Chương 125
Tốc độ của Ban Họa quá nhanh, hai bên đang mắng khí thế ngất trời, mũi tên này vọt tới, tuy không bắn trúng đầu đối phương, nhưng cánh tay đối phương cũng bị thương. Động tác của Ban Họa, giống như mở một cái chốt, Dung gia quân chuẩn bị tốt cung tiễn thủ, tay cầm thuẫn yểm hộ, đồng thời bắn tên.
Những người này đều là người cùng tấn công Thanh Tùng Huyện với Ban Họa, cho nên phối hợp vô cùng ăn ý, từ đầu tới cuối tuyệt đối không nói nhiều một câu, cho dù có nhiều lời cũng là nguyên tắc mê hoặc địch nhân, bậc lửa cho trận chiến hỏa này.
Quân triều đình không nghĩ tới Dung gia quân lại âm hiểm như vậy, rõ ràng đang trận chiến mắng chửi, một lời không hợp liền ra tay, kịch bản lần này dường như không giống trước kia?
"Thật là tiểu nhân đê tiện," tướng lãnh bị trúng tên che miệng vết thương, thở hổn hển nói, "Hôm nay có lão tử tại đây, tuyệt đối không cho bọn họ vào thành!"
Chiến tranh vĩnh viễn đều phải đổ máu, tiếng chém giết, tiếng hô đau, có người đã giết đến đỏ cả mắt, không biết đau đớn không biết mệt mỏi.
"Giết năm người thưởng năm lượng bạc, giết mười người thưởng mười lăm lượng bạc, nếu giết được tướng lãnh quân địch, đến quan đến tước cũng không đùa, các huynh đệ mau lên!" Đỗ Cửu xách theo một thanh đại đao dính đầy máu, cưỡi ngựa vọt đến dưới cửa thành, từng chút từng chút tông cửa thành, cửa thành xưa cũ lâu năm thiếu tu sửa, rốt cuộc dưới va chạm liên tục mất đi năng lực chống cự, ngã xuống.
Quân triều đình tránh sau cửa thành dốc toàn bộ lực lượng, nhân mã hai bên hỗn chiến với nhau, đất ngoài cửa thành đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ban Họa cũng muốn xông vào, nhưng bị Dung Hà.
"Thân là tướng lãnh, không thể xúc động," Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, mặt không biểu tình nhìn cờ xí hoàng gia trên tường thành, "Trận chiến tranh này, còn chưa đến nông nỗi không có nàng thì không thể kết thúc."
Ban Họa rút kiếm, nắm chặt trong tay, "Ta hiểu."
"Nguyên soái, đại môn đã bị phá!" Một binh sĩ vội ngăn Trường Thanh Vương lại, "Ngài mau đi đi, cửa thành thủ không được lâu lắm."
Bọn họ cũng không đoán được, cửa thành Vĩnh Châu lại thiếu tu sửa đến nước này, quan viên địa phương rốt cuộc đang làm cái gì? Từng tòa phủ đệ thì tráng lệ, thế nhưng lại không có tiền bạc tu chỉnh cửa thành?
Quân triều đình hiện tại bất mãn thì không được gì, điều duy nhất bọn họ có thể làm, là bảo vệ nguyên soái lui lại, không để phản quân bắt đi.
Thạch tướng quân đã bị bắt đi, nếu nguyên soái lại bị bắt, như vậy quân triều đình đúng là toàn quân bị diệt.
Ngoài thành tiếng kêu rung trời, Trường Thanh Vương nghe tiếng kêu càng ngày càng gần, cắn răng nói với người bên cạnh: "Lui!"
Thành Vĩnh Châu giữ không nổi.
Hắn thật không ngờ, Dung Hà lại có nhiều thủ đoạn như vậy, còn có những áo giáp vũ khí của phản quân, chỉ sợ cũng đã chuẩn bị từ sớm, nếu không sao lại tốt hơn quân triều đình?
Dung Hà thật to gan, lại sớm đã có dã tâm như vậy.
Tuy Trường Thanh Vương hận trong lòng, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc thể hiện, bảo thủ hạ thu thập một số đồ vật đơn giản, liền cưỡi tuấn mã chạy trốn. Bởi vì sợ dọc đường đi quá chậm sẽ bị phản quân đuổi theo, đồ vật hơi nặng một chút không tiện mang theo, đều bị bọn họ ném bỏ.
Bọn họ dùng hành động thực tế chéng minh cái gì gọi là bị đánh cho tơi bời.
Dung Hà dẫm một biển máu bước vào đại môn thành Vĩnh Châu, trong thành tràn ngập mùi máu tươi, còn có tiếng kêu rên loáng thoáng, nghe giống như địa ngục nhân gian.
Ban Họa đứng bên cạnh hắn, tầm mắt tránh đi máu tươi dưới đất, quay đầu nói với Đỗ Cửu: "Dẫn người đi xử lí thương binh, chú ý quân triều đình nằm dưới đất, tránh bị ám toán."
"Dạ." Đỗ Cửu lĩnh mệnh lui ra.
"Họa Họa, "Dung Hà quay đầu nhìn về phía Ban Họa, cầm tay nàng, "Cứ như vậy bồi bên cạnh ta, được không?"
"Quân tâm bất biến, ta cũng không phụ," Ban Họa nhanh chóng sửa sang lại quần trên người áo, "Chàng đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chàng không làm ta thất vọng, ta sẽ vẫn luôn bồi chàng."
"Chủ công, tướng quân," Triệu Trọng cưỡi khoái mã đến, "Trường Thanh Vương chạy thoát."
"Chạy thoát?" Ban Họa cười lạnh, "Lúc này mới mấy canh giờ, hắn liền bỏ mặc tướng sĩ chạy trốn, thật đúng là Vương gia có tình có nghĩa."
Triệu Trọng nhìn tay hai người nắm chặt với nhau, cười gượng nói: "Chúng ta có cần đuổi theo không?"
"Không cần," Dung Hà nói, "Tạm thời ở tu chỉnh Vĩnh Châu, nửa tháng sau, thẳng đi hoàng thành sát gian nịnh, chính triều cương!"
"Dạ!" trong lòng Triệu Trọng nóng lên, ánh mắt cũng sáng lên.
Trường Thanh Vương một đường chạy tán loạn, trốn đến Minh Ngọc Châu gần Kinh thành mới an tâm, nhưng hiện tại hắn binh bại bôn đào, cần phải cho triều đình một công đạo. Hắn suy nghĩ thật lâu, bảo thủ hạ tặng vàng bạc châu báu cho mấy đại thần trong triều được Phong Ninh đế tín nhiệm, lại viết một tấu chương thỉnh tội với Phong Ninh đế, tấu chương thỉnh tội, nhưng mỗi một câu lại ám chỉ với Phong Ninh đế, không phải hắn không có năng lực mang binh, mà là quân doanh xuất hiện phản đồ, tiết lộ quân cơ.
Phản đồ này là ai?
Đương nhiên là cữu huynh của Thái tử, Thạch Tấn, dù sao hiện tại Thạch Tấn bị bắt, tất cả sai lầm nên do hắn gánh vác, trong lòng Trường Thanh Vương không chút áp lực nào.
Tưởng Lạc nhận được tấu chương của Trường Thanh Vương, hơn nữa cận thần bên người thổi gió thoảng bên tai, hắn quả thực đem tất cả sai lầm đều đổ lên người ở Thạch Tấn, dưới cơn giận dữ, hắn giết hết cả nhà Thạch gia, biếm biếm, tuổi còn nhỏ sung quân vì nô, Thạch gia đã từng phong cảnh nhất thời, rốt cuộc triệt để xuống dốc.
Có người thổn thức, có người đồng tình, đầu óc hơi chút bình thường, đều có thể đoán được Trường Thanh Vương nói dối, nhưng Bệ hạ tin tưởng, bọn họ còn có cách nào? Hơn nữa lúc Thạch gia đắc thế, hiển hách dương dương đắc tội không ít người, hiện tại đương nhiên cũng không ai nguyện ý đứng ra nói giúp.
Lúc tin tức này truyền tới Vĩnh Châu, Thạch Tấn đang sao kinh thư trong phòng.
"Phụ thân ta ...... Bị chém đầu?" Thạch Tấn khàn giọng nói, ngơ ngẩn ngồi trên ghế, mực từ ngòi bút nhỏ xuống, bẩn tờ giấy, nhưng vào lúc này, ai còn để ý?
Triệu Trọng thấy bộ dạng này của hắn, lại có chút đồng tình: "Ngươi nén bi thương."
Thạch Tấn mờ mịt lắc đầu, hắn buông bút lông, nói với Triệu Trọng: "Đa tạ Triệu đại nhân, tại hạ muốn yên lặng một chút."
"Cáo từ." Triệu Trọng ra ngoài, lắc đầu thở dài.
Ba ngày sau, Thạch Tấn thay một kiện áo bông tố sắc sạch sẽ, bạc quan vấn tóc, sắc mặt thoạt nhìn còn tốt, chỉ là tơ máu trong mắt còn chưa tan. Hắn tìm Dung Hà, hành một đại lễ với hắn: "Tại hạ Thạch Tấn, nguyện vì Thành An Hầu hiệu khuyển mã chi lao."
Dung Hà nhìn cái người đang đứng dưới ánh mặt trời, một lát sau mới nói: "Ngươi cam tâm tình nguyện sao?"
"Cam tâm tình nguyện."
Thạch Tấn cười khổ: "Tại hạ hiện tại lẻ loi một mình, không có vướng bận, đi theo Hầu gia, ít nhất không bị lương tâm khiển trách."
"Thạch tiên sinh khách khí," Dung Hà thi lễ lại với Thạch Tấn, "Sau này mong Thạch tiên sinh chiếu cố nhiều hơn."
"Không dám," Thạch Tấn lại đáp lễ, "Thuộc hạ Thạch Tấn, bái kiến chủ công."
Ban Họa mặc một kiện váy sam thủy sắc đứng ngoài cửa phòng, lúc này Thạch Tấn đưa lưng về phía nàng, nàng không thấy được vẻ mặt của hắn, Thạch Tấn cũng không biết nữ tử mình yêu thầm đang ở sau lưng.
Ban Họa đứng một lát, cũng không tiến lên quấy rầy hai người. Nàng xoay người, bước vào ánh mặt trời rời khỏi sân viện.
"Tướng quân." Triệu phu nhân nắm hai đứa nhỏ, nhìn thấy nàng liền hành lễ, sau đó cười cười, "Hôm nay thời tiết thật đẹp, sao Quận chúa không đi dạo trong thành."
Ban Họa duỗi tay sờ đỉnh đầu hai đứa nhỏ, cười với Triệu phu nhân: "Đi, hai con khỉ nhỏ các ngươi cũng buồn hỏng rồi đi."
Lúc trước sợ trong thành có thám tử của triều đình, cho nên người nhà các tướng sĩ đều không được ra ngoài, hiện tại trong thành đã được tra xét, thậm chí đã có bá tánh bắt đầu bày quán sinh hoạt, Ban Họa mới yên tâm đưa hai đứa nhỏ ra cửa.
"Đúng là có chút buồn," Triệu Đại Lang gật đầu, "Nhưng còn có thể chịu đựng."
"Nhỏ như vậy đã biết chịu đựng," Ban Họa cầm bím tóc trên đầu hắn, "Điểm này giống phụ thân ngươi."
Triệu Đại Lang vuốt ót ngây ngô cười, đệ đệ hắn buông tay Triệu phu nhân, vẻ mặt mong chờ chạy đến trước mặt Ban Họa, từ trong ngực móc ra một xâu kẹo hơi xấu, "Quận chúa, đây là ta để dành cho người."
"Cám ơn Nhị Lang," Ban Họa tiếp nhận kẹo tử, cũng không chê đồ của hài tử không sạch sẽ, ném vào miệng nhai.
Mang hộ vệ theo, đoàn người đi ra phủ đệ lâm thời, Ban Họa bỏ tiền mua không ít đồ chơi nhỏ cho hai hài tử. Có chủ quán không dám thu tiền của nàng, nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp tiền ném bạc xuống liền đi, rất giống túi tiền di động.
Đi đến một góc tường, một tiểu hài tử không đến mười tuổi gào khóc, mặt mày dơ bẩn, quần áo trên người cũng rách tả tơi. Triệu phu nhân không đành lòng, muốn đi trợ giúp đứa nhỏ này, lại bị Ban Họa ngăn lại.
"Triệu phu nhân," Ban Họa nhìn hài tử càng khóc càng thương tâm kia, biểu tình trên mặt có chút lạnh lẽo, "Ở lúc loạn thế, hài tử có đôi khi không nhất định là hài tử, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Trong lòng Triệu phu nhân run lên, nàng quan sát kỹ hài tử đáng thương này, thật sự nhìn không ra trên người hắn có chỗ nào không thích hợp.
"Ngươi không phát hiện sao, lúc nãy những tiểu hài tử kia cãi nhau ầm ĩ, sau khi nhìn thấy chúng ta, sẽ bất giác nhỏ giọng lại," Ban Họa nâng cằm, "Giống loại hài tử không có cha mẹ che chở này, vốn nên thật cẩn thận mới đúng."
Triệu phu nhân lậptức hiểu được, nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình, nàng hít một hơi khí lạnh, vạn nhất đứa nhỏ này thực sự có vấn đề, nàng......
Ban Họa ra hiệu cho thân vệ: "Mang đứa nhỏ này đến nhi đường, bảo người chú ý trông giữ, không cần làm khó hắn."
"Dạ."
Triệu phu nhân nhìn Phúc Nhạc Quận chúa lóa mắt như thế, trong lòng vạn phần thuyết phục, không hổ là Quận chúa làm cho chúng binh sĩ trong quân đều kính nể, hành sự cẩn thận lại nói có sách mách có chứng, có kiến thức nhiều so với loại phụ nhân hậu trạch như nàng.
Không biết vì sao, trong lòng Triệu phu nhân lại có vài phần hâm mộ.
Nữ nhi gia sống như vậy, nhất định rất thú vị.
Về tiểu hài tử được đưa đi dục nhi đường kia, không quá mấy ngày đã được tra rõ thân phận, thật đúng là một tiểu sát thủ đã qua huấn luyện, thời gian hắn gia nhập tổ chức cũng không dài, là năm có tuyết tai kia, bị tổ chức sát thủ coi trọng. Bởi vì gần đây tình thế nghiêm trọng, sát thủ nhỏ tuổi như bọn họ cũng bị phái đi chấp hành nhiệm vụ.
Tiểu sát thủ này gia nhập sát thủ tổ chức, cũng chỉ vì chén cơm, đây là lần đầu tiên hắn ra tay, kết quả liền thất bại.
Hắn thấy thức ăn của dục nhi đường không kém hơn tổ chức sát thủ, lại bị bắt, dứt khoát đem những gì hắn biết biết đều nói ra. Hắn còn còn chưa bị tổ chức sát thủ tẩy não, tính cách thật sự chiếm thượng phong, lúc bán đứng tổ chức, không chút áp lực nào.
Ban Họa thế mới biết, thì ra tổ chức sát thủ này chính là tổ chức ám sát Dung Hà lúc trước, cũng vì lần đó tổn thất nghiêm trọng, mới có thể làm cho bọn họ đem tiểu hài tử cũng phái đi.
Sau khi hỏi ra hang ổ của bọn chúng, Ban Họa quyết định, sau khi trở lại Kinh thành, nhất định phải hủy tổ chức sát thủ này đi.
Ba ngày sau, đại quân xuất phát, Dung gia quân một đường vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không người có thể chống cự, chưa đến ba tháng, liền đánh tới Châu gần Kinh thành nhất, Ngọc Kinh Châu.
Ngọc Kinh Châu là một nơi phồn hoa, từng có cao nhân nói thẳng, Kinh thành có Ngọc Kinh Châu, long khí mới có thể càng thêm tràn đầy. Đối với triều đình mà nói, Ngọc Kinh Châu là một đạo phòng tuyến kéo dài hơi tàn cuối cùng của bọn họ.
Nghe nói Dung Hà đánh tới Ngọc Kinh Châu, Tưởng Lạc ăn không ngon, ngủ không yên, từng một lần định bỏ Kinh chạy trốn, biết được đường lui cũng bị Dung Hà phái người vây đánh, hắn mới bỏ ý định này.
Hiện giờ Ngọc Kinh Châu và Kinh thành, giống như một khối thịt mỡ trong vòng vây, nhảy không ra, chỉ có thể chờ đợi một ngày bị người ta gặm cắn. Trừ phi khối thịt mỡ này biến thành sói đói, phấn khởi phản kháng.
So với sự kinh hoảng của quý tộc và hoàng thất, các bá tánh trong Kinh thành lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, bọn họ đã sớm nghe nói, Thành An Hầu một đường đi tới giống như có thần trợ, chỉ trong vòng một năm đã xâm chiếm hơn phân nửa ranh giới Đại Nghiệp, có nhiều châu huyện thậm chí còn nhiệt liệt hoan nghênh hắn đến. Sau khi đại quân của Thành An Hầu vào thành, vừa không nhiễu dân cũng không được cướp đoạt, phúc hậu hơn so với quân triều đình.
Khó trách ông trời giáng thần tích xuống nhắc nhở bá tánh, nói sẽ có minh chủ thay thế hôn quân, minh chủ là Thành An Hầu, hôn quân chính là vị hiện đang ngồi trên long ỷ kia.
Sau khi đóng cửa nhà lại, liền nhịn không được lén hỏi nhau một câu: "Hôm nay Thành An Hầu đánh vào chưa?"
"Còn chưa có."
"Đã qua vài ngày, Thành An Hầu đánh vào chưa?"
"Còn chưa có."
Thành An Hầu khi nào mới có thể đánh vào đâu? Bá tánh bọn họ mỗi ngày đều phải ứng phó với loại hoàng đế não tật này, cũng rất mệt.
"Đi không được, đánh không được, các ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Tưởng Lạc đập chén trà trong tay, mắng các đại thần đứng bên dưới, "Chẳng lẽ thật sự muốn trẫm thoái vị mới được?"
"Bệ hạ, không bằng phái một đại thần có giao tình với Thành An Hầu đi chiêu hàng, phong Vương gia linh tinh cho hắn, cũng coi như cho hắn một cái bậc thang," một đại thần ngày thường ở Tưởng Lạc trước mặt có mặt mũi nói, "Triều đình chúng ta nói rõ thành ý, nếu Thành An Hầu lại không biết điều, đến lúc đó chính là hắn rắp tâm bất lương."
"Ngươi nói cũng có đạo lý, cứ làm như lời ngươi nói, nhưng phái ai đi mới thích hợp?" Tưởng Lạc căn bản không biết Dung Hà cùng ai giao hảo, trong ấn tượng của hắn, lúc phụ hoàng chưởng triều, Dung Hà dường như có quan hệ tốt với tất cả triều thần.
"Không bằng......" Đại thần này đảo mắt một vòng, "Từ Diêu Bồi Cát đi?"
"Được, vậy phái hắn đi."
Sau khi Diêu Bồi Cát nhận được phân thánh chỉ này, đang ở trong nhà trêu đùa tôn tử, thái giám tuyên chỉ kiêu căng ngạo mạn, cầm túi tiền Diêu Bồi Cát đưa xong liền xoay người đi, không cho chút mặt mũi nào.
"Có gì đắc ý, chủ tử nhà hắn sắp phải làm vua mất nước," Diêu Lăng mắng, "Rắn chuột một ổ, đều không phải thứ gì tốt."
Diêu Bồi Cát ném thánh chỉ qua một bên, vuốt chòm râu nói: "Triều đình nghĩ đến ngây thơ rồi."
Hiện tại Dung Hà đang ở thế thắng lợi, nào còn để ý vị trí Vương gia gì đó. Còn cái gọi là nhân ngôn đáng sợ, lại càng buồn cười, chỉ có kẻ thất bại mới để ý nhân ngôn đáng sợ, lịch sử chân chính đều do người thắng viết.
"Phụ thân, bây giờ chúng ta nên làm sao?" Diêu Lăng phủng mặt, biểu tình cô đơn, "Cũng không biết Phúc Nhạc Quận chúa thế nào, đi theo Thành An Hầu phong cơm mưa móc, còn muốn lên chiến trường tiếp xúc với máu tanh, thật làm cho người ta lo lắng."
Diêu Bồi Cát khó hiểu nhìn về phía tiểu nữ nhi: "Ngươi cùng Phúc Nhạc quận chúa giao tình tốt như vậy từ khi nào?"
Hơn nửa năm nay, nữ nhi hay hỏi hắn chuyện liên quan đến Phúc Nhạc Quận chúa, lúc trước hắn không thấy có gì không đúng, hiện tại ẩn ẩn có chút không thích hợp, bộ dạng này của nữ nhi tựa hồ có chút kỳ lạ?
"Phụ thân, người không hiểu, mỹ nhân là tbáu vật ông trời ban cho chúng ta," Diêu Lăng lắc đầu, "Mỹ nhân dễ đến, giai nhân chân chính lại khó tìm."
"Lại hồ ngôn loạn ngữ," Diêu Bồi Cát nói, "Ta xem ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chờ Kinh thành an ổn lại, ta sẽ định việc hôn nhân cho ngươi."
"Con thấy đệ đệ của Phúc Nhạc Quận chúa cũng không tệ," Diêu Lăng phủng mặt, "Lúc cười rộ lên rất đáng yêu."
"Ban Hằng?" Diêu Bồi Cát trừng mắt, "Hoàn khố kia của Ban gia?"
"Hắn không phải hoàn khố bình thường, là một hoàn khố không giống người thường," Diêu Lăng nghiêm túc nói, "Gả cho hắn khá tốt."
Diêu Bồi Cát nghẹn nửa ngày, mới nói: "Ngươi muốn gả cho người ta, người ta cũng phải nguyện ý cưới ngươi mới được."
Diêu Bồi Cát làm nữ nhi nghẹn đến không còn gì để nói, sáng sớm ngày thứ hai liền mang theo vài tùy thần, ra Kinh chạy tới Ngọc Kinh Châu.
Ngọc Kinh Châu.
Ban Họa đang dạy thương pháp cho các tướng sĩ, nghe được có sứ thần trong Kinh thành tới, liền ném ngân thương trong tay cho một tướng sĩ, lau mồ hôi mỏng trên trán nói, "Người đến là ai?"
"Diêu Bồi Cát." Đỗ Cửu trả lời.
"Hắn?" Ban Họa nhướng mày, nhanh chóng đi đến chủ trướng, vừa lúc nhìn từng rương vàng bạc châu báu được nâng vào, vài thái giám canh giữ bên ngoài nhìn thấy nàng, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Bọn họ đều là hoạn quan trong cung phái tới, mục đích là để giám thị Diêu Bồi Cát.
Xốc trướng đi vào, liền nghe được gào thét sắc nhọn của một thái giám.
"Thành An Hầu, ngươi muốn phản quốc sao?"
Nàng tiến lên nhấc chân đá tên thái giám này ngã lăn ra đất, ở quân doanh một thời gian, nàng hành sự càng ngày càng không uyển chuyển.
Thái giám bị đá quỳ rạp dưới đất, còn có chút ngơ ngẩn, một lát sau hắn mới mắng: "Là ai, ai dám đá tạp gia?"
Ban Họa đạp một chân lên lưng thái giám, cười lạnh nói: "Chỉ là một con chó bên cạnh Tưởng Lạc, cũng dám loạn rống gọi bậy ở đây. Nơi này là chủ trướng Dung gia quân, cũng không phải là hoàng cung của Tưởng Lạc, ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, nếu không ta sẽ cho người kéo ngươi ra ngoài cắt lưỡi ngươi."
"Phúc Nhạc Quận chúa, ngươi, ngươi dám!" thái giám trong cung có chút thể diện, không ai không biết Ban Họa, cho dù hiện tại hắn quỳ dưới đất không thấy mặt Ban Họa, nhưng chỉ cần nghe giọng, liền biết người đá mình là ai.
"Ngươi có thể thử xem," Ban Họa cười nhạo một tiếng, rút chân lại, "Tới, kêu một chút cho ta nghe."
Mặt thái giám hết đỏ lại trắng, trắng lại xanh, nhưng lại thành thật không dám la hét nữa.
"Sớm ngậm miệng lại không phải tốt rồi sao?" Ban Họa đi đến bên cạnh Dung Hà ngồi xuống, hai người ngồi chung trên một cái ghế vừa dài vừa rộng, không phân cao thấp.
Dung Hà thấy trên mặt nàng còn mang theo mồ hôi, liền dùng khăn lau cho nàng:" Hà tất phải động thủ với loại người này, cẩn thận đừng làm bẩn chân."
"Loại chó không biết điều, chẳng lẽ ta còn phải chịu đựng hắn," Ban Họa uống nửa chén trà nhỏ, "Các ngươi nói, ta chỉ ngồi ở đây thôi, không quấy rầy các ngươi."
Diêu Bồi Cát ngồi ở một bên từ sau khi Ban Họa đá thái giám, liền bày ra bộ dạng lão thần cái gì cũng chưa thấy, nghe Ban Họa nói như vậy, hắn mới đứng dậy chắp tay nói với Dung Hà: "Thành An Hầu, lão hủ xin thất lễ."
"Diêu đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi." Dung Hà không hỏi ý đồ đến của Diêu Bồi Cát, hai người mồm mép một hồi sau, vẫn là Diêu Bồi Cát nhịn không nổi, thuyết minh ý đồ đến.
"Tước vị Thân vương?" Dung Hà nhướng mày, cười như không cười hỏi, "Không biết là phong hào gì?"
"Trung Minh."
"Một mảnh trung tâm nhật nguyệt chứng giám?" Dung Hà bưng nửa chén trà Ban Họa vừa uống lên nhấp một ngụm, từ từ lắc đầu, "Phong hào này không tốt."
"Hầu gia thích tước vị gì, triều đình nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."
"Tước vị không quan trọng, ta chỉ là muốn gặp Bệ hạ và Thái tử một lần," Dung Hà buông chén trà, "Không thấy Bệ hạ và Thái tử, vi thần sẽ bất an."
Dung Hà mở miệng là Bệ hạ, sở chỉ tuyệt đối không phải Phong Ninh đế, mà là Vân Khánh Đế đã lâu không lộ mặt.
Diêu Bồi Cát chỉ xem như nghe không rõ, liên tiếp cúi đầu uống trà.
"Hầu gia, Bệ hạ chính là người thừa kế Thái thượng hoàng khâm phong, ngài nói vậy là có ý gì?" thái giám vừa mới an tĩnh một lát lại nhịn không được mở miệng, "Bệ hạ là con của Thái thượng hoàng, chẳng lẽ lại......"
"Phanh!" Một chén trà vỡ bên chân hắn.
Dung Hà lạnh mặt nói: "Ta cùng với Diêu đại nhân nói chuyện, há có chỗ cho một kẻ đê tiện như ngươi xen mồm?"
"Người đâu!"
Vài binh lính mặc giáp sắt đầy sát khí đi vào.
"Kéo thái giám này xuống, cắt lưỡi hắn," Dung Hà mặt không biểu tình, "Nghe làm nhân tâm phiền."
Binh lính mặc kệ thái giám giãy giụa, che miệng hắn lại kéo xuống. Những thái giám đi theo khác, không kẻ nào dám mở miệng, đến lúc này bọn họ mới hoàn toàn toàn tỉnh táo lại, nơi này không phải hoàng cung Đại Nghiệp, bọn họ cũng không phải người tâm phúc ngự tiền mà ngay cả triều thần cũng phải lấy lòng, không ai sẽ cho bọn họ mặt mũi.
Thành An Hầu động tay không chút suy nghĩ, bọn họ nào còn dám đắc tội?
Nhìn thấy thái giám lắm mồm bị kéo ra ngoài, Diêu Bồi Cát cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại đứng dậy nhận lỗi với Dung Hà.
"Diêu đại nhân không cần để trong lòng, người khác có lỗi không liên quan đến ngươi," Dung Hà nói, "Thỉnh Diêu đại nhân trở về chuyển cáo Ninh Vương, Dung mỗ cũng không để ý tước vị, chỉ muốn Ninh Vương giao Bệ hạ và Thái tử ra, chứng minh hai người an toàn."
Diêu Bồi Cát cũng không kiên trì, lập tức liền ứng hạ: "Hạ quan chắc chắn chuyển đạt lại ý của Hầu gia."
Diêu Bồi Cát còn chưa trở lại Kinh thành, về tin tức Dung Hà thà rằng không cần tước vị thân vương, cũng muốn xác định Bệ hạ và Thái tử an toàn truyền khắp các châu huyện, thậm chí người ở Kinh thành cũng biết.
Có người khen Dung Hà không vì quyền thế khom lưng, cũng có người khen Dung Hà trung thành, cũng càng thêm chứng thực ngôi vị Hoàng Đế của Tưởng Lạc là lai lịch bất chính.
"Hắn tạo phản còn làm ra mỹ danh?" Tưởng Lạc nghe được mấy lời đồn, thiếu chút nữa phun máu, "Đi nói cho Kinh Triệu Y, nếu trong Kinh thành có ai hồ ngôn loạn ngữ, trực tiếp nhốt vào đại lao."
"Bệ hạ, việc này không thể," một kẻ gian nịnh còn có điểm đầu óc nói, "Nếu thật sự làm như vậy, ở trong mắt bá tánh, sẽ biến thành chúng ta chột dạ."
Mặt Tưởng Lạc bỗng nhiên trầm xuống, "Nếu Thái thượng hoàng chết bệnh, sẽ không có người nháo muốn gặp hắn nữa."
Mấy người khác nhíu mày, hiện giờ ngôi vị hoàng đế đã trong tay Bệ hạ, Thái thượng hoàng cũng bị giam lỏng, giết cha cũng không phải hảo thanh danh, việc này...... Chỉ sợ không thể làm được.
Bọn họ không dám nói thẳng, đành phải lấy im lặng biểu đạt thái độ của bọn họ.
Tưởng Lạc chán ghét nhất là bộ dáng uất ức không nói một lời của bọn họ, mắng vài câu xong liền cho bọn họ lui xuống.
Hắn ở trong điện suy nghĩ thật lâu, nhớ lại những chuyện Vân Khánh Đế bất công Thái tử, rốt cuộc hạ quyết tâm. Hắn đưa tới thái giám bên người Vân Khánh Đế, Vương Đức, đem một bao dược giao cho Vương Đức.
"Gần đây giấc ngủ của phụ hoàng không tốt, tim đập nhanh đúng hay không?" Tưởng Lạc biểu tình âm trầm nhìn Vương Đức.
Vương Đức quỳ dưới đất không nói lời nào.
Tưởng Lạc lập tức phát hỏa, đứng dậy đá vào chân hắn. Lúc này một tên thái giám té ngã lộn nhào chạy tiến vào.
"Bệ hạ, không hay rồi!"
"Dung Hà đánh vào Kinh thành rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top