Chương 23: Một lời khó nói hết

Mặt trời lặn về phía tây, màn đêm bao phủ cả khu rừng cũng là lúc, Ban gia tam khẩu mang theo mấy trung phó bò lên núi. Ngọn núi này cách biệt trang không xa, nhưng bởi vì năm gần đây luôn xuất hiện lời đồn nơi này có ma, cho nên chỉ cần vừa đến lúc chạng vạng, không có ai dám xuất hiện ở đây

"Tỷ, tỷ nói nơi này......" Ban Hằng chạy đến bên cạnh Ban Họa, nhỏ giọng nói, "Có thể có thứ gì không sạch sẽ hay không?"

Trên núi cỏ cây tươi tốt, mặt đất có rất nhiều lá rụng, đạp lên phát ra tiếng vang.

"Tỷ, đệ cảm thấy nơi này hình như bắt đầu lạnh," Ban Hằng ôm bả vai, nắm chặt góc áo, Ban Họa "Nếu không trưa mai chúng ta hãy đến."

"Lúc này cũng sắp tối, đương nhiên trời sẽ lạnh." Ban Họa nhìn bốn phía, bởi vì cây cối rất nhiều, cả khu rừng thoạt nhìn có chút âm trầm, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng kêu của các loài chim lạ.

"Hướng này," Ban Họa nhìn đệ đệ núp sau lưng mình, còn có phụ thân thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh, đem tay áo từ trong tay Ban Hằng kéo ra, nới với Ban Hằng: "Đi đường đàng hoàng."

Ban hằng cảm thấy trong tay không có gì để nắm, trong lòng không yên ổn, cuối cùng đi đến bên cạnh Ban Hoài, kéo góc áo của ông.

Phụ tử hai người nhìn nhau một cái, túm chặt tay áo đối phương.

"Phụ thân, Hằng đệ, nhớ kỹ chỗ này," Sau khi tìm được vị trí tốt, Ban Họa bảo Ban Hằng đào hố, "Sau khi trở về ta sẽ vẽ cho hai người một tấm bản đồ, nếu sau này không nhớ được, thì dựa vào bản đồ mà tìm.

"Chúng ta không nhớ được không phải còn có tỷ sao?" Ban Hằng đào nửa ngày, cũng chỉ đào ra một cái hố sâu không được mười tấc, "Không có tiền mọi người cùng nhau trải qua những ngày tháng gian khổ, có tiền cũng cùng nhau tiêu xài. Có người nhớ kỹ là được, đệ và phụ thân còn tốn sứ để làm gì?"

"Vậy lỡ như...... Lỡ như ta cũng không nhớ được làm sao bây giờ?" Ban Họa thấy Ban Hằng đào nửa ngày cũng không được bao nhiêu, vẻ mặt ghét bỏ kéo cậu ra, "Đệ tránh ra, để ta đào."

Ban Hằng mừng rỡ lười nhác, cậu dịch sang bên cạnh: "Nếu không chúng ta chôn nhiều chỗ, nhất định sẽ có một chỗ nhớ kỹ. Nói nữa, trình độ vẽ tranh kia của tỷ, cho dù đệ có tìm theo bản đồ, cũng nhất định sẽ tìm không thấy."

"Trình độ vẽ tranh của ta sao vậy?" Ban Họa liếc mắt nhìn cậu, "Đệ có giỏi thì vẽ đi."

"Đệ cũng không được nha."

"Không được thì câm miệng, một đại lão gia lại nói nhiều như vậy, sao có thể cưới được thê tử chứ?" Ban Họa phủi đất trên người, đem một cái hộp lớn bằng bàn tay ném vào, rải một lớp đất lại rắc thêm ít đá vụn, cứ như vậy một lớp đất lại một lớp đá, cuối cùng rốt cuộc cũng lấp đầy cái hố, nàng còn cố ý nhổ một ít cỏ rải lên.

"Tỷ, không chôn hết sao?" Ban Hằng đi theo sau lưng Ban Họa, thấy nàng đào một cái hố chỗ khác, "Tỷ làm vậy cũng quá tốn sức rồi."

"Đệ chưa từng nghe thỏ khôn có ba hang sao?" Ban Họa thở hổn hển, "Một là đệ lập tức câm miệng lại cho ta, hai là đệ tới đào."

Ban Hằng yên lặng cầm một cái xẻng nhỏ, chạy đến một chỗ không xa chừng mười bước tự mình đào một cái hố khác, kết quả đào không bao lâu, đào trúng một hòn đá lớn, bắn ngược trở về làm cho cậu ngã ngồi trên đất.

"Ai," Ban Hoài đang đào hố ở cách đó không xa thấy thế, cảm khái lắc đầu: "Ban gia chúng ta thật là một thế hệ không bằng một thế hệ a."

Ban Hằng yên lặng lau mặt, hiện tại nhà bọn họ có tư cách nói lời này, chỉ có một mình tổ mẫu mà thôi, phụ thân...... Nam nhân sao, tự tin là điểm tốt.

Sắc trời dần dần tối đen, Ban Hằng cùng Ban Hoài rốt cuộc đào xong một cái hố, từng người chôn một hộp châu báu cùng một hộp vàng thỏi, quay đầu thấy Ban Họa đã chôn xong hai hộp còn lại.

"Có nữ như thế, phụ tất sở cầu," Ban Hoài hơi có chút đắc ý nói, "Nhà chúng ta, tỷ con mới là người giống tổ phụ con nhất."

Mười năm trước, lúc tổ phụ qua đời, Ban Hằng chỉ có năm tuổi, trong trí nhớ tổ phụ là một lão nhân thập phần hiền lành, đôi khi sẽ cho cậu ngồi lên cổ để cưỡi, sau đó dẫn cậu đi dạo phố, mua cho cậu rất nhiều đồ chơi mới lạ.

Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là tổ phụ không có việc gì thích mang theo tỷ tỷ đi luyện quyền cước, cưỡi ngựa.

"Được rồi," Ban Họa dọn xong một cục đá cuối cùng, vỗ bùn đất trên tay, "Trời đã tối rồi, chúng ta xuống núi."

Phụ tử Ban gia nhìn đỉnh núi tối đen như mực, tốc độ thu dọn đồ vật nhanh hơn, hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh bay xuống núi.

"Tỷ, tỷ có nghe thấy tiếng bước chân không?" Bỗng nhiên, Ban Hằng dừng lại động tác trên tay, hoảng hốt nhìn xung quanh, "Hai người nghe thử xem."

"Chúng ta đi mau," Ban Họa nhặt cái cuốc dưới đất, "Còn nghe cái gì mà nghe!"

Thoại bản đã có viết, những lúc phát hiện có tiếng động, những người tò mò đi xem, đều chết sớm.

Ban gia ba người vội vàng đi ra ngoài, Ban Họa chạy vài bước, nhớ tới bao cát bọn họ ném xuống đất, vì thế quay đầu lại nhìn, lúc này trong rừng vừa lúc có mấy người đi ra.

"Ai ở kia?!" Trong giọng nói của đối phương mang theo sát khí, Ban Họa còn nghe được tiếng rút kiếm.

"Ai ở đây giả thần giả quỷ dọa bổn Quận chúa?" Ban Họa nắm chặt cái cuốc trong tay, "Ra đây cho ta!"

Gió đêm bắt đầu thổi, khiến cho cả người lạnh toát, Ban Hằng cùng Ban Hoài chạy đến bên cạnh Ban Họa, Ban Hoài đem hai hài tử che sau lưng, các hộ vệ của Ban gia cũng đều rút đao ra khỏi vỏ, phòng bị đối phương đột nhiên làm khó dễ.

Không biết tại sao, sau khi Ban Họa tự xưng Quận chúa, bên kia lập tứcđộng tĩnh. Giống như ngherút đao của hộ vệ bên Ban Họa, bên kia đi ra một người, nói chuyện thập phần khách khí: "Xin hỏi...... Là Ban Quận chúa sao? Tại hạ là hộ vệ Đỗ Cửu của Thành An Bá phủ, xin Quận chúa đừng hoảng hốt, chúng ta chỉ là đi ngang qua."

Có thể vì muốn cho Ban Họa tin tưởng, vị hộ vệ kia gỡ bội đao trên người xuống, đến gần người nhà Ban gia một chút, "Quấy nhiễu đến Quận chúa, xin Quận chúa thứ lỗi."

"Thì ra là hộ vệ của Dung Bá gia," Ban Họa vỗ ngực, "Ta còn tưởng rằng có người đang giả thần giả quỷ chứ."

Đỗ Cửu ôm quyền nói: "Quận chúa không cần sợ hãi, chúng ta có thể hộ tống ngài xuống núi."

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy," Ban Họa nhìn xung quanh, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng từ chối hảo ý của Đỗ Cửu, "Ta cùng phụ thân cũng mang theo hộ vệ tới, sao có thể làm phiền các ngươi."

"Thì ra Ban Hầu gia cũng ở đây," Đỗ Cửu vội hướng Ban Hoài hành lễ, "Đúng lúc chúng ta cũng muốn xuống núi, Hầu gia cùng Quận chúa không cần khách khí, đông người cũng có thể náo nhiệt một chút."

"Kia, vậy được rồi," Ban Họa cười, "Vậy làm phiền."

Đỗ Cửu lộ ra một nụ cười hàm hậu: "Quận chúa lời này là chiết sát huynh đệ chúng ta rồi."

Sau khi đoàn người Ban Họa rời đi, núi rừng lần thứ hai khôi phục yên tĩnh. Dung Hà từ trong góc tối đi ra, kéo áo choàng màu đentrên người, biểu tình có chút phức tạp.

"Bọn họ đã ở đây bao lâu?"

"Bá gia, thuộc hạ vô năng, cũng không biết Ban Quận chúa khi nào xuất hiện ở đây."

"Không trách ngươi," Dung Hà đi một vòng xung quanh chỗ Ban Họa vừa đứng, "Nhà người khác làm việc đều có mục đích, chỉ có Ban gia...... Tùy tâm sở dục, làm việc không theo trình tự nào hết."

Sau nửa canh giờ, Đỗ Cửu mang theo hộ vệ trở lại.

"Bá gia," đỗ Cửu biểu tình có chút khó nói, "Thuộc hạ đã nghe được lý do vì sao người của Ban gia xuất hiện ở đây."

"Ân?" Dung Hà đi đến một cục đá bên cạnh, khẽ nâng cằm, "Nói."

"Ban Thế tử nghe nói nơi này có quỷ, cho nên lôi kéo Quận chúa tới nơi này chôn kho báu, nói là...... Chờ người có duyên, Ban Hầu gia cảm thấy thú vị, cho nên đi cùng." Đỗ Cửu cảm thấy lý do này thật sự quá vớ vẩn, vớ vẩn đến mức hắn cảm thấy cho dù nói dối, cũng sẽ không nói dối kiểu này.

Dung Hà chỉ một hòn đá trước mặt: "Đào chỗ này lên xem."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình