Chương 13
Khoảnh khắc thanh kiếm đâm xuyên qua ngực của chúng ta, A Trạch tỉnh lại.
Đôi mắt của hắn dần thanh tỉnh, dường như đã cảm nhận được sự đau đớn ở lồng lực, hắn nhẹ nhàng cau đôi mày tinh mỹ của mình, cảm nhận được có người dựa vào trước ngực, hắn cúi đầu xuống nhìn.
Đôi mắt ta dần mất đi tiêu cự, toàn thân đau đớn khiến tầm nhìn của giảm sút, không còn nhìn rõ xung quanh, quanh tai ta vang lên từng đợt tiếng thét chói tai, chốc chốc lại có ù ù tiếng gió, giống như người mù là ta đây đang đứng giữa gió lớn ở lốc xoáy, chốc chốc lại vang lên vài tiếng khó nghe như âm thanh vọng lên từ dưới nước.
Ta cảm giác được toàn bộ lực lượng đều đang rút khỏi cơ thể của ta.
Ta bắt đầu tê liệt ngũ giác, khó khăn lắm mới cảm nhận được A Trạch đang ôm lấy ta, hắn vòng tay thật lớn, ôm ta thật chặt, lại nâng đỡ thân thể dần vỡ nát của ta.
Ta không biết hắn có run rẩy hay không, ta chỉ biết chính bản thân ta đang run rẩy, rất mạnh run rẩy.
Ta đưa tay chạm vào bờ vai rắn chắc của hắn, lại không có đủ sức để ngăn động tác của hắn dừng lại.
Ta không thấy rõ hắn đang làm gì, toàn thân vỡ vụn xương cốt làm ta đau đớn đến mức tê dại, không cảm nhận được thực tại, ta hổn hển thở gấp, lại cười thật tươi.
Ta biết hắn đang hoảng hốt.
Thanh kiếm kia hóa ra từ thần hồn của ta. Ta đem chính mình lực lượng kết tinh tại ngực, dùng thanh sắc bén chủy thủ đập vỡ khối thân thể này, hỗn mang lực lượng đã kết tinh lập tức mất đi vỏ bọc, liền giống như thủy triều thoát đê, theo vết nứt trên cơ thể thoát ra ngoài.
Nhưng lực lượng của ta vẫn không đủ.
Hắn gấp gáp gọi tên ta, nắm vai ta lay động, không để ý trước ngực của chính mình thoát ra hỗn mang lực lượng. Thanh kiếm biến mất, để lại trước ngực hắn một lỗ trống lớn, mạnh mẽ lực lượng của hắn liền nhanh chóng thoát ra ngoài.
Sắc mặt hắn biến đổi.
Đưa tay đặt lên trước ngực, hắn nhận ra điều kỳ lạ đang diễn ra trên thân thể mình.
Vết vứt này, không thể khép lại.
Hắn so với ta mạnh mẽ hơn rất nhiều, đao thương bất nhập. Ta rút toàn bộ lực lượng cuối cùng của chính mình cũng chỉ để lại trước ngực hắn một cái lỗ trống. Ta nhìn lỗ hổng trước mắt đang có dòng lực lượng mạnh mẽ thoát ra, mỉm cười, vậy là đủ.
Hỗn mang lực lượng nhanh chóng thoát ra ngoài, lại chui vào trong ngực ta.
Hắn nhíu mi chặt hơn.
Hắn là đồ ngốc, chỉ là có những lúc, hắn thực sự rất thông minh.
Hắn liền biết kế hoạch của ta.
Ta không lừa được hắn.
Ta cười tươi, đôi môi nhợt nhạt lại run rẩy dần cứng đờ, chính là ta vẫn cười.
Ta nhìn hắn ngày càng mất đi sức mạnh, nhìn hắn buông ta ra, khụy gối ngồi tại trước mặt ta.
Ta hấp thụ hỗn mang lực lượng của hắn.
Ta đưa tay ôm lại hắn, thì thầm thật nhẹ nhàng, giống như hỏi hắn hôm nay muốn đi đâu chơi, như không có gì cả cùng hắn nói chuyện:"A Trạch, ngươi thật ngốc."
Thật ngốc, nên bị ta lừa.
"Chính là, ngươi lại thật thông minh."
Ngươi đã phát hiện ta muốn làm gì.
Ta gục đầu trên hắn vai, cảm nhận hắn bàn tay ôm lấy eo ta, che giấu tiếng nức nở đang muốn phát ra trong giọng nói của mình, cố gắng thật vui vẻ cùng hắn nói chuyện:"Chỉ lần này thôi, ta muốn nghịch ngợm chút được không?"
Ta nghe hắn yếu ớt lại bật cười, giống như nghe phải chuyện gì thật đáng cười, đưa tay xoa lưng ta:"Ngươi có bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe ta sao?"
Ta lưng rất nhỏ, hắn dễ dàng ôm trọn.
Hắn rất hiểu ta, ta rất thích hắn cưng chiều xoa lưng ta, như một con mèo lười biếng, chờ chủ nhân xoa bộ lông mềm của nó, gầm gừ nhẹ nhàng lại thích thú híp mắt ngủ.
Hắn ôm ta thật chặt, trách mắng ta, lại giống như không nỡ, đành thở dài:"A Ly, ngươi lại không ngoan."
Ta muốn khóc.
Hơi thở của hắn ngày càng nặng nhọc, trước ngực dần loang lổ vết máu. Hắn lực lượng rút khỏi cơ thể, nhân thể không thể chống đỡ nổi, nhanh chóng rách ra vết máu tươi.
Ta che lại vết thương sau lưng hắn:"Ngươi xem, ngươi hiện tại thực giống nhân loại."
Nhân loại, sẽ không giống chúng ta, nhân loại sẽ đổ máu.
Mà chúng ta, này cơ thể cũng là cái vỏ bọc không hoàn hảo.
Hắn trầm ngâm, thừa nhận tình trạng yếu ớt hiện tại, sau đó lại nói:"A Ly, bảo vệ Đào Nguyên, được không?"
Ta run rẩy, thật thận trọng lại trịnh trọng:"Đương nhiên."
Đào Nguyên là nơi mà chính chúng ta đã lựa chọn, là nhà của chúng ta.
Là dành cho hai đứa nhỏ chúng ta, hai đứa trẻ sinh ra từ hư vô, một cái an gia.
Hắn xoa lưng ta, lại vuốt ve đầu nhỏ của ta, như đang an ủi đứa trẻ chịu nhiều uất ức:"Đừng khóc."
Ta cúi đầu thật sâu, ghì chặt vào hõm vai hắn.
"A Ly, sau này phải ngoan ngoãn, biết không? Đừng chạy nhanh, sẽ không có ai nâng ngươi dậy. Cũng đừng trèo cây, ngươi ngã xuống cũng sẽ không có ta ở dưới đỡ ngươi."
Hắn vẫn luôn như vậy, luôn lo cho ta mà bỏ cả bản thân mình.
Ta thật nhẹ gật đầu.
Hắn giống như lão cha, sợ nữ nhi của mình ra ngoài gặp phải nguy hiểm, dặn dò thật nhiều:"Cũng đừng ăn ngọt nhiều, sẽ bị đau bụng. Có thời gian liền tới phía sau rừng trúc tu luyện, đừng bỏ bê chính mình, ngươi thực lười, sau này không có ta, sẽ không ai nhắc ngươi tu luyện."
"Xuống trấn cũng đừng chạy nhảy lung tung, ngươi hay quên, lạc đường cũng lại ngây ngốc không biết đường về, sẽ không có ai dắt ngươi về nhà."
Sau lại, hắn nhìn ta, chân thành lại hiền lành cười:"A Ly, chăm sóc chính mình thật tốt."
Ta bật khóc nức nở.
Hắn mất toàn bộ sức lực, máu chảy đỏ thẫm nhuộm đỏ màu sắc quần áo ban đầu của hắn.
Hắn gục xuống trong tay ta.
Cơ thể hắn dần vỡ nát.
Ta ngồi ôm hắn, cúi đầu vào trước ngực hắn, nước mắt rơi đầy vạt áo đã ướt đẫm máu đỏ của hắn, hòa tan vào dòng máu giống như thường nhân đó, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Ta bất lực nhìn cơ thể hắn dần tan biến. Cơ thể hắn hóa thành bụi, gió thổi tan biến vào không trung, không còn một mảnh.
Ta kế hoạch thành công.
Đứa con của hỗn mang, kế tử của Thiên Đạo, đã biến mất.
Bị một đứa trẻ hỗn mang khác giết chết.
Ta nhìn chính mình hai bàn tay nhuộm đẫm huyết đỏ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác của Ma Tôn.
Ma Tôn cùng một phàm nhân nữ tử yêu nhau, chính là nàng lại bị chính đạo tu sĩ bắt làm con tin, dụ Ma Tôn nhảy vào phong ấn. Nữ tử không chịu yếu thế, rút kiếm của tu sĩ đứng bên cạnh mình, kề cổ tự vẫn, quyết không làm hại phu quân của mình. Ma Tôn thấy ái nhân chết, triệt để hóa điên, quyết tâm san bằng toàn bộ tông môn của tu tiên giới.
Cảm giác mất đi ái nhân, hóa ra đau đớn như vậy.
Ta ngẩng đầu, nhìn vốn dĩ xám xịt bầu trời đang dần sáng lên, trong lòng lạnh lẽo.
Chỉ còn cuối cùng một bước.
Thiên lôi ầm ầm vang lên, bầu trời bắt đầu xuất hiện vết nứt. Ta đem lực lượng của A Trạch hấp thụ vào cơ thể của chính mình, vốn dĩ rách nát cơ thể đã lành lại không còn bóng dáng.
Che chở một đồ vật bí mật vào trong ngực, ta giải phóng toàn bộ lực lượng của A Trạch.
Hắn là đứa con trai cưng của Thiên Đạo, hiển nhiên lực lượng của hắn đủ để bao trùm toàn bộ thế giới này, sinh ra ý chí của tân Thiên Đạo. Chính là hắn không chịu chấp nhận trở thành thế đạo vô cảm, luôn phong ấn sức mình của mình. Ta đem hắn giết chết, cướp lấy toàn bộ lực lượng của hắn, đem Thiên Đạo một lần nữa cải thiên.
Bầu trời ầm ầm sụp đổ.
Xung quanh ta xuất hiện hào quang rực rỡ ánh sáng, lan tỏa toàn bộ thế gian.
Thiên lôi giáng xuống ầm ầm khắp nơi, hàng ngàn hàng vạn tia sét truyền trên không trung, len lỏi trong các mảng bóng mây đen tối, vắt nứt trên bầu trời ngày càng nhiều.
Vết nứt lan tỏa toàn bộ bầu trời, càng ngày càng lớn, từ bên trong vết nứt, ánh sáng rực rỡ ngày càng tỏa sáng, lan ra toàn bộ bầu trời.
Cơ thể ta càng kiệt sức, ánh sáng tỏa ra từ các vết nứt trên bầu trời càng phát ra rực rỡ chói mắt.
Cơ thể ta kiệt quệ, sức lực bị rút cùng kiệt. Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ đã vài năm, ta không biết, ta sớm đã ngã gục.
Ta cố gắng giữ thanh tỉnh, hoàn thành nốt công việc cuối cùng.
Ánh sáng trên bầu trời đã bao trùm toàn bộ nhân gian, các vết nứt chậm rãi biến mất.
Ta ngã xuống.
Không biết đã qua bao lâu, thế gian một lần nữa lấy lại ánh sáng và bóng tối, một lần nữa có ngày có đêm.
Ta thở nặng nhọc, cố gắng hết sức ngồi dậy, nhìn chậm chạp lại bình tĩnh bầu trời, nhìn xung quanh thế gian trở lại như cũ trở lại, thở phào.
Ta thành công.
Ta thành công, đem Thiên Đạo một lần nữa lập lại.
Ta thắng cuộc.
Hắn không cần trở thành con rối trong tay Thiên Đạo, thế gian này vẫn được sinh ra một lần nữa, tân Thiên Đạo vẫn sẽ được sinh ra.
Ta cười lớn.
Giữa hoang vu mới sinh ra cánh đồng, ta bất lực lại vô lực ngồi đó, giống như kẻ điên mà cười lớn.
Lại bất giác, nước mắt chảy dài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top