Chương 114

"Ninh Vương trời sinh tính bạo ngược, hành sự theo cảm tính, chỉ cần ta làm chuyện không theo ý hắn, hắn liền nhìn ta không vừa mắt," Dung Hà cười cười, "Ta chỉ lo lắng thay bá tánh Đại Nghiệp, tương lai nên làm thế nào cho phải?"

Ban Họa thở dài, trầm mặc rất lâu mới nói, "Tạ Uyển Dụ kỳ hảo với chúng ta, hay kỳ hảo với Thái tử?"

Dung Hà vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt lông mày hơi nhíu lại của nàng: "Vô luận nàng ta muốn làm gì, cũng không đáng để phiền não."

Ban Họa nắm ngón tay của hắn, khẽ cười một tiếng: "Ta biết, gần đây chàng phải cẩn thận."

"Được."

Từ sau sự kiện ám sát lần trước, ở chủ viện của Dung Hà được an bài rất nhiều hộ vệ, toàn bộ Hầu phủ tất cả đều tra rõ một lần, cống ngầm phiên một lần thuyền, hắn không muốn xảy ra sai lầm tương tự.

Tháng giêng, Ninh Vương rốt cuộc cũng dọn ra khỏi cung, Vương phủ là đã sớm chuẩn bị tốt, tuy rằng trong lòng Ninh Vương không thoải mái, nhưng sau khi dọn vào tân gia, lại không thể không làm ra bộ dạng cao hứng phấn chấn, bãi tiệc rượu mời người khác đến phủ làm khách.

Điều làm cho Tưởng Lạc tức giận chính là, Ban gia cùng Dung Hà thế nhưng tìm cớ, chỉ đưa hạ lễ, xem như nói cho toàn bộ quyền quý Kinh thành, quan hệ giữa Thành An Hầu phủ cùng Ban gia và hắn không tốt.

Nếu chỉ có hai nhà này thì thôi, cố tình có vài nhà lại cáo ốm, cung kính cho người tới đưa hậu lễ, ngay cả tiểu bối trong nhà cũng không phái tới. Những người này phần lớn quan hệ cùng Dung Hà tương đối không tồi, hay nói vẫn luôn tương đối tôn sùng Dung Hà.

Nghe hạ nhân báo xong, Tưởng Lạc đem quà tặng ném xuống đất, Ngọc Quan Âm giá trị gần hai ngàn bị bể nát.

Người hầu bên cạnh Ninh Vương sau khi nhìn thấy thứ bị vỡ là Ngọc Quan Âm, sợ tới mức sắc mặt đại biến, hôm nay là ngày Vương gia dọn nhà, làm vỡ Ngọc Quan Âm đúng là không may mắn. Hắn muốn nhặt những mãnh ngọc vỡ dưới đất, kết quả lại bị Ninh Vương đã ngã, Ninh Vương dẫm chân lên Ngọc Quan Âm, trong mắt tràn đầy sát khí.

"Đều là một đám chó không biết điều."

Tạ Uyển Dụ đứng ngoài cửa, nhìn Ninh Vương càng ngày càng không khống chế được cảm xúc của mình, khẽ cười một tiếng sau đó xoay người rời đi.

"Vương phi," cung nữ bồi nàng trở về phòng, "Tờ giấy mà người đưa cho Phúc Nhạc Quận chúa, có khi nào Phúc Nhạc quận chúa cho rằng Ninh Vương muốn ám sát Thành An Hầu?"

"Đó là chuyện của nàng." Nụ cười của Tạ Uyển Dụ có chút âm trầm, "Nhân tình nên cho ta đã cho, nếu chính nàng không cẩn thận, cũng không thể trách ta." Tuy rằng hiện tại nàng đã không quá chán ghét Ban Họa, nhưng là cũng chưa nói tới thích.

Hiện tại nàng đã sông không thuận như thế, nếu người khác có náo nhiệt, nàng rất vui vẻ theo dõi.

Thiếu không ít nhân vật quan trọng, yến hội tân gia của Tưởng Lạc tổ chức có vẻ có chút quạnh quẽ, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, sắc mặt của hắn vẫn luôn không tốt lắm, trên đường có một nha hoàn hầu hạ không hợp ý, còn bị hắn đá một cước trước mặt mọi người, cuối cùng được các hạ nhân nâng xuống.

Mọi người thấy Ninh Vương coi thường nhân mạng như thế, trái tim có chút băng giá, bữa cơm này chủ không tâm duyệt, khách không tận hứng, lúc mọi người đứng dậy cáo từ, lại có cảm giác vội vàng.

"Lưu đại nhân," một vị đại nhân gọi Lưu Bán Sơn, nhỏ giọng hỏi, "Nghe nói gần đây Đại Lý Tự tiếp một kiện án tử khó giải quyết?"

Án tử này khó giải quyết ở chỗ, bị cáo là quản gia phủ Ninh Vương, Ninh Vương hạ quyết tâm, nếu Đại Lý Tự động đến quản gia của hắn, chính là hạ mặt mũi hắn, cho nên không cho Đại Lý Tự đưa người đi.

Trên tay quản gia phạm ba mạng người, Ninh Vương thế nhưng bởi vì mặt mũi, không cho Đại Lý Tự mang người đi, đúng là làm cho người ta lên án.

Lưu Bán Sơn thở dài một tiếng, lắc đầu không muốn nhiều lời.

Vị đại nhân này lý giải vỗ vai của hắn, "Chúng ta thì không sao, chỉ đáng thương bá tánh trong thiên hạ ......"

Trong lòng biết rõ, lại không thể nề hà, đây là hiện trạng của Triều đình Đại Nghiệp.

Đại Nguyệt Cung mười ngày sau, tinh thần Vân Khánh Đế phá lệ tốt, thời gian gần đây, ông không chỉ có thể đi được vài bước, ngay cả cơm canh cũng dùng nhiều hơn trước kia. Ông càng thêm yêu thích Dung Hà và Ban Họa, luôn cảm thấy bây giờ mình khỏe mạnh hơn, đều do không khí vui mừng của hai người mang đến.

"Gần đây lại có bao nhiêu buộc tội Ninh Vương?" Ông nhìn về phía Thái tử đứng bên dưới, uống một ngụm trà dưỡng sinh, thấy vẻ muốn nói lại thôi của Thái tử, nhíu mày nói, "Thái tử, ngươi tuy là huynh trưởng của Ninh Vương, nhưng ngươi cũng là Đế Vương tương lai của Đại Nghiệp, có gì không dám nói, không thể nói?"

Thái tử quỳ xuống nói: "Phụ hoàng ngài thiên thu vạn đại, nhi thần nguyện ý làm Thái tử cả đời."

Trong điện an tĩnh lại, Thái tử quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu, thanh âm duy nhất hắn có thể nghe được, là tiếng hít thở dồn dập của mình.

"Không có Đế Vương nào có thể thiên thu vạn đại, trẫm cũng vậy," Biểu tình của Vân Khánh Đế khó lường, "Đứng lên nói chuyện."

Thái tử đứng lên, nhìn dung nhan già nua của phụ hoàng, còn có mái tóc bạc trắng, nhớ tới mười mấy năm trước, hình ảnh phụ hoàng nắm tay hắn, dạy hắn từng nét bút viết chữ. Hắn không đành lòng để những việc này ảnh hưởng tâm tình của phụ thân, những chuyện Nhị đệ làm, đúng là có chút quá đáng.

"Còn chưa nghĩ ra làm thế nào che dấu thay Nhị đệ ngươi?" Vân Khánh Đế đem một đạo tấu chương trong tay ném vào ngực Thái tử, "Lão Nhị dọn đến Ninh Vương phủ còn chưa được mười ngày, đã có ba hạ nhân trượt chân ngã chết, nếu ngươi còn thay hắn dấu diếm, có phải chờ hắn giết sạch người hay không?!"

"Phụ hoàng bớt giận, nhi thần đã khuyên giải an ủi Nhị đệ," Thái tử thấy Vân Khánh Đế tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Khánh Đế, Ngài từ từ nói, đừng làm tổn hại thân thể."

"Hừ!" Vân Khánh Đế cười lạnh, "Hắn phái binh trấn áp nạn dân, có hiệu quả sao?"

Hắn có thể không thèm để ý tánh mạng một vài tiện dân, nhưng lại rất để ý nhi tử của mình làm việc không có đầu óc, thân là người ở địa vị cao, hẳn là có năng lực hạ quyết sách cơ bản nhất, nếu ngay cả điểm này cũng làm không được, còn có thể thành đại sự gì?

Sắc mặt Thái tử lập tức ảm đạm: "Nhi thần đã nghĩ cách trấn an nạn dân các nơi, sẽ không xuất hiện nhiễu loạn quá lớn."

"Trẫm đã biết," Vân Khánh Đế xua tay, "Ngươi lui ra đi."

"Phụ thân, Nhị đệ tuổi còn nhỏ, ngài cho hắn thêm cơ hội......"

"Thái tử," Vân Khánh Đế ngắt lời Thái tử, "Lúc trẫm mười lăm tuổi đã biết, làm thế nào để trở thành một Hoàng Đế, làm thế nào thống trị một quốc gia. Thân là Đế Vương, nhưng lại dựa vào yêu thích thiên sủng một số người, nếu qua điểm mấu chốt này, chính là hôn quân."

"Trẫm không mong ngươi trở thành minh quân một thế hệ, ít nhất không cần vì bất công người một nhà gây thành đại họa, cuối cùng để lại tiếng xấu muôn đời," Vân Khánh Đế xua tay, "Ngươi lui ra hảo hảo ngẫm lại."

"Vâng." Thái tử sắc mặt trắng bệch ra khỏi Đại Nguyệt Cung, nửa đường gặp Tạ Uyển Dụ đi thỉnh an Hoàng Hậu.

"Thái Tử Điện hạ." Tạ Uyển Dụ thấy sắc mặt Thái tử không tốt, liền biết hắn lại bị phụ hoàng trách cứ.

"Đệ muội." Thái tử nhìn Tạ Uyển Dụ một cái, liền dời tầm mắt, không có nửa phần mạo phạm.

Tạ Uyển Dụ nghĩ, Thái tử là một nam nhân không tồi, chỉ là tính cách quá mức ôn hòa. Nàng hành lễ, "Thái Tử Điện hạ, đệ muội có một câu muốn cho ngài biết."

"Cái gì?"

"Ta phát hiện gần đây cảm xúc của Ninh Vương càng ngày càng không thích hợp, ta sợ thân thể hắn có vấn đề," Tạ Uyển Dụ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, "Bất quá Vương gia nhà chúng ta không thích nói chuyện của hắn với ta, nếu ta khuyên hắn đi xem thái y, hắn cũng sẽ không chịu."

"Ý của ngươi là, gần đây tính cách của Nhị đệ càng ngày càng không tốt, là vì thân thể không tốt?" hai mắt Thái tử sáng ngời, giống như đã tìm được cớ cho sai lầm của Tưởng Lạc.

"Có lẽ vậy," Tạ Uyển Dụ có chút đồng tình với vị Thái tử này, cho đến nay hắn còn không biết, chuyện hắn cùng hậu phi không minh bạch bị Bệ hạ giam lỏng, không phải trùng hợp, mà là Tưởng Lạc cố ý thiết kế. Hắn còn thay Tưởng Lạc giải vây, lại không biết Tưởng Lạc xem hắn như cái đinh trong mắt, không nhổ không cam tâm.

Hai huynh đệ này đúng là có ý tứ, rõ ràng cùng phụ cùng mẫu, tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

"Đa tạ đệ muội đã cho ta biết," Thái tử nghĩ nghĩ, "Ta sẽ thương lượng việc này với mẫu hậu."

"Làm phiền Thái tử," Trên mặt Tạ Uyển Dụ lộ ra biểu tình cảm kích, "Nếu ngài cùng mẫu hậu khuyên hắn, hắn chắc chắn sẽ nghe."

Thái tử cười khổ, chỉ sợ hắn nói, Nhị đệ cũng không muốn nghe.

"Đúng rồi, hiểu lầm xảy ra trong cung lúc trước, Thái tử đã giải thích rõ ràng chưa?" Tạ Uyển Dụ giống như vô tình nói, "Ta tin tưởng Thái tử sẽ không làm chuyện này, vì chút việc nhỏ này sinh ra hiểu lầm với Bệ hạ, cũng không có lời."

Nghe Tạ Uyển Dụ nhắc tới chuyện ngày đó, ý cười trên mặt Thái tử rốt cuộc không giữ được.

Sau khi bị giam lỏng ở Đông Cung, hắn vô số lần hồi tưởng ngày đó đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hắn như thế nào sẽ cùng phụ hoàng hậu phi đãi ở một cái trong phòng, còn cố tình bị phụ hoàng phát hiện. Hết thảy phảng phất chỉ là trùng hợp tạo thành hiểu lầm, chính là lại như thế nào sẽ như vậy xảo?

Hắn hoài nghi quá chính mình là bị mấy cái thứ xuất hoàng tử tính kế, nhưng là bọn họ đều không chịu phụ hoàng coi trọng, trong tay lại không có thực quyền, tính kế hắn đối bọn họ lại có chỗ tốt gì?

"Điện hạ nếu là muốn điều tra rõ chân tướng, có thể đi hỏi một chút nhà ta Vương gia," Tạ Uyển Dụ cười đến vẻ mặt tự tại, "Vương gia bên người có cái thái giám cùng vị kia hậu phi bên người nào đó cung nữ quan hệ hảo, ngài không bằng làm cái này thái giám giúp đỡ hỏi một câu, có lẽ là có thể nói rõ bên trong phát sinh sự tình."

"Ngươi nói Nhị đệ bên người thái giám, cùng vị này phi tần bên người cung nữ quan hệ thực hảo?"

"Đúng vậy," Tạ Uyển Dụ khó hiểu mà nhìn Thái tử, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì," Thái tử sắc mặt càng thêm khó coi, "Đệ muội thỉnh tùy ý, ta trước cáo từ."

"Thái Tử điện hạ đi thong thả." Tạ Uyển Dụ cười tủm tỉm mà nhìn Thái tử đi xa bóng dáng, trong mắt tràn đầy khoái ý. Nàng đại ca hiện giờ bị đau đớn tra tấn đến gầy trơ cả xương, Ninh Vương dựa vào cái gì còn phải có một cái nơi chốn vì hắn suy nghĩ trưởng huynh?

Làm thiếu đạo đức sự, còn muốn chỗ tốt chiếm hết, thế gian nào có bực này chuyện tốt?

Gả cho như vậy một người nam nhân, nếu không thể cùng hắn hòa li, nàng thà rằng đương cái quả phụ, cũng không nghĩ xem hắn vinh quang cả đời, thậm chí còn ngồi vào nhân gian chí tôn vị trí thượng.

Hai tháng sơ nhị, là Đại Nghiệp Triều nông cày ngày, tới rồi ngày này hoàng đế đều sẽ tự mình mang theo Hoàng Hậu đến đồng ruộng cày ruộng gieo giống, hướng về phía trước thương cầu phúc, hy vọng này một năm mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa.

Nhưng năm nay bất đồng, Bệ hạ hành động không tiện, chỉ có thể để Thái tử thay mặt Đế Vương.

Ngoại trừ Thái tử, tôn thất quý tộc, các nhân vật quan trọng trong triều, đều phải bồi giá, cầm cuốc đào hai cái, các nữ quyến cầm hạt giống rải vài cái.

Trước kia lúc Ban Họa chưa thành hôn, không cần tham gia loại hoạt động này, nhưng hiện tại nàng đã thành thân, đại biểu cho một phụ nhân có thể chống đỡ gia đình, xuất thân của nàng lại cao, tiết nông cày lần này nhất định phải hiện thân.

Mặc y phục bằng vải bông, một đầu tóc đen cũng được buộc lại bằng vải bông, cố định bằng hai cây mộc trâm, trang sức đều tháo xuống, Ban Họa soi gương, nhịn không được nghĩ, ba bốn năm sau, nếu nàng không còn tước vị đại khá sẽ phải mặc như vậy.

"Quận chúa thật là thiên sinh lệ chất, cho dù mặc quần áo đơn giản như vậy, cũng không thể che lấp vẻ đẹp của người," Như Ý thay Ban Họa tẩy sơn móng tay, sau khi xác định trên người Quận chúa nhà mình không có chỗ nào để người khác bắt bẻ, mới nói, "Quận chúa trang điểm như vậy, lại có một vẻ đẹp khác."

"Như Ý, có biết ta thích nhất điểm nào của ngươi không?" Ban Họa vỗ vỗ áo vải thô nhan sắc ảm đạm trên người, "Ta thích nhất ngươi nói ngọt."

Ngọc Trúc đứng bên cạnh nghe vậy, cười nói: "Quận chúa, miệng nô tỳ cũng ngọt, người cũng phải thương nô tỳ nhiều một chút."

"Thương thương thương, tiểu mỹ nhân các ngươi ta đều thương," Ban Họa cầm tay hai người, trêu đùa, "Cũng không biết sau này hai tên nam nhân thúi nào sẽ được tiện nghi, cưới đi hai tiểu mỹ nhân nhà ta."

"Quận chúa, nô tỳ không cần nam nhân thúi, nô tỳ chỉ muốn ở lại hầu hạ người."

Ngoài cửa, một viên nam nhân thúi Dung Hà biểu tình phức tạp nhìn nhà mình phu nhân trái ôm phải ấp, cảm giác bản thân giống như nguyên phối phát hiện trượng phu trộm hương trộm ngọc, chua mà tìm không thấy lý do phát tiết.

"Họa Họa," Dung Hà gõ cửa, đánh gãy Ban Họa cùng các tỳ nữ ngoạn nhạc, "Chúng ta nên chuẩn bị ra cửa."

Ban Họa quay đầu nhìn lại, phát hiện trên người Dung Hà mặc áo vải thô màu xám, tóc dùng một sợi dây vải buộc lại, điểm duy nhất cùng bộ quần áo này không hợp chính là khuôn mặt trắng nõn của hắn, còn có cổ nộn đến xuất thủy kia. Nàng nhịn không được hai mắt nóng lên, nếu Dung Hà chỉ là một người thường, lấy hình tượng như vậy xuất hiện trước mặ nàng, không chừng nàng thật sự sẽ nhịn không được mang hắn về dưỡng.

Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Dung Hà, nắm tay hắn, "Chúng ta đi."

Dung Hà cười như không cười nhìn Như Ý, Ngọc Trúc và các tỳ nữ, "Họa Họa cùng các nàng cảm tình thật tốt."

"Yên tâm đi, mỹ nhân, người ta yêu nhất vĩnh viễn là ngươi."

Dung Hà ánh mắt cực nóng nhìn Ban Họa: "Những lời này nếu là đổi thành ta vĩnh viễn yêu ngươi nhất sẽ tốt hơn."

Ban Họa chớp chớp mắt, lại bày ra chiêu bài gương mặt vô tội của mình.

"Nàng không nói?" Dung Hà đưa tay sờ mặt nàng, "Ta sẽ nói với nàng."

"Nói cái gì?"

"Ta vĩnh viễn chỉ yêu nàng."

Bước chân Ban Họa hơi dừng lại, nàng quay đầu nhìn Dung Hà, trong ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn. Đôi mắt của một số người, chính là tồn tại mị hoặc nhất, Ban Họa cảm thấy mình nhìn thấy không phải một đôi mắt, mà là cuồn cuộn sao loá mắt trời, cảnh sắc nơi đó quá mỹ, cũng quá mông lung, nàng xem không hiểu những cảnh sắc này.

Dời đi tầm mắt, Ban Họa cười cười, lông mi mảnh dài đẹp như sương sớm.

Dung Hà nắm chặt tay nàng, dẫn nàng ngồi lên xe ngựa.

"Dung Hà," Ban Họa vén rèm lên nhìn Kinh thành phồn hoa bên ngoài, "Chàng xem bên ngoài."

Dung Hà cúi người tới gần Ban Họa, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, nhưng ngoại trừ người đi đường, cửa hàng quán rượu, cũng không có gì đặc biệt.

"Đẹp không?"

Dung Hà quay đầu nhìn Ban Họa, biểu tình trên mặt nàng thực bình tĩnh, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là thành thật hỏi, "Cái gì đẹp?"

"Kinh thành phồn hoa đẹp."

Xe ngựa của họ thực hoa lệ, cho nên khiến cho các bá tánh quan khán, Ban Họa ở trên mặt bọn họ thấy được hâm mộ, ghen ghét, càng nhiều hơn là kính sợ. Bởi vì bọn họ biết, cho dù cùng cực cả đời, bọn họ cũng sẽ không thể sống được phong cảnh như vậy.

Dung Hà xòe bàn tay, cùng Ban Họa mười ngón tay đan vào nhau: "Ta sẽ cho cả đời nàng thấy được phồn hoa, tin tưởng ta."

Ban Họa mí mắt run rẩy, nàng chậm rãi quay đầu nhìn Dung Hà: "Cả đời?"

"Đúng, cả đời, cả đời," Dung Hà cười nhìn nàng, "Nàng thích Kinh thành phồn hoa, chúng ta sẽ tận lực giữ nó lại, được không?"

Ban Họa không trả lời được hay không được, nàng nhìn cằm tinh xảo hoàn mỹ của Dung Hà, đột nhiên hỏi: "Chàng thích mặc quần áo huyền sắc sao?"

Dung Hà chăm chú nhìn ánh mắt của Ban Họa, một lát sau mới nói: "Nàng thích ta mặc quần áo huyền sắc?"

"Ta càng thích bộ dáng chàng cởi một nửa quần áo, hoặc là cái gì cũng không mặc," Ban Họa cười đến vẻ mặt ái muội.

"Họa Họa," Dung Hà hít sâu mấy hơi, mới đem táo ý nảy lên trong lòng áp xuống, "Nếu nàng tiếp tục nói như vậy, hôm nay ta sẽ mất đi nghi phong ở ngự tiền."

"Hôm nay Bệ hạ sẽ không tới," Ban Họa hôn một cái trên cằm hắn, cười hì hì hắn đẩy ra, "Chàng là chính nhân quân tử, đừng làm ra chuyện thất lễ."

Dung Hà cười khổ, có một yêu tinh như vậy bên cạnh, hắn còn làm chính nhân quân tử gì?

"Hầu gia, đã đến ngự điền."

Dung Hà vén rèm đi xuống, sau đó xoay người đỡ Ban Họa, Ban Họa đứng trên ghế, còn cao hắn hơn gần nửa cái đầu, nàng trên cao nhìn xuống hắn, giống như tiểu khổng tước kiêu ngạo, "Ta đồng ý với chàng."

Dung Hà ngơ ngẩn, sau đó lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Thành An......" Diêu Bồi Cát nhìn thấy xe ngựa Thành An Hầu phủ dừng lại, đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi, ai biết lại thấy Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa tình ý kéo dài nhìn nhau mỉm cười, nửa lão nhân hắn tao đến có chút ngượng ngùng tiến lên quấy rầy. Hắn sờ sờ mặt mình, xoay người làm như cái gì cũng chưa thấy.

"Diêu Thượng Thư," Lưu Bán Sơn đã đi tới, hành lễ một cái với hắn, "Ngài đứng ở đây làm gì?"

Diêu Bồi Cát ho khan một tiếng, đáp lễ với Lưu Bán Sơn, "Lão phu chỉ tùy tiện nhìn xung quanh, tùy tiện nhìn xung quanh."

Lưu Bán Sơn thấy biểu tình của hắn hơi không thích hợp, đảo mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Thành An Hầu đỡ Phúc Nhạc Quận chúa từ trên ghế ngựa xuống, bộ dáng Thành An Hầu thật cẩn thận, giống như phủng trân bảo.

Sau khi Phúc Nhạc Quận chúa xuống xe ngựa, không biết nói gì đó, làm cho tươi cười trên mặt Thành An Hầu không dừng lại.

Lưu Bán Sơn cùng Diêu Bồi Cát đứng trong góc ước chừng gần một nén nhang, Dung Hà mới phát hiện sự tồn tại của họ. Hắn nắm tay Ban Họa, đi đến chỗ hai người, say khi hành lễ với nhau, Dung Hà nói: "Phu nhân của hai vị đại nhân đang ở đâu?"

"Chuyết kinh* thân thể không khoẻ, ta để nàng tĩnh dưỡng trong phủ," Diêu Bồi Cát quay đầu nhìn Lưu Bán Sơn, "Lệnh phu nhân hẳn là có đến?"

(*): Người vợ vụng về. Tiếng khiêm nhường để nói về vợ mình trước mặt người khác.

Lưu Bán Sơn biết Thành An Hầu sợ Phúc Nhạc Quận chúa một người nhàm chán, muốn tìm người làm bạn, vì thế nói: "Chuyết kinh cũng sắp đến, xin chờ một lát."

Ban Họa nhìn thấy một nữ tử dáng người đầy đặn cách đó không xa tươi cười đi về phía này, nàng nhìn dáng người thon gầy của Lưu Bán Sơn, hai người này lại là phu thê, có chút thú vị.

Lưu phu nhân là một người vô cùng hòa khí, thân phận của nàng không quá cao, nhưng ở trước mặt Ban Họa, cũng không quá mức vội vàng lấy lòng nàng. Nữ quyến cùng nam nhân tách ra, Lưu phu nhân đưa Ban Họa đến chỗ các nữ quyến chờ đợi thánh giá, sau đó nhỏ giọng giảng giải những chuyện các nàng phải làm ở tiết nông cày cho nàng nghe.

Tuy rằng vị Lưu phu nhân này hành sự thực chu đáo, hơn nữa không có nửa điểm nịnh nọt, nhưng sau một lúc tiếp xúc, nàng vẫn có thể cảm giác được vị Lưu phu nhân này quá mức cung kính với nàng, hay nói đúng hơn là quá coi trọng nàng.

Lưu Bán Sơn tuy rằng chỉ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, phẩm cấp không bằng nàng cùng Dung Hà, nhưng Lưu phu nhân cũng không cần cung kính như thế.

Ước chừng đợi gần nửa canh giờ, Thái tử cùng Thái tử phi rốt cuộc giá lâm, bọn họ từ trên xe ngựa xa hoa Thái tử xuống, trang điểm như nông dân, trong tay Thái tử phi còn cầm một cái rổ mây tre.

Bên cạnh có lễ quan nhắc nhở, Thái tử yêu cầu làm cái gì, yêu cầu cẩn thận cái gì, còn lại các triều thần cùng mệnh phụ đều cung kính đứng, cho đến khi Thái tử cùng Thái tử phi động thủ, triều thần cùng mệnh phụ mới làm theo, nỗ lực làm ra bộ dáng bận rộn khí thế ngất trời.

Đạp lên bùn đất mềm xốp, Ban Họa phát hiện đất này đều đã được đào xới qua, không thấy một cây cỏ dại, cũng không thấy một hòn đá nào to hơn ngón tay cái, khối đất này sạch sẽ đến bất thường. Thổ địa xung quanh biệt trang Ban gia đều thuộc về Ban gia, những lúc nàng không có việc gì thường cùng phụ huynh đến chơi, cho nên từng thấy qua không ít nông dân làm việc, đất không có mềm xốp như vậy, cũng không có khả năng không có cỏ dại, đá, cành cây khô khốc đều sẽ có.

Xem ra đều là dỗ người.

Ban Họa đem hạt giống trong tay ném xuống hố đã được đào tốt, mỗi cái hố ném ba bốn viên, sống hay chết phải nhờ vào thiên mệnh.

Tay chân nàng nhanh hơn, chỉ chốc lát đã sái một luống, quay đầu thấy các mệnh phụ khác, đều đã bị nàng ném ở phía sau, nàng nhìn sọt trúc hạt giống bên hông, quay đầu nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Có phải ta làm hơi nhanh hay không?"

Dường như có chút không hòa hợp, tuy rằng nàng vốn dĩ đã không thế nào hòa hợp với tập thể.

"Quận chúa tay chân lanh lẹ, là chuyện tốt." Tiểu thái giám cười gượng, vốn dĩ chính là tùy tiện ứng phó, các quý nhân này cũng chỉ ném một hai viên gieo trồng, cũng sẽ có người phía dưới đem làm nốt, hơn nữa cam đoan đồng ruộng thu hoạch tốt hơn bất cứ ai.

Hắn cũng không ngờ tay chân Phúc Nhạc Quận chúa sẽ nhanh nhẹn như vậy, tư thế ném hạt giống còn có vài phần hương vị như vậy, hắn một thái giám thô sử, cũng không dám làm gián đoạn hứng thú ném hạt giống của Phúc Nhạc Quận chúa, chỉ dám thành thật đi theo nàng.

Ban Họa đứng thẳng thân thể, nhìn thoáng qua xung quanh, nhìn phía xa Dung Hà đang xới đất, tuy rằng nàng cảm thấy đất này giống như đã được xới qua vô số lần.

"Quận chúa," Lưu phu nhân đi đến bên cạnh nàng, "Ngài có mệt không, nếu mệt thì đến đây nghỉ một lát đi."

Đồng ruộng bên cạnh đã sớm dựng chỗ nghỉ ngơi xong, nhìn từ bên ngoài cũng không thu hút, nhưng bên trong bàn ghế dựa cái đệm dưa và trái cây điểm tâm mọi thứ đều đầy đủ.

Ban Họa rửa tay sạch sẽ, liền vào lều. Các mệnh phụ khác nhìn thấy là nàng, sôi nổi đứng dậy đón chào, Ban Họa nâng tay nói: "Chư vị không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi."

"Quận chúa thật lợi hại, thế nhưng làm được nhiều như vậy." Một vị phu nhân thổi phồng, "Thiếp thân nhìn thật hâm mộ."

"Không có gì để hâm mộ," Ban Họa nói, "Ta xuất thân từ võ tướng thế gia, sức lực lớn hơn các ngươi hơn một chút cũng không kỳ quái."

Những người khác nghe vậy, lại sôi nổi khen tổ tiên Ban gia ghê gớm thế nào, như thế nào đi theo Thái Tổ đánh thiên hạ, như thế nào bảo vệ biên cương Đại Nghiệp.

Các cung nữ tiến vào dâng trà, cung nữ dâng trà cho Ban Họa tay run lên, nước trà không cẩn thận đổ, bắn tung tóe trên bàn.

"Quận chúa thứ tội, Quận chúa thứ tội."

Ban Họa thấy cung nữ này chỉ mười ba mười bốn tuổi, trên mặt còn nét trẻ con, ánh mắt kinh sợ, giống như tiểu bạch thỏ bị kinh hách, nhìn có chút đáng thương, liền đưa cho nàng một khối khăn tay: "Không ngại, cẩn thận đừng để bị phỏng."

"Tạ Quận chúa." Cung nữ nhận khăn tây không có lau tay, mà đem nước trà còn lại trong ly đổ ra ngoài, bưng trà lên tráng ly.

"Xin Quận chúa chậm rãi dùng, nô tỳ cáo lui." Tiểu cung nữ siết chặt khăn tay, dùng tay áo lau nước trên bàn, vội vàng lui ra ngoài.

Ban Họa nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền để xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình