Chương 87

Hoàng Hậu nghe nói Thái tử bị hoàng đế răn dạy, ở trong phòng khô ngồi nửa canh giờ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cũng không đi Đại Nguyệt Cung cầu tình cho Thái tử, cũng không ở trước mặt Vân Khánh Đế nhắc đến việc này.

Cho đến khi nàng nghe nói Ban Hằng tiến cung tạ ơn, mới bảo người gọi Ban Hằng cùng Thái tử đến trước mặt mình. Nhìn Ban Hằng thấy thế nào cũng là một vẻ mặt khiến người ta yêu thích, trên mặt Hoàng Hậu không tự giác lộ ra vài phần ý cười, "Nghe nói ngươi tiến cung tạ ơn, là muốn tạ ơn gì?"

"Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương," Ban Hằng cười hì hì hành lễ với Hoàng Hậu, "Mấy ngày trước Thái tử Điện hạ bảo cung nhân đưa tới không ít thứ tốt, nhị lão trong nhà vô cùng cảm kích, liền bảo vi thần tiến cung tạ ơn Thái tử Điện hạ. Vốn dĩ hai ngày trước đã phải tiến cung, nào ngờ phụ thân của vi thần hai ngày này thân thể lại không được tốt, vi thần liền ở nhà trì hoãn mấy ngày."

"Người trong nhà có gì cảm tạ hay không cảm tạ," Hoàng Hậu cười quay đầu, thấy vẻ mặt Thái tử hơi kỳ lạ, trong lòng đột nhiên cảm thấy không tốt, "Thái tử, ngươi đưa thứ gì tốt cho Tĩnh Đình Công, đáng giá đứa nhỏ này phải vào cung tạ ơn ngươi?"

"Nhi thần......" Thái tử không dám nhìn thẳng Hoàng Hậu, "Cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì."

Ánh mắt Hoàng Hậu quét qua người hắn một lượt, sau đó cười nói với Ban Hằng: "Nghe Thái tử nói chưa, không phải đồ vật hiếm lạ gì, có gì đáng giá ngươi như vậy? Lần sau lại khách khí như vậy, ta sẽ tức giận."

Ban Hằng nghe vậy ngượng ngùng cười cười: "Lần này bởi vì chuyện của gia phụ, làm cho Bệ hạ hao tâm tốn sức như thế, sự tình còn liên lụy đến......" Hắn nhìn Thái tử, xấu hổ đem lời nói nuốt xuống, "Sớm biết rằng sự tình sẽ nháo đến lớn như vậy, vi thần sẽ khuyên người nhà một chút."

"Khuyên cái gì?" Hoàng Hậu liếc Thái tử một cái, ngữ khí có chút lãnh đạm, "Đã làm sai, nên chịu trừng phạt. Các ngươi chính là thân thích của bổn cung và Bệ hạ, những kẻ to gan lớn mật đó cũng dám ra tay tính kế, nếu không ngăn lại, sớm hay muộn có một ngày bọn họ cũng có thể tính kế đến trên đầu bổn cung và Bệ hạ."

Thái tử nghe nói như thế, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng Hoàng Hậu giống như không có nhìn thấy biểu tình của hắn không đúng, chỉ nói: "Sau này không được nói những lời này nữa, nếu không ta sẽ giận ngươi."

Ban Hằng không am hiểu những thứ khác, nhưng ở cùng mẫu thân cùng tỷ tỷ nhà mình đã lâu, bản lĩnh dỗ nữ hài tử vui vẻ lại luyện ra vài phần, cho nên không quá lâu liền đem Hoàng Hậu dỗ đến mặt mày hớn hở, dường như đã quên Thái tử còn ở đây.

Thái tử là người có tính cách nhu hòa, thấy Hoàng Hậu đối với hắn như vậy, trong lòng cũng không có nửa phần oán hận, chỉ nghĩ bản thân cuối cùng đã làm gì khiến mẫu hậu không vui.

Phía trước hắn nghe Thái tử phi nói, cảm thấy Thạch gia thật sự vô tội, mới nguyện ý giúp Thạch gia cầu tình.

Nhưng đã nhiều ngày hắn ở thư phòng tinh tế suy nghĩ, tuy Thạch gia khả năng có bị oan, nhưng cũng có khả năng nói dối. Thái tử phi nói muội muội nàng là một nữ tử yế đuối chỉ biết thơ họa, nhưng hắn đã phái người đi hỏi thăm, phát hiện muội muội của Thái tử phi cũng không phải giống như nàng nói như vậy.

Cùng nhiều nam tử dan díu, thậm chí còn cùng vị hôn phu trước của Họa Họa không minh bạch, hiện tại Họa Họa cùng Thành An Bá đính thân, lại truyền ra lời đồn nàng ái mộ Thành An Bá. Việc này làm cho Thái tử không thể không hoài nghi, Thạch nhị cô nương tâm thuật bất chính, thậm chí cố ý nhằm vào Họa Họa. Bằng không vì sao trong Kinh thành nhiều binh sĩ như vậy nàng không chọn, cố tình luôn cùng nam nhân có hôn ước với Họa Họa có liên lụy?

Quan trọng nhất chính là, ngay cả ngày đó Nhị đệ thành hôn, cũng muốn cố ý đi gặp nàng, đây là mị lực kiểu gì, mới có thể khiến Nhị đệ làm ra hành vi bỏ rơi tân nương tử như vậy? Lúc trước Nhị đệ luôn cùng Họa Họa không qua được, thậm chí cố ý khi dễ Họa Họa, chẳng lẽ cũng là vì tin vào lời của Nhị muội thái tử phi nói, mới làm ra loại chuyện như vậy?

Đầu óc con người rất kỳ quái, sau khi đã nhận định một sự việc, cho dù có chỗ không hợp lý, hắn cũng sẽ tự động đem nó bổ sung hoàn chỉnh, làm nó trở nên hợp lý.

Một số hành vi gần đây của Thái tử phi, đã làm cho Thái tử bất mãn, chỉ là tính cách hắn mềm mại, lại nhớ tình cũ, cho nên vẫn luôn đem loại bất mãn này giấu ở đáy lòng, thậm chí có khi chính hắn cũng không nhận thấy được ti bất mãn này. Cho đến lần này bởi vì chuyện của Thạch gia, hắn bị Phụ hoàng trách cứ, hắn chợt tỉnh táo lại, hiện tại hắn làm rất nhiều chuyện, rất nhiều quyết định, sau lưng đều có bóng dáng của Thạch gia, cho nên hắn đã dưỡng thành một loại thói quen, chỉ cần có chuyện sẽ tìm nhạc phụ hỏi vài câu, lại dựa vào kiến nghị của hắn hạ quyết định.

Nhưng nhạc phụ chung quy cũng chỉ là nhạc phụ, không phải phụ thân hắn, thiên hạ này cũng họ Tưởng không họ Thạch, khó trách phụ hoàng thất vọng với hắn như thế.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, sau khi nhìn thấy Ban Hằng, áy náy của Thái tử với Ban gia càng nhiều thêm. Đừng nói hiện tại Hoàng Hậu ở trước mặt Ban Hằng mặt vắng vẻ hắn, cho dù Ban Hằng mắng hắn hai câu, hắn cũng sẽ không cãi lại.

Ban Hằng ở trong cung Hoàng Hậu ngồi non nửa cái canh giờ, liền đứng dậy cáo từ. Hắn thân là binh sĩ, ở trong hậu cung quá lâu cũng không thỏa đáng. Hoàng Hậu giữ hắn không được, liền bảo cung nhân thân cận đưa hắn ra cung.

Chờ sau khi Ban Hằng rời đi, sắc mặt Hoàng Hậu liền trầm xuống.

"Thái tử."

"Mẫu hậu," Thái tử cúi đầu đứng trước mặt Hoàng Hậu, đầy mặt áy náy.

Nhìn bộ dáng nhi tử như vậy, Hoàng Hậu vừa tức vừa đau lòng, "Ngươi a ngươi a."

"Nhi thần làm mẫu hậu thất vọng rồi, nhi thần biết sai," Thái tử cầm tay Hoàng Hậu, "Chỉ cầu mẫu hậu đừng tức giận hỏng thân mình."

"Tính cách này của ngươi, nên sửa lại," Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay hắn, thở dài nói, "Ngươi là Thái tử, Đế vương tương lai, sao có thể ngay cả hậu viện của mình cũng quản không tốt. Ban gia thu được hậu lễ, là ngươi đưa qua, hay là Thái tử phi mượn danh nghĩa của ngươi đưa đi?"

"Là...... Thái tử phi."

"Đều tại mẫu hậu, năm đó thấy Thạch thị này đoan trang đại khí, lại rất có hiền danh, liền cảm thấy nàng là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi, nào biết nàng lại hồ đồ như thế ......" Hoàng Hậu nói đến đây, lại liên tục thở dài mấy lần, "Việc này không thể truyền ra ngoài, càng không thể để cho người khác biết là Thái tử phi làm, nàng hồ đồ ngươi cũng không thể hồ đồ, thứ này chính là ngươi đưa, cũng chỉ có thể là ngươi đưa, hiểu chưa?"

"Nhi thần nhớ kỹ."

"Một đám đều không bớt lo," Hoàng Hậu xoa xoa trán, "Ngươi lui ra đi."

"Mẫu hậu, nhi thần thấy sắc mặt người không tốt lắm, nếu không gọi thái y tới bắt mạch," Thái tử thấy biểu tình Hoàng Hậu mệt mỏi, thẹn ý trong lòng càng đậm, "Nếu không trong lòng nhi thần sẽ không an."

"Không có gì, đều là bệnh cũ," Hoàng Hậu nhẹ nhàng lắc đầu, "Ngươi cùng đệ đệ ngươi bớt chọc giận ta, ta sẽ không sao."

"Vâng."

Thái tử trở lại Đông Cung, thấy thái giám hầu hạ bên cạnh Thái tử phi lén lút trước cửa thư phòng, nhớ tới lời nói của mẫu hậu, liền trầm mặt nói với cung nhân phía sau: "Đem tiểu thái giám tham đầu tham não kia bắt lại, đánh mười trượng."

"Thái tử Điện hạ, đó là Thái tử phi......"

"Lời nói của cô không nghe sao?"

"Vâng!"

Thái tử cùng Thái tử phi thành hôn mấy năm, dưới gối Thái tử phi không con, Thái tử cũng chưa từng làm cho Thái tử phi nan kham, nhưng bây giờ mặt mũi của Thái tử phi, chỉ sợ là giữ không nổi.

Bất quá không có thể diện Thái tử phi cũng là Thái tử phi, bọn họ là cung phó, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời, thì không có lựa chọn.

Trên triều rất nhanh đã bắt đầu xuất hiện tấu chương buộc tội Thạch Sùng Hải, phe Thạch đảng sôi nổi tìm kiếm phương pháp, bộ dáng hoảng sợ này, không khác gì phe Nghiêm đảng khi Nghiêm gia thất thế năm ngoái. Chỉ tiếc vết xe đổ của Nghiêm Huy không làm cho bọn họ học được điệu thấp, ngược lại bởi vì Nghiêm Huy thất thế, trở nên càng thêm đắc ý càn rỡ, mới rốt cuộc gây nên mầm tai hoạ hôm nay.

Thạch Sùng Hải làm sao có thể nhận tội danh thuê người ám sát Quốc Công triều đình này, cho nên người của hai bên vẫn luôn đấu võ mồm, nhưng những ngày tháng của Thạch gia lại trở nên gian nan, ngay cả Thạch Sùng Hải cùng Thạch Tấn cũng tạm thời về nhà "Tĩnh dưỡng".

Nhà giam Đại Lý Tự, Thạch Phi Tiên trừ bỏ mất đi tự do, tắm gội rửa mặt không có phương tiện, cũng không có chịu tra tấn gì. Hộ vệ trông coi nhà giam đối với nàng khách khí, hương vị cơm canh tuy không chú ý, nhưng cũng sạch sẽ có thể ăn được, bọn họ thậm chí cũng không ngăn cản người của Tướng phủ tới thăm nàng, có thể thấy ở trong nhà giam, nàng là người được ưu đãi nhất.

Việc này so với trong dự đoán của Thạch Phi Tiên có chút bất đồng, nàng cho rằng Dung Hà sẽ vì Ban Họa, cố ý cho người làm khó nàng. Nhưng qua mấy ngày, nàng mới biết được suy nghĩ này của mình quá tiểu nhân. Nếu Dung Hà đối với nàng tàn khốc một chút, trong lòng nàng có lẽ sẽ càng thêm khó chịu, mà hắn chỉ là lại không xuất hiện trước mặt nàng nữa, tựa như nàng cũng giống như các phạm nhân khác trong Đại Lý Tự, không đáng để hắn nhìn thêm một cái.

"Thạch cô nương," lao đầu đã đi tới, khách khí hành lễ với nàng, "Mẫu thân ngươi tới thăm ngươi."

"Mẫu thân?" Thạch Phi Tiên ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Thạch phu nhân, kích động đứng lên, "Mẫu thân!"

"Hài tử," Thạch phu nhân nhìn nữ nhi dung nhan tiều tụy, đau lòng đi đến trước cửa nhà lao, cách rào chắn cầm tay nữ nhi, "Hài tử, ngươi chịu khổ."

Mẹ con hai người nắm tay nhau hai mắt đẫm lệ, sau khi khóc một hồi, Thạch phu nhân liền bắt đầu kể một số chuyện vun vặt trong nhà, cái gì Thái tử phi bị Thiên tử ghét bỏ, Tướng gia ở trên triều đình bước đi gian nan, chỉ có thể tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng. Ngự Sử hùng hổ doạ người, những người phe Thạch đảng trước kia đều là cỏ đầu tường, chân chính đắc dụng không có mấy người vân vân.

Thạch Phi Tiên nghe mẫu thân oán giận, nhìn cánh tay đã lâu chưa được bảo dưỡng, trở nên không có ánh sáng, kích động khi nhìn thấy mẫu thân, dần bình tĩnh lại.

"Mẫu thân hôm nay tới, chính là vì cùng nữ nhi nói những điều này sao?" Giongj của nàng có chút phát run, bàn tay buông lỏng.

"Hài tử......" Thạch phu nhân nhìn nữ nhi, lời nói đã dâng đến miệng, lại không nói nên lời.

"Mẫu thân có phải muốn ta một mình gánh tội hay không?" Thạch Phi Tiên hai mắt rưng rưng, lại lộ ra một nụ cười trào phúng, "Dù sao hiện tại thanh danh của ta cũng hỏng rồi, cho dù ra ngoài cũng chỉ có thể tìm một nam nhân vô dụng đến ở rể, không nói chừng còn muốn liên lụy toàn bộ Thạch gia. Không bằng ta đem tội danh gánh xuống, phụ thân đại tỷ đại ca đều sẽ không chịu liên lụy, ngài nói đúng không?"

Thạch phu nhân che miệng khóc lắc đầu, lại không biết nên nói gì.

"Nhưng ta không có làm những việc đó, các ngươi thân là người nhà, không nên vì ta lấy lại công đạo sao?" Giọng nói của Thạch Phi Tiên trở nên bén nhọn, "Tựa như Tĩnh Đình Công trước đây vậy, ai khi dễ nữ nhi của hắn, liền đi phá cưa nhà người đó, liền tính thanh danh của nữ nhi lại kém, cũng muốn che chở nàng không cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, đây mới là chyện cha mẹ người nhà nên làm, không phải sao?"

Thạch phu nhân tựa vào rào chắn, khóc đến thở hổn hển, nàng không dám nhìn mặt nữ nhi, cũng không mặt mũi nào đối diện nữ nhi.

"Ta đã biết," Thạch Phi Tiên nhìn Thạch phu nhân khóc rống không ngừng, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, "Ngươi đi đi."

"Hài tử......"

"Ngươi yên tâm, tội này ...... Ta gánh." Thạch Phi Tiên quay lưng lại, không nhìn Thạch phu nhân, giọng nói run rẩy, "Coi như là nữ nhi hoàn lại đại ân sinh dưỡng cha mẹ."

"Ta cũng không muốn, ta cũng không muốn," Thạch phu nhân khóc lóc đấm ngực, "Là mẫu vô dụng, không hộ được ngươi."

Thạch Phi Tiên nhìn tro bụi thời gian dài lưu lại trên tường, khóc đến cả người run rẩy, lại trước sau không muốn quay đầu lại xem Thạch phu nhân thêm một cái.

Một ngày sau, Đại Nguyệt Cung.

Đại Lý Tự Khanh hành lễ với Vân Khánh Đế.

"Bệ hạ, Thạch cô nương đã khai."

"Nàng nói như thế nào?"

Đại Lý Tự khanh đem lời khai trình lên, khom người đáp: "Thạch cô nương thừa nhận, nàng xuất phát từ ghen ghét, không muốn Phúc Nhạc Quận chúa gả cho Thành An Bá, cho nên muốn thuê sát thủ ám sát người trong phủ Tĩnh Đình Công. Chỉ là Tướng phủ quản giáo cực nghiêm, tuyệt đối không cho phép nữ nhi làm ra những chuyện như vậy, cho nên nàng chỉ có thể tự mình lén tìm được vài tên lưu manh to gan, để bọn họ đi ám sát Phúc Nhạc quận chúa. Chỉ là tìm không thấy cơ hội thích hợp, nàng mới thay đổi kế hoạch, để mấy tên côn đồ kia xuống tay với Tĩnh Đình Công, như vậy Phúc Nhạc quận chúa sẽ phải giữ đạo hiếu ba năm, trong ba năm này nàng sẽ không thể gả cho Thành An Bá."

"Nga?" Vân Khánh Đế buông tấu chương trong tay, sắc mặt thâm trầm nói, "Vậy nàng có nói, là như thế nào cùng hạ nhân Huệ Vương phủ quen biết hay không?"

"Thạch cô nương nói, nàng căn bản không biết người này là hạ nhân Huệ Vương phủ, chỉ xem người trung gian hắn là giới thiệu sát thủ."

Đại Lý Tự Khanh cảm thấy lý do này có chút gượng ép, thạch cô nương rõ ràng là muốn gánh mọi tội danh, miễn cho liên lụy Thạch gia.

Hắn cho rằng Bệ hạ định sẽ không tin tưởng loại lý do vụng về này, không nghĩ tới Bệ hạ thế nhưng không có phản bác, chỉ bảo hắn để lời khai ở đó rồi lui ra.

trước khi rời đi Đại Nguyệt Cung, hắn nhịn không được nghĩ, Hoàng Thượng chỉ sợ vẫn là muốn che chở Thái tử, cho nên mới không có tiếp tục truy cứu.

Mấy ngày sau, chân tướng vụ án Tĩnh Đình Công bị tập kích sáng tỏ, nguyên nhân lại là bởi vì ghen ghét của nữ nhân. Qua chuyện này, mỹ danh của Thành An Bá Dung Quân Phách truyền khắp toàn bộ thiên hạ, bởi vì nam nhân có thể làm cho nữ tử khuê các tâm sinh ghen ghét mà giết người, nhất định là thập phần xuất chúng mê người.

Trong lúc nhất thời, trình độ được hoan nghênh của Dung Hà trong Kinh thành không giảm còn tăng thêm, nếu không phải hắn đã cùng người đính thân, chỉ sợ mỗi ngày hoa tươi khăn tay dưa và trái cây của chúng nữ tử, đều có thể chôn kín hắn.

Thạch Sùng Hải "Biết được nữ nhi phạm phải tội lớn này, không chỉ có ở trước mặt Hoàng Đế khấp huyết cầu phạt, còn đến Ban gia chịu đòn nhận tội", loại hành vi không bao che nữ nhi, dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình này, nhận được khen ngợi của bộ phận người đọc sách.

Cái này cũng chưa tính, Thạch Sùng Hải thậm chí tự xin tạm rời cương vị công tác, hắn cho rằng bản thân giáo nữ không nghiêm, không mặt mũi nào đảm nhiệm chức Thừa Tướng. Hoàng Đế bị thái độ chân thành của hắn làm cho cảm động, nói rõ nữ nhi phạm phải sai lầm, hắn không nên gánh vác, trên đời chỉ có cha thiếu nợ thì con trả, không có cách nói tử nợ phụ thường. Cuối cùng kết quả chính là Thạch Sùng Hải phạt bạc năm ngàn lượng, hơn nữa tự mình thiết yến bồi tội với Tĩnh Đình Công, đình bổng nửa năm.

Thạch Sùng Hải lập tức không hề dị nghị, ngày hôm sau liền bày tiệc tạ lỗi long trọng, không chỉ có mời Ban Hoài, còn thỉnh rất nhiều nhân sĩ có danh vọng tới làm khách.

Hành động này, khiến hắn nhận được không ít lời khen ngợi.

Lúc Ban Hoài mang theo một đôi nhi nữ đến, tửu lầu đã có không ít người. Tuy rằng yến hội bãi ở lầu hai, nhưng đại sảnh phía dưới lại có không ít người xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang đợi Ban gia người sẽ có phản ứng gì.

Ban Họa nhìn những người đọc sách biểu tình kích động dưới lầu, sau khi hừ nhẹ một tiếng liền dời đi ánh mắt.

Ban Hằng thấy dưới lầu những người đó ánh mắt giống như lang sói nhìn chằm chằm tỷ tỷ mình, liềnchen lên, đem Ban Họa chắn bên trong.

"Tĩnh Đình Công!" Thạch Sùng Hải nhìn thấy Ban Hoài, còn chưa nói được hai câu, mắt liền đỏ lên, cúi đầu thật sâu với Ban Hoài, "Tại hạ giáo nữ không nghiêm, thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn, tại hạ không mặt mũi nàogặp ngài."

Tầm mắt Ban Hoài đảo qua khách khứa bốn phía xem náo nhiệt, tránh đi lễ của Thạch Sùng Hải, không để ý lắm nói: "Không sao, ngươi không phải đã gặp được sao? Bất quá nữ nhi này của ngươi tuy rằng không không được dạy dỗ tốt, bất quá may mắn ta vận khí tốt, bảo vệ được một cái mệnh."

Nói xong câu đó, liền thở hồng hộc ngồi xuống ghế, có chút ngượng ngùng nói: "Làm các vị chế giễu, lá gan của ta có chút nhỏ, chuyện lần này làm ta sợ tới mức bị bệnh một hồi. Hôm nay vốn không muốn ra cửa, bất quá nghĩ đến nếu hôm nay ta không tới, Thạch Tướng gia chắc chắn sẽ khó xử, liền chỉ có thể miễn cưỡng tới. Chỉ là tinh thần của có chút ta không tốt lắm, nếu có chỗ nào thất lễ, mong chư vị thứ lỗi nhiều hơn."

Mọi người nghe vậy sôi nổi quan tâm thân thể Ban Hoài, một đống người mồm năm miệng mười, thật náo nhiệt.

Thạch Sùng Hải ở bên cạnh vẫn luôn cười nịnh nọt, vừa nói tạ lỗi, bất quá rất nhiều người vội vàng lấy lòng Ban Hoài, một chốc cũng không ai để ý hắn làm cái gì.

Ban Họa không có tâm tư xem loại trò khôi hài này, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Thạch Tấn. Hai người tầm mắt ở không trung tương hối, Ban Họa trầm mặc không nói gì. Thạch Tấn do dự một chút, đi đến đứng cách Ban Họa hai bước chân, "Quận chúa gần đây vẫn khỏe?"

"Gia phụ bị bệnh, ta thân là nữ nhi, sao lại tốt được," Ngữ khí của Ban Họa nhàn nhạt, "Thạch đại nhân có việc?"

Thạch Tấn trầm mặc không nói gì.

Ban Họa quay đầu nhìn phụ thân ngồi ở vị trí khách quý, "Thạch đại nhân, Thạch cô nương vẫn tốt?"

"Xá muội phạm phải tội lớn ngập trời, bị Đại Lý Tự phán sung quân mười lăm năm." Thạch Tấn trầm mặc, giữa hắn và Ban Họa, thế nhưng không lời nào để nói.

"Ở đâu?"

Một lát sau, Thạch Tấn nghe được Ban Họa hỏi như vậy. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Ban Họa không có tức giận, liền đáp, "Tây Châu."

"Tây Châu xa xôi khổ hàn, gió lớn nhiều cát, lệnh muội sao có thể chịu được khí hậu nơi đó?" Ban Họa rũ mi mắt, ngữ khí mếm xuống một chút, "Sao không đổi một nơi khí hậu tốt một chút?"

"Phạm sai nên bị phạt, Thạch gia cũng không dám có câu oán hận." Thạch Tấn gục đầu xuống, không nhìn vào mắt Ban Họa.

"Các ngươi đương nhiên không có gì oán hận," Ban Họa đối với người của Thạch gia có chút chán ngấy, nàng tuy rằng cùng Thạch Phi Tiên có oán, nhưng nếu thật sự Thạch Phi Tiên không liên quan đến chuyện phụ thân bị tập kích, nàng cũng không có ý tưởng hận không thể để đối phương đi tìm chết.

Nhưng thật ra người Thạch gia lại nghĩ thoáng hơn người ngoài như nàng, nếu nàng nói vô nghĩa thêm nữa, lại khiến người ta khó chịu thêm.

Cùng ngày Thạch Sùng Hải kính trà xin lỗi với Ban Hoài, Ban Hoài biểu tình bình tĩnh uống xong. Đến lúc yến hội sắp chính thức bắt đầu, Ban Hoài bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, ngất đi. Sợ tới mức mọi người vội vàng mời đại phu tới, mới biết được thân thể hắn quá suy yếu, không thể quá mức mệt nhọc.

Vì thế yến hội này cũng không ăn, đại gia đem Ban Hoài đưa về nhà, sau ra khỏi đại môn Ban gia mới nghĩ lại, Ban Hoài đây là tiếp nhận lời xin lỗi của Thạch Sùng Hải hy không?

Mặc kệ có tiếp nhận hay không, việc này cứ như vậy hạ màn. Mặt ngoài xem, Thạch Sùng Hải cùng Nghiêm Huy đều là Tướng gia như cũ, địa vị không bị ảnh hưởng. Nhưng thực tế người của hai nhà đều không còn vinh quang giống ngày xưa, không chỉ có phong cảnh không ở, còn phải sống những ngày như đi trên băng mỏng.

Từ đây về sau, trong triều lại không còn tranh cãi giữa Thạch đảng và Nghiêm đảng. Nhưng ẩn dưới sự bình tĩnh này, tựa hồ lại tiềm tàng sóng ngầm, chỉ còn chờ ai tới vạch trần nó, sẽ nghiêng trời lệch đất, thiên địa biến sắc.

Ở ngày thứ ba sau khi Thạch Sùng Hải xin lỗi Ban Hoài, Thạch Phi Tiên mang xiềng xích, kẹp đầu, cùng một đám nữ phạm cùng bị sung quân đến Tây Châu, ngồi vào trong một chiếc xe gỗ. Trong xe chật hẹp cũ nát tràn đầy mùi lạ, mấy người phụ nhân cùng xe nhìn nàng, thật sự không hiểu, một nữ nhi nũng nịu như vậy, đến tột cùng phạm tội lớn thế nào, mới có thể bị sung quân đến nơi khổ hàn Tây Châu kia?

Nữ nhân nhiều tuổi nhất trong xe ngựa nhìn qua gần bốn mươi tuổi, trên thực tế mới ba mươi. Nàng giết trượng phu cùng bà bà cả ngày tra tấn nàng, nhưng lại bởi vì lúc trẻ cứu nữ nhi của một vị quan, được vài phần nhân tình, cho nên không có phán tử tội, mà phán lưu đày.

Nàng nhịn không được hỏi Thạch Phi Tiên: "Cô nương, ngươi phạm vào chuyện gì a?"

"Ta?" Thạch Phi Tiên ngơ ngác nhìn nữ nhân có khuôn mặt tang thương trước mắt, sau một lúc lâu mới nói, "Đầu sai thai, làm sai việc."

Xe gỗ được đóng rất vững chắc, chỉ để lại vài lỗ nhỏ để người trong xe ngựa thở, nàng nghe tiếng náo nhiệt ồn ào bên ngoài, nhịn không được hoảng hốt nghĩ, đây đại khái là lần cuối cùng nghe những âm thanh của Kinh thành phồn hoa.

Tây Châu, gió cát lớn, mưa nước ít, ánh nắng mặ trời đủ để phá hủy làn da của nàng, nàng không biết chính mình có thể chống đỡ được hay không.

Xe gỗ ra khỏi thành, hai bên đường có người nhà của phạm nhân tới đưa quần áo, có người khóc, có người dập đầu, bất quá bởi vì nha dịch áp giải phạm nhân thu tiền bạc của những người này, đối loại tình cảnh này cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Mấy nữ phạm trên xe, ngoại trừ Thạch Phi Tiên, mọi người đều được đưa đồ, bao gồm nữ nhân vừa rồi hỏi nàng.

Nàng khom lưng ngồi trong xe gỗ nhỏ hẹp, nhìn sinh ly tử biệt ngoài xe, vẻ mặt chết lặng tới cực điểm.

"Thạch cô nương." Một cái hộ vệ cưỡi ngựa từ trong thành đuổi tới, trong tay của hắn còn xách theo một cái tay nải không nhỏ.

Thạch Phi Tiên hai mắt sáng ngời, nhưng sau khi thấy rõ diện mạo của hộ vệ, ánh sáng trong mắt nàng biến mất. Người này nàng chưa từng gặp qua, khẳng định không phải người Thạch gia.

"Chủ tử nhà ta nói, núi cao đường xa, từ đây thiên nhai cách xa nhau, ân oán ngày xưa xóa bỏ toàn bộ, vọng tự trân trọng." Hộ vệ đem tay nải nhét vào trong tay Thạch Phi Tiên, cứng nhắc nói, "Tay nải này xin cô nương nhận lấy."

"Từ từ," Thạch Phi Tiên nắm một góc tay nải, nhìn về phía hộ vệ, "Chủ tử nhà ngươi là ai?"

Hộ vệ hành lễ một cái: "Xin thứ cho tại hạ không thể trả lời vấn đề này, cáo từ!"

Thạch Phi Tiên cầm tay nải, nhìn bóng dáng hộ vệ cưỡi ngựa rời đi xuất thần. rất nhanh các nữ phạm khác cũng bị đưa trở về trong xe, các nàng đều bắt đầu lật xem tay nải do người nhà chuẩn bị, nóng lòng biết bên trong có những gì, chỉ có Thạch Phi Tiên túm tay nải không động.

Nàng không biết bên trong là cái gì, cũng không có hứng thú muốn biết, có lẽ là đồ vật nguyền rủa nàng, có thể là chuột chết, con gián linh tinh.

Nàng vẫn luôn biết rõ, kinh thành có nhiều tiểu thư trong lòng âm thầm ghen ghét nàng, nhưng nàng cũng hiểu, bởi vì quan hệ của phụ thân cùng tỷ tỷ, những người này cho dù có ghen ghét, cũng không dám biểu hiện trước mặt nàng, thậm chí còn phải hao hết tâm tư lấy lòng nàng.

Mà các nam nhân tự xưng là ái mộ, đã sớm trốn đến rất xa. Ngay cả người nhà của nàng cũng không muốn đến gần nàng, đừng nói đến những nam nhân đó.

"Khuê nữ, tay nải của ngươi nguyên liệu thật tốt," một nữ phạm nói, "Dùng vài năm cũng sẽ không hư đâu."

Dưới những ánh mắt mong chờ, Thạch Phi Tiên cắn chặt răng, đưa tay mở tay nải.

Nàng muốn biết, cuối cùng là người nào cùng nàng từng có ân oán, dám ở lúc này tặng đồ cho nàng. Cho dù Thạch gia cũng không dám làm, nàng từ đâu ra lá gan làm như vậy.

Tay nải được mở ra, bên trong không có chuột chết, cũng không có đồ vật dơ bẩn, chỉ có một túi nước, mấy bộ quần áo bốn mùa không thấy được, một bao lương khô, còn có một túi tiền nhỏ, nàng sờ thử, bên trong có thể là tiền đồng và bạc vụn.

Các nữ tù trong xe cực kỳ hâm mộ mà nhìn tay nải trong tay Thạch Phi Tiên, chuẩn bị đầy đủ hết tất cả các đồ vật, không nói đến chất liệu quần áo tốt, thậm chí ngay cả quần áo bên người nữ nhân, còn có thứ cần thiết mỗi tháng, đều chuẩn bị mấy cái, có thể thấy được chuẩn bị người tay nải có tâm tư.

Thiên nhai cách xa nhau, từ đây ân oán xóa bỏ toàn bộ.

Những người thật sự có ân oán với nàng, có mấy người có can đảm như vậy, an bài hộ vệ đưa mấy thứ này tới?

Những thứ ngày xưa bạn không thèm nhìn, bây giờ lại thành thứ duy nhất nàng có thể có được. Người nhà của nàng, bằng hữu của nàng, nam nhân ái mộ nàng, đều tránh nàng như rắn rết, chỉ có người này, lại làm người khác chuyện không dám làm.

Một lát sau, trước mắt nàng mơ hồ một mảnh, nước mắt theo gương mặt lướt qua, rơi xuống tay nải.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình