Chương 46


"Thiên nhai nơi xa có nghèo khi, chỉ có tương tư vô tận chỗ......"

Đỗ Cửu thầm đọc câu thơ này trong lòng, biểu tình có chút vi diệu nhìn Dung Hà, câu thơ này ...... Rất có ý tứ.

Trong nhà Dung Hà có một bức chân tích của Triệu Tất Tông, cho nên sau khi xem xong bức họa này hắn có thể khẳng định, này xác thật là do Triệu Tất Tông vẽ, lại còn chính là một bức tác phẩm cuối cùng trong truyền thuyết lúc sinh thời của Triệu Tất Tông.

Thu sơn minh nguyệt táng hoa hồn, tịch mịch tương tư không chỗ tồn, bức họa này đã mang theo một cổ cô tịch, lại mang theo vài phần chờ mong, chờ mong tử vong, chờ mong cùng vong thê gặp nhau. Đối với Triệu Tất Tông tuổi già sức yếu, đã cáo lão hồi hương mà nói, tử vong ngược lại là kết thúc tốt nhất cho hắn.

Chỉ là không biết hắn tưởng niệm chính là vong thê, hay là khí phách hăng hái của tuổi trẻ?

"Bá gia," Đỗ Cửu thấy Dung Hà nhìn chằm chằm này bức họa không buông, nhỏ giọng nhắc nhở nói, "Bức họa này không phải Ban Thế tử đưa, chẳng lẽ là...... Quận chúa đưa?"

Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, tùy tay liền tặng một bức hoạ trân quý như thế, câu thơ trên tranh còn ái muội như thế, chẳng lẽ Ban Quận chúa có tình yêu nam nữ đối với Bá gia, bằng không ai lại đi tặng lễ vật lớn như vậy?

Hắn có chút tin tưởng Ban Quận chúa ở Ban gia vô cùng có địa vị, bằng không cô nương nhà ai dám đưa đồ vật trân quý như vậy cho một nam tử không thân cũng chẳng quen?

"Ai đưa cũng không quan trọng," Dung Hà thu hồi bức hoạ, một lần nữa thả lại họa ống, "Chuyện lần trước ngươi làm rất tốt."

"Bá gia, thuộc hạ nhớ tới một viêc," Đỗ Cửu bỗng nhiên nói, "Mấy ngày trước có một phụ nhân mang tiểu hài tử ngăn cản xe giá của Tĩnh Đình Hầu, tự xưng đến từ huyện Tiết Châu, trượng phu bị phán án oan."

"Cản xa giá của Tĩnh Đình Hầu?" Dung Hà đem họa ống bỏ vào vị trí phía trên của Đa Bảo Các, cười như không cười nói, "Nàng không đi Đại Lý Tự cùng Hình Bộ, sao lại cố tình đi cản xe của một Hầu tước?"

Đỗ Cửu lắc đầu, "Thuộc hạ không biết, chẳng qua Tĩnh Đình Hầu cũng không để ý tới người này, nói thẳng bản thân ở trong triều không có thực quyền, không thể giúp nàng."

Nói thật, lúc nghe được Tĩnh Đình Hầu nói câu này, Đỗ chín cảm thấy suy nghĩ của Ban gia có chút khác hẳn với người bình thường.

Lão tử không chút cố kỵ nào mà nói mình không có thực quyền, nhi tử không có việc gì thích lên núi chôn vàng bạc châu báu, nữ nhi tặng lễ cho nam nhân, một đưa chính là trân phẩm cho dù có tiền cũng không mua được, cả nhà này dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là phong thái ăn chơi trác táng bại gia tử.

Nhà khác ăn chơi trác táng đều là ưa thích sắc đẹp thích đánh nhau kiêm ỷ thế hiếp người, người nhà này tuy rằng chú ý chuyện ăn mặc, nhưng đường đường là Hầu gia lại bị Hầu phu nhân quản chế, bên người không có một thông phòng thị thiếp nào; Thế tử tuy cũng chơi bời lêu lổng, nhưng chưa bao giờ thấy hắn đi đùa giỡn dân nữ hay vào sòng bạc, mỗi ngày mang theo vài hộ vệ đi rêu rao khắp nơi, nhưng lại chỉ đấu khúc khúc chọi gà, thấy mấy kẻ ăn chơi đùa giỡn dân nữ còn muốn mở rộng chính nghĩa, đối tượng duy nhất thích khi dễ vẫn là Tạ gia Nhị lang, bất quá này hai nhà có oán cũ, cũng không coi là khi dễ hay bị khi dễ.

Nhìn từ bên ngoài, toàn gia này cũng chưa cái chính hình, giống như không quá thảo hỉ, nhưng nghĩ lại, người một nhà này tiêu xài cũng là tài sản do tổ tiên nhà mình tích góp, tuy rằng không làm chính sự, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện xấu, so với những gia tộc bên ngoài là quân tử, nhưng bên trong thì tay lại nhiễm đầy máu, người nhà này nhân phẩm đã rất tốt.

Nhưng vì sao mọi người nghĩ đến Ban gia, suy nghĩ đầu tiên đều là hình tượng lười nhác xa hoa lãng phí của bọn họ đâu?

Không đúng, nhà bọn họ giống như cũng rất lười nhác xa hoa lãng phí.

Nếu không phải vì Bá gia cùng Ban gia có lui tới, có lẽ hắn cũng không sẽ để ý đến Ban gia, bởi vì bọn họ xác thật không có gì đáng để ý. Nhưng khi hắn bởi vì các loại trùng hợp, bắt đầu chú ý đến Ban gia, liền phát hiện bọn họ kỳ thật cũng không phải khiến người ta chán ghét như vậy, thậm chí còn có chỗ đáng yêu.

Đại khái đây là nguyên nhân Bá gia nguyện ý cùng Ban gia lui tới đi.

"Lễ vật Thế tử đưa tới thật sự quá mức quý trọng," Dung Hà nhìn dương quang ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt nói, "Ta cũng nên đưa chút đáp lễ qua đi mới đúng."

Sau khi quản gia Bá phủ nghe được Bá gia muốn mở nhà kho, liền vội vàng cùng vài vị quản sự khác chạy lại đây, từng người móc ra chìa khóa mở ra một tầng lại một tầng cửa nhà kho.

Gia tộc Dung thị, tổ tiên hiển hách, đến thế hệ của tổ phụ Dung Hà, Dung gia ở Đại Nghiệp triều thanh danh cơ hồ đạt tới đỉnh núi. Lúc Đương kim Bệ hạ còn nhỏ, tổ phụ của Dung Hà là sư phó của Thái tử, tuy rằng sau khi Bệ hạ đăng cơ không lâu, tổ phụ liền chết bệnh, nhưng Bệ hạ vẫn truy tôn là đế sư.

Trong nhà kho Dung thị, chất đầy tài sản của tộc nhân qua các đời của Dung thị lưu lại. Dung Hà từ trên giá lấy xuống một cái hộp gỗ mun, lau đi tro bụi phía trên, mở nắp hộp.

Bên trong hộp bày một bộ trang sức do huyết ngọc chế thành, trâm cài đầu, khuyên tai, vòng tay, xuyến tay, ngạch trụy, ngọc bội, mỗi một món đều đỏ thắm như máu, lại mang theo mỹ cảm khôn kể.

Tổ tiên Dung thị từng có người làm đại quan tiền triều, hơn nữa còn cưới Công chúa tiền triều, cho nên có thể nói trên người Dung Hà còn có huyết thống của Hoàng thất tiền triều. Chỉ là lúc tổ tiên cưới Công chúa, là thời kỳ cường thịnh của tiền triều, khi tiền triều bị huỷ diệt, Dung thị đã không còn người làm quan trong triều nữa, cho nên sau khi tân triều được thành lập, cho dù Dung gia lần thứ hai vào triều làm quan, cũng chưa bao giờ có người hoài nghi trung tâm của Dung gia, ngược lại cảm thấy Dung gia huyết mạch cao quý.

Bộ trang sức huyết ngọc này, nghe nói là một trong những đồ hồi môn của vị công chúa kia. Dung gia thích thi thư, không thích hưởng lạc, cho nên những đồ vật đẹp đẽ quý giá này, đều được cất giữ trong nhà kho.

Lúc còn nhỏ, Dung Hà từng theo mẫu thân tiến nhà kho, liền cảm thấy bộ trang sức này cực kỳ xinh đẹp, chỉ là chưa bao giờ thấy vị nữ quyến nào trong nhà mang qua, khi đó hắn còn từng trộm mất mát, chỉ là sợ phụ thân trách phạt, cũng không dám đem chuyện này nói ra.

Đậy nắp hộp lại, Dung Hà thuận tay từ giá bên kia trên lấy một cái nghiên mực, liền ôm hộp ra ngoài.

Tĩnh Đình Hầu phủ, Ban Hoài gặp Nghiêm Trà.

Nghiêm Trà cho rằng Ban gia cũng sẽ giống như Đại trưởng Công chúa, đều sẽ không gặp hắn. Nhưng hắn lại không ngờ, Ban gia không chỉ có rất nhanh đã gặp hắn, còn dâng trà nóng cho hắn. Đây chỉ là lễ phép cơ bản nhất, nhưng đối với Nghiêm Trà lúc này mà nói, hắn thế nhưng lại cảm động đến cực điểm.

"Tiểu Nghiêm đại nhân," Ban Hoài ngồi phía trên, biểu tình thoạt nhìn thập phần nghiêm túc, "Xin hỏi hôm nay tới, là có chuyện gì sao?"

"Vãn bối là muốn hướng quý phủ tạ lỗi, xá đệ cùng gia mẫu lỗ mãng, mang đến phiền toái cho quý phủ cùng Quận chúa, Nghiêm thị thập phần áy náy, chỉ là gia phụ bệnh nặng, vô lực đứng dậy, liền từ vãn bối thay mặt người nhà hướng quý phủ tạ lỗi." Nghiêm Trà buông chén trà, đi đến giữa phòng, kéo vạt áo quỳ một gối, "Danh tiết nữ nhi gia vô cùng trân quý, Nghiêm gia ta hành sự không lo, cho nên hành lễ bồi tội với Quận chúa."

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, nếu như hướng người không liên quan quỳ xuống, không khác gì thiên đại khuất nhục. Nghiêm Trà là trưởng tử Nghiêm gia, người thừa kế tương lai của Nghiêm gia, lại quỳ xuống trước mặt Ban Hoài, tư thái có thể nói là thấp bé.

Ban Hoài nhìn Nghiêm Trà quy củ quỳ gối trước mặt mình, quay đầu nhìn Ban Hằng đang làm bộ nghiêm túc uống trà.

Ban Hằng nghiêng người, không lên tiếng. Ban Hoài trừng mắt nhìn cậu một cái, cậu đành buông chén trà đi tới bên cạnh Nghiêm Trà duỗi tay đi đỡ hắn dậy.

"Nghiêm đại nhân không cần hành đại lễ như thế," Ban Hằng gần đây đi theo Ban Họa rèn luyện thân thể, thân thể tuy rằng không có cường tráng bao nhiêu, nhưng sức lực lại có chút lớn hơn, Nghiêm Trà chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt không tránh được, bị cậu kéo dậy, "Có chuyện ngồi xuống nói."

Nghiêm Trà đã nhiều ngày vẫn luôn không có nghỉ ngơi tốt, cả người thoạt nhìn giống như già đi mấy tuổi, không còn nhìn thấy phong độ nhẹ nhàng như ngày xưa, hắn bị Ban Hằng từ trên mặt đất kéo lên, thoạt nhìn càng thêm suy sụp.

"Thỉnh Hầu gia để cho vãn bối gặp Quận chúa một lần, để cho vãn bối tự mình hướng Quận chúa tạ lỗi."

Ban Hoài nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ...... Không còn quan trọng nữa."

"Vãn bối biết, bây giờ có xin lỗi bao nhiêu đi nữa, đều không thể đền bù lại những ủy khuất mà Quận chúa đã chịu, bỉ phủ cũng không dám xa cầu Quận chúa thật sự tha thứ chúng ta," Nghiêm Trà cười khổ, "Chỉ cầu có thể gặp Quận chúa một lần, thành tâm xin lỗi, vãn bối cũng đã mãn nguyện."

Ban Họa đứng ngoài cửa, nghe tiếng Nghiêm Trà ủ rũ từ phòng trong truyền ra, mang theo tỳ nữ đi vào.

"Tiểu Nghiêm đại nhân muốn gặp tiểu nữ tử, không biết có chuyện gì không?"

Nghiêm Trà quay đầu lại, cả người có chút hoảng thần. Chỉ thấy một nữ tử ăn mặc váy huyết sắc thêu hồng mai, đầu đội ngạch trụy hồng ngọc châu tuyệt sắc từ bên ngoài đi vào, nàng xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người vật cùng tinh xảo ngoài cửa đều trở nên ảm đạm thất sắc.

Phía sau nàng đi theo vài mỹ tì, giống như chúng tinh củng nguyệt vào phòng, hắn tựa hồ còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

Đây là đường ruộng đống hương, hương liệu nước thuộc địa tiến cống, bởi vì số lượng rất ít, cho nên nữ quyến có thể được Bệ hạ ban thưởng cũng rất ít.

"Tại hạ bái kiến Phúc Nhạc Quận chúa." Nghiêm Trà quy củ hành lễ với Ban Họa, cái hành lễ này cực kỳ tiêu chuẩn, nhìn không ra có nửa điểm không tình nguyện hay là có lệ.

"Tiểu Nghiêm đại nhân không cần khách khí." Ban Họa rũ xuống mí mắt, tiếp nhận chung trà tỳ nữ bưng tới, móng tay đã được sơn bưng chén trà, chỉ nhấp môi liền để xuống, nghiêm trà nhìn đến tay nàng thượng nhéo một khối khăn gấm, sau đó dùng khăn gấm xoa xoa đôi môi đỏ thắm trơn bóng.

Hắn thu hồi tầm mắt, đem đầu vùi đến càng thấp: "Tại hạ hôm nay tới, là hướng Quận chúa tạ lỗi."

"Tạ lỗi?" Ban Họa nghiêng đầu, giống như lúc này mới nhìn Nghiêm Trà, "Ta sớm nói qua, ta cùng với nghiêm gia các ngươi không đội trời chung, ngươi không cần xin lỗi ta, ta cũng không thèm để ý mấy chuyện đó."

Đáy lòng Nghiêm Trà trầm xuống, cúi đầu thật sâu với Ban Họa, "Nghiêm mỗ tự biết việc này đều là lỗi của Nghiêm gia, không dám xa cầu Quận chúa khoan thứ. Nguyện Quận chúa thân thể an khang, thanh xuân vĩnh trú, đẹp như bầu trời kiểu nguyệt, quãng đời còn lại vui mừng vô ưu."

Ban Họa nghe vậy cười khẽ ra tiếng, một tay chống cằm nhìn Nghiêm Trà: "Tiểu Nghiêm đại nhân thế nhưng thật có thể nói, chỉ tiếc con người của ta có chút kỳ quái, không thích nghe nhất chính là người khác nói lời hay."

Ban Hằng nâng mí mắt, không thích nghe lời hay?

Nghiêm gia này thực có ý tứ, làm việc trước sau mâu thuẫn, thật không biết bọn họ thông minh hay ngu xuẩn. Nghiêm trà này biết ăn nói như vậy, lại không dỗ phu nhân Trần thị của mình cho tốt, Trần thị bị bà bà làm cho sinh non, chỉ sợ cũng là thương tâm tới cực điểm rồi, cho nên mới hạ quyết tâm cùng người nam nhân này hòa li.

Cùng chung chăn gối đã nhiều năm, thật vất vả hoài thượng hài tử lại mất đi, đối với Trần thị mà nói, không biết có bao nhiêu thống khổ.

Ban Họa thực may mắn mình là Quận chúa, không cần ở Nghiêm gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ gả thấp vào cửa. Trần thị là nữ nhân dịu dàng như vậy, còn không thể có những ngày lành ở Nghiêm gia, huống hồ là nàng đâu?

Mỹ lệ nữ nhân, vô luận làm động tác gì cũng đều mê người, mặc dù biểu tình của nàng mang theo châm chọc, mặc dù ngữ khí của nàng cũng không ôn nhu, nhưng trong thiên hạ không có bao nhiêu nam nhân ở trước mặt mỹ nhân như vậy, có thể thật sự tức giận.

Đương nhiên, Nhị Hoàng tử cái loại này não có bện là người ngoại lệ.

Nghiêm Trà đang muốn mở miệng nói chuyện, quản gia Ban gia đi vào.

"Hầu gia, hộ vệ Thành An Bá phủ cầu kiến."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình