Phiên ngoại 2

Ngự Thiện Phòng, nhóm đầu bếp nhìn đồ ăn từ Đại Nguyệt Cung mang xuống, đều lộ ra vẻ lo âu.

"Canh hôm nay, sao lại không động đến?"

"Không phải sao, nương nương ăn gì phun nấy, nghe nói Bệ hạ vì nương nương, sầu đến tóc rụng một đống."

May mắn Bệ hạ không phải Lệ Vương, bằng không đầu bọn họ bếp đã sớm đầu rơi xuống đất, đi gặp tổ tông. Đầu bếp bọn họ, đều là cao thủ nổi danh khắp nơi trong nước, chiên rán xào nấu mọi thứ tinh thông, chỉ ở việc nương nương mang thai làm khó.

Mấy ngày trước có một đầu bếp làm mâm điểm tâm, nương nương dùng nửa bàn, Bệ hạ mừng đến ban thưởng mấy chục lượng bạc. Nào ngờ đến ngày thứ hai, nương nương lại không thích. Vì có thể làm cho nương nương ăn nhiều một chút, không chỉ có Bệ hạ hết sức suy nghĩ, ngay cả đầu bếp bọn họ, cũng hận không thể quỳ gối trước mặt nương nương hỏi, rốt cuộc ngài muốn ăn cái gì?

Bệ hạ và nương nương thành thân bốn năm năm, vẫn luôn không có con nối dõi, những đại thần trên triều đã sớm gấp đến độ dậm chân, muốn khuyên Bệ hạ nạp phi, uyển chuyển một chút Bệ hạ giả vờ nghe không hiểu, trực tiếp một chút Bệ hạ lại không để ý đến. Còn có người muốn chạy tới khuyên Hoàng Hậu nương nương, bảo nàng nên hiền huệ rộng lượng, kết quả nương nương cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa người tới trước mặt Bệ hạ, đương nhiên là chọc cho bệ hạ giận dữ.

Bọn họ làm ngự trù, rất nhiều người trong nhà cũng có một hai phòng tiểu thiếp, loại nam nhân vừa có tiền có tài vừa có quyền thế như Bệ hạ, lại chỉ thủ một nữ nhân sinh hoạt, ngay cả những viên ngoại trấn trên còn không bằng, nhóm ngự trù rất là khó hiểu.

Nam nhân sao, thật vất vả làm Đế Vương, còn không phải muốn hưởng thụ mỹ nhân trong ngực, anh hùng uốn gối ngày lành sao?

Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng khắp hậu cung không ai dám đi trêu chọc Hoàng Hậu nương nương. Tục truyền năm trước có một cung nữ định dụ dỗ Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương còn chưa kịp nói một câu, cung nữ này đã bị thái giám tổng quản xử lý sạch sẽ, không cần nương nương tốn sức.

"Vương công công, sao ngài lại đến đây, ngài cẩn thận dưới chân, coi chừng ngã."

"Không sao, tạp gia chỉ thay Hoàng Hậu nương nương chạy chân." Vương Đức ăn mặc một kiện y phục đại nội thái giám tổng quản màu tím, trong tay cầm phất trần, cả người thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, nhưng người của Ngự Thiện Phòng, không ai dám đắc tội hắn nửa phần.

Thái giám tổng quản tiền triều, được làm thái giám tổng quản đương triều, Vương Đức cũng coi như là độc nhất vô nhị.

"Công công ngài cứ việc phân phó, nô tài nhất định làm theo." Tổng quản Ngự Thiện Phòng cúi đầu khom lưng đi theo bên cạnh Vương Đức, thấy phía trước có một vũng nước, vội chạy qua dùng tay áo lau khô, "Ngài cẩn thận một chút."

Vương Đức gật đầu: "Nương nương nói, muốn ăn vài món chua cay, các ngươi cứ xem mà làm."

Tổng quản Ngự Thiện Phòng gật đầu xưng dạ, ý bảo mọi người đều nhớ kỹ lời của Vương Đức.

Tổng quản Ngự Thiện Phòng đưa Vương Đức ra cửa về xong, có chút khó xử nói: "Công công, Hoàng Hậu nương nương cùng long tử trong bụng nàng, trên dưới Ngự Thiện Phòng chúng ta đều vô cùng quan tâm, chỉ là cơm canh này ......" Hắn nhét một túi tiền vào tay Vương Đức, "Cũng không biết trước kia nương nương thích ăn gì."

"Dụng tâm của các ngươi, tạp gia thấy rõ ràng, Bệ hạ cũng rõ ràng," Vương Đức tùy ý tiếp nhận túi tiền, ý cười trên mặt không thay đổi, "Nhưng cần phải tận tâm hơn mới được, nương nương thích ăn cái gì, các ngươi cứ nghĩ cách làm. Nhưng có một số việc cần phải chú ý, chính là thức ăn không tốt cho thân thể nương nương, cho dù có cũng không thể làm."

Ánh mắt tổng quản Ngự Thiện Phòng sáng lên, chắp tay nói: "Tiểu nhân đã hiểu."

"Ân." Vương Đức gật đầu, xoay người rời đi.

Bệ hạ ở trước mặt nương nương, trước giờ không có lập trường gì đáng nói. Hắn không dám ở trước mặt nương nương nói chữ không, đành phải làm khó hạ nhân bọn họ, hôm nay chạy chuyến này, chính là Bệ hạ sợ nương nương ăn phải thứ gì đó hư bụng, nhưng lại không muốn chọc cho nương nương sinh khí, mới bảo hắn cố ý tới nhắc người Ngự Thiện Phòng.

Hắn trở lại Đại Nguyệt Cung, quả nhiên nhìn thấy Bệ hạ đang nhỏ giọng dỗ nương nương ăn gì đó, nương nương cũng phối hợp, chỉ là ăn không được hai miếng, đã phun đến không còn một mảnh. Nhìn mặt Bệ hạ trắng bệch, phảng phất còn thống khổ hơn nương nương.

Thấy Bệ hạ không có tâm tình để ý đến hắn, hắn thành thật đứng trong một góc, chờ đợi Bệ hạ sai bảo.

Lấy thân phận của hắn, ban đêm đã không cần gác đêm ngoài điện. Nhưng làm nô tài, sao có thể cách Bệ hạ quá xa, nếu bị tiểu tể tử khác thay thế, vậy mấy năm nay Vương Đức hắn lăn lộn vô ích trong cung.

Lúc long tử ở trong bụng nương nương khoảng bảy tám tháng, ban đêm nương nương luôn ngủ không an ổn, đoạn thời gian kia hắn có thể nghe được tiếng Bệ hạ ở trong phòng bồi nương nương nói chuyện, có đôi khi kể chuyện xưa dân gian cho nương nương nghe, có khi kể chuyện bát quái trong nhà đại thần nào đó cho nương nương nghe.

Đáng thương Bệ hạ đường đường là Vua của một nước, quân tử phong lưu, vì dỗ nương nương cao hứng, thế nhưng cũng học những người những phụ nhân ba hoa, bàn tán việc riêng của người khác.

Sau khi long tử trong bụng nương nương được chín tháng, Bệ hạ liền không thích ở trên triều nghe các đại thần các cãi cọ đấu võ mồm, chuyện đầu tiên làm sau hạ triều là chạy về hậu điện, kéo tay nương nương lải nhải không yên.

Cái gì nếu như cảm thấy không thoải mái, nhất định phải phái người thông báo với hắn, mặc kệ hắn ở đâu.

Từ lúc Hoàng Hậu mang thai đến giờ, Bệ hạ đã tìm không ít y nữ cùng ma ma đỡ đẻ chuẩn bị, bát tự không tốt, mệnh cách không tốt, lúc đỡ đẻ gặp được trường hợp khó sinh, đều bị gạch tên. Trạng thái khẩn trương này, thật không biết rốt cuộc là Bệ hạ sinh hài tử, hay nương nương sinh hài tử.

Tháng năm Thành An năm thứ tư, Kinh thành đã gần một tháng không có mưa, cũng may trong Kinh thành có đường sông rộng lớn, cũng không có phát sinh nạn hạn hán, chỉ là cây nông nghiệp bởi vì thiếu nước, mọc không tốt lắm.

Trong lúc Bệ hạ cùng các triều thần thương thảo chuyện tưới tiêu, Đại Nguyệt Cung đột nhiên phái người tới báo, nương nương muốn sinh.

Bệ hạ vừa nói một nửa vứt bỏ triều thần, cả người giống như mọc cánh, từ trên long ỷ chạy ra ngoài, chờ hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tàn ảnh thoảng qua cửa đại điện.

Vương Đức lấy mạng mình ra thề, đời này hắn chưa thấy ai chạy trốn nhanh như vậy.

"Chư vị đại nhân, Hoàng Hậu nương nương dựng dục long tử, chính là niềm vui của quốc gia, mời chư vị đại nhân trở về đi." Hắn khom người hành lễ với các triều thần.

Nhưng đại thần mặt mày đứng đắn đó không ai rời đi, lấy lý do "Lo lắng cho Hoàng Hậu" quang minh chính đại ở lại.

Đều là xem náo nhiệt.

Vương Đức từ trong đám người thấy được Tĩnh Đình Công cùng Tĩnh Đình Công Thế tử gấp đến độ xoay quanh, đưa họ vào nội cung.

Sau đó hắn thấy ba nam nhân ở cạnh nhau, như lừa bộ cà rốt trên đầu, xoay vòng vòng ở thiên điện. Hắn lại nhìn phòng sinh không chút động tĩnh nào, yên lặng cúi đầu.

Làm thái giám, luôn phải dưỡng thành thói quen không nên xem thì không xem.

"Phụ thân, sao tỷ tỷ không kêu đau?"

"Ta chưa từng sinh qua, sao ta biết?" Ban Hoài lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, "Năm đó lúc mẫu thân ngươi sinh ngươi, ngao suốt một ngày một đêm mới đem ngươi sinh ra, hẳn là không nhanh như vậy."

"Nhạc phụ," Sắc mặt Dung Hà trắng bệch nhìn Ban Hoài, "Nhạc mẫu năm đó, cũng an tĩnh như vậy sao?"

"Cũng không phải," Ban Hoài sờ mũi, "Năm đó nàng an ủi mười tám đời tổ tông Ban gia chúng ta." Ông nhớ sau khi Ban Hằng được sinh ra, Âm Thị sinh xong hài tử không còn sức lực, còn thuận tay cho ông một cái tát.

Một cái tát kia cũng không mạnh, nhưng nhìn nữ nhân tiều tụy trên giường, ông liền hạ quyết tâm không sinh hài tử nữa.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, nghĩ đến nữ nhi mình yêu thương nhiều năm, lại phải chịu tội như vậy, ông lại thấy Dung Hà có chút không vừa mắt. Nhưng nghĩ đến hắn là Hoàng Đế, ông cảm thấy nên khống chế cảm xúc một chút.

"Mười tám đời tổ tông......" Ban Hằng quay đầu nhìn Dung Hà, nếu tỷ tỷ an ủi mười tám đời tổ tông Dung gia, Bệ hạ sẽ không tức giận chứ?

Dung Hà lúc này, không thể chú ý đến tâm tình của nhạc phụ và cậu em vợ, hắn đi vòng vòng trong phòng, thỉnh thoảng lại đến gần cửa nhìn trộm. Lúc nãy Ban Họa uống nửa chén canh gà, nhìn chén không được bưng ra, ba nam nhân đều thở phào nhẹ nhõm.

"Bệ hạ," Vương Đức thấy mặt mũi Bệ hạ trắng bệch đến sắp té xỉu, nhịn không được mở miệng khuyên giải, "Ngài không cần quá lo lắng, có Quốc Công phu nhân ở bên trong, nương nương có nàng bên cạnh, nhất định sẽ không có việc gì."

Trong cung không có nữ quyến khác, mẫu thân Bệ hạ lại mất sớm, cho nên Tĩnh Đình Công phu nhân hay tiến cung chiếu cố nương nương, như vậy Bệ hạ cũng có thể yên tâm một chút.

"Ngươi nói đúng, có nhạc mẫu ở trong, trẫm cũng yên tâm một chút." Dung Hà ngơ ngẩn gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn bao nhiêu.

Thấy Bệ hạ như vậy, Vương Đức cũng không khuyên nữa, nói gì nữa cũng vô dụng, bởi vì hắn thật sự nhìn không ra Bệ hạ có chỗ nào yên tâm.

Sau nửa canh giờ, Ban Hằng lại nhịn không được hỏi: "Phụ thân, sao còn chưa ra?"

"Ngươi gấp cái gì, sớm......"

Tiếng khóc trẻ con từ phòng trong truyền ra, tiếng khóc vô cùng vang dội, ngay cả nóc nhà cũng chấn động.

"Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương mừng sinh được một tử."

Sinh, sinh? Ban Hằng ngây ngốc vọt ra cửa, bị cung nữ canh giữ ở cửa ngăn lại: "Thế tử, ngài không thể vào."

Ban Hằng vội dừng lại, cậu cao hứng đến choáng váng, lúc này không thích hợp đi vào.

"Nương nương thế nào?"

"Nương nương mọi thứ đều ổn."

Ban Hằng thấy Dung Hà từ cửa đi vào, ai khuyên cũng không nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười. Quay đầu nhìn phụ thân, nào ngờ phụ thân lại ngồi xổm trước cửa lau nước mắt, "Phụ thân, người sao vậy?"

"Ta cao hứng." Ban Hoài lau nước mắt, chỉ ra ngoài, "Trời mưa."

Ban Hằng nhìn theo hướng tay Ban Hoài, trời thật sự mưa, trận mưa này khá lớn, toàn Kinh thành đều bao phủ trong thời khắc trời hạn gặp mưa.

Tục ngữ nói, long hành có vũ. Tiểu hoàng tử ngay lúc trời hạn gặp mưa sinh ra, nhiều người thấy, đây là tượng trưng cho long tử, triều đình đều là âm thanh vui mừng.

Mọi người nhìn ra được Bệ hạ có bao nhiêu coi trọng Tiểu Hoàng tử, không chỉ tự mình treo cung, còn tự mình chiếu cố Hoàng tử, ngày ngày đi thăm Hoàng Hậu đang ở cữ, đây là chuyện rất nhiều nam nhân đều không làm được.

Hài tử chưa đầy tháng, ngoại trừ khóc chính là ngủ, rất nhiều nam nhân ngày thường đi nhìn vài lần, những chuyện khác khác đều mặc kệ, giống Bệ hạ tự tay làm lấy, tuy rằng không thường thấy, cũng có thể khen một câu tấm lòng từ phụ.

Ở cữ rất nhiều thức ăn đều phải kiêng, Ban Họa ăn uống không tốt lắm, vừa thấy thang thang thủy thủy liền đau đầu, cố tình Dung Hà luôn nghĩ cách để nàng uống, hôm nay nàng thật sự phiền đến không được, lại hất cái chén trong tay xuống đất.

Thực ra ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao sau khi sinh hài tử, tính tình ngược lại có chút không tốt.

"Họa Họa," Dung Hà nắm lấy tay nàng, "Có nóng không?"

Nhìn hắn vẻ quan tâm trên mặt hắn, Ban Họa xoa xoa trán, "Ta không sao."

"Không thích ăn thì không ăn, đừng tức giận hỏng thân thể," Dung Hà nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Là ta không đúng, nàng không thích ăn, không nên ép nàng ăn."

"Thực xin lỗi, ta......"

"Ngốc," Dung Hà cười duỗi tay nhéo mũi nàng, "Nàng chỉ là quá mệt mỏi, hài tử có ta chăm sóc, nàng đừng lo lắng. Hết thảy đều lấy thân thể nàng làm trọng, nếu nàng lộng hỏng thân thể, mới là thực xin lỗi ta."

Ban Họa sờ mặt mình, "Người khác đều nói, nữ nhân sinh hài tử xong sẽ trở nên khó coi, có phải ta trở nên khó coi hay không?"

"Đẹp, nàng vẫn luôn đẹp," Dung Hà nhéo nhéo gương mặt thủy nộn của nàng, "Nếu nàng đi ra ngoài, người không quen biết sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ mười tám, đâu giống đã từng sinh hài tử."

Ban Họa cười nhéo eo hắn, "Lại nói lời dễ nghe."

"Ta khi nào đã lừa nàng?" Dung Hà ủy khuất nhìn Ban Họa, "Nương tử của ta, chính là đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ, ta có nói sai sao?"

Ban Họa chớp mắt: "Bọn họ nói không sai, bởi vì phu quân ta, cũng đẹp hơn tất cả nam nhân trong thiên hạ."

Trong lòng Dung Hà ấm áp, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Ban Họa, chờ sau khi nàng ngủ, mới đứng dậy ra sau điện.

"Bệ hạ, Thạch đại nhân vừa cầu kiến."

Dung Hà gật đầu, thay y phục đến ngự thư phòng.

Thạch Tấn chờ ngoài ngự thư phòng thấy Dung Hà xuất hiện, vội hành lễ với hắn.

"Thạch ái khanh không cần đa lễ," Dung Hà tiếp nhận thư tín trong tay hắn, đại khái sau khi xem xong, mỉm cười gật đầu, "Không tồi, Thạch ái khanh làm rất tốt."

"Vi thần thẹn không dám nhận."

Thấy Thạch Tấn tựa hồ còn có chuyện muốn cầu, Dung Hà nhướng mày: "Không biết Thạch đại nhân còn có chuyện gì?"

"Vi thần muốn cầu Bệ hạ một ân điển, xin Bệ hạ đặc xá xá muội chịu tội, cho phép vi thần tiếp nàng hồi Kinh." Thạch Tấn từng lén đi tìm hồ sơ sung quân đến Tây Châu, nhưng bởi vì triều đại thay đổi, rất nhiều tư liệu phạm nhân tiền triều, trong Kinh thành đã không có ghi lại, nếu muốn tìm được muội muội, cần có quan viên địa phương Tây Châu xuất lực mới được. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần hắn cùng Tây Châu quan viên có qua lại, Bệ hạ nhất định sẽ phát hiện, hắn sợ Bệ hạ sẽ hiểu lầm hắn cùng quan viên địa phương cấu kết, đành phải mở miệng hướng cầu Dung Hà ân điển.

"Muội muội của Thạch ái khanh?" Dung Hà trầm ngâm một lát, "Chính là Thạch Phi Tiên phái người ám sát nhạc phụ của trẫm?"

"Dạ......" Thạch Tấn chắp tay nói, "Mấy năm nay thần từng điều tra, hung phạm phía sau màn ám sát Tĩnh Đình Công, có thể là người khác, xin Bệ hạ minh giám."

"Có thể Thạch khanh đã quên một chuyện," Biểu tình trên mặt Dung Hà có chút sơ đạm, "Án tử năm đó, là do trẫm và các vị đại khác nhân cùng thẩm tra, lệnh muội cũng nhận tội, chỉ vì ngươi cảm thấy không thể, liền miễn nàng chịu tội, chẳng phải sẽ làm ủy khuất Hoàng Hậu và nhạc phụ của trẫm?"

Lúc này Thạch Tấn mới nhớ tới, án tử năm đó, Dung Hà cũng là một trong những người phụ trách. Sắc mặt hắn tái nhợt quỳ trước mặt Dung Hà, "Xin Bệ hạ làm rõ."

"Án tử năm đó rốt cuộc có điểm đáng ngờ hay không, chỉ có Vân Khánh Đế mới biết được, bởi vì những chứng cứ trẫm tra được, đều có liên quan đến lệnh muội," Ngữ khí của Dung Hà hơi ôn hòa, dường như có chút mềm lòng, "Nếu ngươi đau lòng muội muội, có thể nhờ người chiếu cố nàng nhiều hơn."

Bỗng nhiên, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích: "Trẫm nhớ Tạ Khải Lâm cùng lệnh muội có vài phần giao tình, lại vừa vặn nhậm chức Tri châu Tây Châu, ngươi nhờ hắn chú ý nhiều hơn, là được."

"Lúc vi thần tiến cung, có gặp Tạ đại nhân." Trong lòng Thạch Tấn hơi buông lỏng, chỉ cần Bệ hạ nguyện ý để hắn lén nhờ người chiếu cố muội muội là được.

"Ân." Dung Hà gật đầu, "Ngươi lui ra đi."

"Vi thần cáo lui."

Thành An năm năm, đại lễ một tuổi của Hoàng tử trưởng, bị gọi "Bao quanh" suốt một năm hắn rốt cuộc có một cái tên đứng đắn, Dung Thăng.

Là nữ chủ nhân duy nhất trong hậu cung, mẹ đẻ của Hoàng tử trưởng, mỗi tiếng nói cử động của Ban Họa đều được chú ý, nữ quyến nhà ai được nàng cười một cái, được nàng khích lệ một câu, đều là câu chuyện đề tài của các nữ quyến.

Đại lễ một tuổi của Hoàng tử trưởng được tổ chức vô cùng long trọng, các đồ vật chọn đồ vật trên nghi thức đoán tương lai, cũng đều được chọn lựa kỹ càng, không có đồ vật nào không nên xuất hiện.

Ban Họa ngồi ở ghế trên, nhìn bộ dạng nhi tử giống như viên thịt nằm trên thảm, nhìn đông nhìn tây, khẽ nói với Dung Hà: "Bệ hạ, lúc chàng còn nhỏ bắt cái gì?"

"Huyết ngọc bội, mẫu đơn đồ của danh sĩ tiền triều, còn có một cây bút," Dung Hà cười nhạt, "Đều là những ngoạn ý mất mặt."

Phu thê hai người đang nói, liền thấy xung quanh động đậy, hắn bò đến giữa thảm đặt mông ngồi xuống, thuận tay bắt đồ vật cách hắn gần nhất.

Một phen ngọc cung.

Lễ quan khen ngợi một trận, lời nói dễ nghe cuồn cuộn không ngừng từ miệng hắn nói ra. Có cung nhân tiến lên lấy ngọc cung trong tay Dung Thăng, nào ngờ hắn nắm qua chặt, căn bản không buông tay. Cung nhân không dám mạnh tay, đành phải bất đắc dĩ nhìn Đế Hậu hai người.

Ban Họa đứng dậy đi đến trước mặt Dung Thăng, duỗi tay: "Hoàng nhi, đưa cung cho mẫu thân, lại đi bắt cái khác."

Dung Thăng thấy người nói là mẫu thân, rốt cuộc cũng buông tay, còn dang hai tay để Ban Họa ôm.

"Chọn xong đồ vật lại ôm," hài tử vừa được một tuổi, còn chưa hiểu nhiều, nhưng với ý tứ mẫu thân muốn biểu đạt, lại miễn cưỡng hiểu được một chút. Dung Thăng thấy Ban Họa chỉ mặt đất, xoay người thuận tay bắt hai món đồ khác biệt, sau đó run rẩy từ dưới đất bò dậy, tiếp tục mở ra hai tay.

Ý tứ chính là: Con đã bắt được, bây giờ người nên ôm con.

Tay trái hắn lấy được chính là một thanh bút ngọc, tay phải là vật trang trí ngọc long, đồ vật rất nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu. Ban Họa nhớ đây là Ban Hằng chọn thật lâu trong nhà kho Ban gia, tìm được một khối ngọc tốt, cố ý nhờ thợ thủ công khắc nên.

Bút là văn, cung là võ, long là quyền thế.

Ngụ ý đúng là rất tốt, các đại thần khen đến ba hoa chích choè, mà Dung Thăng cũng đã sung sướng ở trong ngực phụ hoàng mẫu hậu cọ tới cọ lui, một lát kéo tay phụ thân, một lát lại hôn lên mặt mẫu hậu, ngẫu nhiên nhìn nhìn trang sức các xinh đẹp trên người các nữ quyến, những người khác không thể vào mắt hắn.

"Tiểu Điện hạ lớn lên thật đẹp, sau này không biết có bao nhiêu nữ nhi sẽ mê muội vì hắn," một nữ quyến nhỏ giọng nói với đồng bạn, "Làm cho người ta chỉ nhìn một cái, đã hận không thể đem hắn đoạt về nhà nuôi."

"Nương nương là đệ nhất mỹ nhân Đại Doanh, Bệ hạ chính là đệ nhất mỹ nam tử, hài tử của họ ......" Đồng bạn trộm nhìn một nhà ba người phía trên, nhịn không được vỗ vỗ tim đập gia tốc của mình, "Ai cũng giống thần tiên."

"Còn không phải là thần tiên sao," một nữ tử mặc cung trang hà sắc ngơ ngẩn gật đầu, "Nếu có thể nhìn mỗi ngày, thật là làm người chết cũng cam nguyện."

"Diêu tiểu thư, mấy tháng nữa ngươi sẽ thành đệ muội của nương nương, còn sợ không thể thường xuyên gặp Hoàng Hậu nương nương?" Phu nhân của Chu Thường Tiêu nghe như vậy, nhỏ giọng cười nói, "Mau tỉnh táo lại, nhìn đến choáng váng."

"Ngươi không hiểu," Diêu Lăng từ từ lắc đầu, "Có nhiều nữ nhân thành thân xong, liền sẽ bị sinh hoạt ma diệt đến ảm đạm thất sắc. Nương nương lại khác, nếu nói nàng lúc chưa thành thân, dạ minh châu là mỹ lệ, vậy bây giờ nàng chính là trân châu thế gian khó gặp, đẹp đến mức không thể dời mắt, người như vậy, ta nhìn cả đời, họa cả đời đều sẽ không chán."

Chu thiếu nãi nãi vội che miệng nàng lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng nói bậy, để cho người khác nghe được, còn tưởng rằng ngươi là vì Hoàng Hậu nương nương, mới gả cho Tĩnh Đình Công Thế tử."

"Sao có thể, trên người Ban thế tử, có linh khí giống như nương nương," Diêu Lăng cười cười, "Ta cảm thấy, cùng nhân sinh như vậy sống cùng nhau, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Lúc Chu thiếu nãi nãi chưa xuất giá, cùng Diêu Lăng giao tình không tồi, Chu Thường Tiêu và Ban Hằng lại là bạn tốt kề vai sát cánh, cho nên giao tình giữa hai người, cũng luôn thân mật như vậy. Bên ngoài đều nói Chu Thường Tiêu là hoàn khố, nhưng Chu thiếu nãi nãi lại cảm thấy cuộc sống sau khi thành thân rất khoái hoạt, không cần có chú ý quy củ nề nếp khắp nơi, trong phòng cũng không có tiểu thiếp lung tung rối loạn, phu quân lại là người vừa hài hước lại không hạ lưu, cuộc sống này tốt hơn trong tưởng tượng của nàng.

Ban thế tử cùng phu quân nàng giao hảo, lại là đệ đệ của Ban Hoàng Hậu, nghĩ đến cũng không phải người xấu.

"Linh khí hay không linh khí ta không hiểu," Chu thiếu nãi nãi cười nói, "Ta chỉ biết là, chuyện tốt của ngươi gần đến."

Gương mặt Diêu Lăng ửng đỏ, "Vậy ngươi còn không mau chuẩn bị đại lễ."

Ban Họa và Dung Hà chơi cùng hài tử một hồi, thấy hài tử ngủ rồi, liền bảo bà vú ôm hài tử xuống. Vẫn là yến hội không có gì mới, sau khi yến hội kết thúc, Ban Họa cố ý giữ Âm Thị và Ban Hằng lại.

"Mẫu thân, tháng sau Hằng đệ sẽ thành thân, ta đã chuẩn bị vài thứ, để Hằng đệ làm sính lễ, cũng coi như cho Diêu gia mặt mũi," Ban Họa nhìn Ban Hằng hơi đỏ mặt, "Sao vậy, cuối cùng biết cũng biết xấu hổ?"

"Tỷ, đồ vật trong nhà còn rất nhiều, tỷ chuẩn bị những thứ này làm gì?" Ban Hằng sờ chính mặt mình, cười gượng nói, "Tỷ thân là Hoàng Hậu, tư khố không có đồ vật tốt sao được?"

"Tư khố của Bệ hạ đều do ta quản, ta còn có thể thiếu đồ sao?" Ban Họa không khỏi phân trần đưa danh sách cho Ban Hằng, "Người gả đến nhà chúng ta, đệ phải tốt với người ta, khuê nữ người ta nuôi mười mấy năm gả cho đệ, là để cho đệ yêu thương, cùng đệ sinh hoạt, đừng học những thứ lung tung rối loạn kia, nếu không ta sẽ tự mình đánh gãy chân đệ."

"Tỷ, đệ là hạng người như vậy sao?" Ban Hằng nói, "Đệ có tỷ tỷ như tỷ, sao lại không biết như đối xử với nương tử của mình thế nào. Tuy rằng dung mạo của cô nương Diêu gia không bằng tỷ, nhưng cũng rất có ý tứ, tỷ yên tâm đi, đệ nhất định sẽ tốt với nàng."

"Đệ đó nha," Ban Họa bật cười, duỗi tay sửa vạt áo của cậu, ngữ khí ôn hòa nói, "Đảo mắt đệ đã hai mươi tuổi."

Tựa hồ một ngày trước đệ đệ còn là tiểu thí hài phấn nộn, đi theo phía sau nàng, chốc lát đã lớn.

"Tỷ......" Ban Hằng cao hơn Ban Họa nửa cái đầu, nhưng vẫn cong chân, để tỷ tỷ sửa sang lại vạt áo cho mình dễ dàng hơn.

"Được," Ban Họa buông tay ra, cười nói, "Đệ đệ của ta, rốt cục đã trưởng thành."

Ban Hằng vuốt ve vạt áo Ban Họa được sửa lại, ngây ngốc cười theo.

Âm Thị nhìn đôi nhi - nữ của mình, đỏ hốc mắt cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình