Chương 40
"Tỷ, tỷ tặng cái gì cho Dung Bá gia vậy?" Ban Hằng đi theo phía sau Ban Họa, "Đệ thấy sắc mặt của hắn giống như có chút không thích hợp."
"Người đọc sách sao, hiếm lạ nhất chính là sách," Ban Họa nói, "Chính là bản viết tay "Trung Thành Luận", bên trong ngoại trừ hành binh đánh giặc có chút ý tứ, những thứ khác ta cũng xem không hiểu. Vật tẫn kì dụng, gãi đúng chỗ ngứa sao, dù sao bản đơn lẻ còn ở nhà của chúng ta."
Ban gia là võ tướng thế gia, năm đó lúc đi theo Tưởng gia khai quốc Hoàng Đế giành thiên hạ, được không ít thứ tốt. Nghe nói vị tổ tiên này của Ban gia giỏi nhất là hành binh đánh giặc, nhưng vận may lại không tốt lắm, mỗi lần mọi người bóc thâm phân chia vật phẩm, người khác luôn được vàng bạc châu báu, tổ tiên Ban gia cũng chỉ có thể được một ít thư tịch tranh chữ mà mọi người không cần. Có lẽ bởi vì tài trường thất ý, quan trường đắc ý, các tướng lãnh gia tộc khác bồi Tưởng gia khai quốc Hoàng Đế đánh thiên hạ dần dần xuống dốc, chỉ còn lại Ban gia còn duy trì vinh quang năm đó.
Chỉ là phần vinh quang này đại khái cũng muốn biến mất, Ban gia cuối cùng sẽ giống những khai quốc tướng lãnh khác, từ từ xuống dốc, trở thành lịch sử.
"Vậy cũng đúng, dù sao giữ lại nhà chúng ta cũng vô dụng, lỡ như chuyện kia......" Ban Hằng ho khan vài tiếng, "Đưa cho người thuận mắt, tốt hơn bị người khác đoạt đi."
"Đúng," Ban Họa vỗ nhẹ bàn tay, "Xưa có u vương phong hỏa hí chư hầu vì hống sủng phi cười, ta hôm nay dùng bản viết tay hống mỹ nhân vui vẻ, cũng là một chuyện tốt."
Ban Hằng sửng sốt một lát, mới cảm khái nói: "Tỷ, may mà tỷ không phải là nam tử."
Ban Họa khó hiểu quay đầu nhìn cậu.
"Nếu tỷ là binh sĩ, nhất định là một người phong lưu," Ban Hằng lắc đầu, "Điều đó không tốt, không tốt."
May mắn Dung Bá gia không nghe được những lời này của tỷ tỷ, nếu hắn nghe thấy được, kvậy sẽ vô cùng mất mặt.
"Trung Thành Luận" là do một danh tướng tiền triều sau khi cáo lão hồi hương, cùng với các danh sĩ trong thiên hạ cùng soạn ra, bên trong có đạo làm thần tử, đạo làm vua, đạo làm tướng, là kiến thức vô số danh sĩ tiền triều tổng kết được. Nghe nói sau khi tiền triều bị diệt vong, quyển sách này cũng vì chiến loạn mà thất lạc, nếu người nào có thể có được một trang sách, cũng sẽ được vô số người truy phủng, ái như trân bảo, không nghĩ tới...... Quyển sách này thế nhưng ở Ban gia.
Tổ tiên của Ban gia năm đó rốt cuộc làm cái gì, vì sao lại vô thanh vô tức tích góp nhiều thư tịch trân quý như vậy?
Dung Hà rửa tay sạch sẽ, thật cẩn thận giở sách ra, đọc được một đoạn nội dung, liền nhịn không được vỗ tay khen hay, đúng là mỗi một câu đều là tinh hoa, mỗi một đoạn đều ngầm có triết lý hành xử trong cuộc sống, không hổ là do vô số danh sĩ viết nên, khiến cho tâm người ta như say.
Đạo làm thần tử, đạo làm vua, đạo làm tướng......
Ban gia cơ hồ mỗi thế hệ đều sẽ xuất hiện danh tướng, không biết cùng quyển sách này có quan hệ gì hay không? Nhưng khi hắn phát hiện trong quyển sách này thế nhưng còn mang theo điểm tâm tiết, thậm chí còn có hình vẽ một chú rùa đen nhỏ không được đẹp lắm, "Trung Thành Luận" bị vô số người đọc sách tôn sùng là thần tác nháy mắt trở nên không còn thần bí nữa.
Điều hắn không hiểu nhất là, Ban Họa có thể nhẹ nhàng đem quyển sách này cho hắn như vậy, giống như là tiện tay cho hắn một khối đá, một đóa hoa, thái độ tùy tiện đến làm hắn có chút hoài nghi, đây thật là "Trung Thành Luận"?
Trong nhà Dung Hà có tàn quyển của quyển sách này, cho nên cho dù thái độ Ban gia khiến cho hắn nghi ngờ, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, đây là thật.
Một quyển sách trân quý bị vẽ rùa đen nhỏ xấu xí!
Dung Hà ở trong phòng suốt một ngày, ngay cả cơm cũng ăn ở thư phòng, việc này làm cho các hộ vệ cùng gã sai vặt hầu hạ bên cạnh vô cùng lo lắng.
"Đỗ công tử, Bá gia làm sao vậy?" Gã sai vặt thấy đồ ăn mang vào hầu như chưa động đũa, lo lắng tìm Đỗ Cửu, "Cơm canh hôm nay cũng chưa dùng được bao nhiêu."
Đỗ Cửu nhớ tới trước khi Bá gia cùng Phúc Nhạc Quận chúa từ giã, Phúc Nhạc Quận chúa giống như cho Bá gia thứ gì, chẳng lẽ là hai người nảy sinh tình cảm, cho nên viết thơ cho nhau để biểu lộ tâm ý? Nhưng toàn Kinh thành ai chẳng biết, Phúc Nhạc Quận chúa không hảo thơ từ, nàng có thể viết được cái gì?
"Bá gia đều có chủ ý, ngươi không cần lo lắng," Đỗ Cửu nghĩ nghĩ, "Yên tâm đi."
Gã sai vặt thấy Đỗ Cửu nói như vậy, kiềm chế lo lắng trong lòng, bưng đồ ăn lui xuống.
Ban đêm, đèn trong thư phòng sáng thật lâu, cho đến canh hai, người trong thư phòng mới thổi tắt nến.
Đỗ Cửu đứng dưới tàng cây, thấy thư phòng rốt cuộc cũng tắt đèn, xoay người trở về phòng. Bá gia không thích đọc sách ban đêm, bởi vì hắn cảm thấy ban đêm đọc sách không tốt cho mắt, là hành vi không yêu quý thân thể của mình, nhưng hôm nay lại phá lệ.
Phúc Nhạc Quận chúa rốt cuộc đã làm gì với Bá gia?
Đêm nay, đồng dạng không ngủ được còn có người nhà Nghiêm gia.
Nghiêm phu nhân phát hiện tiểu nhi tử sau khi từ biệt trang Thạch gia trở về, cả người đều trở nên thất hồn lạc phách. Nếu như trước kia tiểu nhi tử còn có vài phần sức sống, hiện tại hắn giống như là một khúc gỗ mục, không có chút sinh khí nào.
Nàng cả đêm trằn trọc, căn bản là ngủ không yên, khiến cho Nghiêm Huy cũng chịu lăn lộn theo.
"Phu nhân, cuối cùng nàng có tâm sự gì, lại lo lắng như vậy?" Nghiêm Huy lại một lần bị Nghiêm phu nhân trở mình đánh thức, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục giả bộ ngủ nữa, "Có chuyện gì có nói cùng vi phu, tục ngữ nói một người kế đoản, hai người kế trường, nàng không cần như thế."
Nghiêm phu nhân thấy mình đánh thức phu quân, trong lòng có chút băn khoăn, nhưng nàng càng lo lắng hài tử hơn, cho nên đem chuyện mình lo lắng nói ra.
"Ta không nghĩ tới đứa nhỏ này thế nhưng sẽ coi trọng cô nương Ban gia như thế," Nghiêm phu nhân trong lòng phát khổ, "Ta vốn tưởng rằng cô nương Ban gia ba lần bị từ hôn, nhà chúng ta nhờ người làm mai, Ban gia hẳn là sẽ đồng ý, nào ngờ......"
Nào ngờ Ban gia thế nhưng cự tuyệt dứt khoát như thế, giống như không nghĩ đến việc kết thân cùng Nghiêm gia.
Hài tử của nàng tướng mạo tuấn tú, đọc qua vô số thi thư, phẩm hạnh đoan chính, không biết bao nhiêu người động tâm tư, muốn cùng nhà bọn họ kết thân, Ban gia lại không biết điều như thế, làm hại nhi tử của nàng khổ sở như thế, thật sự là......
"Phu nhân, Ban gia tuy không có thực quyền, nhưng trên người Ban Quận chúa lại chảy huyết mạch Hoàng gia, Hoàng gia thân phận tôn quý, mặc dù bị người từ hôn vô số lần, cũng có vô số binh sĩ muốn kết thân cùng họ. Một nhà hảo nữ bách gia cầu, tuy Ban quận chúa không phải hảo nữ, lại là quý nữ," Nghiêm Huy lại nghĩ vô cùng rõ ràng, "Ban gia không muốn gả Quận chúa cho Trọng Chân, vậy đó là do hai người bọn họ không có duyên phận, không cần quá mức cưỡng cầu."
"Ta cũng không muốn cưỡng cầu, nhưng chàng không nhìn thấy hài tử Trọng Chân kia ......" Nghiêm phu nhân chua xót, "Ta sợ đứa nhỏ này không thể nghĩ thông suốt, làm hỏng thân thể."
"Binh sĩ Nghiêm gia ta, sao có thể bởi vì nữ sắc mất đi ý chí chiến đấu," Nghiêm Huy không cho là đúng nói, "Hảo nhi lang gì hoạn vô thê, không đến mức như thế."
Nghiêm phu nhân thấy thái độ của này hắn, không muốn tiếp tục cùng hắn nhiều lời, xoay người đưa lưng về phía Nghiêm Huy, áp dụng thái độ hờ hững lãnh đạm với hắn.
Nghiêm Huy bất đắc dĩ thở dài: "Nàng xem nàng, nàng cũng đừng nóng vội, ngày mai là đại triều hội, ta sẽ thăm dò khẩu phong của Ban Thủy Thanh." Người làm cha mẹ, luôn hy vọng hài tử của mình vui vẻ, huống chi Ban gia tuy rằng có chút hoang đường, nhưng cũng không phải một đối tượng liên hôn quá xấu.
Ít nhất...... Tốt hơn Thạch gia.
Sắc trời vừa mới lộ hửng sang, Đỗ Cửu đứng ở cổng lớn, thấy Bá gia nhà mình tinh thần no đủ đi ra, tiến lên chắp tay với hắn, "Bá gia, ngựa đã chuẩn bị tốt."
"Ân." Dung Hà gật đầu, sửa sang lại áo choàng trên người, đi ra ngoài. Đỗ Cửu cảm nhận được tâm tình của Bá gia dường như rất tốt, tò mò nhướng mày, vội đi theo.
Cửa Kim Loan Điện mở ra, các triều thần từ cửa hông tiến vào điện, trên mặt mỗi ngươi vẫn duy trì ý cười hàm súc, nhìn không ra có ân oán gì. Bất quá giữa văn thần cùng võ tướng tựa hồ vẫn có khoảng cách, ranh giới giữa hai bên khá rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.
Thân phận của Ban Hoài tương đối xấu hổ, ông nhờ có tước vị võ tướng của cha mình, lãnh một chức quan nhàn tản, cùng với võ tướng không có quan hệ gì, cho nên vị trí của ông không phải là quan văn hay võ tướng, mà là phe thứ ba trên Triều Đình, đoàn thể quý tộc chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng.
Thái độ của các quan văn đối với đoàn thể này vô cùng phức tạp, vừa nhìn bọn họ không vừa mắt, lại không dám đắc tội với bọn họ, bởi vì này nhóm người này da mặt còn dày hơn những họ hàng của Hoàng gia, bọn họ không có biện pháp với nhóm người này.
"Tĩnh Đình Hầu," Nghiêm Huy ở trong đám triều thần tìm được thân ảnh của Ban Hoài, chủ động đến nói chuyện với ông, "Gần đây vẫn tốt chứ?"
Ban Hoài đang ở cùng đồng liêu nói bồn cảnh nhà ai rất có nhã thú sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Nghiêm Huy một cái, đây là đại sự gì, đường đường là Nghiêm Tả Tướng lại chủ động bắt chuyện với ông.
Vài vị ăn chơi trác táng chơi bời lêu lổng khác thấy thế, đồng thời hướng bên cạnh dịch vài bước, bọn họ cũng không muốn cùng loại đại thần đứng đắn như Nghiêm Huy nói quá nhiều.
Ban Hoài bên người một chút không lên, ông chắp tay với Nghiêm Huy: "Nghiêm Tướng gia, xin hỏi có việc?"
Đừng hỏi ta được không, có mục đích gì cứ nói thẳng đi, một kẻ ăn chơi trác táng như ta không hiểu kịch bản nói chuyện của văn thần các ngươi.
Nghiêm Huy không nghĩ tới vừa mới mở miệng, không khí vui vẻ lập tức trở nên xấu hổ, hắn không được tự nhiên sửa sửa vạt áo: "Không biết hạ triều Hầu gia sau có rảnh rỗi hay không, Nghiêm mỗ muốn mời Hầu gia uống chén trà đạm."
Ban Hoài:......
Đột nhiên cảm thấy dự cảm không tốt lắm.
"Uống trà thì không cần," Ban Hoài ngay thẳng xua tay, "Nghiêm Tướng gia có việc gì cứ nói thẳng, Ban mỗ không phải nói chuyện cứu người, cũng không để ý những nghi thức xã giao đó."
Không, ngươi không chú ý, ta thực chú ý.
Nghiêm Huy không còn gì để nói, hắn cũng không muốn nói trước mặt người khác, nhi tử của ta mê luyến nữ nhi của ngươi, ngươi muốn thế nào mới nguyện ý đem nữ nhi gả cho nhi tử của ta, lời nói như vậy thật sự là quá thất lễ!
Hai người hai mặt nhìn nhau, Ban Hoài giống như thấy được giãy giụa cùng kiên trì trong mắt đối phương, vì vậy nghi ngờ trong lòng càng sâu, chuyện phải lớn đến thế nào, mới có thể làm cho Tả Tướng đương triều lại ăn nói nhỏ nhẹ như vậy với một kẻ ăn chơi trác táng như ông.
Di, nghĩ lại liền thấy thật đáng sợ.
Dung Hà đi vào đại điện, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, liền thấy được Nghiêm Huy cùng Ban Hoài đứng trong một góc.
Nghiêm Huy cùng Ban Hoài khi nào có giao tình?
Hắn nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, di chuyển bước chân, không tự giác bước đến chỗ Ban Hoài.
"Hầu gia," Dung Hà trên mặt mang theo ý cười đi đến trước mặt Ban Hoài, hành lễ, "Đa tạ Hầu gia tặng cho vãn bối công thức điểm tâm, quả thực mỹ vị vô cùng."
Ban Hoài nhìn thấy Dung Hà người trẻ tuổi khiến người ta thích đến đây, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, "Dung Bá gia khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Dung Hà cười cười, sau đó khom lưng hướng Nghiêm Huy hành lễ: "Bái kiến Nghiêm Tướng."
"Dung Bá gia," Nghiêm Huy hành lễ lại, quay đầu nói với Ban Hoài, "Chờ sau khi tan triều, tại hạ lại cùng Hầu gia chậm rãi trao đổi."
Tười cười trên mặt Ban Hoài cứng lại, nội tâm lại thập phần kháng cự: Không, ta lại không muốn trao đổi với ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top