Chương 111

"Quận chúa, cô gia, mời đi bên này."

Tỳ nữ cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, Dung Hà nắm tay Ban Họa, vòng qua hành lang chín khúc, đến sân của Ban Họa.

Sân được xây rất tinh xảo, cho dù đại tuyết bao trùm, vẫn có thể thấy được, lúc chủ nhân thiết kế cái sân này, đã tốn không ít tinh lực.

Tỳ nữ đẩy cửa phòng, trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, trên màn lụa màu đỏ thêu đồ án thạch lựu ngụ ý cát tường, Ban Họa quay đầu nhìn nha hoàn phía sau: "Để lại vài người hầu hạ, những người khác đều lui ra."

"Vâng."

Các nha hoàn thắp nến trong phòng, hành lễ với Ban Họa và Dung Hà, khom người lui ra ngoài.

"Lần đầu tiên ta vào khuê phòng nữ tử," Dung Hà đi đến mép giường nhìn nhìn, phát hiện đầu giường có các ngăn nhỏ, kéo ra liền nhìn đến bên trong có để một ít đồ ăn vặt, hắn quay đầu nói với Ban Họa, "Rất có ý tứ, trở về ta sẽ bảo bọn họ làm giống như vậy."

"Không cần, giường uyên ương hồi môn của ta mang theo, cũng có ngăn tủ nhỏ," Ban Họa tẩy trang dung trên mặt, thay áo ngủ khoan dung thoải mái, "Tẩy rửa ngủ đi."

Dung Hà thấy nàng ngâm chân, lại gần đem chân mình chen vào vào chậu.

"Chàng đừng chen chúc với ta," Ban Họa dẫm chân hắn, "Trong nhà không thiếu nước."

"Tiết kiệm nước," Dung Hà đúng lý hợp tình nói, "Trời lạnh như vậy, người hầu chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng."

"Cô gia, trên bếp lò trong sương phòng còn nước ấm." Một tiểu nha hoàn thành thật mở miệng, "Không phiền toái."

"Không việc gì, ta ngâm với Quận chúa nhà các ngươi là được." Lấy cớ bị chọc thủng, Dung Hà cũng không có chút nào không tự nhiên, ngược lại dùng ngón chân nhẹ nhàng gãi lòng bàn chân Ban Họa. Chọc cho Ban Họa nhịn không được lại dẫm chân hắn.

Ngâm chân xong, Dung Hà ôm Ban Họa lên giường. Trên giường đã được bình nước nóng huân ấm áp dễ chịu, Ban Họa súc trong ổ chăn, ngáp một cái: "Đều đã qua giờ Tý, ngủ đi."

Dung Hà ôm nàng vào ngực, thấy nàng thật sự mệt nhọc, nhẹ nhàn hôn lên trán nàng: "Ngủ ngon."

Ban Họa cọ cọ trong ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, nặng nề ngủ.

"Cho dù ngươi mạo tựa thiên tiên, điên đảo chúng sinh, nhưng cảm tình không thể miễn cưỡng. Ngươi buông tha cho ta, cũng buông tha chính ngươi."

"Ngươi là cái thứ gì, đáng giá ta buông tha hay không buông tha?" Hồng y nữ tử cưỡi trên lưng ngựa, kiêu ngạo giương cằm, ánh mắt nhìn hắn giống như nhìn một người qua đường Giáp không quan hệ, "Muốn lăn thì lăn, đừng ở trước mặt ta nói tâm sự, khóc lóc. Lúc trước ta nguyện ý cùng Tạ Lâm ngươi định hôn ước, chỉ vì thấy ngươi có vài phần tư sắc. Hôm nay ngươi cùng người khác bỏ trốn, ta không ngăn cản ngươi, chỉ mong hai người các ngươi không có ngày hối hận."

"Đa tạ Quận chúa khoan dung độ lượng, Tạ mỗ sẽ không hối hận."

"Xuy," nữ tử trên lưng ngựa cười một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng, "Nam nhân như người, ta ở thoại bản đã thấy nhiều."

Nàng đem một cái tay nải nhỏ ném cho nữ nhân đứng bên cạnh hắn: "Thứ này, xem như tạ lễ ta cho ngươi. Nếu không phải ngươi, ta cũng không biết nam nhân này mặt hàng gì."

Trong ánh ban mai nhàn nhạt, sắc mặt nàng hồng nhuận, khóe môi mang ý cười, một đôi mắt sáng lạn, lại tràn đầy hàn ý.

"Nhị công tử, nhị công tử, đại công tử lại nóng lên, đại phu nói tình huống không được tốt, ngài mau quay trở lại đi."

Tạ Khải Lâm mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng, hắn nghe giọng nói gấp gáp của hạ nhân, vội vàng phủ thêm áo khoác, ngay cả áo ngoài cũng không kịp mặc, liền mở cửa đi ra ngoài.

"Đại ca thế nào?"

"Buổi tối hôm qua dùng một chút cháo, lúc đầu tinh thần còn tốt, ai ngờ bây giờ lại nóng lên."Sai vặt cầm đèn lồng, bước từng bước trên tuyết, trời còn chưa sáng, hạ nhân vẩy nước quét nhà trong phủ đều đang ngủ, cho nên không có người dọn tuyết.

"Đại phu đâu?"

"Các vị thái y cùng đại phu bên ngoài mời đến đều có mặt," gã sai vặt chạy tới chạy lui, nói chuyện còn thở dốc, "Nhưng họ nói tình huống không tốt lắm."

Tạ Khải Lâm biến sắc, bước chân cũng nhanh hơn. Đi vào sân của đại ca hắn nghe được tiếng khóc của mẫu thân cùng với thịnh tiếng mắng nộ của phụ thân.

"Chúng ta tốn nhiều tiền mời các ngươi, các ngươi chính là hồi báo như vậy sao? Các ngươi còn tự xưng là thần y, vì sao bệnh của ngô nhi lại trị không hết?!"

"Phụ thân!" Tạ Khải Lâm sợ phụ thân thương tâm quá độ, nói chuyện xúc động bất kể hậu quả, đắc tội với các đại phu này, sẽ bất lợi với đại ca. Hiện tại đại ca phải nhờ họ cứu trị, bọn họ đắc tội không nổi những người này.

"Trung Bình Bá," hai đại phu đứng dậy, một người lãnh đạm nói, "Hai người chúng ta tuy y thuật không tinh, nhưng cũng là đại phu Phúc Nhạc Quận chúa dưỡng, không phải người của Trung Bình Bá phủ các ngươi. Tục ngữ nói, đánh chó phải nhìn mặt chủ, chúng ta trong mắt Bá gia có lẽ ngay cả chó không bằng, nhưng cũng chỉ có Phúc Nhạc Quận chúa mới có quyền mắng chúng ta, mà không phải Bá gia ngài."

"Bá gia ở ngày Quận chúa đại hôn cầu tới cửa, Quận chúa mềm lòng để hai người chúng ta đến chẩn trị cho quý công tử, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta mặc cho ngài quở trách," một đại phu khác bổ sung, "Nếu Trung Bình Bá không tin vào y thuật của hai người chúng ta, chúng ta đây xincáo từ."

"Nhị vị đại phu, xin dừng bước," Tạ Khải Lâm đi đến trước mặt hai người, chắp tay với bọn họ, "Gia phụ nhất thời tình thế cấp bách, trong lời nói có nhiều mạo phạm, xin nhị vị thông cảm."

"Xin lỗi, Tạ nhị công tử, tính tình của hai huynh đệ chúng ta cũng không tốt lắm, Trung Bình Bá mắng chúng ta, chẳng khác nào không để Quận chúa nhà chúng ta vào mắt, tục ngữ nói, quân nhục thần chết, chủ nhục phó xấu hổ. Tạ nhị công tử không cần nhiều lời, cáo từ!"

Hai đại phu nói xong, cũng mặc kệ Tạ Khải Lâm khóc cầu thế nào, phất tay áo liền đi.

Tạ Khải Lâm ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hai người, một câu cũng nói không nên lời. Người Ban gia từ trước đến nay đều như vậy, hảo ngôn hảo ngữ còn sẽ cho vài phần mặt mũi, nhưng nếu có người đánh vào mặt bọn họ, bọn họ sẽ dẫm mặt ngườu đó dưới đất, ngay cả hạ nhân cũng vô cùng bỏ vệ chủ nhân, rất có tác phong của gia tộc võ tướng.

"Phụ thân," Tạ Khải Lâm đi đến trước mặt Trung Bình Bá, "Đại ca thế nào?"

Trung Bình Bá vẻ mặt tang thương lắc đầu, sau một lúc sau mới nói: "Khải Lâm, việc hối hận nhất đời này của vi phụ là gả muội muội con cho Ninh Vương, để cả nhà chúng ta cột vào thuyền của Ninh Vương."

Tạ Khải Lâm nhìn Tạ Trọng Cẩm sinh tử không rõ trên giường, bỗng nhiên nói: "Nhà chúng ta đã xuống thuyền của hắn."

Trung Bình Bá sắc mặt đại biến, môi hắn run rẩy, cả người cuộn tròn trên ghế, ảm đạm nặng nề, không hề có sức sống.

Một đêm vô mộng, lúc Dung Hà tỉnh lại, trời đã sáng. Hắn thấy Ban Họa còn ngủ, cẩn thận rút tay mình ra, sau khi mặc áo ngoài, nhẹ nhàng đi ra gian ngoài, mới để nha hoàn hầu hạ rửa mặt.

Ban Hằng tiến vào, thấy Dung Hà mặc chỉnh tề ngồi ở gian ngoài, thấp giọng nói: "Tỷ phu, tỷ tỷ còn ngủ?"

Dung Hà gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa, "Hằng đệ, co thể đưa ta đi dạo một vòng không?"

Ban Hằng gật đầu, "Tuyết bên ngoài còn rơi, sau khi dùng đồ ăn sáng xong, ta sẽ đưa huynh đi xem."

"Làm phiền."

Ban Hằng có chút không được tự nhiên gãi gãi mu bàn tay: "Cái kia, huynh đừng khách khí với ta như vậy. Nhà chúng ta không chú ý những chuyện đó, huynh ở cùng chúng ta một thời gian sẽ rõ. Quy củ là để cho người khác xem, người trong nhà ngầm, muốn làm thế nào thì làm thế nấy."

Dung Hà nghe vậy bật cười: "Khó trách Họa Họa sẽ đáng yêu như vậy."

Bả vai Ban Hằng run lên, phải là ánh mắt thế nào, mới có thể cảm thấy tỷ tỷ cậu đáng yêu. Khen tỷ ấy đẹp, đây là sự thật, còn nói đáng yêu......

Này đại khái chính là trong truyền thuyết tình nhân trong mắt ra Tây Thi đi, dù sao hắn cái này thân đệ đệ đều nói không nên lời như vậy trái lương tâm nói, tổng cảm thấy lương tâm này nói khảm không qua được.

Đến lúc dùng bữa sáng, Ban Họa còn chưa rời giường, Âm Thị có chút ngượng ngùng nói: "Hiền tế, để con chê cười."

"Nhạc mẫu, có thể ngủ là phúc khí," Dung Hà nói với Âm Thị, "Để Họa Họa ngủ nhiều một chút cũng không sao."

Âm Thị cười gượng hai tiếng, không nói thêm gì nữa. Nếu lời này của Dung Hà là khách sáo, bà còn có thể thuận thế giáo huấn Ban Họa vài câu, nhưng xem bộ dáng này của Dung Hà, là thật sự không cảm thấy Họa Họa ngủ nướng, tiếp tục như vậy, nha đầu kia sẽ lười thành bộ dáng gì?

Dùng cơm xong, Ban Hằng liền mang đi dạo Dung Hà ở Ban gia.

"Mấy tiểu viện này đều không có người ở, nhà chúng ta nữ quyến ít, những tiểu viện này đều không dùng, cho nên có hai cái sân bị sửa thành thư phòng và vườn trái cây, các sân khác đều khóa lại." Ban Hằng mang Dung Hà vào vườn trái cây, bên trong trồng cam, trên nhánh cây còn treo vài quả cam. Những quả cam này tuy không quá tốt, nhưng màu hồng cam cam nhìn khả quan. Vì không ai hái, cho nên phần lớn đều chín đến rụng xuống đất, cho dù còn vài quả trên cành, nhưng đến gần xem, đều không tốt lắm, uể oải mà không có sức sống.

"Phủ Công chúa của tổ mẫu có một vườn trái cây, nghe nói bởi vì tổ phụ thích. Sau này nhà chúng ta dọn đến Hầu phủ, cũng dựa theo bộ dáng của phủ Công chúa, xây một cái vườn như vậy, đáng tiếc tổ mẫu rất ít đến vườn này ." Ban Hằng từ trên đầu cành hái được một cái quả cam, lột vỏ, quả cam đã không còn bao nhêu nước, biến thành màu trắng.

"Vốn đang định cho huynh nếm thử, xem ra đã không thể ăn." Ban Hằng tếc nuối ném quả cam xuống tuyết, quay đầu nói, "Tỷ tỷ cũng sắp tỉnh, chúng ta trở về."

Dung Hà nhìn vườn cam này, "Họa Họa thích khu vườn này sao?"

"Trước a tỷ ấy hay mang ta đến đây chơi, còn bắt ve xuống dọa ta," Ban Hằng mang Dung Hà đi ra vườn trái cây, trên mặt lộ ra ý cười, "Tỷ tỷ ta tính cách có chút thẳng, không hiểu thế nào là dịu, nhưng tâm nhãn lại rất tốt."

Ban Hằng nói hai ba câu liền chuyển lên người Ban Họa, trọn điểm chính là "Tuy rằng tỷ tỷ ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nàng là một cô nương tốt", không có câu nào bảo Dung Hà phải dối xử tốt với tỷ tỷ, nhưng ý tứ mỗi một câu, đều là không muốn Dung Hà cô phụ Ban Họa.

"Thật hâm mộ các ngươi." Dung Hà nhớ lại thơ ấu của mình, lại không tìm thấy chuyện gì đặc biệt có ý nghĩa.

Chuyện duy nhất còn có chút ấn tượng chính là mười một tuổi năm ấy, hắn mang theo một tiểu hài tử năm sáu tuổi lén chơi đùa trên mặt băng, sau đó bị mẫu thân phát hiện áo choàng của hắn bị làm ướt, tức giận đến mấy ngày không có để ý đến hắn.

Sau đó hắn mới biết được, mặt nước kết băng rất nguy hiểm, may mắn ngày ấy không có xảy ra chuyện, nếu không hắn và tiểu hài tử kia đều sẽ bị chết đuối trong nước.

Hãy còn nhớ tiểu hài tử kia còn tìm một tám ván gỗ, ngồi trên băng muốn hắn kéo đi, hắn không đồng ý. Hắn không nhớ rõ tiểu hài tử kia trông như thế nào, nhưng bộ dáng đối phương chu miệng, hắn lại nhớ rõ rành mạch.

Hành động như vậy, mẫu thân không cho phép hắn làm, bởi vì không đủ phong nhã.

Ban Hằng vẫy vẫy tay: "Có gì hâm mộ."

Dung Hà cười: "Có người làm bạn cùng nhau lớn lên, khá tốt."

"Không phải huynh cũng có huynh trưởng sao, sao lại không có người bồi?" Sau khi nói xong, Ban Hằng mới ý thức được mình đã nói sai, Đại Lang Dung gia đã sớm chết bệnh mấy năm trước, cậu nhắc lại chuyện xưa, chẳng phải là đang chọc vào nỗi đau của người ta sao.

"Xin lỗi......" Ban Hằng cảm thấy miệng mình có chút thiếu.

"Không sao," Dung Hà lắc đầu, "Đều là chuyện cũ, không có gì không thể nhắc."

Hắn và đại ca cảm tình cũng không phải quá tốt, bọn họ tuy là thân huynh đệ, nhưng vì gia phong của Dung gia, cho nên bọn họ cũng không thân mật, kính yêu nhiều thân mật, mỗi tiếng lời cử động đều không thể thoát khỏi hai chữ quy củ.

"Tuyết rơi lớn như vậy, hai người đến đây làm gì?" Ban Họa ôm lò sưởi tay đứng dưới hành lang gấp khúc, vẫy tay với hai người, "Mau vào đây."

Ban Hằng chạy đến trước mặt Ban Hằng: "Tỷ, tỷ đã dậy rồi."

Trên má Ban Họa còn mang theo đỏ ửng vừa mới thức: "Tối hôm qua ngủ quá ngon, cho nên thức dậy trễ."

"Lạnh hay không?" Dung Hà sờ mặt nàng, mềm mại hoạt nộn, hắn nhịn không được lại sờ soạng nhiều một chút.

"Tay lãnh phủng cái này," Ban Họa đem lò sưởi tay nhét vào tay Dung Hà, lấy tay che mặt nói, "Đừng sờ loạn, sờ hỏng trang dung thì sao?"

Dung Hà nắm tay nàng, đem ấm lò sưởi tay để lại vào tay nàng: "Được được, ta không sờ."

"Quận chúa," Như Ý vội chạy đến, Hai vị đại phu người cho Trung Bình Bá phủ mượn đã trở lại, bọn họ muốn gặp người."

"Tạ gia Đại Lang không cần đại phu?" Ban Họa nhướng mày, "Bảo họ đến tiền thính gặp ta."

Tạ Trọng Cẩm bị người ta đâm, mới có mấy ngày, đã không cần đại phu nữa?

Chẳng lẽ là...... Người đã không còn?

Ban Họa đi vào sảnh ngoài, sau khi nghe hai đại phu kể lại mọi chuyện, gật đầu nói: "Các ngươi làm rất đúng, để hai vị tiên sinh chịu ủy khuất, xin mời đến hậu viện nghỉ ngơi."

"Quận chúa nói quá lời, Tạ gia vô lễ, không thể trách Quận chúa," hai vị đại phu nói, "Thuộc hạ cáo lui trước."

Chờ sau khi hai đại phu rời đi, Ban Họa hừ lạnh một tiếng: "Người Tạ gia thật không biết điều, sau này mặc kệ nhà hắn ai muốn chết muốn sống, cho dù có quỳ xuống dập đầu với ta, ta cũng sẽ không cho hắn mượn đại phu."

"Được, chúng ta không cho mượn." Dung Hà ở bên cạnh gật đầu ứng hòa.

Ngoài Bạch Phát Viên, Tạ Khải Lâm tới cửa tạ lỗi đứng ở ngoài một hồi lâu, một sai vặt mặc thanh y đi ra, hành lễ nói với hắn: "Tạ công tử, thật là không khéo, Hầu gia và phu nhân nhà chúng ta không ở."

( Editor: đoạn này trong bản gốc để là Tạ Trọng Cẩm, nhưng mình thấy không đúng, nên mới sửa lại.)

"Không ở nơi này, là trở về Thành An Hầu phủ?" Tạ Khải Lâm vỗ bông tuyết trên vai, thở ra một ngụm nhiệt khí.

Sai vặt lắc đầu: "Hôm qua là ngày lại mặt của phu nhân, hôm qua Hầu gia và phu nhân nhà chúng ta đã đi Tĩnh Đình Công phủ, hôm nay còn chưa trở về."

"Tĩnh Đình Công phủ?" Tạ Khải Lâm tưởng mình nghe lầm, "Ngươi nói hôm qua trở về?"

"Đúng vậy," sai vặt cười nói, "Nếu ngài muốn gặp hai vị chủ tử, chỉ sợ là phải đến nhà mẹ đẻ của phu nhân Tĩnh Đình Công phủ."

"Đa tạ."

"Không dám."

Tạ Khải Lâm ngồi trên lưng ngựa, tiếp nhận áo khoác sai vặt đưa mặc vào, Dung Hà lại ở ngày trừ tịch bồi Ban Họa trở về Tĩnh Đình Công phủ, hắn căn bản không nghĩ tới điểm này.

"Công tử, chúng ta muốn đi Tĩnh Đình Công phủ sao?" Sai vặt dẫn ngựa nhìn Tạ Khải Lâm, hắn thật ra không quá muốn đi Tĩnh Đình Công phủ, bởi vì hai nhà bọn họ không chỉ có chủ tử nhìn nhau không thuận mắt, ngay cả hạ nhân cũng không hợp.

"Không cần," Tạ Khải Lâm chậm rãi lắc đầu, "Hôm nay là mùng một tháng giêng, không nên đi quấy rầy. Đem thiệp và lễ vật tạ lỗi của chúng ta để lại đây là được."

"Vâng."

Tâm thần Tạ Khải Lâm có chút hoảng hốt, hắn dù thế nào cũng không tưởng tượng được, Dung Hà thế nhưng sẽ vì Ban Họa làm được đến như vậy. Ở nhà mẹ đẻ nữ quyến ăn tết, thậm chí mùng một tháng giêng cũng ở nhạc gia, có khác gì đi ở rể?

Dung Hà và Ban Họa ở Ban gia chờ sâu khi qua mùng ba tháng giêng, mới thu thập bao lớn bao nhỏ về hành cung.

"Đúng rồi," Ban Họa ghé vào trên bàn, nghiêng đầu nhìn Dung Hà, "Chúng ta muốn đi dâng hương cho cha mẹ chồng sao?"

Dung Hà bưng cho nàng một ly nước mật ong: "Khi nào đi cũng được."

Ban Họa thấy biểu tình hắn lạnh nhạt, tựa như cảm tình với cha mẹ cũng không thâm, cũng không nhắc lại nữa.

Ba ngày sau, tuyết ngừng, Dung Hà đưa nàng đến một căn phòng trong hậu viện, bên trong bày bài vị của nhị lão Dung gia và Dung gia Đại Lang, Dung Hà đưa hương cho Ban Họa: "Trời lạnh, không cần đến mộ tế bái, chúng ta cứ hành lễ ở đây đi."

Căn phòng này có chút quạnh quẽ, trong phòng trống rỗng, ngoại trừ bài vị, không còn vật trang trí nào khác. Sau bài vị, treo hai bức họa, tả nam hữu nữ, có thể là cha mẹ của Dung Hà.

Ban Họa không biết đối có thể nói gì với bài vị lạnh như băng, nàng cầm hương cúi đầu ba cái, sau khi cắm hương vào lư hương, vén váy chuẩn bị quỳ lạy hành lễ, bị Dung Hà giữ chặt.

"Không cần, trên đất lạnh," Dung Hà mặt không biểu tình nhìn bài vị, "Cứ như vậy đi."

"Nga," Ban Họa nắm tay hắn, kéo nhẹ, "Tâm tình chàng không tốt?"

"Không có gì, ta rất tốt." Dung Hà duỗi tay điểm điểm trán của nàng, lộ ra một ý cười ôn nhu.

"Không muốn cười thì đừng cười," Ban Họa kéo hắn ra ngoài, "Đi, chúng ta ra vườn dạo một vòng." Tuy rằng tòa hành cung này đã là của họ, nhưng nàng còn chưa thực sự thưởng thức.

"Vương phi, Vương gia uống say, bây giờ còn chưa dậy."

Tạ Uyển Dụ đứng ở mép giường, nhìn nam nhân ngủ đến chết trầm trên giường, quay đầu thấy các cung nhân trong phòng đều kinh sợ nhìn nàng, nhịn không được cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ những người này cho rằng nàng sẽ thừa cơ hội này giết Tưởng Lạc?

Nàng xoay người, mặt không biểu tình ra khỏi phòng.

Nàng cùng Tưởng Lạc tuy danh nghĩa là phu thê, nhưng không có nửa phần tình cảm phu thê, lúc trước nàng tự cho là sau khi gả cho Tưởng Lạc, là có thể áp Ban Họa một đầu, làm cho nàng đối cúi đầu khom lưng với mình, không ngờ mình lại gả cho một cái hố lửa.

Nàng trở về phòng mình, từ trên bàn trang điểm lấy ra một hộp phấn thoạt nhìn thực bình thường, mùi hương nhẹ nhàng bay vào mũi, tựa như mùi hương hoa quế tháng tám nở rộ.

"Vương phi," một cung nữ tiến lên, "Ngài muốn rửa mặt chải đầu sao?"

"Không cần," Tạ Uyển Dụ đem hộp phấn đã dùng một phần ba thả lại bàn trang điểm, cười như không cười nói, "Gọi người hảo hảo hầu hạ Vương gia, nghe nói người say rượu, đôi khi trong lúc ngủ mơ vô ý thức sặc tử."

Cung nữ sợ tới mức bả vai run lên, không dám nói lời nào.

Thấy cung nữ dọa thành bộ dáng này, Tạ Uyển Dụ cười lạnh một tiếng, "Thế nào, ta chỉ nói một câu như vậy, các ngươi cũng sợ hãi?"

Các cung nhân đồng thời im lặng không nói.

Vương phi cùng Vương gia hiện tại dùng hình dung tới "Hình cùng người lạ", đã cách nói là khách khí, không bằng nói là "Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy kẻ thù" càng chuẩn xác hơn. Vương gia hại huynh trưởng của Vương phi mệnh huyền một đường, thù hận này, nên hóa giải thế nào?

Muốn bọn họ nói, Vương gia làm vậy cũng quá đáng, Tạ gia Đại Lang tốt xấu gì cũng là cữu huynh của hắn, hai người có thâm cừu đại hận gì, phải động đáo kiếm để hóa giải?

"Các ngươi đều lui ra đi," tươi cười trên mặt Tạ Uyển Dụ biến mất, "Ta muốn một mình yên lặng."

"Vâng"

Trong phòng khôi phục an tĩnh, Tạ Uyển Dụ rút ra một tờ giấy trong một trâm cài đầu, nội dung chỉ có một câu.

"Đoạn ninh cận Đông cung."

Nàng cười khổ, cho dù sau này Ninh Vương đăng cơ, lấy thái độ của Ninh Vương với nàng, Tạ gia cũng sẽ không có kết cục gì tốt. Nhưng nếu hôm nay Đông Cung kế vị, Ninh Vương phi nàng lại có kết cục gì tốt? Tiến thoái lưỡng nan, nàng lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Rốt cuộc có biện pháp gì, để cho nàng có thể chặt đứt Ninh Vương, lại có thể cam đoan sau này áo cơm vô ưu?

Mùng bảy tháng giêng, triều đình một lần nữa khai ấn, các mệnh quan triều đình lần đầu tiên thượng triều vào năm mới. Khi bọn họ nhìn thấy Nhị hoàng tử đứng trên điện, còn có Thái tử, bọn họ mới biết được, Đông Cung đã bỏ lệnh cấm.

Tính cách của Thái tử tuy hơi nhu nhược, nhưng ít ra cũng xứng được với chữ "nhân", Ninh Vương bạo ngược thành tánh, thật sự làm cho lòng người run sợ.

Trên thực tế, Ninh Vương càng khiếp sợ hơn bọn họ, trước khi Thái tử xuất hiện, hắn cũng không biết Đông Cung đã bỏ lệnh cấm. Hắn nhìn Thái tử đứng bên trái mình, trầm mặt miễn cưỡng cong lưng, hành lễ một cái với Thái tử.

Phụ hoàng lại gạt hắn, lén thả Thái tử ra.

Hắn muốn làm gì?

"Bệ hạ có chỉ, Thái Tử Điện hạ thân thể đã bình phục, nhưng vì trẫm phân ưu......"

Lúc Thái tử bị giam lỏng, lấy lý do thân thể không khoẻ, hiện tại nếu thân thể đã tốt lên, đương nhiên sẽ tiếp tục giám quốc, còn Ninh Vương, cứ ngoan ngoãn làm Ninh Vương của hắn đi.

Mùng chín tháng giêng, Vân Khánh Đế ban cho Ninh Vương một tòa thân vương phủ, còn nói rõ để hắn một tháng sau dọn vào vương phủ.

Sau khi chúng thần biết được đạo thánh chỉ này, rốt cuộc cũng an tâm.

Xem ra, thiên hạ này sẽ là Thái tử kế thừa.

"Ta không phục, ta không phục!" Tưởng Lạc đập nát tất cả đồ vật trong phòng, "Thái tử chỉ sinh sớm hơn ta mấy năm mà thôi, dựa vào cái gì thiên hạ này là của hắn?"

"Vương gia, ngài bớt giận!" Thái giám bưng trà đi đến trước mặt Ninh Vương, "Chuyện còn chưa đến tuyệt cảnh, ngài vạn không thể tự loạn đầu trận tuyến."

Tưởng Lạc tiếp nhận chén trà mạnh mẽ uống hết, sau khi uống xong, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều: "Ta tính kế để Thái tử phạm vào sai lầm lớn như vậy, phụ hoàng cũng chỉ giam lỏng hắn vài tháng, bổn vương còn có cơ hội gì?"

Thái giám tiếp nhận chung trà, cười nói: "Vương gia, Thái tử ngoại trừ vài văn thần duy trì, trên tay lại không có binh quyền."

"Chẳng lẽ trong tay bổn vương có?" Tưởng Lạc ngồi xuống, không kiên nhẫn nói, "Nhưng cái tên Dung Hà kia ở trong văn thần cực kỳ có trọng lượng, hắn lại duy trì Thái tử, không trừ người này, trong lòng ta thật sự bất an."

"Nhưng lần trước ngài ám sát......"

"Ta không động hắn, ta động nữ nhân của hắn." Tưởng Lạc cười lạnh, "Là người thì sẽ có nhược điểm, nếu Ban Họa xảy ra chuyện trong phủ của hắn, ta xem người của Ban gia có bỏ qua cho hắn hay không."

"Ý của ngài là, phái người đi ám sát Phúc Nhạc Quận chúa?" Thái giám ánh mắt lập loè, nhanh chóng cúi đầu, "Phúc Nhạc Quận chúa bị ám sát, người Ban gia sao lại hận Thành An Hầu? Nô tài ngu dốt, thật sự không hiểu."

"Ngươi một hoạn quan, đương nhiên không rõ," Ninh Vương hừ nhẹ một tiếng, "Người Ban gia không nói lí nhất, giận chó đánh mèo cho người khác cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần Ban Họa xảy ra chuyện, không cần chúng ta đi đối phó Dung Hà, có Ban gia, Dung Hà sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc."

"Vương gia hảo mưu kế, nô tài thật sự quá ngu xuẩn."

"Ngươi nói cái gì?" Tạ Uyển Dụ quay đầu nhìn thái giám trước mặt, "Ninh Vương muốn giết Ban Họa?"

"Vâng."

"Hắn điên rồi sao?"

Tạ Uyển Dụ siết chặt tay khăn, hít sâu vài khẩu khí: "Ngươi đi ra ngoài, ta phải sy nghĩ cẩn thận."

Thái giám yên lặng lui ra ngoài.

Tạ Uyển Dụ vô cùng chán ghét Ban Họa, có đôi khi hận nàng không chết đi.

Nhưng là......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình