chương 20: Lập uy thu phục
Ba người khi đi đến sân huấn luyện, đã thấy bốn mươi tám thiếu nam thiếu nữ đang đứng trang nghiêm ở giữa sân, trải qua hơn một tháng luyện tập, mấy tiểu hài này rõ ràng có biến hóa...
Mọi người thấy ba người đi tới, nhìn về phía Lăng Tiêu cùng Tà Vụ ánh mắt tràn ngập kính sợ, mà đối với Tà Băng , lại chỉ là cảm kích mà thôi. Ở thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi là cường giả, như vậy liền được người khác kính sợ, nhưng nếu ngươi là kẻ yếu, mặc dù là ân nhân cứu mạng, bọn họ cũng sẽ chỉ cảm kích mà thôi.
Nhưng kẻ yếu hai chữ này, là để hình dung Tà Băng sao?
Ba người hiển nhiên chú ý tới hiện tượng này, Lăng Tiêu cùng Tà Vụ có chút lo lắng nhìn Tà Băng, nhưng phát hiện Tà Băng không để ý đến, hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng phía sau Tà Băng.
Tà Băng làm sao có thể không nhìn ra cảnh tượng hiện tại, tốt xấu gì nàng cũng là Tà Tôn của thế kỉ 21 nha! Chỉ cảm kích sao? Tà Băng khóe miệng câu ra một tia cười tà. Khiến hai người sau lưng mồ hôi đầm đìa.
Đối diện bốn mươi tám người nhìn thấy trên mặt nữ đồng mua họ tươi cười, tất cả đều giật mình một cái, trực giác nói cho họ biết, nữ đồng trước mặt là rất nguy hiểm? Nàng sao? Làm sao có thể?
-"Trải qua một tháng huấn luyện, các ngươi hiện tại, đều không như trước"
Tà Băng thản nhiên mở miệng, quả thật không tồi, bọn họ dùng Trúc Cơ đan, lại trải qua huấn luyện một tháng, lúc này mọi người thấp nhất cũng đạt tới Hồn sĩ cấp 2, cao nhất đã đạt tới Hồn sĩ cấp 6.
Phía sau Lăng Tiêu cùng Tà Vụ nghe nói như thế, đều một trận cao hứng, đây là Tà Băng khen hai người họ huấn luyện tốt, làm sao có thể không vui?
-"Hiện tại các ngươi đã có thiên phú hơn người, có công pháp tu luyện, muốn đi hay ở, ta hiện tại cho các ngươi một cơ hội"
Như cũ vẫn là khí thế thản nhiên, lại làm cho bốn mươi tám người đối diện cùng hai người phía sau dâng lên một cơn sóng động trời, Tà Băng đây là muốn làm gì? Cho bọn họ những người từng không có thực lực thành thực lực, thế nhưng sau khi cho bọn họ thực lực lại thả bọn họ rời đi là sao?
Mọi người nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương sự bất khả tư nghị, suy nghĩ một chút, liền cùng nhau quỳ rạp dưới đất.
-"Chúng ta thề sống chết nguyện trung thành với chủ tử"
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, ngược lại bọn họ rất thông minh, bọn họ biết nếu nữ đồng trước mắt có thể cho bọn hắn đan dược, cho bọn hắn công pháp, như vậy đi theo chủ tử đơn giản làm việc nên làm. Hơn nữa bọn họ xuất thân là nô lệ , cho dù hiện tại có thiên phú, bọn họ vẫn không khác gì con kiến. Cho nên bọn họ lựa chọn ở lại.
-"Hiện tại các ngươi có tư cách gì để nguyện trung thành với ta?"
Tà Băng ngữ khí miệt thị nói, làm cho bốn mươi tám người quỳ rạp dưới đất đáy mắt xuất hiện phẫn nộ, bọn họ có lẽ từng không có tư cách, nhưng hiện tại, bọn họ có thiên phú kinh người, chẳng lẽ còn không có tư cách nguyện trung thành với một đứa trẻ năm tuổi hay sao?
-"Tức giận rồi sao? Không sai, các ngươi đã có thiên phú kinh người, nhưng thiên phú hôm nay các ngươi có từ đâu mà ra?"
Một câu của Tà Băng vừa nói ra, làm cho mọi người trong mắt xuất hiện ảo não, đúng vậy, bọn họ có thiên phú, chính là do người trước mặt cho. Nếu không có nàng, làm sao có bọn họ ngày hôm nay?
-"Như thế nào? Nghĩ xem, đây là thái độ mà các ngươi đối với ân nhân? Hả?"
Tà Băng tăng thêm ngữ khí, bốn mươi tám người đối diện toát ra một lớp mồ hôi lạnh. nguy hiểm, rất nguy hiểm! Lúc này mọi người đã không còn đối với Tà Băng khinh thị như trước, bọn họ hiểu được cần ân nhân, liền nhanh chóng hối hận, làm sao có thể đối với ân nhân thái độ khinh thị cùng phẫn nộ?
-"Ta cho các ngươi một cơ hội, bây giờ tất cả cùng tiến lên, nếu ta không đánh bại được các ngươi, các ngươi sẽ không cần tôn ta là chủ, nhưng nếu các ngươi không đánh bại ta...."
Nói còn chưa xong, ánh mắt Tà Băng nháy mắt trở nên lợi hại vô cùng.
-"Vậy hôm nay cấc ngươi phía trả cái giá rất đắt"
Thiện lương? Đây không phải hai chữ mà lần này sống lại cần. Đã có ý tưởng không kính trọng, thì ta có biện pháp khiến các ngươi kính sợ.
Lăng Tiêu cùng Tà Vụ nghe được câu nói này, nhát thời lo lắng. Bốn mươi tám người này kém cỏi nhất cũng là Hồn sĩ cấp 2, tuy rằng biết Tà Băng rất mạnh, nhưng dù nàng mới chỉ năm tuổi a! Đối diện lại có tới bốn mươi tám thiếu niên cô gái liền nha.
Tà Băng nhận thấy hai người phía sau bất an, quay đầu đưa cho bọn họ một cái ánh mắt na tâm, liền tiếp tục nói:
-"Như thế nào? Không dám? Sợ đả thương ta? Ta nói rồi, chỉ bằng thực lực hiện tại của các ngươi ngay cả tư cách trung thành cũng không có"
Lại kích lên phản nộ của bọn họ, Tà Băng gật đầu, nói:
-"Các ngươi đã không dám, vậy ta sẽ không khách khí!"
Tà Băng nói xong phi thân một cái đã đem thiếu niên cách nàng gần nhất đá bay, nghe được thanh âm thống khổ của đồng bạn, mọi người mới phản ứng lại, không do dự, tất cả phóng ra Hồn lực của mình, hướng Tà Băng đánh tới. Muốn bọn họ hoàn toàn phục từ trong tâm, nếu không có thực lực thì làm sao có thể?
Nhìn bọn họ phóng ra Hồn lực, Tà Băng mỉm cười, nhưng không sử dụng Hồn lực mà vẫn đấu cùng bọn họ.
-"Chủ tử, ngươi nên phóng ra Hồn lực của mình đi, bằng không chúng ta sẽ làm ngươi bị thương, sẽ không tốt lắm!"
Một cô gái Hồn sĩ cấp 5 nhìn Tà Băng, có chút tức giận mở miệng.
-"Chỉ bằng các ngươi? Không có tư cách khiến ta phóng ra Hồn lực!"
Tà Băng khinh thường nhìn vào mắt bọn họ, tiếp tục công việc đá bay từng người.
Mọi người chỉ tháy chủ tử này thật khinh người quá đáng. Một đám sử dụng Hồn lực của mình muốn bức Tà Băng dùng Hồn lực, mà Tà Băng cũng không nương tay đá bay một đám.
Không lâu sau, chỉ thấy đứng ở giữa sân, chỉ có Tà Băng cùng Lăng Tiêu, Tà Vụ phía sau. Còn tất cả mọi người không một ai là không quỳ rạp trên mặt đất. Tà Băng nắm giữ chừng mực rất khá, sẽ không để ảnh hưởng đến thương thế, cũng sẽ khiến họ bại trận.
Lúc này, mọi người nhìn về phía Tà Băng ánh mắt đều tràn ngập kính sợ, nhìn tiểu nữ hài trước mắt, mọi ngời chỉ cảm thấy rất may mắn lựa chọn ở bên cạnh nàng, năm tuổi đã lợi hại như vậy, nếu là chủ tử sau khi lớn lên sẽ không biền còn cường đại đến mức nào? Hiện tại người này trong mắt họ là thần đâu phải người bình thường, bọn họ hoàn toàn phục tùng.
Mọi người không khỏi vì hành động hôm nay hối hận thật lâu. hành động này không khác gì vũ nhục tôn nghiêm của thần, trả giá đại giới? Tất nhiên là người này có thể làm. Chỉ cần có thể theo bên người của nàng thì có cái gì cũng có thể trả giá.
Lăng Tiêu cùng Tà Vụ nhìn Tà Băng, ánh mắt càng thêm nóng rực, nguyên lai Tà Băng đã mạnh như vậy, mà chính mình... Cố gắng, nhất định phải trở nên cường đại để bảo vệ Tà Băng. Mặc dù biết chủ tử không cần bất luận kẻ nào bảo vệ. Nhưng bọn hắn có thể làm duy nhất chính là biến cường, biến cường. Để giúp Tà Băng, bảo vệ Tà Băng.
-"Chúng ta hôm nay hướng trời thề, nguyện cả đời trung thành với chủ tử Quân Tà Băng, nếu phản bội, thiên địa bất dung"
Bốn mươi tám người, kiên định quỳ rạp xuống đất nói, từ nay về sau ngài chính là chủ của ta.
Tà Băng bất đắc dĩ bĩu môi, người nơi này ngoài thề nguyền trung thành thì không còn cái gì khác nữa sao?
-"Ta đã nói qua, nếu các ngươi thua thì phải trả giá đắt!"
Tà Băng nhìn bốn mươi tám người đang quỳ, lạnh lùng nói:
-"Ngày mai bắt đầu, tất cả đi Hồn thú viện ở một tháng. Nếu còn sống đi ra, Quân Tà Băng ta sẽ tự mình huấn luyện, nếu chết... Hừ"
Tê...
Hồn thú viện Mọi người một tháng qua chỉ đến một lần, nhưng đều bị đánh bay ra, bên trong toàn bộ đều là Hồn thú bạo ngược, huyết tinh, thậm chí còn có Thánh thú. Muốn bọn họ đi vào đó ở một tháng sao? Trời ạ!
-"Các ngươi sợ? Nếu không đến Hồn thú viện ở, vậy các ngươi toàn bộ cút cho ta. Thủ hạ của Quân Tà Băng ta không dưỡng phế vật!"
Nhóm người này trước mắt rất tốt nhất là huấn luyện chiến đấu, dùng sống chết để đánh giá. Như vậy bọn họ mới có thể thích ứng được sự huấn luyện của một tháng sau.
Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng, huấn luyện của ta, nhưng là... sẽ rất khốc liệt.
-"Lăng Tiêu, Tà Vụ, dẫn bọn họ đi chữa thương, ngày mai dẫn toàn bọ đến Hồn thú viện! Bao gồm gai người các ngươi!"
Nói xong Tà Băng ném một lọ đan được rồi đi khỏi sân huấn luyện.
Mọi người thấy bóng dáng Tà Băng đi xa, tay nhanh chóng nắm lại thành quyền. Chúng ta không phải phế vật, chúng ta nhất định đạt tới yêu cầu của ngươi. Chỉ vì muốn làm tùy tùng cho ngươi. Có thể trợ giúp ngươi.
Hồn thú viện thì sao? Chẳng sợ trả giá tính mạng, bọn họ sẽ vượt qua.
Trên bờ tường của sân huấn luyện, ba người lóe lên ánh mắt vui mừng.
-"Băng nhi lúc nào sẽ rời Quân gia của cúng ta a...."
Thanh âm của một trưởng giả vang lên.
-"Kim Lân vật bình thường sao?"
Thanh âm ôn nhuận nhanh tiếp.
-"Ha ha, không hổ là nữ nhi của ta a!"
Thanh âm tự kỷ cười nói.
------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top