Chương 9: Mộng
Có câu nói không hẹn mà gặp, còn có câu gọi là oan gia ngõ hẹp.
Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, Tạ Uyển Dụ đang từ trên kiệu đi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Ban Họa rõ ràng thấy được vẻ trào phúng đắc ý trong mắt đối phương.
Nàng ta đắc ý cái gì, bởi vì có thể làm Hoàng tử phi?
Làm hoàng tử phi có cái rắm dùng, dù sao qua mấy năm nữa, thiên hạ này đã không còn của Tưởng gia. Lại nói đồ chơi khó chịu như Tưởng Lạc, nếu không phải bởi vì thân phận tôn quý, chỉ tính cách kia của hắn, đưa cho nàng làm nam sủng, nàng cũng không cần.
"Ban Hương quân, thật trùng hợp," Tạ Uyển Dụ sờ trân châu lớn trên vành tai, sắc mặt hồng nhuận nhìn Ban Họa, nhìn thấy hoa tai của Ban Họa hoa tai là một đôi đá quý đỏ như máu, thu hồi tay, nhàn nhạt nói, "Mấy ngày gần đây sao không thấy ngươi ra ngoài chơi?"
"Sai rồi," Ban Họa lắc lắc ngón trỏ, "Không phải Hương quân, là Quận quân."
Tạ Uyển Dụ nghe vậy che khóe miệng cười nói: "Xem trí nhớ của ta này, vậy mà đã quên ngươi nhờ họa được phúc, được phong Quận quân, chúc mừng chúc mừng."
Chỉ là một Quận quân, Đại Nghiệp triều lại không phải chỉ có mình nàng là Quận quân, có cái gì đắc ý? Lại nói, chờ tới đầu xuân năm sau, sau khi nàng gả cho Nhị hoàng tử, cái đồ tiểu tiện nhân lại càn rỡ này, cũng phải ngoan ngoãn hành lễ với nàng.
Có cái từ ngữ kêu không hẹn mà gặp, còn có cái từ ngữ kêu oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng.
Ban họa cưỡi ở trên lưng ngựa, tạ uyển dụ đang từ cỗ kiệu trên dưới tới, hai người bốn mắt tương đối, ban họa rành mạch mà thấy được đối phương trong mắt trào phúng cùng đắc ý.
Nàng ở đắc ý cái gì, bởi vì có thể làm hoàng tử phi?
Làm hoàng tử phi có cái rắm dùng, dù sao lại quá mấy năm, thiên hạ này đều không họ Tưởng. Lại nói Tưởng Lạc cái loại này sốt ruột ngoạn ý nhi, nếu không phải bởi vì thân phận tôn quý, chỉ bằng hắn kia tính cách, đưa quá nàng làm nam sủng, nàng đều không hiếm lạ muốn.
"Ban hương quân, thật xảo," tạ uyển dụ sờ sờ vành tai thượng đại trân châu, sắc mặt hồng nhuận nhìn mắt ban họa, nhìn đến ban họa hoa tai là một đôi hồng đến như máu đá quý sau, thu hồi tay, nhàn nhạt nói, "Gần nhất mấy ngày như thế nào không thấy ngươi ra tới chơi?"
"Sai rồi," ban họa lắc lắc ngón trỏ, "Không phải hương quân, là quận quân."
Tạ uyển dụ nghe vậy che khóe miệng cười nói: "Nhìn ta này trí nhớ, thế nhưng đã quên ngươi nhờ họa được phúc, phong quận quân, chúc mừng chúc mừng."
Bất quá là cái quận quân, nghiệp lớn triều lại không ngừng nàng một cái quận quân, có cái gì khả đắc ý? Nói nữa, đãi sang năm đầu xuân, nàng gả cho Nhị hoàng tử về sau, cái này tiểu tiện nhân lại càn rỡ, cũng muốn ngoan ngoãn hành lễ.
Họa? Họa gì?
Đơn giản là lấy chuyện nàng bị từ hôn để cười nhạo mà thôi, Ban Họa căn bản không thèm để ý việc nhỏ này, cho nên những lời này của Tạ Uyển Dụ đối nàng không có ảnh hưởng gì. Ban Họa thưởng thức roi ngựa trong tay, không chút để ý nói, "Tạ cô nương hôm nay trang điểm thật xinh đẹp, không biết đôi mắt của Tạ nhị công tử đã đỡ chưa?"
Ban Họa cãi nhau với người khác chưa bao giờ quanh co lòng vòng, chỉ cần có người quanh co lòng vòng trào phúng nàng, nàng liền sẽ không lưu tình chút nào mà trào phúng trở về, hơn nữa còn chọc vào chỗ đau của đối phương, không chút nào để ý đến ưu nhã cùng quý khí của quý tộc. Bởi vì dựa vào bản lĩnh miệng lưỡi mắng người không ai đich lại của nàng, cho nên trong Kinh thành không có nữ quyến nào dám trêu chọc nàng.
Tạ Uyển Dụ hôm nay dám châm chọc nàng như vậy, là vì nàng cảm thấy chính mình sắp biến thành Hoàng tử phi, cho dù Ban Họa càn rỡ như thế nào đi nữa, cũng không dám đắc tội nàng.
Nào biết nàng đã xem nhẹ lòng can đảm cùng ngu ngốc của Ban Họa, thế nhưng làm mất mặt nàng lấy chuyện đôi mắt của Nhị ca ra nói. Nữ nhân này thật là mĩ mạo tâm địa độc ác, Nhị ca tốt xấu gì cũng từng cùng nàng có hôn ước, hiện giờ Nhị ca chỉ bị hỏng một con mắt, nàng liền vui sướng khi người gặp họa như vậy, thật sự là là đáng giận đến cực điểm.
Chỉ là mặc dù nàng bất mãn đi nữa, giờ phút này cũng không thể phát tác ra được. Nàng là Hoàng tử phi tương lai, cần thiết đoan trang hào phóng, trước khi cùng Nhị hoàng tử thành hôn, nhất định không thể bước sai, nàng không muốn giống như Ban Họa, sắp đến ngày thành hôn lại bị nhà trai từ hôn, trở thành đối tượng bị nhạo báng của cả Kinh thành.
"Đa tạ Quận quân quan tâm, Nhị ca hắn rất tốt," Tạ Uyển Dụ hít sâu một hơi, miễn cưỡng hướng Ban Họa cười một cái.
"Tạ cô nương, xin mời lên lầu, tiểu thư của chúng tôi đang chờ người trong phòng." Một ma ma từ trà lâu bên cạnh đi ra, nhìn thấy Ban Họa, hướng nàng hành lễ, "Tham kiến Ban Quận quân."
Ban Họa nhận ra bà tử này là người hầu bên cạnh Thạch Phi Tiên, nàng nhìn sang trà lâu bên cạnh, gật đầu với bà tử một cái, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Từ đầu tới đuôi không nói gì Ban Hằng cố ý xuy một tiếng, sau đó đi theo phía sau tỷ tỷ mình.
Tạ Uyển Dụ sắc mặt xanh mét nhìn Ban gia tỷ đệ đi xa, hận không thể đem bọn họ liền cái từ trên lưng ngựa túm xuống dưới hung hăng đánh một trận. Nhưng mà nàng cái gì cũngkhông làm, chỉ là cười với bà tử xuống tiếp nàng, sau đó nói, "Làm phiền Thạch tỷ tỷ đợi lâu."
Nàng cố chịu đựng, cố chịu đựng.
Thạch Phi Tiên đúng là bởi vì thấy được Ban Họa, mới để ma ma đi đón Tạ Uyển Dụ. Nàng từ khe cửa sổ nhìn thấy Ban Họa cưỡi ngựa rời đi, mới quay nói với An Khang quận chúa bên cạnh: "Ban Họa hiện giờ hành sự càng thêm không coi ai ra gì."
"Nàng từ nhỏ kiêu căng lớn lên, bị bất đồng nam nhân từ hôn ba lần, bên ngoài nói đến khó nghe như vậy, đương nhiên là bất chấp tất cả," An Khang trào phúng nói, "Dù sao nàng cũng không thể gả, cũng chỉ có thể giữ cho mình miệng lưỡi lợi hại mà thôi."
Luận quan hệ, nàng cùng Ban Họa là quan hệ biểu tỷ muội bà con xa, chỉ là nhà bọn họ cùng đại trưởng công chúa có hiềm khích, cho nên nàng cùng Ban Họa từ nhỏ quan hệ đã không coi là thật tốt. Nghe mẫu thân nói qua, năm đó Hoàng tổ phụ vốn định phế bỏ Thái tử, lập phụ thân nàng làm Thái tử, nào biết đại trưởng công chúa vẫn luôn ở giữa làm khó dễ, rốt cuộc ở trước mặt đương kim thánh thượng tránh được tòng long chi công.
Đối với thù oán mười mấy năm trước này, tuy rằng nhà bọn họ không dám nhắc lại, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ quênnhững chuyện mà năm đó đại trưởng công chúa đã làm.
Hai người đang nói chuyện, Tạ Uyển Dụ đã lên tới tới. Nhìn thấy hai bạn tốt khuê phòng, Tạ Uyển Dụ lập tức xụ mặt xuống: "Ban Họa cái đồ tiểu tiện nhân kia, ta thật hận không thể xé miệng nàng ta." Nhớ tới đôi hoa tai huyết ngọc mà Ban Họa mang, phụ trợ cho gương mặt của nàng càng thêm mềm mại đến mức giống như có thể nhéo ra nước, hận ý trong lòng Tạ Uyển Dụ lại tăng thêm một phần.
Ghen ghét, là một mồi lửa bất diệt, đủ để thiêu đốt lý trí con người.
"Hôm nay tới đây, vốn là để chúc mừng chuyện tốt của ngươi, nhắc đến loại người đoa làm gì," An Khang quận chúa cười tiếp đón nàng ngồi xuống, "Đợi đến ngày này năm sau, chúng ta phải gọi ngươi là Vương phi."
"Tự nhiên nhắc chuyện đó làm gì," Tạ Uyển Dụ xấu hổ đến gò má đỏ bừng, "Ta thấy các ngươi hôm nay tới, chính là cố ý chọc ta."
"Nhìn xem gương mặt này đỏ lên rồi, hôm nay cuối cùng ta đã hiểu cái gì gọi là thẹn quá thành giận," Thạch Phi Tiên nhéo mặt Tạ Uyển Dụ, "Chúc mừng muội muội gả đến phu quân."
Nhìn bộ dáng Tạ Uyển Dụ vừa thẹn vừa mừng, nàng nhớ tới Dung Hà mà mình âm thầm thích đã nhiều năm, trong lòng có chút phát khổ. Nàng ngẩng đầu nhìn An Khang, không nói gì vuốt lại tóc mái, đừng tưởng nàng không biết, An Khang cũng có ý với Dung Bá gia.
Đêm khuya tĩnh lặng, Ban Họa ở trên giường trở mình một cái, cả người rơi vào một giấc mộng.
Trong mộng nàng mặc quần áo đơn bạc, nhìn món ngon đầy bàn cùng với nam nhân bên cạnh bàn, giống như bị choáng váng.
Ban Họa biết mình đang nằm mơ, nàng thậm chí lấy góc độ người đứng xem nhìn chính mình cùng với người khuôn mặt mơ hồ kia, loại cảm giác này có chút kỳ quái, càng kỳ quái hơn là, nàng cảm giác được chính mình đối với nam nhân bên cạnh bàn kia có chút cảm kích.
Rất nhanh nàng nhìn thấy chính mình từ trong phòng đi ra, trên người có thêm một chiếc áo lông cừu thật dày.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, nàng nhìn thấy có quý nữ ở cười nhạo nàng, đối với nàng khoa tay múa chân, nhưng lại không dám làm gì nàng.
Tiếp theo đó nàng nhìn thấy chính mình đã chết, ngã xuống nền tuyết thật dày, máu đỏ tươi chảy trên nền tuyết trắng xóa, giống như một đóa mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ, cực kỳ xinh đẹp yêu diễm.
Ban Họa nhịn không được cảm khái, nàng quả nhiên là một tuyệt thế mỹ nhân, cho dù chết, cũng thê mỹ như vậy.
Gió mùa đông mang theo hoa tuyết, nhưng mà trong mộng Ban Họa không cảm thấy lạnh lãnh, tiếng gió nức nở giống như tiếng khóc nỉ non của nữ nhân, nàng đứng trước thi thể của mình, nhìn mũi tên cắm sau lưng mình, lập tức bừng tỉnh, chẳng lẽ đây là kết cục của giấc mộng lần trước?
Thì ra sau này nàng sẽ thảm như vậy?
Không chỉ có không có tước vị, ngay cả mạng sống cũng không còn?
May mắn may mắn cái áo lông bạch hồ trên người nàng nhìn thực đáng giá,chết còn không tính quá khó coi.
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."
Sau lưng đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, vừa gấp vừa loạn, giống như là có người vội vàng chạy đến đây.
"Chủ, chủ tử, Ban cô nương đi."
Chủ tử? Ai?
Ban Họa quay đầu lại, nhìn thấy phía sau xuất hiện một nam nhânmặc y phục màu đen, nam nhân dáng người thẳng tắp, bàn tay lộ ra ngoài áo giống như bạch ngọc, cho dù không nhìn thấy mặt, Ban Họa cũng có thể khẳng định, đây nhất định là một cực phẩm mỹ nam.
Nàng không thấy mặt của nam nhân, nhưng lại nghe được giọng nói.
"Đáng tiếc."
Ban Họa gật gật đầu, thật sự rất đáng tiếc, nàng đẹp như vậy.
"Trong Kinh thành khó còn sớt lại một hậu nhân của tiền triều, hậu táng nàng."
Ban Họa thở phào một hơi, xem ra không chỉ có người đẹp, tâm nhãn cũng là rất tốt.
Nam nhân bỗng nhiên quay đầu, giống như thấy được nàng đứng bên cạnh, nàng cúi đầu nhìn cung váy lộng lẫy trên người, đắc ý mà lắc lắc eo.
Chỉ tiếc đối phương cũng không có nhìn thấy nàng, mà dùng ngữ khí có chút phức tạp lên tiếng, "Điều tra rõ là ai làm, cho người...... Cho người chăm sóc thật tốt người nhà của nàng."
"Rầm!"
Nha hoàn trực đêm Như Ý nghe được tiếng động trong phòng, sợ tới mức vội từ trên giường bò dậy, chạy nhanh vào nội thất, sau đó liền nhìn đến Quận quân mặc trung y ngây ngốc mà ngồi cạnh bàn, dươi chân còn có chung trà bị vỡ.
"Quận quân, ngài làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chỉ là nằm mơ thôi," Ban Họa bỗng nhiên ngẩng đầu cười nàng, "Không có việc gì, ngươi đi ngủ đi."
"Bên ngoài lạnh, nô tỳ đỡ ngài đi trên giường ngồi đi, Như Ý thắp thêm hai ngọn đèn, làm trong phòng trở nên sáng sủa một ít, "Canh giờ vẫn còn sớm."
Ban Họa nằm trở về giường, nói với Như Ý: "Thế tử đêm qua khi nào ngủ?"
Như Ý sửng sốt một chút, nàng là nha hoàn của Quận quân, nào biết chuyện trong viện của Thế tử, vì thế đành phải thành thật lắc đầu.
Ban Họa cũng không ngại, lại nói: "Không biết trong nhà có da bạch hồ tốt nhất hay không, ta lấy ra một bộ, làm áo choàng, làm khăn choàng."
"Trong khố phòng của ngài chỉ có mấy tấm da hỏa hồ tốt nhất, không có da bạch hồ," Như Ý không hiểu Quận quân từ trước đến nay yêu thích những đồ vật sắc thái diễm lệ tại sao lại đột nhiên muốn da bạch hồ, nhưng làm hạ nhân, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu chủ tử là được.
"Ta hiểu rồi, ngươi đi ngủ đi." Ban Họa đem chăn kéo đến cằm, nhắm mắt lại nghĩ, không biết áo choàng màu đỏ phía trên có thêm một vòng da bạch hồ có đẹp hay không?
Áo choàng bạch hồ phối với cung trang màu đỏ, nhất định có thể tôn lên làn da của nàng, đến mùa đông nàng có thể mặc như vậy thử xem.
Mấy ngày sau
"Quận chúa," quản sự bà tử vẻ mặt sầu khổ tìm An Khang quận chúa, "Da hồ ly lần trước người thích đã bị người ta mua rồi."
"Ai dám đoạt đồ của ta?" An Khang quận chúa mày liễu nhướng lên, "Chẳng lẽ kẻ đó không biết ta chuẩn bị mua sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Ban Họa: Một lần không cẩn thận lại bị người ta hận rồi? Hì hì hì hì
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top