Chương 21: Hỏng mất
"Bệ hạ, khuyển tử tuy không phải kinh tài tuyệt diễm, nhưng cũng một lòng vì dân, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện để cho người trong thiên hạ thóa mạ như vậy, xin Bệ hạ minh giám!"
"Ngươi thật tưởng bở, thiên hạ có mấy người biết người của Tạ gia ngươi có tên húy?" Ban Hoài âm dương quái khí nói, "Đó là muốn người trong thiên hạ đều mắng ngươi, ngươi còn không có kia năng lực đâu."
"Ban Thủy Thanh!" Trung Bình Bá không thể nhịn được nữa tức giận nói, "Ta đã nhịn ngươi lâu ngày, ngươi đừng có vô cớ gây sự!"
"Ta chỉ là nói sự thật mà thôi, Trung Bình Bá không cần tức giận như thế," Ban Hoài thở dài, "Thôi, ta cũng không muốn cùng ngươi so đo việc nhỏ này. Tạ gia Đại lang dự khắp thiên hạ, thế gian không người không biết, không người không hiểu, vậy được rồi chứ gì?"
"Ngươi, ngươi......" Trung Bình Bá cảm thấy Ban Hoài mỗi một câu nói, mỗi một biểu tình, đều ở sỉ nhục Tạ gia hắn, hắn khó thở, lại giơ bản tử vọt đi lên.
"Trung Bình Bá, không được!"
Có một vị văn thần kêu một tiếng, triều đình lập tức loạn cả lên, trong đó một người động tác tương đối mau, ngăn trước mặt Ban Hoài, chỉ là cánh tay người này bị ăn đau.
"Dưới chân Thiên tử, ngươi dám ở trong triều đình động thủ, rốt cục có đem Bệ hạ để vào mắt hay không?!" Ban Hoài vội vàng đem Thành An Bá ngăn trước mặt mình kéo ra phía sau, tránh cho Trung Bình Bá tiếp tục nổi điên đánh người.
Võ tướng đứng bên cạnh tiến lên đem Trung Bình Bá kéo lại, liền đem hắn ấn ở trên mặt đất.
"Trung Bình Bá, đắc tội."
Võ tướng nhìn Ban Hoài cùng Trung Bình Bá, lui về chỗ.
"Thành An Bá, tay ngươi không sao chứ?" Ban Hoài thấy Trung Bình Bá đã nằm dưới đất, quay đầu nhìn Dung Hà vừa áy náy vừa cảm kích, "Việc này ta liên luỵ ngươi, thật sự xin lỗi."
"Hầu gia nói quá lời," Dung Hà nhìn Trung Bình Bá, hướng hắn thi lễ nói, "Trung Bình Bá, ngài và Tĩnh Đình Hầu đêug là mệnh quan triều đình, có hiểu lầm gì nói ra là được. Tức giận như vậy, không tốt cho thân thể!"
"Hừ!" Vân Khánh Đế Ngồi phía trên trầm mặt vỗ mạnh lên ngự tòa, "Theo Trẫm thấy, hắn đây là thẹn quá thành giận, không đem Trẫm để vào mắt."
"Bệ hạ, thần vô tình mạo phạm thiên nhan, chỉ là Tĩnh Đình Hầu thật sự khinh người quá đáng, cả ngày tìm vi thần gây khó khăn, vi thần thật sự không thể chịu được, mới nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lớn như vậy, xin Bệ hạ minh giám." Trung Bình Bá bị võ tướng ném ngã xuống đất, đã tỉnh táo lại, nghe được Bệ hạ tức giận, trong lòng hối hận không thôi, cũng càng thêm hận cả ngày kiếm chuyện cùng hắn Ban Hoài.
Vân Khánh Đế biết ân oán hai nhà, trong mắt ông, Ban Họa là một làm vãn bối khiến cho người ta yêu thích, tuy rằng ông sẽ không để nhi tử mình đi cưới nàng, nhưng cũng không có ngĩa là ông sẽ để cho người khác làm nhục Ban Họa. Ban Họa là ai, là biểu chất nữ của ông, cháu gái của Đại trưởng Công chúa, cùng hoàng gia có quan hệ họ hàng, gả cho thứ tử của Tạ gia, đã là gả thấp.
Nào biết thứ tử Tạ gia thế nhưng lại cùng nử tử lầu xanh bỏ trốn, việc này không chỉ là đánh vào mặt Ban Họa, cũng đánh vào mặt ông.
Cả triều trên dưới ai chẳng biết ông sủng ái Ban Họa, nhưng hậu bối ông sủng ái lại bị người đào hôn, đây là không đạt ông vào mắt, hay là cười nhạo ông không có mắt, sủng ái một tiểu cô nương bị nam nhân đào hôn?
Ban Hoài là phụ thân của Ban Họa, châm chọc hắn vài câu thì có sao chứ, lúc con trai hắn đào hôn cũng không thấy hắn kích động như vậy, lúc này chỉ nghe vài câu nhàn thoại, lại ở trên triều ẩu đả một Hầu gia tước vị cao hơn hắn, quả thực coi rẻ triều đình.
Vân Khánh Đế không cao hứng, có chút tức giận, cho nên những lời nói của Trung Bình Bá, đối với ông là vô nghĩa.
Ông cũng không thèm nhìn một cái Trung Bình Bá, nói với Tả tướng Nghiêm Huy: "Nếu như thế, giao cho khanh tra rõ việc này, Đại Lý Tự cùng Hình bộ hiệp trợ. Trước khi án tử có kết quả, tạm thời giam Tạ Trọng Cẩm vào thiên lao, không được cho bất cứ ai thăm hỏi!"
"Bệ hạ!"
Trung Bình Bá suy sụp quỳ xuống trước đại điện, thanh âm run rẩy nói: "Bệ hạ, khuyển tử bị oan!"
"Oan uổng hay không, chỉ có chờ sự tình đã điều tra xong mới biết được." Vân Khánh Đế không kiên nhẫn đứng lên, "Bãi triều!"
"Cung tiễn bệ hạ."
Trung Bình Bá mờ mịt mà ngồi sụp xuống, sớm biết g sẽ như vậy, hắn không nên gọi trưởng tử về Kinh thành. Con thứ hỏng một con mắt, trưởng tử lại bị giam vào thiên lao, Tạ gia bọn họ rốt cuộc trêu vào ôn thần nào?
"Trung Bình Bá, ngươi còn không đi?"
Trung Bình Bá từ trên mặt đất bò dậy, nhìn võ tướng đang nói, mờ mịt ra khỏi đại điện.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn võ tướng đó: "Nếu ta nhớ không lầm, Tào Tướng quân hình như là bộ hạ cũ củaTĩnh Đình Công?"
Tào Tướng quân sờ râu trên cằm, "Thời trẻ mạt tướng xác thật là bộ hạ cũ của Phò mã Đại Trưởng Công chúa, Trung Bình Bá hỏi việc này làm gì?"
"Ta nghĩ võ tướng các ngươi, đối với hậu nhân của Tĩnh Đình Công hữu như vậy cảm thấy rất thất vọng, không nghĩ tới......" Trung Bình Bá lắc đầu, "Võ tướng các ngươi lại rất có tình có nghĩa."
Tào Tướng quân không hiểu nhìn Trung Bình Bá: "Ngươi đang nói gì?"
Trung Bình Bá xem bộ dạng này của hắn, nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều?
"Dung Bá gia, cẩn thận bậc thang." Ban Hoài đưa Dung Hà về Thành An Bá phủ, sau khi thái y am hiểu trị thương tới, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hầu gia, tại hạ cũng không có bị thương gì." Dung Hà kéo tay áo lên, trên tay có một vết bầm xanh, thoạt nhìn có chút dọa người.
"Đều bị bầm thành như vậy, còn không có bị thương?" Ban Hoài quay đầu nhìn thái y, "Thái y, ngươi mau xem xem, có bị thương đến xương cốt hay không?"
Tục truyền Dung Bá gia am hiểu thư pháp, thậm chí có thể đồng thời viết bằng cả hai tay, nếu tay thật sự bị thương, lương tâm của ông sao có thể không cắn rứt được?
"Ban Hầu gia yên tâm, Dung Bá gia chỉ là bị thương ngoài da, bôi thuốc mấy ngày là được." Thái y trong lòng có chút kinh ngạc, nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Dung Bá gia, sao lại đi chung với vị Hầu gia ăn chơi trác táng này được?
Chẳng lẽ là......
Hắn nhìn Ban Hoài, thiên kim Ban gia mỹ mạo khuynh thành, chẳng lẽ hai nhà này sắp làm thân?
Chỉ là Ban Quận chúa đẹp thì có đẹp, nhưng cùng Dung Bá gia ở bên nhau có phải có chút không thích hợp hay không?
Lúc này trong Tĩnh Đình Hầu phủ, Ban Họa đang đốc thúc Ban Hằng luyện quyền cước công phu, Ban Hằng gào khóc kêu khổ, lại không dám ngồi, cậu sợ cây roi trên tay tỷ tỷ.
"Tỷ, đã được một khắc chưa?"
"Còn chưa đâu," Ban Họa nhìn chằm cái chén trên đỉnh đầu cậu, "Ngươi đừng run, còn run nữa nước sẽ đổ ra ngoài, cẩn thận ta đánh đệ."
Ban Hằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ, đệ nhất mỹ nhân của Đại Nghiệp Triều tỷ tỷ của đệ ơi, tỷ cho đệ nghỉ một chút có được không được không, chỉ một chút thôi."
Ban Họa sâu kín nhìn Ban Hằng: "Hằng đệ, nếu đệ không chăm chỉ rèn luyện thân thể, sau này cha mẹ già đi, đệ lấy gì bảo vệ bọn họ?"
"Đệ không giỏi thơ từ, sau này không làm được văn nhân."
Ban Hằng đầu gối mềm nhũng.
"Không giỏi vẽ tranh, bán không được họa."
Ban Hằng đầu gối càng mềm hơn.
"Không giỏi tính toán, không làm được tiên sinh trướng phòng."
Ban Hằng đầu gối mềm đến không thể mềm hơn.
"Còn không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, cũng làm không được thợ săn."
Ban Hằng sắp quỳ xuống trước mặt tỷ tỷ mình.
"Đệ tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, sẽ không trồng trọt, điều duy nhất có thể làm, chính là rèn luyện ra một đống sức lực, dựa vào sức lực kiếm tiền sinh hoạt. Cho dù ngày sau sẽ không kham khổ như vậy, nhưng ít ra ngươi có thân thể khỏe mạnh, mới có thể khiến cho kẻ xấu không dám động đến đệ."
Ban Hằng rốt cuộc phù phù một tiếng quỳ xuống.
"Tỷ! Đệ sai rồi."
Ban họa lấy khăn lau nước trên mặt cậu, vừa lòng vỗ đầu cậu: "Hiểu thì tốt, đi thay quần áo, sau đó quay lại tiếp tục."
"Vâng." Ban Hằng uể oải từ dưới đất bò dậy, nhìn cái chén vỡ dưới đất, trong đầu tính toán, chờ mấy năm về sau, cậu phải ở bến tàu khiêng bao nhiêu hàng hóa, mới có thể mua được một cái chén sứ mỏng như vậy?
Trưa hôm đó, cậu đến chỗ quản gia hỏi thăm, cái chén cậu làm vỡ từ Quan Diêu sản xuất, giá một cái khoảng hai mươi lượng, đủ cho một hộ nông gia bình thường dùng trong vòng một năm. Công nhân khiêng hóa ở bến tàu khiêng một túi hàng có thể được năm văn tiền, việc này cũng còn cần vận khí tốt, gặp được đốc công tốt bụng.
Một lượng bạc đổi một ngàn văn, hai mươi lượng bạc chính là hai vạn văn, cho nên cậu phải khiêng năm ngàn túi hàng hóa mới có thể mua được một cái chén mà cậu đang sử dụng?
"Tỷ!" Ban Hằng quỷ khóc sói gào vọt vào tiểu viện của Ban Họa, "Chúng ta vẫn nên đi chôn bạc đi!"
Tác giả có lời muốn nói: Ban Hằng: Tương lai trầm trọng Như vậy, ta thừa nhận không nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top