Chương 75

Loại kiệu nhỏ lụa mỏng này, không giống như kiệu mà nữ nhi gia đình đứng đắn ngồi, mà như là một loại công cụ thay đi bộ do các vũ nữ ca cơ hay nữ tử phong trần sử dụng.

Thấy kiệu dừng trước mặt mình, Dung Hà bất động thanh sắc vỗ vỗ con ngựa, chuẩn bị vòng qua cỗ kiệu rời đi.

"Nô gia Vân Nương bái kiến Thành An Bá." Một người nữ tử mặc áo lụa tuyết sắc bước ra, dáng người nàng đẫy đà, giống như mật đào chín mọng, tản ra mị lực hấp dẫn nam nhân. So với dáng người của nàng, tướng mạo của nàng ngược lại hơi chút kém một chút. Bất quá tuy rằng đầy người nàng đầy vẻ phong trần, nhưng ở trước mặt Dung Hà, lại thu liễm vô cùng tốt.

Dung Hà nhìn nữ nhân xa lạ trước mắt này không nói gì.

Đỗ Cửu đối với nữ nhân này còn có chút ấn tượng, nhưng lần trước hắn nhìn thấy Vân Nương, nàng còn mặc trang phục phụ nhân bình thường, tóc cũng vô cùng đơn giản dùng vải bố buộc lại, không ngờ chỉ qua mấy tháng, nàng dường như biến thành người khác, từ một đóa hoa trà mộc mạc biến thành mỹ nữ xà yêu diễm.

"Cô nương," Đỗ Cửu mở miệng nói, "Không biết cô nương có chuyện gì quan trọng?"

"Nô gia dâng hương trở về, trùng hợp gặp được Thành An Bá, cho nên muốn ra mắt với Bá gia." Vân Nương từ từ phúc thân với Dung Hà, "Lần trước đa tạ Bá gia đã trợ giúp Vân Nương."

Sau khi nàng đi vào Kinh thành, đợi Tạ Khải Lâm hơn một tháng, cũng từng đến Tạ gia bái phỏng, chỉ là người gác cổng của Tạ gia dù thế nào cũng không cho nàng vào cửa, thậm chí còn chế nhạo nàng một nữ tử phong trần đê tiện, cũng vọng tưởng gả vào đại môn Tạ gia, thật sự là buồn cười đến cực điểm.

Đúng, là nàng buồn cười, là có tâm vọng tưởng, nhưng vọng tưởng đó không phải do Tạ gia nhị công tử của bọn họ cho nàng sao?

Đúng, nàng là nữ tử phong trần, không xứng vào cửa Tạ gia, nhưng lúc trước là Tạ gia nhị công tử muốn mang nàng tư bôn, không phải nàng cầu Tạ Khải Lâm mang nàng đi, cuối cùng là ai đáng xấu hổ hơn, ai buồn cười hơn?

Cho nên nàng không cam lòng, nàng muốn tìm Tạ Khải Lâm nói rõ ràng, nhưng nàng chỉ là một nữ tử phong trần không nơi nương tựa, lại còn rời đi Kinh thành đã nhiều năm, khắp nơi không ngườ giúp đỡ, làm sao tìm Tạ Khải Lâm?

Trong lúc nàng tuyệt vọng, là hộ vệ phủ Thành An Bá mang nàng đi gặp Tạ Nhị lang.

Nhớ lúc còn thâm tình, hắn vì nàng miêu mi vẽ tranh, nàng gọi hắn là Nhị lang, hắn nói nàng là thanh liên, mỹ lệ cao khiết. Nhưng nam nhân này ngày xưa đầy miệng lời ngon tiếng ngọt, hiện giờ lại tùy ý nàng bị hạ nhân Tạ gia nhục mạ, phảng phất những thâm tình ngày xưa đó đều là mây khói thoảng qua.

Lúc nàng gặp hắn, hắn đang cùng vài văn nhân đang ngâm thơ làm phú, cho dù mang mặt nạ màu bạc, cũng không tổn hại đến phong nhã của hắn.

Hắn dường như không ngờ nàng sẽ xuất hiện, sau khi sửng sốt thật lâu, mới đi đến trước mặt nàng, mang theo một loại biểu tình xa lạ nhìn nàng.

Tựa như ảo não, tựa như áy náy, nhưng nhiều hơn là xấu hổ.

"Vân Nương," Câu đầu tiên hắn nói, "Sao nàng tới Kinh thành?"

Đúng vậy, một nữ nhân không có lộ phí, nữ nhân tiền bạc trên người có hạn, sao có thể tới Kinh thành chứ?

Vân Nương cười lạnh nhìn Tạ Khải Lâm: "Nhị lang, ta thân là nữ tử, ngươi nói ta còn có biện pháp gì?" Nói xong câu đó, nàng nhìn thấy biểu tình trên mặt Tạ Khải Lâm càng thêm khó coi. Sau đó hắn dường như sợ những người đọc sách khác nhìn thấy nàng, liền đưa nàng đến một chỗ yên tĩnh.

"Vân Nương, là ta xin lỗi nàng." Tạ Khải Lâm đưa cho nàng một túi tiền, bên trong có không ít bạc vụn còn có vài tấm ngân phiếu, cũng đủ nàng sống thoải mái trong vài năm, thậm chí đủ cho nàng mua một đống tiểu viện ở Kinh thành.

"Vẫn là làm Tạ gia nhị công tử của ngươi là tốt nhất," Vân Nương cười nhận túi tiền, "Chỉ với số bạc trong túi này, chỉ sợ cũng có mấy chục lượng bạc. Không giống năm đó, ngươi dưỡng một nữ nhân không có tác dụng gì như ta, khắp nơi cầu người bán tranh chữ."

"Vân Nương......"

"Tạ nhị công tử không cần nhiều lời nữa, Vân Nương tuy là người đê tiện, nhưng cũng biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết thế nào," Vân Nương phúc lễ một cái với Tạ Khải Lâm, "Tạ quân tặng ta một giấc mộng hạnh phúc, hiện giờ tỉnh mộng, Vân Nương cũng nên trở về."

"Nàng định đi đâu?" Tạ Khải Lâm mở miệng nói, "Nàng một nữ tử nhu nhược, ở Kinh thành không nơi nương tựa, ta cho người an bài chỗ ở cho nàng......"

"Chẳng lẽ Tạ công tử còn muốn dưỡng ta làm ngoại thất sao?" Vân Nương cười lạnh, "Công tử mang theo Vân Nương bỏ trốn, đã là phụ một nữ tử, chẳng lẽ còn muốn phụ nương tử tương lai của ngươi? Cho dù Tạ công tử bỏ được, Vân Nương cũng luyến tiếc. Nghiệt, Vân Nương đã tạo một lần, đnên không muốn làm lần thứ hai."

Tạ Khải Lâm ngơ ngẩn nhìn Vân Nương, tựa hồ không ngờ nàng thế nhưng sẽ nói như vậy, sau một hồi lâu mới nói: "Chuyện cũ không liên quan đến nàng, đều do ta. Nàng đừng hờn dỗi, ta chỉ muốn tìm cho nàng một chỗ an cư lạc nghiệp, cũng không có ý dưỡng nàng làm ngoại thất, nàng ở Kinh thành không thân không thích, sao ta có thể để nàng một mình một người?"

"Cho dù công tử không có ý này, nhưng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ai có thể cam đoan nương tử tương lai của ngươi sẽ không hiểu lầm?" Vân Nương cười khẽ ra tiếng, không biết là đang cười Tạ khải lâm hay đang cười mình, "Ta một mình một mình sống ở Tiết Châu gần hai năm, không phải vẫn tốt sao? Mặt khác, tâm của nữ nhi rất mềm, thỉnh công tử thương tiếc phu nhân tương lai của ngươi nhiều hơn."

"Vậy nàng muốn đi đâu?"

"Đến từ chỗ nào, thì về chỗ đó," Vân Nương xiết chặt túi tiền trong tay, "Nô gia vốn nên là cánh tay ngọc nhậm người gối, môi đỏ nhậm người nếm người, là công tử tặng cho nô gia một giấc mộng hạnh phúc, bây giờ tỉnh mộng, đương nhiên nên trở về là chính mình."

"Công tử, nô gia cáo từ. Chúc quân quãng đời còn lại an khang, con cháu kim ngọc toàn mãn đường."

"Vân Nương!" Tạ Khải Lâm nắm tay Vân Nương.

Vân Nương quay đầu lại nhìn hắn: "Công tử luyến tiếc Vân Nương, là muốn nạp Vân Nương vào phủ làm thiếp sao?"

Tay của Tạ Khải Lâm giống như bị bỏng lập tức buông ra, hắn áy náy nhìn Vân Nương: "Ta thực xin lỗi, Vân Nương."

"Tạ công tử không cần nói gì nữa," Vân Nương rũ mí mắt, nhìn quần áo bị siết nhăn nhúm, bộ quần áo này nàng vẫn luôn không nỡ mặc, là hôm nay cố ý thay. Trên váy còn thêu hoa sen hắn thích nhất, bất quá hiện tại hắn cũng sẽ không để ý, "Nếu công tử thật sự hổ thẹn với Vân Nương, xin công tử trả lời Vân Nương một vấn đề."

"Ngươi cứ việc hỏi."

"Năm đó ngươi dắt Vân Nương bỏ trốn, thật là bởi vì tâm duyệt với Vân Nương sao?"

Tạ Khải Lâm trầm mặc không nói gì.

Sắc mặt Vân Nương tái nhợt cười cười: "Nô gia minh bạch."

Lại lần nữa nhìn thấy Đỗ Cửu, đoạn ký ức ẩn sâu ở trong đầu liền hiện ra, nàng giống như không có việc gì cười cười, quay đầu nhìn về phía bảng hiệu trên cửa lớn Ban gia, "Nô gia cũng không có ý khác, chỉ là hôm nay có duyên ngộ đến Bá gia, liền muốn hướng Bá gia cảm tạ."

"Mặt khác......" Vân Nương cười yêu diễm, khí tức phong trần thể hiện mười phần, "Phúc Nhạc Quận chúa là cô nương tốt, xin Bá gia đối xử tốt với nàng."

Lúc nàng hướng Dung Hà nói lời cảm tạ, không có hành đại lễ, sau khi nói xong câu đó, lại hành đại lễ long trọng.

Không ai biết, đối với nàng mà nói, đoạn qua khứ hoang đường kia, may mắn duy nhất là nàng gặp một nữ nhân tốt. Năm đó nếu như Ban Họa nhẫn tâm một chút, không nói lí một chút, nàng đã sớm đầu mình hai nơi, sao còn có thể sống đến hôm nay?

Nàng không chỉ từng một lần nghĩ tới, có lẽ lúc trước Phúc Nhạc Quận chúa đã đoán được nàng cùng Tạ Khải Lâm cũng không đi quá lâu, cho nên không chỉ có không oán hận nàng, ngược lại tặng nàng một chútt tiền bạc.

Dựa vào chút tiền bạc này, nàng mới có thể đi đến Kinh thành, lại lần nữa nhìn thấy nam nhân làm nàng một phen oanh oanh liệt liệt.

Kẽo kẹt.

Đại môn Ban phủ mở ra, Ban Hằng từ phía sau cửa đi ra, nhìn thấy cổng lớn nhà mình đứng nhiều người như vậy, nghi hoặc nhìn về phía Dung Hà.

To gan lớn mật, thế nhưng ở trước cửa Ban gia bọn họ cùng nữ nhân **, đây là gây chuyện a?

"Ngươi đứng ở cửa làm gì, rốt cuộc còn ra không đi ra?" Ban Họa đứng phía sau thấy Ban Hằng ngây ngốc đứng ở cửa, duỗi tay chọc chọc cậu, vươn đầu ra ngoài nhìn xung quanh.

"Tỷ!"

Ban Hằng không kịp cản, đành phải bất đắc dĩ sờ sờ mặt, đi theo sau lưng tỷ tỷ ra ngoài.

Ban Họa nhìn thấy ngoài cửa nhà mình đứng không ít người, cũng sửng sốt một chút, bất quá nàng trước tiên nhìn đến không phải Dung Hà, mà là Vân Nương.

"Là ngươi?" Ban Họa kinh ngạc nhìn Vân Nương, cho dù đã qua hai năm, cho dù Vân Nương trang dung so với trước đây càng diễm, nhưng Ban Họa ánh mắt đầu tiên liền nhận ra nàng.

"Quận chúa," Vân Nương cung kính cúi đầu với Ban Họa, "Nô gia trên đường đi gặp Thành An Bá, Thành An Bá đối với nô gia có ân, cho nên nô gia đặc hạ kiệu nói lời cảm tạ với ngài." Đây là giải thích với Ban Họa, lý do nàng cùng Dung Hà đứng ở cổng lớn Ban gia.

Ban Họa lúc này mới chú ý tới Dung Hà, nàng nhìn lên trời, sắc trời đã không còn sớm: "Cũng sắp tối rồi, ăn cơm chưa?"

Đối với Ban gia mà nói, ăn cơm, là chuyện rất quan trọng.

Dung hà từ trên lưng ngựa xuống, đi đến trước mặt Ban Họa: "Ta không đói bụng, vừa nghe đã có người tới tìm nàng gây phiền toái, cho nên ta liền tới đây nhìn một cái."

Phiền toái?

Ban Họa ngây người một lát, mới hiểu được Dung Hà đang nói ai, nàng ho khan một tiếng: "Ta không gặp hắn, người đã bị Nghiêm gia lãnh đi rồi."

Dung Hà cười cười: "Ta biết."

Nhưng mà tươi cười ôn nhu của hắn lúc này không hấp dẫn được Ban Họa, bởi vì lực chú ý của Ban Họa đã bay lên người Vân Nương. Nàng đi đến chỗ Vân Nương, nhìn kiệu nhỏ lụa mỏng sau lưng nàng, cùng với trang dung trên mặt nàng, không hỏi nàng hiện tại tại ở đâu, chỉ nói: "Ngươi...... Khi nào về Kinh thành?"

"Năm trước liền đến Kinh thành," Vân Nương không có nhắc đến chuyện lần đó thiếu chút nữa dùng cửa sổ sào rơi trúng Thành An Bá, chỉ là nói, "Quận chúa vẫn khỏe?"

"Vẫn khỏe," Ban Họa nhớ tới những chuyện xảy ra sau khi Tạ Khải Lâm cùng Vân Nương bỏ trốn năm đó, thở dài, "Ngươi không nên trở về."

"Vân Nương từ nhỏ lớn lên ở Kinh thành, nơi khác tuy rằng tốt, nhưng chung quy không phải cố hương, một mình một người sống cũng không có ý tứ gì," Vân Nương cúi đầu cười cười, "Nhìn thấy Quận chúa hết thảy đều hảo, Vân Nương liền yên tâm."

Ban Họa biết nàng nói đến chuyện gì, cười nhạo một tiếng: "Chuyện cũ như gió, không cần nhắc lại, từ hắn đi thôi."

"Đúng vậy," Vân Nương cười theo, "Nô gia năm đó không hiểu chuyện, làm hại Quận chúa bị nhiều ủy khuất như vậy, đời này chỉ sợ đều không thể trả lại cho Quận chúa."

"Việc này không liên quan đến ngươi," Ban Họa lắc đầu, "Phụ ta giả chưa đề áy náy, ngươi hà tất hổ thẹn?"

Vân Nương ngẩng đầu, thấy Dung Hà liền đứng cách đó không xa, sợ nếu nhắc đến Tạ Khải Lâm, sẽ khiến cho Thành An Bá sinh ra hiểu lầm với Quận chúa, nên không nhắc đến chuyện cũ. Trong lòng nàng hổ thẹn với Ban Họa, lại nghe nói những lời đồn đãi bên ngoài, lo lắng Thành An Bá đối với Ban Họa không tốt, Ban Họa sẽ chịu ủy khuất.

Nữ nhân sợ gả sai chồng, Phúc Nhạc Quận chúa lại cùng Thành An Bá tính cách khác biệt lớn như vậy, nàng thật lo lắng Thành An Bá để ý quá khứ của Quận chúa.

Nàng tự biết thân phận mình hạ tiện, nếu cùng Ban Họa đứng chung quá lâu, sẽ khiến cho người khác nói nhàn thoại Ban Họa, liền nói: "Quận chúa, canh giờ không còn sớm, nô gia cáo lui."

"Đã trễ thế này," Ban Họa thấy kiệu của Vân Nương không quá kín đáo, liền gọi tới hai hộ vệ, "Bọn họ đều là Ban gia hảo thủ, lúc này trời sắp tối, để bon họ đưa ngươi trở về."

Vân Nương vội lắc đầu nói: "Sao có thể làm như vậy?"

"Không cần chối từ, ngươi như vậy trở về, ta cũng không yên tâm." Ban Họa vẫy tay, "Quyết định vậy đi."

Cho dù ban họa dùng ngữ khí ngang ngược không cho phép thương lượng, Vân Nương lại cảm thấy ấm áp, nàng không tiếp tục cự tuyệt, chỉ là hướng Ban Họa hành lễ, ngồi lên kiệu.

Các kiệu vốn dĩ trong lòng đối với Vân Nương loại nữ tử phong trần này có chút coi khinh, nhưng thấy nàng thế nhưng cùng quý nhân như Quận chúa nhận thức, quý nhân còn tự mình phái hộ vệ đưa nàng, trong lòng không khỏi có vài phần kính sợ. Đối với bá tánh bình thường, người trông cửa cho quý nhân, cũng đã rất lợi hại, bọn họ càng không dám đắc tội.

Vân Nương đi rồi, Ban Họa quay đầu nhìn Dung Hà: "Chàng còn không về, chẳng lẽ muốn ở nhà ta làm môn thần?"

"Đừng nói là môn thần, cho dù có làm mã phu cho Họa Họa ta cũng cam lòng," Dung Hà nhìn kiệu nhỏ đã đi xa, không biết vì sao, hắn cảm thấy nữ nhân Vân Nương này chỉ sợ không phải trùng hợp đi ngang qua, nàng là tới tìm Họa Họa?

Nhưng vì sao nhìn thấy Họa Họa, lại không nói gì?

Chẳng lẽ là bởi vì có mặt hắn?

"Thôi thôi, nếu là để cho người khác biết ta để cho một vị quân tử khiêm khiêm thế này đi làm mã phu, ta đây sẽ bị vạn người chỉ trỏ," Ban Họa sờ cổ con ngựa của Dung Hà, "Nhanh về đi, ngày mai Nhị Hoàng tử đại hôn, chàng sáng sớm sẽ phải tiến cung, buổi tối ngủ sớm chút."

"Được." Dung Hà cười cười, không nhắc đến chuyện của Nghiêm Chân, Ban Họa cũng không có cùng hắn giải thích cái gì, hai người nhìn nhau cười, Dung Hà xoay người lên ngựa.

"Đây là một con hảo mã," Ban Họa vuốt cổ con ngựa, "Nhưng có tên?" (Một phút mặc niệm cho bé ngựa.)

"Chưa." Tọa kỵ của Dung Hà là một con ngựa màu mận chín, trên trán còn có một nhúm lông tắng, lông sáng bóng, hai mắt có thần, bốn vó to lớn hữu lực, là hảo mã hiếm thấy.

Con ngựa cọ cọ lên người Ban Họa, dường như thực thân cận nàng.

Dung Hà thấy con ngựa tính nết không tốt lắm này, lại thân cận Ban Họa như thế, liền nói: "Không bằng nàng đặt cái tên cho nó?"

"Lông của nó hồng như vậy ......"

Đỗ Cửu lập tức dựng thẳng lỗ tai, con ngựa này chính là bảo mã được ngự tứ ngàn vàng khó cầu danh khí cũng không thể quá tùy tiện.

"Gọi là Bánh Bạch Ngọc đi."

Lông màu đỏ sao lai gọi là Bánh Bạch Ngọc, mà không gọi là Bánh Hồng Ngọc, Bánh Táo Đỏ?

Không đúng, tuấn mã uy phong lẫm lẫm như vậy, sao lại đặt cái tên quê mùa như vậy?!

"Vì sao...... lại muốn lấy tên này?" Dung hà cũng không dự đoán được ái mã của mình sẽ bị lấy một cái tên tùy ý như vậy, thấy con ngựa này còn ngây ngốc cọ vào tay Ban Họa. Là một chủ nhân, có phụ trách thái độ nghiêm túc với ái mã, Dung Hà cảm thấy bản thân còn có thể thay con ngựa tranh thủ một chút.

"Nó toàn thân đều màu hồng, chỉ có lông trắng trên trán là dễ thấy nhất," Ban Họa ôn nhu vuốt cổ con ngựa, "Kêu Bánh Bạch Ngọc là thích hợp nhất."

Dung Hà há miệng thở dốc, cuối cùng gật đầu nói: "Nàng nói đúng, tên này thật sự rất thích hợp."

Đỗ Cửu: Các ngươi...... Vui vẻ là được.

"Họa Họa rất thích ngựa?" Dung Hà thấy lực chú ý của nàng đều đặt lên người con ngựa, từ trên lưng ngựa cúi người nhìn Ban Họa, "Trong phủ ta còn có một con ngựa con cùng chủng loại này, ngày mai ta sẽ cho người đưa lại đây cho nàng."

"Không được," Ban Họa lắc đầu, "Kia nhất định là đồng bạn của Bánh Bạch Ngọc, vẫn là giữ lại bồi Bánh Bạch Ngọc đi. Ta có tọa kỵ của mình, chẳng qua từ nhỏ đã thích ngựa, nhìn thấy ngựa đẹp liền nhịn không được muốn sờ."

Lúc nàng còn rất nhỏ, tổ phụ sẽ mang nàng cưỡi trên lưng ngựa ngoạn, kể cho nàng nghe những chuyện trên chiến trường, còn có chuyện xưa của các tướng lãnh cùng con ngựa của mình, cho nên nàng từ nhỏ đã hình thành một quan niệm, ngựa chính là đồng bọn của mình, cho dù nó già rồi, cũng muốn hảo hảo dưỡng, không được tùy ý vứt bỏ, càng sẽ không tùy ý thay đổi.

Dung Hà nhớ tới, Ban Họa xác thật thường cưỡi một con ngựa màu trắng: "Là con ngựa màu trắng kia?"

"Đúng," Ban Họa gật đầu, "Nó gọi Mặc Ngọc, là Bệ hạ ban thưởng."

"Mặc Ngọc?" Dung Hà không nhịn được bật cười, một con con ngựa trắng đặt tên là Mặc Ngọc?

"Ân, đôi mắt của nó thật xinh đẹp, giống như là Mặc Ngọc," Nhắc tới ái mã của mình, Ban Họa thập phần kiêu ngạo, "Sau này nếu có cơ hội, ta mang nó đến chúng ta thi cưỡi ngựa."

"Hảo." Dung Hà đồng ý.

Đỗ Cửu mặt không biểu tình nghĩ, con ngựa nhà mình gọi là Mặc Ngọc, ngựa nhà người khác lại gọi Bánh Bạch Ngọc, không thêm "Bánh" phía sau không phải rất tốt sao?

"Được rồi," Ban Họa thu tay lại, "Chàng về đi."

Dung Hà nhìn Ban Họa, đôi mắt của nàng thật đẹp, giống như là một hồ nước sâu thẳm, sạch sẽ trong suốt, sạch sẽ đến mức làm cho hắn thiếu chút nữa không rời mắt được. Chỉ là trong ánh mắt sạch sẽ này, lại không có không tha, không có lưu luyến, thậm chí nhìn không thấy có bao nhiêu tình cảm.

Nàng cũng không thích hắn, hoặc là nói...... Vẫn chưa động tâm với hắn.

Ánh mắt nàng nhìn hắn, giống như là đang xem một vật trang trí yêu thích, một con khổng tước xinh đẹp, có kinh diễm, có thưởng thức, duy nhất khuyết thiếu đó là tình cảm nam nữ. (Tội anh chưa)

"Cáo từ." Dung Hà cười cười.

"Ân," Ban Họa cười đến mi mắt cong cong, phất tay với Dung Hà, "Đi thong thả."

Tiếng vó ngựa vang nhỏ, chờ đến khi nhìn không thấy thân ảnh của Dung Hà nữa, Ban Họa quay đầu nói với Ban Hằng: "Đi, trở về."

"Tỷ, chúng ta không đi biệt trang?" Ban Hằng vốn đang nghĩ lại đi chôn bạc gì đó, không ngờ ra cửa liền gặp Dung Hà, nói chuyện qua lại liền đem thời gian kéo dài tới hiện tại.

"Không đi," Ban Họa ngẩng đầu nhìn trời, "Trời cũng sắp đen, lần sau đi."

"Được rồi." Ban Hằng có chút mất mát, sau khi chôn được hai lần bạc, cậu đột nhiên cảm thấy, loại cảm giác đào hố chôn bạc này vẫn rất sảng khoái, cậu có chút thích loại trò chơi này.

Khu các quý nhân ở cách lâu tử Vân Nương ở một khoảng cách khá xa, các kiệu phu một đường đi nhanh, lúc còn chưa tới lâu tử, trời cũng tối đen.

Càng tới gần khu đèn đỏ địa phương, thân phận những người lui tới lại càng phức tạp, có đôi khi gặp được vài tửu quỷ không nói lí mượn rượu làm càn, bọn họ còn phải cẩn thận ứng phó. Vừa tiến vào hẻm, liền có một nam tử trẻ tuổi quần áo hỗn độn, có vẻ là thư sinh đi ra.

Hắn đi đường lung lay, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm, tựa hồ oán giận quan trường bất công, lại dường như mắng người nhà. Sau đó hắn va vào kiệu, ngã xuống đất. Hắn đang muốn mở miệng mắng to, nào biết một nam nhân đi đến trước mặt hắn, rút ra đại đao tản ra hàn quang, hắn lập tức sợ tới mức không rên một tiếng.

Đại Nghiệp triều có thể đeo vũ khí ở trên đường cái hành tẩu, đều là người có thân phận riêng, tỷ như binh lính, nha dịch, hộ vệ của quý nhân phẩm cấp cao, bá tánh ai dám vác loại đao này đi trên đường cái, không ra hai mươi bước liền sẽ bị tóm đưa đến nha môn.

Hắn cho rằng ngồi trong kiệu chính là hoa khôi quý nhân nào yêu thích, cho nên mới sẽ phái hộ vệ đưa về, vì thế sau khi chờ người đi đường này rời đi, mới dám nhỏ giọng mắng lên.

"Bất quá là cái □□, có gì đặc biệt hơn người, chờ đại gia ta...... Thi đậu Trạng Nguyên, ngay cả Công chúa cũng có thể cưới. Thư trung đều có, đều có nhan như ngọc, nữ nhân đều không phải thứ gì tốt......" Hắn nấc cục một cái, từ dưới đất bò dậy, trên người bị dính bẩn cũng không lau, nghiêng ngả lảo đảo tránh ra.

Đi đến một cửa hẻm dân cư thưa thớt, hắn nhìn thấy hai hắc y nhân chính đem một cây đao từ trong bụng nam nhân to mọng nào đó □□, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa nôn ra. Bất quá có lẽ là bởi vì bị người cầm đao lúc trước dọa cho sợ, hắn lại nhịn xuống không có ra tiếng, thẳng đến hắc y nhân rời đi, hắn mới dám đỡ tường từng bước một tới gần nam nhân nằm dưới đất.

Không biết dẫm lên cái gì dưới đất, hắn ngã về phía trước, vừa vặn ngã trước mặt nam nhân béo. Tay chống ở trên mặt đất có cảm giác dinh dính, hắn dựa vào ánh trăng mỏng manh, nhìn thứ dính lên tay, cúi đầu ngửi ngửi, rốt cuộc nhịn không được nôn mửa.

"Giết người...... Giết người rồi!"

"Giết người rồi!"

Người đọc sách đáng thương này, hét lên tiếng hét lớn nhất trong cuộc đời, kinh động nhiều hộ dân gần đó, người của nha môn cũng chạy tới.

Thân phận người chết cũng rất nhanh được xác định, một Công Bộ Lang Trung ngũ phẩm, ở Kinh thành quý nhân đầy đất, thân phận người này cũng không cao. Nhưng người này họ Triệu, là Triệu thị nhất tộc thiên chi, tổ tiên cũng là quý tộc tập tước mấy thế hệ.

Tộc trưởng Triệu thị là Triệu Lực, trưởng tử Triệu Tuấn của hắn là đương nhiệm Bộ Binh Tả Thị Lang, nhị tử Triệu Trọng chính là Thứ Sử Tiết Châu. Người của Triệu gia hành sự thập phần điệu thấp, ngày thường ở Kinh thành cũng không thấy được, duy nhất có thể mang ra làm đề tài câu chuyện, lại là người con thứ ba chết yểu của hắn.

Nguyên nhân chính là con thứ ba chết yểu này của Triệu gia từng cùng Phúc Nhạc Quận chúa đính thân lúc nhỏ, sau đó đứa nhỏ này chết non, việc hôn nhân này liền tự động bị bãi bỏ. Sau đó Tạ gia lại cùng Ban Họa từ hôn. Vì thế việc Triệu gia tam lang mất sớm này, liền thành bằng chứng khắc phu của Ban Họa. Cho dù người của Triệu gia liên tục giải thích, là hài tử nhà bọn họ thân thể không tốt, không liên quan đến Ban Họa, nhưng mọi người nhiệt tình yêu thương bát quái, cũng không để ý đến ý kiến của đương sự, thậm chí cảm thấy Triệu gia vì lấy lòng Ban gia mới nói như vậy, vẫn vui sướng trong suy đoán của bản thân.

Lúc có đề tài câu chuyện, có chuyện nhắc đến, ai sẽ để ý đến ý kiến của đương sự, ai biết đương sự có nói dối hay không?

Người chết là đường đệ Triệu Giả của tộc trưởng Triệu Lực, Triệu Giả người này không biết chính sự, tinh thông sa đọa ăn nhậu chơi gái cờ bạc môn thuộc phái ăn chơi trác táng, bởi vì Ban Hoài là đại biểu phái ăn chơi trác táng không thích chơi những thứ kia, bất quá hai loại ăn chơi trác táng này nhìn nhau không thuận mắt, cho nên rất ít lui tới.

Trên người Triệu Giả có hai vết đao, từ trước bụng xuyên ra sau lưng, có thể thấy được sức lực của hung thủ rất lớn, hơn nữa có khả năng là hai người.

Ai sẽ dùng sức lớn như vậy đi giết một kẻ ăn chơi trác táng không có tác dụng? Phải biết rằng ngày mai chính là đại hôn của Nhị Hoàng tử, trong Kinh thành vì để bảo đảm hôn sự ngày mai không có gì bất ngờ xảy ra, tăng phái rất nhiều người canh giữ.

Dưới loại tình huống này, thế nhưng còn có người ám sát thành công, hơn nữa bọn họ còn tìm không một chút bóng dáng của hung thủ, phương diện này thủy liền thâm.

Vì không để cho hôn sự bị xúi quẩy, án ám sát này bị tạm thời ấn xuống. Sáng sớm hôm sau, trong Kinh thành một mảnh hồng rực, của hồi môn Tạ gia chuẩn bị tốt được nâng ra cửa, tuy không phải thật sự "Mười dặm hồng trang", nhưng cũng khiến cho dân chúng Kinh thành thấy được không ít náo nhiệt.

Ban Họa đang trong lúc ngủ mơ, nghe được bên ngoài sáo và trống diễn tấu, nàng đem chăn che đầu muốn tiếp tục ngủ, nhưng diễn tấu sáo và trống kết thúc, lại bùm bùm tiếng pháo, nàng tức giận ngồi dậy, "Bên ngoài sao lại ồn như vậy?!"

"Quận chúa, ngài đã quên, hôm nay là ngày đại hôn của Nhị Hoàng tử cùng tiểu thư Tạ gia a," Như Ý biết Quận chúa có rời giường khí, vội nhỏ giọng trấn an nói, "Bên ngoài bá tánh chen lấn xem náo nhiệt, chỉ sợ là rất lâu."

"Ngươi không nói ta cũng quên," Ban Họa xoa xoa huyệt thái dương, nằm phịch xuống giường, lười như sợi mì nhún, "Thật không muốn rời giường."

"Ngài không dậy nổi cũng không sao, nô tỳ trước hầu hạ ngài rửa mặt súc miệng," Như Ý ôn nhu cười nói, "Cơm sáng nô tỳ mang vào phòng cho người?"

"Ân." Ban Họa hữu khí vô lực vúi đầu vào chăn, không muốn ngẩng mặt lên.

"Tân lang tới đón tân nương tử!"

"Tân lang đâu?!"

Mã đội nghênh đón tân nương đến trước cửa Tạ gia, mọi người mới phát hiện, tới đón tiếp Tạ Uyển Dụ tiến cung không phải Nhị Hoàng tử, mà là quan viên Lễ Bộ. Người của Tạ gia tươi cười có chút cứng đờ, nhưng lại không biểu lộ ra mặt.

Dựa theo quy củ, Hoàng tử nghênh thú Hoàng tử phi, xác thật không cần tự mình tiến đến, cũng có thể dọ Lễ Bộ nghênh đón. Nhưng nếu cùng ở Kinh thành, các Hoàng tử đều sẽ cho nhạc gia thể diện, tự mình đến nghênh thú tân nương, ngay cả lúc trước lúc Thái tử nghênh thú Thái tử phi, cũng là Thái tử tự mình ra mặt.

Nhị Hoàng tử có ý gì, thế nhưng như thế không cho Tạ gia mặt mũi?

Chương này hơi dài a, bằng hai chương khác gộp lại, có hơi đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình