Chương 28 trải nghiệm nôn nghén
Giản Lạc cố gắng ổn định lại cảm giác khó chịu trong dạ dày, nhưng mùi cá tanh vẫn cứ khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn thở dài, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục động tác.
Túc Lương vẫn lo lắng, giọng cô vọng vào từ ngoài cửa: “Lạc Lạc, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Giản Lạc cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu và vẫy tay ra hiệu với Túc Lương, bảo nàng đừng lo, chỉ là một chút vấn đề nhỏ.
Túc Lương vẫn không yên tâm nhưng cuối cùng đành phải rời đi. Giản Lạc quay lại với phòng phát sóng trực tiếp, nhấn mạnh: “Không sao, mọi người đừng lo. Chúng ta tiếp tục thôi.”
Màn hình lại đầy những bình luận của khán giả:
“Chủ bá, ngươi không sao chứ?”
“Cần phải đi bác sĩ không?”
“Ô ô ô, chủ bá cố gắng lên! Chúng ta đều ủng hộ ngươi!”
Giản Lạc nhìn thấy bình luận dở khóc dở cười, cố gắng mỉm cười đáp lại: “Ta không có việc gì, đừng lo lắng, chỉ là dạ dày hơi khó chịu thôi. Hôm nay sẽ không phát sóng trực tiếp, ngày mai ta sẽ bù lại cho mọi người, xin lỗi nhé.”
Ngay sau đó, một viên lôi xuất hiện trên màn hình, với bình luận từ người dùng (Phong): “Nghỉ ngơi thì tốt, không cần phải bù lại đâu.”
Những viên "lôi đặc hiệu" làm cho toàn bộ giao diện sáng lên, mang đến một không gian tươi sáng, khiến tâm trạng của người xem vui vẻ và hào hứng.
Giản Lạc cảm động: "Cảm ơn."
Một số người xem liền bình luận:
"?? Cái này mà kéo tôi ra ngoài sao?"
"Mỗi lần có phúc lợi lại có người quấy rối."
"Dựa vào cái gì, chỉ vì có nhiều địa lôi mà thôi?!"
Chẳng bao lâu sau, người dùng (phong) lại tiếp tục gửi một viên địa lôi, kèm theo dòng bình luận: "Ân, chỉ bằng cái này."
Mọi người: "……"
Quả thật là quá tàn nhẫn.
Cuối cùng, Giản Lạc đóng cửa phát sóng trực tiếp. Anh không tiếp tục nấu ăn mà quyết định ra ngoài.
Trong phòng khá ngột ngạt, Giản Lạc liền mở cửa bước ra ngoài sân để hít thở không khí. Đã là buổi tối, trong sân yên tĩnh, có làn gió nhẹ thổi qua, anh đứng một hồi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Túc Lương từ phía sau đi tới: "Lạc Lạc, sao vậy?"
Giản Lạc xoa xoa trán: "Có thể là hôm nay buổi trưa ăn cùng khách hàng, vô tình ăn phải đồ không nên ăn."
Đúng rồi, tất cả đều là lỗi của Lục Thời Phong!
Chắc chắn là do hắn!
Túc Lương nhìn Giản Lạc với khuôn mặt tái nhợt, cảm thấy hơi đau lòng: "Lạc Lạc, nếu mệt quá thì đừng cố gắng quá, A Thăng học phí, mụ mụ sẽ tìm cách, con không cần phải vất vả như vậy."
Giản Lạc nhanh chóng lắc đầu: "Con không vất vả, chỉ là ăn phải đồ không ngon thôi, mẹ đừng nghĩ linh tinh."
Túc Lương lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, bà nói: "Mẹ sẽ nấu cho con một bát cháo nhé?"
"Vâng, mẹ làm đi."
Giản Lạc dừng lại một chút, rồi có vẻ do dự, ánh mắt né tránh, ấp úng, làm Túc Lương phải nhìn chằm chằm vào anh để chờ đợi.
Túc Lương mỉm cười: "Còn có chuyện gì muốn nói sao?"
"Ân..." Giản Lạc nhẹ giọng, "Trong nhà còn thịt không, con muốn uống thịt nạc cháo."
Đã lâu rồi Túc Lương không nghe Giản Lạc nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, với giọng điệu mềm mại, giống như một đứa trẻ đang làm nũng. Đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn rất nghiêm túc, sau khi trưởng thành ít khi chia sẻ cảm xúc với bà. Sau khi ốm dậy, tính cách của Giản Lạc có chút thay đổi, nhưng Túc Lương vẫn cảm thấy dường như có một lớp gì đó ngăn cách giữa họ.
Giờ phút này, đứa con của bà lại dùng giọng nói nhẹ nhàng ấy, cúi đầu và nói muốn ăn thịt, khiến trái tim Túc Lương mềm lại.
Đây là Giản Lạc, là con của bà, dù có thay đổi thế nào, thì vẫn là đứa trẻ của bà.
Giản Lạc thấy Túc Lương không nói gì, liền xoa xoa mũi: "Kỳ thật, không ăn cũng được."
"Ăn." Túc Lương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Con đi tắm rửa trước, rồi ra ngoài là có cơm."
Giản Lạc cầm chiếc áo ngủ vải bông màu xanh xám của mình đi tắm xong, rồi trở về ngồi trên sofa, duỗi chân ra và bắt đầu tra cứu thông tin.
Anh nói với quang não: "Baidu một chút, tại sao tôi ăn đồ tồi rồi lại nôn khan?"
Quang não quay vòng trong một lúc lâu rồi trả lời: "Theo những gì tôi tìm được, có khả năng bạn đang gặp phải vấn đề về dạ dày, có thể là do cơ thể không thích ứng với một số nguyên liệu nấu ăn, dễ gây kích thích và bệnh lý. Không loại trừ khả năng có vấn đề nghiêm trọng như ung thư..."
"......"
Giản Lạc trầm mặc, ngẫm nghĩ về lời nói của quang não.
Quang não tiếp tục tìm kiếm thông tin.
Giản Lạc xoa cằm: "Tôi nghĩ có thể vẫn còn cứu được, nếu không thì vậy, thử tìm hiểu xem, liệu có phải là một chứng bệnh gì đó khi ngửi thấy mùi tanh là muốn nôn không."
Quang não tiếp tục tìm kiếm rất lâu, rồi mới trả lời: "Có phải gần đây bạn cảm thấy mệt mỏi rất nhiều không? Dù không làm gì nhưng lại ăn ít mà vẫn thấy ăn uống không ngon miệng, có dấu hiệu tăng cân không?"
Giản Lạc sáng mắt lên, cảm thấy câu này có vẻ hợp lý!
Anh kích động nói: "Xem ra lần này bạn tìm đúng rồi, đúng là tôi đang có vấn đề này, vậy nói cho tôi, nguyên nhân là gì?"
Quang cầu dứt khoát nhanh nhẹn: “Nếu tuần tra không có lầm, ngài hẳn là mang thai.”
“……”
Giản Lạc im lặng trong giây lát, rồi bật cười một cách bất đắc dĩ. Anh nhìn vào vòng tay trên cổ tay mình, rồi nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói đúng, chắc là vòng tay này đã quá cũ rồi, có lẽ đến lúc thay cái mới."
Quang cầu, mặc dù không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, vẫn kiên quyết đáp lại: "Hãy tin tưởng vào khả năng của tôi, tôi là quang cầu, tôi không thể sai."
Giản Lạc không hiểu được sự "kiên định" của quang cầu: "Này, tôi là nam nhân, làm sao mà mang thai được?"
Quang cầu kiên trì đáp lại: "Nam tính vẫn có thể mang thai."
Giản Lạc cười khẩy: "Dù các người có thể giả thiết như vậy, nhưng tôi không phải là trượng phu của ai, lại càng không sống chung với ai..."
Anh ngừng lại, ý thức được điều mình sắp nói rồi dừng lại ngay lập tức. Một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu về đêm hôm đó. Anh không thể không nghĩ đến, khi tưởng tượng lại, cảm giác thật sự rất kỳ lạ.
Quang cầu không để ý đến sự im lặng của Giản Lạc và tiếp tục hỏi: "Ngài còn muốn hỏi gì nữa không?"
Giản Lạc cuối cùng nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngươi có thể cho tôi biết, con người và long có thể mang thai với nhau không?"
Việc này rõ ràng vượt quá khả năng nhận biết của quang cầu, nó im lặng một lúc, có vẻ nghi ngờ.
Giản Lạc đợi một lúc rồi hỏi: “Có thể không?”
Quang cầu bị ép phải đưa ra câu trả lời: “Không có tiền lệ, tôi không tìm thấy thông tin về việc này.”
Giản Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như chỉ là lời nói vô căn cứ, quang cầu lại một lần nữa khiến anh hoảng sợ, thật sự làm anh sợ hãi. Anh nghĩ có lẽ chỉ là do bữa trưa anh ăn phải đồ không tốt.
Quang cầu vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên: “Tôi khuyên ngài nên đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.”
Giản Lạc suy nghĩ một chút, rồi đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra.”
Dù trong lòng anh cảm thấy mình không thể mang thai, nhưng sức khỏe vẫn là điều quan trọng nhất. Dù sao thì đi kiểm tra cũng tốt để đảm bảo cơ thể vẫn khỏe mạnh.
Hôm sau, Giản Lạc đi làm vào buổi sáng, cảm thấy hôm nay khác với mọi khi.
Vừa đến, Giai Nguyệt liền tiến lại gần: “Lạc Lạc, Lạc Lạc, ông chủ tìm cậu.”
“Ông chủ tìm tôi làm gì?” Giản Lạc tò mò hỏi: “Có phải tôi đến muộn về sớm không?”
Giai Nguyệt lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Không phải đâu, thật ra thì cậu đừng nhìn ông chủ có vẻ không dễ gần, thực ra ông ấy... cũng không dễ gần đâu, nhưng với những người có giá trị, ông ấy luôn rất rộng rãi.”
Giản Lạc gật đầu: “Vậy tôi có giá trị gì không?”
Giai Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là vì cậu nấu ăn rất ngon, còn biết làm nhiều món mà chúng ta không biết, ông chủ chắc chắn muốn bồi dưỡng cậu.”
“……”
Giản Lạc có chút thất vọng: “Tôi chỉ muốn làm một đầu bếp bình thường thôi mà.”
Giai Nguyệt cười khanh khách: “Đầu bếp bình thường thì không thể vào Nguyệt Sắc đâu, cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu không tầm thường.”
Giản Lạc mỉm cười cho qua.
Cả hai đi nhanh tới cửa phòng, Giản Lạc gõ nhẹ lên cánh cửa, một giọng nam từ bên trong vang lên: “Vào đi.”
Giản Lạc mở cửa bước vào.
Phòng làm việc này rộng lớn, sang trọng với ánh sáng lấp lánh từ các bộ đèn chùm trên trần, mọi đồ vật trong phòng đều có vẻ rất đắt giá, từ bàn ghế đến các món đồ trang trí đều toát lên sự quý phái. Toàn bộ không gian có thể dùng một từ để miêu tả: Hào nhoáng.
Nhếp Ngôn đang đứng bên một kệ trưng bày, tay cầm một chén trà nhỏ, nhẹ nhàng thưởng thức: “Cậu có biết đây là gì không?”
Giản Lạc nhìn chén trà trong tay, thành thật đáp: “Không biết.”
“Ừ.” Nhếp Ngôn mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đương nhiên là cậu không biết, đây là loại nước trà tôi mang từ tư thản tinh về, rất quý giá vì nó rất hiếm.”
Giản Lạc trầm mặt
Giản Lạc không có ý định tranh cãi cùng người có tiền này.
Nhếp Ngôn đặt chiếc chén trà xuống kệ, thân hình cao ráo, tuy không quá to lớn nhưng lại có vẻ cao hơn so với những người Ám Tinh khác. Cao khoảng 1m80, gương mặt gầy gò nhưng lại toát lên vẻ thông minh, lúc nào cũng mang lại cảm giác rất sắc sảo.
“Ngươi cũng là món đồ quý giá nhất trong bộ sưu tập của ta.” Nhếp Ngôn quay lại, ánh mắt lướt qua người Giản Lạc một vòng: “Ngày hôm qua ngươi đã cho thấy giá trị của mình rồi.”
“……”
Giản Lạc nhìn Nhếp Ngôn và thành thật nói: “Thưa ngài, tôi chỉ muốn làm công việc của mình và nhận lương thôi.”
Nhếp Ngôn cười nhạt: “Ta nghĩ đối với con người mà nói, lương của ngươi đã rất cao rồi. Chỉ cần ngươi làm tốt công việc tiếp theo, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Giản Lạc hơi ngạc nhiên: “Nhưng tôi chỉ biết nấu ăn thôi mà.”
Nhếp Ngôn ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng đáp: “Ta chỉ yêu cầu ngươi nấu ăn tốt thôi. Còn chuyện đào tạo, ta đã sắp xếp cho ngươi rồi. Từ ngày mai, nếu không có việc đặc biệt, ngươi không cần quay lại Nguyệt Sắc nữa.”
Giản Lạc trong lòng rất vui mừng.
Hắn rất thích việc đào tạo giống rau dưa mới, và nếu có thể thành công, những giống rau này có thể đem lại cơ hội kiếm tiền, thậm chí là có thể dùng để đổi lấy quyền mua phòng. Có thể nói, đây là một cơ hội tuyệt vời để hắn có thể đạt được nhiều mục tiêu cùng một lúc.
Nhếp Ngôn nói với hắn: “Chọn một ít hạt giống tốt, loại rau dưa có thể bán được giá cao, hiểu chứ?”
“……”
Quả nhiên là một thương nhân.
Giản Lạc nhận mệnh trả lời: “Đã hiểu.”
Ớt cay là một loại gia vị mà Giản Lạc rất yêu thích, món ăn không có ớt cay đối với hắn như thiếu đi một phần hồn cốt, nên hắn rất quyết tâm trong việc đào tạo giống ớt cay.
Nhiếp Ngôn tiếp tục nói: “Nghe nói ngươi có làm phát sóng trực tiếp, sau này có thể làm tại Nguyệt Sắc, nguyên liệu nấu ăn sẽ thoải mái, nhưng khi phát sóng trực tiếp, phải nói gì, ngươi hiểu chứ?”
Giản Lạc giật giật khóe miện : “Tôi không phải là người nổi tiếng, hẳn là không mang lại nhiều lợi ích cho ông ấy đâu.”
“Ngốc.” Nhếp Ngôn lườm hắn một cái rồi nâng mí mắt lên nhìn: “Biết Nguyệt Sắc là nơi nào không? Ngươi ở đây, chính là được dát vàng lên mặt , hiểu chưa?”
“……”
Giản Lạc hiểu rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ. Nếu đã được ưu ái, hắn cũng không ngại làm một món ăn thật đặc biệt để khiến người khác phải nhớ đến mình.
Giản Lạc đáp: “Hiểu rồi.”
Nhếp Ngôn lúc này mới xua tay: “Đi đi.”
Giản Lạc lên tiếng, bước ra khỏi phòng. Khi ra ngoài, hắn nhìn thấy Giai Nguyệt đang đứng đợi bên ngoài. Cô bé liền tiến lại gần: “Lạc Lạc, lão bản nói gì với cậu vậy?”
Giản Lạc gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hình như lão bản muốn tôi phát sóng trực tiếp tại Nguyệt Sắc.”
Giai Nguyệt sửng sốt
Giản Lạc nghi ngờ nhìn nàng: “Làm sao vậy?”
“Lão bản đối với ngươi cũng thật tốt quá.” Giai Nguyệt trên mặt hiện ra biểu tình hâm mộ: “Ngươi có biết cái tiệm net lớn nhất, nổi tiếng với các buổi phát sóng trực tiếp về mỹ thực không, bọn họ, các ông chủ nổi tiếng, khi muốn Nguyệt Sắc tham gia phát sóng đều bị từ chối hết.”
Giản Lạc chần chờ: “Thật sao?”
Giai Nguyệt mạnh mẽ gật đầu: “Chúng ta chính là nhà ăn cao cấp nhất toàn cầu, dù ở đâu cũng đều có người hy vọng được thưởng thức Nguyệt Sắc.”
Giản Lạc gật gật đầu: “Vậy ta sẽ phát sóng trực tiếp ở đây một lần.”
Thật ra thì phát sóng trực tiếp ở đâu cũng không sao cả, hắn làm vậy là vì muốn kiếm tiền, hơn nữa Nhiếp Ngôn hình như cũng không yêu cầu hắn phải nấu ăn cho khách, nên hắn quyết định phát sóng trực tiếp ở đây.
Trở lại phía sau phòng bếp, Giản Lạc còn chưa vào đến trong, đã nghe thấy bên trong có người nói:
“Cái tên Giản Lạc đó, đi làm mỗi ngày mà chẳng thấy mặt mũi đâu.”
“Đúng vậy, cũng chẳng biết làm gì nữa.”
“Quả nhiên là có chỗ dựa phía sau.”
Giai Nguyệt nghe thấy thế thì tức giận, nàng đứng dậy, lớn tiếng: “Các ngươi đang nói gì vậy hả!”
Giản Lạc giữ chặt cánh tay nàng, chậm rãi bước vào, hắn nhìn quanh một lượt những người trong bếp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Quấy rầy mọi người rồi?”
Cả phòng im lặng.
Giản Lạc bước sâu vào bên trong: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Hắn càng ung dung, điềm nhiên, thì lại càng khiến người khác cảm thấy mình không bị họ để vào mắt. Những người ban nãy còn châm chọc anh giờ lại cảm thấy tự dưng nói ra những lời đó thật vô vị.
Giản Lạc tiến đến khu vực sau của bếp, nơi này yên tĩnh, không có ai. Hắn nhớ ra tối qua mình đã hứa với người xem sẽ thực hiện một buổi phát sóng trực tiếp, có lẽ hôm nay là thời điểm thích hợp để bắt đầu.
Giai Nguyệt bước theo sau: “Ngươi định phát sóng trực tiếp à?”
“Thiết bị phát sóng thì không mang theo.” Giản Lạc chợt nhớ ra điều này, nhún vai: “Xem ra không thể phát sóng trực tiếp được rồi.”
Giai Nguyệt đập tay một cái: “Không sao, nhà kho của chúng ta có một bộ, nếu ngươi không chê thì ta lấy cho ngươi dùng.”
Giản Lạc hỏi: “Có được không?”
Giai Nguyệt vội vàng đáp: “Đương nhiên là được.”
Thế là Giản Lạc đi theo Giai Nguyệt đến nhà kho để lấy thiết bị phát sóng trực tiếp. Trong suy nghĩ của anh, thiết bị đó chắc cũng giống như chiếc máy phát sóng nhỏ gọn mà anh vẫn dùng ở Bính Đa Đa. Nhưng không ngờ, thiết bị ở đây lại là một quả cầu lớn!
Giai Nguyệt hào hứng giới thiệu: “Nó có rất nhiều tính năng, ví dụ như báo cáo số lượng người xem trực tiếp theo thời gian thực, tự động quản lý và kiểm soát các bình luận trên màn hình. Những cái đó chỉ là tính năng cơ bản thôi.”
“……”
Giản Lạc im lặng.
Thấy vậy, Giai Nguyệt quay qua hỏi: “Sao ngươi không nói gì?”
“Xin lỗi.” Giản Lạc chân thành đáp: “Thì ra đây là tính năng cơ bản. Còn ở chỗ ta, ngay cả những tính năng cơ bản này cũng không có.”
Lần này đến lượt Giai Nguyệt im lặng.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng Giản Lạc cũng bắt đầu sử dụng thiết bị mới để phát sóng. Ban đầu, anh nghĩ phòng phát sóng trực tiếp sẽ không có ai tham gia, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, số lượng người xem đã tràn vào:
“Chủ bá, là ngươi sao? Người đã phun ra kia?”
“A a a a! Không ngờ có ngày ta được nhìn thấy ngươi trực tiếp!”
“Chủ bá, ngươi có thể biểu diễn lại một lần nữa không?”
……
Giản Lạc lúc này cảm thấy cực kỳ bất lực.
Quả cầu lớn thông báo bằng giọng đều đều: “Phòng phát sóng trực tiếp của Lạc Lạc. Lần phát sóng trước tổng số người xem trực tuyến là 100.000. Lần này số người xem trực tuyến là 250.000. Xin hãy tiếp tục cố gắng.”
Giản Lạc tò mò hỏi: “Sao lại đông người như vậy, hơn nữa còn không phải giờ ta thường phát sóng trực tiếp?”
Các dòng bình luận lướt qua, có người tốt bụng giải thích:
“Chúng ta đến từ Tinh Võng.”
“Tinh Võng có video ngươi phun ra.”
“Anh anh anh, trước đây ta chỉ xem qua trong mục lịch sử!”
Trong lòng Giản Lạc chợt dâng lên dự cảm không lành. Là một người không quan tâm đến mạng Tinh Võng, anh chưa từng xem qua nơi đó. Dưới ánh mắt dõi theo của khán giả, anh mở Tinh Võng đã lâu không dùng, và ngay lập tức đập vào mắt là top tìm kiếm:
# Tấn Giang phát sóng trực tiếp phun ra #
# Sát cá phun ra #
Những từ khóa khiến người ta cảm thấy xấu hổ, thật sự không biết nói gì. Giản Lạc ban đầu định oán thán rằng đám người Ám Tinh này quá nhàm chán và tọc mạch. Nhưng khi nhấn vào xem, anh lập tức ngây ngẩn cả người. Dưới video của mình, toàn bộ là những bình luận kỳ quái:
“Lâu rồi ta không bị bệnh, không biết cảm giác nôn mửa thế nào.”
“Nhân loại thật yếu ớt.”
“Sách vở nói nôn nghén chính là như vậy sao?”
“Hâm mộ thật đấy, ta chưa từng trải qua cảm giác này.”
“Hôm qua hắn mở thực tế ảo chung à? Ta cũng muốn thử cảm giác đó một lần.”
Chỉ trong chốc lát, phòng phát sóng trực tiếp của Giản Lạc bỗng nhiên bùng nổ. Không phải vì kỹ năng đặc biệt hay nội dung hấp dẫn, mà bởi vì một lý do rất kỳ lạ: người dân Ám Tinh vốn cường đại, không bao giờ mắc bệnh, nên họ cực kỳ tò mò và muốn trải nghiệm cảm giác “nôn mửa” kỳ lạ của nhân loại.
Phòng phát sóng vừa mở ra, số lượng người xem không ngừng tăng lên. Quả cầu lớn liên tục thông báo số người online theo thời gian thực:
“Số người hiện tại: 300.000... 400.000... 500.000…”
Giản Lạc cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp, lên tiếng giải thích: “Các ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là hôm qua bị đau dạ dày, không thoải mái chút thôi.”
Tưởng rằng lời giải thích này sẽ khiến mọi người hiểu rõ và rời đi, nào ngờ khán giả lại càng phấn khích hơn:
“Dạ dày còn có thể không thoải mái?”
“Thiệt tình, ta chưa từng cảm thấy không thoải mái bao giờ.”
“Không thoải mái là một cảm giác như thế nào?”
“……”
Giản Lạc trong lòng thầm mắng: Đi tìm chết đi, Ám Tinh nhân.
Anh cảm thấy mình có cả một bụng chuyện để phàn nàn, nhưng đối mặt với đám Ám Tinh nhân vừa kỳ quặc vừa nhiệt tình quá mức này, anh chỉ biết câm nín. Tuy đôi khi họ rất phiền phức, nhưng khi xem phát sóng trực tiếp, họ lại cực kỳ hào phóng. Hàng loạt lượt thưởng không chút do dự được gửi đến, biến phòng phát sóng của anh thành một cơn mưa quà tặng.
Giản Lạc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy mọi người vậy. Ta phải làm cơm đây.”
Vì hôm nay phát sóng tại Nguyệt Sắc, nơi không thiếu thốn bất kỳ nguyên liệu nào, Giản Lạc không bị giới hạn như khi ở nhà. Anh sờ cằm suy nghĩ: “Dạ dày hai ngày nay không thoải mái, vậy chúng ta nấu cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo đi.”
Anh nhập tên món ăn vào hệ thống tủ đông thông minh. Ngay lập tức, tủ đông tự động đưa ra các nguyên liệu cần thiết.
Giản Lạc lấy trứng ra, vừa làm vừa lầm bầm: “Mấy quả trứng này nếu chế thành trứng vịt Bắc Thảo thì sẽ ngon hơn nhiều. Nhưng trứng vịt Bắc Thảo phải mất khoảng hai tháng mới hoàn thành. Vậy ngày mai chúng ta làm một mẻ trứng vịt Bắc Thảo để dành, hôm nay tạm ăn trứng chim trước đã.”
Giản Lạc cúi đầu, tỉ mỉ lột từng quả trứng chim. Quả cầu phát sóng trực tiếp lập tức tự động điều chỉnh, phóng đại chi tiết động tác tay của anh, hoàn toàn khác với thái độ "lười biếng" của quả cầu nhỏ mà anh từng dùng trước đây.
Sau khi lột xong, Giản Lạc lên tiếng: “Một lát nữa sẽ nấu sơ, rồi cho vào cháo. Giờ thì chúng ta chuẩn bị cắt thịt.”
Từ tủ lạnh thông minh, miếng thịt được tự động đẩy ra. Giản Lạc cầm lấy miếng thịt vừa mới rã đông, nhưng ngay khi anh chuẩn bị cắt, một mùi tanh nồng nặc bốc lên khiến anh phải dừng lại.
Mùi hôi quá nặng làm dạ dày anh đột ngột cuộn lên, cảm giác buồn nôn ùa đến dữ dội, không hề báo trước.
“Phanh!”
Miếng thịt bị anh ném sang một bên. Giản Lạc che miệng, cố gắng nén lại cảm giác buồn nôn, nhưng mùi tanh từ tay anh vẫn còn bám lại, càng khiến dạ dày anh gào thét mạnh mẽ hơn.
“Ngô…”
Không chịu nổi nữa, Giản Lạc lao nhanh đến bồn rửa, cúi đầu nôn thốc nôn tháo. Cả bữa sáng đều bị đẩy ra ngoài, kèm theo dòng nước chua trào lên từ dạ dày, khiến anh cảm thấy choáng váng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả lần nữa chết lặng:
“Sao lại thế này?”
“Chủ bá, ngươi không lẽ thật sự bị bệnh?”
“Có phải ngươi mang thai không?”
“Người phía trên, đầu óc ngươi có vấn đề à? Ám Tinh nhân chúng ta làm sao có thể có con được?”
Giản Lạc từ từ đứng thẳng dậy, dựa vào bồn rửa để nghỉ ngơi. Cảm giác choáng váng và mệt mỏi bao trùm toàn thân. Anh thở dài, tự nhủ: Xem ra đi bệnh viện là chuyện không thể trì hoãn được nữa.
Giai Nguyệt nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, lo lắng hỏi: “Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy?”
Giản Lạc ngẩng đầu, cố gắng tỏ ra bình thường: “Không có gì, có lẽ dạ dày không thoải mái. Hôm qua chắc ăn phải thứ gì đó không hợp.”
Giai Nguyệt biết cơ thể của nhân loại vốn yếu ớt, bèn đề nghị: “Lạc Lạc, hay là ngươi về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi?”
Giản Lạc nhớ ra ngày mai mình còn phải tham gia đào tạo giống cây trồng mới, nên đáp: “Ta xin nghỉ hôm nay thôi, ngày mai sẽ đi làm bình thường.”
Giai Nguyệt gật đầu đồng ý: “Được rồi, không sao đâu. Một lát nữa ta sẽ nói với sư phó thay ngươi.”
Giản Lạc cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi nhiều.”
Giai Nguyệt cười tươi: “Có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà. Ngươi mau về nghỉ ngơi đi.”
Giản Lạc đành gật đầu, sau đó quay lại xem phòng phát sóng trực tiếp. Số người online đã tăng vọt đến 1,3 triệu, và con số này vẫn không ngừng tăng lên.
Dòng bình luận liên tục tuôn ra:
“Ta vừa mới cảm nhận được cảm giác nôn, thật kỳ diệu!”
“Trời đất, cảm giác này thật khó chịu. Ta chưa bao giờ trải qua.”
“Chủ bá, cầu xin ngươi đừng tắt phát sóng. Ta đang gọi đồng học của ta tới, hắn không tin lời ta!”
“……”
Giản Lạc đen mặt, trong lòng thầm mắng: Đi tìm chết đi, Ám Tinh nhân.
Giản Lạc không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tắt phát sóng trực tiếp. Anh thu dọn đồ đạc một chút rồi về nhà. Trên đường về, anh nhận được cuộc gọi từ trường học.
“Chào anh Giản,” từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói: “Em trai của anh có thể nhập học trong hai ngày tới. Nếu tiện, xin anh mang đầy đủ giấy tờ cần thiết và đưa em trai đến để hoàn tất thủ tục.”
Giản Lạc hỏi ngay: “Hôm nay có thể làm được không?”
Giáo viên trả lời: “Đương nhiên là được.”
Giản Lạc suy nghĩ một lát, quyết định để việc đi bệnh viện sang sau, trước mắt nên đưa em trai đi làm thủ tục nhập học trước thì tốt hơn.
Vì thế, anh nhắn tin về nhà: “Mẹ, mẹ đưa em đến nhà ga nhé. Một lát nữa con sẽ bắt xe về, rồi đưa em đến trường làm thủ tục nhập học.”
Túc Lương nghe vậy thì ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”
Giản Lạc gật đầu: “Trường vừa mới thông báo cho con.”
“Vậy được,” Túc Lương đáp: “Nhưng Lạc Lạc, việc này có làm chậm trễ công việc của con không? Nếu không để mẹ đưa em đi thay con.”
Giản Lạc kiên quyết từ chối: “Không sao đâu mẹ, lần trước con đưa em đi, đường đã quen rồi, mẹ cứ yên tâm.”
Thực ra, Giản Lạc giấu Túc Lương một chuyện. Lần trước khi làm thủ tục nhập học, phí đóng ban đầu là 30.000, nhưng anh nói giảm xuống còn 3.000 để mẹ không phải cảm thấy áy náy.
Sau khi Túc Lương đồng ý, cuộc gọi kết thúc.
---
“Ca ca!”
Giản Lạc đứng ở nhà ga, vừa thấy em trai đã mỉm cười vẫy tay. Anh đưa em trai đến trường, vừa đi vừa dặn dò: “Ở trường, em hãy hòa đồng với các bạn. Nếu có chuyện gì, nhớ liên lạc với gia đình trước. Em không hề thấp kém hơn bất kỳ ai, nếu có thể làm bạn thì làm, không thì đừng cố. Hiểu chưa?”
Cậu em ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”
Khi hai anh em vừa bước vào cổng trường, một chiếc xe siêu sang với biển số đỏ đỗ lại gần. Đó là loại xe dài hơn cả xe thương mại, vừa nhìn đã biết thuộc về giới nhà giàu quyền thế.
Bên trong xe, một cậu bé với ánh mắt sáng ngời nhìn ra ngoài cửa sổ, phấn khích kêu lên: “Hoàng thúc, đó có phải là Lạc Lạc không?”
Người đàn ông ngồi cạnh cậu, Lục Thời Phong, đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy vậy, anh khẽ nhướng mày, mở mắt nhìn ra ngoài, sau khi xác nhận thì bình thản đáp: “Là cậu ấy.”
“Lạc Lạc còn mang theo một đứa trẻ,” tiểu hoàng đế bỗng nhiên tỏ vẻ tò mò: “Có phải con của hắn không?”
“……”
Không khí bên trong xe lập tức lạnh đi một độ.
Một lúc lâu sau, Lục Thời Phong mới thản nhiên lên tiếng: “Không phải, đó là em trai cậu ấy.”
Tiểu hoàng đế chớp mắt, lại hỏi: “Hoàng thúc, tại sao người lại quen thuộc với đầu bếp nhà Nhiếp ái khanh như vậy?”
Lục Thời Phong nhàn nhạt liếc tiểu hoàng đế một cái, bình thản đáp: “Bệ hạ còn thường xuyên để ý đến một đầu bếp. Thần quen biết cậu ấy một chút cũng là điều dễ hiểu.”
Tiểu hoàng đế bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng: “Ngươi đúng là chán ngắt.”
Lục Thời Phong không nhanh không chậm đáp lời: “quá khen.”
Chiếc xe sang trọng từ từ tiến vào khu vực trung tâm giảng dạy. Lần này tiểu hoàng đế đến đây là để thảo luận kế hoạch hợp tác với hiệu trưởng. Qua việc tiếp xúc với Giản Lạc, cậu càng thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch lớn: mạnh mẽ hỗ trợ nhân loại trẻ tuổi tiến vào hệ thống giáo dục tiên tiến.
Khu giáo dục này chính là địa điểm thử nghiệm đầu tiên trong kế hoạch đó.
Hoàng đế nói: "Hoàng thúc, đi cùng ta vào trong được không?"
"Không được." Lục Thời Phong ngồi bất động trong xe: "Nhìn lão già đó thấy phiền lòng."
"... ..."
Đúng là tàn nhẫn.
Tiểu hoàng đế đành tự mình đi vào. Phía sau, Giản Lạc chậm rãi đi tới, còn đang dặn dò em trai: "Thấy không? Sau này phải học hành chăm chỉ, mới mua được loại xe này."
Cậu em hỏi: "Anh, anh muốn ngồi xe như thế này sao?"
"Nói gì vậy? Được ngồi thì ai lại muốn đứng chứ?"
"... Đúng ha."
Hai anh em càng đi càng xa. Tới tầng một văn phòng, cuối cùng Giản Lạc cũng gặp được thầy giáo phụ trách: "Ngài bảo tôi đến, tôi tới để làm thủ tục nhập học cho em trai."
Thầy giáo đó chính là người hôm trước đã tiếp đón anh.
Người đàn ông nói: "Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là thầy Vương. Giản Thăng đã đến chưa? Tiểu Lý, dẫn đứa trẻ lên ký túc xá đi, tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh!"
Trong văn phòng, Tiểu Lý đứng dậy đáp: "Được."
Văn phòng lúc này không có ai khác, thầy Vương quay sang Giản Lạc hỏi: "Gần đây sức khỏe anh vẫn ổn chứ, anh Giản?"
Giản Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: "Cũng ổn."
"Vậy thì tốt." Thầy Vương đẩy gọng kính lên: "Giản Thăng còn một số sách và tài liệu cần nhận. Tôi sẽ dẫn anh đi lấy."
Giản Lạc ngập ngừng một lúc, rồi mới gật đầu: "Được."
Hai người bước đi sóng vai, băng qua vài hành lang. Con đường càng lúc càng hẻo lánh, khiến Giản Lạc bắt đầu cảm thấy không yên. Anh chậm rãi dừng bước: "Thầy Vương, nếu không thì để lát nữa em trai tôi quay lại nhận cũng được."
Thầy Vương hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó liền đáp: "Không sao đâu, anh đi cùng tôi lấy luôn cho nhanh."
Giản Lạc không trả lời ngay. Cảm giác bất an ngày càng lớn, anh từ từ lùi lại: "Tôi vừa nhớ ra có việc gấp, cần phải gọi điện trước."
Anh định xoay người rời đi, nhưng cánh tay bất ngờ bị giữ chặt.
Thầy Vương – hay chính xác hơn là một Ám Tinh nhân – với thân hình cao lớn và sức mạnh vượt trội, nắm lấy tay anh, khiến anh không thể giãy ra.
"Anh Giản, tôi thật sự rất thích anh. Tôi là fan của anh. Anh không cần lạnh lùng như vậy với tôi."
Giản Lạc sững người, toàn thân cứng đờ.
"Mỗi lần xem anh phát sóng trưc tiếp , tôi đều nghĩ tay anh thật đẹp." Thầy Vương vừa nói vừa vuốt ve tay Giản Lạc một cách đầy ám muội: "Tôi đã nghĩ về điều này rất lâu rồi..."
Cảm giác ghê rợn chạy dọc sống lưng, khiến Giản Lạc nổi da gà. Anh cố gắng rút tay lại, giọng nghiêm túc: "Xin thầy hãy tự trọng."
Nhưng sức lực của con người quá nhỏ bé, dù anh giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Vì quá kích động, gương mặt anh đỏ bừng lên.
Thầy Vương bất ngờ kéo mạnh một cái, ép Giản Lạc sát vào người mình. Giọng hắn đầy mỉa mai và lạnh lùng: "Đừng diễn trò trước mặt tôi. Phát sóng trực tiếp chẳng phải cũng chỉ để thu hút sự chú ý của Ám Tinh nhân, mong được một bước lên trời hay sao? Đừng giả vờ nữa. Hôm nay tôi cho anh cơ hội này, đừng không biết điều!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top