Chương 18: Tà Băng thức tỉnh
A, đau quá.. Cả người không có chỗ nào không đau, sao lại thế này?
-"Băng nhi, Băng nhi, nhanh tỉnh lại a, đều là mẫu thân không tốt.."
Bên tai truyền đến thanh âm có chút khàn khàn, an ủi Liễu Tố Ngưng.
Ân? Ta về nhà rồi sao? Hẳn là Tuyết Ảnh đưa ta trở về. Tà Băng nhẹ nhàng mở mắt, đập vào mắt nàng là hình ảnh mẫu thân ánh mắt hồng hồng cùng thân ảnh phụ thân tiều tụy.
-"Phụ thân, mẫu thân..."
Tà Băng gian nan phun ra bốn chữ, yết hầu khô khốc làm cho thanh âm khàn khàn.
-"Băng nhi, ngươi đã tỉnh, thật là hù chết mẫu thân!"
Liễu Tố Ngưng nghe được thanh âm của Tà Băng, lập tức vui sướng nhìn Tà Băng, thuận tay lấy cốc nước ở đầu giường, nâng Tà Băng dậy đút cho nàng uống.
Một cỗ ngọt lành chảy xuống họng, cổ họng Tà Băng dần trở lại bình thường, sau ngẩng đầu nhìn sắc mặt mẫu thân đau lòng nước mắt rơi xuống.
-"Mẫu thân, Băng nhi không có việc gì"
Quân Nhược Thiên nhìn nữ nhi bảo bối cuối cùng đã tỉnh, cao hứng nói:
-"Băng nhi, ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nói với gia gia cùng Đại bá của ngươi biết tin, bọn họ đều lo lắng gần chết!"
Nói xong còn trừng mắt nhìn Tà Băng, liếc mắt nhìn một cái.
-"Khi quay lại phải cho chúng ta một lời giải thích hợp lý"
Tà Băng cười khổ một tiếng, tiếp tục chôn đầu vào trong lòng mẫu thân ấm áp.
-"Mẫu thân, Băng nhi đã khiến người lo lắng..."
-"Băng nhi ngoan, lần sau đừng dọa mẫu thân như vậy nữa được chứ? Nhìn ngươi, mình đầy máu tươi trở về, lòng mẫu thân như nát vụn..."
Liễu Tố Ngưng một câu nói còn chưa dứt, nước mắt lại tràn ra khỏi hốc mắt, Băng nhi, mẫu thân lúc ấy thật sự rất sợ hãi...
Tà Băng lau đi nước mắt của mẫu thân, đưa tay ôm lấy mẫu thân, gật gật đầu.
-"Oa, tiểu Băng nhi, ngươi đã tỉnh, thật sự hù chết đại ca a!"
Lời mẫu thân còn chưa dứt liền nghe thấy thanh âm lo lắng của Quân Tà Trần truyền đến.
Ngay sau đó cửa bị mở ra, gia gia, đại bá, phụ thân, đại nương cùng ca ca tỷ tỷ bước vào.
-"Băng nhi, ai làm ngươi bị thương. Tỷ tỷ sẽ đánh hắn đến sống không được"
Quân Tà Tư nhìn khuôn mặt muội muội nhà mình tái nhợt, oán hận bốc lên đầu. Ai dám b'ắt nạt muội muội của Quân Tà tư ta.
-"Băng nhi còn đau không?"
Quân Tà Tư nhìn muội muội của mình, âm thầm thề, bất luận là ai làm cũng khiến kẻ đó phải trả một cái giá lớn.
Gia gia, Đại bá, cùng phụ thân vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, đôi mắt cũng che giấu không được đau lòng...
-"Băng nhi làm mọi người lo lắng rồi, nhưng chuyện này, để cho Băng nhi giải quyết được không?"
Đôi mắt áy náy được thay thế bởi tia giá lạnh, chưa có người nào có thể làm nàng bị thương mà không phải trả giá đại giới. Thiên Thành, Thiên Tâm! Mười hai năm sau không khiến Thiên Thành của ngươi long trời lở đất, Quân tà Băng ta ba chữ viết đảo ngược.
-"Gia gia, ngài có biết Thiên Thành không?"
Tà Băng nghĩ vẫn nên hỏi một chút, tự mình đi thăm dò không bằng hỏi gia gia, gia gia khẳng định sẽ biết.
Nghe được hai chữ Thiên Thành, sắc mặt các trưởng bối nháy mắt liền thay đổi, gia gia ánh mắt dần dần ngưng trọng.
-"Băng nhi, lần này đả thương ngươi là người của Thiên Thành sao?"
-"Không phải, chỉ là ta thu được một thiếp mời của Thiên Thành, tham gia đại hội của Thiên Thành mười hai năm sau"
Tà Băng không chút nghĩ ngợi phủ định câu hỏi của gia gia, Tà Băng không muốn làm cho người nhà lo lắng.
-"Nga?"
Tà Băng rõ ràng cảm thấy gia gia, đại bá cùng phụ thân nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nghe gia gia nói:
-"Nếu mọi người đều ở đây, hôm nay ta liền cho các ngươi biết một chút về các thế lực khác của đại lục này"
-"Kì thật Aucas đại lục này mặt ngoài đều như các người biết, đại lục của chúng ta ngoài 6 đại gia tộc, hoàng thất cùng mấy đại công hội. Kỳ thật còn có ba thế lực lớn đó là Thiên thành, Tử Vong thành, Mộng Đều!"
Thiên Thành, nằm ở phía Tây, là một đảo nhỏ được ngăn cách bởi biển Huyễn Hải, nghe nói ở Thiên Thành chỉ toàn tuấn nam mỹ nữ, thành chủ Thiên Mạch lại một người sâu không lường được, mà đại hội Thiên Thành nói trắng ra là cuộc thi đấu giữa các thiên tài, cứ 20 năm lại tố chức một lần, đến lúc dù là người năm mươi tuổi cũng tham dự, hơn nữa các thế lực lớn trên đại lục đều cứ người đến tham gia.
Tử Vong thành, nghĩa như danh, là một nơi tràn ngập sự giết chóc cùng tử vong. Cửa vào Tử Vong thành nằm ở bên ngoài U Minh đảo, mà vị trí của nó cũng nằm trên đảo. Tử Vong thành là thiên đường của cường giả, là địa ngục của kẻ yếu. Là một nơi có phong cảnh đẹp để du ngoạn, ở Tử Vong thành chỉ phân biệt mạnh yếu. Chưa có ai gặp qua Thành chủ Tử Vong thành, nhưng không có ai dám đến Tử Vong thành gây sự.
Mộng Đều, không giống Thiên Thành ngăn cách, cũng không phải nơi tràn ngập sự giết chóc như Tử Vong thành. Mà là một đô thành đẹp đẽ quý giá xa hoa. Ở trong này, có tiền chính là chủ, không phân mạnh yếu, không có thân phận cao quý hay hạ tiên, chỉ coi trọng tiền tài. Ở trong này có thể hưởng thụ đến toàn bộ vật phẩm xa xỉ của đại lục, là thiên đường của người giàu trên đại lục.
Biết đến đây, mấy người Tà Băng một trận nhiệt huyết sôi trào, mấy người nhìn nhau, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương ý muốn đi tới! Làm sao có thể không đi. Nơi tốt như vậy, nếu không đi thì thực xin lỗi ông trời đã cho mình được sống lần nữa.
-"Các ngươi a! Được rồi, hiện tại tu luyện cho tốt đi, không đạt đến trình độ Hồn Thánh thì đừng mơ tưởng đi tới ba nơi này!"
Gia gia Quân Thương Hải lạnh lùng nói, thực lực của các ngươi mới như vậy liền muốn đến ba nơi này chơi. Chẳng khác nào muốn đi tìm đường chết.
Bốn người đồng thời cúi đầu, bọn họ biết gia gia là muốn tốt cho họ, bất quá Hồn Thánh, hừ hừ, rất nhanh thôi!
-"Đúng rồi, gia gia, lúc trước ta mua về một đám đệ tử đâu rồi? Hiện tại thế nào?"
Tà Băng bỗng nhiên nhớ tới đám đứa nhỏ mình mua về, không khỏi hỏi lên.
-"Ngươi nói đám nhỏ kia, Băng nhi ngươi thật đúng là mua về được bảo vật. Hơn nữa tiểu tử Lăng Tiêu kia thật không tầm thường"
Quân Nhược Thiên nghe được nữ nhi của mình hỏi đám tiểu tử kia, liền không chút nào keo kiệt khích lệ.
-"Đúng vậy, Băng nhi, đám đứa nhỏ kia không kém hơn đám thiên tài Quân gia chúng ta. Hơn nữa tiểu tử Tử Hiên kia cũng mỗi ngày đi theo huấn luyện"
Đại bá nhắc tới bọn họ trong mắt cũng lộ ra vẻ vừa lòng.
Tiểu mập mạp cũng tho chắc không sai. Còn có Lăng Tiêu, còn có thiếu niên kiêu ngạo kia.
-"Vậy nói Lăng Tiêu mang theo thiếu niên kiêu ngạo kia đến đây cho ta nhìn xem"
Tà Băng muốn hỏi mấy ngày nay huấn luyện thế nào, còn muốn biết quyết định của thiếu niên kiêu ngạo kia.
-"Được, ngươi đi trước nghỉ ngơi đi..."
Quân Thương Hả lên tiếng đáp, cùng mọi người nhìn nhau một cái. liền đều ra khỏi phòng ở của Tà Băng.
Tà Băng xem xét thương thế của mình, một trận cười khổ. Xem ra chính mình rất là tự cao, nghĩ rằng có trí nhớ của Tà Tôn cùng ngọc giới cường đại liền xem nhẹ. Đây không chỉ là một mảnh đại lục mà còn là một đại lục cường giả, nếu muốn ở thế giới này khiến người trả giá địa giới quả là hơi khó!
Lần này muốn hoàn toàn khôi phục lại cũng cần một đoạn thời gian, mà Tuyết Ảnh bởi vì cố gắng tỉnh dậy để giúp nàng làm gián đoạn quá trình tiến cấp, khiến cho hiện tại bắt buộc phải ngủ say. Đều tại nàng, nếu nàng cường đại một chút, chú ý thế lực khác trên đại lục một chút cũng không đến nỗi này.
Thực lực! Thực lực! Không có thực lực thì cái gì cũng chỉ là nói suông.
-"Đăng, đăng"
Tiếng gõ cửa làm cắt ngang suy nghĩ của Tà Băng, hẳn là Lăng Tiêu cùng thiếu niên kia đến đây.
-"Vào đi!"
Tà Băng gian nan ngồi dậy, hướng cửa nói.
--------------------------
Người theo đuổi ánh sáng - Từ Vi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top