Chương 106
Vương Khúc không giống Đỗ Cửu, Đỗ Cửu chỉ là hộ vệ thân cận của Dung Hà, nhưng hắn là mưu sĩ, hơn nữa còn là người được trọng dụng nhất trong số những mưu sĩ.
Hắn vẫn luôn không thích Ban Họa, có lẽ là vì vị Quận chúa quá mỹ này, quá kiều, quá mức tự mình, nữ nhân như vậy không thể là một nữ chủ nhân tốt. Nàng không biết làm thế nào giúp Hầu gia trấn an thuộc hạ, tâm trí mưu lược không đủ, thậm chí ngay cả hai chữ hiền huệ cũng không chút liên quan, tổng không thể để Hầu gia nhọc lòng chuyện bên ngoài, về đến nhà, còn phải đi dỗ một nữ nhân giỏi về ăn nhậu chơi bời?
"Ngươi quá tự cho là đúng," Đỗ Cửu không biểu tình nói, "Nếu không phải Phúc Nhạc Quận chúa, ta cùng với Hầu gia sớm đã mất mạng. Ngươi cũng không có cơ hội lại cùng ta nói những lời này, nếu hôm nay ngươi tới, là vì nói những lời này, vậy mời người trở về đi."
"Đỗ Cửu, ngươi là bị nàng mê hoặc."
"Bị ân nhân cứu mạng của mình mê hoặc rất bình thường," Đỗ Cửu đẩy rổ trái cầy về phía hắn, "Mang đồ của ngươi về đi, ta ăn lạnh nha."
Vương Khúc muốn khuyên nữa, nhưng thấy bộ dạng Đỗ Cửu không muốn nói chuyện nữa, liền biết mình nhiều lời vô ích, đứng dậy chắp tay nói với Đỗ Cửu: "Cáo từ."
"Đi thong thả không tiễn."
Đi ra sân, Vương Khúc ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, kéo chặt áo choàng trên người, xoay người chuẩn bị trở về sân của mình. Môn khách bọn họ, đều ở bên ngoài nội chính viện, ngày thường tam môn không dễ vào.
Lúc đi ngang qua hoa viên trong phủ, hắn nghe được có tiếng cười của nữ tử trong vườn truyền ra, nhịn không được dừng bước nhìn qua.
Bông tuyết bay múa, Hầu gia ổn trọng nhà bọn họ, thế nhưng đang bồi một nữ tử làm trò chơi tiểu hài tử mới có thể chơi, đôi người tuyết. Trên mặt hắn còn mang theo ý cười nhẹ nhàng, phảng phất trò chơi này có lạc thú, so một quyển sách cổ bản đơn lẻ còn khiến hắn vui vẻ hơn.
Vương Khúc nhịn không được dừng bước, lẳng lặng nhìn một màn này.
"Trên đầu người tuyết không thể màu xanh," Dung Hà gỡ nhánh cây Ban Họa cài lên đầu người tuyết xuống, "Màu này không tốt."
"Vì sao không tốt?" Ban Họa đem mặt người tuyết nặn cho tròn thêm một chút, "Trong trắng có lục, màu này rất đẹp."
"Màu nào cũng tốt, nhưng không thể dùng màu xanh biếc." Dung Hà thấy tay Ban Họa đỏ bừng, cầm tay nàng đưa lên miệng thổi mấy hơi, thấy không có bao nhiêu tác dụng, dứt khoát đem tay nàng nhét vào trong ngực mình.
Nha hoàn mang lò sưởi ra nhìn thấy một màn này, yên lặng đem lò sưởi tay giấu sau lưng, để một nha hoàn khác mang đi. Tổng cảm thấy, lúc này đem lò sưởi tay đưa đến trước mặt Hầu gia, chỉ sợ sẽ bị xem là không có mắt.
"Tuyết càng rơi càng lớn, chúng ta vào đi." Dung Hà vươn một bàn tay khác nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu Ban Họa, động tác của hắn thực cẩn thận, cũng thực ôn nhu.
Ban Họa nhìn người tuyết trên mặt đất, gật đầu, cười nói, "Ân, màu xanh biếc đúng là không thích hợp."
Dung Hà khẽ cười một tiếng, duỗi tay ôm vai nàng, cẩn thận đỡ nàng đi trên hành lang.
Ban Họa cười quay đầu, thấy được Vương Khúc đứng trước cổng trong. Đối phương mặc nho sam, bên ngoài khoác áo khoác thật dày, tuy rằng tướng mạo không xuất chúng, nhưng cặp mắt kia của đối phương, làm cho Ban Họa nghĩ tới một con mèo ban đêm.
"Sao vậy?" Dung Hà thấy Ban Họa đột nhiên dừng lại, lo lắng cúi đầu xem nàng.
"Đó là môn khách của chàng, hình như họ Vương?" Ban Họa không rút tay trong ngực Dung Hà ra, chỉ là nâng cằm về phía nhị môn, thoạt nhìn vừa lười lại vừa kiều khí.
Dung Hà ánh mắt rơi xuống trên người Vương Khúc, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu và đầu vai đối phương, ý cười trên mặt không đổi: "Vương tiên sinh?"
"Hầu gia, Quận chúa." Vương Khúc thấy Dung Hà phát hiện ra hắn, thoải mái hào phóng đi ra, hành lễ với hai người.
"Vương tiên sinh sao lại ở đây?" Dung Hà kéo áo choàng trên người, đem Ban Họa khóa vào trong áo choàng.
Vương Khúc chú ý tới động tác này của hắn, mí mắt hơi rũ, làm cho tầm mắt của mình dừng lại phía nền tuyết, biết lễ lại khiêm tốn. Nhưng Ban Họa dựa vào người Dung Hà lại cảm thấy, người này không thích nàng. Đại khái bởi vì người không thích nàng quá nhiều, cho nên khi có người bất mãn với nàng, cho dù đối phương che dấu tốt thế nào, nàng cũng có thể nhận ra được cảm xúc vi diệu này.
Kỳ quái, nàng cùng Vương tiên sinh này lần gặp duy nhất là lần trước gặp thoáng qua, cũng không nói được mấy câu, vì sao người này không thích nàng?
Tổng không thể là ghen ghét mỹ mạo của nàng đi?
ngón trỏ Ban Họa quấn quanh dây áo choàng trước ngực Dung Hà, không biết thế nào lại mở nút thắt, làm hại áo choàng rơi xuống đất.
"Nha," Ban Họa vô tội nhìn Dung Hà, đôi mắt chớp a chớp, "Ta không cố ý."
"Nghịch ngợm," Dung Hà duỗi tay điểm điểm chóp mũi Ban Họa, nha hoàn đứng một bên nhặt áo choàng lên, sau khi đưa cho Dung Hà, liền vội vàng lui sang một bên.
Dung Hà giũ tuyết trên áo choàng, sau khi nhìn vài lần, vẫn là không đem áo choàng khoác trở về, hắn kéo Ban Họa đi đến chỗ hành lang gấp khúc, nói với Vương Khúc đang đứng trên tuyết, "Vương tiên sinh, tiến vào nói chuyện."
"Tạ Hầu gia." Vương Khúc đi vào hành lang, "Lúc tại hạ đi qua nhị môn, nghe được trong viện có động tĩnh, nên mới đến xem thử."
Dung Hà nghe vậy cười cười, tiếp nhận áo choàng nha hoàn đưa địn khoác lên người Ban Họa, "Ta còn tưởng Vương tiên sinh có việc muốn nói."
"Cũng không có chuyện gì." Nhìn đến tươi cười trên mặt Hầu gia, Vương Khúc không biết vì sao, lại có loại cảm giác không dám nhìn thẳng.
"Nếu không có việc gì, Vương tiên sinh liền sớm trở về nghỉ ngơi đi, tuyết gió to đại, đừng bị thương thân." Dung Hà ngữ khí ôn hòa, giống như chủ nhân tri kỷ nhất, quan tâm môn khách thân thể.
"Vâng." Vương Khúc hành lễ, xoay người định đi.
"Chờ một chút," Ban Họa bỗng nhiên gọi Vương Khúc lại, "Ngươi tên là gì, trí nhớ của ta không được tốt, lần trước nghe một lần, bây giờ đã quên."
"Bẩm Quận chúa, tại hạ là Vương Khúc."
"Khúc?" Ban Họa bỗng nhiên cười nói, "Chữ này tốt, đại trượng phu có thể khúc có thể thẳng, mới có thể thành đại sự."
"Đa tạ Quận chúa khích lệ," Vương Khúc chắp tay thi lễ nói, "Lúc gia phụ đặt tên cho tại hạ, hy vọng trong lòng tại hạ phải hiểu rõ thị phi đúng sai, cho nên lấy chữ này."
"Lệnh tôn là người có kiến thức," Ban Họa nhàn nhạt nói, "Người có kiến thức, luôn đáng được kính nể."
Vương Khúc không hiểu ý của Ban Họa, hắn ngẩng đầu nhìn Ban Họa, trên mặt nàng mang theo tươi cười, giống như kiều nữ không biết khó khăn của nhân gian, nói lời tự cho là có thâm ý. Hắn thu hồi ánh mắt, khom người nói: "Tại hạ cáo từ."
"Đi thong thả." Ban Họa hơi gật đầu.
Đi đến nhị môn, Vương Khúc quay đầu nhìn lại, Hầu gia cúi đầu nói gì đó với Phúc Nhạc Quận chúa, trên mặt Phúc Nhạc Quận chúa mang theo tươi cười sáng lạn, sáng lạn đến khiến người ta chói mắt.
Đúng lúc này, Hầu gia ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt Hầu gia, cuống quít thu hồi tầm mắt, vội vàng lui ra ngoài.
"Họa Họa, nàng không thích Vương Khúc?"
"Hắn chỉ là một môn khách của chàng, đáng giá ta thích hay không thích hắn?" Ban Họa không chút để ý nghiêng đầu, "Dù sao ta là nữ chủ nhân tương lai của Hầu phủ, nếu ai chọc ta không cao hứng, ta còn không thể thu thập bọn họ?"
"Họa Họa nói đúng," Dung Hà cười cười, "Sau này ngươi muốn thu thập ai, thì cứ thu thập ai."
"Cũng bao gồm......" Ban Họa chớp chớp mắt, "Cũng bao gồm chàng sao?"
Dung Hà tội nghiệp nhìn Ban Họa: "Nàng bỏ được sao?"
"Mỹ nhân cho dù đẹp, cũng là xương khô đỏ tươi a," Ban Họa cảm khái, "Nếu chàng chọc ta không cao hứng, cũng phải thu thập."
Dung Hà lạy dài: "Sau này tiểu sinh nhất định sẽ không chọc Quận chúa tức giận, xin Quận chúa phóng tiểu sinh một con ngựa."
Ban Họa giương cằm: "Xem biểu hiện của ngươi."
Mấy tiểu nha hoàn Bên cạnh thấy thế, nhịn không được cười khẽ vài tiếng. Dung Hà cũng không giận, chỉ cầm tay Ban Họa, đan chặt lại với nhau.
Lúc Ban Họa trở lại Ban gia, thời gian đã không còn sớm, nàng thu được thiệp mời An Nhạc Công chúa phái người đưa tới, nói là mời nàng đến phủ Công chúa nói chuyện. Trong cung mấy vị Công chúa, quan hệ giữa Ban Họa cùng An Nhạc Công chúa là tốt nhất, bất quá từ sau khi Đại trưởng Công chúa qua đời, Ban Họa có hiếu trong người, liền rất ít đến phủ An Nhạc Công chúa bái phỏng, nhưng việc tặng quà vào ngày lễ lại chưa từng gián đoạn.
Hiện tại An Nhạc Công chúa tương mời, nàng nhất định phải đi.
Thân là nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu, sau khi An Nhạc Công chúa sinh ra liền nhận hết sủng ái, các Công chúa thứ xuất khác ở trước mặt nàng, không có can đảm ngẩng đầu.
Nhưng sáng sớm hôm nay, nàng liền có chút đứng ngồi không yên. Ma ma bên người nàng thấy bộ dáng này của nàng, nhịn không được an ủi, "Điện hạ, ngài cùng Phúc Nhạc Quận chúa quan hệ thân mật, có gì có thể nói thẳng, lấy tính cách của Phúc Nhạc Quận chúa, có lẽ sẽ không có chút dấu diếm."
"Này......" An Nhạc Công chúa thở dài, "Bảo ta làm sao mở miệng?"
Ma ma biết Công chúa đang băn khoăn cái gì, nàng lắc đầu nói: "Công chúa, Phúc Nhạc Quận chúa không phải lòng dạ hẹp hòi, chờ nàng đến, người cứ chậm rãi."
"Chỉ hy vọng như vậy." An Nhạc Công chúa cười khổ, nghe hạ nhân nói Ban Họa đến, nàng tùy tiện khoác một kiện áo ngoài, liền đứng dậy đi đón.
"Công chúa," Ban Họa đi vào chính viện, thấy An Nhạc Công chúa đứng ở cửa, bước nhanh đến nói, "Trời lạnh như vậy, người đứng ở cửa làm gì?"
"Nghe muội đến, ta sốt ruột gặp muội, sao còn ngồi được," An Nhạc Công chúa để hạ nhân giúp Ban Họa cởi áo choàng, kéo nàng ngồi xuống ghế đã được trải nệm thật dày "Xem ra lần trước muội bị bệnh không nhẹ, người đều gầy đi không ít."
"Có sao?" Ban Họa sờ mặt nói, "Chẳng lẽ khí sắc cũng bị ảnh hưởng?"
"Yên tâm đi, muội vẫn đẹp như vậy," An Nhạc Công chúa biết nàng coi trọng nhất là dung mạo, cười nói: "Vài ngày trước vừa có một cầm sư mới vào phủ, tay nghề cũng không tệ lắm, bảo hắn đàn một khúc cho nghe thế nào?"
"Được." Ban Họa đáp ứng.
Thực mau một nam tử cái tuấn mỹ mặc áo xanh ôm đàn cổ đi đến, Ban Họa nghiêng đầu cười nói với An Nhạc Công chúa: "Cầm sư này không tồi."
Da tay không trường, môi hồng mặt tuấn, coi như là sắc đẹp khó gặp.
"So với Dung Quân Phách thì thế nào?"
"Không thể đánh đồng," Ban Họa lắc đầu, "Dung Quân Phách là bạch nguyệt quang trong lòng ta, nốt chu sa. Nếu có hắn ở, nam nhân trong thiên hạ đều là dung chi tục phấn.""Có thể được một câu này của muội, có thể thấy được muội thật sự thích Dung Quân Phách," An Nhạc Công chúa cười, "Ta còn tưởng rằng, nam nhân trong thiên hạ không ai có thể làm cho muội nhìn với con mắt khác."
Ban Họa thưởng thức một miếng trái cây, không tỏ ý kiến với lời này của An Nhạc Công chúa. Ở nàng xem ra, dùng nam nhân đó tự nguyện làm nam sủng này so sánh với Dung Hà, là vũ nhục Dung Hà. Nàng thích Dung Hà bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là nàng sẽ không để người một nhà chịu loại vũ nhục này.
Nàng cùng An Nhạc Công chúa giao tình nhiều năm, An Nhạc Công chúa tuy không phải thân tỷ tỷ của nàng, nhưng hai người lại có tình cảm tỷ muội, nàng không muốn vì một người nam nhân cùng nàng sinh ra mâu thuẫn, nhưng cũng không muốn đem nam nhân của mình ra nói.
Cầm sư đã bắt đầu đàn tấu, tư thái phong nhã lại đẹp mắt, Ban Họa bưng một ly trà biểu tình nhàn nhạt mà nghe, hiển nhiên cầm sư này cũng không thể quá hấp dẫn nàng.
An Nhạc Công chúa nghiêng đầu xem sắc mặt của nàng, thở dài nói: "Xem ra đầu khúc này cũng không thể hấp dẫn muội, nghe đồn Dung Hầu Gia cầm nghệ phi phàm, muội nghe hắn đàn, lại nghe những người khác đàn, không thích cũng không kỳ quái."
"Không," Ban Họa lắc đầu, "Hắn chưa bao giờ đàn cho muội nghe."
"Vì sao?" An Nhạc Công chúa có chút ngoài ý muốn nhìn Ban Họa, "Hắn thế nhưng không đàn cho muội nghe sao?"
Ban Họa cười cười, Dung Hà là một nam nhân rất thông minh, hắn biết đàn cho nàng nghe còn không bằng đưa nàng đi ăn mỹ thực, cho nên cũng sẽ không làm loại chuyện không thể lấy lòng nàng này.
Thấy Ban Họa nói chuyện, An Nhạc Công chúa liền nói tránh đi: "Từ sau khi phụ hoàng đem hành cung ban thưởng cho ngươi cùng Dung Hầu Gia, lời đồn bên ngoài chưa từng dừng lại, ngay cả tông tộc cũng có người hỏi việc này, thật là......"
"Công chúa là nói những lời đồn ngoài cung?" Ban Họa cuối cùng cũng hiểu được dụng ý An Nhạc Công chúa mời nàng tới làm khách, "Ta đã nói vì sao hôm nay tỷ lại cố ý mời ta tới xem mỹ nhân, thì ra là vì chuyện này."
Trên mặt An Nhạc Công chúa có chút ngượng ngùng, nàng bồi cười nói: "Là tỷ tỷ không phải, lấy trà thay rượu bồi tội với muội, muội đừng giận ta."
"Tỷ và ta tình cảm tỷ muội nhiều năm, tỷ có gì cứ việc nói thẳng," Ban Họa bất đắc dĩ cười, "Những lời đồn này thật khó hiểu, chính Dung Hầu Gia cũng cảm thấy hoang đường, cũng không biết là ai nghĩ ra được. Bệ hạ sẽ thưởng hành cung kia, cũng không phải vì Dung Hầu Gia, mà vì ta. Tỷ đã quên sao, lúc trước sau khi tòa hành cung này xây xong, ta đã nói gì với Bệ hạ?"
"Sao ta nhớ được muội nói cái gì," An Nhạc Công chúa tức giận nói, "Từ nhỏ muội đã được phụ hoàng thích, phụ hoàng cũng thích tìm muội nói chuyện, nói nhiều như vậy ta không nhớ được."
"Khi đó bệ hạ hỏi ta, có thích tòa hành cung kia hay không."
"Ta nói thực thích, nói hành cung rất tốt, chờ ta trưởng thành, cũng muốn ở trong một căn phòng lớn xinh đẹp như vậy."
Khi đó Vân Khánh Đế kiên trì xây tòa hành cung này, khiến cho không ít người phản đối. Bất quá Vân Khánh Đế là người càng bị phản đối càng muốn làm, cho nên lập tức xây hành cung đến càng xa hoa, càng tinh xảo.
Hành cung xây xong, Vân Khánh Đế hỏi nàng, tòa hành cung này được không.
Nàng nói rất đẹp, bản thân rất thích, sau này nhất định phải ở một nơi xinh đẹp như vậy.
Vân Khánh Đế thật cao hứng, còn khen nàng thật tinh mắt, giống ông.
Chuyện này đã qua gần mười năm, nàng lại chưa bao giờ quên. Bởi vì nàng còn nhớ rõ, lúc Vân Khánh Đế hỏi nàng vấn đề này, trong ánh mắt mang theo một cổ không cam lòng cùng phẫn nộ.
Từ đó về sau nàng liền hiểu, Vân Khánh Đế là một người không thích người khác nghi ngờ mình, cho dù lời thật thì khó nghe, cũng phải chọn phương thức chính xác, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại. Chỉ tiếc nàng hiểu, rất nhiều quan viên Đại Nghiệp Triều lại không rõ, một hai phải lấy tiêu chuẩn minh quân ngàn năm khó gặp để dùng với Vân Khánh Đế, đây không phải tự tìm phiền toái sao?
Cho nên có đôi khi nàng cảm thấy mỗ bộ phận quan viên sẽ không nói, rõ ràng có thể dùng uyển chuyển thủ đoạn tới thay đổi ý tưởng của Vân Khánh Đế, cố tình lại dùng thủ đoạn trực tiếp nhất cường liệt nhất làm sự tình trở nên hỏng bét, tính tình thẳng như vậy, nếu gặp phải một đại hôn quân, bọn họ khẳng định sống không quá ba năm.
"Thì ra là vì vậy." An Nhạc Công chúa bỗng nhiên nhớ tới, năm đó sau khi hành cung xây xong, phụ hoàng mang theo phi tần được sủng ái cùng Công chúa hậu cung đi hành cung du ngoạn, lúc ấy Họa Họa cũng có mặt, phụ hoàng đúng là có hỏi qua nàng những lời này, Họa Họa trả lời cái gì nàng đã nhớ không rõ lắm, chỉ biết là ngày đó tâm tình của phụ hoàng rất tốt, không quá mấy ngày liền cho Họa Họa tước vị Hương Quân.
Khi đó Họa Họa mới bao lớn?
Sáu tuổi? Bảy tuổi? Tám tuổi?
Tiểu hài tử mới mấy tuổi, không cần trưởng bối trong nhà thỉnh phong, đã có tước vị, ở Đại Nghiệp Triều này đúng là hiếm thấy, cũng làm cho người ở Kinh thành nhìn thấy trình độ được sủng ái của Họa Họa. Cho nên từ đó về sau, trong Kinh thành cơ hồ không ai dám đắc tội Họa Họa, cho dù trong lòng có bất mãn, cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
"Phụ hoàng quả nhiên sủng ái muội," An Nhạc Công chúa cảm khái thở dài một tiếng, "May mắn muội không phải nữ nhi của phụ hoàng, bằng không liền không ta chuyện gì."
Ban Họa nghe vậy cả cười: "Tỷ tỷ đừng đùa như vậy, ta sợ đến ngày mai, lời đồn sẽ biến thành ta là tư sinh nữ của Bệ hạ."
An Nhạc bị lời này của Ban Họa chọc cười, sau khi xác định Dung Hà không phải tư sinh tử của phụ hoàng, nàng âm thầm yên lòng. Chính nàng cũng hiểu, nếu Dung Hà thật là hài tử của phụ hoàng, chỉ cần phụ hoàng nguyện ý đem hắn nhận tổ quy tông, như vậy thiên hạ này sẽ không có chỗ cho hai huynh đệ đồng bào kia của nàng.
Huynh đệ của mình có bao nhiêu bản lĩnh nàng rất rõ ràng, Thái tử cùng Ninh Vương, so ra kém Thành An Hầu.
An Nhạc Công chúa giữ Ban Họa lại dùng cơm trưa, hầu hạ hai người dùng cơm đều là tuấn nam mỹ tì, cầm sư vừa rồi đàn tấu cũng ở, hắn bưng bầu rượu rót rượu cho An Nhạc, Ban Họa không thích uống rượu, nên cũng không cần hắn hầu hạ.
"Họa Họa," dùng xong cơm, An Nhạc Công chúa lấy ra một cái hộp đưa đến trước mặt Ban Họa, "Đây là ta chuẩn bị cho muội, chúc muôi sau khi thành hôn cùng phu quân ân ái như mật, bạc đầu không rời."
"Công chúa hà tất phải như vậy," Ban Họa nhìn An Nhạc, "Tỷ không phải đã thêm trang cho ta?"
"Những cái đó đều là ấn quy củ làm cho người khác xem, đây mới là tỷ tỷ cho muội muội," An Nhạc Công chúa cười nói, "Ta biết muội không thiếu mấy thứ này, bất quá đây là một phen tâm ý của ta, muội đừng ghét bỏ."
Ban Họa nghe được lời này, cũng không chối từ, cầm lấy noi: "Nếu là tỷ tỷ thật lòng tặng, ta làm muội muội, sẽ nhận lấy, đa tạ tỷ tỷ."
An Nhạc Công chúa cười cười, bàn tay được sơn cẩn thận nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Muội...... Nhất định phải hảo hảo."
Nàng không thể gả cho nam nhân tốt, sau khi Phò mã đã chết, liền vẫn luôn ở phủ Công chúa quá tự tại, nhưng dù vậy, nàng vẫn hy vọng Ban Họa tìm được người tri tâm, mà không phải một ngụy quân tử tri nhân tri diện bất tri tâm.
"Tỷ tỷ yên tâm, ta chắc chắn sẽ tốt," Ban Họa cười nói, "Huống chi chúng ta là nữ tử, hạnh phúc đặt hết lên một người nam nhân, nếu hắn không tốt với ta, cho dù ta tốt với mình, thì có tác dụng gì?"
"Muội nói đúng," An Nhạc Công chúa cười nói, "Xác thật không có gì ghê gớm."
Sau khi về đến nhà, Ban Họa mở cái hộp An Nhạc công chúa đưa cho nàng, bên trong có hai tờ khế đất, còn có một chồng ngân phiếu của tiền trang lớn nhất Đại Nghiệp Triều.
Quả nhiên điền sản cùng bạc mới là mạnh nhất.
Thời gian từng ngày trôi qua, hai mươi hai tháng chạp, Thành An Hầu phủ nâng từng đợt lại từng đợt sính lễ đến Tĩnh Đình Công phủ, người qua đường nhìn thấy, nhịn không được hít hà một hơi, Thành An Hầu vì cưới được tức phụ này, thật đúng là bỏ vốn gốc, không phải đã dọn sạch nhà mình rồi chứ?
Có người nhàn rỗi nhàm chán, cố ý ngồi ngoài cửa lớn Tĩnh Đình Công phủ đếm xem Dung gia rốt cuộc đã nâng bao nhiêu đồ vật đến Ban gia, kết quả hắn ngồi suốt một canh giờ, đội ngũ đưa sính lễ còn chưa dừng lại, hắn dậm dậm hai chân đông lạnh đến chết lặng của mình, cảm khái với đồng bạn, "Vị Phúc Nhạc Quận chúa này nhất định đẹp tựa thiên tiên."
"Sao ngươi biết?"
"Nếu không phải nàng đẹp như thiên tiên, nam nhân nào nguyện ý bỏ vốn gốc lớn như vậy cưới nàng?"
Mọi người xem náo nhiệt đồng thời trầm mặc, sính lễ này đúng là quá dọa người, bọn họ đều là nhân sĩ sinh ra lớn lên ở Kinh thành, dù thế nào cũng coi như là gặp qua việc đời, nhà chồng đưa sính lễ hào phóng như vậy, chưa từng thấy qua.
"Không phải nói Thành An Hầu phủ là thư hương thế gia sao, sao lại đưa đều là châu báu trang sức, các loại đồ cổ hiếm quý?"
"Đại khái là...... Gãi đúng chỗ ngứa?"
"Lời này có đạo lý."
Người Ban gia không phải đều thích những thứ này sao, đưa châu báu trang sức đúng là dễ đạt được niềm vui của bọn họ.
Hai mươi bảy tháng chạp, nhà gái phơi của hồi môn, những nhà có quan hệ cùng gia đình nhà gái, đều phải phái nữ quyến trong nhà nhi nữ song toàn, thân thể khỏe mạnh tiến đến chúc phúc, thuận tiện cũng nhìn của hồi môn nhà mẹ đẻ chuẩn bị cho tân nương tử.
Không xem không quan trọng, vừa thấy liền khiếp sợ. Mặc dù đã biết Ban gia yêu thương nữ nhi, cũng có chút giật mình, loại tư thế của hồi môn này, chẳng phải là đem một nửa của cải dọn đi rồi?
"Tỷ tỷ," một vị thân thích bên Ban gia nhịn không được nói, "Ngươi an bài như vậy, Thế tử có ý kiến?"
"Hắn có thể có ý kiến gì?" Âm Thị cười nói, "Hắn có bao nhiêu đau lòng tỷ tỷ này, các ngươi cũng không phải không biết. Nếu không phải ta ngăn cản, hắn còn muốn nhét thêm đồ nữa."
Nghe như vậy, trong lòng các nữ quyến lại hâm mộ. Các nàng đều có người nhà mẹ đẻ, huynh đệ nhà mẹ đẻ mặc dù tốt với các nàng, nhưng cũng tiếc đem thứ tốt đều đưa cho các nàng, dù sao cũng là nữ nhi gả ra ngoài, sao có thể quan trọng bằng nhi tử?
Cô nương được Đế Hậu coi trọng, cha mẹ huynh đệ thiên sủng này, đời trước là tu bao lớn phúc phận, mới được thiện quả kiếp này?
"Thế tử đúng là đệ đệ tốt." Vị phu nhân chi khác Ban gia nghe được lời này, cũng không nói gì nữa. Đương sự người ta đã không thèm để ý, nếu nàng nó gì thêm, sẽ là không biết điều.
"Các ngươi còn nhìn danh sách của hồi môn cái gì," Chu thái thái cười nói, "Vẫn là đi xem tân nương tử vội vàng, qua hôm nay, tiểu cô nương sẽ biến thiếu nãi nãi."
"Cũng đúng, vẫn là mau mau mời tân nương tử ra mới là chính sự."
Một đám người còn đang ồn ào, Ban Họa mặc váy thủy hồng sắc thúc eo đi đến. Nàng ở ngoài cửa liền nghe được lời nói của các nữ quyến này, nàng tự nhiên hào phóng hành lễ với họ: "Bái kiến các vị thái thái phu nhân."
"Thôi thôi thôi,Quận chúa mau mau đứng lên," Chu thái thái gần Ban Họa nhất duỗi tay nâng nàng dậy, cười nói, "Hảo cho một tuyệt sắc mỹ nhân, thật sự là tiện nghi Thành An Hầu."
"Ngươi đừng nói nữa, lại nói nữa Hầu phu nhân sẽ luyến tiếc nữ nhi, ngày mai tân lang tới cửa tìm không thấy tân nương tử, còn không được tìm ngươi sao?" Phu nhân của Diêu Thượng Thư là người tính tình sảng khoái nhanh nhẹn, nàng đi đến bên kia Ban Họa, cười tủm tỉm nói, "Chỉ tiếc ta không sinh muộn vài chục năm, lại đáng tiếc ta là nữ nhi, nếu không ngày mai làm tân lang sẽ không phải Thành An Hầu."
Nàng nói xong, chọc cho không ít phu nhân bật cười, không khí trở nên càng thêm náo nhiệt.
Ban Họa ánh mắt xuyên qua các nữ quyến mỉm cười, rơi xuống trên người Âm Thị.
Âm Thị khóe môi mang cười, ôn nhu nhìn nàng, giống như nàng là bảo bối trân quý nhất trên đời, bất chợt sẽ biến mất.
"Mẫu thân," Trái tim Ban Họa run rẩy, hốc mắt có chút nóng lên. Chu thái thái nắm tay nàng đi đến trước mặt Âm Thị, nhỏ giọng nói, "Ngày mai chính là ngày lành Bệ hạ tự mình tuyển."
Khóe môi Âm Thị cong lên: "Đúng vậy, ngày lành, ta rất cao hứng."
Hai mươi tám tháng chạp, đại tuyết sơ tình, ánh mặt trời vàng óng trải dài, băng trong suốt phản xạ quang mang đủ mọi màu sắc, toàn bộ Kinh thành cực kỳ xinh đẹp.
Ban Họa đứng bên cửa sổ, nhìn cây lựu ngoài sân, nhánh cây trơn bóng, không có một mảnh lá cây.
"Quận chúa, người nên trang điểm."
Ban Họa quay đầu lại, bọn nha hoàn bưng khay, phóng mũ phượng khăn quàng vai, kim thoa hồng ngọc, cực hồng, cực diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top