Chương 10: Tâm tư của nam nhân

Thấy quận chúa tức giận thành như vậy, trong lòngbà tử  càng đau khổ hơn: "Là Ban quận quân. Lão nô nghe nói Tĩnh Đình Hầu phủ thu mua da bạch hồ khắp Kinh thành, bởi vì Ban Quận quân nói, nàng thiếu da bạch hồ để sử dụng."

An Khang tức giận đến đến suýt chút nữa phun máu.

Lại là Tĩnh Đình Hầu phủ!

Ban Họa cái đồ tiểu tiện nhân này không thể ngừng nghỉ một chút hay sao?!

Nàng thân là quận chúa, vì không cho đương kim thánh thượng nghi kỵ, mọi chuyện đều luôn cẩn thận, nơi chốn lưu ý, ăn mặc ngủ nghỉ đều không dám có nửa phần xa hoa, chỉ sợ hoàng thượng bắt được nhược điểm gây phiền toái. Rõ ràng thân phận của nàng cao hơn Ban Họa, chỉ là ở trong cung Ban Họa lại được yêu thích, thậm chí là ngoài cung, những người đó cũng lại càng kính sợ Ban Họa mà không phải quận chúa là nàng.

Bà tử thấy An Khang tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: "Quận chúa, Ban Quận quân kia vốn là là người không ra gì, nhà chúng ta như vậy, không cần cùng loại người này chấp nhất."

An Khang oán hận đem bên chén trà tay ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Sỉ nhục hôm nay, sau này ta nhất định trả lại gấp đôi."

Vốn dĩ nàng cho rằng, mấy lần Ban Họa bị hủy hôn, sẽ biết điều hơn, nào biết nàng lại không tiếp thu một chút giáo huấn nào, vẫn như cũ làm theo ý mình.

Nàng không rõ, là một nữ nhân, Ban Họa mấy lần bị nam nhân ghét bỏ, chẳng lẽ không cảm thấy thẹn một chút nào hay sao?

Thấy quận chúa khí thành như vậy, bà tử trong lòng khổ ý càng đậm: "Là ban quận quân. Lão nô nghe nói tĩnh đình hầu phủ mãn kinh thành thu mua bạch hồ da, liền bởi vì ban quận quân nói một câu, nàng thiếu bạch hồ da sử."

An khang tức giận đến một búng máu thiếu chút nữa nhổ ra.

Lại là tĩnh đình hầu phủ!

Ban họa cái này tiểu tiện nhân liền không thể ngừng nghỉ điểm?!

Tưởng nàng thân là quận chúa, vì không cho đương kim thánh thượng nghi kỵ, mọi chuyện tiểu tâm, nơi chốn lưu ý, ăn mặc ngủ nghỉ đều không dám có nửa phần đường hoàng, liền sợ làm thánh thượng bắt lấy nhà nàng bím tóc tìm phiền toái. Rõ ràng nàng thân phận so ban họa cao, chính là ở trong cung lại là ban họa càng được yêu thích mặt, thậm chí là ngoài cung, những người đó cũng càng thêm kính sợ ban họa mà không phải nàng cái này quận chúa.

Bà tử thấy an khang tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lại là đau lòng lại là bất đắc dĩ, đành phải khuyên nhủ: "Quận chúa, kia ban quận quân vốn là là hỗn không tiếc người, chúng ta nhân gia như vậy, không cần cùng bực này người chấp nhặt."

An khang oán hận mà đem bên tay chén trà nện ở trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Hôm nay sỉ nhục, ngày sau ta chắc chắn gấp bội dâng trả."

Nguyên bản nàng cho rằng, ban họa mấy lần bị người hủy diệt hôn ước, liền sẽ học điệu thấp lên, nào biết nói nàng thế nhưng nửa điểm giáo huấn đều không ăn, như cũ như vậy làm theo ý mình.

Nàng không rõ, thân là một nữ nhân, ban họa mấy lần bị nam nhân ghét bỏ, chẳng lẽ liền thật sự một chút cảm thấy thẹn tâm đều không có sao?

"Hiện nay mới tháng mấy, da bạch hồ thế nhưng đã không có?" Vương A Đại nhìn da mà các thương gia trình lên, lắc đầu nói, "Những loại da này đều có tạp chất, Bá gia nhà chúng ta tuy cũng rằng không phải người hay bắt bẻ, nhưng cũng không thể mặc y phục da hồ có tạp chất ra cửa."

Chủ tiệm cũng đoán được da mà lần này hắn đưa tới, Thành An Bá phủ sẽ không vừa lòng, cho nên cũng không cảm thấy thất vọng, chỉ cười nói: "Vương quản sự, đây đã là da tốt nhất trong tiệm chúng tôi, tiểu nhân không dám lừa ngài."

"Tốt nhất?" Vương A Đại cười lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ ta chưa từng thấy qua thứ tốt nhất sao?"

"Vương quản sự ngài có điều không biết, năm nay chúng ta trong tiệm vốn là có hai tấm da tốt nhất, nhưng hai ngày trước, quản gia phủ đại trưởng công chúa tự mình tới cửa hàng của chúng tôi thu da, chúng tôi làm buôn bán đâu dám đắc tội những vị nhân vật lớn đó, đành phải đem hai tấm da tốt nhất kia cho quản gia thu đi rồi."

"Đại trưởng công chúa phủ?" Vương A Đại sửng sốt, đại trưởng công chúa lớn tuổi như vậy, còn có thể mặc màu sắc tươi trẻ này?

"Đúng vậy, xác thật là quản gia của phủ đại trưởng công chúa quý phủ. Nhưng mà tiểu nhân nghe nói, những tấm da đó đều là đại trưởng công chúa mua cho cháu gái của mình, còn những tin tức này là thật hay giả, tiểu nhân cũng không biết." Chủ tiệm không dám đàm luận chuyện của hoàng gia, cho nên sau khi đem tin tức này nói cho vương A Đại, cũng không nói thêm gì nữa.

Vương A Đại nghe vậy sắc mặt cũng tốt lên, "Ta hiểu rồi, ngươi tự đi đi."

"Vâng." Thấy sắc mặt khách hàng cũng không khó coi, chủ tiệm trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may Thành An Bá phủ là nơi phân rõ phải trái, nếu không hôm nay hắn phải chịu tội.

Vương A Đại đem việc này nói cho quản , quản sự lại nói cho quản gia, chẳng qua lời này truyền đến truyền đi liền có chút biến vị.

"Ngươi nói Ban quận quân đoạt đi đồ vật quý phủ chúng ta chọn mua?" Dung Hà đang vẽ tranh, nghe được quản gia bẩm báo, cười nhạt một tiếng: "Tiểu cô nương thích những thứ đồ vật mao nhung trắng tinh này, nàng muốn thì để nàng mua đi."

"Vâng." Quản gia đứng trước mặt Dung Hà, không dám thở mạnh.

"Đúng rồi," Dung Hà chậm rãi buông bút, ngẩng đầu nhìn quản gia, "Lần trước cam quýt mua về không hợp khẩu vị, xử lý."

"Vâng." Quản gia lui ra ngoài.

Dung Hà chắp tay sau lưng, ánh mắt dừng trên bức họa vừa vẽ xong,bức tranh vẽ một vị tiên ông tay cầm đào, cưỡi hạc tiên.

"Tỷ, tỷ thu nhiều da bạch hồ như vậy, muốn xây ổ sao?" Ban Hằng đã nhiều ngày nay ngày nào cũng thấy có người đưa da bạch hồ vào đây, chỉ là da hoàn chỉnh cũng có, cũng có da bị tì vết, giá cả không đồng nhất.

"Ta lấy để làm quần áo, làm áo choàng, làm bao tay, làm trang sức trên tóc, ta còn đang lo số lượng này còn chưa đủ nữa kìa," Ban Họa lật quyển sách trong tay, trong đó ghi lại các đồ vật trong khố phòng của nàng, "Nếu có còn thừa, ta làm cho đệ một cái khăn quàng cổ."

"Tốn nhiều bạc như vậy, chỉ làm cho đệ một cái khăn quàng cổ, tỷ cũng thật đủ hào phóng," Ban Hằng lấy điểm tâm trên bàn ăn, "Mấy ngày nữa bệ hạ muốn đi Tây Giao săn thú, tỷ có muốn đi không?"

"Đi, sao lại không đi," Ban Họa kích động nói, "Vì chuyến thu săn lần này, ta đã cố ý chuẩn bị vài bộ quần áo."

Lại nói có một bộ kỵ trang trong đó, các tú nương mất thời gian gần một tháng mới làm tốt, chỉ cần thu săn năm nay nàng có thể lóe sáng lên sân khấu, nếu như không đi, chẳng phải lãng phí nàng cố ý bảo tú nương chuẩn bị kỵ trang hay sao?

Ban Hằng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ban họa, lấy bản lĩnh của tỷ tỷ cậu, cầm kỳ thư họa là không được, chỉ có khi đi săn, mới có thể cùng các quý nữ khác tranh cao thấp.

"Họa Họa," Âm thị đi đến, thấy tỷ đệ hai người đều có mặt, đem cái hộp trong tay để trước mặt Ban Họa: "Cái trâm cài đầu này là của bà ngoại con năm đó để lại cho ta, mấy năm nay ta vẫn luôn không như mang. Khi còn nhỏ sau khi con nhìn thấy đã đòi với ta, khi đó ta lo lắng con không biết nặng nhẹ, đem đồ làm rơi vỡ, nên không có cho con."

Âm thị mở hộp ra, lấy trâm ngọc ra, thân trâm trong suốt, đầu trâm không biết là chế tac như thế nào, lại biến hành màu đỏ diễm lệ, giống như mấy viên chu quả trên khối băng, sans đến trong suốt, đỏ đến như lửa.

"Ta nghĩ chờ đến mùa đông, con mặc áo bạch hồ, mang cây trâm ngọc này nhất định rất đẹp." Âm thị đem trâm ngọc cài vào tóc Ban Họa, hài lòng vỗ tay một cái.

"Khuê nữ của ta quả nhiên là xinh đẹp nhất trong Kinh thành!"

Tuy nói làm mẫu thân xem hài tử nhà mình, vĩnh viễn đều cảm thấy đó là tốt nhất, chỉ là trâm ngọc này thật sự rất xứng với dung nhan như hoa của Ban Họa.

"Cám ơn mẫu thân." Ban Họa ôm cánh tay của Âm thị, dựa vào người bà làm nũng.

"Con đó," Âm thị chỉ vào trán nàng, nhịn không được cười nói, "Nếu không phải bà ngoại con mất sớm, ta làm sao có thể gả cho phụ thân các con."

"Gả cho ta làm sao vậy?" Ban Hoài vừa đi tới cửa, liền nghe được những lời này của phu nhân nhà mình, hậm hực ngồi xuống ban họa, mặt đầy ủy khuất, "Chúng ta đều có hai hài tử, nàng còn ghét bỏ ta."

Âm thị cũng không thèm nhìn tới bộ dáng ủy khuất kia của ông: "Có ngại hay không , chính chàng còn không biết hay sao?"

Ban Hoài năm đó nổi danh ăn chơi trác táng ở kinh thành, những nhà môn đăng hộ đối, ai lại muốn đem khuê nữ gả cho ông? Chỉ có bà mẹ đẻ mất sớm, phụ thân bạc tình bạc nghĩa, mẹ kế lại là nữ nhân khẩu phật tâm xà, cuối cùng phải gả cho Ban Hoài. Sau khi thành thân cũng không có những ngày gian nan như trong tưởng tượng, Ban Hoài tuy rằng ăn chơi trác táng, nhưng cũng không dính những thói xấu như cờ bạc háo sắc, trên thực tế ông có chút lười nhác, thích chơi đùa một chút, những mặt khác thật đúng là không giống như ăn chơi trác táng.

"Tới nữa?" Ban Hằng từ trong mâm chọn một khối bánh táo đỏ đưa cho Ban Họa, cũng không thèm nhìn tới đang cha mẹ diễn "Ngươi ủy khuất hay là ta ủy khuất", lười biếng nói, "Đệ cố ý hỏi thăm qua, thu săn lần này có rất nhiều thanh niên tài tuấn đều phải đi,tỷ xem thử có người nào hợp mắt hay không."

Ban Họa cảm thấy bánh táo đỏ có chút ngấy, ném cho Ban Hằng: "Đệ ngày thường rong chơi ở bên ngoài nhiều, trong Kinh thành có nào nam nào nhân dáng người thẳng tắp, khí chất xuất chúng, tay rất đẹp, còn thích mặc quần áo màu đen hay không?"

Nam nhân kia trong mộng của nàng, hình như luôn mặc quần áo hoa văn màu đen, người khác nhìn vào, thấy vô cùng xa hoa.

"Quần áo màu đen?" Ban Hằng cũng không chê bánh táo đỏ là Ban Họa ném lại, ném vào trong miệng, hai ba cái nhai xong nói, "Dáng người thẳng tắp có, khí chất xuất chúng cũng có, tay đẹp chắc là có, nhưng đệ không có chú ý, muốn phù hợp ba điều này còn thích mặc quần áo màu đen thật đúng là không có."

Cậu không có việc gì để ý nam nhân khác tay có đẹp hay không làm gì?

"Thật sự không có?" Ban Họa ôm mặt, "Đệ nhớ kĩ lại xem."

"Xưa nay trong Kinh thành có danh xưng quân tử còn tuấn mỹ, ai mà không mặc quần áo màu trắng, nếu mặc màu đen, màu xám thì sao gọi là quân tử," Ban Hằng tức giận nói, "Cũng giống như những tài tử giai nhân trong Kinh thành không ăn mặc diễm lệ như tỷ vậy, đã hiểu chưa?"

Ban Họa trợn trắng mắt: "Ta ăn mặc diễm lệ thì sao chứ, vì ta đẹp!"

Ban Hằng nhìn Ban Họa mấy lần, không thể không thừa nhận, tỷ tỷ cậu thật sự rất đẹp. Chính là đối với thế gia công tử giỏi về diễn trò mà nói, trong lòng bọn họ cho dù thật sự đối với tỷ tỷ có vài phần tâm tư, nhưng vì muốn biểu hiện ra bọn họ không trầm mê sắc đẹp, là quân tử chỉ coi trọng nữ tử có nội hàm đoan chính, bọn họ chỉ biết làm bộ chính trực, không nhìn tỷ tỷ cậu lấy một cái.

Nhưng trong lòng có nhìn trộm hay không, chỉ có chính bọn họ mới biết.

Chính cậu là nam nhân, tuy rằng không phải cái gì quân tử, nhưng là đối với những thói hư tật xấu của nam nhân vẫn có chút hiểu biết. Nhưng những thư dơ bẩn này, Ban Hằng vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng, tỷ tỷ của cậu đầu óc ngốc nghếch, làm một Quận quân đơn giản là tốt rồi, những thứ rối loạn lung tung đó nàng không nên biết.

"Đẹp đẹp đẹp, toàn bộ Đại Nghiệp này tỷ đẹp nhất," Ban Hằng thái độ có lệ gật đầu nói, "Người khác mặc cái gì cung không bằng tỷ."

"Ngoan lắm," Ban Họa vỗ đầu của cậu, cười tủm tỉm nói, "Sớm nói như vậy thì tốt rồi."

Gần đây nàng đã không còn cùng người nhà nhắc tới giấc mộng kia nữa, người nhà cũng rất ít nhắc đến, giống như muốn cùng nhau quên những chuyện sẽ xảy ra vào 5 năm sau, lựa chọn sống vui vẻ ở hiện tại.

Mặc kệ như thế nào, nàng biết người nhà sau này sẽ sống tốt, cũng cảm thấy mỹ mãn.

Cuối tháng chín, thời tiết lá cậy rụng rất nhiều, Vân Khánh Đế bắt đầu hoạt động thu săn mỗi năm một lần. Tĩnh Đình Hầu phủ tuy rằng không có thực quyền, nhưng toàn gia bọn họ địa vị cao, lại có quan hệ họ hàng với hoàng thất, cho nên trường hợp này vĩnh viễn sẽ không thiếu họ.

Hôm nay Ban Họa cố ý dậy sớm, rửa mặt chải đầu, đối với gương tinh tế phác trang điểm, tuy rằng búi tóc của nam nhân, nhưng cài tóc lại là trâm Kim diệp của nử tử, chỉ cần bước chân vừa động, cũng sẽ nhẹ nhàng đong đưa.

Ban Hằng đã ở trước cửa viện của Ban Họa đi mấy vòng, nghe được tiếng bước chân của Ban Họa từ phía sau truyền đến, vui vẻ nói: "Tỷ cuối cùng cũng ra, nếu còn không đi chúng ta sẽ phải đến muộn."

Sau khi nhìn thấy dung nhan của Ban Họa, nháy mắt sửng sốt.

"Ôi tỷ tỷ của đệ ơi, tỷ đây là...... Đây là......"

Khiến cho những nam nhân đó không có lòng dạ nào săn thú nha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #cungđình