Chương 104
Xe ngựa khó khăn đi trên con đường tuyết đọng thật dày, đánh xe cấm vệ quân có tâm để xe ngựa chạy nhanh hơn một chút, nào ngờ con ngựa trượt chân, xe ngựa trên đường lúc ẩn lúc hiện.
"Cẩn thận một chút," Thạch Tấn cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xa phu, trầm mặt nói, "Nếu Phúc Nhạc Quận chúa bị thương, các ngươi ai có thể bồi thường được?"
"Vâng," cấm vệ quân sợ làm mã phu tới mức trán đầy mồ hôi, trong lòng lại có chút nghi hoặc, Thạch gia cùng Ban gia không phải hẳn là có mâu thuẫn sao, vì sao Phó thống lĩnh dường như không có phản cảm với Phúc Nhạc Quận chúa?
Bất quá ân ân oán oán giữa các quý tộc, cũng không phải người có thân phận như bọn họ có thể hiểu, nếu Phó thống lĩnh không muốn nhân cơ hội này thu thập Phúc Nhạc Quận chúa, hắn cũng sẽ không đi đắc tội với loại quý nhân này.
Ban Họa đỡ đỡ nhung thoa tuyết thỏ bên mái, giả vờ như không nghe thấy đối thoại bên ngoài, vén rèm nhìn ra ngoài, đã sắp đến Hoàng Cung.
"Thạch Phó thống lĩnh," cửa cung sớm có thái giám chờ, hắn nhìn thấy Thạch Phó thống lĩnh, vội nói, "Bệ hạ có lệnh, để Quận chúa trực tiếp ngồi xe ngựa đến Đại Nguyệt Cung, không cần xuống ngựa."
Thạch Tấn quay đầu lại nhìn xe ngựa phía sau, khẽ gật đầu nói: "Ta đã biết."
các hộ vệ canh ngoài cửa cửa cũng không nâng đầu, bọn họ tùy ý chiếc xe ngựa xa hoa này vội vàng đi qua, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có. Bánh xe lăn trên tuyết tạo ra vét hằn thật sâu, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, các hộ vệ mới dám trao đổi một ánh mắt.
Thành An Hầu tiến cung trước Phúc Nhạc Quận chúa thời gian một nén nhang, Bệ hạ vội vã triệu kiến bọn họ làm gì?
"Thạch Phó thống lĩnh," Ban Họa ngồi trong xe ngựa mở miệng nói, "Ở trong cấm cung cưỡi xe ngựa, có phải có chút không ổn hay không?"
Thạch Tấn kéo dây cương, lui sang một bên chắp tay nói: "Quận chúa, đây là mệnh lệnh của Bệ hạ."
Ban Họa ý vị không rõ khẽ cười một tiếng: "Lần này, hẳn là không ai đem ta từ trong xe ngựa kéo đi ra ngoài chứ?"
Thạch Tấn sắc mặt một túc, biểu tình cung kính nói: "Quận chúa nói quá lời, hạ quan không dám mạo phạm."
Lúc trước ở trong cung làm ngã ngựa của Phúc Nhạc quận chúa, đã trở thành chuyện không thể tiêu tan trong lòng hắn, bây giờ Ban Họa nhắc lại, trong lòng hắn tựa như thẹn, tựa như hối, lại có vài phần chua xót cùng tiếc nuối nói không rõ.
Nếu đó hắn không làm Ban Họa ngã ngựa, mà làm bạn nàng cùng đi gặp Bệ hạ, có lẽ......
Hắn cười khổ, thế nhưng cảm thấy suy nghĩ của mình có chút kỳ lạ.
Ban Họa cười một tiếng, cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa chính Đại Nguyệt Cung, nàng cũng không nói thêm gì nữa.
"Quận chúa, đã đến Đại Nguyệt Cung."
Ban Họa bước xuống xe ngựa, cấm vệ quân xung quanh lập tức cúi đầu, lui về sau một bước, ngay cả Thạch Tấn thân là thống lĩnh cũng xuống ngựa, duy trì tư thái cung kính. Hắn cúi đầu, có thể nhìn thấy cũng chỉ là mấy viên đá quý màu lam thêu trên giày hồ cừu tố sắc, hợp với cung trang trắng thêu hoa sen màu lam của nàng.
"Nô tỳ bái kiến Quận chúa." Vài nữ quan bước lên đón, có người bung dù cho Ban Họa, có người dâng lò sưởi tay ấm áp, vô cùng cung kính.
Nhìn thấy Ban Họa bị các cung nữ vây quanh vào nội điện, Thạch Tấn đứng tại chỗ trong chốc lát, thẳng đến khi cấp dưới bên cạnh kêu hắn, hắn mới hoàn hồn nói: "Trước tiên thủ ở đây một lát, nếu Bệ hạ có yêu cầu, chúng ta cũng có thể lập tức biết được."
Nghĩ đến tính tình hiện tại của Bệ hạ, vài cấm vệ quân cũng lòng còn sợ hãi, l nghe Thạch Tấn nói xong, đứng canh giữ bên ngoài.
Ban Họa đi vào ngoại điện, thấy Dung Hà thế nhưng cũng đã đến. Hắn mặc một kiện áo gấm màu lam, trên mặt còn mang theo vẻ bệnh.
Trong điện có chậu than, thập phần ấm áp, Ban Họa cởi hồ cừu đi đến bên người Dung Hà, "Chàng thế nhưng còn đến sớm hơn ta?"
Không phải bị bệnh sao, đi gấp như vậy?
Dung Hà dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng: "Bệ hạ triệu gấp, liền nhanh chút."
Hắn buông khăn, kéo tay Ban Họa ủ trong tay mình, bàn tay Ban Họa còn có chút lạnh, lập tức được một mảnh ấm áp bao lấy. Nàng lo lắng nhìn xung quanh, muốn nói cái gì, chung quy cũng không có mở miệng.
Đúng lúc này Vương Đức đi ra, hắn hai nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người, tiến lên hành lễ: "Quận chúa, Hầu gia, Bệ hạ tuyên hai vị vào."
Ban Họa nhìn Vương Đức, Vương Đức cười một chút, lui sang bên cạnh.
"Đi thôi." Dung Hà nhéo nhéo ngón tay non mịn của Ban Họa, mới không tha buông tay nàng.
Lúc Ban Họa đi vào nội điện, thiếu chút nữa nhịn không được bị hương vị kỳ quái huân cho nôn. Mùi nến cùng mùi thuốc hòa lẫn với nhau, làm cho nàng thiếu chút nữa buồn đến không thở nổi. Nhưng nàng biết mình không thể lộ ra nửa phần cảm xúc, nếu không Vân Khánh Đế nhất định sẽ bùng nổ cảm xúc.
Như Ban Họa đã đoán trước, sau khi hai người vào bên trong điện, ánh mắt của Vân Khánh Đế liền dừng trên người bọn họ. Sau khi hai người đến gần, Vân Khánh Đế mới nhắm mắt lại.
"Bệ hạ," Ban Họa đứng cách long sàng vài bước, ánh mắt quan tâm lại vừa khờ dại nhìn người nam nhân già cả này, "Ngài nhớ ta sao?"
"Đúng vậy," Vân Khánh Đế mở mắt ra, nhìn Ban Họa nói, "Trẫm nhớ tới ngươi."
"Đều ngồi xuống đi."
Ban Họa kéo Dung Hà ngồi xuống, thuận tiện cầm một quả quýt trên bàn bắt đầu lột, lột xong sau mới phát hiện tay dính đầy dầu trong vỏ quýt, nàng muốn lấy khăn tay trên người cũng không phương tiện.
Dung Hà vô thanh vô tức lấy khăn của mình, kéo tay Ban Họa lau khô cho nàng, Ban Họa hào phóng chia cho hắn hơn một nửa quả quýt.
"Ngươi nha đầu này, có vị hôn phu, ăn cũng không chia cho trẫm?" giọng củaVân Khánh Đế có chút hàm hồ, trong lòng Ban Họa hơi nghi hoặc, không phải nói Bệ hạ đã rất tốt, sao lại không nhanh nhẹn bằng lần trước nàng tới.
"Thứ này quá lạnh, ta không dám ăn nhiều, lại không muốn lãng phí, đành phải dể hắn ăn phần còn lại," Ban Họa cười tủm tỉm đem quýt đã lột xong đưa đến bên miệng Vân Khánh Đế, "Chúng ta ăn cái này là được."
Nàng đem mình cùng Vân Khánh Đế gộp thành "Chúng ta", ám chỉ trong lòng ở nàng, Vân Khánh Đế là người nhà của nàng, tuy rằng Dung Hà là vị hôn phu của nàng, nhưng ở trong lòng nàng, địa vị vẫn không bằng Vân Khánh Đế.
Vân Khánh Đế quả thực bị nàng chọc cho vui vẻ, ăn quýt, "Thôi thôi thôi, thứ này đúng là lạnh, trẫm không thích ăn."
"Thần nữ biết ngay là Bệ hạ cố ý trêu đùa thần nữ," Ban Họa cao hứng nói, "Đa tạ Bệ hạ hậu ái."
Thật ra cũng không phải cố ý trêu đùa, nhưng Vân Khánh Đế thấy bộ dáng cao hứng kia của Ban Họa, chung quy cũng không phản bác. Hắn nhìn về phía Dung Hà an tĩnh ngồi một bên, một đoạn thời gian không thấy, Dung Hà gầy không ít, sắc bệnh trên mặt còn chưa tiêu, tái nhợt đến không có chút máu.
"Quân Phách, hôm nay trẫm kêu ngươi cùng Họa nha đầu tới, là muốn các ngươi thay trẫm làm một chuyện." Vân Khánh Đế nói, "Bức họa môn thần lần trước ngươi vẽ cho trẫm, trẫm rất thích, hôm nay ngươi lại vẽ một bức."
"Vâng," Dung Hà nhìn Vân Khánh Đế muốn nói lại thôi, "Bệ hạ, ngài cũng phải chú ý thân thể."
Vân Khánh Đế biết hắn quan tâm thân thể của mình, khẽ thở dài một cái: "Trẫm hiểu."
Hai thái giám nâng một cái bàn tiến vào, giấy và bút mực cùng thuốc màu đều đã chuẩn bị tốt, xem tư thế này, Vân Khánh Đế là muốn trực tiếp xem Dung Hà vẽ tranh.
"Bệ hạ, Thành An Hầu có thể vẽ tranh, ta có thể làm cái gì a?" Ban Họa quay đầu nhìn Vân Khánh Đế, vẻ mặt buồn rầu, "Ngài cũng đừng làm cho ta tới viết lưu niệm."
Vân Khánh Đế cười cười: "Ngươi liền tùy tiện thêu vài đường trên túi thơm này cho trẫm đi."
Lúc này Ban Họa mới nhìn đến, trên bàn thái giám nâng vào, ngoại trừ công cụ vẽ tranh, còn có một túi thơm màu trắng, trên đó không có hoa văn gì.
"Bệ hạ, nữ hồng của thần nữ là dạng gì, cũng không phải ngài không biết," Ban Họa cầm túi thơm, cầm kim ngồi đến bên cạnh Vân Khánh Đế, "Thêu đến xấu ngài cũng đừng giễu cợt."
Trong phòng an tĩnh lại, Ban Họa cầm kim thêu hai chữ phúc thọ xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có đôi khi nghe được tiếng ho khan của Dung Hà. Sau khi thêu xong chữ phúc, Ban Họa ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dung Hà, Dung Hà ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lại nàng một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, Ban Họa chớp chớp mắt, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với chữ thọ.
Vân Khánh Đế nhìn động tác giữa hai người, chợt nhớ tới, ông cũng từng có tuổi trẻ, cũng từng luyến mộ nữ tử kiều diễm. Chỉ là ông sớm đã đã quên nữ tử kiều diễm kia trông như thế nào, chỉ nhớ rõ dường như nàng đã gả cho người.
"Bệ hạ," Dung Hà gác bút, "Vi thần đã vẽ xong."
Vân Khánh Đế cũng không thèm nhìn tới bức họa môn thần, trực tiếp gọi thái giám vào, bảo bọn họ dán lên cửa.
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, nhìn đôi mắt có chút cuồng loạn của Vân Khánh Đế, đi đến bên cạnh Ban Họa. túi thơm của Ban Họa cũng thêu sắp xong, bất quá thêu công đúng là quá kém, ngay cả hắn cũng không đành lòng nói tốt.
Nhưng Vân Khánh Đế lại rất thích, sau khi túi thơm làm tốt, liền gấp không chờ nổi nhét xuống gối đầu.
Ban Họa cảm thấy Vân Khánh Đế có chút không thích hợp, lời nói hành động không giống một Đế Vương có quyết đoán, mà giống một tiểu hài tử bảy tám tuổi không thể khống chế cảm xúc của mình.
Cố tình bảo họ trong đêm tuyết tiến cung, chỉ vì muốn bọn họ vẽ tranh thêu túi thơm, khác gì hôn quân?
"Bệ hạ, Bệ hạ?" Ban Họa phát hiện Vân Khánh Đế nhắm mắt lại, nàng cùng Dung Hà trao đổi một ánh mắt, tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ra khỏi nội điện, hô hấp không khí tươi mát bên ngoài, Ban Họa cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đều trở nên thoải mái, nàng nhìn cung nữ thái giám đứng trang nghiêm ngoài điện, vẫy vẫy tay với Vương Đức đứng nàng gần nhất, "Vương tổng quản, Bệ hạ đã ngủ."
Vương Đức nghe vậy cười cười, dẫn hai người ra Đại Nguyệt Cung, sau đó hành một đại lễ với hai người, "Hôm nay đã làm phiền Hầu gia và Quận chúa."
Ban Họa cười nói: "Có thể tới gặp Bệ hạ, là chuyện tốt bao nhiêu người cầu còn không được." Chỉ là lúc nói lời này, nàng nghiêng đầu nhìn Dung Hà mặc y phục hồ cừu bên cạnh, nàng sợ thân thể hắn chịu không nổi, liền nói thẳng, "Công công, nếu Bệ hạ nghỉ ngơi, chúngta cũng không dám quấy rầy nữa, cáo từ."
"Đi thong thả."
Vương Đức nhìn Dung Hà, hành lễ với hắn, mới xoay người trở về Đại Nguyệt Cung.
Cấm vệ quân canh ngoài cửa cung thấy Dung Hà cùng Ban Họa ra, còn do Vương Đức tự mình đưa ra, đều thả lỏng tâm tình, xem ra hôm nay tâm tình Bệ hạ còn hảo.
Bọn họ đưa người đến, đương nhiên cũng phải đưa người đi, Ban Họa đỡ Dung Hà lên xe ngựa, quay đầu nói với hộ vệ: "Làm phiền các vị, ta cùng với Dung Hầu Gia đi chung là được."
Ấn quy củ, nam nữ ngồi chung một chiếc xe ngựa không quá thích hợp, nhưng hai người này sắp thành thân, tế luận lên, cũng không cần chú ý, bọn họ còn có thể bớt chút chuyện, cho nên cũng không có ai dị nghị.
"Phó thống lĩnh, hay là để thuộc hạ......"
"Không cần, để ta đi," Thạch Tấn mặt không biểu tình nói, "Phúc Nhạc Quận chúa là ta đón, ta tự nhiên cũng phải đưa nàng trở về an toàn."
"Vâng."
Ban Họa ngồi trong xe ngựa, lo lắng nhìn Dung Hà: "Thân thể chàng thế nào?"
Dung Hà lắc đầu: "Không sao." Hắn kéo tay qua Ban Họa, viết ba chữ trong lòng bàn tay nàng.
Đừng lo lắng.
"Chàng......" Ban Họa nhớ tới người canh giữ bên ngoài là Thạch Tấn, liền nói, "Đêm nay nhà ta ăn lẩu, chàng cũng đến đi."
Dung Hà gật đầu: "Được."
Ngoài xe ngựa, Thạch Tấn hai mắt nhìn thẳng phía trước, bông tuyết rơi xuống tóc hắn, rất nhanh tóc hắn đã trắng xóa. Có cấp dưới muốn che dù cho hắn, lại bị hắn cự tuyệt.
Thuộc hạ thấy tâm tình k hắn hông tốt, vì thế không dám nhiều lời nữa.
Xe ngựa dừng lại trước Tĩnh Đình Công phủ, người xuống xe ngựa trước không phải Dung Hà mà là Ban Họa.
Nàng nhảy xuống xe ngựa, xoay người vươn tay với người trong xe ngựa, "Xuống dưới, ta đỡ chàng."
"Khụ khụ khụ." Dung Hà ho khan, vén rèm lên đi ra, nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt mình, không chút do dự liền nắm lấy. Sau khi xuống xe ngựa, hắn dùng khăn tay che khóe miệng, cười cười với Thạch Tấn, "Làm phiền thạch Phó thống lĩnh đưa chúng ta trở về."
"Là chức trách, Thành An Hầu không cần khách khí."
Dung Hà cười càng thêm ôn hòa, nắm tay Ban Họa đi vào đại môn Ban gia.
"Sách," chờ sau khi hai người vào cửa, một cấm vệ quân có chút không sảng khoái nói, "Những kẻ đọc sách như thế nào đều là đức hạnh này, yếu đuối mong manh, còn muốn nữ nhân đỡ, giống như tiểu bạch kiểm." Càng đáng giận hơn chính là, Phúc Nhạc Quận chúa kiều mỹ như vậy, Thành An Hầu cũng không biết xấu hổ để Quận chúa đỡ, còn có xấu hổ hay không?
Liền không thể đàn ông một chút?
"Được rồi," Sắc mặt Thạch Tấn có chút lạnh, "Có tâm nói nhàn thoại người khác, không bằng trở về luyện đao pháp thêm một lần."
Có thể tới gần mỹ nhân nhiều một chút, ai còn để ý đàn ông hay không đàn ông?
Dung Hà nắm tay Ban Họa, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, không ho, không thở dốc, sắc mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, thậm chí lúc ăn lẩu, còn ăn một chén đồ ăn lớn. Cái gì suy yếu vô lực, triền miên trên giường bệnh, đều biến thành bọt nước.
Cuối cùng hắn còn lấy lý do tuyết to gió đại, thân thể của mình suy nhược, ở lại Ban gia một đêm, chứng thực quyết tâm hắn muốn cưới Ban Họa.
Vân Khánh Đế là ở buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, sau khi tỉnh lại dùng hai chén cháo, còn dùng mấy khối điểm tâm, vẻ mặt cũng sáng sủa hơn.
"Vương Đức," Vân Khánh Đế bỗng nhiên nói với Vương Đức bên người, "Dân gian có một loại cách nói, gọi là xung hỉ?"
"Bệ hạ," Vương Đức do dự nhìn Vân Khánh Đế, "Xác thật có cách nói này, bất quá......"
"Ngươi nói trẫm để Thành An Hầu và Phúc Nhạc Quận chúa thành hôn ở trong cung, có thể mang đến không khí vui mừng hay không?"
"Bệ hạ," Vương Đức sợ tới mức phù một tiếng quỳ xuống trước mặt Vân Khánh Đế, "Phúc Nhạc Quận chúa cùng Thành An Hầu chỉ là ngoại thần, sao có thể thành hôn trong cung, việc này không hợp quy củ tổ tông a."
"Bọn họ một người là chất nữ của trẫm, một người là chất nhi của trẫm, thành hôn trong cung cũng không phải quá hoang đường," Vân Khánh Đế lại nói, "Trẫm thấy bọn họ định hôn kỳ quá muộn, tháng mười hai có ngày lành, vừa vặn lại ra hiếu kỳ của Đại trưởng Công chúa, không phải vừa vặn là ngày tốt sao?"
Vương Đức quỳ dưới đất không muốn đứng lên, hắn chỉ là một thái giám, chẳng lẽ còn muốn nhọc lòng quy củ tổ tông?
"Đi kêu người của Khâm Thiên Giám tới, nhìn xem tháng mười hai có ngày lành hay không."
Vương Đức lĩnh mệnh lui ra, chỉ là trước khi đi Khâm Thiên Giám, cố ý đem tin tức lộ ra ngoài.
Bệ hạ muốn cho Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa thành hôn trong cung, điều đó là không thể. Bất quá hôn kỳ định ở tháng mười hai xác thật được không, bởi vì ngày hai mươi tám tháng mười hai là một ngày không tồi, đối ngoại giải thích là nghi gia nghi thất, lại thích hợp bất quá.
Sau khi Hoàng Hậu nghe thấy tin tức này, đuổi tới Đại Nguyệt Cung khuyên Vân Khánh Đế thật lâu, mới làm cho ông đánh mất ý niệm để hai người thành hôn trong cung, nhưng ý niệm cổ "Xung hỉ" trong lòng Vân Khánh Đế kia thật sự quá mức ăn sâu bén rễ, cuối cùng ông lại đem biệt cung kinh giao ban cho hai người, lại còn có danh nghĩa Khâm Thiên Giám nói hai người thành hôn ở đây sẽ càng tốt.
Biệt cung Đế vương từng trụ, phong thuỷ tự nhiên không có kém, vấn đề duy nhất là, biệt cung Đại Đế Vương Nghiệp Triều trụ, đều ban thưởng cho hậu thế, nhưng còn chưa có tiền lệ thưởng cho ngoại thần. Không chỉ như thế, cổ nhiệt tình với hôn sự của Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc quận chúa kia của Vân Khánh Đế, không kém hôn sự của hài tử nhà mình.
Huống chi trước đây khi Ninh Vương thành hôn, Vân Khánh Đế còn không có nhiệt tình như vậy đâu.
Vì thế một tin tức thần bí truyền ra, là Thành An Hầu thực ra là hài tử của Bệ hạ, cho nên mới sẽ đem nữ hậu bối mình thích nhất gả cho hắn, hiện tại bệnh nặng như vậy, còn nhọc lòng vì hôn sự của Thành An Hầu không thôi.
Lúc bọ họ tin vào lời đồn này, lại quên mất, lúc trước khi truyền ra tin tức hôn sự của Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc Quận chúa, những người này còn nói Thành An Hầu là bị Bệ hạ buộc cưới Phúc Nhạc Quận chúa, bây giờ lại biến thành Thành An Hầu là tư sinh tử của Bệ hạ, cho nên mới để hắn cưới hậu bối mình sủng ái nhất.
Loại đồ vật logic này, đối với lời đồn đãi mà nói, là thứ vô dụng nhất.
Lúc Ban gia biết được ý của Vân Khánh Đế, cả nhà đều ngơ ngác, hậu bối nhà mình thành hôn, ngày lành vốn nên là cha mẹ tới định, Vân Khánh Đế hắn phí tâm làm gì? Cái gì hai mươi tám tháng chạp là ngày lành, cho dù tốt, thì liên quan gì đến ngươi?
Ban Hoài tức giận đến ở nhà đập vài bộ trà cụ, nhưn họ lại không thể cự tuyệt phiên "Hảo ý" này của Bệ hạ
"Lão gia, bộ trà cụ này sáu trăm hai," Âm Thị mắt lạnh nhìn Ban Hoài đập trà cụ, chờ ông đập đến không sai biệt lắm, mới nói, "Chàng đã đập tổng cộng gần hai ngàn lượng bạc."
"Phu nhân," Ban Hoài thở gấp nói, "Ta chính là trong lòng khí bất quá."
"Khí bất quá cũng phải nuốt xuống khẩu khí này," Âm Thị cười lạnh, "Chàn không nghe những người trong cung đó nói thế nào sao, Bệ hạ gần đây để ý nhất chính là cọc hôn sự này, vì cọc hôn sự này, ngủ không tốt, ăn không vô, nếu chàng nhảy ra ngăn trở, chàng xem hắn có nổi điên hay không."
"Hắn nhọc lòng như vậy làm gì, chẳng lẽ...... Thành An Hầu thật đúng là tư sinh tử hắn?"
"Chỉ là lời đồn vô tri bên ngoài, chàng cũng tin?" Âm Thị cười lạnh, "Lâm thị cùng đương kim Hoàng thường đều chưa từng từng có lui tới, sao có thể sinh hạ tư sinh tử cho hắn? Chẳng lẽ giống những lời này đồn ngu xuẩn đo, cảm mà thụ thai?"
"Cái gì cảm mà thụ thai, bất quá chỉ là gạt người mà thôi," Ban Hoài tức khắc có chút chột dạ, "Ta sao có thể tin nhữn lời đó?"
Âm Thị nhướng mày, không để ý đến ông nữa.
"Tả hữu Họa Họa cũng nguyện ý thành hôn với Thành An Hầu, thời gian sớm hay muộn cũng không khác bao nhiêu," Âm Thị nhíu mày, "Cũng may đồ cưới cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, bằng không tùy tiện trước tiên......"
"Nhưng ta luyến tiếc khuê nữ gả sớm như vậy," Ban Hoài phạm vào ngoan cố, "Trong lòng ta, chính là không thoải mái."
"Chẳng lẽ chàng định chờ sau quốc hiếu mới để họ thành thân?" Âm Thị hạ giọng, giọng nói mang theo hàn ý.
"Phu, phu nhân, nàng có ý gì?" Ban Hoài khiếp sợ, kinh hoảng thất thố nhìn Âm Thị, "Hẳn là không đến mức đó đi?"
"Ai biết được?" Âm Thị đứng lên, "Chàn đừng gây thêm phiền, ta đến chỗ Họa Họa hỏi một câu, nếu nàng không có ý kiến, chuyện này cứ quyết định như vậy."
Vốn dĩ những lời đồn Dung Hà là tư sinh tử của Vân Khánh Đế, chỉ là những lời vô tri ghen ghét, nhưng không biết vì sao, cuối cùng lời đồn này, thế nhưng sẽ càng truyền càng thịnh, thậm chí ngay cả Ninh Vương cũng nghe được.
"Cái gì, tư sinh tử?" Ninh Vương kích động đứng lên, "Không có khả năng, việc này tuyệt đối không có khả năng."
Nếu Dung Hà là tư sinh tử của phụ hoàng, phụ hoàng sẽ không lựa chọn bảo vệ hắn sau án ám sát, chuyện này không có khả năng.
"Sao lại không có khả năng?" Tạ Uyển Dụ châm chọc cười, "Nếu nói tới, mẫu thân của Thành An Hầu cùng Bệ hạ là biểu huynh muội. Nghe nói vị Lâm thị này lớn lên cực mỹ, cho nên năm đó lão Thành An Bá mới có thể không thèm để ý đến thân thế Lâm thị, khăng khăng cưới nàng làm chính thê, còn đại tu hoa viên cho nàng."
"Ngươi câm miệng," Tưởng Lạc nói, "Phụ hoàng có thêm một tư sinh tử, đối với ngươi hay ta đều không phải chuyện tốt, ngươi cho rằng đây là lúc xem náo nhiệt?"
"Lời này của Vương gia không có đạo lý," Tạ Uyển Dụ khí định thần nhàn nói, "Cho dù Thành An Hầu là tư sinh tử của Bệ hạ, chỉ cần Bệ hạ không có nhận hắn, vậy hắn vĩnh viễn cũng chỉ là một thần tử, ngươi cần gì phải để ý đến hắn?"
Tạ Uyển Dụ không hiểu, Tưởng Lạc gần đây vì sao cứ khăng khăng cùng Dung Hà không qua được, lúc mấu chốt này không phải nên làm cho Bệ hạ vui vẻ, còn có đem Thái tử hung hăng dẫm xuống bùn, làm cho hắn không thể bò dậy sao?
Loại vấn đề chỉ số thông minh này, thật là khó giải thích.
"Không nhận thì thế nào, bây giờ truyền đến toàn bộ Kinh thành đều biết, còn có cái biệt cung kia, năm đó tốn nhiều tài lực xây cất như vậy, bổn vương cùng Thái tử muốn, phụ hoàng cũng chưa bỏ được, hiện tại Thành An Hầu muốn thành hôn, hắn không hai lời chưa nói liền thưởng, còn để hắn trực tiếp thành thân ở biệt cung, thái độ này còn không rõ ràng?"
Càng nói Tưởng Lạc càng cảm thấy, Dung Hà có tám chín phần là tư sinh tử của phụ hoàng, nếu không vì sao những năm gần đây phụ hoàng lại tốt với hắn như vậy?
Tạ Uyển Dụ nhướng mày: "Bệ hạ đã ban, ngươi cũng không định đoạt về chứ?"
"Bổn vương cũng không phải chưa từng gặp qua thứ tốt," Tưởng Lạc có chút lòng dạ không thuận, "Ngươi câm miệng, ta không muốn nói chuyện với ngươi."
Tạ Uyển Dụ cũng không thèm để ý, nàng hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, hoàn toàn không thèm để ý hắn rối rắm khó xử.
"Bệ hạ," Hoàng Hậu đi vào Đại Nguyệt Cung, thấy Bệ hạ thế nhưng đang xem một trương hôn sự nước chảy, nàng dưới chân một đốn, "Đây là Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc quận chúa đại hôn nước chảy?"
"Ân," gần đây tinh thần Vân Khánh Đế không tồi, giống như người có chuyện vui, tinh thần cũng tốt lên, "Trong nhà Thành An Hầu không có trưởng bối, trẫm lại là bà mối của mối hôn sự này, khó tránh khỏi phải nhọc lòng một chút."
"Bệ hạ......" Hoàng Hậu cầm lấy một phần danh mục quà tặng Lễ Bộ định ra trên bàn nhìn thoáng qua, danh mục quà tặng này không khác quy chế quận vương thành hôn. Dựa theo quy củ, huân quý có tước vị thành thân, Lễ Bộ sẽ dựa theo quy chế chuẩn bị hạ lễ, nhưng đều là đồ vật ngoài mặt, chỉ là cho thể diện thêm tầng sáng rọi thôi.
Trong lòng nàng khẽ run, nhớ tới trong lúc ngủ mơ Bệ hạ đã từng kêu gọi Dung tiểu lang quân, hơn nữa biểu tình hoảng sợ, giống như đã làm chuyện gì có lỗi với hắn.
Chẳng lẽ......
Hoàng Hậu bỗng nhiên cảm thấy, phần danh mục quà tặng trong tay này nặng ngàn cân.
"Bệ hạ có nghe lời đồn bên ngoài không?"
"Lời đồn gì?" Vân Khánh Đế không ngẩng đầu, lực chú ý của ông đều đặt lên phần danh sách trong tay. Đối với ông mà nói, ông nhìn thấy không phải danh sách, mà là một hôn lễ hoàn mỹ, ông hy vọng sau khi hôn lễ này hoàn thành, thân thể sẽ khỏe mạnh lên, sau đó lại lần nữa phong cảnh ngồi trên long ỷ, được các văn võ bá quan triều bái.
"Bên ngoài đều nói Thành An Hầu là tư sinh tử của ngài."
"Đây đều là hồ ngôn loạn ngữ cái gì?" Vân Khánh Đế không ngờ sẽ có lời đồn hoang đường như vậy, lập tức nói, "Hoàng Hậu đừng tin những lời đồn này, trẫm cùng Lâm thị không gặp được mấy lần, thì sao có một tư sinh tử lớn như Thành An Hầu?"
Nếu ôn thực sự có một nhi tử như vậy, thì tốt rồi.
Tâm Hoàng Hậu lại lạnh đi một chút, Bệ hạ lại không chút nào để ý đến lời đồn này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top