Chương 92

Thành An Bá phủ lúc này tiếng cãi cọ ồn ào, cũng may còn chưa đến mức hoảng loạn. Đại phu dưỡng trong phủ chỉ am hiểu trị liệu bệnh thương hàn đau đầu, đối với việc trị thương không quá lành nghề. Quản gia cho người đến Thái Y Viện kêu thái y, kết quả nửa ngày còn không có người tới, tức giận đến hắn nhịn không được mắng to vài câu, quay đầu lại cho người ra ngoài kêu đại phu.

Hôm nay lúc Bá gia bị người ta nâng trở về, người của Thành An Bá phủ đều bị hoảng sợ. Bá gia trên eo trên lưng tất cả đều là huyết, thái giám đưa Bá gia trở về cái gì cũng không nói, chỉ hành lễ một cái, liền vội vàng rời đi, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có.

Quản gia trong lòng lại gấp vừa tức vừa lo lắng, nhưng trong phủ ngoại trừ Bá gia, thì không có ai làm chủ, hắn chỉ có thể bàn bạc với vài môn khách trong phủ.

Bình thường lúc còn phong cảnh, mỗi người đều ân cần tiểu ý. Nhưng khi hơi có nghèo túng, ngay cả thái y cũng sẽ xu lợi tị hại. Nếu là người khác, quản gia có lẽ còn có thể lý giải loại sự tình này, nhưng đương sự là Bá gia nhà mình, trong lòng hắn khó tránh khỏi nổi lên vài phần oán hận.

"Quản gia gia gia," một sai vặt vội vàng chạy trở về, "Đại phu tới!"

"Là lão đại phu Bình Hòa Đường sao?"

Gã sai vặt thở phì phò lắc đầu.

"Không phải kêu ngươi đi đại phu Bình Hòa Đường sao?"

"Tiểu nhân vừa đi được nửa đường, liền gặp người của Tĩnh Đình Công phủ," Sai vặt vội vàng giải thích, "Thì ra chủ tử Tĩnh Đình Công phủ nghe nói Bá gia xảy ra chuyện, liền đưa đại phu của họ đến đây."

Quản gia nghe vậy vui mừng, bảo sai vặt mời đại phu vào sân của Bá gia. Trong lòng đối với Tĩnh Đình Công phủ cảm kích vạn phần, đến thời khắc mấu chốt, lại dựa vào nhạc gia tương lai của chủ tử.

Từ xưa đến nay người đưa than ngày tuyết ít, người dệt hoa trên gấm ít, Tĩnh Đình Công phủ ngay thời điểm này, còn dám gióng trống khua chiêng tặng người lại đây, phần tâm ý này người khác đã không sánh kịp.

Hắn vừa quay đầu chưa đi chưa được mấy bước, lại nghe hạ nhân tới báo, Phúc Nhạc quận chúa cùng Thế tử Tĩnh Đình Công tới.

"Mau mau cho mời!" Quản gia nghĩ, dường như đây là lần đầu tiên Phúc Nhạc quận chúa tới Bá phủ?

Nghĩ vậy, hắn rốt cuộc không đứng được, quay đầu nói với quản sự phía sau, "Long trọng tiếp đãi, không thể có nửa phần chậm trễ với Quận chúa cùng Thế tử!"

"Vâng."

Hạ nhân Thành An Bá phủ tinh thần chấn động, xem ra hôm nay đã phát sinh cũng không phải đại sự gì, vị hôn thê của Bá gia ở trước mặt Bệ hạ thập phần được sủng ái, có nàng từ giữa chu toàn, cho dù Bá gia có chọc giận Bệ hạ, Bệ hạ cũng sẽ không quá mức khó xử Bá gia.

Ban Họa cùng Ban Hằng vừa vào cửa, đã được hạ nhân phủ Thành An Bá nhiệt tình tiếp đãi, nàng mới từ trên lưng ngựa xuống dưới, búi tóc hơi có chút rời rạc. Nhưng cũng bất chấp nhiều thứ, nàng quét mắt qua các hạ nhân, cuối cùng chọn trung một nam nhân trung niên mặc như quản sự, "Bá gia các ngươi thế nào?"

"Bẩm Quận chúa, bây giờ đại phu đan chữa thương cho Bá gia."

"Đưa ta đi xem." Ban Họa lập tức đứng dậy, tuy rằng nàng không biết Dung Hà đang ở chỗ nào, nhưng các gia tộc có tước vị phòng ốc chủ thể kết cấu có quy củ, nàng cũng biết phương hướng đại khái.

"Quận chúa, mời đi hướng này," quản gia nhìn thấy Ban Họa thế nhưng đảo khách thành chủ liền sửng sốt một chút, sau đó đuổi theo Ban Họa, cúi đầu đưa nàng đến sân của Bá gia.

Nội viện, Dung Hà nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía hai đại phu cung kính đứng trong phòng, hắn không nói gì, trong phòng an tĩnh dị thường.

"Bá gia." Đỗ Cửu canh giữ ở mép giường nhịn không được nói, "Ngài...... Vẫn là để cho hai vị đại phu nhìn xem đi."

Dung Hà rũ mi mắt, thượng không có hoảng loạn cùng hối hận của triều thần bị Hoàng Đế trách phạt nên có, khuôn mặt bình tĩnh như nước, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.

Lát sau hắn mở miệng: "Làm phiền."

"Không dám." Một vị đại phu vội hành lễ nói, "Ta cũng là phụng mệnh của Quận chúa cùng Thế tử."

"Đa tạ Thế tử cùng Quận chúa quan tâm," Môi Dung Hà có chút trắng bệch, "Hai vị đại phu xin mời."

Đại phu tới gần vừa thấy, phát hiện quần áo cùng huyết sau lưng Dung Hà đã dính lại với nhau, biểu tình họ ngưng trọng nhìn nhau, lấy kéo bạc trong hòm thuốc, "Bá gia, quần áo cùng miệng vết thương của ngài đã dính lại với nhau, chúng ta phải dùng kéo cắt quần áo của ngài, có thể sẽ có chút đau, ngài có cần dùng thuốc giảm đau hay không?"

"Dùng sẽ có ảnh hưởng gì?" Dung Hà hiểu rõ, nếu không có ảnh hưởng gì, đại phu cũng sẽ không cố ý dò hỏi hắn có cần hay không.

"Ngẫu nhiên dùng một lần cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu thân thể không tốt, rất dễ ảnh hưởng thần trí còn người, nặng thì sinh ra ỷ lại......"

"Không cần, các ngươi cứ trực tiếp cắt," Dung Hà nhắm mắt lại, "Mau động thủ đi."

Hai đại phu hít thở sâu, cắn chặt răng, cầm kéo bắt đầu chậm rãi xử lý quần áo cùng miệng vết thương.

Đầu hạ mặc quần áo mỏng, cắt cũng dễ dàng, sau khi nhìn thấy tình trạng vết thương, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Vết thương này nhìn dọa người, nhưng cũng không có bị thương gân cốt cùng nội tạng. Bọn họ tuy là đại phu dân gian, cũng đã gặp qua không ít người bị đánh bị thương, có người bị thương bên ngoài nhìn có vẻ tốt, không quá mấy ngày đã không còn. Nháo lên quan phủ, cuối cùng để Ngỗ tác tra xét, mới biết được là bị thương nội tạng.

"Bá gia, ngoại thương của ngài thập phần nghiêm trọng, chúng ta muốn rửa sạch quần áo," mỗi lúc xé bỏ quần áo, liền có huyết chảy ra, đại phu dùng sợi bông bố cầm máu, mồ hôi đã đầy đầu.

Không bao lâu sau, trên mặt đất đã ném một đống băng gạc dính máu, nhưng miệng vết thương lại chỉ mới xử lý hơn phân nửa.

"Quận, Quận chúa, ngài chờ một lát......"

Đại môn bị đẩy ra, một trận gió thổi vào trong phòng, màn lụa tung bay trong gió, Dung Hà mở mắt ra, thấy được nữ tử đứng ngoài cửa.

Nàng một thân tố y, búi tóc nghiêng lệch, gương mặt hơi ửng đỏ. Dương quang sau lưng nàng sáng lạng, hắn nhịn không được híp mắt. Lúc mở mắt ra, nữ tử đã xốc màn lụa đi đến bên giường hắn.

Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, hơi sửng sốt.

"Chàng có khỏe không?"

Nàng đứng bên mép giường nhìn hắn, biểu tình trên mặt tựa như ngưng trọng, tựa như quan tâm, dường như còn có cảm xúc khác mà hắn không rõ. Đầu óc hắn chưa từng trống rỗng như bây giờ, điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ là ngơ ngác nhìn nàng, phảng phất như vậy là có thể xác định người trước mắt là thật hay giả.

"Phúc Nhạc Quận chúa." Đỗ Cửu hành một cái lễ với Ban Họa.

Ban Họa nhìn bóng lưng suy yếu mơ hồ của Dung Hà, mí mắt run rẩy, quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta......" Dung Hà mở miệng.

"Việc chàng nên làm bây giờ là an tĩnh nằm trên giường dưỡng thương," Ban Họa mặt trầm xuống trừng Dung Hà, "Hoặc là chàng bảo hộ vệ không trả lời vấn đề của ta, hoặc là chàng lựa chọn câm miệng!"

Phong độ nhẹ nhàng, nam tử khí khái mười phần Dung Hà há miệng thở dốc, cuối cùng thông minh lựa chọn trầm mặc.

Đỗ Cửu nhìn Bá gia lần nữa nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời há hốc mồm, đây là bảo hắn nói thật, hay là không cho hắn nói thật. Còn có, Bá gia lúc này nửa người trên tuy rằng huyết nhục mơ hồ không thể xem, nhưng cũng xem như nửa thân trần, Quận chúa quyết liệt xông tới nhìn Bá gia như vậy, này xem như ai thất tiết?

Thấy Bá gia dưới uy nghiêm của Quận chúa lựa chọn trầm mặc, Đỗ Cửu cắn răng, ôm quyền nói với Ban Họa: "Quận chúa, hôm nay lúc Bá gia cùng Diêu đại nhân tiến cung diện thánh, Bệ hạ bỗng nhiên nổi trận lôi đình, nói Bá gia cùng Diêu đại nhân dạy dỗ Thái tử không tốt, dẫn Thái tử đi sai đường, trong lúc tức giận liền cho người đánh Bá gia cùng Diêu đại nhân."

"Dạy dỗ không tốt?" Ban Họa nhíu mày, "Thái tử là hắn trưởng tử, hơn nữa lớn tuổi hơn Dung Hà, cho dù sai lầm, cũng có thể đổ hết lên người Dung Hà?"

Đỗ Cửu im lặng, Hoàng Đế có thể phân rõ phải trái, còn là Hoàng Đế sao?

"Thái tử xảy ra chuyện gì?" Ban Họa cảm thấy Hoàng Đế không thể vô cớ tức giận lung tung, không giống phong cách hành sự của Vân Khánh Đế. Chẳng lẽ nói, người đã mắc bệnh, tính cách cũng thay đổi?

"Cái này......" Đỗ Cửu do dự một chút, quay đầu nhìn Dung Hà.

"Ta bảo ngươi nói chuyện, ngươi nhìn hắn làm gì?" Ban Họa nhàn nhạt nói, "Có thể nói thì nói, không thể nói thì không nói."

Dung Hà mở mắt nhìn Đỗ Cửu.

"Có thuộc hạ trước mặt Quận chúa, cũng không có cái gì không thể nói," Biểu tình của Đỗ Cửu có chút vi diệu, "Đêm qua có người phát hiện Thái tử cùng một tài tử bên cạnh Bệ hạ tư thông, sau khi bị phát hiện đến nửa đêm, vị tài tử này thắt cổ tự vẫn."

"Thắt cổ tự vẫn?" Ban Họa kinh ngạc nhướng mày, "Vị tài tử nào?"

"Lâm tài tử."

Ban Họa chợt nhớ tới, vị Lâm tài tử này sau khi tiến cung, chịu thánh sủng mấy ngày, nhưng bởi vì xuất thân của nàng, cho nên phân vị tại hậu cung cũng không cao.

Lúc tiên đế vẫn còn, có một Lâm Phi bởi vì sử dụng vu thuật trong hậu cung bị ban lụa trắng, bây giờ Lâm tài tử này là đồng tông với Lâm Phi của tiên đế. Thú vị hơn là, hai Lâm thị này đều là nhất tộc Lâm thị nhà ngoại Dung Hà.

Cùng tông cùng tộc nhưng không cùng chi cùng mạch.

Năm đó sau bà ngoại Dung Hà gả đến Lâm gia, vì bị liên lụy vào đấu tranh chính trị của Hoàng gia, cuối cùng bị biếm thành thứ dân, Lâm gia cũng bị ảnh hưởng.

Nàng còn từng hoài nghi, lúc tiên đế còn tại vị, vị Lâm Phi bị ban lụa trắng kia, là thật sự dùng vu thuật, hay là bị Lâm gia liên lụy, mới rơi vào kết cục thảm như vậy? Chân tướng của chuyện này, ngoại trừ tiên đế, chỉ sợ không còn ai biết.

"Thì ra lại là nàng." Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả của những việc này, Ban Họa thở dài, Dung Hà này cũng coi như là tai bay vạ gió. Mấy năm nay hắn một mình một người sống qua, chưa từng thấy người của Lâm gia thân cận với hắn, hiện tại Lâm gia nữ quyến tiến cung làm hậu phi, cùng Thái tử thật không minh bạch, thế nhưng bị Hoàng Đế giận chó đánh mèo lên hắn.

Nhìn bộ dáng Dung Hà sắc mặt trắng bệch trên giường, nhíu nhíu mày, ngồi xuống, "Thương thế của Bá gia thế nào?"

"Bẩm Quận chúa, thương thế củaDung Bá gia có chút nghiêm trọng, cũng may không có thương tổn phế phủ, nều không sẽ lưu lại bệnh căn." Một vị đại phu đầu đầy mồ hôi, rốt cuộc đem toàn bộ vải dính trên miệng vết thương Dung Hà lấy xuống hết, điều làm hắn kính nể chính là, Dung Bá gia thế nhưng một tiếng cũng không có kêu.

Thấy môi Dung Hà trắng bệch, Ban Họa nhíu nhíu mày, "Chàng đường đường là Bá gia, không biết bảo hộ vệ đánh nhẹ một chút sao?"

"Bệ hạ đang phẫn nộ, hộ vệ cũng không dám quá mức có lệ. Nếu chọc Bệ hạ giận dữ, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng." Dung Hà cười cười, "Nàng đừng lo lắng, ta không sao."

"Ai lo cho chàng?" Ban Họa hừ một tiếng, "Ta sợ vị hôn phu của mình vô duyên vô cớ xảy ra vấn đề, đến lúc đó ta lại phải gánh một tội danh khắc phu."

"Họa Họa yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng bị ủy khuất như vậy," Dung Hà duỗi tay về phía Ban Họa, kết quả Ban Họa cách hắn quá xa, hắn không thể nắm tay nàng, ngược lại hắn duỗi ra tay như vậy, miệng vết thương trên người bị động, đau đến nhịn không được nhíu mi.

"Nằm trên giường hảo hảo dưỡng thương, lộn xộn cái gì." Ban Họa trừng Dung Hà, nhưng Dung Hà vẫn ôn nhu nhìn nàng.

Khóe môi nàng giật giật, cuối cùng vỗ vỗ tay hắn, "Được rồi, ngoan, thu tay lại."

Dung Hà cười khẽ, ngoan ngoãn thu tay về.

"Bá gia, chúng ta phải tiêu độc cho miệng vết thương của ngài, ngài phải cố chịu đựng."

Đối với đại phu mà nói, rượu là thuốc khử trùng tốt nhất, bọn họ dùng rượu rửa sạch vêt máu trên người hắn, cùng với vải vụn nhỏ có khả thể dính vào miệng vết thương. Nhưng rượu đối miệng vết thương mà nói, không thể nghi ngờ là kích thích lớn, cho dù Dung Hà giỏi về ẩn nhẫn, ở lúc rượu đụng vào miệng vết thương, cơ bắp toàn thân vẫn nhịn không được căng chặt lên. Trán đổ mồ hôi, có chút rớt vào gối đầu, có chút rơi vào mắt, cay đến phát đau.

Rượu cùng máu đen chảy xuống, mùi máu tươi hòa lẫn cùng mùi rượu, hương vị thật sự không phải dễ ngửi.

Dung Hà chảy mồ hôi lạnh nhìn về phía Ban Họa: "Họa Họa, trong phòng buồn bực, nàng ra ngoài hóng gió đi."

"Ta mỗi ngày đều hóng gió, hóng ít một chút cũng không sao," Ban Họa thấy hắn đến cổ đều trắng, giọng nói cũng nhỏ đi, "Yên tâm đi, tuy rằng bộ dạng hiện tại của chàng có chút xấu, nhưng ta sẽ không ghét bỏ chàng."

Chịu thống khổ thật lớn, Dung Hà lại cười ra tiếng: "Đa tạ."

"Không cần khách khí." Ban Họa ngồi xuống, không nhúc nhích.

Rất nhanh Dung Hà bị mồ hôi chảy ra làm ướt toàn thân, đại phu đem một loại thảo dược màu xanh biếc rắc lên miệng vết thương của hắn, "Bá gia, gần đây ngài nên ở nhà, chú ý cửa sổ phải thoáng gió, không thể quá buồn bực. Mặt khác chúng ta còn sẽ khai một phương thuốc, phương thuốc có tác dụng cầm máu sinh mủ, chờ sau khi vết thương lành, mới có thể dùng dược vật bổ huyết. Hiện tại nếu bổ đến quá mức, đối với ngươi miệng vết thương lại có hại vô ích."

"Làm phiền nhị vị." Lúc đại phu thoa thuốc lên vết thương, hắn liền cảm giác được một trận cảm giác thoải mái lạnh lẽo truyền khắp toàn thân, cảm giác đau cũng biến mất hơn phân nửa.

"Bá gia khách khí," đại phu hơi chút lớn tuổi nói, "Lúc tiêu độc là khó nhịn nhất, Bá gia lại không kêu khổ, ta cũng bội phục."

"Kêu hay không cũng đau, không bằng ở trước mặt giai nhân duy trì một ít phong độ," Dung Hà cười nói, "Vô luận như thế nào, nhị vị đều giúp ta đại ân."

Vừa đi tới cửa Ban Hằng nghe nói như vậy, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, đều bị thương thành như vậy, không hảo hảo nằm trên giường dưỡng thương, còn có tinh lực ở trước mặt tỷ tỷ lấy lòng khoe mẽ, đây là tác phong quân tử?

"Không dám nhận tiếng tạ của Bá gia," đại phu vội hành lễ nói, "Bá gia chú ý ẩm thực nhất định phải thanh đạm, không thể ăn thức ăn kích thích, chúng ta mỗi ngày đều sẽ đến quý phủ đổi dược cho Bá gia."

Nói xong, đại phu hành lễ với Ban Họa: "Quận chúa, thuộc hạ cáo từ."

"Các ngươi đi về trước đi," Ban Họa gật đầu với đại phu, quay đầu nói với Dung Hà, "Thời tiết càng ngày càng nhiệt, trên giường của chàng dính huyết, cũng không thể nằm. Nhịn đau một chút, ta bảo người đổi phòng cho chàng."

"Là nên như thế," Dung Hà áy náy nói, "Hôm nay làm phiền Họa Họa."

"Ta bất quá chỉ động miệng, làm việc chính là đại phu, không có gì phiền hay không phiền." Ban Họa thở dài, bị Hoàng Đế hạ lệnh phạt trượng, đối với triều thần mà nói cũng không phải chuyện tốt, chỉ sợ trên sách sử sẽ ghi lại.

Dung Hà cười cười, không cùng Ban Họa tranh luận vấn đề này nữa, hắn trầm mặc một lát, nhắm mắt lại nói: "Hôm nay nàng không nên tới."

Tất cả mọi người đều biết, Bệ hạ hiện giờ tính tình không chừng, nếu người bị hắn trách phạt, sẽ không được trọng dụng nữa. Hắn cùng Diêu đại nhân hiện tại, không biết có bao nhiêu người tránh còn không kịp? Chỉ có nhà dựa vào hoàng sủng như Ban gia mới đến hô mưa gọi gió, thật sự không nên đến vào lúc này.

Việc này nếu truyền tới tai bệ hạ, có khả năng biến thành bất mãn Ban gia thánh ý, howacj là nói Ban gia công nhiên cùng Bệ hạ đối nghịch. Bệ hạ trước khi sinh có lẽ sẽ không nghĩ hư vậy, nhưng Bệ hạ hiện tại, lại rất khó nói.

Giống như người của Tĩnh Đình Công phủ, càng không thể đánh cuộc thánh ý.

"Không có gì là nên hay không," Ban Họa bình tĩnh nhìn Dung Hà, "Đối với ta mà nói, chỉ có có nguyện ý không."

Dung Hà mở mắt ra, nhìn Ban Họa, giống như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn vào linh hồn của nàng.

"Nhân sinh có quá nhiều điều không xác định, cho dù hôm nay ta không tới thăm chàng, không đại biểu Ban gia chúng ta có thể phú quý vĩnh viễn," Ban Họa tùy ý cười một tiếng, "Huống chi ta cũng đã nói với chàng, người của Ban gia cũng không để người nhà chịu ủy khuất. Nếu chàng cảm thấy ta không nên tới, vậy ý chàng chính là, chúng ta không nên xem chàng là người một nhà?"

Lông mi Dung Hà giật giật, sợi mi giống như bàn chải, quét quét trước mắt: "Họa Họa......"

"Ân?" Ban Họa không hiểu vì sao hắn gọi mình mà không nói gì.

Dung Hà cười: "Cám ơn nàng."

"Không đã sớm nói với chàng, không cần nói mấy chữ này với ta?" Ban Họa đứng lên, "Thấy tinh thần chàng còn tốt như vậy, ta an tâm rồi."

"Nàng phải đi sao?" Dung Hà rũ mắt, bộ dáng ghé vào giường có chút điềm đạm đáng yêu.

"Ta ra ngoài dặn dò hạ nhân nhà chàng một chút," Ban Họa muốn nói mình cần phải trở về, nhưng nhìn thấy bộ dáng mất mát kia của Dung Hà, lời nói đến bên miệng lại thay đổi, "Ta sẽ bồi chàng một lát lại đi."

Dung Hà lập tức cười, hắn vốn dĩ đã đẹp mắt, sắc mặt tái nhợt, còn mỉm cười yếu ớt, làm Ban Họa nghĩ tới chó con bị khi dễ, đáng yêu lại đáng thương.

Nàng vừa bước ra nửa chân lại trở về, quay đầu nói với Đỗ Cửu: "Ngươi đi bảo hạ nhân một lần nữa chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ, trong phòng không cần bày hoa cỏ, cũng không cần dùng huân hương, chỉ cần rộng rãi thông gió là được."

"Vâng." Đỗ Cửu vội lĩnh mệnh lui xuống.

"Họa Họa hiểu thật nhiều," Dung Hà cười nắm lấy tay nàng, "Có tài có mạo, thật tốt."

"Có mạo ta thừa nhận, lúc này mới......" Ban Họa thấy hắn lại không thành thật, rút tay ra, "Chàng cũng không cần khen, ta nghe cũng cảm thấy ngượng ngùng."

"Có có thể liền vì mới, không phải hiểu được thơ từ thi họa chính là mới," Dung Hà lời lẽ chính đáng nói, "Ai quy định nói, mới chi nhất tự, chỉ bao hàm này đó?"

Ban Họa cảm thấy, nàng có hay không mới không dám xác định, nhưng nàng có thể khẳng định, lúc Dung Hà muốn khen nàng, sẽ không lo tìm không thấy lý do.

Hảo nhi lang thức thời như vậy, nàng vẫn thực thưởng thức.

"Dung Bá gia, tỷ." Ban Hằng Ở đứng ngoài cửa đã lâu rốt cuộc không thể nhịn được nữa đi đến, hắn thấy Dung Hà lau thuốc mỡ lại không có quấn băng gạc hay băng vải phía sau lưng, nhịn không được hít một hơi, trên lưng không có chỗ nào lành lặn, Bệ hạ cuối cùng hạ lệnh đánh hắn bao nhiêu đại bản?

"Bị thương thành như vậy, sao không băng vết thương lại?"

Ban Họa nhìn một tầng thuốc mỡ thật dày sau lưng Dung Hà, "Có lẽ là vì tốt cho miệng vết thương?"

"Vết thương này đệ nhìn cũng cảm thấy phía sau lưng đau," Ban Hằng lui về sau mấy bước "Dung bá gia, ta vẫn nên chờ bên ngoài." Lá gan của hắn vẫn luôn nhỏ, lúc này cũng không cần mặt mũi, mang da đầu tê dại, xoay người liền đi ra ngoài, giống như nếu nhìn thêm một cái, miệng vết thương này sẽ dời lên người mình.

"Xá đệ lá gan có chút nhỏ," Ban Họa ho khan một tiếng, "Cũng không có ác ý."

Dung Hà cười khẽ: "Ta biết."

Ban Họa sờ sờ lỗ tai có chút phát ngứa của mình, nói sang chuyện khác, "Chàng nói, Thái tử...... Có khi nào bị người ta tính kế hay không?"

Dung Hà dời tầm mắt, không nhìn Ban Họa: "Có thể phải, cũng có thể không phải."

"Vậy Thái tử hiện tại thế nào, hắn hiện đang giám quốc, kết quả lại xảy ra chuyện, thân thể Bệ hạ lại không tốt, đại sự trong triều còn có thể giao cho ai?"

"Bệ hạ cùng Hoàng Hậu dưới gối không phải chỉ có Thái tử là con," Dung Hà thở dài, "Không có Thái tử, còn có Nhị Hoàng tử."

"Nhị Hoàng tử?" Ban Họa nhíu nhíu mày, "Hắn tính cách xúc động, có thù tất báo, nào có khả năng trị quốc?"

"Họa Họa," Dung Hà bất đắc dĩ cười khổ, "Hắn có thể hay không không quan trọng, quan trọng là Bệ hạ đã không còn tín nhiệm Thái tử."

Đế Vương một nước, trúng gió tê liệt trên giường, vốn đã là đả kích rất lớn. Nào ngờ hiện tại ngoài cung lại truyền ra Thái tử nhân đức anh danh, lại không nói gì đến đương kim bệ hạ, Những lời đồn đó truyền tới tai Bệ hạ, liền thành một cây gai trong lòng bệ hạ, kết quả cây gai này vừa chui vào đi còn chưa kịp rút ra, lại truyền ra Thái tử cùng phi tần trong hậu cung lén lút, Vân Khánh Đế sao còn có thể nhẫn?

Địa vị, thanh danh, tự tôn của nam nhân đều bị một người đoạt đi, Vân Khánh Đế đang bị ốm đau tra tấn, sao có thể tiếp tục bình tĩnh?

Vân Khánh Đế căn bản không thèm nghĩ Thái tử có phải bị người tính kế hay không, hắn chỉ biết nghĩ đến tôn nghiêm Đế Vương của mình, bị người ta khiêu khích.

Mà hắn hắn cùng Diêu Bồi Cát bất quá là cái cớ để Bệ hạ phát tiết tức giận cùng xấu hổ buồn bực, một khối nội khố che mặt mũi của hắn. Chuyện Thái tử cùng hậu phi lén lút tuy rằng sẽ không truyền ra ngoài cung, nhưng người được chọn giám quốc, nhất định phải đổi.

"Nếu là Nhị hoàng tử giám quốc, có ảnh hưởng gì tới chàng hay không?" Ban Họa nhớ rõ, Nhị hoàng tử dường như cùng Dung Hà cũng không rất hợp.

Này đại khái là tình địch xem tình địch, hết sức đỏ mắt?

Nhị Hoàng tử thích Thạch Phi Tiên, mà Thạch Phi Tiên thích Dung Hà. Tưởng tượng như vậy, nàng cảm thấydường như mình mới là người thắng cuối cùng, bởi vì vị hôn thê của Dung Hà là nàng.

Ước chừng...... Là như thế này đi?

"Mặc dù không phải Nhị Hoàng tử giám quốc, ta bây giờ cung không thể thượng triều," Dung Hà cười nhạt, "Ta bị bệnh, chỉ có thể dưỡng thân, hết thảy sự vụ trên triều thượng ta cũng hữu tâm vô lực."

Ban Họa thấy hắn như vậy, cho rằng hắn đang khổ sở, vì thế an ủi nói: "Chàng đừng để trong lòng, một số người trong Kinh thành miệng cũng không nhàn rỗi, nếu có gì khó nghe truyền ra, chàng không cần quá mức để ý, hết thảy đều không quan trọng bằng thân thể của mình, chuyện quan trọng nhất của chàng bây giờ là hảo hảo dưỡng thương."

"Ta cũng không có khổ sở." Dung Hà ý cười chưa tiêu, "Phú quý như mây khói, cầm không được sờ không được, cho nên ta cũng không để ý trước mắt."

"Chàng có thể nghĩ như vậy là tốt."

Ban Họa thở phào nhẹ nhõm.

Quân tử chính là quân tử, coi phú quý tiền tài như cặn bã. Không giống nàng, chỉ cần nghĩ đến bốn năm sau nàng không còn tước vị, liền cảm thấy cả người khổ sở đến sắp thở không nổi.

Không thể không thừa nhận, tính cách giữa người với người, vẫn chênh rất lớn.

"Chỉ tiếc, vốn định nghỉ hưu mộc sẽ cùng nàng đi thả diều," Dung Hà nhìn dương quang ngoài cửa, "Chờ lúc ta khỏi hẳn, thời tiết Kinh thành đã trở nên nóng bức khó nhịn, lại không thích hợp thả diều."

"Không sao, chờ đến mùa thu thả cũng vậy," Ban Họa khuyên nhủ, "Diều năm nào cũng có, đây là việc nhỏ."

Khóe miệng Dung Hà cong lên, giống như dương quang đầu mùa xuân, ấm áp nhưng cũng không làm người cảm thấy nóng.

Ban Họa khuyên giải an ủi Dung Hà nói cũng không sai, ở ngày hôm sau Dung Hà bị đánh, Thái tử liền bị bệnh, trên triều đình do Nhị Hoàng tử giám quốc. Dung Hà cùng Diêu Bồi Cát trình tấu chương xin nghỉ bệnh tĩnh dưỡng, Nhị Hoàng tử cũng không giữ lại, trực tiếp đồng ý.

Có người nhìn thấy tư thế của triều đình, cảm thấy Dung Hà nhất định là bị thánh thượng ghét bỏ, nếu không vì sao Nhị Hoàng tử sẽ trực tiếp cho Dung Hà hưu bệnh ở nhà như thế, ngay cả giả vờ giữ lại cũng không có? Hơn nữa còn ở Lại bộ cùng Hộ bộ tìm cái gì đại Thượng Thư, tạm thời thay thế chức vị Dung Hà cùng Diêu Bồi Cát.

Quan trọng hơn là, hiện tại là tạm thời thế thân, qua một đoạn thời gian nữa, ai biết là tạm thế haylà thay thế thật sự?

Một ít người bề ngoài quan hệ tốt với Dung Hà, liền bắt đầu dần dần rời xa hắn, những người này sau khi Dung Hà bị thương, chưa bao giờ tới cửa thăm.

Việc này qua đi, Ban gia lại lần nữa trở thành trò cười trong Kinh thành, bên ngoài đồn đãi khác nhau. Cái gì tự cho là tìm một con rể tốt, ai biết con rể này lại sớm thất thế, ngay cả chức vị Thượng Thư cũng sắp giữ không nổi. Người có tước vị trong triều không ít, không có thực chức uổng có tước vị, ở trong Kinh thành này, cũng không tính là nhân vật quan trọng gì. Cái gì gọi là vui quá hóa buồn, xem bọn họ còn kiêu ngạo thế nào vân vân.

Ngay cả một ít nữ tử từng tự xưng ái mộ Dung Hà, bây giờ cũng không còn nhắc đến Dung Hà người này. Mỹ nam tuy rằng quan trọng, nhưng địa vị càng quan trọng, ai sẽ dùng vinh hoa phú quý của mình đi đánh cược chứ?

Nếu không có Dung Hà, còn có thể có Lý Hà, Trương Hà, Vương Hà. Chỉ cần phú quý, không cần lo những thứ đó.

Mọi người đều quan vọng thái độ của Bệ hạ, không dám dễ dàng tiếp cận Dung Hà.

Lúc này, chỉ có Ban gia không chút nào sợ hãi, phủng một viên mật tâm ngốc lớn, thnhr thỏng tặng đồ đến phủ Thành An Bá.

Tất cả mọi người cho rằng Ban gia đang tìm đường chết, cho đến nửa tháng sau, trong cung quả nhiên hạ chỉ triệu kiến người củ Ban gia, hơn nữa danh hào của Phúc Nhạc Quận chúa nằm trên thánh chỉ, là trọng điểm mời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình