Chương 136
Hòa Thân Vương không đành lòng dời tầm mắt, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Nhị đệ, đây là tội ngươi nên chịu."
"Ngay cả huynh cũng sợ Dung Hà sao?" Tưởng Lạc dựa vào cửa, khàn giọng nói, "Nếu ngay cả huynh cũng mặc kệ ta, sẽ không còn ai quản ta nữa."
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ," Ban Họa che trước mặt Hòa Thân Vương, "Làm nhiều chuyện ác như vậy, còn không biết xấu hổ trang đáng thương. Chỉ là thấy biểu ca mềm lòng, ngươi liền cậy sủng mà kiêu thôi."
Lưu Bán Sơn cảm thấy, thành ngữ cậy sủng mà kiêu này, dường như không quá thích hợp dùng ở đây.
"Ban Họa......" Tưởng Lạc ngơ ngẩn nhìn Ban Họa, bỗng nhiên bật cười điên cuồng, "Ngươi một Quận chúa tiền triều cùng Dung Hà ở bên nhau, sẽ có kết cục gì tốt? Hôm nay ta rơi vào nông nỗi này, ngươi sẽ có mấy ngày tốt?"
Ban Họa cười lạnh: "Mặc kệ ta có thể có mấy ngày tốt, ít nhất hiện tại ta là Hoàng Hậu, mà ngươi là tù nhân. Thay vì quan tâm ta, không bằng ngẫm lại ngày tháng sau này của ngươi đi."
"Họa Họa với trẫm, là thân nhân là bạn lữ cũng là người quan trọng nhất," Dung Hà đi đến bên cạnh Ban Họa, ánh mắt như hàn băng mùa đông, lạnh đến thấm vào xương cốt, "Xem ra thời gian Lệ Vương ngươi bị giam giữ ở đây vẫn còn qua ngắn, bằng không cũng sẽ không hồ ngôn loạn ngữ như thế."
Tưởng Lạc nhớ tới thời gian bị giam giữ trong thiên lao này, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ban Họa biểu tình bình tĩnh nhìn Tưởng Lạc, hơi rũ mi.
Dung Hà không nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Hòa Thân Vương: "Hòa Thân Vương, ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin tưởng người ám sát Họa Họa, là do hắn an bài?"
Hòa Thân Vương nhìn Tưởng Lạc trong lao, lát sau mới gian nan mở miệng: "Không phải hắn."
"Xem ra...... Điện hạ biết hung thủ là ai?" Dung Hà quay đầu nhìn về phía Hòa Thân Vương, giống như chỉ đang hỏi một việc đơn giản.
Hòa Thân Vương trầm mặc thật lâu: "Đúng, ta biết."
Ban Họa kinh ngạc nhìn Hòa Thân Vương, nàng vẫn luôn cho rằng việc này không liên quan đến Hòa Thân Vương, nhưng Hòa Thân Vương bỗng nhiên nói, hắn biết hung thủ là ai, lấy tính cách của hắn, thế nhưng tự nguyện nói ra Thạch Thị có khả năng là hung phạm?
"Ai?" Dung Hà hỏi.
Thiên lao an tĩnh thật lâu, Ban Họa nhìn Hòa Thân Vương không nói chuyện.
"Vương phi của ta, Thạch Tố Nguyệt."
Hòa Thân Vương phủ.
Thạch Thị thay quần áo hoa lệ nhất, đầu mang cửu phượng thoa, ngồi ngay ngắn trên ghế thái phi. Khi cấm vệ quân xông vào, nàng mỉm cười.
"Hòa Thân Vương phi," Đỗ Cửu bước vào chủ viện, nhìn nữ nhân ngồi ngay ngắn phía trên, nàng ung dung hoa quý, tuy không phải nữ nhân quá xinh đẹp, nhưng một thân khí độ, lại là nữ nhân bình thường khó có được, "Vi thần phụng mệnh Bệ hạ, bắt ngươi tiến cung."
"Bắt?" Thạch Thị chậm rãi đứng lên, "Bổn cung đã sớm đoán được sẽ có ngày này, tân đế sao có thể dụng hạ hậu nhân tiền triều cúng ta, dù sao cũng chỉ là một cái mệnh, Dung Hà hắn muốn, cứ việc lấy đi."
Đỗ Cửu cười nhạt: "Vương phi nghĩ sai rồi, vi thần mời Vương phi hiệp trợ điều tra án Hoàng Hậu nương nương bị thích khách tập kích."
Sắc mặt Thạch Thị trắng bệch, nhưng khí thế lại không giảm đi, "Bệ hạ muốn làm cái gì, chỉ là một cái mệnh lệnh mà thôi, hà tất phải lấy cớ. Bổn cung thân là một nữ tử nhu nhược, chỉ có nghe lệnh mà thôi."
Đỗ Cửu nghe hiểu ý của nàng, chính là Bệ hạ khó xử hậu nhân tiền triều, loại thủ đoạn nhỏ của nữ nhân hậu trạch này, lúc hắn làm mật thám gặp qua không ít, nên cũng không để trong lòng.
Hắn nhìn hạ nhân Hòa Thân Vương phủ xung quanh tức giận lại không dám phát, khẽ cười một tiếng: "Vương phi, không phải nữ tử địa vị cao trong hậu cung, không thể tự tiện xưng bổn cung, xin Vương phi nói cẩn thận."
"Còn xin Vương phi lập tức xuất phát."
Thạch Thị cười lạnh một tiếng, đi ra cửa.
Lúc ra khỏi đại môn Hòa Thân Vương phủ, nàng dừng bước nhìn về phía Đỗ Cửu: "Vương gia đâu?"
Đỗ Cửu khom mình hành lễ: "Xin Vương phi không cần lo lắng, Hòa Thân Vương Điện hạ rất tốt."
Thạch Thị nhíu mày: "Ta không phải hỏi hắn có tốt không, ta muốn biết hắn......" Giọng nói của nàng hơi ngừng, cũng không nói tiếp.
Lúc này sắc trời đã tối hẳn, ngoại trừ hai ngọn đèn lồng ngoài Vương phủ, trên đường phố không thấy chút ánh sáng nào. Nàng nhìn xe ngựa ngừng trước mặt, thủ công tinh xảo, phía trên còn khắc phượng hoàng.
Đỡ tay tỳ nữ bước lên xe ngựa, nàng quay đầu lại nhìn các hộ vệ vây quanh xe ngựa, vẻ mặt bọn họ đều ẩn trong bóng tối, vô cớ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngoài Chu Tước môn, Thạch Tấn bị thủ vệ ngăn ngoài cửa.
"Thạch đại nhân, ngài mời trở về đi, sắc trời đã tối, Bệ hạ sẽ không gặp ngài." Hộ vệ không dám đắc tội Thạch Tấn, chỉ có thể hảo ngôn khuyên bảo, "Nếu ngài có chuyện quan trọng, mạt tướng sẽ giúp ngài đưa tấu chương đến Đại Nguyệt Cung, nhưng nếu bây giờ ngài tiến cung, chỉ sợ có chút không ổn."
"Xin chư vị thay ta thông truyền, vi thần thực sự có việc gấp!"
Hai hộ vệ nhìn nhau một cái, do dự thật lâu sau, mới bất đắc dĩ nói: "Ngài đợi chút một lát, mạt tướng sẽ nhờ người giúp ngài thông báo một tiếng, còn có được hay không, mạt tướng cũng không dám cam đoan."
"Đa tạ hai vị tướng quân!"
"Không dám không dám," hộ vệ ngượng ngùng cười nói, "Chúng ta chỉ là tiểu tướng trông cửa, sao có thể xứng làm tướng quân, Thạch đại nhân chiết sát mạt tướng."
"Từ từ, nơi này không phải Chu Tước môn," Thạch Thị xốc màn xe ngựa, nhìn xung quanh, "Nơi này là Tuyên Võ Môn."
Đỗ Cửu không để ý đến nàng, trực tiếp mang người vào cung.
Trong chính điện Đại Nguyệt Cung, Ban Họa ngồi bên phải Dung Hà, Hòa Thân Vương ngồi phía dưới, biểu tình có chút hoảng hốt đen tối. Lúc thấy Đỗ Cửu tiến vào, hắn nhìn thoáng qua sau hướng Đỗ Cửu.
"Bệ hạ, nương nương, Hòa Thân Vương phi đã đưa mang đến."
"Tuyên."
Dung Hà nhìn Hòa Thân Vương, ngữ khí lãnh đạm, "Hòa Thân Vương, có chuyện gì cần nói?"
Hòa Thân Vương yên lặng lắc đầu, cả người cực kỳ suy sút.
Thạch Thị đi vào điện, không hành lễ với Dung Hà và Ban Họa, cũng không nhìn Hòa Thân Vương, nàng thẳng tắp đứng trong điện, không chút trốn tránh nào nhìn Dung Hà với Ban Họa, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng, "Bây giờ các ngươi ngồi phíatrên, chỉ là thủ đoạn của các ngươi cao minh hơn mà thôi."
"Ngươi thật là kỳ quái, ngươi không đi trách Tưởng Lạc ức hiếp bá tánh, ngươi không trách Tưởng gia đem toàn bộ thiên hạ làm cho hỏng bét, lại trút oán khí lên người chúng ta," Ban Họa trả lời lại một cách mỉa mai, "Triều đại thay đổi là điều đương nhiên, Đế vị của Tưởng gia, không phải cũng đoạt được từ Tư Mã gia sao?"
"Ban Họa, ngươi có địa vị hôm nay, chỉ vì ngươi có dung mạo xinh đẹp mà thôi," Thạch Thị giương cằm, "Ngươi không cần cùng ta nhanh mồm dẻo miệng, khoe khoang thân phận Hoàng Hậu của ngươi. Trong hậu cung, không thiếu nhất là nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, ngươi sớm muộn gì có một ngày thất ý."
"Ta có gương mặt đẹp thì sao vậy, ăn cơm nhà ngươi uống nước nhà ngươi," Ban Họa đứng lên, cười nói, "Kỳ thật ta cảm thấy hai tỷ muội Thạch gia các ngươi có rất nhiều chỗ chung, tỷ như luôn nhìn không được khuôn mặt này của ta."
"Nhưng các ngươi dựa vào cái gì mà xem thường ta, chỉ vì ta đẹp?" Ban Họa bật cười, "Nếu đẹp làm cho các ngươi xem thường, ta đây nguyện ý làm cho ngươi xem thường cả đời. Cũng không biết có một số người, rốt cuộc là xem thường ta, hay là hâm mộ ta đâu?"
"Ngươi im miệng, ngươi loại nữ nhân tuỳ tiện, chỉ dựa vào dung mạo hấp dẫn nam nhân, sao có thể so sánh với ta?!" Thạch Thị duỗi tay chỉ vào Ban Họa, "Cho dù hôm nay ta chết, oan hồn của ta cũng sẽ ngày ngày nhìn ngươi, xem ngươi rốt cuộc có thể đắc ý đến bao lâu."
Ban Họa phát hiện, Thạch Thị vô cùng hận mình, hay đã bất mãn với nàng đến cực điểm. Nàng bước xuống bậc thang, nắm lấy tay Thạch Thị đang chỉ vào nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra xa vài bước: "Hòa Thân Vương phi là nữ tử tri thư đạt lý, không biết dùng ngón tay chỉ vào người khác là không lễ phép sao?"
Thạch Thị ăn đau, ôm tay lui về sau, nàng oán hận nhìn Ban Họa: "Ban Họa, ngươi nhận hết ân huệ của Tưởng gia, lại đem tam quân hổ phù cho Dung Hà, ngươi không dợ làm liệt tổ liệt tông Tưởng gia, Đức Ninh Đại trưởng Công chúa có thể diện thất vọng sao?"
Nàng cho Dung Hà tam quân hổ phù?
Ban Họa nhướng mày, nàng đại khái đã hiểu vì sao Thạch Thị hận nàng không chết đi, bởi vì ở trong lòng Thạch Thị, là nàng đem tam quân hổ phù giao cho Dung Hà, giúp đỡ Dung Hà lung lạc tâm các võ tướng, vương triều Tưởng gia mới thất bại.
"Hòa Thân Vương phi, có một số việc có lẽ ngươi không biết," Ban Họa thương hại nhìn Thạch Thị, "Người hại ngươi không thể làm Hoàng Hậu không phải ta, mà là người nhà họ Tưởng. Ta có thể làm Hoàng Hậu, bởi vì trượng phu ta là hoàng đế. Nhưng nếu không có ta, hắn vẫn có thể làm hoàng đế."
"Tưởng gia mất đi...... Là dân tâm," Ban Họa lắc đầu thở dài, "Nếu ngay cả chuyện nhỏ này ngươi cũng không hiểu, không làm Hoàng Hậu lại là chuyện tốt."
"Ngươi câm miệng, ngươi câm miệng, tất cả đều là lấy cớ."
Thạch Thị bỗng nhiên giật kim thoa trên tóc, xông về phía Ban Họa. Ban Họa nhẹ nhàng tránh đi, duỗi tay gõ tay Thạch Thị, kim thoa rơi xuống đất, Thạch Thị cũng bị Ban Họa tát một cái ngã xuống đất.
"Nếu không tất yếu, ta sẽ không đánh nữ nhân." Ban Họa sửa nếp nhăn trên ống tay áo, ngữ khí không có nửa điểm phập phồng.
"Họa Họa," Dung Hà chạy đến Ban Họa, "Nàng không sao."
"Ta không sao." Ban Họa lắc đầu, thấy Hòa Thân Vương cũng đứng dậy chạy đến bên này, liền nói, "Đây là chuyện của nữ nhân chúng ta, nam nhân các ngươi không cần nhúng tay, đều trở về chỗ ngồi."
Dung Hà nhìn Thạch Thị quỳ dưới đất, xoay người trở về chỗ ngồi.
Hòa Thân Vương cứng đờ đứng tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhắm hai mắt lại. Hắn hiểu Họa Họa, Họa Họa từ trước đến nay luôn khoan dung với nữ tử, nhưng bây giờ, Tố Nguyệt đã triệt để đắc tội nàng.
"Nếu ngươi muốn giết ta, ta sẽ niệm tình ngươi không đắc thủ hơn nữa còn là thê tử kết tóc của biểu ca, tha cho ngươi lúc này," Ban Họa ngồi xổm xuống, bóp chặt cổ Thạch Thị, bức nàng nhìn mình, "Nhưng ngươi muốn tính kế nam nhân của ta, ta không thể giữ ngươi lại được."
Thạch Thị ách giọng nói: "Cho dù ngươi giết ta thì thế nào, ta cũng là Thái tử phi cuối cùng của Đại Nghiệp Triều, lịch sử sẽ có tên huý của ta. Hôm nay ta bỏ mạng trong tay ngươi, qua ngàn năm vạn năm, người đời sau cũng sẽ biết, ngươi là một Hoàng Hậu tay nhiễm máu tươi."
"Người chết như đèn tắt, mặc kệ người đời sau nói thế nào," Ban Họa nhìn gương mặt tràn đầy đắc ý của Thạch Thị, nhịn không được hung hăng tát một cái, "Ngươi muốn thanh danh đời sau, được thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Biểu ca," Ban Họa mặt không biểu tình quay đầu nhìn Hòa Thân Vương, buông ta đang bóp tay Thạch Thị, "Thạch Thị tư thông ngoại tộc, ám sát Đế hậu, không xứng làm Vương phi. Hôm nay ta sẽ thay huynh làm chủ hưu nàng, để nàng lưu danh sử sách."
"Không, ngươi không thể làm như vậy!" Thạch Thị không cho phép thân phận của mình trở nên không cao quý, nàng quỳ đi đến trước mặt Hòa Thân Vương, "Vương gia, chúng ta là phu thê kết tóc, ngài không thể đối xử với ta như vậy."
Hòa Thân Vương nhìn Thạch Thị búi tóc tán loạn, nhớ tới Nhị đệ trong thiên lao, lúc Nhị đệ cầu hắn, cũng là như vậy. Hắn cũng không phải thật sự kính yêu người ca ca này, chỉ cảm thấy hắn sẽ cầu tình cho hắn, sẽ bao dung hắn.
Thạch Thị cũng giống nhau, bởi vì hắn là Thái tử mà gả cho hắn, nàng coi trọng chính là thái tử phi cái này thân phận, mà cũng không là hắn.
"Vương gia, Vương gia," Thạch Thị túm chặt áo Hòa Thân Vương, "Ngài nói một câu được không?"
Hòa Thân Vương cúi người, móc ra khăn tay lau nước mắt trên mặt Thạch Thị, sau đó kéo tay Thạch Thị ra, "Thạch Thị, mấy năm nay ta đối với ngươi thế nào?"
Thạch Thị khó hiểu nhìn Hòa Thân Vương, không biết nên nói gì.
"Năm đó ta với ngươi thành thân, sau đó vì phụ ban hoàng thưởng hai thiếp thất, ta vẫn luôn lòng mang áy náy với ngươi, thậm chí khi ngươi cho hai người các nàng dùng dược tránh tử, ta vẫn xem như không biết, thậm chí không đi gặp các nàng," Hòa Thân Vương cười khổ, "Ta cũng không biết đây là giúp ngươi, hay là hại ngươi. Ngươi ngày càng đoan trang, thậm chí có khi ta nghĩ, có phải ta hại ngươi hay không, để ngươi ở Đông Cung không vui."
"Sau đó ta mới biết, ngươi căn bản không thèm để ý ta nghĩ gì, ngươi muốn vị trí Thái tử phi an ổn, muốn trưởng tử," Hòa Thân Vương chỉ ngực mình, "Tố Nguyệt, cho dù ta là nam nhân hoàng thất, ta cũng có tâm."
Thạch Tố Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Hòa Thân Vương, lát sau mới hỏi ngược lại: "Nếu ngươi không ở cùng những thiếp thất đó, vì sao lại làm các nàng mang thai?"
"Ngươi quên rồi sao?" Hòa Thân Vương đứng thẳng người, lui về sau hai bước, "Là ngươi lợi dụng lúc ta say rượu, an bài các nàng vào phòng ta. Hiện giờ dưới gối ta chỉ có một nữ nhi, mẹ đẻ nàng sình nàng vào giờ tý, băng huyết mà chết. Nàng chết ngoài ý muốn hay bị hại, ta chưa bao giờ tra qua, cũng không dám tra."
"Hết thảy đều là ta sai, ta thực xin lỗi ngươi, cũng thực xin lỗi các nàng," Hòa Thân Vương nhắm mắt lại, không nhìn Thạch Tố Nguyệt, "Tố Nguyệt, nếu chúng ta đã vô tình, cần gì phải cưỡng cầu."
"Nói đến nói đi, ngươi vẫn muốn lấy lòng Ban Họa, muốn hưu ta!" Thạch Tố Nguyệt oán hận nhìn Hòa Thân Vương, "Nàng không phải muội muội ruột của ngươi, chỉ là biểu muội, vì sao ngươi phải tốt với nàng như vậy?!"
Hòa Thân Vương lắc đầu: "Tố Nguyệt, ngươi vẫn không hiểu, có những thứ không phải dùng thân phận ích lợi để cân nhắc. Tuy rằng ta do dự không quyết đoán, lại không có năng lực gì, nhưng nếu có người chân thành với ta, ta đều biết đến."
"Vì Thạch gia các ngươi, ta đã để Họa Họa bị ủy khuất một lần, ta sẽ không để nàng ủy khuất lần thứ hai." Hòa Thân Vương mở mắt ra, thái độ trở nên vô cùng kiên định, "Vi thần, không có dị nghị."
"Tưởng Hàm, ta hận ngươi!" Thạch Tố Nguyệt hai mắt đỏ đậm, trở nên điên cuồng, "Ngươi đem ngôi vị Hoàng Đế dâng cho người ta, ta vì ngươi tính kế lâu như vậy, ngươi lại vì người khác hưu ta, ngươi không có lương tâm."
"Ngươi là vì ta, hay vì chính ngươi?" Hòa Thân Vương thất vọng thở dài, xoay người nói với Dung Hà ở trên, "Bệ hạ, vi thần quản gia bất lực, làm cho Hoàng Hậu nương nương thiếu chút nữa lâm vào hiểm cảnh, vi thần vô cùng hổ thẹn. Hiện giờ chuyện xưa đã xong, vi thần khẩn cầu Bệ hạ, cho phép vi thần đi trông coi lăng mộ hoàng thất Đại Nghiệp, không nhúng tay vào việc trong triều nữa."
"Biểu ca......" Sắc mặt Ban Họa khẽ biến, "Huynh tội gì phải như vậy?"
"Nương nương, ta vốn không phải người am hiểu mưu lược, nếu đi trông coi hoàng lăng, cũng có thể được vài phần yên lặng." Hòa Thân Vương hành đại lễ với Dung Hà, "Cầu Bệ hạ cùng nương nương thành toàn."
"Chuẩn tấu."
Ban Họa nhìn Dung Hà cùng Hòa Thân Vương, không mở miệng nói chuyện.
"Vương gia, Vương gia......" Thạch Tố Nguyệt muốn bắt lấy chân Hòa Thân Vương, Hòa Thân Vương không nhìn nàng, xoay người rời khỏi đại điện, biến mất trong bóng đêm.
"Điện hạ!" Thạch Tố Nguyệt dựa vào cửa, thất thanh khóc ròng nói, "Thiếp thân sai rồi, thiếp thân thật sự biết sai rồi, ngài đừng đối với ta như vậy ......"
Một người do dự không quyết đoán, một khi đã quyết định không quay đầu lại, chứng tỏ tâm của hắn sớm đã thực sự tổn thương, không gì hơn tâm đã chết.
Ngay lúc này, một thái giám đứng ở ngoài điện nói, "Bệ hạ, nương nương, Thạch đại nhân cầu kiến."
"Đã trễ thế này, hắn tới làm gì?" Ban Họa nhìn Thạch Tố Nguyệt, quay đầu nhỏ giọng nói với Dung Hà, "Hắn đến cầu tình cho Thạch Thị?"
Dung Hà cầm tay nàng, quay đầu nói với thái giám: "Tuyên."
Ban Họa ho khan một tiếng: "Bây giờ để hắn vào, không phải càng phiền toái sao?"
"Đừng lo lắng," Dung Hà ôn hòa cười với nàng, "Có một số việc, xử lý sớm mới tốt."
Thạch Tấn vào Đại Nguyệt Cung, liền thấy Thạch Thị quỳ dưới đất khóc rống, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng tiến lên hành lễ với Ban Họa và Dung Hà: "Vi thần bái kiến Bệ hạ, bái kiến nương nương."
"Thạch đại nhân không cần đa lễ, ban tòa."
"Vi thần có tội, không dám ngồi xuống." Thạch Tấn vén vạt áo, quỳ xuống hành lễ với Dung Hà, "Xin Bệ hạ thứ tội."
"Nga?" Dung Hà nhướng mày, thuận tay rót một ly trà cho Ban Họa, quay đầu nhìn Thạch Tấn, "Không biết Thạch đại nhân có tội gì?"
"Gia tỷ to gan lớn mật, dám mạo phạm Hoàng Hậu nương nương, vi thần vô cùng sợ hãi, cố tình đến thỉnh tội," Thạch Tấn lại dập đầu một cái, chỉ là lúc này dập đầu với Ban Họa, "Cầu nương nương trách phạt."
Trán chạm đến mặt đất lạnh lẽo, Thạch Tấn không thể thấy biểu tình của Ban Họa, cũng không có mặt mũi nhìn Ban Họa.
"Thạch đại nhân đến để cầu tình cho Thạch Thị?" Ban Họa nhìn Thạch Tấn quỳ dưới đất, quay đầu nhìn về phía Thạch Thị, "Thạch Tố Nguyệt, ngươi có từng nghĩ tới hay không, nếu thất bại sẽ liên lụy người nhà? Ở trong lòng ngươi, ngôi vị Hoàng Hậu còn quan trọng hơn người nhà sao?"
Thạch Thị đột nhiên lắc đầu: "Việc này một mình ta làm, không liên quan đến hắn, cầu...... Nương nương minh giám."
Vừa rồi nàng không có cầu Ban Họa, nhưng lúc này, rốt cuộc mở miệng cầu xin.
"Sớm biết sẽ có kết quả hôm nay, vì sao ngươi phải bí quá hoá liều?" Ban Họa vẫy vẫy tay, "Thạch Tấn, ngươi lui ra, việc này không liên quan đến ngươi."
"Nương nương......"
"Ngươi câm miệng," Thạch Tố Nguyệt không cần Thạch Tấn nói chuyện, nàng nhìn Ban Họa ngồi phía trên, mỹ diễm đến không giống người thật, lau đi nước mắt trên mặt, "Ta chín tuổi đã cùng Thái tử đính hôn, mọi người bên cạnh đều nói với ta, ta là Thái tử phi, là Hoàng Hậu tương lai, ta từ nhỏ chính là có mệnh làm Hoàng Hậu. Mỗi ngày ta đều mong chờ, tưởng tượng mặc phượng bào, mang mũ phượng, tiếp thu triều bái của các quan lại mệnh phụ."
"Ta là vì làm Hoàng Hậu mà sinh," Thạch Tố Nguyệt nhìn bàn tay bảo dưỡng cực tốt của mình, ánh mắt trở nên ảm đạm, "Ta không cam lòng."
Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy đệ đệ vì mình, thà rằng đắc tội Dung Hà, cũng muốn tiến cung cầu tình, không cam lòng cùng oán khí trong lòng nàng, giống như không nhiều như vậy, "Ta nhận tội, nhưng việc này không liên quan đến người khác, cầu Bệ hạ cùng Hoàng Hậu tha cho bọn họ."
Dung Hà không trả lời, hắn nhìn Ban Họa.
Ban Họa hiểu hắn đem quyền quyết định chuyện này giao cho nàng, nàng ổn định tâm thần, goi Đỗ Cửu gác bên ngoài vào: "Đỗ Cửu, phái người nghiêm tra toàn bộ Kinh thành, tìm kiếm dư nghiệt tiền triều, không thể lạm sát kẻ vô tội, nhưng cũng không thể buông tha những kẻ có mưu đồ gây rối."
"Dạ!" Đỗ Cửu hoảng sợ trong lòng, Hoàng Hậu nương nương muốn tra rõ người của tiền triều, nếu không kể những kẻ sáng nay, một lòng muốn khôi phục tiền triều, lần này tra rõ, nhất định sẽ trốn không thoát.
Hoàng Hậu nương nương lần này, thật đúng là phượng nhan bị chọc giận, nếu không sẽ không không nhớ tình cũ như thế.
Hắn lĩnh mệnh lui ra, lúc ra khỏi Đại Nguyệt Cung, nghĩ đến những lời của Tưởng Lạc bị nhốt trong thiên lao, nhịn không được dừng bước chân. Hoàng Hậu nương nương tức giận như thế, bởi vì Thạch Thị phái người ám sát nàng, hay vì Thạch Thị muốn ám toán bệ hạ?
Tuy rằng Bệ hạ hỉ nộ không hiện ra, nhưng ít nhất hắn có thể nhìn ra được, trong mắt trong lòng bệ hạ đều là Hoàng Hậu nương nương.
Còn Hoàng Hậu nương nương......
Nhìn như ngây thơ thiên chân, tâm tư đơn thuần, làm việc tùy tâm sở dục. Nhưng nếu có tâm thử, mới phát hiện nàng là một nữ nhân cực kỳ phức tạp. Từ nhỏ cẩm y ngọc thực, chúng tinh phủng nguyệt, lại có một thân võ nghệ.
Người luyện võ đều biết, người không thể chịu khổ, sẽ không có thân thủ tốt, cho dù có thiên phú võ học cũng không được.
Nhưng nương nương văn tuy không thể đề bút viết thơ, nhưng cũng cũng không giống nghe đồn không có văn như vậy thải, một thân võ nghệ càng làm cho nhiều binh sĩ xấu hổ, tuy rằng lười nhác tùy hứng một chút, nhưng lại chưa từng đã làm chuyện gì chạm đến điểm mấu chốt của Vân Khánh Đế.
Càng nghĩ càng kinh hãi, Đỗ Cửu cảm thấy Ban Họa cao thâm khó đoán.
"Thạch Tấn, ngươi mang Thạch Tố Nguyệt đi đi," Ban Họa chậm rãi mở miệng nói, "Ta để mệnh nàng lại cho ngươi."
Nàng rũ mi mắt, đáy mắt đều là lạnh lẽo.
Ngón trỏ Dung Hà vuốt ve miệng chén trà, quay đầu hơi hơi mỉm cười với Ban Họa, cho thấy hắn duy trì quyết định của Ban Họa.
"Tạ...... Bệ hạ, tạ Hoàng Hậu nương nương." Thạch Tấn khấu đầu với hai người, xoay người đỡ Thạch Tố Nguyệt, "Đi, cùng ta trở về."
Thạch Tố Nguyệt hành lễ với Đế Hậu hai người, đi theo Thạch Tấn ra Đại Nguyệt Cung.
Tướng phủ đã sớm đã không còn, chỗ Thạch Tấn ở hiện tại, là triều đình ban cho hắn, tuy rằng không xa hoa như Tướng phủ, nhưng cũng xem như ngũ tạng đều toàn. Hắn bảo hạ nhân hầu hạ Thạch Tố Nguyệt thay quần áo, chải đầu, nói với Thạch Tố Nguyệt, "Tỷ nghỉ ngơi cho tốt, sau này an tâm ở đây đi."
"A Tấn," Thạch Tố Nguyệt gọi Thạch Tấn lại, "Mấy năm trước, mẫu thân từng nói với ta, ngươi ái mộ một nữ tử, nàng là ai?"
"Nàng sớm đã gả cho người ta, mà ta cũng đã quên nàng," Thạch Tấn bình tĩnh nhìn Thạch Tố Nguyệt, "Chuyện cũ cần gì phải nhắc lại."
"Ta biết," Thạch Tố Nguyệt ngồi kính trước, đem một bộ diêu cài lên tóc, "Khi đó nàng cùng Tạ Khải Lâm có hôn ước, nên đệ mới đi biên quan, tránh đi tin tức có liên quan đến nàng."
"Chỉ tiếc vạn sự không khỏi nhân tâm," Thạch Tố Nguyệt sờ tóc mai của mình, nghe tiếng gõ mõ bên ngoài, bỗng nhiên cười, "Canh ba."
Thạch Tấn nhìn chu thoa hoa lệ trên tóc nàng, nhịn không được mở miệng nói: "Sớm nghỉ đi."
"Ta biết," thoa son môi, Thạch Tố Nguyệt hỏi, "Sao đệ lại đến?"
"Vì gia tộc, ta không thể cứu Phi Tiên," Biểu tình Thạch Tấn có chút suy sụp, "Ta không thể đê chuyện này phát sinh lần thứ hai."
Nghe lời này, Thạch Tố Nguyệt cười, mắt có chút lệ quang, quay đầu nhìn Thạch Tấn: "A Tấn, ta đẹp không?"
"Đẹp."
"Ta với Ban Họa, ai đẹp hơn?"
Thạch Tấn không trả lời.
"Ở trong mắt ngươi, có lẽ nàng là đẹp nhất," Thạch Tố Nguyệt vẫn chỉ cười, tô lại lông mày, "Đệ ra ngoài đi, ta nên ngủ."
Thạch Tấn nhìn Thạch Tố Nguyệt diễm quang bắn ra bốn phía, "Hảo hảo nghỉ ngơi, không cần nghĩ nhiều."
"Ta hiểu," Thạch Tố Nguyệt buông bút vẽ mi, ôn hòa nhìn Thạch Tấn, "Ban đêm lạnh, chú ý thân thể."
Thạch Tấn chắp tay thi lễ với nàng, trầm mặc lui ra ngoài.
Nhìn Thạch Tấn rời đi, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Thạch Tố Nguyệt vẽ một đóa hoa đào diễm lệ ở mi tâm.
Nàng vẽ rất nghiêm túc, mỗi một bút đều thật cẩn thận, giống như làm một việc quan trọng nhất trong đời.
Nàng đoan trang cả đời, trước khi đi, cũng muốn làm cho mình có thêm vài phần nhan sắc.
Có lẽ thật lâu trước kia......
Nàng cũng từng hâm mộ Ban Họa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top