

Tống Hân Nhiễm gật đầu nói "Đi đi", cô ôm chặt eo Tả Tịnh Viện, hít một hơi thật sâu, không muốn rời xa Tả Tịnh Viện.

Khi Tả Tịnh Viện lên máy bay, Tống Hân Nhiễm đã đăng trên vòng bạn bè.

"Thực sự thích cái này a"

Có hình ảnh bên dưới và dấu chỉ báo bên trái được phản chiếu trên kính.

Tả Tịnh Viện mở điện thoại ra, báo cho Tống Hân Nhiễm vẫn an toàn và nhìn thấy vòng bạn bè.

Bình luận của bạn bè chung bên dưới cũng hiện lên trong mắt .

"Tốt lắm, rất đẹp"

"Rất hợp với cậu"

"Em mua nó lúc nào?"

"Cậu đang đi đâu vậy? Chỉ sang bên trái"

Tả Tịnh Viện suy nghĩ một lúc, cười lớn và gọi đến giọng nói của Song Xinran.

"Thật giỏi a, đồng chí Nhiễm Nhiễm"

"Haha, đều do Tả lão sư dạy tốt"

Tiếng cười của Tả Tịnh Viện truyền đến từ điện thoại, lúm đồng tiền xuất hiện trong đầu Tống Hân Nhiễm.

Cuộc sống thật yên bình với Tống Hân Nhiễm.

Đường Lỵ Giai suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được Tả Tịnh Viện, cô cẩn thận kẻ lông mày, tô son.

"Tả Tịnh Viện"

Tả Tịnh Viện cau mày cánh tay của mình bị kéo lại.

"Chị muốn nói chuyện với em"

Tả Tịnh Viện quay lại, người trước mặt chính là Đường Lỵ Giai.

Hai người đang ngồi, đôi mắt Đường Lỵ Giai đang miêu tả nét mặt Tả Tịnh Viện, cô lại xuất hiện trong đôi mắt đó, Đường Lỵ Giai có chút vui mừng, nhưng cô lại nghe thấy Tả Tịnh Viện nói

"Chúng ta hãy ít gặp nhau hơn"

Sau đó, lại nghe Tả Tịnh Viện nói: "Thật đáng xấu hổ khi chúng ta cứ như vậy, tiếp tục như vậy cũng chẳng ích gì.

"Đường Lỵ Giai"

Đường Lỵ Giai cau mày, đã bao lâu rồi tên cô mới bình tĩnh như vậy thốt ra từ miệng Tả Tịnh Viện, Đường Lỵ Gia không biết, nhưng sự bình tĩnh như vậy khiến phổi có khó thở, nhưng Tả Tịnh Viện lại không cho cô thở, lại nói

"Việc đã xảy ra trong quá khứ không có đúng sai, từ nay chúng ta hãy là đồng nghiệp bình thường, tất nhiên, nếu chị cho rằng em sai thì em xin lỗi"

Đường Lỵ Giai muốn giãy dụa, lại bị chữ đồng nghiệp bình thưởng đó ngăn lại, Tả Tịnh Viện vẫn tiếp tục nói, Đường Lỵ Giai muốn cầu xin Tả Tịnh Viện đừng nói nữa, nhưng khỏe mắt lại cử động.

"Nhân tiện, chúc chị và Hồng Tĩnh Vân hạnh phúc"

Đường Lỵ Giai nhận lời, cô nhìn thấy nước mắt của Tả Tịnh Viện

"Được, em đi đây"

Đường Lỵ Giai muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống của Tả Tịnh Viện.

"Học tỷ, cứ thế này đi, được không?

Hai chữ "học tỷ" vẫn còn rõ ràng, chồng chéo lên một số cảnh tượng trong trí nhớ của cô, Đường Lỵ Giai gật đầu, cô nhìn thấy Tả Tịnh Viện lộ ra lúm đồng tiền, cô cũng nhìn thấy Tả Tịnh Viện giơ tay lên.

Đường Lỵ Giai cúi đầu, chưa kịp buông tay đã nghe thấy Tả Tịnh Viện nói

"Vậy thì em không cần chị nữa, chị phải ngoan"

Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tả Tịnh Viện, lời nói của Tả Tịnh Viện xé nát vạn vật, lòng cô đau nhói.

Tay trái của cô nắm chặt thành nắm đấm, ngón trỏ đâm vào da thịt, răng cắn chặt đến hằn, gân xanh nổi trên cổ, Đường Lỵ Giai vẫn không nhịn được mà kêu lên.

"Tả Tịnh Viện, chị không muốn ở một mình"

"Chị không ở cùng Hồng Tĩnh Vân, chih không muốn em chúc chị hạnh phúc"

"Chị không muốn"

"Chị không muốn ngoan ngoãn, chị muốn em"

Tiếng hét vang vọng trong tâm trí và trái tim cô, cổ họng như bị bóp nghẹt, Tả Tịnh Viện rẽ vào một góc và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.

Bầu không khí xung quanh cô vặn vẹo mạnh mẽ, khiến Đường Lỵ Giai muốn nôn mửa.

Dạ dày đã phản ứng

"Ư"

Tả Tịnh Viện dường như thực sự không cần cô nữa.

"liga~"

"Về rồi"

Hồng Tĩnh Vân đã tới, đỡ cô về phòng, đưa cô vào nhà tắm.

Đường Lỵ Giai mơ hồ cảm thấy muốn nôn mửa, nhưng lại dường như không thể phun ra được gì.

Hồng Tĩnh Vân nghe Đường Lỵ Giai lẩm bẩm "Tả Tịnh Viện" "Không cần mình"

Thật bất lực

Nhìn thấy Đường Lỵ Giai đột nhiên phát điên, lục soát trong phòng, nhìn thấy Đường Lỵ Giai ôm một con búp bê nhỏ, trên mặt vốn là trang điểm thanh tú bôi lem, tóc có chút lộn xộn.

Đường Lỵ Giai đem con búp bê nhỏ đặt vào ngực, ôm chặt trong tay, lại ngửi ngửi, tựa hồ hơi thở của Tả Tịnh Viện vẫn còn đọng lại ở đó...

Hồng Tĩnh Vân biết con búp bê đó, hình như nó có tên là "Thố thố"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top