Chương 139

"Chu lão chính là xương cánh tay của một nước, đối với người trẻ tuổi không quá hiểu biết cũng là bình thường," Dung Hà gạch vài cái tên trên danh sách, "Trẫm đã đăng cơ, thiên hạ trăm phế đãi hưng, sang năm khai ân khoa, quảng nạp hiền tài trong thiên hạ."

"Bệ hạ thánh minh." Các triều thần đồng thời hành lễ, mấy năm nay vì bị Tưởng gia lăn lộn mù quáng, không ít người đọc sách bị hãm hại. Bây giờ Bệ hạ khai ân khoa, vui mừng nhất chắc chắn là văn nhân trong thiên hạ. Vấn đề duy nhất chính là hiện tại đem bố cáo dán đến khắp các trong nơi cả nước, có nhiều người đọc sách ở những nơi xa xôi, chỉ sợ là không kịp đến Kinh thành.

Chu Bỉnh An nêu vấn đề này ra, Dung Hà nói: "Nếu không phải dựa theo quy củ cử hành khoa cử khảo thí, thời gian cũng không cần câu nệ như trước, đem thời gian định đến tháng tư, cũng sẽ tiện hơn."

"Bệ hạ nhân đức, vì văn nhân trong thiên hạ suy nghĩ, vi thần thay các học sinh tạ ân điển của Bệ hạ."

"Y trẫm xem, khoa cử lần này sẽ do ngươi, Diêu Bồi Cát, Lưu Bán Sơn ba người phụ trách," Dung Hà đã sớm quen đám cáo già này không có việc gì liền thích phủng một mình hắn, hắn cũng không thật sự, "Lưu ái khanh tuổi còn trẻ, một số chuyện đại sự vẫn phải do nhị vị làm chủ."

Khoa cử đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ, để cho bọn họ phụ trách, đây là thể diện lớn lao, đồng thời cũng biểu lộ tân đế tín nhiệm bọn họ. Chu Bỉnh An cùng Diêu Bồi Cát đều là người thông minh, biết Bệ hạ cố ý bồi dưỡng Lưu Bán Sơn, lập tức đáp ứng, thuận tiện khen Lưu Bán Sơn một phen.

Hiện giờ Lưu Bán Sơn chưa quá ba mươi, đã lãnh chức vị Đại Lý Tự khanh, không gian đề bạt sau này còn rộng lớn, cho dù suy nghĩ vì hậu thế, bọn họ cũng không muốn đắc tội với người này.

Chờ các triều thần rời đi, Dung Hà mới lại lần nữa cúi đầu xem phân danh sách đám người Chu Bỉnh An trình lên, bút son ngừng thật lâu ở tên Tạ Khải Lâm, cuối cùng vẫn gạch bỏ tên của hắn.

"Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương tới."

"Mau mời." Dung Hà đứng lên muốn ra cửa nghênh đón, nhưng cúi đầu vừa nhìn danh sách, tiện tay cầm tấu chương đặt lên trên.

"Dung Hà." Ban Họa đi vào, trong tay còn bưng một mâm điểm tâm, có chút giống điểm tâm Dung Hà từng ăn ở Ban gia, đã lâu chưa ăn, hương vị đã không còn nhớ rõ, chỉ biết một mâm điểm tâm như vậy, còn muốn đáng giá hơn một mâm bạc.

"Đầu bếp này là mang ta từ nhà mẹ đẻ vào, chàng nếm thử xem." Ban Họa đặt lên bàn, lấy một khối đưa đến miệng Dung Hà, "Có ngon không?"

Dung Hà gật đầu.

"Chàng cả ngày ở trong điện xử lý sự vụ, đừng làm mình quá mệt mỏi," Ban Họa ấn hắn ngồi xuống ghế, xoa bóp vai cho hắn.

Dung Hà bắt lấy tay nàng, duỗi tay kéo nàng vào lòng, "Nói đi, có phải ra ngoài chọc phải chuyện gì hay không"

"A?" Ban Họa khó hiểu nhìn Dung Hà, "Vì sao ta phải ra ngoài gây chuyện?"

Thấy vẻ mặt nàng mờ mịt vô tội, Dung Hà lấy một khối điểm tâm đưa đến miệng nàng, lại nói: "Mấy ngày trước ra cung, nàng chơi đến tối mới về, cũng nhiệt tình với ta như vậy."

"Chàng nói như vậy, giống như bình thường ta đối với chàng không tốt vậy. Ban Họa ăn điểm tâm, cắn mạnh lên đầu ngón tay Dung Hà, ai ngờ Dung Hà lại không tránh, chỉ cười tùy ý nàng cắn.

"Chàng bị ngốc sao?" Ban Họa thấy đầu ngón tay hắn có dấu răng của mình, có chút đau lòng lại có chút chột dạ, "Bên ngoài không phải tuyết rơi sao, ta muốn chàng bồi ta ra cung ngắm tuyết."

"Ngày mai?" Dung Hà nghĩ nghĩ, "Được, chờ hạ triều ta đưa nàng đi."

"Đã nói rồi thì không được thất hứa nha," Ban Họa hôn một cái lên quai hàm hắn, "Ngoan, tiếp tục phê tấu chương của chàng, ta không quấy rầy nữa."

"Chờ một chút," Dung Hà kéo nàng lại, hôn hai cái thật mạnh lên khóe môi nàng, "Tiểu không lương tâm, đạt tới mục đích liền đi, ngồi ở đây bồi ta một lát."

"Vậy chàng phê tấu chương, ta xem thoại bản bồi chàng." Ban Họa ôm cổ hắn, cười tủm tỉm nói, "Nếu bảo ta mài mực cho chàng cũng được."

"Thôi," Dung Hà bế nàng lên, đặt lên ghế đã được trải nệm mềm, "Nàng ngồi ở đây bồi ta là được."

Hắn gọi Vương Đức, bảo hắn mang hai quyển thoại bản Ban họa thích tới, lại chuẩn bị dưa và trái cây điểm tâm cho nàng, mới ngồi trở lại ngự án làm chuyện của mình. Tuy rằng yêu thích của hai người không quá giống nhau, nhưng ngồi cùng nhau, lại hài hòa một cách kỳ lạ.

Chẳng được bao lâu, Dung Hà thấy Ban Họa dựa vào bàn ngủ, lắc đầu khẽ cười một tiếng, đem áo khoác lên người Ban Họa, bế nàng lên, đi ra ngự thư phòng. Thái giám cung nữ chờ bên ngoài thấy thế, vội bung dù phủng hồ, thay Đế Hậu che gió lạnh bên ngoài.

"Bệ hạ......"

Nữ quan vừa mở miệng, đã bị ánh mắt lãnh đạm của Dung Hà dọa trở về, hắn nhìn phong tuyết bên ngoài, nhanh chóng ôm Ban Họa về hậu điện.

"Các ngươi lui ra đi," Dung Hà ngồi bên mép giường, nhìn Ban Họa ngủ yên, cho người hầu lui ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh lại, Dung Hà ngơ ngẩn nhìn Ban Họa, khuôn mặt này mỗi ngày đều nhìn, nhưng nhìn thế nào cũng không ngán. Thế nhân đều nói, cha mẹ nhìn hài tử của mình, luôn là càng xem càng cảm thấy hài tử nhà mình không ai sánh bằng. Nhưng hắn là phu quân của Họa Họa, vì sao mỗi khi nhìn nàng, cũng sẽ cảm thấy trên đời không có nữ tử nào bằng nàng?

Càng xem càng cảm thấy, nương tử của mình là tốt nhất, đôi mắt so với người khác càng có thần, miệng cũng trơn bóng hơn người khác, lông mày xinh đẹp hơn người khác, ngay cả bộ dạng lúc tức giận, cũng đẹp đến mức trong lòng hắn mềm mại thành một mảnh.

Tổng không thể nói hắn coi Họa Họa như nữ nhi của mình?

Hắn tự giễu cười, lúc đi ra nội điện, thấy vài cung nữ đứng bên ngoài, hắn dừng lại, nhìn về phía một người trong đó: "Ngươi là Như Ý?"

"Nô tỳ Như Ý bái kiến Bệ hạ."

"Ngươi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nương nương?"

"Bẩm Bệ hạ, lúc nô tỳ mười tuổi đã hầu hạ bên cạnh nương nương, đã hầu hạ bên người nương nương mười năm." Như Ý có chút ngoài ý muốn, Bệ hạ không cùng nha hoàn bên người nương nương nói nhiều một câu, cũng không quan tâm các nàng gọi là gì, lúc có nương nương, trong mắt Bệ hạ cơ hồ không thấy nữ nhân khác, hôm nay...... Đây là làm sao vậy?

Trong lòng Như Ý có chút bất an, lại không dám để lộ ra, chỉ có thể thành thật chờ Bệ hạ mở miệng.

Dung Hà muốn hỏi nàng chuyện có liên quan đến Họa Họa cùng Tạ Khải Lâm, lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra, đuôi lông mày hắn hơi động, "Trẫm đã biết, hảo hảo hầu hạ."

"Dạ." Như Ý thấy Bệ hạ không có ý hỏi tiếp, khom người lui sang một bên.

Chờ Dung Hà rời đi, Ngọc Trúc tò mò hỏi: "Như Ý tỷ tỷ, Bệ hạ làm sao vậy?"

"Tâm tư của Bệ hạ, ngươi có thể phỏng đoán?" Như Ý hung hăng trừng nàng một cái, "Tính hay tò mò này của ngươi nếu không bỏ đi, se sớm đưa ngươi về Quốc Công phủ, để tránh gây tai họa tăng thêm phiền toái cho nương nương."

Ngọc Trúc biến sắc: "Như Ý tỷ tỷ, là ta sai rồi."

Như Ý thấy nàng thụ giáo, ngữ khí dịu bớt: "Không phải ta nghiêm khắc với ngươi, chỉ là bây giờ cô gia đã là Bệ hạ, chúng ta là người bên cạnh nương nương, càng phải thêm cẩn thận từ lời nói đến việc làm."

Ngọc Trúc thành thật gật đầu, sau này nàng không dám nữa.

"Bệ hạ," Vương Đức khom người cầm ô đi tới, "Lão nô thấy sắc mặt ngài không tốt lắm, có cần gọi ngự y đến xem thử hay không?"

"Không cần," Dung Hà lắc đầu, nói với Vương Đức, "Trẫm rất khỏe."

Vương Đức do dự một lát, lại nói: "Bệ hạ, ngài là...... Nghe nói An Nhạc Công chúa xong, trong lòng không vui?"

Dung Hà dừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Vương Đức một cái.

Vương Đức bị ánh mắt của hắn làm cho cả người phát lạnh, đem dù đưa cho thái giám phía sau, liền quỳ xuônngs nền tuyết thỉnh tội.

"Đứng lên đi, trẫm vẫn chưa trách tội ngươi," Dung Hà chắp tay sau lưng, nhìn phong tuyết ngoài hành lang, "Ngươi ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy, An Nhạc Công chúa nói là thật hay giả?"

"Năm đó lúc nương nương cùng Tạ Nhị Lang đính hôn, nàng mới bao lớn đâu?" Vương Đức cẩn thận nhìn sắc mặt Dung Hà, căng da đầu tiếp tục nói, "Nô tỳ ở trong cung hầu hạ, tuy rằng không thể xưng là hiểu biết nương nương, nhưng tính tình của nương nương nô tài vẫn biết đến."

Dung Hà nhướng mày nhìn hắn.

"Yêu ghét rõ ràng, cũng sẽ không ở trên cảm tình ủy khuất bản thân," Vương Đức khom người hành lễ một cái, "Muốn nói thi tập đưa cho Tạ Nhị Lang là trăm cay ngàn đắng tìm thấy, nô tài trăm lần không tin, nhiều nhất là lúc vừa được một quyển, mà thân bằng bốn phía lại không ai thích, liền thuận tay đưa cho Tạ Nhị Lang."

"Những công tử tiểu thư có giao hảo với nương nương, lại không có ai thích mấy thứ này."

Biểu tình của Dung Hà có chút vi diệu, hắn nhướng mày nhìn Vương Đức: "Phải không?"

"Nô tài là một hoạn quan, nào biết những việc cảm tình nhi nữ này," Vương Đức cười gượng nói, "Chỉ dựa vào những gì nhìn thấy nghe thấy để suy đoán mà thôi."

"Ngươi nói đúng, đưa một quyển thi tập không tính là cái gì," Dung Hà nâng cằm, đáy mắt lộ ra vài phần ý cười.

Lúc trước Họa Họa tặng hắn bản đơn lẻ tập tranh nhiều thiên kim khó cầu như vậy, nhưng chưa bao giờ luyến tiếc. Huống chi khi đó bọn họ còn không phải hôn phu hôn thê, Họa Họa đã hào phóng với hắn như vậy. Tạ Khải Lâm làm vị hôn phu của Họa Họa hai năm, cũng chỉ được một quyển thi tập Họa Họa nhất ghét bỏ, thật sự không thể gọi là thích.

Trở lại ngự thư phòng, Dung Hà ở bên cạnh tên của Tạ Khải Lâm làm một cái phê bình chú giải.

Đưa đến Tây Châu nhậm chức Tri Châu.

Đã có chút mới có thể, mà hắn lại không muốn nhìn thấy hắn (TKL), không bằng cứ như vậy là tốt nhất.

Vào lúc ban đêm, Tạ Khải Lâm nhận được thư ủy mệnh triều đình hạ phát, nhìn đại ấn phía trên, hắn có chút ngoài ý muốn, lại có chút tư vị nói không nên lời.

Dung Hà lại nguyện ý cho hắn một chức quan, đúng là ngoài dự kiến của hắn.

Nhìn song thân vẻ mặt kích động, Tạ Khải Lâm đem suy đoán đè xuống đáy lòng. Hắn ra khỏi phòng, nhìn bông tuyết từ phía chân trời bay xuống, trong lòng ngũ vị trần tạp, không biết là cao hứng haykhổ sở.

Có lẽ còn có một chút vắng vẻ không nói rõ, loại cảm giác mất mát này, đến chính hắn cũng không rõ là vì sao.

Không đến buổi trưa, một chiếc xe ngựa từ Chu Tước môn đi ra, càng xe ở tuyết đọng thượng áp ra một đạo thật sâu dấu vết.

Xe ngựa một đường từ phố xá sầm uất trải qua, thẳng đến kinh giao băng tràng mới ngừng lại được. Này tòa băng tràng là kinh thành nào đó ăn chơi trác táng xây cất, tới rồi vào đông thời điểm, mời thượng mấy cái bạn tốt cùng mỹ nhân, ở băng thượng chơi đùa, hoặc là thỉnh một ít băng đùa cao thủ tới chơi chút đa dạng, tới cung bọn họ thưởng thức, cũng coi như là thú sự.

Cái này ăn chơi trác táng họ Tiền, ở trong kinh thành địa vị không cao không dưới, ngày thường giống Chu Bỉnh An, Ban Hằng loại này cao đẳng ăn chơi trác táng, trên cơ bản đều không mang theo hắn cùng nhau chơi. Cho nên lần này nghe nói Ban Hằng vị này quốc cữu gia muốn mượn hắn băng tràng, tiền công tử cao hứng đến cả một đêm cũng chưa ngủ, làm trong nhà hạ nhân suốt đêm đem băng tràng xử lý vài biến, xác nhận liền tính ném mấy thớt ngựa đến băng thượng, đều ổn định vững chắc về sau, mới yên lòng.

Tiền công tử sáng sớm liền chờ ở băng bên ngoài, chờ Ban Hằng, Chu Thường Tiêu đám người xuất hiện về sau, vội nhiệt tình đón đi lên. Bất quá hắn thực mau phát hiện, này vài vị cao cao tại thượng công tử gia cũng không có lập tức vào bàn chơi đùa, mà là làm một đống thân vệ đem băng tràng vây đến kín mít.

Các thân vệ này cao to, lưng đeo bội đao, ánh mắt không giận mà uy, Tiền công tử sợ tới mức nói chuyện cũng phát run.

"Ngươi đừng khẩn trương," Chu Thường Tiêu vỗ vai hắn, "Chúng ta phải đợi một vị quý nhân, cho nên khó tránh khỏi hộ vệ hơi nghiêm khắc, mong Tiền công tử đừng để ý."

"Không ngại, không ngại," Tiền công tử vội xua tay nói, "Hẳn là, hẳn là." Hắn trộm nhìn xung quanh, nhìn tư thế này, ngay cả muỗi cũng không thể bay vào, rốt cuộc là vị quý nhân nào địa vị lớn như vậy, ngay cả quốc cữu gia cũng phải cẩn thận như thế.

Khoảng nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài, Tiền công tử đang muốn tiến lên nói đây là lãnh địa tư nhân, người ngoài không thể lưu lại. Liền thấy Ban quốc cữu tiến lên tiếp đón, một nữ tử khoác áo lụa hồng sắc từ trong xe ngựa bước ra, hắn không cẩn thận nhìn thấy dung mạo của nữ tử, cả người đều ngốc tại chỗ.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện bên người nữ tử tuyệt sắc này còn có một nam nhân cũng xuất sắc, hắn cảm khái thở dài, quả nhiên mỹ nhân tuyệt sắc đều có công tử như ngọc làm bạn.

Ban Họa nắm tay Dung Hà, quay đầu mỉm cười nhìn về phía Dung Hà: "Chơi với ta một hồi được không?"

Dung Hà nhìn mặt băng trơn bóng, lại nhìn nữ tử cười tươi như hoa bên cạnh, lại có chút thất thần. Hơn mười năm trước, hắn cũng muốn lén đến mặt băng chơi đùa, vừa vặn có một tiểu cô nương muốn hắn bồi chơi, hắn liền thuận nước đẩy thuyền.

Chỉ là hắn chưa đi được mấy bước, đã bị cung nhân phát hiện, về nhà bị phạt một lần, từ đó về sau, hắn cũng không còn lên mặt mặt băng chơi đùa. Hiện tại bỗng nhiên Họa Họa dẫn hắn đến đây, lại kích thích ký ức lúc nhỏ của hắn.

"Ta sẽ không," Dung Hà cười ôn nhu với Ban Họa, "Ta ở bên này nhìn nàng được không?"

"Không sao, còn có ta ở đây," Ban Họa cởi áo khoác trên người, thay giày băng, chỉ chỉ Đỗ Cửu, "Đỗ Cửu, đổi giày cho chủ tử nhà ngươi."

"Thuộc hạ...... Này......" Đỗ Cửu nhìn tới nhìn lui hai người, vạn phần rối rắm.

"Thôi," Dung Hà bất đắc dĩ cười, "Tự ta làm là được."

Ban Hằng thấy vậy đưa lên một đôi giày, lại giúp Dung Hà mang bảo vệ đầu đầu bao đầu gối bao cổ tay, mấy thứ này mang lên mặc dù có chút cồng kềnh, bất quá đối với người chưa bao giờ đùa băng mà nói, lại là bảo hộ tốt nhất.

"Để ta đi một vòng cho chàng xem."

Dung Hà ngẩng đầu, ánh mắt dừng lên người Ban Họa, cả người cơ hồ ngưng ở.

Băng thượng hồng mai, tuyết trung yêu cơ.

Dung Hà ngơ ngẩn nhìn Ban Họa, đến khi Ban Họa trượt một vòng trở về, lại dừng trước mặt hắn, hắn còn chưa phục hồi tinh thần.

"Sao vậy, bị mỹ mạo của ta làm ngây người?" Ban Họa giơ một bàn tay trắng nõn non mịn đến trước mặt hắn, "Tới, cùng ta tới."

Đỗ Cửu cùng các hộ vệ khẩn trương nhìn Dung Hà, chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương không cẩn thận quăng ngã Bệ hạ, lỡ bị các triều thần khác biết, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện phiền toái.

Dung Hà đưa tay cho Ban Họa, không có chút tiêu sái nào trong dự đoán, vì khi hắn đi bước đầu tiên, đã có chút lảo đảo.

"Cẩn thận," Ban Họa đỡ eo hắn, "Đừng hoảng, từng bước một thôi."

"Được."

Dung Hà cười, hắn thất tha thất thểu đi theo Ban Họa cọ xát trên mặt băng, có đôi khi hai người té ngã một khối, dọa cho đám người Đỗ Cửu sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, kết quả hai người lại nằm trên băng cười phá lên.

Đỗ Cửu ngơ ngẩn nhìn bộ dạng có chút chật vật của Bệ hạ, hắn dường như chưa bao giờ thấy Bệ hạ còn có một mặt vụng về như thế, Bệ hạ bình thường, luôn là không gì làm không được lại bình tĩnh.

Giống như hôm nay, dựa vào nương nương mới có thể đi vài bước, bộ dạng ngã chổng vó, cơ hồ chưa bao giờ thấy.

"Lên," Ban Họa đứng dậy, kéo Dung Hà lên, "Chàng thật là ngốc, lúc ta mấy tuổi, đã có thể đi được."

"Ân, Họa Họa nhà chúng ta là thông minh nhất."

"Lời này ta thích nghe," Mặt Ban Họa đỏ bừng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày toàn là ý cười, "Nhưng cho dù chàng ngốc, ta cũng không chê chàng. Phu quân dù bổn, cũng là nhà mình."

"Họa Họa......" Dung Hà cầm tay Ban Họa, kéo nàng vào lòng.

Bông tuyết bay xuống, cái lạnh xua đi âm áp trên người Ban Họa.

"Thiên nếu bất lão, tình ý không dứt," Dung Hà ôm Ban Họa càng chặt, không cho phong tuyết rơi xuống người nàng, "Họa Họa, không cần phụ ta."

Trái tim Ban Họa run rẩy, nàng duỗi tay nhẹ nhàng ôm eo Dung Hà, im lặng thật lâu, lâu đến mức Dung Hà cho rằng nàng sẽ không nói chuyện, nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Băng tràng bên cạnh, Chu Thường Tiêu ngồi xổm dưới đất, ôm cằm nói với Ban Hằng, "Bệ hạ và tỷ tỷ ngươi, lúc nào...... Cũng như vậy?"

Ban Hằng thay giày băng xong, nói với Chu Thường Tiêu: "Làm sao vậy?"

"Không," Chu Thường Tiêu lắc đầu nói, "Chính là cảm thấy...... Khá tốt."

Ban Hằng cười nhạt một tiếng, đứng trên băng nói: "Có tâm tư nhìn người khác, không bằng tự mình chơi." Nói xong, quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ, hai người đã buông ra, Bệ hạ vẫn đi xiên xiên vẹo vẹo, mà tỷ tỷ lại buông tay Bệ hạ, giống như một đóa hoa, xinh đẹp nở rộ.

Ban Hằng thu hồi tầm mắt, Bệ hạ coi trọng nữ nhân như tỷ tỷ cậu, còn si tình thành như vậy, đồ cái gì đâu?

Suốt một buổi chiều, Dung Hà cũng miễn cưỡng học được không té ngã trên mặt băng, còn lại dốt đặc cán mai.

Ban Họa cùng hắn ngồi vào xe ngựa, nằm trong lòng hắn chọc ngực hắn: "Đường đường là Hoàng Đế, đua băng lại ngốc như vậy."

Dung Hà ôm nàng chặt hơn một chút, cười nói: "Nhưng hôm nay ta lại rất vui vẻ."

Hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác vui sướng trên băng, không ai mắng hắn không có chí tiến thủ, trầm mê ngoạn nhạc, không có dáng vẻ. Nữ nhân bên cạnh ngoài miệng nói hắn ngốc, nhưng mỗi lần hắn té ngã, nàng liền vội vàng chạy đến, giống như hắn là tiểu hài tử cái gì cũng không biết, được nàng bảo hộ.

"Vui vẻ là tốt," Ban Họa ôm cổ hắn, "Sau này cứ mỗi năm, mỗi một mùa, ta sẽ lén dẫn chàng ra ngoài chơi. Nhưng không được chậm trễ chính vụ, ta không muốn sách sử sau này lúc viết về ta, nói ta là cái gì họa thủy."

"Vậy nàng muốn làm cái gì?" Dung Hà điểm điểm chóp mũi nàng.

"Người đời sau nhất định sẽ khen chàng là minh quân, dù thế nò ta cũng muốn làm một Hoàng Hậu nổi danh, tỷ như Hoàng Hậu được Hoàng Đế ngưỡng mộ nhất, Hoàng Hậu hiền đức nhất, hoặc là...... Hoàng Hậu được Hoàng Đế yêu cả đời, Hoàng Đế chưa bao giờ nạp phi." Ban Họa cười như không cười nhìn Dung Hà, "Ta muốn cho người đời sau nhắc tới chàng, sẽ nghĩ đến ta."

"Được," Dung Hà cầm tay nàng, "Nàng là Hoàng Hậu duy nhất của trẫm, nữ nhân duy nhất từng yêu, nữ nhân duy nhất. Cuộc đời này nếu ta không làm được, sẽ không chết được tử tế, giang sơn tang trong tay ta."

Ban Họa nhắm mắt lại cười: "Ta lại không muốn giang sơn tang trong tay chàng, đến lúc đó khổ vẫn là bá tánh. Ngươi nếu là thề......" Nàng chậm rãi trợn mắt, cùng Dung Hà đối mắt chăm chú nhìn, "Để cho chàng trường mệnh thiên tuế, chung thân cơ khổ, được không?"

"Được."

Ngoài xe ngựa, Đỗ Cửu kéo áo khoác trên người, giả bộ không nghe thấy đối thoại trong xe ngựa.

Chung thân cơ khổ, đôi khi so với chết không được tử tế càng thống khổ.

Thân là Đế Vương, muốn tuân thủ lời thề như vậy, sovới nam nhân bình thường càng khó làm được. Bệ hạ cũng dám lập lời thề như vậy, là tin tưởng bản thân hắn, hay là với Hoàng Hậu nương nương, thật sự tình si đến tình trạng này?

Mùa đông năm Thành An nguyên, triều thần phát hiện sắc mặt Bệ hạ ngày một tốt, ánh mắt nhìn người khác cũng có thêm vài phần không khí sôi động. Chờ đông đi xuân tới, thành niên hai năm, có đại thần bỗng nhiên thượng tấu, nói Hoàng Hậu nương nương cùng Bệ hạ thành hôn gần ba năm mà chưa có con nối dõi, Bệ hạ vì thiên hạ Đại Doanh suy nghĩ, hẳn nên quảng nạp hậu cung, khai chi tán diệp.

Vị này đại thần không nghĩ tới, lời này vừa xuất khẩu, Bệ hạ đã phát đại tính tình, không chỉ trước mặt văn võ bá quan cả triều nói hắn trầm mê nữ sắc, còn nói hắn ngay cả nhà mình còn quản lý không tốt, sao có thể ở trong triều làm quan, trực tiếp hạ lệnh tháo mũ cánh chuồn của hắn.

Việc này qua đi, các triều thần cũng không dám nhắc đến chuyện nạp phi với Bệ hạ, ngay cả những đại thần có tâm đưa nữ nhi của mình vào hậu cung trung, cũng không dám trực tiếp nói ra. Nếu là nữ nhân khác, bọn họ còn có thể ngấm ngầm hại người nói Hoàng Hậu là họa thủy linh tinh, nhưng Ban Hậu lại khác, nàng cùng Bệ hạ cộng đánh thiên hạ, vì Bệ hạ tắm máu chiến đấu hăng hái, rất được các cận thần bên cạnh Bệ hạ kính trọng, bọn họ ai dám nói gì.

Nhưng là thân là triều thần, bọn họ lại không muốn người Bệ hạ coi trọng là nhất Hoàng Hậu, mà không phải thần tử bọn họ.

Triều thần muốn thấy Hoàng Đế sủng ái hậu phi, cũng không thể nhìn Hoàng Đế coi trọng thái giám, bọn họ muốn thấy nhất, là Hoàng Đế nhất cất nhắc bọn họ, coi trọng bọn họ nhất, nếu là giành được một danh xưng trung thần, sẽ càng thêm hoàn mỹ.

Chỉ tiếc Bệ hạ hành sự có độ, thiên hạ do hắn thống trị gọn gàng ngăn nắp, bọn họ muốn tìm cái cớ nói Bệ hạ ngu ngốc, đều sẽ có hiềm nghi tạo phản.

Cho nên nói, người làm Hoàng Đế đầu óc quá sáng suốt, năng lực quá tốt, các triều thần cũng sẽ không vừa lòng.

Từ sau khi chiếu lệnh khai ân khoa ban phát, địa vị của Dung Hà trong giới văn nhân càng thêm tăng vọt, mới mùa xuân đầu tiên, khắp nơi trong cả nước liền có không ít thí sinh chạy tới Kinh thành.

Có thí sinh là lần đầu tiên vào Kinh, vô cùng tò mò với Kinh thành, nên hay nghe bá tánh Kinh thành kể những chuyện bát quái thú vị. Tỷ như đại thần nào đó muốn đưa nữ nhi vào cung, ai biết Bệ hạ lại vô cùng ghét bỏ.

Lại có nhà nào muốn lấy lòng quốc trượng gia, kết quả quốc trượng gia trực tiếp đưa người và lễ vật ra cửa, còn nói mình chỉ là một hoàn khố, không nhúng tay vào đại sự triều đình.

Lại tỷ như Hoàng Hậu nương nương là một nữ tử xinh đẹp lại rất lợi hại, võ có thể lên ngựa giết địch, văn...... Tuy không quá giỏi văn, nhưng tài ăn nói lại rất giỏi. Nghe nói có vị sứ thần ngoại quốc trào phúng nam tử Đại Doanh quá mức văn nhược, kết quả bị Hoàng Hậu nương nương chế nhạo từ đầu đến chân.

"Hoàng Hậu nương nương nói với sứ thần kia, võ nghệ của ngươi ngay cả một nữ nhân như ta cũng không bằng, còn không biết xấu hổ trào phúng binh sĩ Đại Doanh ta? Binh sĩ Đại Doanh ta vừa giỏi văn vừa giỏi võ, loại man di như ngươi sao có thể hiểu? Sơn gian gấu mù, sức của lão hổ không chỉ lớn, còn có thể thực người, chẳng lẽ ta có thể nói chúng nó lợi hại hơn tất cả nam nhân trong thiên hạ?"

Các cử tử nghe một cách say mê, lại thúc giục bá tánh này tiếp tục nói.

"Các vị công tử đều là tới tham gia ân khoa?" Bá tánh này nhấp một ngụm trà, liếc mắt đánh giá các cử một cái tử, chậm rì rì nói, "Bệ hạ của chúng ta coi trọng nhất là người có tài, các vị công tử dáng vẻ đường đường, tại hạ trước chúc các vị kim bảng đề danh, cao trung đứng đầu bảng."

Các cử tử nhịn không được cảm khái, không hổ là Kinh thành, ngay cả bá tánh bình thường cũng biết nói chuyện như vậy.

Dưới trà lâu, một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại, một bàn tay như ngọc nhấc mành xe lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình