Chương 108
"Nhị bái cao đường, bái."
Ban Họa theo bản năng quay đầu lại, chỉ là khăn voan thật dày che đi tầm mắt của nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đỏ sậm.
Giữa nàng và Dung Hà cách một hồng lăng không dài không ngắn, nàng có thể nghe thấy tiếng cười nói xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy gì, làm cho nàng có chút không thoải mái. Đột nhiên một bàn tay cầm lấy tay nàng, bàn tay này ấm áp khô ráo, giống như củi lửa vào đông, ấm vào đáy lòng Ban Họa.
Nàng mím môi, chậm rãi quỳ xuống.
Lúc đứng dậy, bàn tay này đỡ eo nàng.
"Phu thê giao bái."
Bàn tay bên hông chậm rãi buông ra, Ban Họa xoay người, hướng về phái đối diện từ từ cúi đầu.
Động tác của nàng rất chậm, tiếng ồn xung quanh lập tức biến mất, nàng thậm chí nghe được tiếng trang sức trên người mình va chạm vào nhau.
"Đưa vào động phòng!"
Dựa theo quy củ, lúc này sẽ do Toàn Phúc thái thái bồi tân nương tử vào động phòng, tân lang lưu tại bên ngoài mở tiệc chiêu đãi khách khứa, đến tối mới có thể trở về phòng, vén khăn voan cho tân nương, uống rượu giao bôi.
Nhưng Dung Hà hành một đại lễ với các tân khách, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, thế nhưng đỡ tay Ban Họa, cùng Toàn Phúc thái thái đỡ tân nương tử đi vào nội thất. Các tân khách đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười vang lên.
Có người nói Dung lang quân đau lòng tân nương tử, cũng có người nói tân lang gấp gáp, nhưng mặc kệ đùa thế nào, không ai đi ngăn cản tân lang cũng là sự thật.
"Cái gì gọi là đau lòng tân nương tử, đây mới là đau lòng tân nương tử, Dung Hầu Gia thật là săn sóc."
"Có lẽ là sợ tân nương tử một mình sẽ sợ hãi?"
Các nữ quyến nhìn thấy, vừa tiện lại vừa đố kị, nghĩ đến nam nhân nhà mình, liền cảm thấy bọn họ toàn thân trên dưới đều là tật xấu, không có chỗ nào coi được.
"Cẩn thận bậc thang." Dung Hà đỡ Ban Họa vào tẩm điện, tòa hành cung này xây cất vô cùng xa hoa, trên tẩm điện được khảm một khối dương chi bạch ngọc bích, khối ngọc bích này thượng điêu khắc mẫu đơn sinh động như thật, phú quý lại mỹ diễm.
Nhưng lúc này Dung Hà lại không có tâm tình đi quan tâm khối ngọc bích này, lực chú ý của hắn đều đặt hết lên người Ban Họa.
"Hầu gia, ngài này......" Hai Toàn Phúc thái thái nhìn Dung Hà, đều cảm thấy có chút khó xử, đuổi tân lang ra ngoài, có vẻ như các nàng xen vào việc người khác, nhưng nếu không đuổi đi, lại có chút không hợp với quy củ.
"Lát nữa ta sẽ ra ngoài," Dung Hà đỡ Ban Họa đi đến mép giường, lo lắng đậu phộng long nhãn kẹo dưới chan làm nàng đau, liền đem tất cả quét sang một bên, "Ngồi."
Ban Họa vừa ngồi xuống, Dung Hà liền cởi giày cho nàng, ôm nàng lên giường, lót một gối đầu cái mềm như bông sau lưng nàng, đắp hỉ mền đỏ thẫm lên người Ban Họa, "Ban đêm lậnh, nàng ngồi trước một lát, ta ra ngoài kính hai ly rượu sẽ trở lại."
"Hầu gia......" Toàn Phúc thái thái nhìn Dung Hà đem bụng dưới tân nương tử bao kín mít, hai người đều trợn tròn mắt, đây là quy củ gì? Sao tân nương tử có thể cởi giày lên giường trước tân lang?
Lễ thành thân, có rất nhiều phong tục bất thành văn, tỷ như tân nương không thể dẫm lên giày tân lang, nếu không sẽ bị xem là người đàn bà đanh đá. Mặt khác tân lang cũng không thể để tân nương nằm lên giường trước, nếu không tân nương sẽ áp tân lang cả đời, tân lang cả đời ở trước mặt tân nương chỉ có thể cúi đầu khom lưng.
"Nằm một lát cũng không sao, mùa đông khắc nghiệt, ngồi như thế sao chịu được?" Dung Hà xác định mình đã đắp kín chăn, hơi lạnh sẽ không tiến vào, lại từ trong tay nha hoàn lấy lò sưởi tay đặt vào tay Ban Họa, "Ngoài cửa đều là hạ nhân nàng mang đến, có gì không tiện, cứ gọi họ tiến vào hầu hạ, đừng ủy khuất mình."
Ban Họa nắm tay hắn: "Chàng nhớ uống ít rượu."
"Được." Dung Hà cười cười, "Ta sẽ không để nàng đợi lâu."
Ban Họa cong môi, không nói gì.
Dung Hà nhìn bàn tay được sơn cẩn thận của nàng, nhẹ nhàng nhéo một chút, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ban Họa nghiêng tai nghe, cho đến khi không nghe tiếng bước chân nữa, liền dựa vào gối mềm, híp mắt đã ngủ. Hôm nay sáng sớm đã bị gọi dậy, bây giờ nàng rất mệt, chỉ có thể ngồi dưỡng thần như vậy.
Hai Toàn Phúc thái thái thấy thế, đành phải nhẹ nhàng lui ra ngoài, hai người nhìn các nha hoàn canh giữ bên ngoài, xoay người đi đến trắc điện.
Vì hợp với tình hình, hai Toàn Phúc thái thái hôm nay đều mặc váy sam màu tím, trên áo một người thêu chữ phúc, người còn lại là chữ thọ, hai người cũng từng làm Toàn Phúc thái thái cho người khác, nhưng chưa bao giờ gặp qua người nhà nào thành thân lại như vậy.
"Trong nhà Thành An Hầu không có trưởng bối, có chút quy củ không biết cũng là bình thường," Toàn Phúc thái thái áo tím chữ phúc nói, "Những quy củ xưa cũ này, tin sẽ linh, không tin thì không là gì cả, không cần quá để trong lòng."
Toàn Phúc thái thái áo tím chữ thọ cười nói: "Chúng ta chỉ là làm Toàn Phúc thái thái, còn chuyện giữa các tiểu phu thê, không liên quan đến chúng ta."
Hai người nhìn nhau cười, ăn ý quyết định đem chuyện này quên mất.
Các tân khách nhìn thấy Dung Hà đi ra, đều xông tới, kính rượu, chúc mừng, rất có tư thế không chuốc Dung Hà thật say thì không bỏ qua. Chỉ tiếc nhóm tiếp khách bên người Dung Hà quá cấp lực, nhiều người kính rượu đều bị họ chặn lại, kết quả Dung Hà không có say, khách khứa cùng nhóm tiếp khách lại say rất nhiều.
Vài văn nhân sau khi uống say, niệm vài câu thơ giả như thật, không biết là chúc mừng tân nhân, hay là nhớ lại cảm xúc của mình, dù sao ở trong tòa hành cung Đế Vương từng trụ này, các tân khách đều ăn thật sự tận hứng.
"Dung Hầu Gia, cưới được giai nhân quốc sắc thiên hương như thế, hạ quan chúc ngài cùng tân nương tử ân ái đến bạc đầu, con cháu đầy đàn," Lưu Bán Sơn giơ chén rượu, đi đến trước mặt Dung Hà cười nói, "Hạ quan kính trước, Hầu gia ngài tùy ý."
"Đa tạ." Dung Hà gò má mang theo vài phần đỏ ửng, hắn một hơi uống cạn ly rượu, "Lưu đại nhân mời ngồi."
Lưu Bán Sơn thay Dung Hà rót đầy ly rượu, mới trở lại chỗ ngồi xuống.
"Lưu đại nhân," một vị đồng liêu bên cạnh có chút cực kỳ hâm mộ nhìn Lưu Bán Sơn, "Ngài cùng Dung Hầu Gia có giao tình." Giống như bọn họ, có thể tới tham gia tiệc rượu này đã có thể diện, sao có thể để tân lang bồi bọn họ uống rượu?
"Trước đây bởi vì án Tĩnh Đình Công tao ngộ thích khách, Lưu mỗ cùng Dung Hầu Gia từng có lui tới." Lưu Bán Sơn khiêm tốn cười, "Lưu mỗ cũng không ngờ, Dung Hầu Gia thế nhưng sẽ cho Lưu mỗ mặt mũi như vậy."
"Nga......" Những người ngồi cùng bàn khác lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ sao có thể quên được, án tử này đem Thạch Tướng gia kéo xuống nước, cho nên địa vị trong triều của Thạch Tướng xuống dốc không phanh, không bao giờ trở về phong cảnh ngày xưa, sao bọn họ có thể quên?
"Đáng tiếc cho cô nương Thạch gia, cũng coi như là giai nhân một thế hệ, không ngờ được thế nhưng sẽ vì ghen ghét, phạm phải tội lớn như vậy," một quan viên trẻ tuổi mặt mang tiếc hận nói, "Khanh bổn giai nhân, nề hà tâm không tĩnh."
Lưu Bán Sơn nhướng mày, quay đầu nhìn hắn: "Hôm nay là ngày vui của Phúc Nhạc Quận chúa và Dung Hầu Gia, chúng ta không nên nhắc những việc đen đủi này."
"Đúng vậy, đúng vậy." Mọi người sôi nổi phụ họa, vội vàng dời đề tài.
Ai không biết cô nương Thạch gia có ý với Dung Hầu Gia, cố tình Dung Hầu Gia lại là một trong những chủ thẩm tra án, cuối cùng cô nương Thạch gia bị phán sung quân Tây Châu. Tây Châu cách Kinh thành một hai ngàn dặm, tiểu thư mảnh mai sao có thể sống được?
Nếu Dung Hầu Gia có vài phần tình yêu nam nữ với tiểu thư Thạch gia, cho dù nàng có tội, cũng sẽ không bị sung quân đến nơi như Tây Châu.
Chỉ tiếc thần nữ có tâm, Tương Vương vô mộng, trong lòng Dung Hầu Gia nhớ mong không phải Thạch gia cô nương tài mạo song toàn, mà là Phúc Nhạc Quận chúa dung mạo khuynh thành. Đang ngồi đều là nam nhân, trước kia còn khen một câu Thạch cô nương như thế nào thế nào, nhưng nếu có Phúc Nhạc Quận chúa ở đây, ánh mắt bọn họ luôn không tự chủ mà nhìn về phía Phúc Nhạc Quận chúa.
Loại ý tưởng có chút hoang đường này, bọn họ không dám để người khác biết, trên mặt còn phải cực lực làm ra bộ dáng đứng đắn, để người khác biết hắn không ham sắc đẹp.
"Chư vị thỉnh chậm dùng, Dung mỗ đi trước một bước," Dung Hà bưng chén rượu nói với mọi người, "Ly rượu này, Dung mỗ cạn trước."
Dung Hà uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, sau khi cáo tội với các tân khách, liền vội vàng đi vào nội điện.
Có khách khứa muốn đi nháo động phòng, nhưng lại bị vài công tử ngăn cản, không cho bọn họ đi.
Sai vặt cầm đèn lồng, chiếu sáng con đường phía trước, Dung Hà đi trên cầu đá cẩm thạch trắng, bước chân có chút vội vàng, các hạ nhân đi theo sau hắn, phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
"Tuyết rơi?" Dung Hà bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn không trung đen như mực, lúc này đã có bông tuyết bay xuống, một ít rơi trên cầu, một ít rơi xuống ao, phát ra tiếng vang rào rạt.
Nghĩ đến Ban Họa còn chờ mình trong phòng, hắn lại bước nhanh hơn.
Đi vào cửa đại điện, Dung Hà không để ý đến những tỳ nữ hành lễ với mình, vội vàng đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Ban Họa dựa nằm trên giường. Hắn nhanh chóng tiến lên, nhẹ nhàng gọi Ban Họa: "Họa Họa, nàng ngủ sao? Họa Họa?"
Ban Họa đang ngủ mơ màng mà nghe được có người gọimình, nàng muốn ngồi thẳng dậy, lại phát hiện cổ toan đến giống như không còn là của mình, nàng hít hà một hơi: "Mau, người đâu."
"Làm sao vậy?" Dung Hà biến sắc, duỗi tay muốn đỡ nàng.
"Đừng động ta!" Ban Họa bắt lấy tay hắn, giọng cũng phát run, "Cổ ta đau quá."
Mang mũ phượng nặng như vậy, lại ngủ ngồi, cổ không đau mới lạ. Mũ phượng này được làm vô cùng hoa lệ, bên trên khảm đá quý tơ vàng trân châu, tùy tiện một viên trân châu cũng đủ cho gia đình bình thường chi tiêu nhiều năm, có thể thấy được mũ phượng này có bao nhiêu trân quý?
Người Ban gia không cầu tốt nhất, nhưng cầu phong cách quý nhất, phối trí chuẩn bị theo cấp bậc Quận chúa cho Ban Họa, nếu không phải sợ không hợp quy chế, bọn họ hận không thể ngay cả phượng hoàng trên mũ phượng cũng khảm bằng tơ vàng ngọc bảo châu, nhưng đây là quy chế chỉ Hoàng Hậu mới có, cho nên sửa chữa, vài chỗ được thay thế bằng trân châu.
Dung Hà không ngờ sẽ được một đáp án như vậy, hắn đỡ Ban Họa dựa hảo, đưa tay tháo khăn voan trên đầu Ban Họa, gỡ trâm cài đầu cố định mũ phượng, nhẹ nhàng lấy mũ phượng xuống.
Cầm mũ phượng trên tay, hắn mới biết được thứ này có bao nhiêu nặng.
"Ta giúp nàng xoa bóp." Dung Hà duỗi tay xoa bả vai và cổ thay Ban Họa, bật cười nói, "Đỡ chút nào chưa?"
"Muốn cười thì cười đi," Ban Họa nhăn mặt, "Dù sao mũ phượng cũng chỉ mang lúc này, sau này ta sẽ không bao giờ chịu tội này nữa."
"Không cười nàng," Dung Hà ôn nhu cười, "Vất vả."
Ban Họa nghe mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, cau mày hít hít mũi.
Thấy nàng dường như không thích hương vị trên người mình, Dung Hà bỏ đi áo ngoài trên người, lại đứng dậy dùng nước trà súc miệng, nước trà có chút lạnh, hắn cũng không thèm để ý.
"Bây giờ được rồi," Dung Hà ngồi trở lại bên cạnh Ban Họa, một tay thay nàng mát xa cổ, một tay nắm tay Ban Họa, "Còn có thể ngửi được mùi rượu sao?"
Ngữ khí của hắn thực ôn nhu, hô hấp còn mang theo hương trà nhàn nhạt, Ban Họa cười lắc đầu: "Bây giờ không có."
Hai Toàn Phúc thái thái vội vàng từ trắc điện chạy tới, thấy khăn voan của tân nương tử đã bị lấy xuống, mũ phượng cũng đã gỡ xuống, tân lang thậm chí ngay cả áo ngoài cũng đã cởi xuống, các nàng hơi sửng sốt, đi đến nói, "Hầu gia, Quận chúa, hai vị nên uống chén rượu giao bôi."
Hai người tự tay bưng rượu, đưa vào tay hai người, cười nói: "Chúc nhị vị bạc đầu không rời, kim mãn giường, ngọc mãn đường, con cháu vòng đầu gối, phúc thọ song toàn."
"Đa tạ." Dung Hà tiếp nhận chén rượu, cùng Ban Họa đan tay, uống xong ly rượu có chút lạnh này.
Rượu rất nhạt, có lẽ vì chiếu cố khẩu vị của tân nương tử, còn có chút ngọt.
Ban Họa đem rượu nuốt xuống, thấy hai má Dung Hà ửng đỏ, giống như được thoa phấn, trong lòng nàng nhảy dựng, bỗng nhiên cảm thấy ánh nến xung quanh mông lung, lại có men rượu, có loại miệng khô lưỡi khô, xúc động muốn sờ mặt hắn.
Bất quá bên cạnh còn có những người khác, Ban Họa nhịn xuống.
Nàng quay đầu nhìn hai Toàn Phúc thái thái, trong lòng nghĩ, nếu không có người ngoài ở đây, nàng nhất định phải sờ mặt Dung Hà, xương quai xanh, hầu kết, còn có bụng nhỏ, tuyệt sắc như vậy, cảm xúc nhất định rất tốt.
"Đa tạ hai vị thái thái, thừa cát ngôn của nhị vị." Dung Hà đưa hai vị Toàn Phúc thái thái đến cửa, bảo nha hoàn đưa các nàng ra ngoài uống rượu.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Ban Họa tóc đen búi thành búi tóc hoa lệ vân phiền phức, ngoại trừ mũ phượng hoa lệ, trên đầu chỉ có mấy cây trâm kim thoa và hồng ngọc, dưới ánh nến, đẹp đến mức Dung Hà không thể dời mắt.
"Họa Họa......" Giọng Dung Hà có chút trầm, hắn bưng chén rượu trên bàn muốn uống một ngụm, nghĩ đến Ban Họa không thích hương vị này, lại rót một ly trà lạnh uống, mới cảm thấy khô nóng trong lòng hơi giảm bớt.
Theo động tác nuốt của hắn, hầu kết cũng rung động, ánh mắt Ban Họa rơi xuống hầu kết hắn, đột nhiên đứng lên, duỗi tay sờ yết hầu hắn.
Có chút mềm, có chút nộn, giống như sờ vào đậu hủ non mềm. ánh mắt Ban Họa đảo qua Dung Hà mặc nội bào chỉnh tề, rất muốn học ác bá trong thoại bản, đem Dung Hà đẩy lên giường, lột quần áo hắn, sau đó sờ từ xương quai xanh trước ngực ra sau lưng hắn một lượt.
Trong đầu nàng xuất hiện các loại hình ảnh đem Dung Hà đẩy trên giường, nhưng bản nhân lại chỉ đứng một chỗ, nhưng ánh mắt lại xuyên thấu áo choàng trên người hắn, dừng ở mỗi một chỗ trên người hắn.
"Họa Họa," Dung Hà run rẩy càng thêm lợi hại, hắn cầm tay nàng, "Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta."
Ban Họa cười đến thuần nhiên: "Ta dùng ánh mắt gì nhìn chàng?"
"Nàng muốn ăn ta," Dung Hà tới gần Ban Họa, hô hấp nóng rực ở bên tai nàng, giống như kỳ dược, làm cho lỗ tai và cổ Ban Họa đều tê dại, "Nàng...... Muốn bắt đầu ăn từ đâu?"
"Nơi này?" Dung Hà chỉ vào môi mình.
"Nơi này?" Hắn chỉ vào cổ mình.
"Hay là......" Hắn bỏ đi nội bào trên người, lộ ra áo trong màu đỏ, hắn kéo vạt áo, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, "Hay là ở đây?"
Ban Họa đẩy hắn lên giường, cưỡi lên người Dung Hà, duỗi tay gỡ hồng ngọc thoa trên tóc, một đầu tóc đen tùy ý xõa xuống, môi đỏ như liệt hỏa nhẹ dương: "Ta đều muốn ăn, mỹ nhân, ngươi theo ta đi."
Yêu tinh, yêu tinh!
Dung Hà cảm thấy, cho dù lúc này hắn chết trong tay nữ nhân này, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, sẽ không phản kháng.
"Hầu gia!" Ngoài cửa vang lên tiếng nôn nóng của Đỗ Cửu, "Hầu gia, đã xảy ra chuyện."
Ban Họa tiếc nuối nhìn nửa ngực chưa lộ ra của Dung Hà, giúp hắn kéo áo lại, quay đầu đi ra ngoài kéo một cánh cửa: "Chuyện gì?"
Trang dung của tân nương rất dày, người bình thường trang điểm như vậy, sẽ trở nên cưng ngắc, nhưng Ban Họa lại khác, trang điểm càng diễm lệ, càng dày, nàng sẽ càng thêm minh diễm. Đỗ Cửu sau khi nhìn thấy Ban Họa, đầu tiên là sửng sốt, theo sau vội hành lễ nói: "Vừa rồi có tin tức truyền đến, Ninh Vương cùng Tạ gia Đại Lang cãi nhau, Ninh Vương trong lúc tức giận, một đao đâm Tạ Đại Lang bị thương. Tạ gia hướng Tĩnh Đình Công phủ tìm thầy trị bệnh, nhưng nghe nói hai đại phu này đi theo Quận chúa...... Phu nhân của hồi môn đến hành cung, hiện tại Tạ gia đã cầu tới cửa."
Tương đối kỳ quái chính là, vì sao là Phúc Nhạc Quận chúa ra mở cửa, Hầu gia nhà bọn họ đâu?
"Ninh Vương liền không có lúc ngừng nghỉ?" Ban Họa buồn bực nói, "Hắn có thể như vậy, sao không tự đâm chết mình đi?!"
Đỗ Cửu nghĩ, đại khái là Ninh Vương còn chưa ngu đến mức tự đâm mình.
"Họa Họa đừng tức giận," Dung Hà khoác áo ngoài đi đến bên người Ban Họa, thấy bộ dáng Đỗ Cửu cúi đầu khom lưng, liền nói: "Tạ gia không biết hôm nay là ngày vui của ta và Họa Họa sao? Toàn bộ Kinh thành chẳng lẽ không có đại phu khác, một hai phải tới chô chúng ta muốn người?"
Đỗ Cửu nghe giọng Hầu gia không vui, vội nói: "Hầu gia, thuộc hạ vốn cũng nghĩ như vậy, nào ngờ Trung Bình Bá tự mình tới cửa khóc cầu, những người khác không thể làm chủ, hiện tại trong vườn còn có không ít khách khứa ở, nếu là trực tiếp mặc kệ, thuộc hạ sợ người khác nói xấu."
"Không bọn họ hích nói thì để bọn họ nói," Ban Họa hừ lạnh, "Quấy rầy ngày lành của người khác, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống."
"Ngươi cho người đưa hai đại phu đi," Ban Họa ngữ khí lãnh đạm, rốt cuộc cũng không cự tuyệt thỉnh cầu của Tạ gia, "Chỉ là hai đại phu này là Ban gia ta kính dưỡng, mặc kệ có cứu được người hay không, cũng không thể để họ bị ủy khuất. Đỗ hộ vệ, ngươi nhiều an bài vài người đi theo, miễn cho người Tạ gia nổi điên, để người mình chịu thiệt."
"Vâng." Đỗ Cửu lĩnh mệnh lui ra, sau khi đi được vài bước, hắn mới nhớ còn chưa nghe ý của Hầu gia, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng Hầu gia cúi đầu nói chuyện với Quận chúa, hắn nháy mắt cảm thấy bản thân có chút tự mình đa tình.
Hầu gia căn bản đều không có liếc nhìn hắn một cái.
Hắn đi ra chính điện, gặp được Trung Bình Bá biểu tình tiều tụy, ôm quyền nói với hắn: "Xin Trung Bình Bá chờ một chút, tại hạ lập tức đi mời hai vị đại phu."
"Làm phiền Đỗ tiên sinh." Trung Bình Bá trái tim run rẩy, đang hoảng loạn, lại hành lễ một cái với Đỗ Cửu.
Trung Bình Bá vi tôn, Đỗ Cửu vì hạ, Đỗ Cửu không dám nhận lễ, vội vàng tránh đi, hắn nói: "Trung Bình Bá không cần cảm tạ tại hạ, đây là ý của phu nhân nhà chúng ta, thuộc hạ chỉ là nghe lệnh hành sự thôi."
Năm chữ "Phu nhân nhà chúng ta", Đỗ Cửu nói được leng keng hữu lực, còn mang theo vài phần tự hào.
Trung Bình Bá mặt già lại có chút đỏ lên, phu nhân trong miệng Đỗ Cửu, vốn dĩ thiếu chút nữa là con dâu nhà hắn.
Chỉ tiếc...... Chỉ tiếc......
"Chỉ tiếc lang tâm như sắt, lầm giai nhân," Ban Họa tẩy đi trang dung trên mặt, nói với Dung Hà, "Ninh Vương này từ nhỏ đã thích gây sự với ta, cũng không biết đời trước ta cùng hắn có thù hận gì lớn."
Dung Hà cho các nha hoàn lui ra, kéo Ban Họa đến mép giường ngồi xuống, "Hắn trước kia khi dễ nàng?"
"Hắn muốn khi dễ, nhưng ta là người sẽ mặc cho hắn khi dễ?" Ban Họa nhét chân vào chăn, ôm chăn ngáp một cái, "Hắn lúc nhỏ tuy rằng tính cách đáng ghét, nhưng cũng không đáng ghét như bầy giờ."
Dung Hà thấy bộ dáng Ban Họa mơ màng sắp ngủ, cúi đầu nói: "Người luôn sẽ thay đổi."
"Ngô......" Ban Họa nằm vào chăn, "Có người càng đổi càng tốt, có người càng đổi càng chán ghét."
"Mệt nhọc?" Ánh mắt Dung Hà đảo qua cổ Ban Họa, duỗi tay nhẹ nhàng sờ vành tai nàng.
Ban Họa miễn cưỡng mở mắt ra: "Chàng còn có việc?"
Dung Hà cũng nằm vào: "Ân, có việc."
Có thêm một người cùng giường cùng chăn với mình, cơn buồn ngủ của Ban Họa lập tức bay đi hơn phân nửa, nàng mở to mắt nhìn Dung Hà, giống như một con mèo kiêu ngạo, nhìn nhân loại xâm phạm lãnh thổ của mình. Nhưng có thể vì nhân loại này quá đẹp, chú mèo kiêu ngạo rốt cuộc chậm rãi thả lỏng cảm xúc toàn thân, "Chuyện gì?"
"Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta ......"
Dung Hà còn chưa nói xong, Ban Họa bỗng nhiên tinh thần mười phần ngồi dậy, "Vết thương sau lưng của chàng đã tốt?"
"Muốn xem sao?"
"Muốn!" Ban Họa gật đầu, tay đã đưa đến ngực Dung Hà.
Dung Hà giữ chặt tay nàng, đem tay nàng để lên ngực mình, khàn khàn nói: "Không vội, chúng ta có một đêm chậm rãi xem, chậm rãi sờ, còn có thể chậm rãi...... Nếm thử."
Đầu ngón tay Ban Họa run lên, bỗng nhiên cảm thấy dưới bàn tay nóng đến dọa người, giống như một ngọn lửa được đổ thêm dầu, càng cháy càng lan rộng.
"Bên ngoài tuyết rơi, thật lạnh."
Đôi môi ấm áp, hôn lên vành tai non mềm, vành tai nháy mắt biến thành hoa hồng nở rộ, mềm đên sắp hóa thành nước.
Bông tuyết bay múa trên không trung, rơi xuống ôn tuyền lộ thiên ở biệt cung. Sương mù mông lung dâng lên, hòa cùng bông tuyết, vừa lạnh vừa nóng, cuối cùng bông tuyết hóa thành nước, nhưng độ ấm củ ôn tuyền lại chưa từng tiêu giảm.
"Họa Họa, nàng vẫn ổn?"
"Ta rất khỏe, muốn thêm một lần nữa không?"
Bông tuyết trong ôn tuyền triền miên, sôi trào, hòa tan, hơi nước bốc lên giống như tiên cảnh nhân gian, khiến người ta phân không rõ đêm nay là đêm nào, ngày mai là năm nào.
Nến long phượng đỏ thẫm cháy suốt một đêm, cho đến sáng hôm sau, đôi nến đỏ này mới cháy hết, chỉ còn sáp nến trên giá cắm, chứng minh đã cháy suốt cả đêm.
Như Ý mở cửa sổ, nhìn thế giới tuyết trắng bên ngoài, nhịn không được lại khoác thêm một lớp áo.
"Như Ý cô nương," một nha hoàn mặc váy sam màu hồng cánh sen đi đến ngoài cửa sổ, hành lễ với Như Ý, "Hầu gia cùng phu nhân sắp tỉnh, chúng ta nên đi hầu hạ."
Như Ý xem canh giờ hiện tại, cười cười với nha hoàn này, "Đa tạ."
"Không cần khách khí như vậy."
Một hàng người hầu hạ đến ngoài cửa, thấy trong phòng không có động tĩnh, vì thế đều quay đầu nhìn Như Ý. Như Ý là người bên cạnh Quận chúa, nhất định biết thói quen cùng kiêng kị của Quận chúa.
Như Ý không để ý đến ánh mắt của họ, chỉ lẳng lặng mà đứng ngoài cửa, chờ chủ tử gọi.
Lúc Dung Hà tỉnh lại, trời đã sáng, hắn rất ít khi tỉnh muộn như vậy, cũng rất ít khi ngủ say như vậy.
Hắn quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, khóe miệng không tự giác lộ ra một tía ý cười.
Trong ổ chăn quá ấm áp, ấm áp đến mức hắn không muốn ra ngoài, chỉ muốn nằm đến thiên hoang địa lão.
"Chàng tỉnh?" Ban Họa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tiếu của Dung Hà, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Pi.
Nàng hôn một cái khóe miệng hắn, trên gương mặt đỏ bừng mang theo vài phần thích ý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top