Chương 56
"Bẩm Bệ hạ, vi thần đã tra xét rất nhiều manh mối, đáng nghi nhất chính là...... Huệ vương Điện hạ." Dung Hà đem một chồng tư liệu điều tra được đặt trước mặt Vân Khánh Đế, "Vi thần đã tra xét vài lần, cung nhân này trong nhà đã không còn thân nhân, từng chịu ân huệ của Đức phi nương nương trong cung, bên ngoài thì thấy nàng cùng Đức phi có gút mắt, trên thực tế chủ tử chân chính sau lưng nàng chính là Huệ vương Điện hạ." Dung Hà thấy Hoàng Thượng mặt lạnh như băng, lại nói, "Có lẽ vi thần còn có chỗ nào đó sơ suất, vi thần lại đi tra rõ thực hư một lần nữa."
"Không cần," Vân Khánh Đế giận cực phản cười, "Đệ đệ tốt này của trẫm, năm đó liền muốn làm Thái tử, nếu không phải cô mẫu dốc hết sức che chở trẫm, bây giờ Đại Nghiệp triều này sao còn có trẫm dung thân." Nói đến Đại trưởng Công chúa, trên mặt Vân Khánh Đế lộ ra vài phần hoài niệm.
Đối với vân Khánh Đế mà nói, Đại trưởng Công chúa trước khi chết vẫn còn nhớ thương ông, đây là phần tình nghĩa khó có được. Làm Hoàng Đế, liền có loại cảm giác chỗ cao không thắng hàn, một vị Đại trưởng Công chúa đã chết, ở trong lòng ông tự nhiên cái gì cũng tốt, thậm chí còn sẽ ở trong trí nhớ của ông tự động điểm tô cho đẹp, trở thành một người hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ có người chết, mới có thể khiến người ta yên tâm mà ký thác cảm tình.
"Hắn muốn tạo phản, quả thực chính là vọng tưởng!" Vân Khánh Đế cười lạnh, "Xem ra là mấy năm nay trẫm đối với hắn quá tốt, khiến cho hắn quên mất thiên hạ này sớm đã là của trẫm, mà không phải thuộc về tiên đế."
Ân oán của Hoàng Đế cùng huynh đệ, Dung Hà làm thần tử, cũng không nên nói gì, cho nên Vân Khánh Đế nói, hắn chỉ cúi đầu lẳng lặng nghe, không nói thêm chữ nào.
Cố tình Vân Khánh Đế lại thích tính cách trầm ổn này của hắn, khiến cho ông cảm thấy người này kiên định có thể dùng, sẽ không sinh ra nhị tâm.
"Đúng rồi, chuyện ngươi nhờ trẫm làm mai mối, trẫm định quá mấy ngày nữa sẽ cùng Ban gia nhắc đến, chỉ là có thành hay không, phải xem tâm tư của Ban gia." Vân Khánh Đế có tâm bồi thường cho Ban ọa một lang quân đức mạo song toàn, hơn nữa Dung Hà lại nguyện ý cưới Họa Họa, đối với ông mà nói đây quả thực chính là một chuyện vui lớn.
Duy nhất tương đối phiền toái chính là cả nhà biểu đệ ông đầu óc tương đối kỳ quái, việc này có thể thành hay không, thật đúng là khó nói.
"Thỉnh Hoàng Thượng tận lực giúp thần hoà giải, Quận chúa mẫu đơn quốc sắc, nếu có thể cưới được Quận chúa, chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của vi thần." Dung Hà cười nói, "Vi thần là thật lòng muốn cầu thú Quận chúa."
Biểu tình của Vân Khánh Đế trở nên có chút vi diệu, ông ho khan một tiếng: "Trẫm biết."
Mặc kệ Dung Hà lúc này là thật lòng muốn cưới Họa Họa, hay vì điều gì khác, lúc này ông cũng chỉ có thể tin hắn là thật tình.
Người có thân sơ viễn cận, thân là Đế vương cũng có tâm lý bồi thường của mình, ông thích loại cảm giác vì trưởng bối mà mình kính yêu trả giá này. Đặc biệt là hậu nhâncủa trưởng bối này còn thực bớt lo, không nhúng tay vào triều chính, đối với chuyện kéo bè kéo cánh cũng không có hứng thú, không có dã tâm đến mức cho dù có thiên vị bọn họ thêm một chút, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì quá mức.
Đại trưởng Công chúa qua đời, khổ sở nhất chính là Ban Hoài, chỉ ngắn ngủn một tháng, cả người đều gầy một vòng, nếu không phải thê hiền nhi nữ hiếu thuận, ông sẽ khổ sở đến hận không thể bồi Đại trưởng Công chúa cùng đi.
Ban gia là thật lòng ăn chay, ngay cả Ban Hằng không thể không ăn thịt, cũng không có trộm ăn qua một ngụm huân thực, có thể thấy được Đại trưởng Công chúa rời đi, đối với Ban gia mà nói, là một chuyện vô cùng thương tâm.
"Phụ thân," Ban Họa thấy Ban Hoài mặc vào một kiện quần áo màu trăng non, nhưng là dùng liêu thập phần chú ý, liền nói, "Ngài muốn vào cung?"
"Bệ hạ tấn phong ta là Quốc Công, ta sớm nên tiến cung tạ ơn," Ban Hoài nhìn khuôn mặt của nữ nhi tựa hồ gầy một vòng, có chút đau lòng nói, "Thời tiết chuyển ấm, có thời gian thì đi ra ngoài dạo một vòng, đừng chỉ ở trong nhà."
"Ta biết," Ban Họa cười cười với Ban Hoài, "Chờ thời tiết tốt lên, phụ thân ngài mang chúng ta đi biệt trang chơi, được không?"
"Được, đến lúc đó một nhà bốn người chúng ta đều đi tắm suối nước nóng," Trên mặt Ban Hoài lộ ra ý cười.
Ban Họa đứng ở cổng lớn, nhìn theo Ban Hoài rời đi, quay đầu thấy Ban Hằng đứng ở phía sau, hỏi: "Đệ đứng ở đây làm gì?"
Ban Hằng lắc đầu, cọ đến Ban họa trước mặt nói: "Tỷ, nghe nói thuyết thư tiên sinh trong phủ dưỡng lại nghĩ ra chuyện xưa mới, hay là tỷ đi nghe một chút đi."
"Là thuyết thư tiên sinh nghĩ, hay là ngươi nghĩ?" Ban Họa đã sớm nghe hạ nhân bên người nói, đệ đệ cũng không có việc gì liền tìm thuyết thư tiên sinh lẩm nhẩm lầm nhầm, không ngờ là vì chuyện này.
"Tình tiết thuyết thư tiên sinh nghĩ ra, sao hợp khẩu vị của tỷ," Ban Hằng lôi kéo tay áo Ban Họa, "Đi một chút đi, đi nghe một chút."
Ban Họa biết đệ đệ là vì mình, nhịn không được cười cười: "Cám ơn ngươi, Hằng đệ."
"Cảm tạ cái gì," Ban Hằng không được tự nhiên quay đầu sang bên cạnh, "Người trong nhà nói cảm ơn làm gì, tỷ cũng không soi gương, gần đây đã gầy thành bộ dáng gì. Chờ sau này gặp các nữ quyến khác, lấy cái gì so với bọn họ, hảo thanh danh mỹ nhân của Ban gia chúng ta, tỷ còn muốn hay không?"
Ban Họa duỗi tay nhéo tai cậu: "Đệ đã quan tâm thanh danh của Ban gia chúng ta như vậy, ta cảm thấy thực vui mừng. Đi, thư ta tạm thời không nghe, ta đi trước nghe đệ đọc thuộc lòng "Kinh Thi", "Luận Ngữ."
"Ai ai ai ai, tỷ, tha cho đệ!"
Đại Nguyệt Cung.
Ban Hoài đi theo phía sau Vương Đức, trầm mặc đi vào chính điện. Vân Khánh Đế ngẩng đầu nhìn ông một cái, nhịn không được nói: "Biểu đệ mấy ngày nay hao gầy không ít."
"Tiện nội ghét bỏ vi thần đã phát phúc, giảm xuống là tốt nhất," Ban Hoài miễn cưỡng cười cười, không đề cập đến chuyện của Đại trưởng Công chúa.
"Ta biết đệ vì chuyện của cô mẫu mà khổ sở, trong lòng trẫm cũng là......" Vân Khánh Đế vòng qua ngự án, đến bên cạnh Ban Hoài, ngữ khí trầm trọng nói, "Là trẫm hại cô mẫu."
"Bệ hạ, sao người có thể nói như vậy?!" Ban Hoài kinh ngạc nhìn Vân Khánh Đế, ôm quyền nói, "Vi thần lúc còn rất nhỏ, mẫu thân thỉnh thoảng lại ở bên tai vi thần nhắc tới ngài, nói chữ viết của ngài rất đẹp, nói ngài lại đọc sách gì, còn thường nói nếu vi thần có một nửa giống ngài, nàng liền cảm thấy mỹ mãn. Gia mẫu ra đi, trong lòng vi thần tuy bi thương khó nhịn, nhưng đối với mẫu thân vi thần mà nói, có thể bảo hộ ngài chu toàn, đó là chuyện quan trọng hơn tính mạng của nàng. Nếu ngài nói như vậy, chẳng phải là đã cô phụ một phen tình nghĩa của mẫu thân vi thần?"
Lời này mang theo vài phần trách cứ, vốn triều thần không nên nói như vậy với Đế vương, nhưng đối với Vân Khánh Đế mà nói, đây không phải mạo phạm, mà là lời nói trong lòng Ban Hoài. Cảm động tình của nghĩa cô mẫu cùng chân thành của biểu đệ, Vân Khánh Đế ở vỗ vỗ đầu vai Ban Hoài, "Thủy Thanh, là biểu huynh ta nói sai rồi."
Những lời này Vân Khánh Đế không xưng "Trẫm", có thể thấy được lúc ông nói những lời này, là dùng chân tình.
"Huynh đệ nhà mình không cần khách sáo, cũng không cần phải nói tạ ơn hay không tạ ơn," Vân Khánh Đế chờ sau khi bBan Hoài ngồi xuống mới nói, "Lấy tình nghĩa chúng ta, cho dù phong đệ làm Quận vương cũng không có gì, chỉ là những lão nhân Lễ Bộ đó cả ngày khoe chữ cạnh khóe, ta cũng chỉ có thể ủy khuất ủy đệ."
"Vi thần có tài đức gì, lại có thể khiến cho làm Bệ hạ phải khó xử như thế," Trên mặt Ban Hoài lộ ra vẻ cảm động, "Bệ hạ đã rất tốt với vi thần, chỉ là vi thần là một người hồ đồ, tước vị Quốc công này ......"
"Lời này không cần nhắc lại, chỉ cho đệ tước vị Quốc công, trong lòng trẫm đã cảm thấy ủy khuất đệ," Vân Khánh Đế xua tay, "Trẫm chỉ mong các ngươi sống được an ổn vô ưu mới tốt."
"Đa tạ Bệ hạ." Hai mắt Ban Hoài ướt át, hốc mắt đỏ lên nhìn Vân Khánh Đế, cẩn thận dùng tay áo lau đi nước mắt, mới lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khánh Đế.
Loại ánh mắt này Vân Khánh Đế hưởng thụ nhất, anh em bà con hai người lại nói thêm một lát, Vân Khánh Đế bỗng nhiên nói: "Trước khi cô mẫu lâm chung, cùng ta nói đến một chuyện, trẫm cảm thấy việc này cũng không sai. Liền muốn nói với đệ, thành hy không thành, phải xem ý tưởng của đệ cùng biểu đệ muội."
Ban Hoài xoa xoa mũi, thanh âm hơi có chút khàn khàn, "Bệ hạ, không biết là chuyện gì?"
Vân Khánh Đế đem chuyện Dung Hà cõng Ban Họa vào điện, lại trước mặt Đại trưởng Công chúa nói mình là phu quân của Ban Họa kể cho Ban Hoài, sau đó nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, Dung lang tài mạo song toàn, xác thật là một vị hôn phu không tồi, liền muốn nhiều chuyện làm mai mối, không biết ý của biểu đệ như thế nào?"
Ban Hoài:???
Dung Hà?
Dung Bá gia xác thật không tồi, từ trong ra ngoài cũng không tìm được, nhưng là...... Dung Bá gia cùng nữ nhi của ông như thế nào có thể xả đến một khối đi?
"Bệ hạ, việc này có thể hay không...... Có chút ủy khuất Dung Bá gia?" Ban Hoài tuy rằng là một phụ thân xem hài tử nhà mình liền tự điểm tô cho đẹp, nhưng là nữ nhi nhà mình có tật xấu gì, trong lòng ông vẫn minh bạch.
Lười nhác, xa hoa lãng phí, tính tình không tốt lắm, kén ăn, còn thích khoe khoang, một đống tật xấu này đối với người trong nhà mà nói, đó là đáng yêu thật tình, ở trong mắt người khác, không phải như vậy. Ban Hoài không dám đánh cuộc nam nhân khác sẽ giống ông bao dung nữ nhi. Năm đó định ra Tạ Khải Lâm, là bởi vì hắn hỏi thăm qua tính tình Tạ Khải Lâm khá tốt, nào biết tâm nhãn hắn không tốt. Lại sau lại đáp ứng Thẩm Ngọc cầu hôn, là ông cảm thấy với gia thế của Thẩm gia, sau này chỉ có thể dựa vào Ban gia, sẽ không dám làm làm nữ nhi không vui, ai biết vị này thế nhưng sau khi trúng tuyển Thám hoa liền trở mặt.
Hiện tại ông cảm thấy Dung Bá gia người trẻ tuổi này chỗ nào cũng tốt, nhưng xét thấy ánh mắt chọn con rể của ông không được, cho nên lúc này ngược lại không dám dễ dàng đáp ứng.
"Đây như thế nào sẽ là ủy khuất?" Vân Khánh Đế trừng mắt, có người nói nữ nhi nhà mình như vậy sao?!
"Bệ hạ, hôn sự là đại sự không phải trò đùa, vi thần...... Vi thần thật sự lưỡng lự. Huống chi hiện giờ chúng ta đang ở hiếu kỳ, cũng không nên đàm luận hôn sự," Ban Hoài nghĩ nghĩ, "Nếu không chờ một chút, ta trở về cùng tiện nội thương thảo một phen bàn lại việc này."
"Hiếu kỳ cũng không có quan hệ, dù sao chỉ là tạm thời định ra, không cần bọn họ lập tức thành hôn," Vân Khánh Đế nghĩ thực chu toàn, "Nếu các ngươi nguyện ý, ta sẽ nói với người trong thiên hạ, hôn sự này là lúc cô mẫu sinh thời định ra, trẫm chính là nhân chứng."
Trong lòng Ban Hoài chấn động, mặc kệ việc này thành hay không thành, đối với Họa Họa đều không có ảnh hưởng quá lớn.
"Đến lúc đó bọn họ hai người trẻ tuổi nếu có thể thành hôn, cũng đừng quên đưa tạ lễ cho ta." Vân Khánh Đế càng nghĩ càng cảm thấy Dung Hà cùng Ban Họa rất xứng đôi, chỉ bằng diện mạo của hai người, đó chính là một đôi trời đất tạo nên, sau này tái sinh mấy cái tiểu oa nhi, cũng không biết sẽ mỹ thành cái dạng gì.
Nếu là dạy ra một tiểu tài nữ giống Dung Hà, còn có thể cùng hài tử của Thái tử đính thân, này cũng coi như là cải tiến diện mạo hậu đại của Hoàng gia.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu Thái tử sinh hạ nhi tử cùng hai người thành thân.
Vân Khánh Đế duỗi tay vỗ vỗ vai Ban Hoài: "Biểu đệ, Dung lang là một người trẻ tuổi không tồi, đệ cần phải nắm chặt. Đứa nhỏ này có chút đoạt tay, trẫm vốn muốn đem hắn để lại cho người trong nhà, để ngoại nhân đoạt đi rồi nhưng không có lời."
Ban Hoài: Bọn họ đây là đoạt hàng hóa sao?
Tác giả có lời muốn nói: Dung Hà:??? Người da đen dấu chấm hỏi mặt
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top