Chương 1 - Chương 10

Tên tác giả: Rabbit

Thể loại (Category) : Bách hợp,truyện les,hiện đại.

Rating : M

Summary : (đã Edit) Lâm Duẫn Nhi:Ta không phải người hầu của ngươi.

Trịnh Tú Nghiên :Ta đã chọn ngươi,cả đời này ngươi cũng đừng mong sẽ thoát khỏi ta. 

Status (Tình trạng): Viết xong.

Đêm đen tịch mịch,ngoài đường phố tuyết không ngừng rơi,Lâm Duẫn Nhi tay cầm chai rượu lảo đão bước đi,cứ như vậy đi không biết bao lâu, thời tiết lạnh đến thở ra khói,nhưng nàng dường như không cảm thấy lạnh,tâm của nàng cũng đã tan vỡ thành từng mãnh,một chút lạnh này lại đáng là gì.

Lâm Duẫn Nhi thật không dám tin tưởng Tào Tích Chi,nữ nhân mà nàng yêu lại lừa gạt nàng,còn người ca ca mà nàng từ nhỏ đã rất kính trọng lại cùng nữ nhân mình yêu…đang ôm ấp nhau ở trên giường, Lâm Duẫn Nhi chết lặng đưa mắt nhìn hai người bọn họ lúng túng khi bị nàng phát hiện.

“Các ngươi…”

“Tiểu Duẫn ngươi nghe ta nói…” Lâm Minh Luân vội lấy chiếc mền che thân thể của hắn,vừa nói vừa chạy đến giải thích,còn chưa nói xong đã bị Lâm Duẫn Nhi đấm một quyền vào mặt,ngã lăn trên mặt đất.Tào Tích Chi thấy vậy vội chạy đến muốn giải thích.

“Duẫn Nhi …thật xin lỗi…là do ta say rượu… nhất thời hồ đồ…”

“Hai người các ngươi …tại sao có thể đối xử với ta như vậy,nếu là hai người các ngươi yêu nhau…có thể nói…ta sẽ không làm cản trở hai ngươi…ta…”

Lâm Duẫn Nhi lùi về phía sau hai bước xoay người bỏ chạy,nàng thật không biết tại sao mình phải bỏ chạy,nàng cũng không biết mình đang nói gì,hai người bọn họ đều là người mà nàng yêu thương,tại sao chứ,tại sao không phải ai khác mà lại là hai người bọn họ,trong lòng như có ngàn vạn mũi kim đâm xuyên,đau đến thở không nỗi nữa,đôi mắt đẫm lệ,cứ như vậy chạy về phía trước….nàng muốn bỏ chạy,nàng muốn chọn cách lẫn tránh,nàng không dám tin đây là sự thật…..

Lâm Duẫn Nhi cầm lên chai rượu uống cạn,đột nhiên nghe được tiếng súng cách đó không xa,nàng đứng dậy đi theo âm thanh kia,lại nhìn thấy có một nam nhân tay cầm súng uy hiếp một nam nhân khoảng bốn mươi mấy tuổi,bọn họ đang lùi bước đến gần bên cạnh nàng,bây giờ có muốn tránh thoát cũng không kịp nữa.

“Ngươi cút sang một bên”

Tên nam nhân cầm súng lên tiếng quát lớn, Lâm Duẫn Nhi cũng không có ý định tránh,nàng đi đến bên cạnh hắn, cầm chai rượu chỉ vào người tên cầm súng kia.

“Ngươi muốn giết hắn cũng được,trước tiên ngươi hãy tiễn ta một đoạn đi,dù sao ta đã không muốn sống nữa” 

Không biết lời của nàng là thật hay giả,tên nam nhân kia nghe vậy quay đầu lại nhìn,ngay lúc này nàng quăng chai rượu lên không trung phân tán sự chú ý của hắn,khi hắn ngẩng đầu lên nàng liền nhân cơ hội kéo nam nhân đang bị uy hiếp sang một bên,xoay người đá vào tay đang cầm súng của hắn,cây súng bị rơi xuống đất cách đó không xa, Lâm Duẫn Nhi lại thêm một cước đạp ngay đầu gối của hắn,tên nam nhân kia a lên một tiếng ngã xuống đất ôm chân của mình, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng đi đến nhặt lên cây súng.

Ngay lúc này một đám người chạy đến chỉa súng về phía nàng,nam nhân bị uy hiếp lúc nãy phất tay ý bảo bỏ súng xuống,sau đó đi đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi.

“Hảo thân thủ,ngươi có muốn đi theo ta hay không ?” Lâm Duẫn Nhi quăng cây súng về phía hắn,ánh mắt có mấy phần lãnh đạm.

“Ta không muốn làm chuyện phạm pháp” nói xong nàng liền xoay người rời đi.

“Ta là người làm ăn đàng hoàng,ta muốn thuê ngươi làm vệ sĩ,tiền ta không thiếu,chỉ cần ngươi gật đầu,bao nhiêu ta cũng có thể trả”

Lâm Duẫn Nhi chợt dừng bước,nàng không phải chê tiền nhiều sài không hết,huống chi bây giờ nàng cũng không có nhà để về nữa rồi,nàng quay đầu lại nhìn nam nhân kia,lạnh lùng gật đầu một cái.

Bắt đầu từ hôm đó Lâm Duẫn Nhi đi theo Trịnh Thành,công việc của nàng cũng chỉ là đi theo phía sau hắn,quan sát xung quanh ,đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hắn,có nàng đi theo hắn cũng liền an tâm hơn,một mình nàng có thể giải quyết mười mấy tên,so với vệ sĩ cấp cao của hắn mướn về còn lợi hại hơn nhiều,cho nên Trịnh Thành cũng rất coi trọng nàng.

Lâm Duẫn Nhi đang nằm ngủ đột nhiên điện thoại vang lên,đầu dây bên kia là Trịnh Thành,hắn gọi nàng xuống đại sảnh,bây giờ nàng đã là vệ sĩ của hắn tất nhiên cũng phải 24/24 ở gần hắn, từ trên giường bật người dậy,tắm xong mặt một chiếc áo sơ mi trắng,áo khoát da màu đen,quần có vẻ hơi bạc màu cùng rách rưới một chút,bên tai trái vẫn còn đeo một chiếc hoa tai màu tím nhạt Tào Tích Chi tặng cho nàng,nó khiến nàng càng tăng thêm mấy phần mị lực cùng lãnh khốc.

Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng sờ lên chiếc hoa tai kia,cười lạnh một tiếng liền đi ra khỏi phòng,xuống đến nơi đã thấy mấy chục tên vệ sĩ mặt áo vest đen,đeo kính đen đứng xếp hàng hai bên,để cho nàng cảm thấy như mình là ngoại nhân, Lâm Duẫn Nhi đi đến bên cạnh Trịnh Thành cúi chào .

“Trịnh tổng ta đến” 

“Duẫn Nhi,ngươi đã từng cứu ta một mạng,bây giờ lại làm việc cho ta,sau này ngươi chính là nữ nhi thứ hai của Trịnh Thành ta,gọi ta một tiếng cha nuôi thế nào ?” 

Trịnh Thành mỉm cười nhìn nàng,để cho nàng có chút kinh ngạc,nàng thật không biết hôm nay hắn bị trúng tà rồi có phải hay không,nhưng cũng không tiện từ chối hắn,chỉ đành phải giả bộ mỉm cười.

“Cha nuôi….”

Trịnh Thành nghe vậy liền ha ha cười to,đi đến bên cạnh của nàng vỗ bả vai của nàng một cái,từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho nàng, Lâm Duẫn Nhi nhìn cũng biết đây là chìa khóa xe ,dù sao nhà giàu chính là như vậy,chỉ cần là họ thích liền ra tay rất hào phóng, nàng cũng không có lý do gì cự tuyệt,mỉm cười nhận lấy,nói một tiếng cám ơn,nàng cũng không ngu đến không biết mục đích của hắn,hắn chính là muốn sau này nàng có thể đem tính mạng ra để bảo vệ hắn,xem ra Trịnh Thành chính là một tên cáo già.

“Sắp đến giờ rồi chúng ta đi thôi”

Trịnh Thành nói xong cũng liền rời đi,nàng cũng không có hỏi hắn muốn đi đâu,ra bãi đậu xe bấm khóa liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen đang sáng đèn,nàng liền đi đến mở cửa xe,nhấn ga đuổi theo đám vệ sĩ kia.

Ra đến sân bay Trịnh Thành bảo mọi người ở bên ngoài đợi, Lâm Duẫn Nhi ôm bó hoa đi theo phía sau,xem ra hắn đi đón một vị khách quan trọng,bình thường cũng không có huy động nhiều vệ sĩ như vậy, Lâm Duẫn Nhi đứng dựa tường hút thuốc,máy bay cũng đã hạ cánh,người kia còn chưa có ra ,để cho nàng có chút buồn bực,đột nhiên có một nữ nhân ăn mặt gợi cảm,đeo kính mát đang đạp giày cao gót ung dung bước đi,bên cạnh là Trịnh Thành,xem ra hàng này huy động nhiều người như vậy chính là đi đón đại mỹ nữ này, Lâm Duẫn Nhi ôm bó hoa đi theo phía sau Trịnh Thành,đột nhiên nữ nhân kia dừng bước,xoay người lại giơ ra một cánh tay về phía Lâm Duẫn Nhi,nàng thấy vậy liền đưa cho nữ nhân kia bó hoa,nữ nhân kia lại lắc đầu một cái ,đoạt lấy điếu thuốc trên tay Lâm Duẫn Nhi,nàng đặt lên miệng hít một hơi,sau đó phà khói vào mặt Lâm Duẫn Nhi một cái,chậm rãi dụi điếu thuốc lên tay tên vệ sĩ đang đứng bên cạnh,tên vệ sĩ kia tuy là mặt vô biểu tình nhưng tay còn là đang run lên vì quá nóng,cũng không dám rút tay về.

“Ta ghét nhất người nào hút thuốc trước mặt của ta,nhớ kỹ ta không muốn thấy như vậy lần thứ hai”

Nói xong liền quay đầu bước đi,Lâm Duẫn Nhi hóa đá nửa giây,nữ nhân này thật bá đạo,ngươi không thích là chuyện của ngươi,ta vẫn cứ hút ngươi làm gì được ta, Lâm Duẫn Nhi quay sang nhìn tên vệ sĩ đang ôm tay của mình,cũng biết hắn bị phỗng không nhẹ,đi đến bên cạnh vỗ bả vai của hắn một cái.

“Thật xin lỗi,làm liên lụy đến ngươi”

“Ta không có sao,ngươi nên cẩn thật một chút a,đại tiểu thư tính khí rất khó hầu hạ” 

Thì ra là nữ nhi của Trịnh Thành,khó trách tính khí lại xấu như vậy,xem ra cuộc sống sau này thật khó trôi qua, Lâm Duẫn Nhi ra đến bãi đậu xe đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi trên xe “của mình”,nàng cũng không nói gì liền lên xe nhấn ga chạy đi,hai người trầm mặt cũng không biết qua bao lâu,đột nhiên Trịnh Tú Nghiên xoay người nhìn nàng.

“Xuống xe”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy nhíu mày khó hiểu,cũng không cần thù ta như vậy đi,chỉ là một điếu thuốc cũng không đến nỗi bắt ta phải đi bộ về nhà đi,đây là đường cao tốc rất ít xe qua lại,thật muốn ta đi bộ về sau,tuy là nói như vậy nhưng vẫn bước xuống xe,Trịnh Tú Nghiên lên ngồi chỗ cầm lái,nàng bấm xuống cửa kính,liếc về phía Lâm Duẫn Nhi

“Còn không mau lên xe,chạy chậm như vậy bao giờ mới về đến nhà,thật là ngu ngốc”

Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi lên xe cũng không cần quan tâm nàng có thắt dây an toàn chưa,liền nhấn ga chạy ào đi,hình ảnh này làm cho người ta liên tưởng đến,nàng đang bị người truy sát ở phía sau.

Lâm Duẫn Nhi tuy là trong lòng rất muốn bay đến tát cho Trịnh Tú Nghiên một bạt tay,nhưng là nàng cũng không có ngu như vậy,dù sao chịu thiệt thòi một chút còn đở hơn phải đi bộ về nhà, Lâm Duẫn Nhi cảm giác nữ nhân này từ lúc nãy đến giờ luôn kiếm chuyện để chửi nàng,trong lòng hạ quyết tâm,đến khi hết hợp đồng liền dạy cho nữ nhân này một bài học,để cho nàng bớt phách lối một chút.

Chương 2

Buổi chiều đang ngồi cùng mấy tên vệ sĩ đánh bài,đột nhiên quản gia hối hả chạy đến nói lão gia cho gọi, Lâm Duẫn Nhi quăng bộ bài xuống liền đi theo hắn,đi đến phòng khách đã thấy Trịnh Thành ngồi ở trên ghế salon cùng nữ nhi của hắn,trong lòng dâng lên một cảm giác xấu, Lâm Duẫn Nhi đi đến bên cạnh bọn họ.

“Duẫn nhi ngồi đi”

Nàng nghe Trịnh Thành nói vậy cũng liền ngồi xuống,nàng cũng biết hắn gọi nàng đến là có chuyện giao phó,cho nên trầm mặt đợi lệnh.

“Sau này ngươi phụ trách an toàn cho tiểu Nghiên đi”

Lâm Duẫn Nhi gật đầu một cái, nàng cũng sớm đoán được sẽ như vậy,cho nên không có gì ngạc nhiên,nàng đang muốn đứng dậy đi ra ngoài,đã thấy Trịnh Tú Nghiên dùng ánh mắt khó hiểu quan sát nàng từ đầu đến chân,để cho nàng có chút không được tự nhiên.

“Ngươi cùng ta đi ra ngoài một chút”

Nói xong Trịnh Tú Nghiên liền ung dung sải bước đi ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi cũng đi theo phía sau,ra đến cửa đã thấy một chiếc xe màu đỏ đang đậu ở bên ngoài ,Trịnh Tú Nghiên lần nữa cầm lái, Lâm Duẫn Nhi vẫn trầm mặt lên xe ngồi,hai người chạy đến một trung tâm của thành phố,Trịnh Tú Nghiên đi đến một của hàng bán y phục,nhân viên thấy nàng đến liền chạy ra chào hỏi.

“Trịnh tiểu thư đã lâu không gặp,mời vào bên trong”

Lâm Duẫn Nhi mặt vô biểu tình đi theo phía sau,đột nhiên Trịnh Tú Nghiên xoay người lại đưa cho nàng bộ y phục,nàng cũng không biết Trịnh Tú Nghiên muốn làm gì,cho nên nhíu mày hỏi.

“Đại tiểu thư ngươi có ý gì ?”

“Thì ra ngươi biết nói chuyện,ta còn tưởng ngươi câm đây,thay bộ y phục này cho ta nhìn”

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đầy ngọt ngào,để cho nàng càng thêm có ác cảm với nữ nhân này,mỗi câu nói đều chứa đầy gai,làm cho người nghe thật sự khó chịu.

“Ta có y phục rồi”

“Ta nói ngươi mặc vào ngươi liền mặc vào đi”

“Ta là vệ sĩ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho ngươi,những thứ khác ta không làm”

Lâm Duẫn Nhi thật không biết nữ nhân này muốn gì,đem nàng ra làm thú vui tiêu khiển sao,mặc dù nàng có chút tham tiền,nhưng lòng tự trọng vẫn phải có,không thể bị người tùy tiện sai khiến như vậy được.Trịnh Tú Nghiên đột nhiên đưa điện thoại cho nàng, Lâm Duẫn Nhi cầm lên nghe,đầu dây bên kia là Trịnh Thành,không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra.

“Duẫn nhi a,ngươi chiều theo ý nàng một chút đi,nàng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi,sau này ngươi cứ nghe theo lời của nàng là được” Lâm Duẫn Nhi nghe hắn nói vậy cũng không tiện từ chối. 

“Ta biết” 

Nói xong liền cúp máy,cầm lên bộ y phục kia đi vào phòng thay đồ,Trịnh Tú Nghiên đưa cho nàng bộ vest đen,áo sơ mi tím đậm, Lâm Duẫn Nhi thật không biết Trịnh Tú Nghiên đang cố ý chơi mình có phải hay không,nhìn đến bộ y phục trên người của mình,thật là không quen mắt,dù sao nàng theo chính là phong cách “rách rưới” chứ không phải “lịch sự” như vậy,nhưng thật sự thì nàng mặc nó vào rất hợp,còn rất đẹp mắt nữa là khác,đẩy cửa bước ra đã thấy Trịnh Tú Nghiên đứng bên ngoài chờ,nàng đi đến cài nút áo trên cùng giúp Lâm Duẫn Nhi,sau đó thắt thêm chiếc nơ.

“Ngươi tại sao bắt ta ăn mặc thành như vậy” Lâm Duẫn Nhi thật không nhịn được nữa rồi,cũng không biết Trịnh Tú Nghiên đang giở trò gì.

“Tạm được,hôm nay có tiệc sinh nhật của một vị bằng hữu,ngươi liền theo ta đi dự,còn có chúng ta sẽ giả bộ đang yêu nhau”

Nói xong Trịnh Tú Nghiên liền đi vào phòng thay đồ, Lâm Duẫn Nhi thỡ dài lắc đầu,cũng không biết Trịnh Tú Nghiên có bị bệnh thần kinh hay không,thật không biết trong đầu nàng nghĩ gì, Lâm Duẫn Nhi ngồi ở bên ngoài đợi lát sau liền thấy Trịnh Tú Nghiên bước ra,nàng mặc một bộ váy ngắn màu đen,lộ ra nữa lưng trần gợi cảm,đuôi tóc cũng được uốn công,buông xõa ở bên vai,đột nhiên Lâm Duẫn Nhi cảm thấy nàng thật có mùi vị nữ nhân,quyến rũ đầy tà mị.

“Nhìn cái gì mà nhìn,chưa từng thấy qua đại mỹ nữ”

Trịnh Tú Nghiên mặt khinh bỉ nhìn Lâm Duẫn Nhi ,để cho nàng có chút ngượng ngùng,ho nhẹ một tiếng quay đầu đi chỗ khác,đại mỹ nữ nàng thấy qua không phải là ít,nhưng tự tin như Trịnh Tú Nghiên nàng lần đầu tiên thấy,nàng thật không biết nữ nhân này tại sao có thể tự tin đến như vậy,mặc dù đây là sự thật nhưng cũng không cần phải như vậy đi.

Chương 3

Hai người đi đến buổi tiệc,vừa bước vào cửa mọi ánh mắt đã chăm chú nhìn về phía bọn họ, Lâm Duẫn nhi vẫn mặt vô biểu tình để cho Trịnh Tú Nghiên khoát tay,Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đầy quyến rũ đi đến bên cạnh mấy vị bằng hữu của nàng, Lâm Duẫn nhi thấy vậy cũng tự động tách ra,nàng đi tìm một gốc vắng vẻ ngồi xuống uống rượu,nàng cũng không quen biết ai ,lại càng không thói quen đến những nơi như vậy,đột nhiên có một vị mỹ nữ đi đến ngồi bên cạnh của nàng, Lâm Duẫn nhi cũng không có ý định chào hỏi,chỉ là nữ nhân kia giơ lên ly rượu chạm nhẹ vào ly rượu trên tay của nàng , Lâm Duẫn nhi thấy vậy cũng giơ lên ly rượu uống cạn coi như là chào hỏi.

“Ta tên là Đường Ngọc,còn ngươi ?”

Lâm Duẫn nhi nhìn nữ nhân kia đang dựa sát vào người của mình,cho nên vội vàng tránh sang một bên.

“Duẫn Nhi” nàng tùy tiện trả lời một câu ,cầm lên ly rượu khác tiếp tục uống.

Đường Ngọc thấy vậy cũng không có tức giận,chỉ là mỉm cười tiến đến hôn nhẹ lên má Lâm Duẫn nhi một cái, Lâm Duẫn nhi ánh mắt chợt lãnh đạm xuống,sau đó liền khôi phục lại bình thường.

“Ngươi thật đáng yêu,ta rất thích,có hứng thú cùng ta khiêu vũ không”

Lâm Duẫn nhi còn chưa kịp từ chối,đã nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên không biết từ đâu xuất hiện,tát cho nữ nhân kia một bạt tay,lạnh lùng lôi Lâm Duẫn nhi đứng lên,nàng hai tay ôm ở trước ngực,ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Đường Ngọc.

“Người của ta ngươi cũng dám động đến,ngươi muốn chết”

Lâm Duẫn nhi có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Tú Nghiên,hàng này thật là bá đạo,còn ra tay đánh người thật là quá đáng,cũng may nàng chỉ là giả bộ yêu nhau với nữ nhân này, diễn cũng quá thật đi,thật là xui xẻo cho ai làm người yêu của nàng,nhất định sống không bằng chết.

“Người của ngươi thì thế nào,người mà ta thích ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha”

Đường Ngọc hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi, Lâm Duẫn nhi thật hết ý kiến với hai nữ nhân này,xem ra bọn họ có thù oán sâu đậm với nhau,cho nên mới như vậy.

“Còn ngươi,tại sao để cho nàng hôn cũng không biết phản ứng”

Lâm Duẫn nhi cũng không biết nên nói cái gì cho phải,dù sao ta cũng không biết nàng sẽ hôn ta,ta thế nào tránh,nữ nhân này nói chuyện thật là vô lý.Trịnh Tú Nghiên lấy ra một tờ khăn giấy mạnh bạo chà lên mặt của Lâm Duẫn nhi,để cho nàng cảm giác được đau rát,nàng né sang một bên,đoạt lấy tờ khăn giấy trên tay của Trịnh Tú Nghiên,tự mình lau vết son trên má.

“Ta tự làm là được”

Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút buồn bực không biết tại sao,ngay lúc này có một đám người đi đến bên cạnh của nàng,lấy tay che miệng mỉm cười nhìn Trịnh Tú Nghiên.

“Tú Nghiên không nên nóng giận a,có trách thì trách nàng quá đẹp trai,bị nữ nhân khác hôn cũng không phải lỗi của nàng”

“Ngươi thật khoa trương”

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười nhìn Hàn Tuyết ,sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế,một nam nhân khác lại đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống,khoát tay lên vai của nàng.

“Khẩu vị của ngươi thay đổi sao,thế nào chia tay với Tuấn Kiệt xong liền thích nữ nhân”

Trịnh Tú Nghiên hất tay của hắn sang một bên,mỉm cười đầy quyến rũ,cầm lên ly rượu uống một ngụm.

“Chuyện của ta không liên quan đến ngươi,tới chúng ta cạn ly,Hàn Tuyết chúc ngươi sinh nhật vui vẻ”

Lâm Duẫn nhi cảm giác mình bị thừa thải,cũng không biết nên đi hay nên ở,chỉ đành ngồi yên ở đó uống rượu của mình,trầm mặt nhìn bọn họ trò chuyện với nhau,cũng không biết qua bao lâu,Trịnh Tú Nghiên đã say không còn biết gì nữa, ngã gục ở trên bàn, Lâm Duẫn nhi lắc đầu thỡ dài,đi đến dìu nàng đứng lên,chào tạm biệt bọn họ xong liền dẫn Trịnh Tú Nghiên ra ngoài.

“Ngươi đưa ta đi đâu,ta còn muốn uống tiếp”

Trịnh Tú Nghiên giẫy giụa muốn tránh thoát,lại bị Lâm Duẫn nhi mạnh bạo kéo đi,đẩy nàng vào trong xe, Lâm Duẫn nhi khom người thắt dây an toàn giúp nàng,lại bị Trịnh Tú Nghiên ôm chặt lấy cổ của mình.

“Đừng rời đi ta có được hay không”

Lâm Duẫn nhi nghe vậy cũng biết nữ nhân này thất tình,cho nên mới uống nhiều rượu như vậy, nàng cũng không quan tâm,dù sao trên đời này người yêu nhau thì nhiều,lại có mấy người được hạnh phúc,người thất tình không phải là ít,trong đó còn có nàng. Lâm Duẫn nhi vỗ nhẹ vào lưng của Trịnh Tú Nghiên chấn an.

“Ta ở đây,ngươi ngủ một lát đi,bây giờ ta đưa ngươi về nhà”

Nói xong nàng nhanh chóng khởi động xe chạy đi,về đến nhà cũng đã gần ba giờ sáng, Lâm Duẫn nhi dìu Trịnh Tú Nghiên trở về phòng,cẩn thận đặt nàng xuống giường đắp mền xong xoay người rời đi,lại bị Trịnh Tú Nghiên kéo lấy áo của mình có chết cũng không buông, Lâm Duẫn nhi bất đắc dĩ lắc đầu,cỡi ra áo khoát,sau đó cũng đi trở về phòng,hôm nay quả là một ngày mệt mõi,vừa nằm xuống giường cũng liền ngủ thiếp đi.

Chương 4

Sáng sớm cảm giác khó thỡ, trên bụng có vật gì đè nặng,Lâm Duẫn Nhi mở mắt ra liền kinh ngạc,nữ nhân này tại sao lại mò đến phòng của nàng,không phải tối qua đã đưa về phòng ngủ rồi sao, Lâm Duẫn Nhi đẩy Trịnh Tú Nghiên sang một bên,bật người dậy đi phòng tắm,nàng cũng không biết kiếp trước mình có thiếu tiền của Trịnh Tú Nghiên hay không,ngay cả ngủ cũng không yên,tắm xong đi ra ngoài tìm chút gì ăn sáng,đang ngồi uống cafe thì thấy Trịnh Tú Nghiên từ trên lầu đi xuống,vẻ mặt phẫn nộ đang nhìn nàng.

“Ta tại sao lại ngủ ở trong phòng của ngươi ?” Lâm Duẫn Nhi mặt vô biểu tình uống một ngụm cafe,chậm rãi lên tiếng.

“Đại tiểu thư,tối qua là ngươi say rượu giở trò,còn múa thoát y,cũng may ta kịp thời ngăn cản,còn nữa là ngươi tự mò vào phòng của ta có được hay không” Lâm Duẫn Nhi tự thêm vào múa thoát y,bình thường thế nào phách lối,bây giờ ta xem ngươi còn gì để nói.

Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc không dám tin tưởng,nhưng là nhìn đến vẻ mặt của Lâm Duẫn Nhi cũng không giống như là đang nói dối,nhất thời hai má trở nên ửng hồng,cũng không nói thêm gì nữa,nàng không biết tại sao mình cảm thấy ngượng ngùng,nàng cắn môi,đi đến bên bàn ngồi ăn sáng, Lâm Duẫn Nhi liếc nhìn bộ dáng của Trịnh Tú Nghiên,trong lòng cảm thấy có chút buồn cười,nữ nhân này cũng sẽ có lúc biết xấu hổ sao,đột nhiên điện thoại lại vang lên, Lâm Duẫn Nhi đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại.

“Trịnh tổng có việc gì”

“Ta có việc vắng mặt một thời gian,mọi việc trong nhà giao cho ngươi,nhờ ngươi thay ta chăm sóc cho tiểu Nghiên,đứa trẻ này từ nhỏ đã mất đi mẹ,cho nên tính khí hơi khó chiều một chút,Duẫn Nhi ngươi đừng nên trách nàng”

“Ta biết ,ngươi an tâm đi”

Lâm Duẫn Nhi cũng không nói thêm gì liền cúp máy ,dù sao phụ trách an toàn cho Trịnh Tú Nghiên cũng là công việc của nàng,có thể không làm sao,khó hầu hạ cũng vẫn phải hầu hạ thôi,đột nhiên cảm thấy mình có tiềm chất làm bảo mẫu,cũng không biết từ lúc nào mình trở thành như vậy,có công việc để làm còn hơn không có,chỉ như vậy mới không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện thương tâm kia….

Trịnh Tú Nghiên ngồi ở đó nhìn Lâm Duẫn Nhi đang lấy tay sờ lên hoa tai,bộ dáng có mấy phần cô độc,nàng cũng không biết Lâm Duẫn Nhi đang suy nghĩ cái gì,chợt Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại,ánh mắt chạm vào nhau,Trịnh Tú Nghiên vội cúi đầu xuống tiếp tục ăn sáng.

“Cha ngươi nói hắn vắng mặt một thời gian”

“Nga,ta biết”

Trịnh Tú Nghiên cũng biết cha nàng thường xuyên đi vắng,từ nhỏ nàng đã rất ít gặp hắn,lên trung học hắn cũng liền mang nàng ra nước ngoài du học,thỉnh thoảng hắn có đến thăm nàng,bây giờ có trở về hay không cũng có gì khác nhau,cũng vẫn là ở nhà một mình,ngay cả mẹ nàng bộ dáng ra sao nàng cũng đã quên mất,ngay cả một tấm hình của mẹ nàng,hắn cũng không cho nàng xem,còn nói trước đây xảy ra hỏa hoạn cái gì cũng đều mất hết,nàng cũng không có truy hỏi,dù sao hắn đã không muốn nói,nàng có hỏi cũng vô ít.

“Duẫn Nhi ngươi bao nhiêu tuổi” Lâm Duẫn Nhi đang ngồi đọc báo nghe nàng hỏi vậy, cũng không có ngẩng đầu lên,tùy tiện trả lời.

“Hai mươi ba”

“Còn trẻ như vậy tại sao lại không tìm việc gì làm,lại đi làm vệ sĩ” Lâm Duẫn Nhi có chút buồn bực,nàng hỏi nhiều như vậy làm cái gì,đang điều tra tội phạm sao.

“Không có tiền,không có nhà để ở, cho nên chỉ có thể đi làm vệ sĩ”

“Thì ra là như vậy”

Trịnh Tú Nghiên thấy vẻ mặt không quan tâm gì của Lâm Duẫn Nhi,nàng cũng không biết có nên tin tưởng Lâm Duẫn Nhi hay không,nhìn y phục trên người của Lâm Duẫn Nhi cũng là đồ đắt tiền,bộ dáng cũng không giống nghèo đến nỗi không có nhà để ở,còn dùng tính mạng của mình ra để kiếm tiền,để cho Trịnh Tú Nghiên càng suy nghĩ càng không lý giải được tại sao. Lâm Duẫn Nhi tuy là đang đọc báo nhưng giác quan rất nhạy bén,cho nên còn có thể cảm giác được Trịnh Tú Nghiên đang nhìn mình,chẳng qua là giả bộ như không hay biết gì,tiếp tục đọc báo của mình.

“Ngươi không có bạn trai sao ?”

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên cảm thấy Trịnh Tú Nghiên thật phiền phức,có phải là không có việc gì làm hay không,tại sao cứ hỏi tới những vấn đề nhàm chán như vậy đây.

“Ta thích nữ nhân,ngươi nói xem ta có bạn trai hay không ?”

Trịnh Tú Nghiên tuy là nhìn ra được Lâm Duẫn Nhi không có chỗ nào giống nữ nhân,nhưng nàng cũng không nghĩ tới Lâm Duẫn Nhi lại thích nữ nhân,ánh mắt xoay chuyển một vòng,Trịnh Tú Nghiên mìm cười đi đến bên cạnh của Lâm Duẫn Nhi.

“Ngươi có bạn gái không,nếu là không chúng ta liền quen nhau đi,ta thật sự muốn biết cảm giác quen một nữ nhân là như thế nào”

Lâm Duẫn Nhi mặt khinh bỉ nhìn nàng,nữ nhân này xem ra thất tình đến điên rồi,hôm qua còn lạnh lùng ,kiêu căng ngạo mạng như vậy,hôm nay thế nào chuyển 360* biến thành một người hoàn toàn khác biệt như vậy đây.

“Quen nhau ? tha cho ta đi,ta không có tâm trạng cùng ngươi đùa giỡn,đi tìm người khác đi”

Lâm Duẫn Nhi nói xong liền xoay người đi lên lầu,nói giỡn sao,muốn biết cảm giác quen một nữ nhân là như thế nào,thật là buồn cười,ngươi cũng không phải là les,hơn nữa tình cảm có thể tùy tiện đem ra xem như một quyển sách,nhìn vào liền có thể hiểu hết một cách dễ dàng như vậy sao,thật là bệnh thần kinh,trước đây Lâm Duẫn Nhi thích nhất là nữ nhân,bây giờ hận nhất cũng chính là nữ nhân,đối với nàng bây giờ mà nói,nữ nhân chính là trước mặt ngọt ngào với ngươi,sau lưng nhất định là làm chuyện có lỗi với ngươi cho nên mới như vậy,nghĩ đến đây trong lòng lại có một trận đau nhói,nàng vội lắc đầu mấy cái,xua tan đi những chuyện không vui trong lòng,nằm xuống giường,ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà,không biết đang suy nghĩ gì.

Chương 5

Qua mấy ngày sau Lâm Duẫn Nhi cũng vẫn trầm mặt,Trịnh Tú Nghiên hỏi nàng tùy tiện trả lời cho có, không muốn dây dưa với nữ nhân này,nàng phát hiện lần đầu tiên trong đời,nàng cảm thấy có ác cảm với đại mỹ nữ,bây giờ nàng thật sự hối hận,nàng cảm thấy tính khí của Trịnh Tú Nghiên nếu là vẫn như lần đầu tiên gặp ở sân bay,có lẽ nàng sẽ cảm thấy tốt hơn bây giờ rất nhiều, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết Trịnh Tú Nghiên có bị trúng tà hay không,tại sao lại thay đổi đáng sợ như vậy.

“Duẫn Nhi lấy giúp ta ly nước”

Lâm Duẫn Nhi đang ngồi trên ghế salon nghe được âm thanh của Trịnh Tú Nghiên,nàng cũng giả bộ như không nghe thấy gì,tiếp tục xem tivi.Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt phẫn nộ đi đến bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi không nghe ta nói gì hay sao ?”

“Ta không phải người hầu của ngươi,khát nước tự mình đi lấy đi”

“Ngươi…”

Trịnh Tú Nghiên cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi,thấy tình thế không ổn,Lý thẩm liền chạy đi rót nước mang đến cho Trịnh Tú Nghiên.

“Tiểu thư nước của ngươi”

Lý thẩm cũng có thể coi là bảo mẫu của Trịnh Tú Nghiên,từ nhỏ đã chăm sóc nàng,cho nên tính khí của nàng Lý thẩm còn là rất rõ ràng,cho nên không muốn Lâm Duẫn Nhi bị nàng hành hạ.

“Cám ơn ngươi”

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười nhận lấy ly nước,một hơi uống cạn, Lâm Duẫn Nhi liếc nhìn không khỏi lắc đầu,đây cũng được coi là đại mỹ nữ sao,một chút hình tượng thục nữ cũng không có,nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đã đi lên lầu,nàng liền nằm xuống muốn ngủ trưa,chợp mắt không bao lâu lại bị người đánh thức.

“Ta muốn đi công viên giải trí,ngươi mau cùng ta đi”

Lâm Duẫn Nhi đang nằm trên ghế salon,xém chút nữa té xuống đất,nhìn đến Trịnh Tú Nghiên ăn mặc gợi cảm như vậy,ở gốc độ này để cho nàng vô tình nhìn đến cái không nên nhìn,Lâm Duẫn Nhi ho nhẹ một tiếng,bật người dậy đi ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi đứng xếp hàng mua vé,lát sau đi vào Trịnh Tú Nghiên lại dừng bước trước khu tàu lượn, Lâm Duẫn Nhi đột nhiên có cảm giác bất an,từ nhỏ nàng đã sợ độ cao,đứng trên lầu một nhìn xuống đã bủn rủn tay chân,thật không biết Trịnh Tú Nghiên vô tình hay cố ý,đi cái gì không đi lại chọn ngay tàu lượn.

“Trò này không có gì vui,hay là chúng ta qua bên kia đi”

Nói xong nàng liền rời đi,lại cảm giác được tay áo bị người kéo lại,quay đầu lại nhìn đã thấy Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt bất mãn đang nhìn mình.

“Không muốn,ta phải đi cái này”

Nói xong Trịnh Tú Nghiên liền kéo nàng đi đến trước cửa tàu lượn,ngồi ở trên ghế để cho nhân viên giúp mình thắt dây an toàn,tàu lượn bắt đầu chuyển động, Lâm Duẫn Nhi trong lòng hồi hộp,nhịp tim cũng trở nên nhảy loạn,nhìn sang thấy Trịnh Tú Nghiên cười tươi như hoa,không có chút gì là lo sợ,tàu lượn bắt đầu từ trên cao rơi xuống, Lâm Duẫn Nhi sắc mặt tái nhợt không còn miếng máu,nhắm chặt đôi mắt,bây giờ nàng thật sự hối hận,tại sao mình lại ngu hết thuốc chữa như vậy,đi đáp ứng Trịnh Tú Nghiên ngồi cái gì tàu lượn,đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay của nàng, Lâm Duẫn Nhi mở mắt ra đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang mỉm cười đầy ngọt ngào nhìn mình,nàng mặt vô biểu tình tiếp tục nhắm mắt lại,trong lòng suy nghĩ,mặc dù ta biết ngươi cười rất xinh đẹp,nhưng cũng không cần mỗi lần nhìn ta đều cười như vậy,thật không có thói quen….

Xuống đến nơi, Lâm Duẫn Nhi đầu óc muốn hôn mê,lảo đão đi đến bên ghế,Trịnh Tú Nghiên lấy tay che miệng cười trộm,sau đó chạy đến đở nàng ngồi xuống ghế,lấy tay vuốt mặt của Lâm Duẫn Nhi,giả bộ quan tâm hỏi.

“Ngươi không sao chứ,nếu là sợ độ cao tại sao không nói sớm cho ta biết” Lâm Duẫn Nhi hất tay của nàng ra,liếc nhìn nàng.

“Ai nói ta sợ độ cao,chẳng qua là bụng có chút khó chịu”

Trịnh Tú Nghiên chớp mắt mấy cái,mỉm cười đầy tinh quái nhìn Lâm Duẫn Nhi 

“Nếu là không sợ ,tại sao lúc nãy nắm chặt tay của ta như vậy đây”

Lâm Duẫn Nhi bị người thọc rách bí mật,ho nhẹ một tiếng ,đứng lên giả bộ không có chuyện gì xảy ra,quan sát xung quanh.

“Ta đi mua nước,ngươi uống gì ta mua giúp ngươi”

“Ngươi cõng ta cùng nhau đi”

Nói xong nàng liền nhảy lên lưng của Lâm Duẫn Nhi,còn chưa kịp chuẩn bị xém chút nữa cả hai cùng ngã xuống đất, Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại quát lớn.

“Ngươi làm gì,không biết mình đang mặc váy ngắn sao,còn không mau xuống”

Trịnh Tú Nghiên có chút giật mình,vội nhảy xuống mặt không vui ,đạp giày cao gót đi thẳng phía trước,cũng không thèm để ý người xung quanh đang nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt quái dị, Lâm Duẫn Nhi cũng biết mình có hơi lớn tiếng,cho nên đi đến bên cạnh.

“Nhưng là…màu hồng cũng rất hợp với ngươi”

Chương 6

Nói xong Lâm Duẫn Nhi liền đi nhanh về phía trước,Trịnh Tú Nghiên mặt không tự giác đỏ ửng,nàng cũng không biết tại sao Lâm Duẫn Nhi lại biết nàng mặc màu gì,cắn môi một cái ,vội đuổi theo phía sau.Đến nơi đã thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngồi trên ghế,tay cầm hai ly nước trái cây,thấy nàng đến liền đưa cho nàng một ly.Trịnh Tú Nghiên nhận lấy ly nước,chỉ mới uống một ngụm,ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Duẫn Nhi uống cạn ly nước,trên khóe miệng còn dính màu xanh của nước trái cây,Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi có chút “khả ái”,nàng đưa tay lên lau đi khóe miệng giúp Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi bị hành động của nàng làm cho hóa đá nửa giây,một cảm giác quen thuộc chợt xuất hiện,trước đây Tào Tích Chi cũng từng ôn nhu giúp nàng như vậy,hít một hơi lãnh khí,cố gắng mỉm cười.

“Cám ơn….”

“Không phải chúng ta đang quen nhau sao,không cần nói cám ơn” 

“Cái gì ?”

Trịnh Tú Nghiên lần nữa mỉm cười đầy ngọt ngào,nàng đi đến bên cạnh câu cổ Lâm Duẫn Nhi.

“Ngươi đáp ứng cùng ta đi công viên,tức là chúng ta đang hẹn hò”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy vội hất tay của nàng sang một bên,vẻ mặt đầy tức giận,từ trên ghế đứng lên.

“Ngươi uống lộn thuốc có phải hay không,ta khi nào thì đáp ứng ngươi”

Trịnh Tú Nghiên cũng không vì vậy mà tức giận,vẫn giữ vững nụ cười trên môi,đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Lâm Duẫn Nhi.

“Ta đã chọn ngươi,ngươi sẽ chạy không thoát đâu”

Nàng lôi kéo Lâm Duẫn Nhi đi về phía trước, Lâm Duẫn Nhi mặt vô biểu tình,để mặc cho Trịnh Tú Nghiên lôi đi,cũng không nói thêm gì ,nàng thật không biết Trịnh Tú Nghiên muốn giở trò gì,nàng cũng không muốn nói chuyện với người ngang ngược không nói lý lẽ,đi không biết bao lâu,Trịnh Tú Nghiên dừng lại ở một cửa hàng treo đầy thú nhồi bông, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng đoán được nàng muốn gì,từ trong túi lấy ra một đồng tiền đưa cho ông chủ cửa hàng,hắn đưa cho nàng cây súng đồ chơi, Lâm Duẫn Nhi cầm cây súng chỉ vào mấy con thú nhồi bông treo trên kia,liếc mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên.

“Ngươi thích món nào,ta lấy cho ngươi”

Trịnh Tú Nghiên mặt khinh bỉ nhìn nàng,sau đó tùy tiện chỉ vào con thỏ mập mạp đang treo trên cùng, Lâm Duẫn Nhi liền nhấm ngay hồng tâm mà bắn,con thỏ mập mạp kia liền rơi vào trong giỏ,nàng mỉm cười lấy tay sờ mũi mình một cái,vẻ mặt đầy đắc ý.

“Làm sao có thể a”

Trịnh Tú Nghiên không dám tin tưởng,vẻ mặt đầy kinh ngạc, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rất hài lòng phản ứng bây giờ của Trịnh Tú Nghiên,thật không biết nàng là ai,từ nhỏ tiền ăn quà vặt của nàng cũng đều trả cho mấy trò chơi này,nàng sẽ bắn hụt được sao,hơn nữa bây giờ nàng là cái gì,nàng chính là vệ sĩ,cũng được học qua cách bắn súng,trò chơi này làm sao làm khó được nàng.

“Ta chính là xạ thủ”

“Ta không tin,ngươi chỉ là may mắn,thử lại một lần nữa đi”

Ông chủ cửa hàng nghe Trịnh Tú Nghiên nói như vậy,đầu đầy mồ hôi lạnh,hắn nhìn về phía Duẫn Nhi,sau đó vội vàng quơ tay.

“Vị tiểu thư này,ngươi tha cho ta đi,cửa hàng của ta chỉ là cửa hàng nhỏ,mở ra để kiếm sống qua ngày,nàng thật sự là cao thủ,ta còn nhớ một năm trước nàng đi cùng một tiểu thư xinh đẹp đến đây,liền mang đi hết một nữa đồ chơi trong cửa hàng”

Lâm Duẫn Nhi nghe hắn nói vậy cũng đoán được người kia là ai,ánh mắt có phần lãnh đạm xuống,Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đi đến bên cạnh ông chủ cửa hàng.

“Vậy ngươi nói, tiểu thư xinh đẹp kia cùng ta ai xinh đẹp hơn”

Ông chủ cửa hàng lấy tay lau mồ hôi trên trán một cái,liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi,hắn ha ha cười to.

“Tất nhiên là ngươi”

Lâm Duẫn Nhi cũng không biết tại sao Trịnh Tú Nghiên hỏi vậy,chỉ cảm thấy ông chủ cửa hàng có chút buồn cười,nàng cũng biết lần trước mình hơi quá đáng một chút,cho nên lấy ra một xấp tiền đưa cho hắn.

“Con thỏ này ta mua”

Nàng cầm lấy con thỏ đưa cho Trịnh Tú Nghiên,cũng không nói thêm gì liền rời đi,đi được một đoạn lại không thấy Trịnh Tú Nghiên đâu,có chút lo lắng đi xung quanh tìm,lại thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi ở trên ghế.

“Mệt mõi sao ?”

Trịnh Tú Nghiên tựa đầu vào con thỏ mập mạp kia,ánh mắt ươn ướt như sắp khóc đến nơi,nàng đưa ra hai tay,vẻ mặt ủy khuất nhìn Lâm Duẫn Nhi.

“Ngươi cõng ta đi”

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày nhìn nàng,đây là thế nào,đang làm nũng sao,ta cũng không phải người hầu của ngươi,nàng cũng không nói gì,xoay người rời đi,lát sau liền quay trở lại,trên tay còn cầm theo đôi dép,không biết từ đâu mua được, Lâm Duẫn Nhi đi đến bên cạnh ngồi xuống,nhẹ nhàng giúp Trịnh Tú Nghiên cởi giày,nhìn đến gót chân của Trịnh Tú Nghiên có một vết thương nhỏ,lại đang rỉ máu,nàng cũng sớm đoán được cô nàng này là vì chân bị thương cho nên mới không chịu đi, Lâm Duẫn Nhi lấy băng cá nhân dán lên phía sau gót chân của nàng,sau đó quăng đôi dép xuống bên cạnh.

“Bây giờ có thể đi được rồi chứ?,ngươi cũng đừng mơ tưởng ta sẽ cỗng ngươi”

Đây đã là đối xử quá tốt rồi,không thể vượt quá giới hạn được,ngay cả bạn gái cũ cũng chưa có phúc khí này.

“Người nào hiếm,không cõng thì không cõng”

Trịnh Tú Nghiên cỡi giày ra liền thấp hơn so với Lâm Duẫn Nhi hơn nữa cái đầu,nàng mặt không vui mang dép vào liền ôm con thỏ đi ở phía trước,Lâm Duẫn Nhi thở dài lắc đầu,đúng là tính khí tiểu thư,một câu cám ơn cũng không có,còn để lại đôi giày đây là có ý gì,bắt nàng cầm giúp sao,ngay cả bạn gái cũ cũng chưa từng sách qua giày đây,nói thì nói như vậy nhưng vẫn cầm giày đuổi theo.

Chương 7

Năm giờ sáng Lâm Duẫn Nhi đã thức dậy,ra ngoài chạy bộ,chạy khoảng nữa tiếng nàng quay về nhà,cùng với mấy tên vệ sĩ xem như cũng có chút thân thiết,cùng nhau đấu karate.

Nàng mặt một bộ y phục màu trắng,đai lưng màu đen,quỳ ngồi ở trên sàn gỗ chờ đối thủ tiếp theo,lát sau hơn mười tên vệ sĩ khác cũng bước vào,nàng đứng dậy cúi chào bọn họ một cái,giơ ra cánh tay ý bảo bọn họ cùng nhau xông lên,bọn họ nhìn nhau không dám tin tưởng nàng sẽ đánh lại bọn họ,nhưng cũng liền lao về phía nàng.

Lâm Duẫn Nhi nhanh chân tránh thoát đòn tấn công,nàng đạp lên đùi của hắn mượn lực bay lên đá vào cổ tên đối diện,đối phương liền ngã xuống đất,lát sau giải quyết xong mấy tên kia,cuối cùng còn lại một tên đang đứng mặt cảnh gác nhìn nàng, Lâm Duẫn Nhi cười lạnh một tiếng,chụp lấy tay của hắn xoay người vật hắn ngã xuống đất.

“Tiểu Duẫn không cần đánh nữa,ta đầu hàng”

Người mới vừa bị vật ngã chính là Tiểu Nam,hắn một tay ôm lưng của mình,một tay đập xuống sàn gỗ tỏ ý đầu hàng,mặt vô cùng thống khổ, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng buông tha cho hắn,nàng đứng dậy cúi chào một cái,đi đến bên cạnh đở hắn lên.

“Thật là lợi hại a,mười mấy người chúng ta cũng không đánh lại ngươi”

Hoàng Việt vừa nói vừa lắc đầu,xem ra hắn đã quá xem thường nàng,còn tưởng nàng yếu đuối,muốn mượn dịp trổ tài,không nghĩ đến lại bị bại dưới tay của nàng.

“Là do các ngươi nhường ta mới phải,cơm trưa ta mời xem như cám ơn”

Lâm Duẫn Nhi cũng biết bọn họ không phục,muốn cùng nàng thi đấu,tuy là không muốn đánh nhau với bọn họ,nhưng hôm nay không đánh,hôm khác cũng phải đánh,cho nên chỉ đành bất đắc dĩ ra tay,đánh xong mời ăn cơm đây gọi là vừa đánh vừa xoa,như vậy cũng không làm mất lòng người nào,sau này bọn họ cũng không tìm nàng thi đấu cái gì nữa, Lâm Duẫn Nhi đi trở về phòng của mình,tắm xong xuống lầu ăn sáng,gần đây Trịnh Thành không có ở nhà,nàng cũng không có gì làm,đột nhiên cảm thấy một ngày trôi qua thật quá dài,xuống đến nơi đã thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi ở đó .

“Duẫn Nhi mau đến đây,thử món ta mới làm”

Lâm Duẫn Nhi cũng biết nàng không có tốt bụng như vậy,còn tự tay xuống bếp nấu ăn,nhất định là có âm mưu, Lâm Duẫn Nhi mặt vô biểu tình,đi đến bên bếp pha cafe.

“Không cần,ta ăn no rồi,ngươi tự mình ăn đi”

Trịnh Tú Nghiên híp mắt đi đến bên cạnh “Thật sự ăn xong rồi ?”

“Ừ” vừa nói dứt lời bụng liền “cô lỗ” kêu lên, Lâm Duẫn Nhi theo phản xạ lấy tay ôm bụng của mình lại.

Trịnh Tú Nghiên không chú ý hình tượng ha ha cười to,nàng đem đĩa thức ăn đặt trước mặt của Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng liền hít một hơi lãnh khí,cầm lên đôi đũa gấp một miếng mì ý bỏ vào trong miệng,một trận trầm mặt…Trịnh Tú Nghiên thấy vậy cũng có chút tò mò.

“Thế nào có ngon không ?”

“Ngon…ngươi thử một chút đi” 

Lâm Duẫn Nhi gấp lên một ít mì đưa đến bên miệng của nàng,Trịnh Tú Nghiên há miệng nhận lấy,sắc mặt vô cùng khó coi chạy vào nhà vệ sinh, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy liền đứng lên đem mì bỏ vào thùng rác,nhanh chống đi đến tủ lạnh khui ra đồ hộp,bật bếp lên bắt đầu nấu thức ăn.

“Thật là khó ăn,ta xem trên mạng rõ ràng hướng dẫn như vậy mà,tại sao ăn vào lại thành như vậy”

Lâm Duẫn Nhi coi như không nghe thấy gì,tiếp tục nấu ăn,tắt bếp bỏ thức ăn ra đĩa,ngồi xuống bắt đầu ăn.

“Ngươi có nghe ta nói hay không ?”

“Nếu ngươi có thể nấu ăn,thì ai cũng có thể trở thành thần bếp,nếu không có gì làm thì đi học cái gì đó đi,đừng đem ta ra làm chuột bạch thí nghiệm món ăn nữa”

Xem ra không phải chỉ có mình nàng cảm thấy thời gian quá dài,không có gì để làm,Lâm Duẫn Nhi không biết tại sao Trịnh Tú Nghiên đột nhiên im lặng,nàng cũng không hỏi,ăn xong nàng cầm đĩa đi vào bếp rửa,Lý thẩm lại giành giúp nàng rửa,còn lôi kéo nàng đến một gốc,nói nhỏ.

“Tiểu thư dậy từ lúc bảy giờ sáng,nàng chuẩn bị món ăn cho ngươi a,ngươi không nên hiểu lầm nàng”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy có chút giật mình,tại sao đột nhiên tốt bụng với ta như vậy,thật làm cho người ta thụ sủng nhược kinh[được đối xử tốt mà lo sợ], Lâm Duẫn Nhi lắc đầu thở dài,không biết Trịnh Tú Nghiên lại muốn giở trò gì,cũng không biết tại sao thấy Trịnh Tú Nghiên có chút đáng thương,lòng tốt lại trỗi dậy,nàng đi đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên.

“Cám ơn bữa ăn sáng của ngươi….”

Trịnh Tú Nghiên nghe vậy ánh mắt trở nên phát sáng,khôi phục lại bộ dáng bình thường,mỉm cười nhìn Lâm Duẫn Nhi,để cho Lâm Duẫn Nhi có chút rùng mình ớn lạnh,không biết chuyện gì lại sắp xảy ra.

“Cám ơn ngươi giữ lại đi,ta cần một điều ước”

“Ngươi tưởng ta là thần đèn sao,có thể cho ngươi điều ước,ngươi cũng không phải tiểu hài tử,tại sao lại ngây thơ như vậy”

Lâm Duẫn Nhi mặt khinh bỉ nhìn nàng,Trịnh Tú Nghiên bỉu môi,đứng dậy rời đi,nàng đột nhiên dừng bước,chậm rãi nói.

“Ta mặc kệ,bây giờ ta còn chưa có nghĩ ra,khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi”

“……”

Thật là ngang ngược,chuyện hoang đường như vậy cũng có thể nói ra,nếu điều ước của ngươi là muốn ta đi chết,không lẽ ta thật đi chết sao,thật không biết Trịnh Tú Nghiên ngây thơ hay là ngu ngốc,Trịnh Tú Nghiên đi trở về phòng của mình,từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp,bên trong có chiếc khăn tay,nàng hạ thấp mi mắt ngắm nhìn nó xuất thần,cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nàng vẫn còn nhớ lúc nhỏ nàng rất mập mạp,lại đeo kính cận,bộ dạng rất xấu xí,bước vào trường mới,nàng giống như người vô hình,bị mọi người lãng quên,có đôi lúc còn bị bọn họ trêu chọc,lấy thùng nước tạt vào người của nàng,có một người xuất hiện,còn ra tay trừng phạt nam sinh kia giúp nàng,sau đó đi đến bên cạnh của nàng,từ trong túi áo lấy ra chiếc khăn tay đưa cho nàng.

“Còn ngươi nữa,khóc cái gì mà khóc,ngươi khóc sẽ có người quan tâm đến ngươi sao ?, thật là ngu ngốc,trên đời này không ai có thể bảo vệ ngươi mãi được,chỉ có bản thân ngươi mới có thể tự bảo vệ mình thôi”

Chửi cũng chửi xong rồi liền quay đầu bỏ đi,Trịnh Tú Nghiên nước mặt nước mũi tùm lum,đưa mắt nhìn theo “hắn”,kể từ ngày đó trở đi nàng đã không còn khóc nữa,mỗi ngày đi học niềm vui của nàng chính là được nhìn thấy “hắn”.

Gần cuối năm học nàng đem một bức thư bỏ vào tủ đồ của hắn,nhưng là khi hắn mở tủ ra thấy được một xấp “thư tình” không biết của ai gửi,không chút do dự quăng vào thùng rác.Dù sao trong trường người yêu thích hắn rất nhiều,nam nữ đều có,hắn cũng không thể trả lời cho từng người được,cho nên chọn phương pháp âm thầm cự tuyệt,không nhận được thư hồi âm,bọn họ sẽ không hy vọng nữa,cũng sẽ không gửi thư đến nữa.

Nhưng là nhìn đến bức thư mình thức trắng đêm viết bị hắn không chút do dự quăng vào thùng rác,để cho tâm linh nhỏ bé của Trịnh Tú Nghiên bị tổn thương nghiêm trọng.

Nàng hạ quyết tâm từ bỏ thân thể mập mạp đi theo mình suốt mấy năm nay,nàng bắt đầu giảm cân,thay đổi kiểu tóc,thay đổi cách ăn mặc,khi năm học mới bắt đầu,Trịnh Tú Nghiên bước vào trường đã là một đại mỹ nữ,đi đến đâu cũng có một đám nam sinh đi theo phía sau,còn dùng mọi cách để tiếp cận nàng.Nhưng là hắn cũng đã chuyển trường,từ đó trở đi nàng không còn gặp lại nữa.Kết thúc trung học nàng bị đưa sang pháp du học,lần nữa để cho nàng gặp được một người giống như hắn,chính là Tuấn Kiệt,còn rất tốt với nàng,luôn chiều theo ý của nàng,Trịnh Tú Nghiên cũng không biết bản thân yêu Tuấn Kiệt hay là bởi vì hắn giống người trước đây từng bảo vệ nàng.Bốn năm quen nhau lại để cho nàng nhận ra,trong lòng của mình thì ra luôn nhớ đến người đó,nhưng có lẽ sau này cũng không còn gặp lại nữa,học xong đại học nàng quyết định trở về nước,Tuấn Kiệt lại phản đối,hắn nói muốn cùng nàng kết hôn,nhưng nàng không thể lừa gạt Tuấn Kiệt,càng không thể tự lừa gạt bản thân,cho nên nàng quyết định chia tay với hắn.

Về nước lại để cho nàng nhìn thấy người trước đây nàng từng tìm kiếm nhưng không có tin tức,đây liệu có phải ông trời cho nàng thêm một lần cơ hội hay không,nàng không biết ,nàng chỉ biết một điều là…người ở trước mắt sẽ chạy không thoát….nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai.

Chương 8

Lâm Duẫn Nhi nằm trên ghế ở bên ngoài hồ bơi,nàng chậm rãi hít một hơi thuốc,lại nhìn đến Trịnh Tú Nghiên bước ra,để cho nàng bị sặc khói thuốc không ngừng ho khan,Trịnh Tú Nghiên mặt một bộ bikini màu đỏ,lộ ra thân thể trắng không tỳ vết,đầy đặn vô cùng quyến rũ, Lâm Duẫn Nhi xém chút nữa máu mũi cũng phun ra ngoài,giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nằm tắm nắng,Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đi đến ghế bên cạnh nằm xuống.

“Duẫn Nhi mau đến đây giúp ta thoa kem chống nắng đi”

“Ta không phải người hầu của ngươi”

Lâm Duẫn Nhi mặt khinh bỉ liếc nàng một cái,quay đầu đi chổ khác, Lâm Duẫn Nhi sợ ánh mắt của mình không nghe theo sự sai khiến,phiêu đến những nơi không nên nhìn đến,cho nên chỉ đành quay đầu đi chổ khác.

“Cha,ta nhờ Duẫn Nhi làm một việc nhỏ,nàng lại …”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy quay đầu lại nhìn,thấy Trịnh Tú Nghiên đang cầm điện thoại,nàng vội giật lấy điện thoại ,thì ra chỉ là hù dọa không có gọi thật,nàng trừng mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên,thật là bỉ ổi,cũng không phải tiểu hài tử,lại còn giở trò đi méc phụ thân.

“Ta làm là được chứ gì”

Lâm Duẫn Nhi cầm lấy chai kem chống nắng,ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tú Nghiên,mặt vô biểu tình ho khan một tiếng.

“Thoa ở đâu”

“Thoa kem chống nắng tất nhiên là phải thoa toàn thân” Trịnh Tú Nghiên nói xong xoay người nằm xấp xuống,cởi đi dây áo của mình,mỉm cười nhìn Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi tay rung nhẹ,cũng không có nhìn sắc mặt của Trịnh Tú Nghiên, cúi đầu bỏ một ít kem lên lưng của nàng,tay đang thoa kem ,ánh mắt lại nhìn đi chổ khác, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết tại sao mình lại lưu lạc đến nỗi đi làm vệ sĩ,càng không nghĩ đến có một ngày nàng lại bị người khác trêu đùa,còn lại là một tiểu nha đầu nhỏ hơn mình ba tuổi,thật là mất thể diện.

“Ân…thật là thoải mái,bên trái một chút”

Lâm Duẫn Nhi nổi máu điên,không biết nữ nhân này đang giở trò gì,thoa kem chống nắng thôi có cần phải kêu lên như vậy hay không,lại nghe đến Trịnh Tú Nghiên nói :bên phải một chút,phía dưới một chút,nhẹ tay một chút, Lâm Duẫn Nhi không nhịn được nữa rồi,bật người đứng dậy.

“Thoa xong rồi”

“Ở trước vẫn còn chưa có thoa đây” vẻ mặt vô tội nhìn Lâm Duẫn Nhi.

“Ngươi tự mình thoa là được”

Nói xong Lâm Duẫn Nhi liền đi trở vào trong nhà,Trịnh Tú Nghiên mỉm cười đầy tinh quái nhìn theo bóng lưng của nàng.

Lâm Duẫn Nhi còn chưa có vào tới cửa đã nghe được tiếng thét kinh hãi của Trịnh Tú Nghiên,nàng vội quay đầu lại nhìn,đã thấy Trịnh Tú Nghiên ở trong hồ bơi,tay không ngừng quơ loạn xạ ở dưới mặt nước, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng đoán được nàng không biết bơi,hốt hoảng chạy đến,ngay cả áo khoát cũng không cởi liền nhảy xuống cứu người,bơi đến gần ôm lấy Trịnh Tú Nghiên cùng nhau bơi lên bờ,Trịnh Tú Nghiên hai tay câu chặt lấy cổ của Lâm Duẫn Nhi có chết cũng không buông.

“Không cần ôm chặt như vậy,ngươi yên tâm sẽ không sao”

Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa dùng một tay bơi vào bờ,bị nàng ôm chặt lấy cổ,cho nên chỉ đành phải ôm Trịnh Tú Nghiên lên bờ,đặt Trịnh Tú Nghiên xuống ghế, Lâm Duẫn Nhi lấy chiếc khăn khoát lên người của nàng.

“An toàn rồi,có thể buông ta ra”

Trịnh Tú Nghiên nghe vậy nước mắt ương ương ôm chặt lấy Lâm Duẫn Nhi.

“Ta thật sự rất sợ” Lâm Duẫn Nhi nghe vậy nghĩ nàng có lẽ bị hoảng sợ quá độ,cho nên vỗ nhẹ vào lưng của nàng chấn an.

“Yên tâm bây giờ đã không sao”

Trịnh Tú Nghiên ở phía sau tà cười,chỉ tiếc Lâm Duẫn Nhi không có nhìn thấy được vẻ mặt của nàng.

“Hình như là chân của ta bị chuột rút rồi,thật là đau”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy vội đi kiểm tra chân của nàng,sau đó ngẩng đầu lên mặt quan tâm hỏi.

“Là chân nào”

Trịnh Tú Nghiên giơ lên chân trái của mình,còn giả bộ như mình rất đau, Lâm Duẫn Nhi thấy vậy lòng tốt lần nữa trỗi dậy,giúp nàng xoa bóp cổ chân,động tát rất ôn nhu,nhẹ nhàng,trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm,cũng may Trịnh Tú Nghiên không có sao,nếu không thật không biết thế nào giao phó với Trịnh Thành.Hai người có hai suy nghĩ riêng,Trịnh Tú Nghiên trong lòng vui mừng như tiểu hài tử được tặng món quà mình yêu thích,ánh mắt chăm chú nhìn vào Lâm Duẫn Nhi,lát sau Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên,thấy Trịnh Tú Nghiên hai má ửng hồng,còn tưởng nàng bị trúng nắng.

“Có đi được hay không,vào trong đi ở đây sẽ bị cảm nắng”

“Chân của ta vẫn còn rất đau a”

Lâm Duẫn Nhi nghe vậy thở dài một tiếng,ôm lấy Trịnh Tú Nghiên đi vào bên trong,Trịnh Tú Nghiên đạt được mục đích,hay tay ôm lấy cổ của nàng,đầu cũng tựa vào trong lòng ngực của Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi ôm nàng lên lầu,cẩn thật đặt nàng xuống giường,tay cầm lên điện thoại gọi cho bác sĩ,lại bị Trịnh Tú Nghiên ngăn cản.

“Không cần,nghĩ ngơi một chút là tốt rồi”

“Không được,ta đã hứa với cha ngươi sẽ chăm sóc tốt cho ngươi,nếu ngã bệnh làm sao bây giờ”

Trịnh Tú Nghiên nghe nàng nói như vậy,trong lòng có chút mất mát,thì ra Lâm Duẫn Nhi chỉ là vì cha của nàng,cho nên mới quan tâm nàng như vậy, Lâm Duẫn Nhi thấy nàng đột nhiên trầm mặt ,lấy tay đặt lên trán nàng kiểm tra xem có nóng hay không,lại bị Trịnh Tú Nghiên tránh thoát.

“Ngươi thật không sao chứ ?”

“Ta không có sao,ngươi ra ngoài đi ,ta muốn nghĩ ngơi….”

“Nhớ thay y phục xong hãy ngủ,có cần gì gọi điện thoại cho ta”

Lâm Duẫn Nhi nghĩ có lẽ nàng mệt mõi,cho nên cũng đi ra ngoài,trở về phòng của mình tắm thay y phục,ngã lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi,trong mơ nàng lại nhìn thấy Tào Tích Chi cùng ca ca của nàng, Lâm Duẫn Nhi đầu đầy mồ hôi lạnh bật người dậy,chiếc mền rớt xuống đất,nàng khom người xuống nhặt lên,nàng trước khi ngủ cũng không có đấp mền,nàng cũng không có thói quen đấp mền,vậy thì ai tốt bụng như vậy đấp mền giúp nàng,Lý thẩm sao ? có lẽ là vậy. Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài ngồi trên ghế,lẳng lặng nhìn lên bầu trời,nàng đến đây cũng đã gần ba tháng rồi…

Chương 9

Đang ngồi xem tivi chuông cửa vang lên, Lâm Duẫn Nhi tiện tay đi ra mở cửa,xuất hiện là một nam nhân đẹp trai,hắn mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi tìm ai”

“Ta là bạn trai của Trịnh Tú Nghiên,không biết Trịnh Tú Nghiên có ở nhà không ?”

“Ngươi đợi một chút,ta đi gọi nàng”

Nói xong Lâm Duẫn Nhi chạy lên lầu gõ cửa phòng,Trịnh Tú Nghiên mặt lạnh đi ra mở cửa.

“Bạn trai ngươi tới tìm”

Trịnh Tú Nghiên giật mình,lại có chút lúng túng không biết làm sao,Tuấn Kiệt hắn đến tận nơi tìm,bây giờ nàng làm thế nào tránh đây,trầm mặt không biết suy nghĩ gì,sau đó kéo lấy tay của Lâm Duẫn Nhi đi xuống dưới lầu.

“Ngươi làm gì,lại mang ta ra làm bia đở đạn ?”

“Không cho phép nói chuyện”

Trịnh Tú Nghiên hít một hơi lãnh khí,mỉm cười nắm tay Lâm Duẫn Nhi đi đến bên cạnh Tuấn Kiệt.

“Nàng chính là người ta nói với ngươi, Lâm Duẫn Nhi”

“Tiểu Nghiên ngươi gạt ta có phải hay không ?,ngươi có nỗi khỗ gì cứ nói,chúng ta tìm cách giải quyết”

Tuấn Kiệt không tin đây là sự thật,thế nào hắn lại thua kém Lâm Duẫn Nhi chứ,hắn nắm chặt lấy tay của nàng,nàng lại đang nắm tay của Lâm Duẫn Nhi,ba người giằng co với nhau.

“Tuấn Kiệt ngươi đừng nên như vậy,ta nói đều là sự thật”

Tuấn Kiệt trầm mặt,từ trong túi áo lấy ra một con dao chỉa vào người của Lâm Duẫn Nhi.

“Buông nàng ra” Lâm Duẫn Nhi là đang bị Trịnh Tú Nghiên nắm tay,cũng không phải nàng nắm tay Trịnh Tú Nghiên,nàng vội rút tay về,giơ hai tay lên cao.

“Tuấn Kiệt ngươi làm gì,mau bỏ dao xuống”

Trịnh Tú Nghiên vẻ mặt khẩn trương muốn đi thuyết phục hắn,Tuấn Kiệt lại lần nữa kéo nàng đến bên cạnh,dùng dao đặt bên cổ của nàng,hắn lùi về phía sau hai bước.

“Ngươi không được đi theo,nếu không ta liền cùng nàng chết chung”

Lâm Duẫn Nhi biết mục đích của hắn là muốn mang Trịnh Tú Nghiên đi,cho nên cũng không dám tùy tiện kích động hắn,sợ làm bị thương Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lắc đầu thở dài.

“Thật sự ta cũng không muốn nói ra,Trịnh Tú Nghiên chính là có nỗi khỗ riêng,cho nên mới lừa gạt ngươi”

Tuấn Kiệt nghe vậy ánh mắt liền phát sáng lên,giống như tìm ra chân lý,hắn nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên,tay cầm con dao cũng buông lõng ra,hắn quay đầu lại nhìn Lâm Duẫn Nhi.

“Nàng có nỗi khổ gì ,ngươi mau nói”

“Duẫn Nhi” Trịnh Tú Nghiên nhíu mày ,ánh mắt như muốn nói ngươi không nên lừa gạt hắn.Lâm Duẫn Nhi dùng ánh mắt kiên định chấn an nàng,ngay sau đó ánh mắt lại có mấy phần ãm đạm nhìn Tuấn Kiệt.

“Nàng chính là mắc bệnh nan y,cho nên không muốn nói cho ngươi biết…sợ ngươi thương tâm”

Trịnh Tú Nghiên nghe vậy cắn môi,trừng mắt nhìn nàng,Tuấn Kiệt cũng sắp khóc đến nơi,hắn buông ra con dao ôm chặt lấy Trịnh Tú Nghiên.

“Tiểu Nghiên là ta trách lầm ngươi,thật xin lỗi….”

Lâm Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm,lợi dụng hai người bọn họ đang ôm nhau ,nàng nhẹ nhàng đá con dao sang một bên,ra dấu bảo Trịnh Tú Nghiên chuẩn bị chạy,Trịnh Tú Nghiên lại lắc đầu,không muốn Lâm Duẫn Nhi mạo hiểm lần nữa. Lâm Duẫn Nhi cũng không có thời gian đi cùng nàng tranh cãi,nàng kéo tay Trịnh Tú Nghiên về phía mình,Tuấn Kiệt không kịp phản ứng bị nàng đá một cước bay đến trên ghế salon, Lâm Duẫn Nhi vội đẩy Trịnh Tú Nghiên ra cửa.

“Chạy đi”

“Chúng ta cùng nhau đi”

Lại thấy Trịnh Tú Nghiên đứng yên bất động,trong lòng có chút gấp gáp,cũng không có thời gian suy nghĩ,nàng đẩy Trịnh Tú Nghiên ra ngoài,khóa cửa lại,quay đầu lại đã thấy Tuấn Kiệt không biết ở đâu lấy ra con dao,hướng về phía nàng đâm tới.

“Khốn kiếp dám lừa ta”

Chương 10

Hắn vừa mắng chửi vừa chém loạn xạ về phía nàng,Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể lui về phía sau tránh né,nàng lùi đến vách tường đã hết đường tránh né,nàng liều mạng chụp lấy cánh tay của hắn,mũi dao đã cách nàng một gang tay,nếu cứ như vậy sớm muộn nàng cũng “lên đường”,cho nên nàng liền dùng sức đá vào bụng của hắn,Tuấn Kiệt tuy là bị đau nhưng vẫn còn cố gắng chém về phía nàng một nhát, Lâm Duẫn Nhi ôm cánh tay trái của mình,máu không ngừng chảy ra,thấm ướt cả áo sơ mi trắng, Lâm Duẫn Nhi đau quá hóa điên,“tùy tiện” cầm lên món đồ cổ của Trịnh Thành chọi về phía hắn,đang lúc hắn né tránh nàng liền cầm lấy cánh tay đang cầm con dao của hắn,đập mạnh lên đầu gối của mình,Tuấn Kiệt buông ra con dao,té xuống đất kêu la thãm thiết,hắn chính là bị gẫy tay cho nên bộ dáng mới thống khỗ như vậy,xem ra hắn có chút bản lĩnh,hắn là người thứ hai có thể làm nàng bị thương.

Lúc này một đám vệ sĩ tông cửa vào đến nơi,liền chạy đến muốn đá cho Tuấn Kiệt mấy đá,lại bị Lâm Duẫn Nhi ngăn cản.

“Không cần,hắn bị thương rồi,mang hắn đi bệnh viện đi”

Đột nhiên trên cánh tay truyền đến cơn đau, Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại nhìn,đã thấy Trịnh Tú Nghiên lệ rơi đầy mặt đang dùng hai tay giúp nàng che máu ,ngăn không cho máu chảy ra,Lâm Duẫn Nhi có chút giật mình,bạn trai của ngươi bên kia không lo,chạy đến ôm tay ta làm gì.

“Ngươi làm gì,còn không mau đi theo hắn”

“Ngươi lo nhiều như vậy làm gì,mau cùng ta đến bệnh viện” 

Trịnh Tú Nghiên lúc nãy vào nhà không được,chỉ đành chạy ra ngoài gọi người đến giúp,đến nơi đã thấy Lâm Duẫn Nhi trên cánh tay đều là máu,tay chân của nàng run lên,cũng không biết làm thế nào,chỉ có thể dùng tay mình cầm máu giúp cho Lâm Duẫn Nhi.

“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi,băng bó lại là được”

Nói giởn sao, vào viện liền bị bắt khâu cho mấy mũi,nàng thà ở nhà để cho nó tự lành,cũng không muốn đi bệnh viện.

“Mau theo ta đến bệnh viện”

Trịnh Tú Nghiên cũng không cần biết nàng có muốn hay không,liền kéo nàng lên xe,chạy thẳng đến bệnh viện, Lâm Duẫn Nhi ngồi trên xe nhìn lén Trịnh Tú Nghiên qua kính chiếu hậu,Trịnh Tú Nghiên đột nhiên dữ tợn như vậy để cho nàng có chút kinh ngạc,chỉ đành im lặng để cho nàng chở đi,đến bệnh viện Trịnh Tú Nghiên mạnh bạo kéo tay của nàng đi vào bên trong, Lâm Duẫn Nhi bị động đến vết thương nhíu mày,máu chảy không ngừng,còn bị người động đến, đột nhiên cảm thấy ở nhà ít ra vết thương không có nặng như bây giờ,Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy bác sĩ liền buông ra Lâm Duẫn Nhi,chạy đến nắm lấy tay bác sĩ.

“Mau giúp nàng,nàng bị thương rất nặng”

Bác sĩ còn không biết chuyện gì xảy ra,đã bị Trịnh Tú Nghiên lôi đến bên cạnh Lâm Duẫn Nhi.

“Tiểu thư ngươi bình tĩnh một chút,để ta xem giúp nàng”

Bác sĩ dẫn Lâm Duẫn Nhi vào trong,Trịnh Tú Nghiên cũng đi theo,lại bị y tá ngăn không cho vào,tay áo của Lâm Duẫn Nhi bị người cắt đi,nàng đột nhiên muốn cám ơn Tuấn Kiệt,cũng may hắn chém ngay tay của nàng,nếu là chỗ khác….còn bị chích cho một mũi thuốc giảm đau,cả người nỗi da gà rơi đầy đất,lát sau cũng không còn thấy đau nữa,đưa mắt nhìn bác sĩ rửa vết thương cùng khâu lại giúp nàng,băng bó xong Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài,đã nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên đôi mắt đỏ ửng,nhìn nàng một cách khó hiểu.

“Ngươi tại sao ngu như vậy đây,ta kêu ngươi cùng ta chạy tại sao lại không chạy,còn để mình bị thương thành như vậy”

Vừa nói nàng vừa đánh vào cánh tay khác của Lâm Duẫn Nhi,Lâm Duẫn Nhi cũng không phải ngu,nếu nàng cũng chạy hắn nhất định đuổi theo,còn dùng Trịnh Tú Nghiên làm vật uy hiếp,đến lúc đó Trịnh Tú Nghiên càng thêm nguy hiểm, Lâm Duẫn Nhi cũng cảm thấy mình quá sơ xuất,nhưng may mắn là Trịnh Tú Nghiên không xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ cũng đã không có sao,chúng ta mau về thôi”

Lâm Duẫn Nhi nói xong liền lôi kéo nàng đi ra ngoài,cả bệnh viện ai cũng nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt quái dị, Lâm Duẫn Nhi có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu.Về đến nhà Lâm Duẫn Nhi liền muốn lên lầu tắm ,lại thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn đi theo phía sau.

“Còn có việc gì sao ?”

“Không có…thật xin lỗi …làm hại ngươi bị thương….”

Lâm Duẫn Nhi có chút buồn cười nhìn vẻ mặt đáng thương của Trịnh Tú Nghiên bây giờ,vội lắc đầu mỉm cười.

“Ta không có sao,hơn nữa nhiệm vụ của ta là bảo vệ ngươi,cho nên không cần áy náy”

“Vì nhiệm vụ ngay cả mạng sống cũng không cần sao ?”

Lâm Duẫn Nhi trầm mặt suy nghĩ,đúng vậy không lẽ vì tiền ngay cả mạng cũng không cần sao,nhưng là tình thế lúc đó rất nguy hiểm,nàng có lựa chọn khác hay sao.

“Có thể là như vậy”

Lâm Duẫn Nhi nói xong liền đi trở về phòng của mình,Trịnh Tú Nghiên đứng yên bất động nhìn theo bóng lưng của Lâm Duẫn Nhi,nàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt của mình,hít một hơi lãnh khí ,xoay người đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: