Phiên ngoại 5
"Thái tử Điện hạ, việc học hôm nay đã kết thúc, vi thần cáo lui."
"Tiên sinh đi thong thả." Dung Thăng đứng dậy hành lễ sư sinh với tiên sinh, chờ sau khi tiên sinh rời đi, mới xoay người đi ra ngoài. Thị vệ thái giám canh giữ bên ngoài vội đuổi theo, nhưng túi sách trên tay hắn, không ai cầm thay hắn.
Đây là mệnh lệnh của Bệ hạ, nói Điện hạ thân là học sinh, nên đối xử tử tế với thư tịch của mình, để cho người khác cầm thay mình, đó không phải là việc làm của quân tử.
Cũng may tuy rằng Thái tử chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng lại là một hài tử vô cùng hiểu chuyện, Bệ hạ để hắn tự mình cầm sách, hắn cũng không thấy ủy khuất.
Mỗi ngày sau khi việc học kết thúc, Dung Thăng đều sẽ đến Ngự Thư Phòng để phụ hoàng kiểm tra việc học, sau khi kiểm tra xong, hai cha con sẽ cùng về hậu cung, cùng mẫu thân dùng bữa. Nhưng hôm nay dường như có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, thậm chí hắn nghe tiếng phụ hoàng trách cứ triều thần.
Trước giờ phụ hoàng là người không lộ ra hỉ nộ, có thể làm cho hắn phát hỏa lớn như vậy, nhất định là có người chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
"Điện hạ," Vương Đức canh giữ ngoài điện nhìn thấy Dung Thăng, tiến lên hành lễ với hắn, "Bệ hạ đang cùng triều thần nói chuyện bên trong, ngài muốn vào sao?"
Dung Thăng suy nghĩ một lát: "Ngươi đi trước dẫn đường."
Hắn muốn biết, rốt cuộc là ai chọc phụ hoàng tức giận đến như vậy.
"Bệ hạ, hậu cung của ngài đã trống hơn mười năm, hiện giờ Đại Doanh ta mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, vạn quốc tới triều, nếu để sứ thần các quốc gia biết, hậu cung chúng ta chỉ có Hoàng Hậu, dưới gối ngài cũng chỉ có một nhi tử, việc này để các sứ thần nhìn chúng ta thế nào?"
Dung Thăng nghe như vậy, dưới chân hơi dừng lại, hắn mặt không đổi sắc, đi đến giữa điện, hành lễ với Dung Hà: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Thăng Nhi," Dung Hà nhìn thấy nhi tử, biểu tình trên mặt hòa hoãn một chút, duỗi tay vẫy hắn đến bên cạnh ngồi xuống, quay đầu nói với triều thần kia, "Trẫm lần đầu tiên mới biết, cân nhắc một Đế Vương tốt hay không tốt, là xem nữ quyến hậu cung của hắn có bao nhiêu, mà không phải chiến tích của hắn. Trong lịch sử có không ít Đế Vương mất nước là do nữ sắc, ngươi thế nhưng còn khuyên trẫm nạp phi, trầm mê với nữ sắc, rốt cuộc có rắp tâm gì?!"
"Bệ hạ!" Triều thần kia sắc mặt tái nhợt quỳ xuống, "Vi thần tuyệt đối không ý này, chỉ muốn cho ngài tăng thêm vài trợ lực cho Thái tử thôi."
Đuôi lông mày Dung Thăng giật giật, hắn mở học bổn trong tay, không có xen vào. Mẫu thân từng nói với hắn, tranh cãi vô nghĩa với những ngu xuẩn này, không bằng nghĩ xem tiếp theo nên ăn cái gì, dù sao lời của những kẻ ngu xuẩn đó nói, nói cũng không có tác dụng gì, sẽ chỉ làm cho phụ hoàng càng thêm chán ghét bọn họ.
Người càng thông minh sẽ càng chịu không nổi ngu xuẩn, phụ hoàng cơ trí như thế, sao có thể nhịn được loại người này.
Dung Thăng nghĩ không sai, không bao lâu quan viên này đã bị phụ hoàng mắng đến mặt mày xám tro, thậm chí bởi vì lý do "Dẫn đường Bệ hạ mê luyến nữ sắc", mà bị đánh vào hàng ngũ gian thần, Dung Thăng chứng kiến toàn bộ trình tỏ vẻ, địa vị của mẫu thân ở trong lòng phụ hoàng không ngã, chỉ dựa vào phân không biết xấu hổ cùng kiên trì này.
"Mấy chữ này không tồi, có vài phần khí khái," Dung Hà đánh giá chữ của Dung Thăng, duỗi tay sờ trán hắn, "Được rồi, mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta trở về bồi mẫu thân ngươi dùng bữa."
Ngoan ngoãn dọn dẹp mọi thứ, Dung Thăng một tay ôm sách, một tay được Dung Hà nắm, vừa đi vừa nghe phụ hoàng kể một ít chuyện xưa.
Phụ hoàng đối với hắn, cũng không phải thật sự là nghiêm phụ, hắn nghe vài thư đồng nói, có vài thế gia công tử từ nhỏ đã phải bối thư tập viết, nếu có chút xíu làm không tốt, sẽ phải bị phụ thân trách phạt. Phụ hoàng đối với hắn, cũng không khắc nghiệt như thế, nhưng hắn vẫn thực sùng bái phụ hoàng, bởi vì các tiên sinh khác, không biết nhiều bằng phụ hoàng.
Ở cùng phụ hoàng, sẽ làm cho tầm mắt hắn càng ngày càng rộng lớn; ở cùng mẫu thân, hắn lúc nào cũng vui vẻ, còn có thể được tiếp xúc với nhiều thứ mới lạ. Mỗi khi nghe nói công tử nhà người khác như thế nào như thế nào, hắn đều cảm thấy mình có cha mẹ như vậy, thật sự là quá may mắn.
Nhưng càng là như thế, hắn càng không cho phép bản thân chậm trễ. Cha mẹ dụng tâm lương khổ như thế, nếu hắn không hồi báo họ thật tốt, có khác gì súc sinh?
Hai cha con đi cũng không nhanh, nhưng Ngự Thư Phòng cách hậu cung cũng không xa, cho nên rất nhanh đã đến nội điện Đại Nguyệt Cung.
Lúc bọn họ vào cửa, Ban Họa đang nghe ca cơ xướng khúc, thấy bọn họ tiến vào, Ban Họa từ trên ghế quý phi ngồi thẳng người, cười tủm tỉm vẫy tay với Dung Thăng: "Nhi tử, lại đây cho mẫu thân nhìn một cái, có phải hôm nay lại đẹp hơn một chút hay không?"
Dung Thăng ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Ban Họa, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn bị Ban Họa nhéo nhéo, "Quả nhiên hôm nay lại đẹp hơn hôm qua một chút, cho nên ngoan ngoãn ăn cơm là hữu dụng."
"Mẫu thân, con đã bảy tuổi." Dung Thăng bụm mặt, những lời nói lừa tiểu hài tử này, mẫu thân đã nói nhiều năm, không thể thay đổi sao?
"Ngươi là bảy tuổi, chứ không phải mười bảy tuổi," Ban Họa sờ lòng bàn tay hắn, sau khi xác định không nóng cũng không lạnh, nói với Dung Hà, "Ta đã bảo Ngự Thiện Phòng làm bánh bao thỏ cho chàng và Thăng Nhi, lát nữa phải nếm thử."
Dung Hà bật cười, hắn một đại nam nhân hơn ba mươi tuổi, thế nhưng phải ăn đồ ăn giống nhi tử. Cố tình Họa Họa lại kiên trì cho rằng, cuộc sống lúc nhỏ của hắn không thú vị, muốn trả lại thơ ấu cho hắn và Thăng Nhi, cho nên hay chuẩn bị đồ vật Thăng Nhi, còn lén chuẩn bị cho hắn một phần, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Trong lòng mặc dù có chút bất đắc dĩ, ngoài miệng lại vẫn phối hợp: "Được."
Chung quy là một mảnh tâm ý của Họa Họa, hắn cũng luyến tiếc đạp hư.
Bánh bao tiểu thỏ làm được ngây thơ chất phác, mềm xốp ngon miệng, Dung Hà nhịn không được ăn nhiều một cái, quay đầu thấy Ban Họa cười tủm tỉm nhìn hắn, cúi đầu nhỏ giọng hỏi bên tai nàng: "Họa Họa cười cái gì?"
Ban Họa cười nói: "Ta suy nghĩ, lúc chàng còn nhỏ nhất định đáng yêu giống như Thăng Nhi vậy."
Dung Hà quay đầu nhìn Dung Thăng, hắn đang cầm một cái tiểu thỏ bao ăn đến vô cùng nghiêm túc, hai má căng phồng, đục lỗ nhìn lại, giống hệt một tiểu bạch thỏ đơn thuần vô hại.
Hắn lắc đầu: "Lúc ta còn nhỏ không được người ta thích như Thăng Nhi."
"Ai nói," Ban Họa cầm tay hắn, "Bây giờ chàng đã là lão nam nhân hơn ba mươi tuổi, còn nhận người thích như vậy, đừng nói lúc nhỏ."
Dung Hà: Lão nam nhân?
Hắn sờ mặt mình, ngày mai bảo thái y tìm vài phương thuốc dưỡng nhan đến, vạn nhất ngày nào đó Họa Họa ghét bỏ hắn tuổi già sắc suy, phải làm cái gì bây giờ?
Dùng bữa tối xong, một nhà ba người hàn huyên nhàn thoại một lát , Dung Hà sai người đưa Dung Thăng xuống nghỉ ngơi, hắn và Ban Họa cũng chuẩn bị rửa mặt ngủ.
Nhưng không biết có phải buổi tối cao hứng dùng cơm canh hơi nhiều hay không, hắn cảm thấy lúc mình ngủ đến mơ màng, thân thể có chút khó chịu, lúc mở mắt ra, Họa Họa đã không ở bên cạnh.
"Bệ hạ, ngài đã dậy?" Vương Đức đứng ngoài màn trướng hỏi.
Dung Hà nhìn bên cạnh trống rỗng, nhịn không được duỗi tay sờ sờ, một mãnh lạnh lẽo. Hắn nhịn không được nhíu mày, trời mới vừa sáng, lấy tính cách của Họa Họa, sao có thể dậy sớm?
Nhưng hắn thấy biểu tình của Vương Đức vẫn bình thường, bộ dạng không giống có việc, cũng không hỏi nhiều.
Lúc thượng triều, hắn nhìn về phía nào đó, nhạc phụ và em vợ lại lười biếng không thượng triều, còn có mấy lão hoàn khố kia cũng không tới, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đã hẹn nhau không thượng triều? Trước kia bọn họ không thượng triều, tốt xấu cũng là thay phiên lười biếng, hôm nay thế nhưng quang minh chính đại như thế?
Trong lòng Dung Hà ẩn ẩn có chút bất an, cũng may hôm nay trên triều cũng không chuyện có gì, hắn ngẫu nhiên thất thần, cũng không có ai phát hiện hắn không thích hợp.
Sau khi hạ triều, hắn ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương, trên đó viết Tây Châu khô hạn, bá tánh gặp tai hoạ, ăn không đủ no. Hắn nhíu mày càng chặt, chỗ này năm nay đậu vừa thu hoạch đại mùa, sao lại ăn không đủ no?
Hắn ném tấu chương tới một bên, sắc mặt giống như sắp có bão tố: "Vương Đức, nương nương đâu?"
"Nương nương......" Vương Đức sửng sốt, Bệ hạ không thích nữ sắc, càng sẽ không ở Ngự Thư Phòng nhắc tới nữ nhân hậu cung, hôm nay sao vậy?
"Bệ hạ, ngài hỏi chính là...... Vị nương nương nào?" Nói xong câu đó, hắn phát hiện ánh mắt của Bệ hạ trở nên rất kỳ quái, giống như đang đánh giá hắn, lại giống như đang phòng bị hắn.
"Ngươi nói trẫm hỏi ai?"
Vương Đức thầm kêu khổ trong lòng, hậu cung chỉ có vài vị nương nương, cố tình Bệ hạ còn không coi trọng một người nào, cả ngày quan tâm triều chính, đối với nữ sắc lại không để bụng, hắn nào biết Bệ hạ hỏi chính là ai, cho dù hắn là tổng quản thái giám đại nội, cũng không ngờ được Bệ hạ lại đột nhiên có hứng thú với nữ sắc.
"Bệ hạ, nô tài...... Nô tài thật sự không biết."
Mí mắt Dung Hà run rẩy, Ngự Thư Phòng trở nên an tĩnh, hắn nhìn chằm chằm Vương Đức một hồi, "Trẫm hỏi ngươi, một nhà Tĩnh Đình Công như thế nào?"
"Tĩnh Đình Công......" Vương Đức cẩn thận nghĩ nghĩ, "Bệ hạ, ngài nói chính là nhi tử của tiền triều Đức Ninh Đại trưởng Công chúa Ban Thủy Thanh? Một nhà bọn họ, sớm ở mười hai năm trước bị Lệ Vương tước bỏ tước vị, sau đó được ngài chiếu ứng, một nhà bọn họ mới có thể đến Ngọc Kinh Châu sống những ngày tháng giàu có yên ổn. Nhưng có lẽ ngài đã nhớ lầm, Ban Thủy Thanh không phải Quốc Công, chỉ là hầu tước."
"Phanh." Tay bưng chung trà của Dung Hà run lên, chung trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Bệ hạ, ngài sao vậy?" Vương Đức lo lắng nhìn Dung Hà, "Nô tài lập tức đi gọi ngự y."
"Không cần," Dung Hà gắt gao nhìn chằm chằm Vương Đức, "Vậy nữ nhi Ban Hương Quân của hắn thế nào?!"
"Ban Hương Quân...... Ban Hương Quân," Vương Đức sợ tới mức quỳ xuống đất, "Ban Hương Quân đã sớm bị ám sát bỏ mình, Bệ hạ, ngài đã quên sao? Năm đó ngài lãnh binh nhập quan đăng cơ vì Đế, sau đó tình cờ gặp Ban Hương Quân, còn từng mời nàng đến trà lâu ngồi, Ban Hương Quân đi ra ngoài...... Liền bị đâm. Ngài thương tiếc nàng là người có cá tính, cố ý hạ lệnh lấy quy chế Quận chúa hạ táng nàng, còn......"
"Bị ám sát bỏ mình?!" Dung Hà cảm thấy trong đầu mình nổ tung, Vương Đức nói cái gì nữa hắn đã nghe không thấy.
Toàn bộ thế giới trời đất quay cuồng, lạnh lẽo đến tận xương.
Phốc.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, nhiễm hồng mu bàn tay hắn.
"Bệ hạ, mau tuyên ngự y, ngự y!" Vương Đức sợ tới mức mặt không còn chút máu, té lộn nhào vào cửa, "Mau truyền ngự y."
Dung Hà không quản Vương Đức quỳ dưới đất, hắn nhanh chóng ra khỏi Ngự Thư Phòng, đến hậu điện Đại Nguyệt Cung, nơi này hắn vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc chính là, nơi này mỗi một viên gạch một viên ngói không hề thay đổi, xa lạ chính là, nơi này không có chút hơi thở nào của Họa Họa, dường như Họa Họa chưa bao giờ xuất hiện ở đây.
"Bệ hạ, rốt cuộc ngài làm sao vậy?"
"Bệ hạ."
"Bệ hạ."
Hắn quay đầu lại, nhìn cung nữ thái giám quỳ đầy đất phía sau, che ngực liên tục phun mấy ngụm huyết đỏ tươi.
Không có Họa Họa, hắn muốn thiên hạ này có tác dụng gì?
Đêm qua hắn vừa cùng Họa Họa cùng dùng cơm, nàng còn nằm bên cạnh mình, nói hôm nay bảo ngự thiện phòng làm hoa quả bao cho hắn, vì sao sáng sớm tỉnh lại, cái gì cũng không có.
Họa Họa đã chết?
Mười hai năm trước đã chết, còn chết ở trước mặt hắn?
Hắn thậm chí...... Chỉ lấy quy chế Quận chúa hạ táng nàng?
Này không phải thật sự, chuyện này không thể nào, hắn đối với nàng thế nào?
Vương Đức kinh hãi phát hiện, Bệ hạ khóc.
Trước mặt tất cả cung nhân, hắn khóc đến vô cùng thương tâm, giống như mất đi thứ gì đó trân quý nhất, giống như lẽ sống.
Năm đó Bệ hạ đúng là có vài phần thưởng thức Ban Hương Quân, nếu không cũng sẽ không lấy quy chế Quận chúa hậu táng nàng, thậm chí sau khi nàng chết, cố ý hạ lệnh chiếu cố người Ban gia, để cho bọn họ dọn đến Ngọc Kinh Châu, miễn cho bọn họ ở Kinh thành bị khi dễ.
Nhưng cũng gần như thế, hơn mười năm này Bệ hạ rất ít đề cập đến Ban Hương Quân, nhiều nhất chỉ vào lúc mùa đông lạnh nhất, đến mặt hồ kết băng ở Ngự Hoa Viên, nhìn mặt hồ kết băng xuất thần.
Người đã mười năm chưa từng nhắc đến, vì sao bỗng nhiên hôm nay lại nhắc tới, còn thương tâm đến vậy?
Hai ngày sau, Trường Thanh Vương bị giam giữ trong thiên lao, bị Bệ hạ xử cực hình.
Ngày đó Vương Đức canh giữ ngoài điện Đại Nguyệt Cung, nghe tiếng khóc của Bệ hạ, một tiếng lại một tiếng, giống như cô nhạn rên rĩ.
"Họa Họa......"
Hắn loáng thoáng nghe được tên này.
Đó là...... Khuê danh của Ban Hương Quân?
Có nữ như họa, nhã nhặn lịch sự tốt đẹp.
"Bệ hạ, Bệ hạ, ngài sao vậy?"
Dung Hà mở mắt ra, nhìn nữ tử bên cạnh, duỗi tay gắt gao ôm nàng vào lòng, chặt đến không có một khe hở.
"Gặp ác mộng?" Ban Họa giống như dỗ Dung Thăng lúc nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, "Đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây." Nàng và Dung Hà ở bên nhau mười mấy năm, lần đầu tiên thấy hắn chảy nước mắt trong mơ, đây là gặp chuyện thương tâm trong mơ.
"Họa Họa," Dung Hà nghẹn ngào nói, "Đừng rời xa ta."
"Nói ngốc cái gì đó," Ban Họa sờ mặt hắn, sờ đến một tay nước mắt, đầu ngón tay nàng run rẩy, "Chàng và Thăng Nhi đều ở đây, ta có thể đi đâu được?"
Ôm người trong lòng, Dung Hà mới cảm thấy toàn thân trên dưới ấm áp một chút, kia chỉ là mộng, hết thảy đều là giả, Họa Họa vẫn còn, ở trong lòng hắn làm Hoàng Hậu của hắn.
Hắn không để cho nàng không danh không phận lẻ loi nằm dưới đất, lúc hạ táng, chỉ cho nàng một thể diện Quận chúa.
Giang sơn không có Họa Họa, lại cô tịch đáng sợ như thế.
"Họa Họa."
"Ân?"
"Có nàng, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta."
"Phốc," Ban Họa cười hôn lên hốc mắt ướt át của hắn, "Ta cũng thế."
Nhân sinh có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn tốt đẹp nhất, chính là gặp gỡ, yêu, ở bên nhau.
Thế gian có ngươi, mới là tồn tại.
(Toàn văn xong )
P.S: Cảm ơn mọi người đã theo dõi lâu như vậy, dành tình cảm cho các nhân vật và cho editor...^.^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top