Chương 12: Không biết xấu hổ
Từ khi hộ vệ khai đao, sau khi Vân Khánh Đế săn con mồi tiếp theo, hoạt động săn thú chính thức bắt đầu.
"Quận quân." Một hộ vệ cưỡi ngựa lại đây, trong tay còn xách theo một con thỏ chảy máu đầm đìa, đây là Ban Họa vừa săn được.
"Da bị rách, chỉ có thể dùng để ăn thịt," Ban Họa tiếc nuối lắc đầu, vỗ con ngựa dưới thân, "Tiếp tục tìm, giá!"
"Hư," tới một chỗ rừng rậm, Ban Họa kéo dây cương, làm cho con ngựa dừng lại, nàng sờ cổ con ngựa, nói với thị vệ phía sau, "Đừng lên tiếng."
Trong bụi cỏ, lộ ra một cái đuôi cáo màu trắng, Ban Họa đem mũi tên gắn lên cung, sau khi nhắm chuẩn, giương cung bắn ra.
"Vèo!"
Sau khi tên của Ban Họa cắm vào chân bạch hồ, một mũi tên khác cũng bắn lại đây, vừa vặn bắn trúng một chân khác của bạch hồ. Nàng quay đầu nhìn lại, nhìn Nhị hoàng tử mang theo vài hộ vệ xuất hiện phía sau nàng, mũi tên vừa rồi chắc là của hắn.
"Biểu muội," Nhị hoàng tử lười biếng nhìn Ban Họa, quay đầu cho hộ vệ bên người đi nhặt con mồi.
"Điện hạ," Ban Họa chú ý tới động tác của Nhị hoàng tử, "Bạch hồ kia là ta săn được trước."
"À," Nhị hoàng tử đem cung trong tay ném cho thị vệ bên người, hai chân kẹp bụng ngựa, ly đến gần Ban Họa một chút, "Chính là trên đùi bạch hồ này, cũng lệnh tiễn của ta."
"Phải không?" Ban Họa nhảy xuống ngựa, từ trong tay hộ vệ của Nhị hoàng tử đoạt lại bạch hồ, rút đi mũi tên của Nhị hoàng tử, sau đó đem bạch hồ đưa cho hộ vệ của mình, "Như vậy chẳng phải đã không có rồi sao?"
"Ngươi ngươi ngươi......" Nhị hoàng tử tức giận đến run tay, chỉ vào một hộ vệ nói, "Ngươi, đi đem hồ ly cướp về cho ta."
Ban Họa liếc nhìn tên hộ vệ đó, sau đó lấy tay che mặt, "Hu hu hu, Nhị hoàng tử khi dễ nữ hài tử, đoạt hồ ly của ta!"
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng vó ngựa truyền đến, có thể bởi vì nghe được tiếng khóc của nữ hài tử, người xung quanh đều đuổi đến đây.
Dung Hà cùng vài con em quý tộc đang chuẩn bị săn hai con thỏ, kết quả một tiếng khóc rung trời truyền đến, con thỏ nhanh chân chạy mất, bọn họ lại không thể mặc kệ.
Trường Thanh Vương nghe tiếng khóc cách bọn họ không xa, liền nói: "Chúng ta đi xem thử."
Trường Thanh Vương là chất nhi của tiên đế, cũng chính là đường đệ của đương kim hoàng thượng, tước vị Quận vương, tuổi trẻ bối phận cao, cho nên trong nhóm người ở đây, tiếng nói của hắn rất có phân lượng.
Sau khi mọi người đến gần, mới thấy một hồng y nữ tử ngồi dưới đất khóc đến thương tâm, Nhị hoàng tử cưỡi ở trên lưng ngựa đối nữ tử này rống mắng, nhìn giống như là Nhị hoàng tử khi dễ nữ hài tử. Nữ quyến có thể tới đây tham gia săn thú, thân phận đều vô cùng bất phàm, cho dù Nhị hoàng tử thân phận quý trọng, cũng không thể đối với một nữ hài tử mắng mỏ như vậy, thật sự rất quá đáng.
Dung Hà liếc mắt một cái liền nhận ra cô nương ngồi dưới đất là Ban Họa, hắn nhìn mắng Nhị hoàng tử vẫn đang mắng, nhíu mày.
Nhị hoàng tử sống hai mươi năm, chưa từng gặp qua nữ nhân nào ngang ngược không nói lí như vậy, còn chưa có làm gì nàng, liền kêu khóc đến cả khu rừng đều có thể nghe thấy được. Hắn vừa gấp vừa tức, liền nhịn không được quát Ban Họa vài câu, nào biết Ban Họa không những không nín khóc, ngược lại càng khóc càng hăng hái.
"Ban Họa, ngươi một vừa hai phải cho ta, còn khóc nữa có tin ta thật sự trị tội ngươi hay không?!"
"Hu hu hu hu."
"Ngươi!"
"Điện hạ," Dung Hà xuống ngựa, đến trước ngựa của Nhị hoàng tử, hành lễ với hắn, "Ban Quận quân chỉ là một nữ tử, ngài đại nhân đại lượng, hà tất cùng nàng chấp nhặt. Về công, ngài là Hoàng tử, nàng là Quận quân. Về tư, ngài là biểu ca, Ban Quận quân là biểu muội của ngài, nháo thành như vậy, thật sự không tốt."
"Lời này của ngươi là có ý gì?" Nhị hoàng tử tức giận đến mày dựng ngược, "Bổn hoàng tử là loại nam nhân vô duyên vô cớ khi dễ nữ nhân hay sao?"
Dung Hà lại cúi người: "Điện hạ bớt giận, vi thần không dám."
Nhị hoàng tử nhìn gương mặt ôn nhuận như ngọc của Dung Hà, chỉ cảm thấy người này chỗ nào cũng không vừa mắt, ngoài miệng nói không dám, trong mắt lại không thèm để ý đến hắn. Nhị hoàng tử cảm thấy bản thân không thể nguôi giận, ngược lại lửa giận càng tăng thêm. Hắn chỉ vào Ban Họa, "Ban Họa, ngươi nói đi, ta có khi dễ ngươi không?"
Ban Họa trộm từ khe hở ngón tay nhìn Dung Hà che trước mặt nàng, xoa xoa đôi mắt, mang một đôi mắt hồng hồng trốn ra phía sau Dung Hà chừng hai bước, bộ dạng "Ta thực ủy khuất, nhưng ta chỉ có thể chịu đựng" lắc đầu, "Không, không có."
"A Lạc," Trường Thanh Vương không thể tiếp tục nhìn nữa, mở miệng nói, "Con đừng hồ nháo, Họa Họa là biểu muội của con, ngươi không thể ăn hiếp nàng."
Nhị hoàng tử cảm thấy bản thân có miệng nhưng không thể nói: "Thúc thúc, con khi dễ nàng làm gì?! Ai biết nàng phát điên cái gì, vừa khóc vừa nháo."
Trường Thanh Vương năm nay hai mươi ba, bởi vì phụ thân hắn và tiên hoàng là huynh đệ ruột thịt, cho nên quan hệ của hắn cùng đương kim hoàng đế vô cùng thân thiết. Mặc dù hắn tuổi tác rất trẻ, nhưng vì bối phận cao, cho nên đừng nói là Nhị hoàng tử, ngay cả Thái tử điện hạ cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi.
Ban Họa mặc kệ Tưởng Lạc có bao nhiêu ủy khuất, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nàng tiến cung Tưởng Lạc đều khi dễ nàng, chỉ là nàng từ nhỏ đã hiểu được một đạo lý, hài tử biết khóc có sữa ăn, cho nên nàng cũng không chịu thiệt thòi gì. Sau này nàng trưởng thành, trong cung các hoàng tử phần lớn đã thành niên, nàng cùng các hoàng tử cũng rất ít gặp mặt, ngoại trừ những trường hợp công khai, rất ít cùng Nhị hoàng tử chạm mặt.
Nào biết bốn năm năm không giao tiếp, hắn lại chạy tới cùng nàng đoạt đồ vật. Cũng không đi hỏi thăm, trong Kinh thành ai chẳng biết tiếng xấu của Ban Họa nàng?
Dung Hà thấy Ban Họa không lên tiếng, cho rằng nàng bị Nhị hoàng tử dọa sợ, quay đầu nhìn lại.
Hắn cao hơn Ban Họa nửa cái đầu, Ban Họa lại cúi đầu, cho nên Dung Hà có thể nhìn thấy kim quan trên đầu nàng. Cũng không biết kim quan này được chế tác như thế nào, lá vàng sinh động như thật, hơn nữa mỏng như cánh ve, gió thổi nhẹ qua sẽ nhẹ nhàng rung động, có cảm giác đẹp đẽ bức người.
Lúc này, Ban Họa bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt to tròn nhì thẳng vào hắn.
Xoát lạp.
Kim diệp trên đầu Ban Họa rung động càng mạnh, nàng chớp chớp mắt, mỉm cười cảm kích với Dung Hà.
Dung Hà nghĩ, vị Ban Quận quân này cười rộ lên thật khiến người ta yêu thích, đôi mắt cong cong, giống như là trăng non.
"Biểu chất nữ," Trường Thanh Vương từ trước đến nay đối với tiểu cô nương xinh đẹp luôn khoan dung, cho nên cười với Ban Họa, "Đi, con đi săn thú cùng chúng ta."
"Tạ biểu thúc." Ban Họa hướng Trường Thanh Vương hành lễ, sau đó ra vẻ lo lắng mà nhìn Nhị hoàng tử một cái, biểu tình hơi có chút sợ hãi.
"Đừng sợ, biểu ca con chỉ là thẳng tính một chút, không có gì ý xấu," Trường Thanh Vương trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử, ý bảo hắn không được nói chuyện dọa đến Ban Họa, "Vừa rồi ngươi săn cái gì?"
"Chính là một con hồ ly," Ban Họa sờ roi bên hông, "Bệ hạ ban cho con một cây roi ngựa, ta muốn săn một vật nhỏ xinh đẹp trở về hiến cho bệ hạ." Nói đến đây, nàng nhìn về phía Nhị hoàng tử, lại ủy khuất lên.
Vài vị công tử thế gia đến cùng Trường Thanh Vương ánh mắt quái dị nhìn Nhị hoàng tử, con mồi của cô nương người ta cũng đoạt, Nhị hoàng tử này cũng thật có phong cách.
Vị Ban Quận quân này tuy rằng hành sự có chút lỗ mãng, nhưng tốt xấu gì cũng là cháu gái của đại trưởng công chúa, bệ hạ năm đó nếu không phải nhờ có đại trưởng công chúa che chở, có thể đăng cơ hay không lại là chuyện khác. Hiện tại đại trưởng công chúa còn sống, Nhị hoàng tử liền khi dễ cháu gái duy nhất của người ta.
Thật không phúc hậu.
Nhị hoàng tử đã lâu không có nghẹn khuất như vậy, nữ nhân này lại không biết xấu hổ lại không nói lí, thật không biết Tĩnh Đình Hầu dạy dỗ nàng như thế nào, tốt xấu trên người cũng có huyết mạch của hoàng thất, tại sao lại không đoan trang như vậy chứ?
Còn có ánh mắt của các công tử thé gia này nhìn hắn, tuy rằng bọn họ không có nói gì hết, nhưng Nhị hoàng tử cảm thấy, bọn họ nội tâm đã xem thường hắn.
Thật đáng giận!
Ban Họa cái đồ mặt dày vô sỉ tiểu tiện nhân!
"Các tiểu cô nương nhà khác đều ở bên cạnh thưởng cảnh làm thơ, con lại chạy tới nơi này săn thú, đao kiếm không có mắt, lỡ như bị thương thì phải làm sao bây giờ?" Trường Thanh Vương nhìn mắt con mồi trên lưng ngựa hộ vệ của Ban Họa, "Nha, săn được không ít nha."
"Con lại không thích làm thơ, không tham gia náo nhiệt cùng bọn họ."
Trong lúc nói chuyện, Ban Họa giương cung bắn một con chim nhỏ.
Trường Thanh Vương thấy thế lắc đầu, khó trách có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, còn tìm không được như ý lang quân. Nam nhân trong thiên hạ, đa số thích nữ tử dịu dàng một ít chút, giống Họa Họa nhà bọn họ như vậy, thật là không dễ dàng.
Nam nhân thân phận cao, không muốn cưới nàng, nam nhân thân phận quá thấp, lại không xứng với nàng, cao không được thấp không xong, thật sự là hao tổn tâm trí.
Nếu tính tình nàng thu liễm một ít, gả đến hoàng gia cũng là có thể, đáng tiếc tính tình hấp tấp này, chỉ sợ cũng không thích hợp sống ở hoàng gia.
Cô mẫu...... Có lẽ cũng là luyến tiếc.
Nhìn con mồi hộ vệ nhặt về, lông tơ ở bụng bị huyết làm dơ một mảng lớn. Các cô nương trẻ tuổi nhìn đến động vật đáng yêu, phần lớn là luyến tiếc tổn thương, chỉ có Họa Họa nhìn thấy hồ ly nghĩ đến da, nhìn thấy gà rừng nghĩ đến lông đuôi, nhìn thấy thỏ nghĩ đến thịt thỏ nướng.
Tĩnh Đình Hầu phủ thật không biết dạy hài tử, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, bị bọn họ dạy thành cái gì rồi?
"Vèo!"
Một mũi tên đột nhiên bay ra ngoài, bắn trúng cổ một con lộc trắng.
Ban Họa đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Thành An Bá còn chưa kịp thu cung lại.
"Hảo tiễn pháp!"
Nàng còn tưởng rằng quân tử nhẹ nhàng giống như Thành An Bá, sẽ không thích săn thú,bởi vì như vậy sẽ phải dính máu.
"Quận quân quá khen," Dung Hà đem cung đưa cho hộ vệ, cười nhạt, "chỉ là trùng hợp mà thôi."
"A!" Ban Họa đột nhiên vỗ tay, "Ngươi mau cho người hứng lại huyết lộc đi, đừng lãng phí, là đại bổ đó."
Dung Hà nghe vậy cười, nói với hộ vệ phía sau: "Còn thất thần làm cái gì, làm theo lời Quận quân nói."
"Vâng." Hộ vệ lập tức xoay người xuống ngựa, lấy cái chén bạc đi hứng huyết lộc.
Người khác nguyện ý nghe lời đề nghị của mình, là chuyện làm cho người ta rất vui, cho nên Ban Họa hướng Dung Hà cười một cái thật tươi.
Nụ cười này, khiến cho vài vị quý công tử có chút hoảng thần, tim đều đập lỡ một nhịp.
"Sắp trưa rồi." Tạ Uyển Dụ điểm mũi chân nhìn về phía trong rừng, những người đi săn thú, chắc cũng sắp về rồi.
Nghĩ như vậy, đoàn người liền từ trong rừng đi ra, đi đằng trước là Trường Thanh Vương, đồng hành cùng hắn còn có một nam một nữ. Tạ Uyển Dụ liếc mắt một cái liền nhận ra, nam nhân phong nhã quý khí kia là Thành An Bá, nữ......
Ban Họa?
Nữ nhân chạy song song với Thành An bá là Ban Họa?!
Tác giả có lời muốn nói: Nhị Hoàng tử: Tức giận nha, không muốn cười cười!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top