Chương 70
Ban Họa nghe Âm thị nói như vậy, lắc đầu: "Nhưng không phải Thái tử thích nàng sao?"
Lúc trước người được chọn cho vị trí Thái tử phi có vài người, là Thái tử kiên trì chọn lựa Thạch thị, nếu không phải có cảm tình, Thái tử cần gì phải kiên trì như vậy?
"Có mấy đôi phu thê lúc đầu là oan gia, sau này trở thành hoan hỉ oan gia, có mấy đôi phu lúc từ đầu tình thâm như biển, cuối cùng lại từ từ chán ghét nhau," Âm thị nghĩ nữ nhi đã đính thân, nên cố ý cùng nàng nói thêm vài câu, "Cảm tình cho dù có tốt, nếu không hảo hảo ở chung, cuối cùng cũng sẽ bị tan biến hầu như không còn. Người thông minh, chú trọng chính là nhân tâm."
Ban Họa nghĩ nghĩ: "Ý mẹ là, sau khi con thành thân, bắt lấy tâm của Dung Bá gia?"
"Ý ta là, quý trọng người khác là tốt, nhưng cũng không cần vì yêu mà hèn mọn," Âm thị đau lòng sờ đầu Ban Họa, "Thân là nữ nhi, nên yêu quý bản thân nhiều một chút. Nữ nhân thông minh, phải học cách khiến cho nam nhân yêu quý con giống như con."
"Ân ân," Ban Hoài ở bên cạnh gật đầu, "Giống như ta yêu quý mẫu thân con."
Nam nhân thông minh, lúc đối mặt với nữ nhân mình âu yếm, nhất định không thể quá để ý mặt mũi, đây không phải sợ vợ, là yêu. Luôn có người cảm thấy, lời ngon tiếng ngọt vô dụng, yên lặng làm là tốt, Ban Hoài đối với suy nghĩ này khịt mũi coi thường. Hảo nam nhân không chỉ phải yên lặng trả giá, còn phải dỗ nữ nhân vui vẻ, nếu không nữ nhân gả cho ngươi, sinh nhi dục nữ lo liệu việc nhà để làm gì, chỉ để bên người ngủ thêm một tên đầu gỗ sao?
Ban Hoài ôm loại tư tưởng giác ngộ này, tự nhận chính mình chính là hảo nam nhân nhất đẳng của Đại Nghiệp, cho dù người khác không thừa nhận, ông vẫn có tự tin như vậy.
"Mẹ con chúng ta nói chuyện, ngươi đừng xen mồm," Âm thị nhìn chén trà trước mặt, lại nói, "Uống ít trà lạnh, cẩn thận dạ dày lại không thoải mái."
"Ai!" Ban Hoài lên tiếng, vẫy tay bảo hạ nhân đổi trà cho mình.
Ban Họa cùng Ban Hằng yên lặng mà nhìn phương thức ở chung của cha mẹ, trao đổi một ánh mắt cho nhau, lộ ra một nụ cười trong lòng biết rõ.
"Tới, hai mẹ con chúng ta đi hậu viện nói chuyện," Âm thị đứng lên, nói với Ban Họa, "Hoa trong vườn đã nở, vừa lúc con cũng bồi ta đi dạo."
Ban Họa nghe lời đứng lên, đi theo sau lưng Âm thị.
Sau khi Tước vị của Ban Hoài thăng thành Quốc Công, vài tiểu viện trong nhà vốn khóa lại cũng được mở ra. Đây vốn dĩ là một tòa phủ đệ xây cất dựa theo quốc công phẩm cấp, Hoàng Đế đem những phòng ở này ban cho Ban gia, cũng là ôm ý tưởng bồi thường, bất quá sau khi Ban gia dọn vào, liền đem một ít đồ vật vi chế cất đi, lại khóa vài cái sân, mới thanh thản ổn định mà ở.
Ban gia nhân khẩu không nhiều lắm, dứt khoát liền đem mấy tiểu viện này hợp lại thành một, sửa thành một vườn hoa rất lớn. Tuy rằng trong nhà đều không phải người hay chú ý này nọ, nhưng là bọn họ có tiền, cho nên mời đến hạ nhân đem vườn xử lý thật sự xinh đẹp, không có việc gì tới đi dạo một hồi, tâm tình vẫn vô cùng thoải mái.
"Họa Họa, con thật sự nguyện ý gả cho Thành An Bá?" Chỉ cần nhớ tới hôn sự của nữ nhi cùng Dung Quân Phách, Âm thị liền cảm thấy trong lòng không quá kiên định, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng bà lại nói không được chỗ nào không đúng.
"Làm sao vậy?" Ban Họa khó hiểu nhìn Âm thị, "Mẫu thân, ngài có phải không thích Thành An Bá hay không?"
Âm thị lắc đầu: "Ta không có ý kiến với Thành An Bá, chỉ là lo lắng con gả cho hắn, ngày tháng sau này sẽ không tốt."
"Không tốt con sẽ về nhà mẹ đẻ," Ban Họa không để ý lắm nói, "Dù sao mọi người cũng sẽ không không cần ta."
"Đứa nhỏ ngốc, hôn nhân đại sự, sao có thể xem như trò đùa?" Âm thị thấy nữ nhi còn thoải mái hơn mình, bản thân cũng nhịn không được cười rộ lên, "Ngươi a, khi nào mới có thể khiến cho ta yên tâm?"
"Kia thật có chút khó, chờ ta tám mươi tuổi, lúc ngài lão một trăm tuổi, ngài cũng sẽ không yên tâm về ta," Ban Họa bắt lấy tay áo Âm thị đung đưa, "Ai bảo con là con gái của mẹ chứ?"
"Một trăm tuổi?" Âm thị lắc đầu, "Ta lại không muốn sống đến già như vậy, người khác sẽ nghi ngại."
"Ai dám ghét bỏ ngài, gia có một lão, như có một bảo," Ban Họa nắm chặt tay Âm thị, "Mẫu thân, người nhất định phải bồi con cả đời."
"Hảo hảo hảo, bồi ngươi cả đời." Âm thị điểm điểm lên trán Ban Họa, "Lớn như vậy, còn làm nũng với ta, có thấy xấu hổ hay không?"
"Trước mặt mẫu thân, ta vĩnh viễn đều là tiểu hài nhi." Ban Họa cười hì hì trả lời, "Không xấu hổ, một chút cũng không xấu hổ."
Ba ngày trước đại hôn của Nhị Hoàng tử, năm ấy đã hai mươi ba tuổi Dung Hà điều nhiệm thành Lại Bộ Thượng Thư, cả triều ồ lên, có người cho rằng Dung Hà còn quá trẻ, không thể đảm nhiệm trọng trách này.
"Cổ có Tể Tướng tám tuổi, tiền triều có Trạng Nguyên chín tuổi, vì sao đương triều chúng ta không thể có một Thượng Thư hai mươi ba tuổi?" Hộ Bộ Thượng Thư Diêu Bồi Cát nói, "Thành An Bá từ nhỏ có kỳ tài, sau khi vào triều làm quan, làm việc cẩn trọng, nhiều lần được Bệ hạ ngợi khen, chẳng lẽ chư vị đại nhân cho rằng, quan viên đương triều chúng ta không bằng tiền triều sao?"
"Diêu đại nhân, cũng không thể nói như vậy, đứa bé tám tuổi trở thành Tướng là bởi vì hắn vừa lúc gặp loạn thế, Trạng Nguyên lang chín tuổi tiền triều lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài, triều đình ta phồn vinh hưng thịnh, tứ hải thái bình, cần gì học tiền triều?"
"Chỉ là Thành An Bá giờ có kỳ tài, thành niên sau này có đại tài, vị đại nhân này phản đối Thành An Bá như thế, còn lấy lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài tới phản bác ta, có lẽ ngài có tự tin làm tốt hơn Thành An Bá, cho nên mới nói như vậy?"
"Ngươi, ngươi......"
Quan viên này bị Diêu Bồi Cát chèn ép đến ngữ không thành câu, hơn nửa ngày mới nói, "Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lí."
"Ai da nha, đây là tranh luận không lại liền nói nhân gia là cưỡng từ đoạt lí," Vị hầu gia nhàn nào đó tản đứng ra âm dương quái khí nói, "Xem ra lý luận của vị đại nhân này chính là, ai nói không lại ta, chính là tài hoa không bằng ta, ai nếu là nói được hơn ta, đó chính là cưỡng từ đoạt lí. Thật là có ý tứ, có ý tứ."
"Còn không phải sao, theo chúng ta thấy, Thành An Bá làm Lại Bộ Thượng Thư rất tốt. Thành An Bá làm người đoan chính, lúc kiểm tra đánh giá công trạng quan viên, cũng có thể theo lẽ công bằng xử lý, đây không phải là chuyện tốt sao?" Một vị Bá gia nhàn tản khác cũng đứng dậy, cùng một vị Hầu gia khác kẻ xướng người hoạ, nói đến giống như những quan viên phản đối Dung Hà làm Lại Bộ Thượng Thư đều làm không tốt, chột dạ mới không cho Dung Hà nhậm chức.
Các Huân tước nhàn tản này ngày thường ở đại triều hội cơ hồ cũng không mở miệng, hôm nay những người này thế nhưng kẻ xướng người hoạ giúp Dung à nói chuyện, dẫn tới những quan văn ngày thường cùng Dung Hà giao hảo liên tiếp ghé mắt, đám ăn chơi trác táng này hôm nay bị làm sao vậy, thiên hạ hồng vũ hay đầu óc có vấn đề, thế nhưng lại đứng phía này giúp bọn họ nói chuyện?
Có người đầu óc linh hoạt đột nhiên nghĩ đến, mấy kẻ ăn chơi trác táng này ngày thường cùng Ban Hoài có giao hảo, Ban Hoài bởi vì hiếu kỳ nên không thượng triều, nhưng mấy vị ăn chơi trác táng này mỗi khi đến đại triều hội, vẫn muốn tới để thể hiện cảm giác tồn tại.
Hôm nay đây là...... Giúp đỡ con rể tương lai của Ban Thủy Thanh?
Lý luận của nhóm ăn chơi trác táng rất đơn giản, tất cả mọi người đều là anh em cùng cảnh ngộ, có rượu ngon cùng nhau nếm, có đại nạn thì mạnh ai nấy chạy, nhưng trong khả năng cho phép, bọn họ đều có thể giúp đỡ. Tỷ như nói giúp con rể tương lai của Ban Hoài, đó chính là khả năng trong phạm vi cho phép.
Nếu bàn về công phu mồm mép, những quan văn nghiêm trang này sao có thể là đối thủ của đám người ăn chơi trác táng này? Không bao lâu, những quan viên vốn phản đối Dung Hà đương Lại Bộ Thượng Thư, liền bị nhóm ăn chơi trác táng dồn xuống mương, rốt cuộc cũng trở nên ồn ào.
Ngươi nói Thành An Bá có thể làm Lại Bộ Thượng Thư hay không? Việc đó không quan trọng, quan trọng là bọn họ không thể bại bởi mấy kẻ ăn chơi trác táng, việc này thật quá mất mặt?
Là quan văn liền không thể nhịn, xắn tay áo lên!
Vì thế chiến tranh giữa quan văn cùng quan văn, biến thành chiến tranh giữa quan văn cùng ăn chơi trác táng, xem tư thế này, vẫn là ăn chơi trác táng chiếm ưu thế.
Thời khắc mấu chốt, các quan viên của Đại Nghiệp triều, rốt cuộc lần đầu tiên nhìn thẳng vào lực lượng ăn chơi trác táng.
Vân Khánh Đế đã sớm đối với nhóm quan văn kia không có việc gì kỉ kỉ oa oa, các loại lời thật thì khó nghe đã sớm ngấy, nhưng ông là một Hoàng Đế có mặt mũi, coi trọng thanh danh, cho nên lúc những quan văn này nói lời thật thì khó nghe, lại không thể không bày ra bộ dạng "Ái khanh nói rất có đạo lý, trẫm tiếp nhận đề nghị của ngươi".
Tiếp nhận cái chân cả nhà ngươi, Vân Khánh Đế mỗi lần đều muốn hét như vậy vào mặt đám quan văn không có mắt này, nhưng ông lại nhịn xuống.
Cho nên ông thích Ban gia, bởi vì Ban gia không cùng ông đối nghịch, cũng không ra vẻ thanh cao, được ông ban thưởng cũng đều vô cùng cao hứng, đây mới là triều thần khiến người ta thư thái, ông thích ban thưởng cho thần tử như vậy, nhìn ánh mắt sùng bái lại vui sướng của bọn họ, ông mỗi ngày đều có thể ăn thêm nửa chén cơm.
Mắt thấy mấy kẻ ăn chơi trác táng đem đám quan văn mà ông nhìn không thuận mắt làm tức giận đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng Vân Khánh Đế thập phần hưởng thụ, trên mặt lại cau mày, một bộ dạng không vui. Thẳng đến một quan văn râu hoa râm tức giận quá mức, bùm một tiếng ngã trên đất, Vân Khánh Đế mới cho người đi gọi thái y, thuận tiện nói: "Chư vị ái khanh không cần nhiều lời, trẫm cho rằng Dung khanh rất thích hợp đảm nhiệm chức Lại Bộ Thượng Thư, bãi triều."
Chúng quan viên nhìn quan viên bị thái giám nâng đi ra ngoài, cho hắn một ánh mắt đồng tình, đây có tính là tức giận vô ngĩa hay không?
Lại quay đầu nhìn Dung Hà, trên mặt không có vẻ gì là đắc ý, cũng không có ý phẫn nộ. Trong lúc mọi người cho rằng hắn sẽ cố ý tị hiềm, sẽ òi đi trước, hắn có động tác.
Nhưng không phải đi ra ngoài, mà là đi về một hướng khác.
"Đa tạ chư vị đã nói giúp vãn bối," Dung Hà đến trước mặt mấy lão ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ, hướng bọn họ hành đại lễ, "Vãn bối nhất định sẽ không làm chư vị tiền bối thất vọng."
Chúng quan viên cảm khái, Dung Bá gia quả thực chính trực, không sợ người khác nhàn thoại, làm chuyện mình muốn làm, đi đường mình muốn đi.
"Dung Bá gia khách khí," Một vị Hầu gia vỗ vai trái của hắn, "Ngươi là con rể tương lai của lão Ban, chúng ta không giúp ngươi thì giúp ai?"
"Không phải sao," Một vị Bá gia vỗ vai phải Dung Hà, còn vặn vai hắn lắc lắc, "Hảo hảo làm, tranh thủ một năm ngồi ổn vị trí Thượng Thư, 5 năm liền thăng chức lên Tướng gia."
Chúng quan viên đồng thời ghé mắt, Nghiêm Tướng gia cùng Thạch Tướng gia còn chưa đi đâu.
"Chúc mừng Dung Bá gia lên chức," Thạch Sùng Hải đi đến trước mặt Dung Hà, hơi chắp tay với hắn, "Tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế, Dung Bá gia tiền đồ vô lượng a."
"Không dám, nhờ có Bệ hạ hậu ái mà thôi." Dung Hà đáp lễ lại.
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, các quan viên vừa rồi phản đối hắn nhậm chức Lại Bộ Thượng Thư, phần lớn đều là người của Thạch Sùng Hải, Thạch Sùng Hải ngoài mặt chúc mừng Dung Hà, trong lòng không thấy được cao hứng bao nhiêu.
"Dung Bá gia khiêm tốn, nếu ngài không có năng lực, làm sao có thể khiến cho Diêu đại nhân lão luyện thành thục đều nói giúp ngài?" Thạch Sùng Hải tức giận nhất vẫn là Diêu Bồi Cát, người này vốn dĩ bám vào thủ hạ của hắn, không ngờ hôm nay thế nhưng lại giúp đỡ Dung Hà nói chuyện.
Hắn thà rằng cùng Thạch gia quyết liệt, cũng muốn giúp Dung Hà nói chuyện, thật không biết là thủ đoạn của Dung Hà quá cao, hay là trước kia Diêu Bồi Cát đều là đùa giỡn với hắn?
Thật là hảo đảm lượng.
"Vấn đề này rất đơn giản," Một vị Hầu gia ăn chơi trác táng ngắt lời Thạch Sùng Hải, "Bởi vì Dung Bá gia lớn lên đẹp, lại có tài hoa, đương nhiên là làm người a thích rồi."
Thạch Sùng Hải không nghĩ tới mấy ăn chơi trác táng này cũng dám đối nghich với hắn, lập tức lạnh nhạt nói: "Kia Hầu gia hẳn là nên học theo Dung Bá gia, khiến cho người khác thích nhiều một chút."
"Ta một đống tuổi, làm cho người ta thích có ích lợi gì, trở về làm sao ăn nói với phu nhân?" Ăn chơi trác táng Hầu gia lắc đầu thở dài, "Năm tháng không buông tha người, năm đó ta cũng là mỹ nam tử nổi danh Đại Nghiệp a."
Thạch Sùng Hải đột nhiên giác phát hiện, có thể cùng Ban hoài giao hảo, đều là não có bệnh.
Hắn liếc liếc nhìn Dung Hà, không biết hắn khi nào thì bị những người này lây bệnh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top