Chương 58
Cuối cùng Ban gia vẫn quyết định gặp Thành An Bá một lần.
Một nhà bốn người cộng thêm Dung Hà, năm người trầm mặc ngồi trong phòng, nhìn lễ vật chất đống trong phòng, không khí lúc này có loại cảm giác không tiếng động sẽ thắng. Nhưng mà Ban Hằng cảm thấy bầu không khí này có chút xấu hổ, xấu hổ đến mức cậu nhịn không dùng ánh mắt ở quét tới quét lui trên người Dung Hà cùng tỷ tỷ.
Thì ra lúc trước cậu cảm thấy Dung Bá gia có ý với tỷ tỷ, không phải do cậu nghĩ nhiều, mà là cậu nghĩ quá ít.
"Bá phụ, bá mẫu," Dung Hà đứng dậy hướng Ban Hoài cùng Âm thị quy củ hành đại lễ của vãn bối, "Vãn bối mạo muội quấy rầy, thỉnh bá phụ bá mẫu thứ lỗi nhiều hơn."
Ban Hoài bưng chén trà yên lặng nghĩ, trước đó vài ngày lúc gặp mặt, còn gọi ông là Hầu gia, bây giờ chưa bao lâu, liền biến thành bá phụ. Trước kia ông cảm thấy Dung Hà chỗ nào cũng tốt, hiện tại lại lại cảm thấy không phải như vậy.
Lông mày quá có hình, nghe nói nam nhân như vậy tâm địa cứng rắn. Mắt đào hoa, mười thì có tám chín phần sẽ trêu chọc đào hoa. Môi có chút mỏng, vừa thấy liền rất bạc tình. Không phải có câu nói kêu trượng nghĩa nhiều là đồ cẩu, phụ lòng nhất người đọc sách sao, Dung Hà này đọc sách như vậy, vạn nhất là một tên phụ lòng hán làm sao bây giờ?
Không ổn không ổn, trong lòng ông liên tục lắc đầu, quay đầu nhìn phu nhân Âm thị.
Âm thị nâng mí mắt, mỉm cười nói: "Nghe nói Thành An Bá muốn cầu thú nữ nhi không nên thân của ta, việc này......" Âm thị nhìn nữ nhi, thấy trên mặt nàng cũng không có ý e lệ, liền nói, "Chỉ là việc này thật sự quá mức đột nhiên, chúng ta cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn."
"Bá phụ bá mẫu, vãn bối chính là thật lòng cầu thú Quận chúa, nếu có thể cầu được nữ nhi Ban gia, vãn bối nhất định toàn tâm toàn ý, bạc đầu không rời. Cùng Quận chúa giống như bá phụ cùng bá mẫu." Dung Hà đối với Ban Hoài cùng Âm thị lại hành một đại lễ, "Sau này nếu dám vi phạm lời thề hôm nay, thanh danh vãn bối sẽ quét rác, cả đời thê lương cơ khổ."
Lời thề như vậy đối với một quý công tử nổi danh bên ngoài mà nói, quả thực là âm độc bất quá. Nếu nói cái gì thiên lôi đánh xuống linh tinh, Ban gia chỉ sợ nghe cũng không muốn nghe, bởi vì những lời này thoại bản đã dùng lạn.
Ban Hằng ho khan một tiếng, liếc nhìn Ban Họa, tỷ tỷ nghĩ thế nào?
Ban Họa trộm nhét một khối điểm tâm vào miệng, uống một ngụm trà, sau đó cười vô tội với Ban Hằng.
Đây là ý gì, nguyện ý hay không muốn? Nói nữa, ngời ta đang cầu thân, tỷ tốt xấu gì cũng nên ý tứ thẹn thùng một chút được chứ?
"Đứa nhỏ này nhà ta không thích thi thư, chỉ sợ cùng ngươi không có sở thích chung gì." Âm thị cảm thấy bản thân lúc này có điểm giống nhạc mẫu độc ác làm khó dễ con rể trong thoại bản.
"Quận chúa thích cái gì, vãn bối sẽ bồi nàng thích đó, thi thư chỉ là tiểu yêu thích lúc nhàn hạ, không quan trọng bằng Quận chúa."
Mí mắt Ban Hoài run lên, tiểu tử rất có tiền đồ a, năm đó ông cũng là dựa vào loại tinh thần không biết xấu hổ này, đem phu nhân dỗ đến tâm hoa nộ phóng.
"Đứa nhỏ này tính xa xỉ, yêu nhất mặt hoa da phấn, Bá gia......" Âm thị muốn nói Bá gia là người đơn giản, nhưng nhìn đến quần áo trên người Dung Hà tuy là tố sắc, vải dệt cũng bởi vì nhà bọn họ đang ở hiếu kỳ, cố ý mặc y phục bằng vải bông, nhưng hoa văn thêu phía trên lại không đơn giản, Âm thị có thể khẳng định, mặt trên thêu một đóa tiểu hoa, còn đáng giá hơn vải mặc trên người, "Bá gia là người thích tố nhã, đây cũng là không quá hợp."
"Quận chúa thiên hương quốc sắc, nùng trang đạm mạt tổng thích hợp, nàng thích mặc cái gì thì mặc cái đó, vãn bối đều thích. Nàng thích ăn cái gì, trong nhà sẽ ăn cái đó, tả hữu trong nhà chỉ có một mình tại hạ, hết thảy đều có thể thuận theo yêu thích của Quận chúa. Tổ tiên của vãn bối tuy không phải gia tộc hiển hách, nhưng cũng để lại cho vãn bối một chút gia sản, vãn bối nhất định sẽ không để cho Quận chúa ở phương diện tiền bạc có nửa phần phiền não."
Gia tộc Dung thị xem vọng tộc như mấy trăm năm, câu nói "Không phải gia tộc hiển hách" "Lưu lại một chút di sản" kia chỉ là cách nói khiêm tốn, muốn nói về đại những nhân vật đó, còn có số lượng vàng bạc tài bảo cất giữ, Ban gia thật đúng là không bằng Dung gia.
Âm thị bỗng nhiên cảm thấy, lấy tính tình nữ nhi nhà mình, gả cho binh sĩ trong nhà không có trưởng bối lại gia thế hiển hách, thật đúng là một lựa chọn tốt nhất. Bất quá lời nói của nam nhân, từ trước đến nay là không thể tin tưởng, Âm thị nghĩ đến Thẩm Ngọc năm đó, lúc cầu hôn thì nói rất hay ho, kết quả thế nào, toàn bộ người trong Kinh thành đều đã biết.
"Bá gia nói thật sự chu đáo," Âm thị cười cười, "Loại việc lớn này, chúng ta thân là trưởng bối tuy rằng thập phần nhọc lòng, nhưng vẫn là tâm ý của nhi nữ càng quan trọng."
Âm thị là người vô cùng khai thông, có lẽ là bởi vì những người nhà mẹ đẻ nàng luôn bức bách nàng làm chuyện nàng không thích, cho nên nàng đối với nhi nữ ngược lại tương đối nghĩ thoáng, thậm chí nghĩ đến vô cùng cởi mở, nếu nữ nhi tìm không được lang quân như ý, nàng thà rằng không cho nàng gả, cũng không muốn nàng chịu khổ.
Chỉ là loại tư tưởng này quá mức li kinh phản đạo, Âm thị chưa bao giờ ở bên ngoài biểu hiện ra loại thái độ này, chỉ là ở thời điểm giáo dục nhi nữ, khó tránh khỏi mang ra một ít.
"Bá mẫu nói có lý," Dung Hà đối với Âm thị chắp tay thi lễ, nghiêng đầu nhìn về phía Ban Họa đang cúi đầu uống trà.
Ban Hoài đứng lên, vỗ vỗ tay áo, nhàn nhạt nói: "Bá gia, nhà chúng ta đang ở hiếu kỳ, có mấy lời vẫn là không nên quá mức." Nói xong, nói với Âm thị cùng Ban Hằng, "Trong viện ngày vừa lúc, chúng ta ra ngoài phơi nắng."
Ban Hằng không tình nguyện đứng lên, liếc nhìn Dung Hà, không ngờ ngươi thế nhưng là hạng người này!
Đại môn trong phòng mở ra, Ban gia ba người đứng ở trong viện như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm trong phòng, tuy rằng không thể nghe rõ hai người nói cái gì, nhưng nếu Dung Hà dám có nửa điểm động tác vượt rào, ba người này khẳng định có thể trực tiếp xông vào.
Dung Hà quay đầu lại nhìn ngoài viện, chắp tay thi lễ nói với Ban Họa: "Quận chúa, người nhà của người đối với người thực tốt." Dung Hà thậm chí có thể khẳng định, toàn bộ Kinh thành đau lòng nữ nhi như vậy, trừ bỏ Ban gia chỉ sợ không tìm được nhà nào khác.
Ban Họa bưng chén trà, nghiêng đầu đánh giá Dung Hà, sau một lúc buông chén trà, bưng mặt nói: "Dung Bá gia, ngươi thật muốn cưới ta?"
Nữ hài tử nhắc tới loại chuyện này, nhất định là hai má ửng đỏ, nói năng lộn xộn, nhưng Ban Họa lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhân cơ hội nhìn Dung Hà thêm vài lần. Mặt đẹp, tay đẹp, eo thon chân dài, khí chất hảo, nam nhân tốt như vậy, thế nhưng lại coi trọng nàng, chẳng lẽ diện mạo này của nàng phá lệ hấp dẫn người đọc sách?
"Đúng vậy, tại hạ muốn cầu hôn Quận chúa." Dung hà chắp tay thi lễ, cùng Ban Họa ngồi ở ghế trên nhìn thẳng, "Nếu Quận chúa nguyện ý gả thấp cho ta, người vẫn ó thể về nhà mẹ đẻ, chỉ là phải nhân tiện đem tại hạ theo mới được."( Ed: kawaii)
Ban Họa nghe nói như thế, trên mặt rốt cuộc có vài phần động dung: "Người đọc sách các ngươi không phải luôn có rất nhiều yêu cầu với nữ nhân sao, còn nói cái gì nữ nhân thường xuyên về nhà mẹ đẻ là vì không hiền?"
"Quận chúa, ở trước mặt người, tại hạ không phải người đọc sách, chỉ là một nam nhân bình thường ái mộ người, muốn cầu người gả thấp mà thôi," Trên mặt Dung Hà lộ ra vài phần cô đơn, "Huống chi tại hạ hiện tại không cha không mẹ cũng không huynh đệ, Bá phủ trống rỗng ngoại trừ ta thì không còn ai nữa. Nếu không phải bởi vì thân phận kiềm chế, cho dù bảo tại hạ đi theo Quận chúa cư trú ở Quốc Công phủ, tại hạ cũng nguyện ý." (Ed: Omg, chắc tui chớt)
Ban Họa nhớ tới lúc Dung Hà niên thiếu đã không còn cha mẹ, sau đó ngay cả huynh trưởng cũng không còn, trưởng tẩu đã hoài thai thấy phu quân không còn, dứt khoát bỏ hài tử về nhà mẹ đẻ tái giá, thân thế này xác thật rất tiểu đáng thương.
"Cho nên...... Ngươi là coi trọng nhà của chúng ta tương đối náo nhiệt, cho nên mới muốn cưới ta?" Ban Họa đột nhiên cảm thấy, nếu Dung Hà thật sự nghĩ như vậy, gả cho hắn hình như cũng là lựa chọn không tồi.
"Không, đâyy đại khái là yêu ai yêu cả đường đi," Dung Hà cười nhìn Ban họa, "Quận chúa nguyện ý để cho tại hạ ở nhà của người sao?"
Ban Họa sờ cằm, yên lặng nhìn Dung Hà.
Dung Hà mỉm cười tùy ý để nàng nhìn, đôi mắt xinh đẹp giống như một dòng suối ôn nhu róc rách, khiến người ta cảm thấy thoải mái lại không có tính công kích.
"Ý của ngươi là, bởi vì thích ta, cho nên liền thích người nhà của ta?" Ban Họa đối với những lời "Yêu ai yêu cả đường đi" này vẫn hiểu, nàng hoài nghi nhìn Dung Hà, sao nàng lại không cảm thấy Dung Hà có bao nhiêu thích nàng, là nàng bỏ lỡ cái gì sao?
"Đúng." Dung hà cười.
"Cho nên...... Ngươi thích ta điểm nào?" Ban họa mạc danh cảm thấy bản thân có điểm giống thư sinh vô tình trong thoại bản, mà Dung Hà chính là những nữ lang si tình đó, một mảnh chân tình lại bị chối bỏ.
Sờ sờ mặt, không đúng, không thể bởi vì Dung Hà lớn lên đẹp hơn Nghiêm Chân, nàng liền hai loại thái độ, nàng không thể nông cạn như vậy!
"Quận chúa thực xinh đẹp, như hoa đào tháng ba, sao trên bầu trời, tuyết tháng mười hai, đều không xinh đẹp bằng Quận chúa," Dung Hà chỉ chỉ hai mắt của mình, "Đôi mắt của Quận chúa, giống như sao đẹp nhất trên trời, sau khi tại hạ luyến mộ Quận chúa, liền cảm thấy thiên hạ cả nam lẫn nữ không thể phân biệt giới tính nữa, chỉ đều là người mà thôi."
Ban họa...... Ban Họa cảm thấy gương mình mặt hơi có chút nóng lên.
Bởi vì bộ dạng Dung Hà nói chuyện thật sự quá chân thành, quá ngay thẳng, nàng đã hy vọng có một nam nhân khen nàng như vậy!
Cái gì cảm thấy nàng đáng yêu, linh động, thiện lương hơn tưởng tượng, đều là một đống thí lời nói, thật sự không thể ngay thẳng, thành thật mà khen nàng đẹp sao? Một đại lão gia, nói một câu quỳ gối ở dưới sắc đẹp của nàng, mất mặt như vậy sao?!
Nàng cảm thấy bản thân càng thêm thưởng thức Dung Bá gia, bởi vì người này thành thật tinh mắt, còn hiểu thưởng thức vẻ đẹp nàng.
Đây mới là ca ngợi tốt nhất trên đời!
Nhìn nàng, liền cảm thấy nữ nhân trên đời cùng nam nhân khác không có khác biệt, chứng tỏ nàng ở trong mắt mình, chính là nữ nhân đẹp nhất, những người khác đều là cặn bã?!
Khen nàng như vậy, nàng rất thích!
Tâm tình Ban Họa rất tốt, liền đứng lên vỗ vai Dung Hà: "Người trẻ tuổi, ngươi tinh mắt như vậy, ta thực xem trọng ngươi."
Dung Hà ngẩn người, ngay sau đó cười nói: "Vậy ngươi nguyện ý gả thấp ta sao?"
Ban Họa xoắn hai đầu ngón tay vào nhau, bắt đầu tính nếu nàng cùng Dung Hà thành thân, sẽ có hậu quả thé nào.
Thành thân, nếu Dung Hà đối với nàng săn sóc ôn nhu, về sau sau khi Ban gia thất thế, mạng nhỏ của nàng hẳn là sẽ không bị vứt bỏ, hơn nữa người nhà cũng sẽ được che chở. Nàng còn có được thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, thiên hạ đệ nhất quân tử, thiên hạ đệ nhất tài tử, cả đời này không mệt.
Thành thân, Dung Hà không tốt với nàng, nàng đá Dung Hà về nhà trụ, chờ sau khi Ban gia thất thế, kết cục của nhà bọn họ hẳn là cùng trong mộng không sai biệt lắm. Nhưng nàng ít nhất thành công mà ngủ thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, đây chính là cực phẩm cho dù có dưỡng trai lơ cũng dưỡng không được, tính tính đi tính lại hình như cũng không thiệt, còn có thể tức chết mấy nữ nhân nàng không vừa mắt kia.
Chỉ là cứ như vậy, Dung Hà hình như hơi chịu thiệt.
Ban Họa còn tính giá trị quan chính trực đạo đức làm nàng bắt đầu do dự, có nên đi tai họa một người nam nhân tốt như vậy hay không?
Tổng cảm thấy nếu nàng lgật đầu đáp ứng, việc này hình như có chút đuối lý.
Tác giả có lời muốn nói: Họa Họa: Giảng đạo lý, ta là một hảo muội chỉ tam quan tương đối chính trực ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top