Chương 122
Toàn bộ Đại Nghiệp Triều rốt cuộc phải * đến loại trình độ nào, mới có thể làm cho bá tánh hận đến nước này?
Ban Họa rất lười, lười suy xét quá nhiều, cũng lười suy xét âm mưu quỷ kế, bất quá một đường đi này, đúng là quá thuận lợi, giống như đã có người dọn đường trước, chỉ chờ đợi bọn họ đến.
"Bên trong thành Thái Châu có người ta an bài," trong phòng, Dung Hà cười nói với Ban Họa đang dựa vào thùng tắm, "Phu nhân cần ta đến hầu hạ nàng tắm gội sao?"
"Giúp ta bóp vai," Ban Họa giương hai tay lên thành thùng tắm, tóc đen thật dài ngâm trong nước, hơi nước lượn lờ trong phòng, nhiệt độ trong phòng cũng dâng cao.
Dung Hà nhịn không được nhẹ nhàng cắn một cái lên vai ngọc của nàng, lưu lại vết hồng nhạt.
"Chàng là chó sao?" Ban Họa che lại chỗ bị cắn, duỗi tay kéo Dung Hà mặc chỉnh tề vào thùng tắm, nhìn bộ dáng hắn ướt dầm dề chật vật, duỗi tay vòng lấy cổ hắn, "Có phải muốn tắm cùng ta hay không?"
Dung Hà nhìn bộ ngực trắng nõn trơn mềm của nàng, hô hấp trầm xuống: "Họa Họa, nghe nói rất nhiều rất nhiều năm trước, thần trên núi có một nữ yêu, người gặp qua nàng đều thần hồn điên đảo, nguyện ý vì nàng dâng lên đầu của mình ......"
Đầu lưỡi xẹt qua vành tai Ban Họa, "Nàng chính là nữ yêu đó sao?"
"Ta có phải hay không, chàng hưởng qua chẳng phải sẽ biết?"
Ban Họa nhẹ giọng cười, giống như mồi lửa dẫn lên ngọn lửa trong lòng Dung Hà, làm cho nhiệt độ cơ thể của hai người cháy lên.
"Đỗ Cửu?" Triệu Trọng đi đến ngoài sân, tòa nhà này vốn của một quan viên, nhưng bởi vì ức hiếp bá tánh, đã bị bá tánh địa phương trói lại ném vào đại lao. Hắn thấy Đỗ Cửu canh giữ ngoài cửa lớn chủ viện, tò mò hỏi, "Lần này ta không thấy Vương Khúc tiên sinh?"
"Hắn hiện tại chân không thể đi, tay không thể viết, mắt không thể thấy, sao có thể tùy quân?" Đỗ Cửu không nói ra những chuyện Vương Khúc đã làm, nhắc tới những việc này, sẽ chỉ làm chủ công lại lần nữa không vui.
Triệu Trọng nghe Đỗ Cửu nói như vậy, liền đoán được có thể Vương Khúc đã phạm vào cấm kị của chủ công, mới có thể rơi vào kết cục như thế. Hắn ở nhìn thoáng xung quanh, vỗ mông ngồi xuống thềm đá: "Các ngươi đều là lão nhân đi theo bên người chủ công, ta không thể hỏi thăm việc riêng của chủ công, chỉ là Phúc Nhạc Quận chúa với nhà chúng ta có chút duyên cũ, cho nên muốn nghe một chút về nàng mà thôi, không cầu khác, liền cầu cái tâm an đi."
"Ta thấy ngươi đúng là hồ đồ," Đỗ Cửu đi đến hắn bên người, học bộ dáng của hắn ngồi xuống, "Quận chúa chính là chủ công phu nhân, gặp qua đến không tốt?"
"Lão đỗ, chúng ta cũng coi như là nhiều năm lão giao tình, này đó trường hợp lời nói ngươi không cần cùng ta nói, ta cũng không thích nghe này đó," Triệu Trọng cười khổ, "Chúng ta Triệu gia cùng Phúc Nhạc quận chúa sâu xa, không phải ngươi không biết."
"Chính vì biết, mới không muốn nói nhiều," Đỗ Cửu tức giận nói, "Chủ công có bao nhiêu coi trọng Quận chúa, ngươi mấy năm nay không ở Kinh thành có thể không biết, nhưng ta lại không biết sao? Nếu ta là ngươi, sau này sẽ không nhắc đến điểm sâu xa năm đó giữa nhà các ngươi và Quận chúa, có duyên không phận hay không, nhắc tới làm gì?"
"Không nhắc thì không nhắc, chủ công và Quận chúa cảm tình tốt thì ta yên tâm," tính tình Triệu Trọng tốt, nghe Đỗ Cửu nói vậy, cũng không có không vui, ngược lại rộng lượng cười, "Hai hài tử nhà ta, từ sau khi cùng Quận chúa ở chung vài lần, cả ngày cứ mở miệng ra là nhắc đến Quận chúa, thật không biết ai mới là lão tử của chúng."
Đỗ Cửu xuy một tiếng, rất là tự đắc nói: "Cái này thì có là gì, bao nhiêu hùng hài tử trong Kinh thành ở trước mặt Quận chúa nhà chúng ta, đều phải quy củ hành lễ, hai tiểu tử nhà các ngươi kia thích nghe Quận chúa nói, cũng không phải chuyện lạ."
Nghe Đỗ Cửu một câu đều là Quận chúa nhà chúng ta, Triệu Trọng muốn cười, Đỗ Cửu rốt cuộc là người của chủ công, hay là người của Phúc Nhạc Quận chúa.
Nhưng nghe các mưu sĩ khác nói, mấy năm nay Đỗ Cửu vẫn luôn được chủ công tín nhiệm, thậm chí sau khi Phúc Nhạc Quận chúa vào cửa, cũng đặc biệt thân cận với hắn. Đại khái đây là người thành thật có đường sống thành thật, Vương Khúc đầy bụng kinh luân, cũng không thiếu tâm kế mưu trí, cuối cùng địa vị còn không bằng Đỗ Cửu.
"Phu thê vốn là nhất thể, chờ Quận chúa gặp tiểu tử nhà ngươi, còn không phải là chủ công gặp sao?" Đỗ Cửu dứt khoát nói rõ ràng một chút, "Quận chúa cưỡi ngựa bắn cung võ công mọi thứ tinh thông, nếu hai tiểu tử nhà ngươi có thể học được một chiêu nửa thức, cũng đủ dùng."
Triệu Trọng bừng tỉnh, Đỗ Cửu là đang nói cho hắn, cảm tình của Hầu gia và Quận chúa có bao nhiêu tốt. Những mưu sĩ đó của chủ công, đều ước lượng thế lực sau lưng Phúc Nhạc Quận chúa, còn suy xét Ban gia có thể vì Đại trưởng Công chúa, mà không tán đồng chủ công đăng cơ hay không. Không ngờ Đỗ Cửu lại nói toạc ra bản chất, phu thê vốn là nhất thể.
Lời này có thể không đúng với người khác, nhưng chủ công thì khác, bên cạnh hắn không có thân nhân quan trọng, thân cận nhất chỉ sợ chỉ có Phúc Nhạc Quận chúa.
Còn có tam quân hổ phù mấy ngày nay chủ công đưa ra, không phải Quận chúa đưa cho hắn thì còn có ai? Nếu bọn họ sớm có tam quân hổ phù, hà tất ẩn nhẫn đến nay? Phúc Nhạc Quận chúa đưa quan trọng như vậy cho chủ công, bọn họ là người ngoài sao có thể xem nhẹ phân tình nghĩa này?
Đại quân ở Thái Châu nghỉ ngơi bảy ngày, sau khi chẩn bị đủ lương thảo, liền nghe được triều đình phái đại quân phạt Dung, tính toán nhất cử công diệt phản quân.
Dung Hà bên này nhân mã tổng cộng chỉ có mười lăm vạn, mà đại quân phạt Dung được xưng ba mươi lăm vạn, rút đi hơi nước trong đó, đại khái còn có trên dưới hai mươi vạn. Trận đánh này, chỉ sợ có chút gian nan.
Ban Họa hoài nghi có phải miệng mình có độc hay không, mấy hôm trước mới nói tạo phản giống như đùa giỡn, nay đại quân triều đình liền áp gần. Nàng ngồi ở vị trí phó thủ, nghe xong tuyến binh hội báo, hỏi, "Người mang binh là ai?"
"Trường Thanh Vương là đại nguyên soái, Thạch Tấn là đại tướng quân. Trường Thanh Vương là chính, Thạch Tấn là phó."
"Thế nhưng là bọn họ?" Ban Họa có chút ngoài ý muốn, "Thạch Tấn không phải người của Thái tử sao?"
"Tánh mạng già trẻ trên dưới Thạch gia đều ở trên tay bạo quân, Thạch Tấn lại há có thể không từ?" Ngân giáp tiểu tướng có vài phần thưởng thức Thạch Tấn, trong lời nói đối Tưởng Lạc ác cảm càng đậm, "Hắn chính là ỷ vào điểm này, mới dám để Thạch Tấn mang binh ra trận."
Ban Họa lắc đầu, đối với tao ngộ của Thạch gia không biết nên đồng tình hay cảm khái.
Phong cảnh nhiều năm như vậy, kết quả lại bị Tưởng Lạc lăn lộn như vậy, thật là gia không gia, thần không phù hợp quy tắc, thậm chí đường đường là công tử Tướng phủ, cũng muốn phụng mệnh làm việc.
Dung Hà nhìn Ban Họa một cái: "Lại đi thám thính tin tức."
"Vâng."
Ba ngày sau, Dung Hà dẫn dắt đại quân tiến vào địa giới Vĩnh Châu, địa thế Vĩnh Châu không tính là hiểm yếu, nhưng nếu muốn đánh hạ Vĩnh Châu, nhất định phải vượt qua Thanh Sa hà. Lúc đại quân của Dung Hà chạy tới, cầu treo bằng dây cáp trên mặt sông đã bị người phá hư.
Cách mặt sông rộng lớn, Dung Hà nhìn hà đại quân bờ bên kia, không nói lời nào.
Một canh giờ sau, một con thuyền từ hà bờ bên kia sang, trên thuyền ngồi ba sứ giả, bọn họ muốn thuyết phục Dung Hà đầu hàng, hơn nữa còn được rất nhiều chỗ tốt, một điều kiện trong đó chính là khôi phục tước vị của Ban gia.
Đã đến bước này, Dung Hà sao có thể đầu hàng, hắn bình tĩnh nhìn ba cái sứ giả, hỏi ngược lại: "Ba vị đại nhân cho rằng, bá tánh trong thiên hạ khổ hay không khổ?"
Trên mặt ba vị sứ giả có chút không được tự nhiên, một người trong đó ôm quyền nói: "Thành An Hầu, thân là bề tôi, vốn nên trung quân......"
"Thân là mệnh quan triều đình, vốn nên ái quốc ái dân, Dung mỗ bất tài, việc làm tuy có có thể là châu chấu đấu xe, nhưng cũng muốn cứu vạn dân trong biển lửa," Dung Hà đứng dậy nhìn ba người này, "Ba vị đại nhân trung thành Dung mỗ vô cùng kính nể, nhưng vì bá tánh trong thiên hạ, Dung mỗ nguyện gánh phản quân bất trung này."
Sứ giả nghe xong lại đỏ mặt, Thành An Hầu vốn là khiêm khiêm quân tử, nhân vật trời quang trăng sáng, hôm nay lại đi tới một bước này, chẳng lẽ là do không đủ trung thành? Có lẽ nguyên nhân là do hắn là quân tử, cho nên không thể nhìn bá tánh trong thiên hạ chịu khổ khó, không thể chịu đựng Đế Vương ngu ngốc.
Bọn họ không bằng hắn, hôm nay tới làm thuyết khách, cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, trong lòng họ cũng hiểu, căn bản không thể thuyết phục Dung Hà.
"Hầu gia cao thượng!" Trong đó có một lão giả tóc bạc trắng cúi đầu thật sâu với Dung Hà, "Tâm tư của Hầu gia ta hiểu rõ, chúng ta sẽ trở về bẩm báo với nguyên soái."
Dung Hà giơ tay làm một tư thế mời.
Ba vị sứ giả ra khỏi trướng, thấy khí thế của Dung gia quân, lại nghĩ đến bộ dáng quân triều đình không hề có tâm chiến đấu, nhịn không được lắc đầu trong lòng, trừ phi Ban nguyên soái còn sống, nếu không quân triều đình sẽ không thể nào cản được phản quân.
Chỉ là hậu nhân của Ban nguyên soái đã gả cho Dung Hà, ngay cả tam quân hổ phù cũng giao cho hắn, thiên hạ này, cuối cùng sẽ họ gì, ai cũng không dám cam đoan.
Quân triều đình cùng quân Dung gia giằng co bên hai bờ sông Thanh Sa ba ngày, đều không có tính toán động võ. Sáng sớm ngày thứ tư, quân triều đình trên đài quan sát phát hiện, quân Dung gia lại vừa hát vừa nhảy, giống như đang ăn tết.
Trong lòng hắn khó hiểu, liền đem tin tức này truyền báo cho quan trên.
Tin tức này liền nhanh chóng truyền tới tai Trường Thanh Vương và Thạch Tấn.
"Chỉ là thủ đoạn mê hoặc lòng người," Trường Thanh Vương cười lạnh, "Dung Hà người này, thích nhất ngoài mặt một mảnh bình tĩnh, bên trong gấp thành dạng gì còn không biết. Bọn họ lương thảo hữu hạn, nếu muốn giao chiến cùng chúng ta, hắn chỉ có đường khóc mà thôi."
Thạch Tấn nhìn kham dư đồ trên bàn, tầm mắt dừng ở Huyện Thanh Tùng bên cạnh Vĩnh Châu không nói gì. Huyện Thanh Tùng bên kia cũng có một cây cầu thông qua Thanh Sa hà, chỉ là cầu treo bằng dây cáp kia nhỏ hơn cầu ở Vĩnh Châu nhiều, hơn nữa địa thế hai bên bờ sông hẹp hòi, con đường khúc chiết khó đi, không có dân bản xứ quen thuộc tình hình giao thông dẫn đường, rất dễ rơi xuống sông nước chảy xiết, lấy Dung Hà cẩn thận tính kế, hẳn là sẽ không lựa chọn con đường này.
Hắn cùng Trường Thanh Vương cũng không có bao nhiêu giao tình, sau khi vào quân doanh, Trường Thanh Vương không muốn bị hắn phân quyền, cho nên phòng bị hắn khắp nơi, cho dù hắn có nói ra suy nghĩ của mình, Trường Thanh Vương cũng sẽ không tin tưởng hắn. Quả nhiên, lúc ắn đưa ra đề nghị muốn mang binh đi trấn thủ Thanh Tùng Huyện, Trường Thanh Vương liền quả quyết cự tuyệt.
"Nếu ngươi mang một bộ phận binh đi, quân Dung gia đột nhiên đánh đến đây, vậy thì phải làm sao?" Trường Thanh Vương chắc chắn nói, "Ta cùng Dung Hà lui tới nhiều năm, hắn là người thế nào, ta nhiều ít cũng hiểu vài phần, hắn chắc chắn sẽ chờ chúng ta chủ động phân quân, nửa đêm đánh lén."
Trong lòng Thạch Tấn trào phúng, một Hầu gia có ý muốn tạo phản, trong tay có tam quân hổ phù, lại không có ai biết, cho dù thật sự cùng ngươi có giao tình mấy năm lui tới, ngươi có thể cam đoan, đối phương không phải dùng bộ mặt khác với ngươi?
Từ sau khi Ninh Vương đăng cơ, Trường Thanh Vương liền từ Quận vương thăng làm Thân vương, ai cũng không ngờ hắn thế nhưng cùng Ninh Vương là một phe. Hiện tại Trường Thanh Vương ở Kinh thành phong cảnh vô hạn, không ai dám đắc tội. Trường Thanh Vương là một nam nhân tự cho mình thông minh, hắn tự phụ lại kiêu ngạo, không thích nhất là người khác nghi ngờ quyết định của hắn.
Tính cách Thạch Tấn trầm ổn, làm chuyện gì đều phải tinh tế nghiền ngẫm, hơn nữa không thích nhất ý cô hành, hai người bọn họ cơ hồ là tính tình hoàn toàn tương phản.
Chủ tướng bất hòa, bất lợi với quân tâm, cho nên Thạch Tấn ỏ hầu hết thời điểm, đều không muốn cùng Trường Thanh Vương tranh chấp. Thậm chí trong lòng hắn còn ôm một ý niệm kỳ quái, cảm thấy cho dù thiên hạ này bị lật đổ, cũng không phải chuyện xấu gì.
Trường Thanh Vương làm ra quyết định, có đôi khi hắn rõ ràng cảm thấy là sai, lại lựa chọn thuận nước đẩy thuyền.
Quân Dung gia ở bờ bên kia náo nhiệt hai ngày, buổi tối ngày thứ ba bỗng nhiên dạ tập, định gắn thêm ván gỗ lên cầu, công tiến bờ bên kia, lại bị quân triều đình đã sớm có chuẩn bị phát hiện, đành phải vội vàng lui về.
Trường Thanh Vương đứng trên đài quan sát , nhìn bộ dáng quân Dung gia bị triều quân đình đánh cho tơi bời chật vật chạy trốn, trên mặt lộ ra khoái ý. Hắn chỉ biết Dung Hà chỉ biết làm bộ làm tịch như vậy, không phải ngồi không yên sao?
"Đại nguyên soái, chúng ta có cần đánh tới bờ bên kia hay không?"
"Không cần," Trường Thanh Vương đắc ý nhếch môi, "Dung Hà đang chờ chúng ta vượt sông, ta sẽ không để hắn được như ý."
Buổi tối mấy ngày kế tiếp, quân Dung gia đều sẽ phái người ý đồ muốn qua sông, nhưng đều thất bại. Dần dần quân triều đình phát hiện, quân Dung gia không còn tâm trạng ca hát nhảy múa, thậm chí ngay cả khói bếp cũng dần ít đi.
Quân triều đình cơ hồ có thể khẳng định, phản quân đây là lương thảo không đủ.
Ngay khi bọn họ chờ phản quân đầu hàng, bỗng nhiên Thanh Tùng Huyện truyền đến cấp báo, phản quân từ Thanh Tùng Huyện bên kia vượt sông, ý đồ công phá đại môn Thanh Tùng Huyện, bọn họ thỉnh cầu chi viện.
"Cái gì?" Trường Thanh Vương không dám tin nhìn lính báo tin, "Dung Hà sao lại mang binh tấn công Thanh Tùng Huyện?"
Hắn bị Dung Hà lừa!
Từ lúc bắt đầu, Dung Hà đã không có ý định công tiến Vĩnh Châu, hắn cố ý cho quân đánh bất ngờ mấy đêm liên tiếp, chính là vì để hắn tin tưởng, trọng điểm là Vĩnh Châu.
"Đại nguyên soái, bây giờ nên làm sao?"
Trường Thanh Vương nhìn về phía Thạch Tấn, lúc lâu sau mới xanh mặt sắc nói: "Thạch Tấn, ngươi mang binh đến Huyện Thanh Tùng tiêu diệt phản quân. Dung Hà làm người giảo hoạt, ta sợ phản quân tấn công Huyện Thanh Tùng chỉ là một bộ phận nhỏ, mục tiêu chủ yếu của phản quân vẫn là nơi này."
"Vâng." Thạch Tấn ôm quyền, liền nhấc mành quân trướng đi ra ngoài.
Tướng sĩ trong doanh trướng đều nhớ rõ lúc trước Thạch Tấn chủ động đề nghị muốn mang binh đi trấn thủ Thanh Tùng Huyện, nhưng Trường Thanh Vương không muốn, cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay. Chỉ là lúc này nhìn thấy dáng vẻ thịnh nộ của Trường Thanh Vương, không ai dám không biết điều mà lửa cháy đổ thêm dầu.
Lần này Trường Thanh Vương đoán không sai, quân Dung gia tấn công Thanh Tùng Huyện xác thật chỉ là một bộ phận, người lãnh binh chính là Ban Họa. Nàng mặc ngân giáp, không nói một lời mà nghe quân canh giữ cửa thành chửi bậy.
"Thủ hạ của Dung Hà không còn ai sao, lại để một tiểu bạch kiểm như đàn bà ngươi mang binh?" Tướng lãnh đứng trên tường thành cười ha ha, giống như đang nói chuyện gì đó rất buồn cười, "Nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, chui qua đũng quần gia gia ta, gia gia sẽ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi."
Có đôi lúc hai binh đối mắng, lời khó nghe nào cũng có thể nói, Đỗ Cửu đi cùng Triệu Trọng theo phía sau Ban Họa sợ nàng chịu không nổi loại ngôn ngữ kích thích này, nào ngờ Ban họa thế nhưng gân cổ chửi bậy với đối phương.
"Với dáng vẻ này của ngươi cũng muốn làm gia gia của tiểu gia, cũng không đi tìm nước tiểu chó soi mông trần của mình, có thể sinh được nhân vật tiêu chí như tiểu gia ta?" Ban Họa ném ngân thương trong tay cho Đỗ Cửu, chống nạnh mắng, "Ngươi xấu xí như vậy, cưới được vợ sao, sinh được nhi tử là của ngươi sao? Đừng cả ngày nghĩ nam nhân trong thiên hạ đều là nhi tử tôn tử của ngươi, nghĩ quá nhiều là bệnh, ngươi đi trước ngẫm lại quỷ xui xẻo nào sẽ nguyện ý làm cha ngươi, làm gia gia ngươi, lại đến trước mặt tiểu gia phô trương! Phi!"
Quân Dung gia bị phiên chửi bậy này của Ban Họa dọa cho sợ ngây người, này, đây là Phúc Nhạc quận chúa không sai, là phu nhân của chủ công bọn họ không sai đi?
Công phu mắng chửi người này, sao lại giống tên giảo hoạt trong quân như vậy?
"Mẹ nó, thằng nhãi ranh ngươi,chờ gia gia ta làm thịt ngươi, bắt hai lượng trứng kia của ngươi ngâm rượu uống!"
"Ngươi nhưng thật ra hâm mộ ta có hai lượng, trên người ngươi có hai tiền sao!?" Ban Họa mắng lại, "Cho dù uống cạn rượu trứng trong thiên hạ, ngươi cũng chỉ là một tên vương bát hai tiền xấu xí, làm không được hai lượng!"
Rầm.
Triệu Trọng nhịn không được nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu, phát hiện hắn không tốt hơn mình bao nhiêu, lập tức cân bằng không ít, xem ra không phải chỉ mình hắn bị kinh hách.
Ban Họa một người khẩu chiến mười người, rốt cuộc chọc cho tướng lãnh trên cửa thành tức giận mang binh mã vọt ra, đại hán này thân cao tám thước, tay cầm thiết thứ đại chuỳ, rất có tư thế không đập chết Ban Họa không cam lòng.
"Hừ!"
Ban Họa rút cung tiễn trên lưng ngựa, lắp tên bắn ra, đại hán còn ngao ngao kêu to kia, bị mũi tên xuyen qua ngực, phanh một tiếng ngã xuống đất.
Binh lính hắn mang ra thấy thủ lĩnh đã chết, lập tức sửng sốt, xoay người muốn về thành, nào ngờ mưa tên trên trời rơi xuống, bọn họ đều bị bắn thành cái sàng.
Ban Họa lạnh mặt quay đầu nhìn các tướng sĩ phía sau: "Các ngươi nhớ kỹ, đây là kết cục của kẻ thất phu. Lúc cần động tay thì không cần vô nghĩa, cũng không được xem thường bất kỳ đối thủ nào. Vừa rồi hắn có thời gian chửi bậy ở cửa thành, nên tìm xạ thủ giỏi cung tiễn đến bắn vương kỳ của chúng ta, nhưng hắn cố tình xem thường tiểu bạch kiểm ta, tìm cơ hội nhục nhã ta, các ngươi ghi nhớ giáo huấn này, không được phạm sai lầm tương tự."
"Vâng!"
Các tướng lĩnh đồng thời lên tiếng, ánh mắt nhìn Ban Họa, tràn đầy sùng bái.
Ban Họa đối với thái độ nghe lời của bọn họ vô cùng vừa lòng, giơ tay nói: "Công thành!"
Thủ thành vốn nên công thành, nhưng vì tướng sĩ thủ lĩnh Thanh Tùng Huyện bị đầu lĩnh tiểu bạch kiểm của phản quân một mũi tên bắn chết, quân tâm đại loạn, mắt thấy tiếng giết của phản quân rung trời, cửa thành cũng sắp bị công phá, không ít binh lính đánh mất dũng khí thủ thành.
"Tướng quân," Đỗ Cửu lau vết máu không biết bị bắn lên mặt lúc nào, "Sức chống cự của binh lính thủ thành dường như giảm xuống."
"Phá thành phá chính là quân tâm," Ban Họa một thương chém một kỵ binh, nói với Đỗ Cửu, "Kêu các huynh đệ nỗ lực hơn, mau chóng đánh hạ Thanh Tùng Huyện, nếu ta đoán không sai, không quá hai ngày, viện quân triều đình phái tới sẽ đến."
"Mạt tướng hiểu rõ!" Đỗ Cửu vỗ mông ngựa, bắt đầu đi cổ vũ quân tâm phía mình.
Đã lên chiến trường, sẽ chẳng phân biệt nam nhân nữ nhân, chỉ phân địch ta. Quân Dung gia đã sớm biết Ban Họa có chút tài năng, không nghĩ tới nàng thế nhưng thích ứng cuộc sống trong quân như thế, điều binh khiển tướng cũng rất có thủ đoạn, ra trận giết địch sạch sẽ lại lưu loát, vừa thấy đã biết là có luyện qua.
Các tướng sĩ đi theo Ban Họa tấn công Thanh Tùng Huyện, cũng tâm phục khẩu phục với Ban Họa, trong lòng tràn đầy kính nể cùng sùng bái.
"Phanh!"
Cửa thành Thanh Tùng Huyện rốt cuộc bị công phá, Ban Họa mang binh đi vào. Nàng vốn nghĩ rằng nghênh đón mình chính là quân dân kịch liệt phản kháng, nào ngờ lúc nàng vọt vào, liền nhìn đến một tiểu hài tử mười mấy tuổi khóc lóc hô to: "Ta đầu hàng."
Nam hài này mặc một thân giáp sắt không hợp, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, tay cầm đao run bần bật, Ban Họa nhìn hắn một cái, hắn liền sợ tới mức quỳ gối trước mặt Ban Họa.
Các tướng sĩ khác cũng không tốt hơn nam hài này bao nhiêu, trên gương mặt chết lặng của họ mang theo vài phần hoảng sợ, một chút ý định phản kháng cũng không có, nhưng những người này vẫn đứng phía trước, bị bọn họ che phía sau, là phụ nữ và trẻ em quần áo tả tơi lão nhược.
"Đỗ Cửu, dẫn người kiểm kê nhân số, cẩn thận đánh lén," Ban Họa đảo qua hài tử phụ nữ run bần bật trong đám người, lại bỏ thêm một câu, "Trong quân nếu ai là dám hà hiếp phụ nữ, ta sẽ tự mình chém đầu hắn, treo trên tường thành."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
cửa thành Thanh Tùng Huyện bị công phá, an bài bá tánh Thanh Tùng Huyện, dễ dàng hơn trong tưởng tượng của Ban Họa. Hay nói, sau khi những người này phát hiện Ban Họa không có ý giết bọn họ, hơn nữa còn giúp bọn họ sửa sang lại đường phố, bọn họ liền đối với an bài của Ban Họa vô cùng thuận theo, bảo bọn họ đi hướng đông, liền tuyệt đối không đi hướng tây.
"Tướng, tướng quân," ngay lúc Ban Họa đi xuống thành lâu, chuẩn bị đi xem người phía dưới thu lên danh sách, một tiểu nam hài chạy đến trước mặt nàng, "Ngươi thật sự là phản quân sao?,"
Ban Họa duỗi tay sờ đầu hắn: "Chúng ta không phải phản quân, là tới giải cứu mọi người."
Tiểu nam hài không hiểu cái gì là giải cứu, hắn ngơ ngác nhìn Ban Họa, một lát sau mới nói, "Ngài không đoạt đồ ăn của chúng ta, ngài là người tốt."
"Tiểu thí hài, đây không gọi là người tốt, đây gọi là người," Ban Họa cười, "Quan binh đoạt đồ ăn của bá tánh, đó là súc sinh."
"Đại, đại nhân," một tiểu cô nương mười mấy tuổi vội vàng chạy tới, duỗi tay hung hăng gõ vài cái trên người tiểu nam hài, sau đó hoảng sợ nhìn Ban Họa: "Đệ đệ không hiểu chuyện, mạo phạm đại nhân, cầu xin đại nhân buông tha chúng ta."
"Đệ đệ ngươi rất thú vị," Ban Họa thấy tiểu nữ hài này sợ tới mức nói chuyện lắp bắp, liền dùng miệng lưỡi trêu chọc nói, "Ngươi đừng sợ, ta không khi dễ tiểu hài tử."
Nàng mò trong túi tiền, tìm ra mấy viên điểm tâm mìn xem như đồ ăn vặt, để vào tay tiểu nữ hài: "Này, cầm lấy đi."
Tiểu nữ hài cầm điểm tâm không dám động.
"Ngươi còn cảnh giác sao," Ban Họa từ nàng trong tay cầm lấy một khối ném vào miệng, "Yên tâm đi, không có độc."
Tiểu nữ hài trộm nhìn Ban Họa một cái, chỉ là liếc mắt một cái liền làm nàng mặt đỏ tai hồng, cúi đầu cầm điểm tâm, vội vàng kéo đệ đệ tránh ra, sau khi đi xa mới dám trộm quay đầu nhìn lại, nào ngờ lại tìm không thấy bóng dáng Ban Họa.
"Tỷ tỷ, tướng quân kia thật tốt," tiểu nam hài càm một khối điểm tâm nhét vào miệng, "điểm tâm của hắn cũng ăn ngon."
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn." Tiểu nữ hài nhịn không được mắng, "Vạn nhất hắn là người xấu, ngươi còn muốn sống hay không?"
"Nhưng không phải hắn là người tốt sao," tiểu nam hài quay đầu nói thầm, bỗng nhiên phát hiện mấy nam nhân lén lút đi qua con hẻm mình hay đi, nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Thanh Tùng Huyện chỉ lớn như vậy, những láng giềng ngày thường đi ngang qua, phong cách mặc quần áo của người trong huyện là dạng gì, mọi người đều rõ ràng, hành động của mấy nam nhân kia, nhìn thế nào cũng không giống người Thanh Tùng Huyện bọn họ.
"Tướng quân," Đỗ Cửu đến chỗ Ban Họa làm công, "Vừa rồi có một tiểu hài tử tới báo tin, nói trong thành xuất hiện vài nam nhân thành niên bộ dạng khả nghi."
"Thám tử?" Ban Họa đầu tiên nghĩ đến chính là cái này, nàng tính thời gian, cũng nên là lúc quân triều đình đến, "Bảo các huynh đệ phía dưới nâng cao đề phòng, quân triều đình hẳn là sắp tới."
"Thuộc hạ đã hiểu," Đỗ Cửu do dự một chút, nhịn không được hỏi, "Tướng quân, những lời ngài chửi bậy lúc trước......"
"Như thế nào, nghe không quen?"
"Không không không, thuộc hạ nghe rất hả giận."
"Hả giận là được." Ban Họa ném bút sang một bên, nàng không kiên nhẫn nhất chính là mấy thứ này, "Nhà ta nuôi dưỡng không ít lão binh tàn tật từng đánh trận, trình độ mắng chửi người của họ mới gọi là tinh vi. Nếu ngươi thấy hứng thú, chờ sau khi hồi Kinh, liền đi bái phỏng bọn họ, để họ dạy ngươi hai chiêu."
Đỗ Cửu sửng sốt, thì ra Ban gia lén còn dưỡng nhiều như vậy lão tướng đối với triều đình mà nói, đã là tàn phế vô dụng sao?
Trong nháy mắt, hình tượng Ban gia trong lòng hắn trở nên vô cùng vĩ đại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top