Chương 101
Bị người ta bưng đầu, đầu Ban Họa vốn đã choáng váng, dứt khoát đem đầu gác lên người đối phương, giống mỹ nhân xà không có xương cốt.
Ở đây có người nhịn không được nhìn trộm thêm vài lần.
Dung Hà xoay người đem Ban Họa che phía sau, "Cẩn thận dạ dày khó chịu."
Ban Họa lớn lên tuy rằng kiều kiều nộn nộn, nhưng là từ nhỏ rất ít sinh bệnh, lúc này trời đất quay cuồng mắt mờ, nàng cảm thấy cả người đều mềm như bông, một chút sức lực cũng không có, Dung Hà nói gì nàng cũng lười đến nhúc nhích.
Làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lưu Bán Sơn ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần thống lĩnh: "Trần thống lĩnh, Quận chúa thân thể không khoẻ, chúng ta lại quấy rầy chỉ sợ có chút không thích hợp."
"Này......" Trần thống lĩnh biết vị Phúc Nhạc Quận chúa này vẫn có chút phân lượng trong lòng Bệ hạ, cho nên hắn cũng không dám thật sự để cho Quận chúa mang bệnh trả lời vấn đề của hắn. Tối hôm qua mưa to gió lớn, trên tay vị Quận chúa này lại dính máu, chấn kinh quá độ dẫn đến bị bệnh, nhưng thật ra...... Đối với một mảnh si tâm của Thành An Hầu, "Lưu Thiếu Khanh nói có lý."
Hắn đứng lên, nói với Ban Họa: "Xin Quận chúa hảo hảo nghỉ ngơi, hạ quan chắc chắn sớm ngày bắt lấy sát thủ."
Dung Hà nhẹ nhàng vỗ lưng Ban Họa, nói với Trần thống lĩnh: "Làm phiền Trần thống lĩnh."
"Hầu gia quá lời, đây là chức trách của hạ quan," Trần thống lĩnh thấy bộ dạng Dung Hà che chở Ban Họa, lại có cái nhìn mới với Dung Hà. Tuy hắn là võ tướng, nhưng vì chức trách, có giao tế với nhiều quan văn, những quan văn này phần lớn thích thiện giải nhân ý, hiền lương nữ tử ôn nhu như nước, nữ tử bưu hãn như Phúc Nhạc Quận chúa lên ngựa có thể bắn tên, xuống ngựa có thể đánh quyền, nhìn thấy thích khách còn có thể rút kiếm, các quan văn từ trước đến nay tránh còn không kịp.
Giống như đêm qua chuyện phát sinh, nếu truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ có không ít người tranh cãi, hơn nữa không phải đều là lời hay. Một nữ nhân cho dù đẹp, nhưng không nhất định tất cả mọi người có thể chấp nhận việc nàng giết người, cho việc nàng cũng không thể nề hà, sự tình tòng quyền.
Kinh triệu doãn đáng thương, từ đầu tới cuối cũng không dám mở miệng nói chuyện, người khác nói gì hắn cũng gật đầu theo, dù sao nơi này bất cứ người nào quyền lực cũng lơn hơn hắn, ai cũng đắc tội không nổi.
Nghe được Trần thống lĩnh nói không hỏi Phúc Nhạc Quận chúa nữa, trong lòng hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hận không thể lập tức đứng lên, hướng Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc quận chúa xin từ chức cáo lui. Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy một thiếu niên trẻ tuổi mặc y sa lụa màu trắng bước nhanh đi đến.
Ai da, đây không phải hoàn khố nổi danh Kinh thành Thế tử phủ Tĩnh Đình Công sao?
"Tỷ!" Ban Hằng sau khi nghe tin Thành An Hầu phủ bị sát thủ xâm nhập, lập tức liền mã bất đình đề chạy đến, thậm chí ngay cả thông báo cũng chờ không kịp, trực tiếp xông vào đại môn Dung gia. Hạ nhân Dung gia cũng không dám ngăn cản, dù thế nào cũng là cậu em vợ tương lai của Hầu gia, đệ đệ của Hầu phu nhân tương lai, ai dám đắc tội?
Thấy tỷ tỷ nhà mình hữu khí vô lực dựa vào người Dung Hà, Ban Hằng gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy ba thước tại chỗ: "Tỷ, tỷ sao vậy, bị thương? Bị thương ở đâu? Có mời thái y chưa?"
Ban Họa cảm thấy lỗ tai ầm ầm vang lên, quay đầu thấy bộ dáng Ban Hằng gấp đến độ xoay quanh, nhịn không được muốn cười, nhưng đầu nhoáng lên, lại là một trận trời đất quay cuồng.
"Ban đệ, Quận chúa hôm qua bị hàn, không có bị thương, ta đã phái người đi thỉnh thái y," Dung Hà biết cảm tình tỷ đệ Ban gia rất tốt, cũng không cảm thấy mạo phạm vì hành vi nóng nảy của Ban Hằng, "Đệ ngồi xuống trước."
"Tỷ của ta thành như vậy, sao ta có thể ngồi xuống," Ban Hằng đi tới đi lui quanh Ban Họa, "Nàng từ nhỏ đã khoe như trâu, rất ít sinh bệnh. Nhưng chỉ cần bị bệnh, liền chịu tội lớn."
"Ngươi mới là trâu......"
Tuy đã bệnh đến trời đất tối tăm, nhưng liên quan đến hình tượng mỹ lệ của mình, vẫn phải kiên trì giữ gìn. Trán Ban Họa cọ cọ eo Dung Hà, hừ hừ nói, "Ngươi đừng động đậy, ta choáng váng đầu."
Ban Hằng lập tức đứng lại, duỗi tay sờ trán Ban Họa, nóng đến lợi hại. Cậu trừng Dung Hà một cái, định trách hắn không chăm sóc Ban Họa thật tốt, nhưng nghĩ đến còn có người ngoài ở đây, lại đem lời nói nuốt vào.
Chuyện nhà mình, nhà mình giải quyết, không để cho người ngoài xem náo nhiệt, đây cũng là nguyên tắc thứ nhất của Ban gia.
Thấy bộ dạng lo lắng này của Ban Thế tử, vài vị đại nhân đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đi thôi, vạn nhất để người ta hiểu lầm bọn họ không quan tâm thân thể Quận chúa thì không được. Nhưng nếu ở lại, Quận chúa là nữ tử, bọn họ ở lại cũng không thích hợp.
Cũng may Dung Hầu Gia là người hiểu ý người khác, thấy bọn họ khó xử, liền nói: "Ta thiếu chút nữa đã quên, chư vị đại nhân nếu là biết thêm chuyện về sát thủ, có thể đi hỏi vài hộ vệ của ta. Bọn họ bị thương, đang ở trong phòng dưỡng thương, nếu các vị đại nhân không ngại, có thể đi hỏi bọn họ một chút."
"Vậy làm phiền hạ nhân quý phủ dẫn đường." Trần thống lĩnh lập tức đáp ứng.
Ra chủ viện, Kinh Triệu Y nhịn không được cảm khái nói: "Phúc Nhạc Quận chúa, thật là nữ trung hào kiệt."
Lưu Bán Sơn cười nói: "Đúng vậy."
Trần thống lĩnh cùng hai quan văn này không có giao tế bao nhiêu, chỉ cứng ngắc gật đầu, không nhiều lời.
Lưu Bán Sơn nhìn Trần thống lĩnh trầm mặc ít lời, biểu tình trên mặt bất biến, ánh mắt vừa chuyển, rơi xuống tường viện. Trên tường gạch dính một chuỗi vết máu, qua vài canh giờ, lại bị nước mưa cọ rửa, vết máu cũng không còn tươi, nhìn giống như một vết bùn khô.
Không bao lâu, thái y đến, hắn bắt mạch cho Ban Họa, "Xin Hầu gia và Thế tử yên tâm, Quận chúa chỉ bị phong hàn, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng mấy ngày, là có thể khỏi hẳn. Bất quá......" Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Ban Hằng, "Quận chúa bị hàn, còn bị kinh hách, trước khi khỏi hẳn, không nên hoạt động cũng không nên gặp gió."
Tuy rằng Ban Hằng không nguyện ý để Ban Họa ở lại Dung gia, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ, banh mặt gật đầu, không phản đối.
"Về chuyện ăn uống có kiêng kị gì không?" Dung Hà biết tật xấu kén ăn của Ban Họa, nhìn mắt nàng ngủ mê man trên giường, duỗi tay sờ thử trán nàng, vẫn nóng đến dọa người.
"Đồ ăn nhiều béo như thịt tạm thời không thể dùng," thái y sờ sờ chòm râu hoa râm, "Còn có những món cay và lạnh, cũng không thể ăn."
"Đa tạ thái y, ta nhớ kỹ." Dung Hà tiếp nhận khăn nha hoàn đưa, nhẹ nhàng đặt lên trán Ban Họa. Ban Họa ngủ đến mơ mơ màng màng dường như cảm thấy trên trán có thêm cái gì, liền muốn ném đi.
Dung Hà vội một tay nhẹ đè lại khăn, một tay vỗ chăn, giống như dỗ tiểu hài tử, đem Ban Họa dỗ ngủ.
Ban Hằng chú ý tới động tác này của hắn, quay đầu nói: "Ta trở về mng hạ nhân tỷ bên tỷ thường dùng sang đây, ta muốn ở phủ Hầu gia quấy rầy mấy ngày, Hầu gia không ngại đi?"
"Hoan nghênh đến."
Hắn nhìn Ban Họa đang ngủ say, cũng không dám nói không chào đón a.
Sau khi Ban Hằng rời đi, thuốc đã sắc xong, Dung Hà đánh thức Ban Họa, tiếp nhận chén thuốc tỳ nữ bưng tới, dùng muỗng tới đưa đến môi Ban Họa.
Ban Họa còn chưa lấy lại tinh thần nhìn nước thuốc đen tuyền, dạ dày một trận quay cuồng, thiếu chút nữa đã nôn ra. Dung Hà thấy biểu tình của nàng không đúng, vội bưng chén thuốc ra, vỗ lưng nàng nói: "Có phải dạ dày không thoải mái hay không?"
"Ân," Ban Họa uể oải nhìn Dung Hà, có chút hương vị ủy khuất tội nghiệp, "Khó ngửi."
Dung Hà nếm nếm dược, vừa đắng vừa chát, hương vị cũng không dễ chịu, hắn nhíu nhíu mày, thuốc này xác thật vừa khó ngửi vừa khó uống. Hắn nhìn về phía quản gia đứng phía sau, "Thuốc này sao lại như thế?"
Quản gia:......
"Hầu gia, thuốc đắng dã tật."
"Không có thuốc viên?" Dung Hà thấy sắc mặt Ban Họa tái nhợt như tờ giấy, ôn nhu khuyên nhủ, "Họa Họa, nếu không nàng cố dùng một chút?"
Bị mỹ nhân dùng ánh mắt vừa cầu xin vừa quan tâm nhìn, Ban Họa nhịn không được gật đầu.
Vì thế một muỗng dược lại đưa đến trước mặt nàng.
"Bưng chén đến đây." Ban Họa cự tuyệt dùng phương pháp đút bằng muỗng này. Nửa chén dược, uống từng muỗng, quả thực chính là tra tấn, còn không bằng cố chịu một ngụm. Mỹ nhân chủ động uy dược tuy là chuyện tốt, nhưng phương thức này thật sự quá mức trầm trọng, nàng nhận không nổi.
Dung Hà hơi sửng sốt, đem chén thuốc đưa cho Ban Họa.
Ban Họa bưng chén, ừng ực ừng ực mấy mồm to uống xong, lập tức ăn vài viên mứt hoa quả mới áp xuống xúc động trong buồn nôn cổ họng.
Tỳ nữ bưng trà cho nàng súc miệng, nàng uống một ngụm nhổ ra sau liền nói: "Không thể súc nữa, nếu không ta sẽ nôn luôn cả thuốc."
"Uống thuốc xong hảo hảo ngủ một giấc, đổ mồ hôi là tốt rồi." Dung Hà đỡ Ban Họa nằm xuống, thay nàng đắp chăn, lấy khăn lau khóe miệng nàng, nhịn không được ở thái dương nóng bỏng nàng hôn một cái nhẹ nhàng, "An tâm ngủ."
Ban Họa mở mắt ra, đôi mắt thủy nhuận cong cong, liền nhắm mắt ngủ.
Tỳ nữ bên cạnh cảm thấy một màn này làm cho nàng đỏ mặt, vội quay đầu đi.
"Hầu hạ Quận chúa cho tốt," Dung Hà đứng lên, "Lát nữa ta sẽ trở lại."
"Vâng."
Dung Hà đi ra chính viện, hỏi quản gia đi phía sau: "Trần thống lĩnh đi rồi sao?"
"Hầu gia, các vị đại nhân đều đã ra phủ."
Dung Hà gật đầu, biểu tình của hắn lạnh lẽo, lạnh đến giống như lưỡi dao sắc bén vào đông, làm người ta không dám tiếp xúc.
"Bảo Vương Khúc đến thư phòng gặp ta."
Vương Khúc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Hầu gia, liền nhịn không được cúi đầu.
"Nội gian bắt được?"
"Là hai người gác cổng, có người lấy người nhà của bọn họ ......"
"Ta không muốn nghe nổi khổ của bọn họ," Dung Hà cũng không ngẩng đầu ngắt lời Vương Khúc, "Ấn quy củ xử trí."
Đầu Vương Khúc cúi càng càng thấp: "Thuộc hạ hiểu rõ."
"Đêm qua nếu không phải Phúc Nhạc Quận chúa, hôm nay Hầu phủ liền phải treo cờ trắng thỉnh người khóc tang," Dung Hà ngẩng đầu nhìn Vương Khúc, "Ta đánh giá cao đầu óc của Tưởng Lạc."
"Hầu gia, thuộc hạ cho rằng, Ninh Vương là ngồi không yên."
Ninh Vương tính cách nóng nảy, lại cùng Hầu gia không đối phó. Hiện giờ Hầu gia lần thứ hai được Bệ hạ coi trọng, Ninh Vương liền dùng phương pháp xuẩn nhất để giải quyết, tổn hại địch tám trăm tự thương một ngàn.
"Hắn khi nào thì ngồi yên?" Dung Hà cười lạnh, "Tạ Trọng Cẩm dường như cũng không tốt?"
Vương Khúc hơi sửng sốt, không hiểu Hầu gia vì sao lại đột nhiên nhắc tới Tạ Trọng Cẩm: "Tạ gia Đại Lang đúng là không tốt, chỉ là việc này liên quan gì đến Ninh Vương?"
"Trước kia không có, bây giờ thì có."
Hắn không tin Vân Khánh Đế sẽ vì hắn mà xử trí Nhị hoàng tử, Vân Khánh Đế người này hắn hiểu biết. Ích kỷ đa nghi, chỉ có người trong thiên hạ có lỗi với hắn, không có chuyện hắn làm sai. Ninh Vương lại không phải đồ vật, kia cũng là con hắn, nếu chuyện lần này điều tra rõ, Vân Khánh Đế có lẽ sẽ vì bồi thường cho hắn, sẽ chém rớt vài nanh vuốt của Ninh Vương giúp hắn hết giận, nhưng tuyệt đối sẽ không động đến Nhị hoàng tử.
Tạ gia hiện tại mặc kệ thế nào, cũng xem như ngồi chung thuyền với Ninh Vương, hắn muốn cho Tạ Trọng Cẩm biến thành một cây dằm của Tạ gia.
"Hầu gia, Ban Thế tử tới." giọng quản gia vang lên ngoài thư phòng.
Dung Hà vừa đi ra, liền nhìn đến đoàn người nâng vài cái rương lớn, còn có hai ba mươi người cả nam lẫn nữ, có tỳ nữ, có hộ vệ, Ban Hằng bị vây xung quanh bọn họ, rất giống lưu manh đầu đường mang theo các tiểu đệ thu phí bảo hộ.
"Ban đệ," Dung Hà nhìn mấy cái rương lớn dưới đất, "Không biết đây đều là......"
"Đều là quần áo trang sức cùng một ít đồ vật tỷ của ta thường dùng," Ban Hằng thở dài, "Nàng tạm thời ở nhờ ở quý phủ, ta cũng không thể mang quá nhiều đồ, tạm thời chỉ như vậy thôi."
"Ban đệ không cần khách khí, nếu có yêu cầu khác, cứ việc mang qua đây là được, chúng ta người một nhà không cần phân biệt," Dung Hà đưa Ban Hằng vào nội viện, "Sân của đệ và Họa Họa gần nhau, ta đưa đệ đi xem sân, nếu có chỗ nào không thích, thì bảo hạ nhân đi sửa lại."
"Huynh yên tâm, ta đối chỗ ở không kén chọn." Đồ đạc của Ban Hằng, tổng cộng cũng chỉ có một rương, cạnh ngoại trừ vài sai vặt cùng hộ vệ, không có giữ nha hoàn nào. Những người cậu mang đến, đại bộ phận đều là hầu hạ Ban Họa.
Hạ nhân Dung gia phát hiện, vị Ban gia thế tử này rất dễ hầu hạ, ngoài trừ chú ý ẩm thực một chút, những thứ khác đều không có ý kiến. Nhìn thấy mỹ tì Dung phủ, sẽ không nhìn nhiều một cái, cũng sẽ không ức hiếp hạ nhân, càng sẽ không không bới móc.
Một vị công tử như vậy, thế nhưng bị coi là hoàn khố?
Vậy tiêu chuẩn hoàn khố của Kinh thành cũng thật sự là quá thấp.
Ban Họa uống thuốc, ngủ mê man một giấc, sau khi dùng nửa chén cháo, lại ngủ thêm một giấc. Lúc nửa đêm, nàng tỉnh một lần, trong phòng không có thắp nến, nhưng trên giá nến lại tản ra ánh sáng.
Đây là dạ minh châu chế thành đèn?
"Họa Họa, nàng tỉnh?" Dung Hà thấy nàng tỉnh lại, vội nói, "Trước đừng ngủ, ta làm người mang thuốc tới."
"Sao chàng còn chưa ngủ?" Ban Họa cả người mềm như bông, vừa ngồi dậy lại nằm trở về.
"Ta buổi chiều ngủ qua," Giọng Dung Hà có chút khô khốc, hắn đứng dậy đi tới cửa, nói gì đó với người canh giữ bên ngoài, lại vội vàng trở lại mép giường, "Bây giờ thấy tốt hơn chưa?"
"Bây giờ cả người ta đều là mồ hôi, khó chịu," Ban Họa kéo chăn, kết quả quay đầu đã bị Dung Hà đắp lại, "Thái y nói, hiện tại nàng không thể lại nhiễm lạnh. Ngoan, đừng nháo."
"Ai náo loạn," Ban Họa ho khan một tiếng: "Ta muốn đi thay quần áo."
"Ta bảo nha hoàn tới hầu hạ." Dung Hà không được tự nhiên sờ sờ mũi, lại đứng dậy đi tới cửa. Thực mau, hai tỳ nữ đi đến.
"Như Ý, Ngọc Trúc?" Ban Họa chớp chớp mắt, "Sao các ngươi lại ở đây?"
"Quận chúa, nô tỳ là Thế tử mang đến đây, hắn sợ người khác không biết yêu thích của người, hầu hạ ngài không tốt," Như Ý thay Ban Họa mặc tốt quần áo, thấy Thành An Hầu đã ra ngoài, liền cùng Ngọc Trúc đỡ Ban Họa đến sau bình phong.
Ban Họa nằm trở lại ổ chăn, khàn khàn nói: "Thế tử cũng ở bên này?"
Lấy hiểu biết của nàng với đệ đệ, cậu tuyệt đối sẽ không để cho nàng một mình ở Thành An Hầu phủ lâu như vậy.
"Đúng vậy," Như Ý dùng khăn nóng thay Ban Họa lau mồ hôi trên trán, "Thế tử liền ở trong viện cách vách."
Ban Họa cười cười: "Tiểu tử thúi này ......"
Rốt cuộc luyến tiếc mắng.
Chẳng được bao lâu, Dung Hà lần thứ hai đi vào, hắn đưa tay sờ trán Ban Họa: "Còn có chút sốt nhẹ."
Hắn dùng chăn đem Ban Họa gói kỹ lưỡng, để cho nàng ngồi tựa vào đầu giường, đem chén thuốc đưa đến bên miệng nàng: "Ta bưng nàng uống."
Cuối cùng cũng không dùng muỗng.
Ban Họa nín thở uống hết thuốc, cắn một khối mứt hoa quả Dung Hà nhét vào miệng nàng, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười.
"Cười cái gì?" Dung Hà một tay ôm lấy nàng, một tay lau khóe miệng cho nàng.
"Cười mỹ nhân của ta trước mặt," Ban Họa chớp chớp mắt, có vẻ phá lệ thiên chân cùng vô tội.
Dung Hà cười khẽ, "Là mỹ nhân của ta trong ngực mới đúng."
"Ngô......" Ban Họa ngáp một cái, "Ta còn muốn ngủ."
"Ngủ đi." Dung Hà cười cười, nhưng lại không buông nàng ra. Ban Họa trợn mắt nhìn hắn, chỉ có thể nhìn thấy cằm cùng nửa bên mặt của hắn. Bất quá mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù chỉ là cái ót, cũng đẹp.
"Hầu......" Như Ý muốn nói với Thành An Hầu, buông để Quận chúa nhà bọn họ tự mình nằm, cũng không sao.
Nhưng Thành An Hầu lại ngẩng đầu liếc nàng một cái, nàng liền không tự giác im miệng lại. Chờ lúc nàng cùng Ngọc Trúc đi ra khỏi phòng, mới kinh ngạc phát hiện sau ót của mình đều là mồ hôi.
"Như Ý tỷ tỷ, để Thành An Hầu ở trong phòng, có phải có chút thỏa đáng hay không?" Ngọc Trúc nhỏ giọng nói, "Chúng ta có cần vào hầu hạ hay không."
"Không cần," Như Ý hít sâu một hơi, "Nếu là Quận chúa muốn chúng ta lưu lại, trước khi nàng ngủ, đã mở miệng."
Huống chi lấy nhân phẩm của Dung Bá gia, cũng sẽ không làm ra chuyện gì, có các nàng cùng vài nữ hộ vệ canh giữ bên ngoài, hắn cũng không thể làm gì.
Dung Hà chưa bao giờ nhìn thấy Ban Họa suy yếu như thế, ngày thường nàng giống như lúc nào cũng tràn đầy nang lượng, nơi nào có nàng, đó là tồn tại tươi sáng nhất. Không ai có thể thật sự bỏ qua nàng, hoặc là nói, chỉ cần có nàng, rất ít người có thể chú ý đến người khác.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Họa Họa suy yếu như thế, hắn lại có loại xúc động muốn đem nàng tiến nhập thân thể của mình, nhưng lại sợ sẽ làm nàng đau, chỉ có thể ôm thật cẩn thận, không muốn buông tay, lại không dám ôm áu mạnh.
Trên đời vì sao lại có nữ tử mỹ diệu như vậy?
Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như họa.
Hắn chưa bao giờ có nghĩ tới, một ngày kia sẽ có một nữ nhân giơ kiếm ngăn trước người hắn, giống như một tòa núi lớn thay hắn chặn mưa gió, chặn đao kiếm.
Mẫu thân hắn là nhu nhược, trên mặt nàng luôn treo vô tận ưu sầu, kể ra thống khổ vĩnh không nề phiền với hắn. Một lần lại một lần, một lần lại một lần, giống như sương mù dày đặc vĩnh viễn không thể tản ra.
Trước khi mẫu thân lâm chung, một đôi tay mảnh khảnh kháp hắn đến chảy máu, nàng nói nàng sợ phụ thân sẽ cưới người mới, nói phụ thân sẽ quên nàng, nàng yêu, hận, thống khổ, hồi ức, giống như là một hồi mộng thiếu nữ thảm đạm, cho đến chết cũng chưa từng diễm lệ.
Nàng chưa từng lo lắng hai nhi tử không có mẫu thân che chở sẽ như thế nào, cũng không cảm thấy đem ưu sầu cùng thống khổ của mình một lần lại một lần kể cho hài tử có gì không đúng. Nàng thích đồ vật thanh nhã tố bạch, khiến cho bọn họ từ nhỏ, cũng phải yeu thích giống nàng.
Nàng ghét bỏ màu đỏ diễm tục, ghét bỏ vàng bạc thô bỉ, thậm chí ở lúc sinh thời khịt mũi coi thường người Ban gia.
Châu báu ở nhà kho trong phủ nàng chưa bao giờ dùng, bởi vì nàng cảm thấy những thứ đó đều là a đổ vật, nữ nhân mỹ lệ nhất không cần châu báu trang điểm cũng sẽ đẹp. Nữ nhân trầm mê châu báu, phí tinh lực lên quần áo trang sức, đã tục khí lại nông cạn, nàng khinh thường cùng loại người này nhiều lời, cũng khinh thường ngồi cùng các nàng.
Khi còn nhỏ hắn đã từng ảo tưởng, nếu mẫu thân những trang sức mỹ lệ trong nhà kho nhất định sẽ rất đẹp. Nhưng hắn còn chưa nói ra, mẫu thân liền nói cho hắn biết, người thích những thứ này, đều là nông cạn.
Cho nên ý niệm này, hắn cũng chôn giấu thật sâu.
Ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, lời nói việc làm có độ. Đây là mẫu thân kỳ vọng giao cho hắn, nàng cũng giáo dưỡng hắn như thế.
Sau lại nàng qua đời, phụ thân qua đời, huynh trưởng cũng không còn, toàn bộ Dung gia chỉ còn lại có một mình hắn, hắn liền trở thành đoan chính quân tử của nhất tộc Dung Thị.
Chỉ là mỗi lần đi vào nhà kho trong phủ, hắn liền nhịn không được sẽ đi nhìn những châu báu đó một lần.
Rõ ràng là những thứ rất mỹ lệ, vì sao thích chúng lại là diễm tục?
Vì sao?
Cho đến một ngày kia, hắn cưỡi ngựa đi ở đầu đường, nhìn đến quý nữ từng xảo ngộ trong núi kia, mặc một thân hồng y ngồi trên lưng ngựa, giơ roi quất về phía một nam nhân, ánh mắt của hắn liền bị thiếu nữ kia hấp dẫn, mọi người mọi vật trên đời, đều trở nên ảm đạm, chỉ có nàng như ngọn lửa, diễm lệ đến làm cho hắn không thở nổi.
Rõ ràng là cực kỳ xinh đẹp, sao lại là diễm tục?
Từ trong hồi ức hồi thần, Dung Hà cúi đầu nhìn nữ tử ngủ yên trong ngực, đem nàng thả lại trên giường, đứng dậy hôn một cái nhẹ nhàng trên môi nàng. Môi nàng có chút đắng, có chút ấm áp.
Liếm liếm khóe môi, Dung Hà dựa vào đầu giường nhắm mắt.
Ban Họa biết mình lại nằm mơ.
Nàng thấy được Thẩm Ngọc đến từ hôn, thấy được Tạ Khải Lâm ngã hỏng đôi mắt, thấy được Tạ Uyển Dụ cùng Tưởng Lạc thành hôn, hai người bởi vì Thạch Phi Tiên mà nổi lên ngăn cách.
Cảnh trong mơ thay đổi quá nhanh, lại không có trật tự, giống như trong chốc lát là mùa xuân, trong chốc lát bên ngoài lại hạ tuyết, ở chớp mắt lại mãn viên.
Thái tử bị nhốt trong một sân viện ẩm ướt âm u, dường như hắn đang viết cái gì, nhưng còn không đợi Ban Họa tới gần, cảnh trong mơ lại thay đổi, nàng nhìn thấy chính điện Đại Nguyệt Cung chất đầy thi thể hộ vệ cấm vệ quân, Thạch Tấn cùng thống lĩnh cấm vệ quân đứng chung một chỗ trên mặt, hai người đều là vết máu, không biết sống hay chết.
Một đôi ủng đế màu xanh lá tạo bước vào cửa, đế giày đạp lên vết máu ứ đọng, người này dường như ngại huyết quá bẩn, nhấc chân dẫm về phía một khối thi thể nằm bên cạnh, sau khi cọ sạch vêt máu, mới tiếp tục đi về phía trước.
"Trường Thanh Vương, vì sao ngươi phải làm như vậy?"
"Vì sao?" Người tới cười một tiếng, chậm rãi mở cây quạt trong tay, "Đây là Vân Khánh Đế thiếu ta."
Trường Thanh Quận vương?! Ban Họa nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn lại, Tưởng Lạc mang theo một đội hộ vệ mang bội đao tiến vào, vẻ mặt đắc ý.
Tưởng Lạc?
Nàng khiếp sợ nhìn hai người đi cùng một chỗ này, Trường Thanh Vương sao lại có liên hệ với Tưởng Lạc?
Ban Họa đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy màn lụa lung lay cùng Dung Hà đang ghé vào đầu giường.
"Họa Họa, nàng tỉnh?"
Ban Họa ngơ ngác nhìn Dung Hà, bỗng nhiên nói: "Chàng và Trường Thanh Vương quan hệ thế nào?"
Nàng nhớ rõ lần đó lúc Trường Thanh Vương mời nàng cùng Hằng đệ đi xem bát ca, Dung Hà cùng Trường Thanh Vương đã đi chung với nhau.
Dung Hà thần sắc như thường thay nàng lau mồ hôi trên trán, "Không tính là quá tốt, hắn thích tranh chữ của ta, cho nên hay mời ta đến quý phủ của hắn làm thơ, bất quá không phải lúc nào ta cũng có thời gian."
Ban Họa gật đầu, nhỏ giọng nói: "Không đi cũng tốt."
"Cái gì?" Dung Hà cười nhìn nàng.
Ban Họa lắc đầu: "Đầu ta còn hơi choáng váng."
"Ta giúp nàng xoa." Dung Hà thay nàng ấn huyệt Thái Dương, động tác của hắn rất nhẹ, ngón tay còn mang theo ấm áp nhè nhẹ, "Sao lại đột nhiên nhớ tới hắn?"
"Ta mơ một giấc mơ."
"Mơ thấy hắn lại không mơ thấy ta?"
Ban Họa nghe vậy cười: "Không có mơ thấy hắn, chỉ là mơ thấy một đầu heo cùng một con bát ca."
"Ân?"
"Bát ca đứng trên lưng heo, heo còn có thể bay. Mơ thấy bát ca, ta liền nhớ tới con bát ca Trường Thanh Vương Điện hạ từng cho ta xem." Ban Họa nhìn Dung Hà, "Sao heo lại có thể bay?"
"Đại khái là bởi vì đầu heo này đang nằm mơ?"
"A ô."
Ban Họa một ngụm cắn mu bàn tay hắn.
"Tê, heo không chỉ có có thể bay, còn có thể cắn người đâu."
Ban Hằng đứng ở cửa mặt không biểu tình nghĩ, có phải cậu đến hơi sớm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top