Chương 116

Tương truyền mấy trăm năm trước có vị văn nhân phóng đãng không kềm chế được, mặc đại bào rộng thùng thình, tóc dài không thúc, nhưng vì hắn tài hoa xuất chúng, được gọi là danh sĩ, thậm chí được một danh hào cuồng sinh. Nhưng nam nhân tóc tán loạn, có chỗ nào nào đẹp?

Thạch Tấn từ nhỏ đến lớn đều là quy củ, hắn thậm chí không thể lý giải loại hành vi hạnh kiểm xấu này đến tột cùng có chỗ nào để khen ngợi.

Tuy rằng lập trường của hắn và Dung Hà khác nhau, nhưng lại không thể không thừa nhận, Dung Hà là nhân vật hiếm gặp ở Kinh thành. Hiện tại thấy vẻ chật vật của hắn, Thạch Tấn cũng không có cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, chỉ là nội tâm vô cùng phức tạp.

Từng muốn hắn không tốt với Phúc Nhạc Quận chúa, lại muốn hắn cùng Phúc Nhạc Quận chúa ân ái đến đầu bạc.

Nhìn người Dung Hà ôm trong ngực một cái, Thạch Tấn nâng tay, ý bảo thuộc hạ để Dung Hà rời đi.

Dung Hà gật đầu với hắn rồi đi qua, liền bước lên một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài.

"Thành An Hầu," Thạch Tấn đi đến bên cạnh xe ngựa, "Phúc Nhạc Quận chúa thế nào?"

"Làm phiền Thạch đại nhân quan tâm, phu nhân của tại hạ không nguy hiểm đến tính mạng," Dung Hà vén rèm, biểu tình đạm mạc, "Cáo từ."

"Cáo từ." Thạch Tấn lui về sau hai bước, nhìn theo xe ngựa mang gia huy Thành An Hầu phủ rời đi.

Hắn quay đầu, tiểu nha hoàn vừa bị mang vào bị đưa ra, Thái tử và Thái tử phi cũng đi ra, biểu tình trên mặt không quá đẹp.

"Điện hạ," Thạch Tấn đi đến trước mặt Thái tử, "Cung nữ này là hung thủ độc hại Phúc Nhạc Quận chúa?"

"Tuy hung thủ là nàng, nhưng kẻ chủ mưu là người khác, Thái tử phi tiếp được câu chuyện, "Thành An Hầu đã rời đi?"

"Vừa rồi đã vội vàng rời đi."

Thái tử phi mím môi, quay đầu nhìn Thái tử, trên mặt Thái tử nồng đậm lo lắng. Nàng đưa tay kéo tay Thái tử, "Điện hạ, chúng ta có đưa chút dược liệu qua cho Phúc Nhạc Quận chúa không."

"Làm phiền Thái tử phi." Thái tử gật đầu với nàng, xoay người đi đến chỗ các triều thần.

Thái tử phi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Thái tử, thật lâu trước kia Thái tử thích gọi nhũ danh khuê trung của nàng, khi đó nàng luôn khuyên Thái tử, như vậy không hợp quy củ, nếu bị người khác nghe thấy, nhất định sẽ chê cười hắn. Hiện tại Thái tử không còn gọi nhũ danh khuê trung của nàng, nàng mới chợt cảm thấy mất mát.

Nhất định là bởi vì Thành An Hầu gọi nhũ danh của Ban Họa, nàng mới có thể lo được lo mất như thế. Thái tử phi tự giễu cười, nàng không giống Ban Họa, cần gì cùng nàng ta so đo?

"Thái tử phi," Thạch Tấn lo lắng nhìn nàng, "Người làm sao vậy?"

"Không có gì," thái tử phi lắc đầu, "Ta chỉ có chút mệt."

Thạch Tấn thấy nàng không muốn nói chuyện, ôm quyền hành lễ liền lui xuống.

Lửa, lửa lớn hừng hực.

Ban Họa cảm thấy bản thân giống như bị đặt trên lò lửa, lửa lớn đến đỏ cả nửa bầu trời, nàng mở đôi môi khô khốc, chỉ nhìn thấy được bầu trời đen như mực. Không bao lâu, bông tuyết bắt đầu rơi, tuyết càng rơi càng lớn, nàng lạnh đến không có chỗ để trốn.

Không phải bị lửa đốt chết, chính là bị tuyết đông chết sao?

Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người, vải thô áo tang không có mỹ cảm đáng nói, lại sờ lên đầu, mái tóc khô khốc tán loạn, có lẽ không đẹp hơn ổ gà bao nhiêu.

Không, không được, nàng không thể chết như vậy.

Tuyết đã đến cẳng chân nàng, mỗi đi một bước đều cực kỳ gian nan. Nàng hít sâu một hơi, tìm kiếm phương hướng Tĩnh Đình Công phủ.

Đi được vài bước, con đường trước mặt đột nhiên thay đổi, một bên là lửa, một bên là tuyết, nàng dừng lại, nội tâm cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn quần áo trên người, nàng lại có dũng khí, một bước lại một bước gian nan đi về phía trước.

Cuối con đường là vô số phần mộ, xung quanh các ngôi mộ không có cỏ dại, cũng không có mộ bia, mỗi một ngôi mộ đều lạnh như băng, khiến người ta sởn da gà.

Ban Họa dừng lại, bỗng nhiên nhớ lại đã từng nằm mơ, những vong hồn dưới đao quân trấn áp, bọn họ có người thật sự có tội, nhưng càng nhiều là nạn dân bị buộc đến tuyệt lộ. Nàng nhắm mắt lại, muốn đi qua con đường này.

Nàng nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử, tiếng kêu rên của nữ nhân, tiếng rống giận của nam nhân. Cắn chặt quai hàm, nàng không dám quay đầu lại, cũng không dám đáp lại những người gọi tên nàng. Tổ phụ từng dạy nàng, ở nghĩa địa nếu có người gọi tên nàng, nhất định không thể quay đầu lại, cũng không được trả lời.

"Họa Họa," một lão giả mặc thanh bào, dáng người cường tráng cười tủm tỉm đứng phía trước, "Con đến đây làm gì, còn không cùng ta trở về."

Tổ phụ?

Ban Họa ngơ ngác nhìn lão giả trước mặt, muốn mở miệng gọi hắn.

Không, không đúng.

Tổ phụ trước khi lâm chung bị ốm đau tra tấn, gầy đến không ra hình người, nhưng hắn vì tổ mẫu chống đỡ từng ngày, cho đến khi không thể kiên trì được nữa, mới kéo tay nàng nói, muốn nàng hảo hảo bồi tổ mẫu.

Tổ mẫu......

Nước mắt Ban Họa rơi xuống, nàng thực xin lỗi tổ phụ, nàng không có hảo hảo bồi tổ mẫu, cũng không có bảo hộ tổ mẫu.

"Họa Họa......" Dung Hà vọt tới mép giường, nhìn Ban Họa sốt cao không lùi, sốt đến gương mặt đỏ bừng rơi nước mắt, vội bắt lấy tay nàng, lớn tiếng hỏi: "Họa Họa, chỗ nào không thoải mái, Họa Họa?"

"Thành An Hầu," một vị ngự y thi châm xong thấy Dung Hà như vậy, có chút không đành lòng nói, "Thành An Hầu, Quận chúa hiện tại đang ở trạng thái hôn mê, không nghe được ngài nói chuyện."

"Quận chúa hiện tại thế nào?" Dung Hà nắm chặt tay Ban Họa, nóng đến mức làm cho hắn tâm thần không yên, "Lúc trước không phải các ngươi nói, lượng độc không lớn, sẽ không cónguy hiểm đến tính mạng sao?"

"Theo lý vốn là như thế, chỉ là Quận chúa nôn ra nhiều máu như vậy, lại bắt đầu sốt cao, tình huống xác thật có chút hung hiểm," ngự y thấy Thành An Hầu trầm mặt không nói gì, lại cẩn thận nói, "Ngài yên tâm, hạ quan nhất định sẽ toàn lực cứu trị."

Dung Hà trầm mặc gật đầu: "Làm phiền."

Hắn quay đầu thay Ban Họa lau đi nước mắt trên mặt.

Ngự y thấy bộ dáng hắn thất hồn lạc phách, bất đắc dĩ lắc đầu trong lòng, đang chuẩn bị nói chuyện, một sai vặt vội vàng chạy vào.

"Hầu, Hầu gia, Tĩnh Đình Công, Tĩnh Đình Công phu nhân cùng với Thế tử đến," gã sai vặt thở hổn hển hành lễ với Dung Hà, "Tĩnh Đình Công không kịp chờ thông báo, đã vào rồi."

"Ta đã biết." Dung Hà vừa dứt lời, giọng Ban Hoài đã truyền vào.

"Họa Họa thế nào?"

"Là ai tính kế? Đã mời ngự y nào?"

Người Ban gia vọt vào, ngự y phát hiện ngoài tam khẩu Ban gia, còn có một vài dòng họ Ban gia, những người này hung thần ác sát, nếu không phải bọn họ mở miệng gọi nhũ danh của Phúc Nhạc Quận chúa, bọn họ thiếu chút nữa cho rằng người Ban gia đến gây sự.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu," Dung Hà hành lễ một cái với nhị lão, bất quá Ban gia nhị lão hiện tại cũng không có tâm tư chờ hắn hành lễ. Âm Thị đi đến mép giường sờ trán nóng bừng của Ban Họa, "Bắt được hung thủ chưa?"

Dung Hà khom người nói: "Án này, con sẽ tự mình đi thẩm."

Âm Thị gật đầu, dùng khăn tay lau mồ hôi trê trán Ban Họa: "Con làm việc, chúng ta yên tâm."

Dung Hà lại cúi đầu thật sâu với Âm Thị, không nói thêm gì nữa.

"Sớm biết sẽ xảy ra chuyện, ta nên đi ngự điền," Ban Hoài vừa hối hận, lại vừa phẫn nộ, "Tiểu vương bát đản nào làm cho khue nữ nhà chúng ta chịu tội như vậy, ta làm thịt hắn."

Ngự y nhịn không được nghĩ, Tĩnh Đình Công không hổ là hậu duệ của võ tướng, mắng chửi cũng đủ trắng.

"Đợi tra được kẻ chủ mưu, chúng ta nhất định không tha cho hắn!" Ban Hằng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đi đến sau lưng Âm Thị, nhìn tỷ tỷ biểu tình dị thường thống khổ, quay đầu nhìn thái y, "Tỷ tỷ ta trúng độc gì?"

"Ô đầu."

"Cái gì?" Ban Hằng dưới chân mềm nhũn, lại là độc âm ngoan như vậy?

Tỷ tỷ......

Tỷ tỷ......

"Xin Thế tử yên tâm, Quận chúa trúng độc không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chịu đựng qua được lần sốt cao này, sẽ không có việc gì."

Trong lòng Ban Hằng vẫn vạn phần khó chịu, tỷ tỷ cậu đã bao giờ chịu khổ như vậy? Cái gì gọi là chỉ cần chịu đựng, đây là bị người ta hạ độc, không phải bị đói, khát. Nhưng ai cùng tỷ tỷ có thâm cừu đại hận lớn như vậy, nhất định phải lấy mạng nàng?

Ninh Vương phi Tạ Uyển Dụ?

Thái tử phi Thạch Thị?

Tạ gia lão Nhị Tạ Khải Lâm hay là Thẩm Ngọc bị tỷ tỷ dùng roi đánh?

Ba người trước không cần nhắc tới, Thẩm Ngọc cho dù hận tỷ tỷ cậu, nhưng hắn có bản lĩnh an bài người quấy rối ở tiết nông cày? Nếu hắn thực sự có năng lực cái này, sao lại bị tước bỏ công danh, chức quan cũng không giữ được?

Ban Hằng tự biết đầu óc hữu hạn, liền đem nghi hoặc trong lòng nói ra.

"Không thể là Thẩm Ngọc," Âm Thị gần như khẳng định nói, "Hắn trở về quê quán Đông Châu."

"Ta đã nói sao lại không thấy hắn, thì ra sau bị tước bỏ công danh, hắn trở về quê quán," Ban Hằng nhìn về phía Dung Hà, "Tỷ phu, xin huynh nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu phía sau."

"Ta sẽ," Dung Hà trầm mặt nói, "Ta sẽ không để Họa Họa chịu tội vô ích."

Tin tức Ban Họa bị hạ độc, rất nhanh đã truyền đến trước mặt Vân Khánh Đế, sau khi nghe được tin tức này, ông suýt không tin vào lỗ tai của mình.

"Sao có thể mang được độc vào ngự điền?" Lần này an bài Thái tử thay ông đi nông cày, ông cố ý bảo Lễ Bộ chuẩn bị theo quy cách Đế Vương, mỗi một món ăn, mỗi một đồ dùng đều phải qua kiểm tra thật kỹ càng, muốn trà trộn vào không phải là chuyện dễ dàng.

Trừ phi cung nữ thái giám hầu hạ ở ngự điền đã sớm bị mua, nếu không tuyệt đối không thể phát sinh chuyện này.

Trong lòng Dương thống lĩnh ẩn ẩn có suy đoán, nhưng hắn lại không thể nói thẳng, chỉ nói: "Vi thần nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ."

Không ngờ Vân Khánh Đế đột nhiên nói: "Ngươi cho rằng là Ninh Vương hay Ninh Vương phi?"

Dương thống lĩnh sửng sốt một hồi lâu: "Vi thần...... Không biết."

"Ngươi là không biết, hay không dám nói?" Vân Khánh Đế để Vương Đức đỡ đến bên ngự án, "Nghiền mực."

Ninh Vương trời sinh tính xúc động, là trẫm cưng chiều có lỗi. Hiện giờ đã lớn tuổi, hành sự vẫn không hề tiến thối, trẫm vô cùng đau lòng. Nay tước tước vị Hoàng tử của Lạc thân vương, giáng làm Quận vương, mong rằng sẽ hối cải......

Sau khi Dương thống lĩnh nhìn mấy câu này trên thánh chỉ, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, Bệ hạ muốn tước tước vị của Ninh Vương?

Sau khi Vân Khánh Đế viết xong thánh chỉ, buông bút thở dài một tiếng, nhịn nhẫn, chung quy không cho người đem phân thánh chỉ này đưa đến Ninh Vương phủ.

Nhưng buổi tối cùng ngày, Vân Khánh Đế lại bắt đầu gặp ác mộng, trong mộng ông bị cố nhân xé rách, thiếu chút nữa cùng họ rơi vào vực sâu vô tận.

Trong địa lao, cung nữ Tiểu Vũ ôm vai co ro trong một góc, cách đó không xa có một con chuột thật to chạy qua, ngậm khởi một khối màn thầu không biết đa bao lâu, quay đầu lủi vào đám cỏ khô.

Tiểu Vũ tận lực trốn về phía sau, nhưng phía sau nàng ngoại trừ vách tường lạnh lẽo, đã muốn tránh cũng không được.

"Ngươi ra đây," một ngục tốt đi đến cửa nhà lao của nàng, ngữ khí lạnh như băng không có chút cảm tình, "Thành An Hầu muốn hỏi ngươi, nhanh lên."

Tiểu Vũ có chút co rúm đi ra cửa lao, dưới chân nàng mang cùm chân, cũng không thể đi quá nhanh, bóng dáng thật dài in trên tường, làm cho nàng nghĩ tới những câu chuyện về ma quỷ đã nghe khi còn bé .

Đi qua thông đạo thật dài, nàng nhìn thấy những tù phạm không phải mặt không biểu tình, cũng là điên cuồng.

Đi đến nơi sáng nhất, Tiểu Vũ thấy được Thành An Hầu ngồi trên ghế, đối phương mặc một thân áo gấm ảm sắc, sắc mặt trắng bệch, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ rệt.

"Hầu gia, phạm nhân đã đưa tới."

Tiểu Vũ thấy đối phương rốt cuộc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ là ánh mắt này không hề cảm tình, lạnh đến mức nàng không tự giác quỳ xuống.

"Đứng lên đáp lời," Ngữ khí của Dung Hà bình thản ngoài dự kiến của nàng, nàng lén nhìn Dung Hà một cái, biểu tình của đối phương cũng phá lệ bình tĩnh, giống như hàn ý nàng vừa cảm thấy chỉ là ảo giác. Nàng run rẩy đứng lên, áy náy trong lòng chi tình làm cho nàng không dám ngẩng đầu lên.

Chung quy chỉ là một tiểu cung nữ mười ba bốn tuổi, trong lòng nàng còn chưa đủ kiên định.

"Ta không hiểu, ly trà đầu tiên có kịch độc, cũng là ngươi hạ, vì sao đến cuối cùng, ngươi lại từ bỏ?" Dung Hà hỏi thật sự tùy ý, giống như hắn chỉ muốn hỏi một vấn đề rất đơn giản.

"Nô tỳ...... Ca ca của nô tỳ làm việc trong cung, từng chịu ân huệ của Quận chúa. Hắn vốn chỉ là một thái giám thô sử, nhưng có mấy câu của Quận chúa, một cái lò sưởi tay, khiến cho cuộc sống của hắn ở trong cung cũng tốt hơn," Tiểu Vũ vừa nói, vừa không kìm được nước mắt, "Hắn thường nói với nô tỳ Quận chúa rất tốt, nô tỳ không đánh lòng."

Ninh Vương lấy tánh mạng người nhà ra uy hiếp nàng, nàng không thể không làm, nhưng nàng không ngờ Phúc Nhạc Quận chúa lại là một người tốt như thế. Nàng làm đổ trà, không chỉ không trách cứ nàng, còn cho nàng khăn tay bảo nàng cẩn thận, nàng không thể trơ mắt nhìn một người tốt như vậy trúng độc chết.

Chính nàng cũng không ngờ, lúc ấy nàng sẽ vứt bỏ một cơ hội tốt như vậy, dường như hôn mê đem ly trà kia làm đổ.

Có lẽ nàng không muốn lấy oán trả ơn, hoặc có lẽ do bộ dáng Phúc Nhạc Quận chúa cười rộ lên quá đẹp, làm cho nàng mất đi thần trí. Mặc kệ là nguyên nhân gì, ít nhất khoảnh khắc làm đổ trà kia, trong lòng nàng vô cùng nhẹ nhàng.

"Người nhà của ngươi ta đã cho người khống chế, nếu ngươi nguyện ý khai ra kẻ chủ mưu, ta sẽ cho người bảo vệ bọn họ, nếu ngươi không nói," Dung Hà rũ mi, "Ta chỉ có thể làđể bọn họ bồi ngươi xuống dưới."

"Ngài nói thật? Ngài đã tìm được người nhà của ta?" Tiểu Vũ kinh hỉ nhìn Dung Hà, "Ngài không gạt ta?"

Dung Hà mặt không biểu tình nói: "Tự ngươi chọn đi."

"Nô tỳ nói," Tiểu Vũ dập đầu một cái với Dung Hà, "Nô tỳ sẽ nói."

"Chỉ là nô tỳ chính là......"

"Thành An Hầu," Tưởng Lạc tiến vào, hắn liếc nhìn Tiểu Vũ một cái, "Thành An Hầu thật lợi hại, kiều thê ở trong nhà hôn mê bất tỉnh, ngươi lại có nhàn tâm ở đây thẩm vấn một tiểu cung nữ không quan trọng gì."

Hắn quay đầu ở Tiểu Vũ trên người đánh giá một lần: "Nhưng thật ra có vài phần non nớt ngon miệng."

Tiểu Vũ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhìn Tưởng Lạc.

"Không cần để ý đến người không liên quan," Dung Hà không để ý đến Tưởng Lạc, thậm chí không đứng dậy hành lễ với Tưởng Lạc, hắn chỉ nhìn Tiểu Vũ, "Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."

"Là...... Là......" Tiểu Vũ nhìn Tưởng Lạc một cái, ánh mắt Tưởng âm ngoan nhìn nàng chằm chằm. Toàn thân nàng run lên, nhắm mắt lại nói: "Người sai sử nô tỳ, chính là Ninh Vương Điện hạ."

"Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, bổn vương gặp ngươi khi nào?" Tưởng Lạc cười lạnh, "Ngươi chỉ là một cung nữ không lên được mặt bàn, dung mạo không đủ diễm lệ, dáng người không đủ mạn diệu, bổn vương cho dù bị mù, cũng sẽ không chú ý tới ngươi."

"Thành An Hầu, cung nữ này nhục mạ Hoàng thất, theo lý nên chém đầu." Tưởng Lạc bỗng nhiên lớn tiếng nói, "Người đâu, đem cung nữ hồ ngôn loạn ngữ, bại hoại thanh danh bổn vương này mang đi."

"Ninh Vương," Dung Hà xoay người nhìn thân vệ đột nhiên xông vào của Ninh Vương, ánh mắt lạnh lùng: "Đây là địa lao Kinh thành, nếu Vương gia muốn đưa người ra khỏi đây, ít nhất phải có thủ lệnh của Đại Lý Tự cùng Kinh Triệu Y."

"Đại Lý Tự cùng Kinh Triệu Y là cái thá gì, bổn vương muốn mang một người đi, ai dám ngăn cản?"

Dung Hà chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Vương gia đây là không chờ nổi muốn giết người diệt khẩu?"

"Diệt khẩu cái gì?" Tưởng Lạc ra hiệu một cái, bảo thân vệ lập tức động thủ đoạt người, "Thành An Hầu nói chuyện vẫn nên thận trọng một chút."

"Vi thần lại cảm thấy, Vương gia làm việc phải thận trọng," Dung Hà nâng tay phải, địa lao vốn không có bao nhiêu người, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hộ vệ, có người của Đại Lý Tự, cũng có người của Kinh Triệu Y, "Hôm nay có vi thần ở đây, ai cũng không thể mang nàng đi."

"Thành An Hầu, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng?"

"Vi thần chỉ tận trung với Bệ hạ," Dung Hà cười như không cười nhìn Ninh Vương, "Ninh Vương Điện hạ muốn ra lệnh cho vi thần, chỉ sợ bây giờ còn hơi sớm."

Sắc mặt Tưởng Lạc đã đen như mực, hắn cắn răng nói: "Dung Hà, ngươi đừng có không biết tốt xấu."

Đáp lại hắn, chỉ có một tiếng cười khẽ trào phúng của Dung Hà.

Tưởng Lạc dưới sự giận dữ, hai bên rốt cuộc động thủ, nhưng hiển nhiên hai bên đều cực kỳ khắc chế, không dám thật sự nháo ra mạng người, cho nên binh khí trong tay ngược lại làm cho chân tay bọn họ co cóng.

Thân vệ Ninh Vương phủ không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng không chừng còn có thể phải chịu tội danh mưu phản, người của Kinh Triệu Y cùng Đại Lý Tự cố kỵ thân phận của Ninh Vương, cũng không dám thật sự động đao động kiếm.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tưởng Lạc càng thêm tức giận, hắn không chút nghĩ ngợi đưa tay túm lấy cung nữ quỳ dưới đất, kết quả hắn còn chưa kịp khom lưng, đã bị Dung Hà ngăn cản, "Ninh Vương, ngài muốn tạo phản sao? Nơi này là địa lao, cho dù ngài là Hoàng tử, cũng không thể thiện sấm."

"Cút ngay!" Tưởng Lạc muốn đẩy Dung Hà ra, nhưng Dung Hà lại không lùi, hắn liền mắng: "Dung Hà, ngươi chỉ là tạp chủng được gởi nuôi ở nhà ông ngoại ta, đừng ở trước mặt bổn vương bãi cái gì chính nhân quân tử, bổn vương không hiếm lạ."

"Phanh!" Bỗng nhiên đại môn phía sau bị phá, một đám người trẻ tuổi cầm gậy gỗ xông vào. Nhân mã hai bên Ninh Vương và Dung Hà còn chưa kịp phản ứng, liền thấy những người trẻ tuổi này tóm được thân vệ phủ Ninh Vương liền đánh, bọn họ không đánh chỗ nào khác, chỉ đánh cẳng chân và mông.

Trong lúc nhất thời tiếng kêu rên không ngừng, tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây người.

Người của Đại Lý Tự vốn còn có chút khẩn trương, nhưng thấy nhóm người này chỉ ra tay với thân vệ của Ninh Vương, lập tức yên lòng, đây là sai vặt nhà ai, lại to gan như vậy?

Sau khi đánh thân vệ của Ninh Vương xong, bọn họ cũng không chút do dự, liền vội vàng rời đi, nếu không phải có các thân vệ Ninh Vương nằm dưới đất kêu rên, bọn họ thiếu chút nữa cho rằng tất cả đều là ảo giác.

"Ta cảm thấy......" Một quan viên Đại Lý Tự ấp úng nói, "Chúng ta có phải nên gọi đại phu trước hay không?"

Những người này đem địa lao Đại Lý Tự bọn họ thành cái gì, nói đến là đến nói đi là đi, còn có nhóm người trẻ tuổi mặc trang phục hạ nhân vừa rồi, cánh tay kiên nghị hữu lực, bước chân dày nặng, rõ ràng đều là người tập võ, nếu Đại Lý Tự không có nội ứng, bọn họ sao có thể dung quay lại vội vàng, toàn thân trở ra?

Nghĩ vậy, hắn nhìn Thành An Hầu an tĩnh đứng thẳng bên cạnh, thông minh lựa chọn trầm mặc.

Ninh Vương cuối cùng vẫn không thể mang cung nữ đi, sau khi hắn về Ninh Vương phủ hai canh giờ, liền nhận được thánh chỉ trong cung truyền đến.

Phụ hoàng tước tước vị của hắn, từ thân vương xuống làm quận vương.

Thân là đích thứ tử của Hoàng Đế, lại là bị giáng làm quận vương, việc này làm cho hắn sau này sao còn chỗ đứng ở Kinh thành? Nghĩ đến ánh mắt trào phúng của người khác, đặc biệt là Thái tử cao cao tại thượng, Tưởng Lạc cảm thấy đầu của mình cũng sắp nổ tung.

Chăn màn gối đệm trong phòng bị ném đầy đất, hạ nhân hầu hạ bên cạnh cũng bị kéo xuống phạt trượng. Nhưng như vậy vẫn không đủ, Tưởng Lạc cảm thấy trong lòng giống như có lửa đốt, lửa giận làm thế nào cũng không áp chế được, cần phải tìm một cái gì đó để phát tiết, mới có thể làm cho hắn bình tĩnh lại.

Hắn chú ý tới trong một góc có một nha hoàn run bần bật, đem nàng kéo lên giường, rốt cuộc nhịn không được cảm xúc bạo ngược trong lòng phát tiết ra.

"Vương phi......" tổng quản Ninh Vương phủ đi đến trước mặt Tạ Uyển Dụ, "trong viện của Vương gia có một nha hoàn trượt chân ngã chết, hiện tại cần thêm hạ nhân đi hầu hạ."

"Trượt chân ngã chết?" Tạ Uyển Dụ cảm thấy bản thân giống như nghe được chuyện cười, "Trong vương phủ có vách núi hay là ám khí cơ quan, có thể ngã chết người?"

Quản gia cúi đầu không dám trả lời.

"Thôi," Tạ Uyển Dụ cười lạnh, "Ta đã biết, những chuyện trong vương phủ ngươi an bài là được, không cần bẩm báo cho ta."

Quản gia cười gượng hai tiếng, lui đi ra ngoài.

Vương gia và Vương phi cảm tình không tốt, bọn họ làm hạ nhân mới bị tội. Đều không phải chủ nhân bớt lo, nhưng ai cũng không thể đắc tội, bọn họ có thể làm gì bây giờ, đơn giản là tả hữu ba phải,chỉ cầu mong cuộc sống mỗi ngày được an ổn mà thôi.

Nghĩ đến tình trạng thảm thiết của nha hoàn vừa rồi, quản gia rùng mình một cái, Vương gia gần đây tính cách càng ngày càng bạo ngược, giống như đã biến thành người khác.

Trước kia Vương gia tính cách tuy rằng xúc động, nhưng chỉ là đầu óc đơn giản, hành sự không cố kỵ mà thôi. Vương gia hiện tại, giống như kẻ điên tính cách bạo ngược, mọi người ở trong mắt hắn, đều không đáng nhắc tới.

"Vương gia," thái giám rót cho Ninh Vương một ly trà, nhỏ giọng khuyên giải an ủi, "Ngài bớt giận, tuy rằng tạm thời ngài bị giáng tước vị, nhưng ngài cùng thống lĩnh bộ binh nha môn giao hảo, điểm này Thái tử không bằng ngài."

"Thống lĩnh bộ binh nha môn ......"

Bộ binh nha môn tuy rằng nghe qua không đủ khí phách, nhưng trên thực tế khắp binh lực Kinh thành có một nửa đều do bọn họ chưởng quản, tuy rằng cấm vệ quân bảo hộ bên cạnh Bệ hạ, nhưng chung quy nhân số có hạn.

Tưởng Lạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía thái giám: "Ngươi nói, Dung Hà rốt cuộc có phải tư sinh tử của phụ hoàng ta hay không?"

"Vương gia, ngài đừng làm khó nô tài, nô tài sao có thể nhìn thấy Bệ hạ và Thành An Hầu a," giọng của thái giám có chút bén nhọn, làm cho Tưởng Lạc không rất cao hứng nhíu mi.

"Bất quá tuy rằng nô tài chưa gặp qua, nhưng Bệ hạ với Thành An Hầu đúng là quá tốt, cũng khó trách một số người trong Kinh thành sinh lòng ghen ghét, loạn tin đồn ngôn."

"Y bổn vương xem, không phải lời đồn."

Nếu là lời đồn, phụ hoàng sao có thể vì Dung Hà mà giáng tước vị của hắn, lại không truy cứu thân phận của những hạ nhân đột nhiên xuất hiện ở Đại Lý Tự.

"Nếu bọn họ đã bất nhân như vậy, vậy đừng trách bổn vương bất nghĩa."

Từ xưa đến nay, đa số Đế Vương vì ngôi vị Hoàng Đế trên tay dính đầy máu tươi?

Đại ca yếu đuối bất kham, phụ hoàng hành động không tiện, thiên hạ này vì sao không thể do hắn làm chủ?

Ban Họa vẫn đi trong mộng, nàng đã đi thật lâu, rốt cuộc ở trước một tòa thành thấy được hai chữ Kinh thành.

Hai chân nạng nề của nàng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như có thể bay lên.

Nhưng ở lúc nàng sắp bước vào cửa thành, một người bắt được tay nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình