Chương 81

"Lưu đại nhân."

"Thành An Bá, mời ngài ngồi." Lưu Bán Sơn bảo một thuộc hạ đi pha trà, sau đó nói, "Không biết Thành An Bá đến đây, là vì chuyện gì?"

"Đương nhiên là vì chuyện Tĩnh Đình Công bị ám sát," Dung Hà nói, "Không biết đại nhân đã có phát hiện gì chưa?"

"Nơi chậu hoa rơi xuống chúng ta đã điều tra, miệng của đám thích khách cũng không kín, chúng ta hỏi cái gì bọn họ đều nói hết, hẳn là không phải là thích khách chuyên nghiệp, hiện tại vấn đề duy nhất khó giải quyết chính là làm sao bắt lấy kẻ làm chủ phía sau màn."

Lưu Bán Sơn không có dấu diếm kết quả điều tra, chờ sau khi cấp dưới pha trà xong, hắn nói với cấp dưới, "Các ngươi đều đi xuống đi, ta cùng Thành An Bá có chuyện riêng cần nói."

Toàn bộ Đại Lý Tự không ai không biết Tĩnh Đình Công là nhạc phụ tương lai của Thành An Bá, mặc kệ hắn cùng Phúc Nhạc Quận chúa có cảm tình thật sự hay không, lúc này Thành An Bá đều không thể thờ ơ, cho nên hiện tại Thành An Bá đến đây, bọn họ đều có thể hiểu được.

Chờ sau khi những người khác đều lui ra ngoài, Lưu Bán Sơn nói: "Bốn tên thích khách, trong đó có một tên còn đang hôn mê, ba tên khác thương thế đều nghiêm trọng. Bá gia, Phúc Nhạc Quận chúa...... Võ nghệ không tầm thường."

Dung Hà nâng chung trà lên nhấp môi: "Như vậy ta sẽ không cần lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, khá tốt."

Lưu Bán Sơn rốt cuộc không nói thêm gì nữa, hắn cao giọng nói: "Thành An Bá xin yên tâm, hạ quan nhất định mau chóng điều tra rõ án tử này."

"Dung đại nhân," Đại Lý Tự khanh đi đến, giơ tay hành lễ với Dung Hà, Dung Hà đứng dậy đáp lễ với hắn, hắn vội nghiêng người né qua: "Dung đại nhân, án tử này chúng ta nhất định sẽ dụng tâm điều tra, sao có thể làm phiền ngài tự mình đến đây."

"Vừa vặn hôm nay ta nghỉ tắm gội, liền tới quấy rầy đại nhân, đại nhân sẽ không ngại tại hạ phiền đi."

(Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.)

"Ha ha," Đại Lý Tự Khanh bồi cười, "Dung đại nhân nói quá lời, ngươi có thể đến đây, hạ quan đương nhiên là hoan nghênh." Thân là Đại Lý Tự Khanh, hắn biết một ít chuyện người khác không biết, tỷ như nói bên cạnh Bệ hạ có mật thám của mình, bất quá mật thám là người nào, thủ lĩnh là ai, bọn họ không thể biết được.

Đại Lý Tự Khanh từng nghi ngờ Dung Hà, nhưng lại cảm thấy người như vậy hẳn là không thích hợp với loại chuyện làm mật thám này, cho nên chỉ là bán tín bán nghi, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến kính sợ của hắn đối với Dung Hà.

"Đại nhân làm việc, ta tự nhiên yên tâm," Dung Hà đạm cười, "Ta cũng là không đành lòng vị hôn thê vì chuyện này sinh khí tức giận, cả ngày thấp thỏm lo âu, cho nên mới tới đây quấy rầy chư vị, còn thỉnh chư vị thứ lỗi nhiều hơn."

Đại Lý Tự Khanh pha trò cười gượng, Thành An Bá đây là tạo áp lực cho bọn họ a.

"Không biết Tĩnh Đình Công bên kia......"

"Tĩnh Đình Công đã chịu kinh hách, đã hồi phủ nghỉ ngơi. Còn Phúc Nhạc Quận chúa......" Dung Hà nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, sau đó dùng nắp ly nhẹ nhàng gảy miệng ly, khiến cho trong lòng Đại Lý Tự Khanh bất ổn, chỉ cầu Dung Hà có thể cho hắn một cái thống khoái.

"Quận chúa là một nữ lưu, thấy phụ thân chịu ủy khuất như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, hiện giờ đã vào cung cầu kiến Bệ hạ." Dung Hà thở dài, "Bệ hạ hậu đãi Ban gia thế nào, trong lòng đại nhân hẳn là cũng hiểu rõ, cho nên án này kéo không được, càng kéo hỏa khí trong lòng Bệ hạ lại càng lớn, đến lúc đó ai tới giúp đại nhân gánh tội danh hành sự bất lực này?"

"Đa tạ Dung đại nhân nhắc nhở, hạ quan nhất định nghiêm tra án này." Đại Lý Tự Khanh trong lòng càng sầu, cũng không biết Ban gia từ đâu ra bản lĩnh, lại có thể dỗ cho Bệ hạ đối với bọn họ phá lệ coi trọng, mặc dù là ở hiếu kỳ, Bệ hạ còn thỉnh thoảng ban thưởng đồ vật cho bọn họ, cho dù Đại trưởng Công chúa có ân điển cứu giá, cũng không đến mức khiến cho Bệ hạ nhớ mong bọn họ như thế đi?

"Đại nhân còn có nhiều việc bận, ta không quấy rầy nữa, cáo từ."

"Dung đại nhân đi thong thả."

Tiễn Dung Hà đi, Đại Lý Tự Khanh mới đi đến trước mặt Lưu Bán Sơn, mày ủ mặt ê nói: "Án tử này không đầu không đuôi, chúng ta làm sao tra."

"Đại nhân, đây là bức họa của người chủ mưu do thích khách khai ra." Lưu Bán Sơn đem bức họa đưa cho Đại Lý Tự Khanh, Đại Lý Tự Khanh tiếp nhận nhìn thoáng qua, lập tức kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Thật là hoạ sĩ lợi hại, họa kỹ của Thanh Phong ngươi lại tăng lên."

"Đại nhân, bức họa này không phải ta vẽ," Lưu Bán Sơn cười khổ nói, "Đây là do Thành An Bá vẽ."

Hắn một quan viên Đại Lý Tự, bản lĩnh thẩm án vẽ tranh, lại không bằng Thành An Bá, thật là làm cho người ta vừa thẹn lại vừa kính.

"Cái gì?" Đại Lý Tự Khanh kinh ngạc nhìn bức họa, "Dung Quân Phách không phải không vẽ người sao?"

"Đại khái vạn sự luôn có ngoại lệ đi," Lưu Bán Sơn nhớ tới Phúc Nhạc Quận chúa, lắc đầu cười nói, "Vô luận thế nào, may mà có bức họa này, lần này chúng ta phá án nhẹ nhàng không ít."

Đại Lý Tự Khanh cẩn thận đem họa để lên bàn, đây chính là bức họa vẽ người đầu tiên của Dung Quân Phách, hắn lại có vài phần xúc động muốn nhét vào trong ngực.

Vốn dĩ còn có người nói, Dung Quân Phách không vẽ người, là bởi vì không am hiểu. Chính là chỉ dựa vào miêu tả của thích khách, liền vẽ ra bộ dáng của phạm nhân, người như vậy sao có thể không am hiểu vẽ nhân vật?

Chỉ tiếc trong tranh là một phạm nhân dung mạo không sâu sắc, bằng không hắn như thế nào cũng muốn da mặt dày đem này bức họa lấy đi.

Đại Nguyệt Cung, Vân Khánh Đế đang nghe một ca cơ xướng khúc, mắt thấy Bệ hạ đối với nàng có vài phần hứng thú, trong lòng ca cơ mừng thầm.

"Bệ hạ, Phúc Nhạc Quận chúa cầu kiến."

Vân Khánh Đế còn chìm đắm trong khúc của ca cơ nghe vậy ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Vương Đức: "Ngươi nói ai?"

"Bẩm Bệ hạ, là Phúc Nhạc Quận chúa."

"Nha, nha đầu này rốt cuộc không giảng quy củ với trẫm," Đã lâu chưa thấy được đứa nhỏ này, Vân Khánh Đế còn có chút tưởng niệm, ông cười sờ sờ cằm nói với Vương Đức, "Ngươi này lão hóa còn không mau mời nàng vào."

"Vâng." Vương Đức lui ra, bất quá nghĩ đến bộ dạng nước mắt lưng tròng của Phúc Nhạc Quận chúa, chỉ sợ Bệ hạ lại muốn đau đầu.

Quả nhiên, lúc Vân Khánh Đế thấy Ban Họađôi mắt đỏ hồng bước vào, quần áo trên người nhăn bèo nhèo, lập tức liền cho rằng nàng bị khi dễ, lập tức nói: "Họa Họa, ngươi làm sao vậy?"

"Bệ hạ!" Ban Họa quỳ gối trước mặt Vân Khánh Đế, bẹp bẹp miệng, như là tiểu đáng thương bị khi dễ rốt cuộc cũng tìm được người tâm phúc, oa một tiếng khóc lên.

Nàng không phải phi tần của Vân Khánh Đế, không cần khóc khắc chế ưu nhã, lúc này nàng là có bao nhiêu ủy khuất liền khóc đến bấy nhiêu thương tâm.

"Đây là làm sao vậy?" Vân Khánh Đế bị biến cố này làm cho mắt choáng váng, nào còn có tâm tư đi quản cái gì ca cơ, vội bảo nữ quan đỡ Ban Họa ngồi dậy, toàn bộ cung nhân Đại Nguyệt Cung gấp đến độ xoay quanh, chỉ vì dỗ vị cô nãi nãi khóc đến không thể tự ức này.

"Họa nha đầu, không khóc, bị ủy khuất, cứ việc nói cùng biểu thúc, biểu thúc giúp ngươi trút giận." Nếu phi tần của mình khóc thành như vậy, Vân Khánh Đế đã sớm phất tay áo bỏ đi. Nhưng đây là hậu bối mình thích, tâm tính Vân Khánh Đế lại không giống nhau, trong lòng ông chỉ nghĩ cuối cùng là ai không có mắt như vậy, ngay cả hậu bối ông sủng ái cũng dám không cho thể diện.

Không cho sủng thần của ông mặt mũi, chính là không cho ông thể diện, Vân Khánh Đế tỏ vẻ chính mình có điểm không cao hứng.

"Bệ hạ." Ban Họa hít hít mũi, mắt mũi đều đỏ lên, Vân Khánh Đế đột nhiên nhớ tới khi còn bé dưỡng một con tiểu bạch thỏ, sau đó con thỏ trắng kia đã bị gì?

Tựa hồ bị Nhị đệ được Phụ hoàng yêu thích kia bắt đi đi, không quá mấy ngày con thỏ kia liền bị Nhị đệ đùa chết, Nhị đệ còn sai người đem con thỏ lột da treo lên cây, chờ hắn biết việc này, con thỏ sớm đã bị thiêu thành xương khô.

Ký ức quá mức xa xăm, ông đã nhớ không rõ lắm, nhưng cái loại tâm tình bị người ức hiếp này, nhưng vẫn không quên.

"Không khóc không khóc, chúng ta không ủy khuất a," Vân Khánh Đế bưng một ly trà mật ong đến trước mặt Ban Họa, "Uống miếng nước trước."

Ban Họa tiếp nhận thút tha thút thít nói: "Cám ơn Bệ hạ."

Vân Khánh Đế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không khóc nữa.

"Bệ hạ, có người muốn giết chúng ta." Ban Họa mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Vân Khánh Đế, "Ta không muốn chết."

"Ai muốn giết các ngươi?" Vân Khánh Đế kinh ngạc trợn mắt, trong đầu lai nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì có người thấy ông quá tốt với Ban gia, liền bất mãn? Quả thực buồn cười, ông thân là Đế Vương, muốn tốt với ai thì tốt với người đó, thế nhưng còn có người dám bất mãn?!

Ban Họa không biết não Vân Khánh Đế bổ cái gì, nàng đem những chuyện đã trải qua kể lại, bất quá nàng thật sự quá thương tâm, quá sợ hãi, nếu trong lúc kể lại có sơ hở, kia cũng coi như là bình thường.

"Thần nữ không rõ, vì sao có người lại muốn giết chúng ta, chẳng lẽ là bởi vì......" Ban Họa tựa hồ nghĩ tới cái gì, sắc mặt thay đổi.

Vân Khánh Đế biết tính tình nàng không giấu giếm lời nói, "Có chuyện gì không thể nói, ở trước mặt biểu thúc không cần chú ý những chuyện đó."

"Có phải nhà chúng ta đã làm chuyện gì để cho người khác bất mãn hay không, cho nên có người tới trả thù chúng ta?" Ban Họa lẩm bẩm nói, "Nhà chúng ta gần đây vẫn luôn ở giữ đạo hiếu, không có đắc tội với ai a."

Vân Khánh Đế nghe nói như thế, trong lòng nghĩ đến xa hơn.

Những người này không phải bất mãn với Ban gia, chỉ sợ là đối với Hoàng Đế là ông bất mãn. Lúc trước phát sinh sự kiện ám sát, cô mẫu vì cứu ông tang mệnh, nếu bộ hạ cũ của Huệ vương phủ muốn trả thù, đương nhiên sẽ chọn người của Ban gia xuống tay.

Bởi vì dưới gối cô mẫu, cũng chỉ có mấy hậu bối Ban gia này.

Thân là Đế vương, kiêng kị nhất là người khác tính kế đế vị của mình. Ông là người đứng đầu, cho người khác sủng ái vô thượng tôn sùng. Ông cũng là người keo kiệt nhất, rất nhiều chuyện ông có thể nhớ cả đời, thậm chí rất nhiều chuyện xui xẻo, đều có thể liên lụy đến những người đáng ghét.

Nếu là bộ hạ cũ của Huệ vương còn chưa xử lý sạch sẽ, như vậy Hoàng Đế là ông đây, có phải vẫn có nguy hiểm hay không?

"Họa nha đầu, ta lập tức hạ chỉ đến Đại Lý Tự, bảo bọn họ nghiêm tra án này, tuyệt đối không cho các ngươi chịu ủy khuất."

"Thần nữ tạ đại ân của Bệ hạ," Ban Họa hít hít mũi, tựa hồ mới nhớ tới chính mình vừa rồi khóc đến không có hình tượng, lấy tay che mặt nói: "Bệ hạ, bộ dáng khóc vừa rồi của thần nữ, ngài vẫn hãy quên đi."

Vân Khánh Đế nhịn không được cười to ra tiếng, "Việc này có gì thẹn thùng, khi ngươi còn nhỏ còn tiểu lên người trẫm, hiện tại nhớ tới mất mặt cũng đã chậm."

Ban Họa mặt đỏ nói: "Bệ hạ, thần nữ là nữ nhi, ngài tốt xấu gì cũng nên giữ chút thể diện cho thần nữ."

"Hảo hảo hảo, giữ thể diện cho ngươi," Vân Khánh Đế đứng lên nói, "Đi, cùng trẫm đi thăm biểu thẩm ngươi, hôm nay hai thúc cháu chúng ta đến chỗ biểu thẩm ngươi cọ cơm."

Hoàng Hậu đang cùng hai con dâu nói chuyện, nghe thái giám nói, Bệ hạ cùng Phúc Nhạc Quận chúa lát nữa sẽ đến đây, liền đối nói với cung nhân: "Đem trà bánh này đều đổi, đổi nhũng món Phúc Nhạc Quận chúa thích ăn."

Tạ Uyển Dụ thấy cung nhân đổi cả trà của mình, trong lòng thầm có chút kinh ngạc, Ban Họa thế nhưng thật sự được Hoàng Hậu coi trọng như thế.

Khó trách ngày xưa nàng kiêu căng như vậy, ai cũng không cho mặt mũi.

Thái tử phi nghiêng đầu nhìn Tạ Uyển Dụ, dùng khăn tay lau lau khóe miệng, không nói gì. Từ sau khi có lời đồn muội muội nàng cùng nhị thúc cảm tình không minh bạch, nàng cùng vị Nhị đệ muội này chỉ là tình cảm ngoài mặt, những lúc khác ngay cả một câu dư thừa cũng chưa từng nói qua.

Trong lòng Thái tử phi rất không thoải mái, nàng là người luôn chú trọng quy củ, nào biết muội muội lại nháo ra loại chuyện này, lại còn cùng nàng chú em, khiến cho nàng vô cùng nan kham, tuy rằng cung nhân không dám trước mặt nàng nói đến chyện này, nhưng tâm tình của nàng sao có thể tốt được?

Chỉ chốc lát sau, Bệ Hạ cùng Ban Họa đến, nàng thấy trên mặt Ban Họa đỏ bừng, son phấn chưa thi, quần áo trên người cũng lộn xộn nhăn nhúm, nhịn không được nhướng mày, Ban Họa làm gì vậy, tiến cung gặp Đế Hậu, chút quy củ này cũng không có?

Tạ Uyển Dụ cụp mi đứng dậy hành lễ với Hoàng Đế, giống như không thấy Ban Họa sau lưng Hoàng Đế.

"Ai da nha," Hoàng Hậu vừa thấy bộ dạng này của Ban Họa, liền nói, "Đây là làm sao vậy, mau đi đổi quần áo, may mắn chỗ này của ta có quần áo hợp với dáng của ngươi."

"Tạ Hoàng Hậu nương nương."

Ban Họa miễn cưỡng cười cười với Hoàng Hậu, liền đi theo cung nhân.

Hoàng Hậu nhìn về phía Hoàng Đế: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Khánh Đế trầm mặt nói: "Có thích khách ám sát Tĩnh Đình Công."

Cái gì?

Ba nữ nhân địa vị tôn quý trong phòng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Kia...... Tĩnh Đình Công đã chết chưa?

Tác giả có lời muốn nói: Họa Họa: Vừa khóc......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình