Chương 47
Ban Hằng nhìn ra cửa, lúc này phủ Thành An Bá phái người đến đây làm gì? Chuyện Nghiêm gia Đại Lang đến nhà bọn họ nhận lỗi này, chỉ sợ sớm đã truyền khắp Kinh thành, lúc này Thành An Bá phái người đến đây, không sợ Nghiêm gia cho rằng hắn là cố ý tới chế giễu?
Đỗ Cửu đi theo phía sau quản sự, một đường vào chính sảnh, hắn tựa hồ không có dự đoán được Nghiêm Trà cũng ở, sau khi hành lễ với Ban gia, còn hành đại lễ với Nghiêm Trà.
Đỗ Cửu là cận vệ bên người Dung Hà, cho nên người trong Kinh thành chỉ cần quen thuộc Dung Hà đều sẽ biết Đỗ Cửu. Nghiêm Trà nhìn Đỗ Cửu, trong lòng càng giật mình hơn so với Ban gia, bất quá điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải Dung Hà tới xem Nghiêm gia bị chê cười, mà là kinh ngạc với chuyện Dung Hà thế nhưng lại cùng Ban gia có lui tới.
"Đỗ hộ vệ mời ngồi." Ban Hằng nhìn Đỗ Cửu trong tay cầm hai cái hộp, hộp không lớn không nhỏ, thoạt nhìn có chút giống là dùng để đựng thư tịch hoặc là giấy và bút mực loại này đồ vật.
Buổi sáng tỷ tỷ cậu dùng danh nghĩa của cậu tặng lễ cho Thành An Bá, cho nên bây giờ là đáp lễ? Buổi sáng vừa mới đưa qua, lúc này liền đáp lễ, có phải có chút nóng nảy hay không?
Nghĩ đến bên trong có thể là giấy và bút mực, Ban Hằng nháy mắt không có hứng thú, cả nhà bọn họ, ngoại trừ tổ mẫu và mẫu thân thông thi văn, đâu còn ai có thể đọc sách viết chữ đâu chứ.
"Tại hạ không dám," Đỗ Cửu thấy Nghiêm Trà là Tướng phủ công tử mà còn đứng đứng, hắn một hộ vệ nho nhỏ đương nhiên sẽ không ngồi, "Tạ lễ Thế tử đưa tới quá mức quý trọng, trong lòng Bá gia vừa vui vừa bất an, đa tạ Thế tử đã bỏ những thứ yêu thích. Đây là lễ mọn Bá gia đã chuẩn bị cho Thế tử, xin Thế tử đừng ghét bỏ."
"Dung Bá gia quá khách khí, chỉ là tiểu ngoạn ý không đáng giá mà thôi, còn đáp lễ làm gì," Ban Hằng vẫy vẫy tay, không để ý nói, "Bá gia như vậy, liền quá mức xa lạ."
Tay Đỗ Cửu ôm lễ vật run rẩy, tiểu ngoạn ý không đáng giá?
Kia chính là "Hàn sơn vọng nguyệt đồ", vẫn là bút tích thực!
Nhà ai tiểu ngoạn ý không đáng giá sẽ trân quý như vậy?! Từ nhỏ sau khi được Dung gia thu dưỡng, Đỗ Cửu liền vẫn luôn theo bên người Dung Hà, tự nhận đã gặp qua không ít thứ tốt, nhưng còn chưa bao giờ gặp qua người nào không câu nệ tiểu tiết như Ban gia như vậy.
"Nếu Thế tử không thu, mới là xa lạ," Đỗ Cửu cười nói, "Họa do Thế tử đưa tới, Bá gia yêu thích không buông tay, còn nói là ngàn vàng không đổi được thứ tốt."
"Khụ, khách khí khách khí," Ban Hằng liếc mắt nhìn Ban Họa, tỷ tỷ lấy danh nghĩa của cậu, đưa cái gì cho Dung Hà?
Ban Họa không để ý đến Ban Hằng, ngược lại làm chủ bảo quản gia nhận lấy lễ Đỗ Cửu đưa tới.
Đỗ Cửu thấy thế, càng thêm cảm thấy bức họa kia, là Ban quận chúa cố ý bảo người đưa tới.
Sau Đỗ Cửu tặng lễ, liền lập tức cáo từ, Nghiêm Trà thấy được, Đỗ Cửu thật sự chỉ là tới tặng đáp lễ, quan hệ cá nhân giữa hai nhà thoạt nhìn tựa hồ cũng không phải đặc biệt hảo.
Ban gia vì sao tặng lễ vật cho Dung Hà?
Nghiêm Trà nhớ tới những lời mấy ngày trước Dung Hà trước mặt đông đảo người đọc sách, đã khen Ban Họa. Chính là bởi vì những lời này của Dung Hà, mới khiến cho thanh danh của Nghiêm gia hoàn toàn bị huỷ hoại. Ngay từ đầu hắn đối với việc này vô cùng phẫn nộ, chỉ là ở mấy ngày ngắn ngủn, phụ thân bệnh nặng ở nhà, Dung Hà được thăng chức, hắn bỗng nhiên hiểu rõ. Dung Hà không phải giúp Ban gia nói chuyện, mà là giúp đỡ Bệ hạ nói chuyện, nhà bọn họ rốt cuộc là đã bị Bệ hạ nghi kỵ.
Nếu không, gần đây động tĩnh trên triều sao lại lớn như thế, rất nhiều quan viên cùng Nghiêm gia giao hảo đều bị biếm tới nơi khổ hàn, thậm chí ngay cả vài quan viên duy trì Thái tử, cũng bịtrách phạt.
Nhà bọn họ vẫn luôn trộm ở sau lưng duy trì Thái tử, ngay cả người của Thạch gia cũng không biết, Hoàng Thượng vì sao sẽ phát hiện?
Đáng sợ nhất chính là, chỉ sợ Dung Hà cũng biết chuyện nhà bọn họ âm thầm duy trì Thái tử, cho nên mới sẽ ở lúc này, thà rằng đắc tội nhà bọn họ, cũng muốn đứng ra bảo vệ thanh danh của Ban Quận chúa.
Buồn cười thế nhân đều cho rằng Dung Hà là quân tử quang minh lỗi lạc, làm sao biết trong xương cốt của hắn, cũng bất quá chỉ là tiểu nhân nóng vội doanh doanh mà thôi.
"Tiểu Nghiêm đại nhân," Ban Họa nhìn về phía Nghiêm Trà, "Ngươi xin lỗi nói ta đã nghe xong, mời ngài trở về đi."
Khóe miệng Nghiêm Trà giật giật, nhìn nữ tử mỹ diễm bức người này, nhớ tới đệ đệ ốm đau trên giường, cúi người với nàng: "Tại hạ cáo từ."
"Đi thong thả không tiễn."
Đi ra Tĩnh Đình Hầu phủ, Nghiêm Trà cưỡi trên lưng ngựa, nhìn bá tánh lui tới bốn phía, nội tâm có chút lo sợ không yên, Nghiêm gia đã bị Bệ hạ nghi kỵ, sau này nên làm sao?
Đi đến một đoạn đường phía trước, hắn cùng Trần gia Đại Lang không hẹn mà gặp. Người này ở mấy ngày trước vẫn là đại cữu huynh của hắn, hiện tại hai nhà cũng đã từ thông gia biến thành kẻ thù, ánh mắt đại cữu huynh nhìn hắn, giống như là đang nhìn người đáng giận nhất thế gian.
"Huynh trưởng......"
"Thỉnh Nghiêm đại nhân không cần loạn nhận quan hệ thân thích, Trần gia là gia đình bình dân, tại hạ gánh không nổi một tiếng huynh trưởng của ngươi." Trần gia Đại Lang sắc mặt thập phần khó coi, không muốn cùng Nghiêm Trà nói them nữa câu, xoay người muốn đi.
"Trần huynh, lệnh muội...... Thân thể như thế nào?" Nghiêm Trà nhớ tới Trần thị, nhịn không được mà hỏi.
"A," Trần gia Đại Lang cười lạnh, "Cùng ngươi có quan hệ gì đâu?"
Nghiêm Trà ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của Trần gia Đại Lang, chỉ cảm thấy trời đất này to lớn, thế nhưng không có chỗ nào có thể khiến hắn cảm thấy thư thái.
Ban Hằng đem hai cái hộp do Thành An Bá đưa tới đặt trước mặt Ban Họa, một cái hộp đựng một cái nghiên mực, một cái hộp đựng trang sức huyết ngọc. Không biết huyết ngọc này là từ đâu tìm được, thế nhưng không có chút tạp chất nào, diễm lệ đến đỏ thắm như máu, đẹp đến yêu dã.
"Thành An Bá...... Cũng rất hào phóng." Hắn suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể dùng từ ngữ này tới hình dung, bởi vì hộp huyết ngọc này là thứ tốt cho dù có tiền cũng mua không được, hơn nữa thủ công thập phần tinh tế, không giống như là đồ vật dân gian.
"Thật xinh đẹp." Ban Họa lấy ra một cái vòng tay mang lên, huyết ngọc đỏ thắm đem tay nàng phụ trợ đến càng trắng càng mềm.
Ban Hằng ghét bỏ mà khảy một chút cái nghiên mực kia, "Nghiên mực này là hắn tùy tiện lấy tới góp đủ số đi."
Hai người đều dùng danh nghĩa của cậu tặng đồ, kết quả chỉ cho cậu một cái nghiên mực, cậu lại không thích viết chữ, cho cậu cái này để làm gì?
Thân là Hầu phủ Thế tử, Ban hằng cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị khiêu chiến.
Thật sinh khí nha, nhưng cậu lại không dám oán giận.
"Không phải lần trước đệ muốn mua cái gì vô địch đại nguyên soái?" Ban Họa được trang sức xinh đẹp như vậy, tâm tình đặc biệt tốt, lập tức cho Ban Hằng năm trăm lượng bạc, để cho cậu đi mua đại nguyên soái yêu thích.
Vô địch đại nguyên soái, một con gà trống có sức chiến đấu thập phần cường hãn.
Ban Hằng lập tức vui vẻ trở lại, cũng mặc kệ cái nghiên mực này, lấy được tiền của tỷ tỷ liền nói một đống lời khen, nơi này mỹ, nơi đó xinh đẹp, dỗ đến Ban Họa cuối cùng lại cho cậu thêm một trăm lượng.
Chỉ tội cho cái nghiên mực bị Ban gia tỷ đệ xem nhẹ, ở bên ngoài chào giá ít nhất cũng từ tám trăm lượng trở lên, chỉ tiếc nó gặp phải hai tỷ đệ không biết nhìn hàng, chỉ có thể trở thành không đáng một đồng.
Năm ngày sau, Trần gia Đại Lang được thăng chức, bổ khuyết đúng là chỗ trống nào đó bị biếm đi của Nghiêm đảng lưu lại. Hơn nửa tháng tiếp theo, rất nhiều Nghiêm đảng bị chèn ép, chức vị bỏ trống rát nhanh đã được bổ khuyết, chỉ có vị trí Tả Tướng của Nghiêm Huy là không bị ảnh hưởng. Ngày thứ ba sau khi Nghiêm Trà tự mình đến Ban gia thỉnh tội, Hoàng Đế thậm chí còn ban thưởng cho Nghiêm Gia, còn nói ít lời động viên.
Trong lúc ai cũng sờ không rõ dụng ý của Bệ hạ, Nghiêm Huy mang bệnh thượng triều, hơn nữa hướng Bệ hạ từ quan.
Vân Khánh Đế không có đồng ý, hơn nữa càng thêm quan tâm tới Nghiêm Huy. Cuối cùng chung quy Nghiêm Huy vẫn không từ chức tả tướng, chỉ là Nghiêm đảng đã từng rất có sức ảnh hưởng ở Kinh thành, liền cứ như vậy bị đánh tan, từ nay về sau Nghiêm gia uy vọng xuống dốc không phanh, phong quang từng có đều bị Thạch gia thay thế. chư thần trong triều đều xưng Thạch Sùng Hải là Thạch Tướng, cái từ Hữu ở giữa kia đều bị mọi người cố ý hay vô tình quên mất.
Trận tuyết đầu bay lả tả rơi xuống, toàn bộ kKinh thành lâm vào một mảnh trắng xoá.
Tâm tình của Ban Họa vô cùng tốt, bởi vì hồ cừu nàng đã cho người làm rốt cục đã có tác dụng.
Cung váy tố sắc thêu mẫu đơn hồng, tuyết hồ cừu, lại mang thêm trang sức huyết ngọc do Thành An Bá đưa tới, nàng ngồi trước gương đồng, ôm kính tự soi rồi lại tự mình say mê.
Thế gian vì sao lại có nữ tử xinh đẹpnhư vậy?
"Tỷ!" Ban Hằng ở ngoài cửa hét lớn, "Bên ngoài tuyết lớn, nếu chúng ta còn không đi, thì sẽ bị muộn đó."
Ban Họa sờ ngạch trụy hồng diễm xinh đẹp, lại ở giữa mi tâm vẽ một đóa hồng liên nở rộ, ngạch trụy này giống như là hồng châu từ giữa đóa hồng liên bay ra, mỹ lệ yêu dã.
Mùng sáu tháng chạp, vạn thọ của đương kim Bệ hạ, trọng thần trong triều, cáo mệnh nữ quyến từ tam phẩm trở lên, đều phải vào cung vì Hoàng Thượng mừng thọ, ngày này cũng là ngày lành để các quan viên công khai tặng lễ cho Bệ hạ.
Quan viên các nơi vì lấy lòng Vân Khánh Đế, khắp nơi sôi nổi bắt đầu xuất hiện thần tích, cái gì gia hòa, cái gì kỳ thạch, cái gì thần long hiện thân, cái gì dị thú, thủ đoạn ùn ùn không dứt, chuyện xưa một chuyện so với một chuyện càng thêm ly kỳ.
Bất quá đối với Vân Khánh Đế mỗi năm đều phải nghe các loại thần kỳ chuyện xưa mà nói, những cái gọi là thần tích đó, ông đã không để vào mắt, bởi vì tự trong lòng ông cũng rõ ràng, đây đều là những lời nói dối của quan viên địa phương muốn lấy lòng ông, ai biên chuyện xưa nghe hay, ông sẽ ý tứ cười một chút, nếu biên không đủ sinh động ly kỳ, ông cũng lười nghe tiếp.
Đám đại thần đó biên chuyện xưa không ngán, nhưng ông đều đã nghe đến ngán.
"Bệ hạ, tuyết lành báo hiệu năm bội thu, hôm nay là một ngày lành." Vương Đức nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay tuyết rơi nhiều như vậy, tất cả mọi người đứng ở trong điện ngoài điện chờ thỉnh an Hoàng Đế, chỉ sợ có chút không dễ chịu.
"Ân." Vân Khánh Đế nhìn sắc trời bên ngoài, gật đầu nói, "Đi, đi ra ngoài nhìn xem."
"Bệ hạ khởi giá."
Thân là Quận chúa được Hoàng Thượng sủng ái, mặc kệ ở nơi nào Ban Họa cũng đều được đãi ngộ chúng tinh củng nguyệt. Lúc xa giá Quận chúa của nàng cưỡi đi qua cửa cung, hộ vệ vừa thấy gia huy trên xe, cũng không ngăn cản, cung kính hành lễ sau đó để cho nàng đi qua.
Sau khi xe ngựa vào cửa cung, lại đi thêm một đoạn đường, liền ngừng lại, ma ma trong cung được phái tới tiếp đón đã sớm chờ ở bên ngoài.
"Nô bái kiến Phúc Nhạc Quận chúa."
Hai vị ma ma tiếp đón là người từ trong cung của Hoàng Hậu phái đến đây, lấy sự coi trọng của Hoàng Hậu đối với Phúc Nhạc Quận chúa. Ở trong cung này, tiếp đón ai, do ai tới đón dẫn, đó đều là thể diện.
"Làm phiền hai vị ma ma." tỳ nữ bên người Ban Họa thấy trên vai trên tóc của hai vị ma ma đều dính tuyết, sau khi hướng hai người hành lễ, đưa cho hai vị ma ma mỗi người một túi tiền, "Làm cho hai vị ma ma đợi lâu."
"Đâu có, đâu có." Hai vị ma ma không dám lên mặt, sau khi đáp lễ lại, khom người tiến lên vén mành xe ngựa, chuẩn bị đỡ Quận chúa xuống xe ngựa.
Trong nháy mắt mành được vén lên, hai vị ma ma đều hít hà một hơi.
Đây là mỹ nhân từ phương nào, tuyết y hồng thoa, đặc biệt là hồng liên giữa mi tâm kia, thế nhưng giống như liệt hỏa sáng lạn.
Liền như hồng mai trong tuyết kia, thế gian lại không gì có thể sánh bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top