Chương 31

Kinh thành cuối mùa thu ban đêm hàn khí rất nặng, Vân Nương ngồi trên ghế gỗ lạnh lẽo, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.

"Cô nương, xin đừng khẩn trương," Đỗ Cửu đặt một chén trà nóng trước mặt Vân Nương, "Tại hạ hôm nay tới, chỉ là muốn hỏi, hôm nay vì sao lại đem gậy gác cửa sổ ném xuống dưới, nếu không cẩn thận làm người khác bị thương thì sao đây?"

"Xin, thực xin lỗi, nô gia không cố ý," Vân Nương không dám đi uống ly trà nóng hổi kia, bả vai nàng run rẩy, đến cả giọng nói cũng run theo, "Ta vừa tới Kinh thành không lâu, căn phòng này ta vừa thuê hôm qua, cầu xin đại nhân tha thứ ta."

"Nếu cô nương không phải cố ý, vậy thì tại hạ cũng yên tâm," Đỗ Cửu nhìn căn phòng này một lần nữa, phòng ở có hơi lộn xộn, trong một góc còn có một cái hòm, trên bàn trang điểm còn để vài món son phấn nữ tử hay dùng, nhưng bày biện cũng không chỉnh tề, có thể thấy được nàng thật sự mới vừa dọn vào, "Xem cô nương cũng là người biết lễ nghĩa, vì sao hôm nay sau khi suýt chút nữa làm người khác bị thương, lại hoảng loạn đóng cửa sổ, mà không phải xuống dưới xin lỗi?"

"Ta......" Vân Nương túm chặt làn váy trên đầu gối nhăn nhúm, "Không phải tiểu nữ không muốn gánh vác trách nhiệm, chỉ là tiểu nữ không dám gặp Ban Hương quân."

Đỗ Cửu chuyển chén trà trong tay: "Ngươi nói chính là người hôm nay cùng Bá gia ở bên nhau Phúc Nhạc Quận chúa?"

"Thì ra nàng đã trở thành Quận chúa sao?" Vân Nương bừng tỉnh, tiện đà cười nói, "Cũng đúng, một nữ tử khiến người ta yêu thích như vậy, tôn sư Quận chúa mới xứng với nàng."

Đỗ Cửu nhìn nữ tử tự xưng Vân Nương này trên người mang theo khí tức phong trần, không giống con nhà lành, một nữ nhân như vậy sao lại quen biết Phúc Nhạc Quận chúa? Hắn buông chén trà, đứng dậy nói, "Thì ra cô nương là người quen cũ của Phúc Nhạc Quận chúa, tại hạ đắc tội."

Vân Nương cười khổ: "Loại người như ta, sao có thể là người quen cũ của Quận chúa được. Năm đó ta cùng với Tạ công tử bỏ trốn, làm hại Quận chúa mất hết mặt mũi, khi nàng đuổi theo chúng ta, không có trách cứ ta, ngược lại cho nô gia một trăm lượng bạc, nói là người nam nhân này không nhất định đáng tin, nhưng bạc nàng đưa lại đáng tin."

Nào biết vị Quận chúa này nhất ngữ thành sấm, Tạ công tử cùng nàng rời khỏi Kinh thành không lâu sau đó, liền chịu không nổi những ngà tháng gian khổ bên ngoài, một đêm nọ liền để lại cho nàng một lá thư, một tờ ngân phiếu, liền biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn nói, chờ sau khi người nhà tha thứ sẽ tới đón nàng. Nàng biết hắn sẽ không trở lại, lại còn đợi hắn hai năm, lần này nàng trở lại Kinh thành, chỉ là muốn hỏi hắn một câu, nàng ở trong lòng hắn, đến tột cùng được xem là cái gì?

Là hắn cho nàng hy vọng, vì sao lại vứt bỏ nàng một cách vô tình như vậy, chẳng lẽ các nàng là nữ tử như vậy, nên bị bỏ như giày rách sao?

"Ngươi chính là hoa khôi cùng Tạ Nhị lang bỏ trốn?" Đỗ Cửu nhìn nữ nhân trước mắt này, thân như cành liễu, mạo tựa phù dung, xác thật có vài phần tư sắc, nhưng nếu cùng Phúc Nhạc Quận chúa so sánh, chính là sự khác biệt giữa ánh sáng của mặt trăng với ánh sáng của đom đóm, hắn không hiểu lắm ánh mắt thưởng thức nữ nhân của Tạ Nhị lang, hoặc là nói không hiểu lắm ánh mắt của những người đọc sách này.

Nghe được hai chữ "Hoa khôi", Vân Nương sắc mặt có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu.

"Hiểu lầm giải thích là được, sắc trời không còn sớm, tại hạ cáo từ." Đỗ Cửu cùng vài tên hộ vệ rời đi, lúc Vân Nương đứng dậy đi đóng cửa , mới phát hiện hai chân mình đã mềm nhũn ra, rõ ràng người tới khí chất ôn hòa, đối với nàng khách khí có lễ, nhưng nàng vẫn cảm thấy, bản thân giống như bị xà nhìn chằm chằm vậy.

Có lẽ...... Là do đêm quá lạnh đi.

"Ngươi nói, ngày ấy Tạ Khải Lâm cùng hoa khôi bỏ trốn, bị Ban Họa phát hiện?" Dung Hà thưởng thức một quân cờ quả ngọc trong tay, "Thì ra còn có chuyện như vậy."

"Thuộc hạ thấy, Vân Nương kia dung sắc không bằng một nửa của Phúc Nhạc Quận chúa, thật không biết Tạ Nhị lang nghĩ gì nữa, từ bỏ một Quận chúa quốc sắc thiên hương không cưới, dẫn theo một nữ tử phong trần bỏ trốn, nháo đến hai nhà đều khó coi không nói, còn ở nửa đường bỏ rơi người ta," Đỗ Cửu lắc đầu, "Đây không phải chuyện nam nhân nên làm."

"Nam nhân như vậy, Ban Họa không gả cho hắn lại là chuyện tốt." Dung Hà đem quân cờ ném vào sọt cờ, vẻ mặt nhàn nhạt nói, "Không được."

Đỗ Cửu thấy Bá gia tựa hồ tâm tình không tốt, liền thu hồi bàn cờ.

Mùng hai tháng mười, đại thọ của Công chúa tôn quý nhất đương triều Đức Ninh Đại trưởng Công chúa, trời sáng, trung môn phủ Đại trưởng Công chúa liền mở rộng ra, dùng nước trong bát phố, chờ đợi khách quý đến.

Ban gia tứ khẩu là con cháu của Đại trưởng Công chúa nên đến sớm nhất, Đại trưởng Công chúa vừa thấy cháu gái nhà mình trang điểm vô cùng xinh đẹp, trong lòng nhịn không được cao hứng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: "Họa Họa, con đừng đi vội, những việc này có hạ nhân lo, con ngồi là được rồi."

"Ân!" Ban Họa ngoan ngoãn nghe lời, liền ở bên người Đại trưởng Công chúa ăn điểm tâm, uống trà, có khách nhân tới, liền duy trì khuôn mặt tươi cười nghe những người này hoa thức khích lệ nàng. Ban Họa trong lòng rõ ràng, đừng nhìn những phu nhân tiểu thư này cười nịnh nọt khen nàng, không chừng ở sau lưng còn nói xấu nàng nhiều hơn, nhưng cũng chỉ dám nói ở sau lưng, trước mặt nàng, những người này một người lại so với một người còn ân cần hơn.

"Vòng tay này của Quận chúa thật đẹp," một phu nhân Hộ bộ cười nói, "Nhưng nhan sắc này người bình thường không áp được, chỉ có Quận chúa mang lên đẹp."

Ban Họa quét mắt nhìn mọi người đang ngồi, có người lặng lẽ kéo tay áo, giống như là muốn đem cánh tay che khuất.

"Ngươi đừng khen nàng, đây đều là do khuyển tử không nên thân kia của ta dạy dỗ," Đại trưởng Công chúa cười nói, "Nói cái gì nữ nhi gia nên nuôi dưỡng kim tôn ngọc quý, không thể chịu ủy khuất."

Các quý nữ chưa lấy chồng đang ngồi ở đây trong lòng cười lạnh, còn không phải là kim tôn ngọc quý sao, lấy tính nết của vị quận chúa này, có mấy người dám đi trêu chọc nàng? Chỉ là trong lòng lại có chút hâm mộ, nếu như phụ thân các nàng nguyện ý dưỡng các nàng như vậy, đây là hạnh phúc đến mức nào chứ?

"Thành An Bá đến!"

Cả trai lẫn gái đồng thời nhìn phía bên ngoài, chỉ thấy một người mặc áo gấm màu lam, nam nhân đầu đội ngọc quan trong triều đi tới, hắn xuất hiện, hấp dẫn rất nhiều nữ quyến chú mục.

"Vãn bối Dung Hà bái kiến Đại trưởng Công chúa, chúc Công chúa phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Dung Hà đi đến trước mặt Đại trưởng Công chúa, cúi người hành lễ, "Nguyện quận chúa thọ cùng sơn tề, gia thái thân khang."

"Mau mau mời ngồi," Đại trưởng Công chúa cười mời Thành An Bá ngồi xuống, "Ngươi gần đây vẫn tốt?"

"Lao điện hạ quan tâm, vãn bối mọi thứ đều tốt," Thành An Bá hơi hơi khom người đáp, "Điện hạ còn tốt?"

"Tốt tốt tốt," Đại trưởng Công chúa thấy phục hôm nay Dung Hà mặc, cũng có ý nghĩa cát tường, trong lòng càng cao hứng, đây là một vãn bối cẩn thận, chỉ là...... Mệnh có chút khổ.

Những chuyện cũ của Dung gia, nàng cũng biết một ít, chỉ là thân là người của Hoàng gia, nàng chỉ có thể là người mù, kẻ điếc, thậm chí cùng vị Thành An Bá này cũng không có gì lui tới. Bây giờ hắn có thể tới chúc thọ, trong lòng Đại trưởng Công chúa có chút ngoài ý muốn.

Ban Họa ngồi bên cạnh Đại trưởng Công chúa, nhẹ nhàng vẫy tay với Dung Hà, Dung Hà chú ý tới mờ ám nàng, độ cung khóe miệng giơ lên cao một chút.

Đại trưởng Công chúa chú ý tới động tác của hai tiểu bối, nhưng chỉ coi như không phát hiện, để cho thái giám bên người đưa Dung Hà đi đến chỗ nam khách ngồi xuống, thái độ của nàng khiến cho các thiên kim chưa lấy chồng đều có chút suy nghĩ sâu xa, nhịn không được dưới đáy lòng thở dài một tiếng, thế nhân đều nói nữ tử lớn lên quá xinh đẹp là họa thủy, không biết tử quá đẹp, cũng sẽ gây họa sao?

"Thái Tử Điện hạ đến!"

Nghe truyền báo, ngay cả Đại trưởng Công chúa đều đứng lên, các khách khứa khác càng là tâm tư di động. Trước đó vài ngày, Nhị Hoàng tử làm cho cánh tay Ban Họa bị thương, bị Bệ Hạ phạt chép sách, còn cấm túc, lúc này ngay cả Thái Tử đều tự mình tới mừng thọ, có thể thấy được Đại trưởng Công chúa cô mẫu này ở vô cùng có địa vị trong lòng Bệ Hạ, bằng không cũng sẽ không làm đến bước này.

"Bái kiến cô tổ mẫu." Thái Tử đến trước mặt Đại trưởng Công chúa, hành lễ, "Chúc cô tổ mẫu tùng hạc Trường Xuân, nhật nguyệt hưng thịnh."

"Thái Tử xin đứng lên," Đại trưởng Công chúa tiến lên hai bước, tự mình đỡ Thái Tử, "Chúng ta người trong nhà, không cần khách khí như vậy."

"Biểu muội." Tưởng Chương chắp tay thi lễ với Ban Họa, Ban Họa trả về cho hắn một cái phúc lễ.

"Trước khi xuất cung, Phụ hoàng nhiều lần dặn dò ta, phải hảo hảo hiếu thuận cô tổ mẫu," Thái Tử giơ tay bảo thái giám đem hạ lễ từ trong cung mang ra nâng lên, "Đây là một ít tâm ý của Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu, thỉnh cô tổ mẫu nhất định phải nhận lấy."

"Bệ Hạ nhân đức, lòng ta thật là cảm động." Đại trưởng Công chúa hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt động dung, nàng giống như là một trưởng bối hiền lành, lôi kéo tay Thái tử hỏi Hoàng Thượng thân thể thế nào, ăn uống thế nào. Nếu là người khác hỏi như vậy, sẽ là hành vi thăm dò hành tung của Đế Vương, chính là Đại trưởng Công chúa như vậy, lại là tâm hệ Đế Vương, khiến cho Hoàng Đế cảm thấy nàng thật lòng, không có ý tưởng khác.

Thái Tử đương nhiên là trả lời Hoàng Thượng mọi thứ đều tốt, ăn ngon ngủ ngon, chính là lo lắng cô mẫu Đại trưởng Công chúa vân vân, ở trước mặt mọi người rất là trình diễn một màn hoàng thất thâm tình, khiến cho mọi người khen ngợi không ngớt, Thái Tử mới ngồi xuống.

Nam khách bên này, nhìn thấy Thái Tử đến, sôi nổi hướng hắn hành lễ, Thái tử không phải người tự cao tự đại, sau khi miễn lễ cho mọi người, liền ngồi xuống vị trí phía trên. Ban Hoài tuy rằng cưỡi ngựa bắn cung đọc sách không được, nhưng muốn đem một người dỗ vui vẻ vẫn thực dễ dàng, chỉ lát sau Thái Tử liền bị ông dỗ đến tươi cười không ngớt, trước mặt mọi người không ngừng gọi biểu thúc.

Mọi người thấy thế, nhịn không được cảm khái, xem thái độ thân cận của Thái tử với Ban gia, chờ sau khi Thái Tử kế vị, ban gia chỉ sợ sẽ còn phong quang vài chục năm nữa, bọn họ vẫn là không nên đắc tội.

Dung Hà nghe mọi người bốn phía lấy lòng Thái tử, ánh mắt xuyên qua màn che, nhìn về phía nữ quyến.

Hôm nay Ban Họa mặc cung trang màu hồng, lộ ra cái cổ trắng noãn, chải búi tóc bách hợp, cả người thoạt nhìn thủy nộn, Dung Hà luôn không tự giác liền chú ý đến nàng.

"Quân Phách," Thái Tử thấy Dung Hà không nói lời nào, liền chủ động mở miệng nói, "Ta có một cây quạt trắng, không biết có thể nhờ Quân Phách vẽ một bức tranh hay không?"

"Đây là vinh hạnh của vi thần." Dung Hà buông chén trà, chắp tay thi lễ với Thái Tử, "Thái Tử nếu có yêu cầu, cứ bảo vi thần là được."

Thái tử xưa nay thưởng thức tài hoa của Dung Hà, liền cùng hắn thảo luận một ít vấn đề thi ca, đang lúc cao hứng, bỗng nhiên phía nữ quyến truyền đến tiếng ồn ào, giống như còn có tiếng bát đĩa bị vỡ.

Thái Tử vội vàng đứng lên, nói với một thái giám: "Mau đi xem một chút, bên kia đã xảy ra chuyện gì?"

Chỉ chốc lát sau, thái giám đã trở lại, nói với Thái tử: "Thái Tử điện hạ, Đại trưởng Công chúa điện hạ bên kia cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là một vị nữ khách không cẩn thận làm vỡ tách trà."

Thái Tử nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

Nữ quyến bên này, An Khang Quận chúa nhìn nước trà trên váy mình, hít sâu vài hơi, mới có thể miễn cưỡng áp xuống lửa giận.

"Họa Họa, đưa An Khang Quận chúa đi hậu viện thay y phục." Đại trưởng Công chúa cười nhạt, ung dung hoa quý, thể hiện uy nghi công chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình