Chương 95
"Nàng thật sự nói như vậy?"
"Vâng." Thống lĩnh cấm vệ quân thấy biểu tình của Bệ hạ phức tạp, "Còn có, thuộc hạ phát hiện, Nhị hoàng tử phi cùng Phúc Nhạc quận chúa tựa hồ có ân oán cũ."
"Ngươi đã quên, lão Nhị Tạ gia từng từng có hôn ước với Phúc Nhạc Quận chúa, sau đó lại cùng người bỏ trốn, hôn ước hai nhà Tạ - Ban liền trở thành phế thải, người hai nhà cũng từ thông gia biến thành kẻ thù." Ân oán hai nhà lúc trước, là Hoàng Đế ông kéo thiên giá, trong tối ngoài sáng đều che chở người của Ban gia, sau chuyện này, thanh danh của Tạ gia ở Kinh thành liền kém đi rất nhiều.
"Người Tạ gia không đủ quyết đoán, không ít ý tưởng, lại to gan," Vân Khánh Đế chắp tay sau lưng, "Nếu không phải Nhị Hoàng tử thật sự quá mức hoang đường, trẫm cũng không muốn tìm cho hắn một nhạc gia như vậy."
Ông chướng mắt người Tạ gia, nhưng lại tìm cho nhi tử của mình chính phi xuất thân từ Tạ gia, tâm tính như vậy, làm cho người ta có loại cảm giác Nhị Hoàng tử là ông nhặt ngoài cung về.
Nói ông bất công Thái tử, nhưng những ngày tháng hiện giờ của Thái tử cũng không quá tốt, bị cấm ở nơi một tấc vuông như Đông Cung kia, tiếp thu phê bình bốn phương tám hướng.
Thống lĩnh cấm vệ quân không nói gì, bởi vì hắn biết Bệ hạ cũng không cần thủ hạ nói nhiều. Thân là Thống lĩnh cấm vệ Hoàng Cung, hắn còn có một tầng thân phận khác, kia đó là thống lĩnh đội mật thám của Bệ hạ.
Những chuyện không thể lộ ra bên ngoài, đều do hắn làm.
Người bên ngoài lấy một cái tên cho mật thám bọn hắn, hắc y vệ. Bởi vì lúc bọn họ xuất hiện, thường vô thanh vô tức, cho dù có người thấy, bọn họ cũng ăn mặc hắc y, mang khăn che mặt màu đen, sẽ không để cho người khác nhận ra.
Đại Lang Tạ gia Tạ Trọng Cẩm phái người ám sát Ban Hoài, điều này làm cho hắn không hiểu, đấu tranh giữa các quý tộc từ khi nào trở nên đơn giản thô bạo như thế?
Càng làm cho hắn không hiểu chính là, Bệ hạ vì sao lại giúp đỡ Tạ Trọng Cẩm xử lý dấu vết lộ ra? Thân là Đế Vương, phương pháp xử trí triều thần không nghe lời có rất nhiều, vì sao phải lựa chọn cách này? Như vậy đã đem Ban gia cùng Thạch gia kéo xuống nước, còn để cho hung thủ ung thật sự dung ngoài vòng pháp luật.
Không phải nói Bệ hạ vô cùng sủng ái Ban gia?
Loại chuyện lợi dụng Ban gia đem Thạch gia kéo xuống nước này, lại làm cho Tạ gia không dính chút nước bẩn nào, không giống như sủng ái.
"Trẫm nhiều hậu bối như vậy, chỉ có Phúc Nhạc Quận chúa hợp tâm ý trẫm nhất."
Đúng vậy, vị Quận chúa này hợp tâm ý ngài như thế, lúc ngài hố cha người ta, không cảm thấy có lỗi sao sao?
"Ai," Vân Khánh Đế đột nhiên thở dài một tiếng, trên gương mặt già nua tràn đầy mỏi mệt, "Đáng tiếc nàng không phải hài tử của ta, lại không phải binh sĩ, nếu không dưới trướng trẫm sẽ có thêm một đại tướng quân."
"Thôi, Nhị Hoàng tử hoang đường như thế, trẫm cũng nên làm cho hắn thu hồi tâm." Vân Khánh Đế thấy thống lĩnh nửa ngày không nói chữ nào, cũng không có hứng thú nói chuyện.
Một ngày sau, Vân Khánh Đế nghĩ hai đạo thánh chỉ, làm cho Lễ Bộ quan viên đương triều đọc. Hắn lão nhân gia phong Nhị Hoàng tử làm Ninh Vương, tấn Thành An Bá Dung Hà làm Thành An Hầu.
Sau khi Nhị Hoàng tử giám quốc, hắn được phong làm Vương gia là chuyện mọi người đã sớm đoán được, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng thật ra Thành An Bá...... Sao lại bị đánh một trận còn biến thành Thành An Hầu?Nếu trên đời có chuyện tiện nghi như vậy, bọn họ cũng hận không thể bị đánh một trận.
Bất quá loại đồ vật tước vị này, không phải muốn có là có thể có, đại gia cũng không rõ Bệ hạ nháo thế nào, hơn mười ngày trước mới đem Dung Hà đánh đến không thể xuống giường, bây giờ lại thăng tước vị cho người ta một cách khó hiểu, chẳng lẽ là vì hối hận, nên bồi thường cho Dung Hà?
Việc này không thích hợp, không có đạo lý Diêu Thượng Thư và Dung Hà cùng nhau bị đánh, kết quả được bồi thường chỉ có một mình Dung Hà. Tổng không thể bởi vì Dung Hà đẹp, tâm nhãn Bệ hạ có thể thiên thành như vậy?
"Các ngươi cũng đừng đoán," Trường Thanh Vương thưởng thức cây quạt, phong lưu phóng khoáng, "Ta nghe nói một chuyện."
"Chuyện gì?" Các quan viên tò mò quay đầu lại, thấy người nói chuyện là Trường Thanh Vương, cảm xúc tò mò trong lòng càng nhiều thêm.
Nói thế nào Trường Thanh Vương cũng là hoàng thân quốc thích, hắn nhất định có thể biết được một ít những bí văn Hoàng gia mà người khác không biết.
Thấy vẻ mặt tò mò của các quan viên, Trường Thanh Vương thu quạt lại, nhẹ nhàng gõ lòng bàn tay, vẻ mặt thần bí: "Tục truyền, hôm qua Bệ hạ triệu kiến Phúc Nhạc Quận chúa."
Triệu kiến Phúc Nhạc Quận chúa, cùng Thành An Bá...... Thành An Hầu có quan hệ gì?
Lúc đầu mọi người còn chưa phản ứng kịp, nhưng nhìn vẻ mặt thần bí tươi cười kia của Trường Thanh Vương, bọn họ đột nhiên nghĩ đến, Thành An Hầu hiện tại chính là vị hôn phu của Phúc Nhạc quận chúa, xem ra, cũng có thể xem như nửa Ban gia.
Toàn bộ trên dưới Kinh thành, ai không biết trong số những vãn bối Bệ hạ thương yêu nhất, Phúc Nhạc Quận chúa tuyệt đối là một trong số đó. Ngay cả những Quận chúa cùng với thứ xuất Công chúa họ Tưởng cung không được Bệ hạ yêu thích như nàng, thậm chí còn có thể cùng An Nhạc Công chúa Bệ hạ sủng ái nhất phong hào có một chữ tương đồng, đây là hoàng thân quốc thích bình thường có thể có đãi ngộ sao?
Với địa vị hiện tại của Ban gia, đã không còn chỗ nào phong, nhưng Bệ hạ thật sự quá mức thích Quận chúa Ban gia, vậy phải thưởng thế nào? Dù sao Dung Hà là vị hôn phu của Phúc Nhạc Quận chúa, vậy thì thưởng cho Dung Hà đi, dù sao phu vinh thê quý, tước vị của Dung Hà càng cao, đối với Ban Họa mà nói cũng là chuyện tốt.
Thân phận Bá gia quá thấp, lại đánh mất mặt mũi, sẽ hại Phúc Nhạc Quận chúa mất mặt mũi?
Không quan hệ, thăng tước vị!
Các quan viên suy nghĩ cẩn thận điểm này, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, nam nhân cưới một phu nhân ghê gớm, nhân sinh có thể phấn đấu ít mười năm.
Nhìn lại những lợi ích thực tế hiện tại Dung Hà có được, nghĩ đến người Tạ gia thiếu chút nữa cùng Ban gia kết thân, mọi người không tránh khỏi nổi lên vài phần trào phúng. nhân vật duy nhất hiện tại Tạ gia có thể dựa vào, chính là nữ nhi làm Vương phi, còn lại đều là lão lão, tàn tàn, phế phế, trừ phi Nhị Hoàng tử đăng cơ còn nắm giữ đại quyền trong triều, nếu không đời này Tạ gia cũng cũng chỉ có thể như vậy.
Vốn dĩ cho rằng hai nhi tử Tạ gia đã xem như không tồi, nào biết lão đại vừa hồi Kinh đã bị mất chức quan, lão Nhị càng hoang đường tới cực điểm, làm ra loại chuyện bỏ trốn, đắc tội Ban gia lại dẫn tới Bệ hạ bất mãn, từ đây thanh danh xuống dốc không phanh, hảo cô nương nhà ai dám gả đến Tạ gia bọn họ?
Chưa nói Nhị Hoàng tử có thể đăng cơ vì đế hay không, đem triều chính chặt chẽ cầm giữ ở trong tay, chỉ sợ...... Khó.
Trong phủ Thành An Bá, Dung Hà phát hiện đại phu đổi dược cho hắn đã đổi người, đại phu này tương đối còn trẻ, hơn nữa hắn cũng chưa từng gặp qua, nếu không phải do hộ vệ Ban gia đích thân đưa đến, hắn đại khái sẽ không tin tưởng người này là đại phu do Ban gia dưỡng.
"Sư phó của tại hạ cùng Tào đại phu đến phủ Diêu Thượng Rhư trị thương, bởi vì miệng vết thương của Bá gia khôi phục tương đối tốt, cho nên sư phó mới dám để cho tại hạ tới đổi dược cho ngài," Đại phu một bên rịt thuốc cho Dung Hà, một bên nhỏ giọng nói, "Bá gia, vết thương của ngài khôi phục rất thốt, có thể dựa theo phương thuốc của sư phó tại hạ uống bổ khí dưỡng huyết."
"Làm phiền." Dung Hà gật đầu với hắn.
"Không dám." Đại phu vội hành lễ lại, quay đầu cất thuốc vào hòm thuốc, còn chưa kịp nói cáo từ, đã nghe hạ nhân Dung gia nói, lễ quan trong cung tới tuyên chỉ.
Dung Hà phủ thêm áo ngoài, để hạ nhân đỡ hắn đi chính sảnh.
Quan viên uyên chỉ đến từ Lễ Bộ, hắn thấy Dung Hà đi ra, chào hỏi cùng hắn trước mới nói: "Dung đại nhân, trước tiên chúc mừng ngài."
"Không biết...... Ta có chuyện gì vui?" Dung Hà nhìn thánh chỉ trên tay hắn, định quỳ xuống, nhưng lại bị quan viên Lễ Bộ đỡ dậy.
"Dung đại nhân, Bệ hạ nói, do trên người ngài có thương tích, đặc biệt cho phép ngài đứng nghe chỉ."
"Việc này sao được," Dung Hà làm bộ muốn quỳ, Lễ Bộ quan viên đỡ lấy hắn nói, "Dung đại nhân, đây chính là khẩu dụ của Bệ hạ, nếu ngài quỳ xuống, chẳng phải là lãng phí một mảnh tâm ý của Bệ hạ?"
"Ai," Dung Hà hướng về phía Hoàng cung ôm quyền, "Đa tạ Bệ hạ săn sóc."
Lễ Bộ quan viên cười cười, mới mở thánh chỉ, nghiêm túc tuyên chỉ.
Nửa đoạn trước của thánh chỉ, dùng các loại lời khen khích lệ đức hạnh cùng năng lực của Dung Hà, cuối cùng đến trọng điểm, chính là Hoàng Đế muốn thăng Dung Hà thành Hầu gia.
Dung Hà thật sự không ngờ sẽ nhận được một phần thánh chỉ như vậy, hắn sửng sốt một chút, mới hành lễ tạ ơn.
"Chúc mừng Dung Hầu Gia," Lễ Bộ quan viên hành lễ một cái với Dung Hà, tươi cười ôn hòa.
"Làm phiền đại nhân đi một chuyến." Dung Hà đáp lễ, Đỗ Cửu phía sau hắnđưa túi tiền cho các quan viên Lễ Bộ đi cùng, gọi là tiền trà. Loại tiền này, tất cả mọi người đều sẽ không cự tuyệt, cũng coi như là dính không khí vui mừng.
Quan tuyên chỉ cao hứng rời đi, được hạ nhân Dung phủ một đường đưa đến cổng lớn, hắn ngồi trên lưng ngựa, nói với một thái giám phẩm cấp cao đi cùng: "Phong tư của Dung Hầu Gia, cho dù bị thương, cũng không tổn hại vài phần nha."
"Còn không phải sao," Thái giám này thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, cười rộ lên rất thảo hỉ, trong cung cơ hồ không có bao nhiêu người dám đắc tội hắn, bởi vì hắn có một hảo sư phó, đại nội tổng quản Vương Đức, gọi là Vương Hỉ Tử, nghe nói cái tên nay là do Hoàng Hậu nương nương tự mình lấy, "Tạp gia cảm thấy, Dung Hầu Gia một thân khí khái, làm cho người ta kính nể."
Hai người nhìn nhau cười, lại không đề cập tới chuyện Dung Hà bị phạt.
"Ai da." Vương Hỉ Tử bỗng nhiên hô to một tiếng, vỗ vỗ con ngựa, lui sang một bên.Tiểu thái giám phía sau thấy thế, sôi nổi làm theo, cho dù không biết xảy ra chuyện gì.
Quan tuyên chỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới biết được vị Vương công công rất có mặt mũi này vì sao lại vội vàng né tránh, thì ra Phúc Nhạc Quận chúa đang cưỡi ngựa đến.
Quan tuyên chỉ chỉ là một tiểu quan Lễ Bộ ngũ phẩm, số lần có thể nhìn thấy Phúc Nhạc Quận chúa cũng không nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thấy con ngựa trắng mà Phúc Nhạc Quận chúa cưỡi kia, hắn liền biết đối phương thân phận không thấp, bởi vì loại ngựa này là ngựa được tiến cống, thân phận không đủ cao, quý tộc không đủ được sủng ái, cho dù cầu cũng cầu không được, cho dù cầu được, cũng không dám cưỡi trên đường cái.
"Nô tài bái kiến Phúc Nhạc Quận chúa." Vương công công nhảy xuống ngựa, ân cần hành lễ với Ban Họa, cũng mặc kệ Ban Họa có nghe giọng hắn hay không.
"Hu."
Ban Họa dừng lại, nàng cúi đầu nhìn người trẻ tuổi mặc y phục thái giám màu xanh đậm, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, liền nói: "Ngươi chính là Vương Hỉ Tử công công hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương."
"Quận chúa vẫn nhớ rõ nô tài, thật là tam sinh hữu hạnh," Vương Hỉ Tử vẻ mặt kinh hỉ, hai mắt nhìn Ban Họa sáng lên, "Không dám gánh hai chữ công công, Quận chúa kêu nô tài Tiểu Hỉ Tử là được." Nói được khó nghe một ít, nếu có thể được Phúc Nhạc Quận chúa nhớ kỹ tên, đó cũng là vinh hạnh của hoạn quan bọn họ.
Người trong cung, ai mà không mắt xem lục lộ tai nghe bát phương, nương nương nào được Hoàng Thượng sủng ái, Hoàng tử Công chúa nào tính tình không tốt, Bệ hạ có kiêng kị gì, hoàng thân quốc thích nào ở trước mặt Đế Hậu có thể diện nhất, phàm là thái giám cung nữ có điểm môn đạo, đối với các tin tức này đều hiểu biết vô cùng rành mạch.
Tỷ như vị Phúc Nhạc Quận chúa này, là người không nên đắc tội nhất, bọn họ thà rằng đắc tội Công chúa thứ xuất, cũng không dám làm cho vị quý chủ tử này không cao hứng. Hai năm trước, có một cung nữ không có mắt phê bình hôn sự của Phúc Nhạc Quận chúa, sau khi bị Phúc Nhạc Quận chúa phát hiện, Phúc Nhạc quận chúa chỉ nhìn nàng ta một cái, cái gì cũng không nói. Nhưng từ đó về sau, cung nữ này vốn dĩ có chút thể diện, liền đi làm thô sử cung nữ, vài ngày trước hắn có nhìn thấy nàng ta, vừa già vừa xấu, nào còn kiều nộn như hai năm trước?
Việc này không phải Phúc Nhạc Quận chúa làm khó nàng, mà là có người biết Phúc Nhạc Quận chúa không cao hứng, cố ý đến chỗ Hoàng Hậu nương nương cáo trạng, mượn việc này lấy lòng Hoàng Hậu nương nương cùng Phúc Nhạc Quận chúa. Người trong hậu cung quản không được miệng của mình, rơi vào kết cục gì, cũng không kỳ quái.
Nói nhàn thoại người khác, nhọc lòng quần áo trang sức, đó là sinh hoạt của các tiểu thư quý tộc, làm cung nữ dám như vậy, đó là tính tiểu thư mệnh nha hoàn, tìm đường chết cũng không chọn ngày.
Ngay cả sư phó Vương tổng quản cũng từng cố ý nói cho hắn một số quý chủ tử không thể đắc tội, Phúc Nhạc Quận chúa chính là tuyệt đối không thể đắc tội, gần đây sư phó còn cố ý nhắc lại một lần, ân cần dạy bảo, nhìn thấy Phúc Nhạc Quận chúa phải cung kính một chút, ân cần một chút.
Tuy hắn không hiểu nguyên nhân, nhưng lời sư phó nhà mình nói, tự nhiên sẽ không hại hắn, hắn cứ làm theo là được.
"Qua vài năm nữa, ta nên kêu ngươi là Đại Hỉ Tử," Ban Họa thấy bộ dáng ân cần này của Vương Hỉ Tử, không nhịn được cười, "Các ngươi đây là đang đi đâu?"
"Nô tỳ gần đây ở Đại Nguyệt Cung hầu hạ, may mắn bồi Lễ Bộ đại nhân tới tuyên chỉ cho Thành An Hầu, vừa từ Thành An Hầu phủ ra." Vương Hỉ Tử nói xong hành một đại lễ với Ban Họa, "Chúc mừng Quận chúa."
Ban Họa đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu lời nói của hắn: "Thành An Hầu, hắn thăng tước vị?"
"Bẩm Quận chúa, xác thật như thế. Vương Hỉ Tử cười ha hả đáp lời.
"Thì ra là thế," Ban Họa móc ra một túi tiền ném cho Vương Hỉ Tử, "Tặng cho ngươi dùng trà."
"Tạ Quận chúa thưởng." Vương Hỉ Tử ôm túi tiền, ngẩng đầu lên, Phúc Nhạc Quận chúa đã cưỡi ngựa đi xa, các hộ vệ cưỡi ngựa chỉnh tề theo sau nàng, nhìn cực kỳ khí phái.
Đây mới là quý nữ đại gia, ra tay thật là hào phóng.
Trở về cung, Vương Hỉ Tử liền đến tìm Vương Đức, đem những chuyện hôm nay kể cho Vương Đức nghe. Nói xong, hắn còn mang túi tiền Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc quận chúa thưởng hiếu kính Vương Đức.
"Nếu là Hầu gia cùng Quận chúa thưởng, ngươi cứ thu," Vương Đức không có nhận, chỉ cười nói, "Ngươi có thể ở trước mặt Phúc Nhạc Quận chúa được quen mắt, vậy đó là phúc khí của ngươi. Vị này......" Hắn ý vị thâm trường nói, "Là một quý nhân."
Vương Hỉ Tử nghĩ, xuất thân thế gia, huyết mạch cao quý, lại có một vị hôn phu nổi danh thiên hạ, đương nhiên là quý nhân bọn họ đắc tội không nổi.
Ban Họa đi vào Thành An Hầu phủ, thấy trên mặt các hạ nhân có thêm vài phần vui mừng, nhưng cũng không mất đúng mực, trong lòng gật gật đầu, không hổ là hạ nhân thư hương thế gia, khí khái chính là không giống người thường như thế.
"Quận chúa," quản gia đi lên đón, thấy trong tay Ban Họa cầm một túi giấy dầu, bên trong hình như là...... Kẹo tử?
Ban Họa gật đầu với quản gia, đi vào sân của Dung Hà. Bây giờ Dung Hà đã có thể đứng lên đọc sách viết chữ, chỉ là động tác không thể quá mạnh, sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương. Lúc Ban Họa đi vào, hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế đọc sách, không dám dựa thứ gì, Ban Họa nhìn cũng thấy mệt dùm hắn.
"Hôm nay có chuyện vui lớn mà chàng còn có tâm trạng đọc sách?" Ban Họa nhấc chân vào nhà, mở một bên cửa sổ, "Vừa rồi nửa đường gặp Vương Hỉ Tử trong cung, biết chàng thăng tước vị, trên người ta không có lễ vật, vừa vặn thấy ven đường có bán kẹo tử, liền mua mấy xâu, cho chàng nếm thử mùi vị."
Dung Hà buông sách, cười ngâm ngâm nhìn Ban Họa.
Ban Họa đem túi giấy đặt lên bàn, đi đến sau lưng Dung Hà, cẩn thạn kéo cổ áo xem thử, "Tuổi trẻ thạt là tốt, nghe nói Diêu đại nhân chịu không ít tội, thiếu chút nữa ngy cả mạng cũng mất."
Dung Hà nhìn Ban Họa, "Họa Họa sao lại để đại phu đi giúp Diêu đại nhân?"
"Vốn dĩ nhà chúng ta cũng không phải người nhiều chuyện, chính là Diêu tam cô nương khóc đến thương tâm, hơn nữa Diêu đại nhân cùng chàng chịu phạt, nếu chàng không sao, Diêu đại nhân lại có việc, bây giờ không sao, nhưng lỡ sau này có người đem ra tranh cãi tranh cãi, đối với chàng cũng không tốt."
Dung Hà ngơ ngẩn, hắn thế nhưng không nghĩ tới, Ban gia chọc phiền toái này, có một nửa nguyên nhân lại là hắn.
"Thôi, đừng nói đến người khác," Ban Họa lấy ra một xâu kẹo trong túi giấy, thật ra là hoa quả ngao nước đường, hoa quả có chút chua, nhưng nước đường lại ngọt, hương vị được không đều nhờ vào vận khí.
Ban Họa mua thứ này làm lễ vật, giống như mẫu thân ra ngoài, tùy tiện mua đồ ăn vặt dỗ hài tử ở nhà.
Dung Hà tiếp nhận xâu kẹo, trong lúc nhất thời lại không thể cắn xuống.
"Làm sao vậy?" Ban Họa thấy hắn nhìn xâu kẹo sững sờ, lại lấy ra một xâu, tự mình cắn một ngụm, lập tức chua đến răng cũng sắp rớt, "Phi phi phi."
Dung Hà ném xâu kẹo xuống, bưng một ly trà cho nàng.
Uống vài ngụm trà, Ban Họa đem kẹo ném vào túi giấy dầu, "Chàng đừng ăn, hương vị không tốt." Nàng hơi xấu hổ chọc chọc mặt, "Kia cái gì, ngày mai ta đền một phần lễ vật khác cho chàng."
"Không, cái này đã rất tốt." Dung Hà cắn một ngụm, thịt quả thực sự rất chua, nhưng nhai thêm mấy cái, nước đường hòa lẫn với thịt quả, hương vị cũng không phải khó ăn như vậy.
"Chàng đừng ăn," Ban Họa đoạt xâu kẹo trong tay hắn, "Chàng ngốc hả, đã nói chua, chàng còn ăn."
"Không chua, rất ngọt." Dung Hà đem kẹo tử trong miệng nuốt xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm đường bột phấn bên miệng, "Ta rất thích."
"Khụ!" Ánh mắt Ban Họa có chút trôi nổi, khóe mắt lại không tự giác dừng ở khóe môi Dung Hà.
Tội lỗi tội lỗi.
Thời khắc an tĩnh của hai người cũng không duy trì được bao lâu, đã bị bọn hạ nhân đánh gãy.
"Bá gia, quý phủ Nghiêm Tướng gia đưa hạ lễ tới."
"Bá gia, Trung Bình Bá phủ đưa hạ lễ tới."
"Bá gia, Trường Thanh Vương phủ đưa hạ lễ tới."
Lễ vật cuồn cuộn không ngừng đưa vào tới, từng mục từng mục danh sách quà tặng đưa đến trước mặt Dung Hà, những người có uy tín danh dự trong Kinh thành đều tặng lễ tới.
"Ngọc thiềm thừ?" Ban Họa nhìn một phần danh mục quà tặng, "Thiềm thừ chiêu tài, đây là chúc phúc phát đại tài đâu."
"Còn có cái này, bút tích thực của thư pháp gia tiền triều?" Nàng nghi hoặc nói, "Bút tích thực này không phải ở nhà ta sao? Bút tích thực này là từ đâu tới?"
Dung Hà cười nói: "Ước chừng là mua được đồ dỏm đi."
"Cũng không nhất định, không chừng ở nhà ta mới là đồ dỏm," Ban Họa buông danh mục quà tặng, ngáp một cái nói, "Ta thấy nửa tháng trước, những nhà cùng chàng có qua lại, còn những người hiện tại này......"
Ban Họa cười nhạo một tiếng, "Đều là chút cỏ đầu tường thấy phong sử đà."
"Cũng không trách bọn họ," Dung Hà cười nhạt, "Thánh tâm khó dò, bọn họ cũng là vì khó. Từ xưa đến nay đều là như thế, không có gì hảo oán."
"Chàng nghĩ thật thoáng, dù sao là ta lòng dạ hẹp hòi." Ban Họa không thú vị đứng lên, "Hôm nay chàng có khách nhiều, ta sẽ không quấy rầy."
"Ai." Dung Hà vươn tay túm tay Ban Họa, tuy rằng cách ống tay áo, nhưng đã vào đầu hạ, Ban Họa mặc áo lụa, cho nên Dung Hà vẫn có thể cảm nhận được độ ấm dưới áo lụa, "Nàng đi thế nào, bây giờ ta bị thương, nếu nàng không giúp ta, thì chỉ có mình ta xem mấy thứ này."
"Không có ta còn có quản sự đâu," Ban Họa kéo tay, không tránh ra, "Không xem."
"Không xem thì không xem, nàng bồi ta một lát được không?" Vẻ mặt Dung Hà mất mát nói, "Những danh mục quà tặng này bất quá là tục vật do những người thấy phong sử đà đưa tới, xem cũng được, không xem cũng thế. Họa Họa là người dám yêu dám hận, sao ta nỡ đê nàng mệt nhọc vì những việc này?"
"Ta thấy chàng mới là hạng người thấy phong sử đà," Ban Họa ngồi trở lại ghế, "Người thấy phong sử đà xác thật không được người thích, nhưng tục vật bọn họ đưa tới vẫn được thích." Ban Họa chính là một người thích tục vật, cho nên chưa bao giờ ghét bỏ bảo ngọc trân châu tục.
Ánh mắt Dung Hà sáng lên: "Nhà kho trong nhà, có rất nhiều châu báu trang sức xinh đẹp, nếu Họa Họa thích, thì cứ việc đi chọn. Chỉ cần nàng mang lên, chắc chắn sẽ làm cho những đá quý này càng thêm xinh đẹp."
Ban Họa có chút động tâm, nhưng nghĩ đến bản thân còn ở hiếu kỳ, chút động tâm này lại biến mất: "Vậy chàng đem những thứ xinh đẹp đều lưu trữ cho ta."
"Được." Dung Hà liên tục gật đầu.
Một quản sự trung niên dừng trước cửa, khom mình hành lễ nói: "Hầu gia."
"Vương Khúc?" Dung Hà nhìn Ban Họa, quay đầu nhìn trung niên nam nhân nói, "Ngươi có chuyện gì?"
"Bên ngoài đã xảy ra chuyện."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trưởng tử nhà Trung Bình Bá uống say, cùng một tên lưu manh xảy ra tranh chấp, nào ngờ lưu manh này to gan lớn mật, liền đâm Tạ Đại Lang ba đao."
Ban Họa kinh hãi, nửa canh giờ trước Trung Bình Bá phủ không phải mới tặng lễ cho Dung Hà, chưa được bao lâu, liền nháo ra nhà hắn đã xảy ra chuyện?
Giấc mộng của nàng quá mơ hồ, hoàn toàn không có đoạn ký ức này, đại khái là bởi vì...... Nàng hoàn toàn không quan tâm đến Tạ Đại Lang?
"Du côn có bắt được không?"
"Địa điểm xảy ra chuyện ở phố xá sầm uất, người nhiều mắt tạp, người xem náo nhiệt cũng không ít, hung thủ đã chạy mất."
"Tạ Đại Lang thế nào?"
"Tạ Đại Lang bị thương đùi cùng......" Vương Khúc do dự một chút, nghĩ đến còn có Phúc Nhạc Quận chúa ở đây, liền dùng cách nói tương đối uyển chuyển, "Bị thương chỗ quan trọng, sợ là không có duyên con cháu."
"Ta đã biết, ngươi đi xuống đi." Dung Hà trầm mặc một lát, lắc lắc tay với Vương Khúc.
"Vâng." Vương Khúc nhẹ nhàng lui ra.
"Cái kia," Ban Họa tò mò đưa đầu qua, nhỏ giọng hỏi bên tai Dung Hà, "Tạ Trọng Cẩm biến thành thái giám?"
"......"
"Sao chàng không nói gì?"
Dung Hà khó khăn gật đầu, bởi vì hắn thật sự không thích cùng Ban Họa nhắc tới lọi chuyện tự tôn này của nam nhân.
"Tạ gia...... Đây là gặp mốc gì?" Ban Họa nhịn không được bắt đầu đồng tình người Tạ gia, đây đều là chuyện gì.
"Có lẽ là nhà bọn họ làm chuyện thiếu đạo đức, gặp báo ứng." Dung Hà nhéo nhéo đầu ngón tay Ban Họa, "Nếu nàng cứ tiếp tục quan tâm chuyện của nam nhân khác, ta sẽ ghen."
"Một nam nhân biến thành thái giám, có vị gì ngon ăn," Ban Họa an ủi chụp mu bàn tay hắn, "Yên tâm đi, toàn bộ Kinh thành không có nam nhân nào đẹp hơn chàng. Có chàng, ánh mắt của ta đã biến cao."
Dung Hà dở khóc dở cười, thật sự không biết đây là khích lệ hay ý gì khác.
Qua buổi trưa, Dung Hà giữ Ban Họa dùng cơm trưa, mới lưu luyến không rời tự mình đưa người ra cửa. Chờ sau khi Ban Họa đi, Dung Hà gọi cấp dưới, "Tra được nguyên nhân Hoàng Đế thăng tước vị cho ta chưa?"
Hộ vệ trước mặt hắn biểu tình có chút vi diệu: "Chủ tử, thuộc hạ vô năng, còn chưa tra được nguyên nhân thực sự. Bất quá...... Trong các triều thần xuất hiện một lời đồn."
"Lời đồn gì?"
"Hôm qua Bệ hạ triệu kiến Phúc Nhạc Quận chúa, ngài là bởi vì Phúc Nhạc Quận chúa, mới đãđược tấn phong."
Dung Hà bỗng nhiên nhớ tới, hôm qua Họa Họa thật sự vào cung gặp Bệ hạ, cho đến buổi trưa, mới từ trong cung đến chỗ hắn. Họa Họa cuối cùng đã làm gì, thế nhưng làm cho Vân Khánh Đế tương đối bủn xỉn với tước vị, bỗng nhiên quyết định thăng tước vị cho hắn?
Hộ vệ thấy Dung Hà trầm mặc không nói, tưởng lời đồn bên ngoài làm cho chủ tử không vui, vội nói: "Đây chỉ là nhàn thoại của một số người bên ngoài, không phải là thật. Hoàng Đế sao có thể vì lời nói của một nữ nhi, sẽ làm ra quyết định lớn như vậy. Những quan viên đó đều là hồ ngôn loạn ngữ, nội tâm ghen ghét thôi."
"Không," Dung Hà lắc đầu, thâm trầm tỏ vẻ, "Nếu là người khác, đương nhiên là không làm được, nếu là Họa Họa, xác thật có mị lực như vậy."
Hộ vệ:??
Bá gia có biết hiện giờ bên ngoài đều cười nhạo hắn không phải muốn cưới vợ, mà là muốn ở rể hay không?
Không đúng, phải nói từ sau khi chuyện Bá gia cùng Phúc Nhạc Quận chúa có hôn ước truyền ra, những lời đồn này chưa từng dừng lại, chỉ là đến lúc này, mới truyền đến đặc biệt lợi hại.
Cái gì nhà người khác cưới vợ là phu vinh thê quý, Bá gia nhà bọn họ cưới vợ là nương tử còn chưa vào cửa, đã biến thành thê vinh phu quý.
Lời này nghe xong, ai không tức giận?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top