Chương 50
Hoàng cung ở một lúc nào đó thì rất lớn, nhưng một lúc nào đó thì lại rất nhỏ.
Bởi vì buổi chiều Ban Họa uống quá nhiều nước trà, không thể không đi ra sau điện giải quyết vấn đề đi ngoài. Không đi được bao xa, liền gặp Dung Hà. Nàng liền thuận miệng nói, "Dung Bá gia, ngươi cũng là bỏ ra cung?"
Sau khi nói xong, Ban Họa cảm thấy đầu óc của mình có tật, lời này hỏi thật quá xấu hổ.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Dung Hà khẽ cười một tiếng, phảng phất giống như vừa rồi Ban Họa chỉ nói "Thời tiết thật tốt", "Bên ngoài biểu diễn xiếc ảo thuật, quận chúa không có hứng thú?"
"Trong nhà dưỡng vài nghệ nhân xiếc ảo thuật, xem nhiều cũng chỉ có như vậy," Ban Họa thấy biểu tình của Dung Hà tự nhiên như thế, cho nên một chút không tự nhiên trong lòng cũng đã biến mất, "Vốn là nghĩ đến sẽ náo nhiệt, nào biết hôm nay không khí sẽ xấu hổ như vậy."
Từ sau khi Vương tử nước phụ thuộc kia cầu hôn, nữ quyến bên này không khí có chút kỳ quái, đặc biệt là Thạch Phi Piên, một khuôn mặt lạnh đến độ sắp kết băng. Cho dù Ban Họa không quá thích Thạch Phi Tiên, bất quá vị Vương tử kia xác thật không xứng với vị giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt người của Thạch gia lại khó coi như vậy.
Nàng nhìn lén nhìn Dung Hà, vị này thật không biết Thạch Phi Tiên ái mộ hắn? Ngay cả nàng cũng nhìn ra Thạch Phi Tiên đối với Dung Hà có vài phần tâm tư, Dung Hà không thể phát hiện được.
"Nếu như vị Vương tử này thật có thể cùng nữ tử Đại Nghiệp liên hôn, hơn nữa tự nguyện lưu tại Đại Nghiệp sinh hoạt, đối Đại Nghiệp mà nói là chuyện tốt," Dung Hà chú ý tới Ban Họa lén nhìn mình, tươi cười trên mặt càng thêm ôn hòa, "Bất quá người này không nên chọn Thạch cô nương."
Nữ nhi của đương triều Hữu Tướng, dù thế nào cũng không có khả năng gả cho người của ngoại tộc, trừ phi Hoàng Đế không muốn trọng dụng một nhà này nữa.
Dung hà đoán có lẽ Ban Họa khả sẽ không có hứng thú với đề tài này, cho nên hắn cũng không nói tiếp, mà đột nhiên nói: "Quận chúa hôm nay thật xinh đẹp, lúc người xuất hiện ở cửa điện, Dung mỗ thiếu chút nữa thất thần."
Ban Họa nghe vậy cười mị mắt: "Là do trang sức ngài tặng thật xinh đẹp."
"Mỹ ngọc xứng giai nhân, nếu không có Quận chúa, sao chúng có thể đẹp đến như vậy," Tầm mắt Dung Hà rơi xuống vành tai của Ban Họa, giọng nói mang theo ý cười, "Vẻ đẹp thật sự, là Quận chúa đã ban cho nó."
Ban Họa đã nghe qua không ít lời khen nàng xinh đẹp, nhưng lời khen nghiêm túc như Dung Hà, ngoại trừ phụ thân, đệ đệ nàng, thì không có nam nhân thứ ba.
"Các ngươi tài tử đầy bụng thi thư, đều biết ăn nói như vậy sao?" Ban Họa muốn che miệng cười, lại sợ son môi sẽ bị lem, liền nhấp nhấp miệng.
"Dung mỗ cũng không phải ba hoa, chỉ là nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi." Dung Hà thấy gió thổi lên, lo lắng tuyết trên cây sẽ rơi xuống người Ban Họa, duỗi tay che đỉnh đầu nàng, chờ đi đi xa cái cây này, hắn thu hồi tay ôm quyền với Ban Họa: "Mạo phạm."
Ban Họa thấy trên mu bàn tay của hắn có dính một ít tuyết từ trên cây rơi xuống, ngượng ngùng chỉ chỉ mu bàn tay hắn: "Có muốn lau một chút không?"
"Không việc gì," Dung Hà lắc lắc tay, vẫn duy trì một khoảng cách thật an toàn với Ban Họa, giống như vừa rồi thay Ban Họa che đỉnh đầu chỉ là xuất phát từ phong độ quân tử, không có chút ái muội nào.
Ban Họa càng sẽ không nghĩ nhiều, trong đầu nàng hiện tại nghĩ đến chuyện khác, ngay cả Dung Hà cũng khen nàng hôm nay thân trang điểm này thật xinh đẹp, xem ra sáng sớm nàng rời giường trang điểm, là đáng giá. Nam nhân được nhiều người trong Kinh thành tôn sùng như vậy, thẩm mỹ hẳn là thực không tồi.
Tạ Uyển Dụ đứng ở cuối hành lang, nhìn đôi nam nữ đi trên tuyết, cơ hồ không dám tin tưởng vào mắt mình.
Nàng xiết chặt khăn trong tay, có chút chột dạ lui lại mấy bước, theo bản năng không muốn hai người kia nhìn thấy mình, tuy rằng ngay cả nàng cũng không rõ, vì sao lại muốn trốn.
"Cô nương?" Nha hoàn sau lưng nàng nhỏ giọng nói, "Người sao vậy?"
"Không có gì," Tạ Uyển Dụ lắc đầu, xoay người vội vàng chạy vào trong vườn, nơi đó có một đài biểu diễn, rất nhiều người đều ở đó.
"Uyển Dụ, sao lại đi gấp như vậy?" Thạch Phi Tiên thấy Tạ Uyển Dụ trở về, đem một cái lò sưởi tay đưa cho nàng, "Tật xấu vứt đồ bừa bãi này của muội khi nào mới sửa được, tay có lạnh hay không?"
"Không lạnh." Tạ Uyển Dụ lắc đầu, lòng bàn tay nàng thậm chí còn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Chính là không biết vì sao, nhìn bộ dạng Thạch Phi Tiên cười khanh khách, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi trên đại điện, ánh mắt Nhị Hoàng tử nhìn Thạch Phi Tiên, nàng không đem vừa rồi nhìn thấy được nói ra.
"Xem ra muội thật sự không lạnh, trên trán còn đổ mồ hôi," Thạch Phi Tiên duỗi tay dùng khăn lau mồ hôi trên trán Tạ Uyển Dụ, Tạ Uyển Dụ hơi nghiêng đầu tránh khỏi tay nàng.
"Muội không sao, trên đài đang diễn cái gì?" Tạ Uyển Dụ bưng chén trà lên uống một ngụm, nước trà hơi có chút lạnh, nhưng trong lòng nàng lại có chút lại bình tĩnh, "Có vẻ rất thú vị."
Thạch Phi Tiên quay đầu lại nhìn lên đài, mặt trên một lão sinh đang ê ê a a xướng khúc, nàng nhớ Tạ Uyển Dụ cũng không thích xem lão sinh diễn. Liếc nhìn chén trà đã không còn nóng bao nhiêu kia, Thạch Phi Tiên cười cười, xoay người bảo cung nhân đổi một chén trà nóng cho Tạ Uyển Dụ, sau đó an tĩnh bồi Tạ Uyển Dụ nghe diễn.
Sắc trời tối dần, cho dù bên cạnh bày rất nhiều chậu than, nhưng mọi người ngồi bên ngoài xem biểu diễn, vẫn cảm thấy lạnh, cố tình còn không thể để người khác thấy mình lạnh.
Nghe được có người nói, tiệc tối sắp bắt đầu, mọi người đều đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng không biết vì sao, năm nay mùa đông lại phá lệ lãnh, mặc dù mặc cừu y thật dày, hàn khí vẫn xuyên qua quần áo, chui vào xương cốt không kiêng nể gì mà tác loạn.
Buổi chiều ở bên ngoài hít một bụng gió, đến lúc tiệc tối mọi người ăn nhiều hơn ngọ yến, ngay cả các quý phu nhân chú ý dáng vẻ cũng động đũa nhiều hơn.
Để đẩm bảo độ ấm cùng hương vị của đồ ăn không bị ảnh hưởng, người của Ngự Thiện Phòng nghĩ ra rất nhiều biện pháp, dù sao mặc kệ bọn họ làm thế nào, ít nhất lúc thức ăn được đưa đến trước mặt Ban Họa, đều tản ra nhiệt khí nóng bỏng, khiến người nhìn muốn động đũa, điều duy nhất không quá tốt chính là quá ít.
Cũng không chú ý thực bất quá tam, món nào thích ăn Ban Họa liền động đũa nhiều một chút, món nào không thích nàng ngay cả nếm cũng không nếm.
"Họa Họa đứa nhỏ này, vẫn kén ăn như vậy," Hoàng Hậu nói với Đại trưởng Công chúa ngồi bên phải, "Bất quá người lại một năm so một năm càng thêm thủy linh."
"Đều do cha mẹ nàng chiều hư," Đại trưởng Công chúa cười nói, "Đến cả Hoàng Thượng cùng nương nương cũng nuông chiều nàng, mới dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên như vậy."
"Huân quý nhân gia, nữ nhi gia vẫn nên tùy hứng một chút mới tốt," Hoàng Hậu thật không có phản bác Đại trưởng Công chúa nói nàng nuông chiều Ban Họa, "Nàng là cháu gái duy nhất của cô mẫu, dù có sủng thế nào cũng không đủ."
"Nương nương lời này liền bất công," Đại trưởng Công chúa cười lắc đầu, "Nàng kia không phải tùy hứng, mà là không có quy củ, cũng không biết tính tình này giống ai."
Hoàng Hậu muón nói, nhất định là giống Tĩnh Đình Công, nhưng lại nhớ đến Tĩnh Đình Công cùng Đại trưởng Công chúa cảm tình thâm sâu, hơn nữa đã chết bệnh mười năm, bây giờ nếu nhắc đến, chỉ biết sẽ khiến cho Đại trưởng Công chúa trong lòng khó chịu, liền đem lời này nuốt trở vào, "Trên người Họa Họa mang theo huyết mạch hoàng gia cùng võ tướng thế gia chúng ta, thân phận tôn quý, tính tình tự nhiên sẽ giống lão tổ tông hai bên."
Đại trưởng Công chúa nâng chung trà lên, kính Hoàng Hậu một cái: "Ngài lại thiên sủng nàng."
Sau khi uống xong một ngụm trà,Dại trưởng Công chúa lau khóe miệng, ngăn chận cảm giác muốn ho đang dâng lên, gương mặt hồng nhuận giống như một phụ nhân hai ba mươi tuổi.
Tiệc tối kết thúc, Hoàng Cung bắt đầu bắn pháo hoa, Ban Họa đứng trên đại điện, cùng Âm thị đứng trong chúng nữ quyến, sau khi hướng Đế Hậu lại hành đại lễ lần nữa, mới đỡ tay Âm thị ra khỏi đại điện ấm áp.
Vừa ra khỏi đại điện, gió lạnh ập vào trước mặt, nàng kéo áo choàng trên người, nhỏ giọng nói với Âm thị: "Thật muốn về nhà ngâm nước ấm."
Ở trong đại điện nướng lâu như vậy, nàng cảm giác cả người mình đều bị nướng.
Âm thị bật cười nói: "Yên tâm đi, ta đã sớm bảo hạ nhân trong phủ chuẩn bị nước nóng rồi."
Ban Họa cọ cọ lên người Âm thị, bộ dáng làm nũng, giống như tiểu hài nhi bảy tám tuổi.
"Thạch tiểu thư, xin dừng bước!"
"Thạch tiểu thư, thỉnh ngài dừng bước!"
Ban Họa nghe được phía sau truyền đến giọng nói khẩu âm có chút kỳ quái, tò mò nhìn xung quanh, lúc nàng ra khỏi đại điện, Thạch Phi Tiên không phải còn ở bên trong sao, nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?
"Thạch tiểu thư!"
Một nam nhân trẻ tuổi làn da ngâm đen, tóc xoăn thành vòng tròn vòng bỗng nhiên chắn trước mặt nàng, một tay đặt trước ngực khom lưng với nàng nói: "Thạch tiểu thư, tại hạ không hiểu phong tục tập quán của Đại Nghiệp, giữa trưa nói chuyện có chỗ thất lễ, xin Thạch tiểu thư tha thứ tại hạ."
Mọi người xung quanh vốn dĩ đang nhỏ giọng nói chuyện đột nhiên giống như gặp được chuyện kì quái gì đó, đồng thời dừng lại bước chân, dùng ánh mắt vi diệu mà nhìn Ban Họa cùng Vương tử nước phụ thuộc đứng trước mặt nàng.
Vương tử nước phụ thuộc thấy nữ tử tuyệt mỹ trước mặt không nói gì, tưởng nàng còn tức giận, vội giải thích nói: "Tại hạ họ Đồ Bác Nhĩ, danh A Khắc Tề, là Nhị Vương tử Ngải Pha Quốc, nhưng trước khi đến Đại Nghiệp, Phụ vương đã ban cho tại hạ một cái tên của Đại Nghiệp, tiểu thư có thể gọi ta là Đồ A Tề."
Ban Họa đánh giá vị Vương tử nhận sai người này, kỳ thật người thanh niên này nhìn cũng không tệ lắm, hai mắt thâm thúy, tròng mắt sáng ngời giống như là ngọc bích trân quý, khuyết điểm duy nhất chính là màu da không đủ trắng. Tối sầm che trăm soái, Ban Họa càng thích nam nhân trắng một chút.
"A Khắc Tề Vương tử," Vương Đức cười tủm tỉm đi tới, khách khí giải thích nói, "Ngài nhận sai người, vị này cũng không phải Thạch tiểu thư."
"Cái gì?" A Khắc Tề kinh ngạc trừng mắt, nữ tử xinh đẹp như vậy lại không phải đệ nhất mỹ nhân của Đại Nghiệp, vậy Thạch tiểu thư sẽ có mỹ mạo như thế nào?
"Không biết, Thạch tiểu thư là vị giai nhân nào?" A Khắc Tề là một thanh niên tốt lại ngay thẳng, sau khi biết mình nhận sai người, hành đại lễ của Ngải Pha Quốc với Ban Họa, sau đó nhìn về phía Vương Đức, hy vọng hắn có thể mang mình đi tìm Thạch tiểu thư chân chính.
Vương Đức mỉm cười xoay người, đến trước mặt Thạch Phi Tiên hành lễ một cái: "Lão nô bái kiến Thạch tiểu thư."
"Vương công công ngài quá khách khí," Thạch Phi Tiên không dám đắc tội thái giám được Bệ hạ tín nhiệm nhất, mỉm cười bán hành lễ lại với Vương Đức.
Chỉ là nàng từ đầu tới cuối đều không nhìn A Khắc Tề Vương tử lấy một cái, giống như nàng không biết A Khắc Tề đang tìm nàng, cũng không biết A Khắc Tề nhận sai người.
Thạch Phi Tiên là một mỹ nhân, là một đại mỹ nhân không hơn không kém, tóc đen da trắng eo liễu kim liên đủ, ai cũng không thể nói nàng không đẹp, nhưng nàng lại không được xem là đệ nhất mỹ nhân thật sự của Đại Nghiệp, mặc dù nàng có danh hào đệ nhất mỹ nhân.
Tất cả mọi người biết A Khắc Tề vì sao lại nhận sai người, vì thế tất cả mọi người trầm mặc.
A Khắc Tề nhìn nhìn nữ tử xuất trần trước mặt Vương Đức, lại nhìn cô nương đứng gần đó, đẹp như một ngọn lửa, cũng trầm mặc theo.
Phụ vương, không ngờ sau khi đến Đại Nghiệp vấn đề thứ nhất cần phải sửa là thẩm mĩ quan.
Đại Nghiệp thật là thiên triều thượng quốc, ngay cả thẩm mỹ cũng không giống.
Những thư hắn phải học, còn có rất nhiều a.
Tác giả có lời muốn nói: A Khắc Tề Vương tử: Ta cái này người nhà quê thật sự là theo không kịp thời thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top