Chương 33
"Vương gia!" Vương phi thấy Huệ Vương tức giận đến, đi qua đi đỡ lấy cánh tay hắn, gạt lệ khuyên nhủ: "Ninh nhi nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng tức giận không tốt cho thân thể. Cô nương mười mấy tuổi, ai mà không thích hoa nhi phấn nhi, lại nói quần áo này cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, có lẽ sẽ không có chuyện gì."
Huệ Vương suy sụp ngồi xuống, thở dài nói: "Chẳng lẽ ta nguyện ý cho các ngươi trải qua những ngày ủy khuất như vậy sao?"
Năm đó khi Phụ hoàng còn trên đời, vẫn luôn thập phần sủng ái hắn, thậm chí cảm thấy Thái tử khí lượng nhỏ hẹp, không thể đảm nhận ngôi vị Đế vương, vì thế muốn phế đi hắn. Nếu không phải Đại trưởng Công chúa ở giữa chu toàn, thiên hạ này đã sớm là của hắn.
"Phụ thân," Tưởng Ngọc Thần đỡ Tưởng An Khang ngồi xuống, ngữ khí ngưng trọng nói, "Chẳng lẽ chúng ta phải nhẫn như vậy cả đời sao? Chúng ta đời sau, đời sau nữa, đều phải nhịn như vậy sao?!"
"Nhưng nếu chúng ta không đành lòng, ngươi sẽ không có cơ hội có đời sau," Huệ Vương uống một ngụm trà, áp xuống bất đắc dĩ cùng chua xót trong lòng, "Hôn sự của ngươi, ta cùng mẫu thân ngươi đã thương lượng tốt rồi."
"Phụ thân?!" Tưởng Ngọc Thần kinh ngạc nhìn Huệ Vương, "Ngài không phải nói......"
"Nay khi không thể so với ngày xưa," Huệ Vương nhìn An Khang, "Cô nương Ban gia quá đường hoàng, tính tình quá mạnh mẽ, ngươi khống chế không được nàng. Nhà của chúng ta cùng Ban gia trước đây lại có hiềm khích, lấy tính cách Ban gia, thà rằng Ban Họa cả đời không lấy chồng, cũng sẽ không để cho nàng gả đến nhà chúng ta."
Tưởng Ngọc Thần nghe vậy gật đầu nói: "Nhi tử cũng không muốn cưới một nữ nhân như vậy trở về. Nhi tử vẫn là thích nữ nhân dịu dàng hiền huệ một chút."
"Ngô nhi quả thực thông tuệ," Huệ Vương cảm thấy thập phần vui mừng, nữ nhi gần đây tuy có chút không biết cố gắng, cũng may nhi tử là người thông minh, "Ngươi có thể nghĩ như vậy, vi phụ liền yên tâm."
Nói đến đây, hắn lại cảm khái một phen: "Ban Họa xác thật là mỹ nhân, bất quá loại này coi như thiếp thị sủng một chút còn tốt. Nam nhân cưới về nhà làm chính thê, vẫn nên là nữ nhân có thể quản gia hiền huệ, đoan trang rộng lượng."
Vương phi Bên cạnh sắc mặt hơi lóe, nghĩ đến những tiểu thiếp trong hậu viện, rốt cuộc không có mở miệng.
Ban gia tứ khẩu về đến nhà, bốn người đồng thời ngồi ở ghế thái sư, nằm liệt không muốn động.
Ban Họa uống nửa ly trà hoa lộ nha hoàn đưa tới, mới cảm thấy bản thân sống lại một nửa: "Mệt mỏi quá."
"Tỷ, tỷ biết hôm nay sẽ rất mệt, vì sao còn muốn mang đôi giày đá quý kia, không cảm thấy nặng sao?" Ban Hằng không cần nha hoàn hầu hạ, tự mình bưng chén trà tò mồm uống lên.
"Trường hợp quan trọng như vậy, ta thà rằng mệt một chút, cũng không thể chấp nhận bản thân không đẹp," Ban Họa chỉ chỉ bả vai, "Hảo Như Ý, mau đến xoa bóp bả vai cho ta."
Như Ý cười đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ban Hằng cực kỳ hâm mộ mà nhìn Ban Họa, thế đạo này không công bằng đối với nam nhân, nếu cậu bảo nha hoàn làm vậy với mình thì chính là tham hoa háo sắc, đến lượt tỷ tỷ, liền một chút tật xấu đều không có.
"Đều đi tắm một cái, sớm chút nghỉ ngơi đi," Âm thị xem hai đứa nhỏ mặt mang mệt mỏi, rất là đau lòng, cũng liền miễn quy củ cả nhà cùng dùng cơm, trở về tiểu viện của mình.
Ban Họa ghé vào thùng tắm, cả người được ngâm trong nước nóng vô cùng thoải mái, tóc đen thật dài phiêu đãng trong nước, giống như mực đen tan trong nước, mỹ nhan vạn phần.
"Quận chúa, có cần nô tỳ tiến vào hầu hạ không?"
"Không cần." Ban Họa sờ cánh tay, vết bầm đã hoàn toàn biến mất, ngược lại bởi vì ngâm trong nước ấm, mang theo một chút hồng nhạt.
Như Ý đứng ngoài bình phong thấy Ban Họa không gọi người hầu hạ, lại sợ nàng ở bên trong một mình sẽ sợ hãi, liền bắt đầu nghĩ một ít chuyện thú vị kể cho Ban Họa nghe: "Quận chúa, nô tỳ hôm nay ở phủ Đại trưởng Công chúa, phát hiện một chuyện thú vị."
"Chuyện gì?" Ban Họa ghé vào thùng tắm, lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.
"Tỳ nữ bên người An Khang Quận chúa cùng tỳ nữ bên người Thạch cô nương không hợp nhau, hôm nay nô tỳ nghe thấy hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau," Như Ý nghĩ nghĩ, "Hình như là vì Thành An Bá."
"Thế nhân đều có lòng yêu cái đẹp, Thành An Bá xuất chúng như thế, lại phong độ nhẹ nhàng, có chỗ nào không làm cho người ta thích chứ," nhắc tới Dung Hà, ấn tượng của Ban Họa với người này khá tốt, đương nhiên trọng điểm vẫn là bởi vì người này dung mạo xuất chúng, "Hắn nếu không phải Bá tước, chỉ sợ lúc này đã sớm bị người ta nuôi dưỡng trong phủ rồi."
Như Ý nghe nói như thế, nhớ tới những trai lơ diện mạo xuất chúng tài hoa khác nhau trong biệt trang của An Nhạc Công chúa, nhịn không được đỏ mặt.
"Lấy quần áo tới, ta tắm xong rồi."
Bọn tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ Ban Họa lau mình thay quần áo, Như Ý tiến lên đem mái tóc đen của Quận chúa vuốt ra phía sau, ngón tay không cẩn thận đụng chạm đến da thịt trên cổ Ban Họa, nàng có chút hoảng hốt nghĩ, nam nhi trong thiên hạ cho dù tuấn mỹ, cũng không sánh bằng da thịt như tuyết của Quận chúa khiến người khác không thể rời mắt.
Nếu nàng là nam tử quý tộc, nhất định phải cầu lấy được Quận chúa, ngày ngày sủng nàng, chỉ cầu nàng mỗi ngày đều cười tươi. Cố tình những ngụy quân tử trong Kinh thành, rõ ràng mỗi lần nhìn thấy Quận chúa liền không rời mắt được, nhưng quay lưng lại nói cái gì Thạch cô nương mới là mỹ nhân chân chính.
Vậy ví sao lúc Quận chúa cùng Thạch cô nương cùng xuất hiện, bọn họ tròng mắt đều dính ở trên người Quận chúa, mắt mù sao?
Còn không đợi tỳ nữ đem đầu tóc lau khô, Ban Họa liền đã tựa vào giường nặng nề ngủ. Sáng sớm hôm sau, người trong cung đến báo Bệ hạ muốn tuyên nàng cùng Ban Hằng vào cung, Ban Họa mới rời giường trang điểm.
Ban Họa cũng không biết Bệ hạ tuyên nàng làm gì, bất quá khi nàng cùng Ban Hằng đi vào chính điện Đại Nguyệt Cung, nhìn thấy Trường Thanh Vương khóc đến thương tâm muốn chết ruột gan đứt từng khúc, liền đại khái đoán được một chút.
"Thần nữ bái kiến Bệ hạ."
Vân Khánh Đế nhìn tiểu nha đầu đứng cách mình ba bốn bước chân, ánh mắt cthỉnh thoảng lại đảo qua chỗ Trường Thanh Vương, liền nói: "Họa Họa, ngươi nhìn cái gì đó?"
"Bệ hạ, Trường Thanh Vương Điện hạ làm sao vậy?" Ban Họa nhìn Trường Thanh Vương, lại nhìn Vân Khánh Đế, "Ngài mắng hắn?"
"Trẫm sao có thể mắng hắn, còn không phải vì một số kẻ có tư tâm, có ý muốn chia rẽ tình cảm huynh đệ chúng ta," Vân Khánh Đế giống như vô tình nói, "Ngày đó ngươi cũng ở đây, nói xem chuyện của bát ca kia là thế nào?"
"Bát ca?" Ban Họa bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, "Thần nữ cũng không rõ lắm, ngày đó Trường Thanh Vương Điện hạ hưng phấn dắt thần nữ cùng đệ đệ xem bát ca, nào biết con bát ca này thật xấu, thần nữ liền nói câu không đẹp như chim anh vũ của Bệ hạ ngài, bát ca kia đột nhiên hô Trường Thanh Vương Vạn tuế."
Vân Khánh Đế cúi đầu uống trà: "Ân, sau đó thì sao?"
"Sau đó con liền về nhà," Ban Họa bước một bước đến trước mặt Hoàng Đế, "Bệ hạ, ngài phải tra thật kĩ, làm loại chuyện như vậy thật đúng là quá xấu xa. Con khoảng thời gian trước thấy anh vũ ở chỗ ngài có chút thích, còn muốn mua một con về nuôi chơi nữa, nào biết lại xảy ra chuyện này, con vẫn là không nên nuôi."
"Vì sao không nuôi?" Vân Khánh Đế thấy bộ dạng nàng tức giận bất bình, tâm tình tốt hơn một chút, "Chẳng lẽ lại là tiền tiêu vặt không đủ."
"Bệ hạ, sao ngài lại nói như vậy?" Ban Họa bĩu môi, "Đây là chuyện của mấy năm trước rồi, Trường Thanh Vương cùng Vương công công còn ở đâu, ngài cho thần nữ chút mặt mũi đi."
"Được được được, không nói không nói," Vân Khánh Đế nhìn về phía Vương Đức, Vương Đức cười bất đắc dĩ, lui về phía sau hai bước.
"Vậy ngươi nói xem, vì sao không dám nuôi anh vũ?"
"Việc này phải trách ngài," Ban Họa ngẩng đầu nhìn Vân Khánh Đế, "Ngài luôn tặng thưởng đồ vật cho thần, thăng tước vị, người thần nữ ghen ghét lại nhiều, vạn nhất ngày nào đó có người ám toán thần nữ, làm thần nữ mua về một con anh vũ nói Phúc Nhạc Quận chúa Vạn tuế, vậy thần nữ sẽ thật oan uổng. Rõ ràng Thiên hạ Vạn tuế, cũng chỉ có ngài, đời này của thần nữ, có thể làm cho Bệ hạ ngài yêu quý là tốt rồi."
"Đây là cách nói gì, chờ ngươi sau này gả cho người ta, yêu quý ngươi chính là phu quân của ngươi, Trẫm không thể làm trưởng bối nhứng tay vào chuyện tiểu phu thê các ngươi được."
"Bệ hạ, ngài chính là người nhà mẹ đẻ của con, phải giúp con chống lưng."
"Bệ hạ, Thành An Bá tới rồi." Một giám lam thái bước đến.
"Tuyên." Vân Khánh Đế phất tay cho thái giám lui ra, cười bất đắc dĩ với Ban Họa, "Ngươi nha, ngươi nha, cả ngày chỉ biết bảo Trẫm giúp ngươi khi dễ người khác."
"Ngài là chỗ dựa lớn nhất của thần nữ mà, không tìm ngài tìm ai a." Ban Họa nhỏ giọng nói thầm, thanh âm không lớn, nhưng lại vừa đủ cho Vân Khánh Đế nghe, lập tức chọc cho vân Khánh Đế cười lớn.
Vương Đức đứng trong một góc nhìn Thành An Bá bước vào, lui về phía sau bên trái một chút, đầu hơi cúi xuống.
Lúc Trường Thanh Vương điều tra kẻ bán chim, kẻ bán chim đã chết, nguyên nhân tử vong là uống quá nhiều rượu, rớt xuống ao chết đuối. Những người thân cận cùng hắn đều nói, con bát ca kia là hắn nuôi, ngày thường vô cùng yêu quý, người khác muốn sờ một chút cũng không được.
Chỉ là một kẻ ban chim bình thường, sao có thể dạy bát ca nói "Trường Thanh Vương Vạn tuế" để tự gậy họa cho bản thân được?
Hắn ở nhà đau khổ suy tư hai ngày, nghĩ trước nghĩ sau mới phát hiện, "Cáo trạng" theo như lời Ban Họa là tốt nhất. Đương kim Hoàng Đế thập phần đa nghi, người có thân phận như hắn, trong nhà nhất định có cơ sở ngầm được xếp vào, chuyện này nếu là giấu giếm được còn tốt, nếu không thể gạt được, vậy những ngay tháng sau này của hắn sẽ không tốt.
Cho nên sáng sớm hôm nay, hắn liền ôm lồng chim đã chết cùng với những thứ vừa tra được, chạy vào cung tố ủy khuất.
Sau khi chào hỏi xong, Vân Khánh Đế lại hỏi Thành An Bá chuyện đa xảy ra ngày hôm đó một lần nữa, thấy không khác với lời của Ban Họa, liền nói với Trường Thanh Vương đạo, "Trẫm nghĩ bởi vì những kẻ đó thấy Trẫm tin trọng ngươi, nên mới nghĩ ra đọc kế nhằm ly gián tình cảm huynh đệ chúng ta. Ngươi yên tâm đi, Trẫm sẽ phái người tra rõ việc này,đòi lại công bằng cho ngươi."
Vân Khánh Đế tuy rằng đa nghi, nhưng ông lại có một đặc điểm, đó là khi ông đã nhận dịnh một chuyện gì đó, thì sẽ không nghĩ đến hướng khác nữa, cho nênlúc ông sủng ái một người, sẽ luôn cho người đó ngững thư tốt nhất, giống như Ban Họa. Nhưng nếu ông đã không thích ai, cho dù đối phương có làm gì, ông đều sẽ cảm thấy không thuận mắt, hơn nữa còn sẽ cảm thấy đối phương dụng tâm kín đáo, giống như cả nhà Huệ Vương phủ.
Trường Thanh Vương ở trong lòng ông, là một đường dệ tương đối thành thật có thể miễn cưỡng tin được, cho nên sau khi rửa sạch hiềm nghi chuyện này, ông cũng không thay đổi cách nhìn về Trường Thanh Vương, ngược lại còn tặng cho hắn rất nhiều lễ vật mang về, đại biểu ông tín nhiệm hắn.
Trên thực tế, ông đã tin tưởng ai đâu, Thân Vương Quận Vương Hoàng thất, tất cả đều bị nhốt tại Kinh thành, uổng cho có thực ấp lại không có quyền cai quản đất phong, đều là những người phú quý rảnh rỗi.
"Đúng rồi," Vân Khánh Đế ngẩng đầu nhìn Dung Hà đứng bên cạnh Ban Hằng, "Dung khanh năm nay cũng đã hai mươi ba rồi nhỉ, ngươi năm trước cũng đã hết hiếu kỳ, cũng nên suy xét hôn sự, đã thích nử tử nào chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top