CHƯƠNG 81 - CHƯƠNG 82
CHƯƠNG 81: ÔN NHU HƯƠNG KHỔ NHỤC GIỮ THÂN VÀNG (2)
Nghe vậy, bóng lưng của binh sĩ thiếu niên bỗng cứng đờ, nó chậm chạp xoay người, nhưng vẫn không dám qua đây. Hiện tại tình thế cấp bách, thấy nó ngần ngừ do dự, một luồng khí nóng xộc lên trong lòng Tạ Liên, y cố nhịn nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Mau tới đây!"
Cuối cùng, thiếu niên mới sải bước. Chạy ào đến cách Tạ Liên chừng hai xích (0.7m), nó thình lình phanh lại. Tạ Liên lẳng lặng hít nhẹ một hơi, chìa một tay với nó, nói: "... Đỡ ta dậy, đưa ta rời khỏi đây."
Binh sĩ thiếu niên dè dặt nắm lấy cánh tay đó. Tựa như người sắp chết cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, cả người Tạ Liên tức khắc thả lỏng, ngã vào người thiếu niên nọ.
Do chìm ngập trong Ôn nhu hương, nhiệt độ cơ thể của y tăng mạnh, toàn thân đã nóng hầm hập, nhưng mà không ngờ rằng, lòng bàn tay của thiếu niên cũng nóng hổi như y, lại còn đang run nhè nhẹ.
Tạ Liên chỉ tựa một hồi, tích chút sức rồi cố gắng đứng thẳng dậy, không muốn để cho một người thấp bé hơn tận sức đỡ mình. Dưới sự dìu dắt của thiếu niên, Tạ Liên bước chậm vài bước, nào ngờ lại nghe lũ hoa yêu nói: "Đừng mà, Thái tử điện hạ, chàng đừng đi mà. "Gã" đang chờ chàng trên đường, nếu chàng rời khỏi đây sẽ gặp phải "gã" đó."
Gã?
Tạ Liên hỏi: "Gã là ai?"
Nhắc tới người này, lũ Ôn nhu hương có vẻ hơi sợ hãi, ngập ngừng giây lát rồi lầm bầm: "Gã là gã thôi."
Mấy đóa hoa gật đầu với nhau, nói: "Gã là gã thôi. Chính là kẻ dẫn bọn ta đến nơi này."
Tuy chúng không dám nói tên hoặc thân phận của kẻ đó, nhưng trong đầu Tạ Liên lập tức xuất hiện chiếc mặt nạ nửa khóc nửa cười kia. Y hỏi: "Ý của các ngươi là, nếu bây giờ ta trở về, kẻ đào các ngươi tới đây sẽ chặn giết ta dọc đường. Còn nếu ta ở lại, gã sẽ không đến tìm ta, đúng không?"
Lũ hoa yêu vô cùng hài lòng, ríu rít gật đầu. Ngay lập tức, lòng Tạ Liên vô cớ nổi lửa.
Không giết mình, chỉ vây mình ở đây, kiềm hãm mình trong tình cảnh khó nói như thế này, rốt cuộc cố ý muốn chơi mình hay là muốn cái gì?! Còn không bằng dứt khoát ra đây liều chết một trận!
Bình tĩnh lại đôi chút, Tạ Liên dằn cơn bực tức kia xuống. Xem ra đối phương không hề có ý định đánh bại y ngay mặt, dường như chỉ muốn y tổn hại pháp lực, giảm cảnh giới, mất tín đồ.
Những điều lũ hoa yêu nói chưa chắc là sự thật, nhưng cho dù không phải là thật, nghĩ đi nghĩ lại, dẫu thiếu niên này có dìu hoặc cõng y suốt một đường, chưa chắc hai người có thể an toàn trở về. Nếu đối phương cố ý ném vài cô gái ở nửa đường, tình hình chỉ càng tệ hại và đáng thẹn hơn mà thôi.
Suy tính chốc lát, Tạ Liên thở ra một hơi nóng rẫy, nhắm mắt lại, nói: "Dẫn ta đến hang núi bên kia đi."
Binh sĩ thiếu niên làm theo lời Tạ Liên, dìu y băng qua đống thi thể ngổn ngang dưới đất, đi tới trước hang núi kia. Tạ Liên khẽ mở miệng: "Ngừng."
Tiểu binh sĩ dừng bước.
Ngay cả nâng tay cũng run bần bật, Tạ Liên hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?"
Thiếu niên dùng tay trái dìu Tạ Liên, dành ra tay phải giơ bội kiếm. Tạ Liên chìa một tay ra, đoạn vén ống tay áo, để lộ nửa cánh tay tựa như dương chi ngọc dưới ánh trăng lập lòe. Hơi thở của thiếu niên đình trệ, Tạ Liên lại chẳng hề chú ý, nói nhỏ: "Đâm ta một nhát đi."
Tay nâng thanh kiếm mẻ của thiếu niên tức thì buông xuống, Tạ Liên nói: "Đừng sợ, ngươi chỉ cần đâm thôi, nhớ đâm sâu một chút. Ta muốn thiết lập trận pháp, hiện tại trong tay không còn pháp bảo nào khác, nhất định phải thấy máu mới được."
Binh sĩ thiếu niên lại nói: "Điện hạ, xin dùng máu của ta!" Dứt lời giơ cánh tay của mình lên, nâng kiếm cắt một phát, chẳng hề nương tay chút nào. Tạ Liên vội kêu lên: "Đừng! Máu của ngươi..." nhưng chẳng còn kịp nữa, một vết đứt sâu hoắm đã xuất hiện trên cánh tay của thiếu niên, máu tươi thoáng chốc giàn dụa.
Tạ Liên thở dài: "Ầy... ngươi... thôi bỏ đi."
Máu của y là báu vật vô giá có thể khai quang, máu của một người phàm làm sao bì nổi? Nhưng trước tấm lòng thành của tiểu binh sĩ, Tạ Liên không nỡ nói thẳng những gì nó làm chỉ uổng công vô ích, đành nói: "Cảm ơn ngươi, có điều vẫn cần chút máu của ta làm chất dẫn." Nói đoạn, y tự cầm thanh kiếm lên, hai tay run rẩy, cắt nhiều lần mới trúng khoảng cách giữa cánh tay. Máu thần đỏ tươi chảy xuôi theo cánh tay trắng ngần, nhỏ tích tóc xuống dưới, vẽ thành hai đường hình cung trước hang núi, hệt như hai tấm lá chắn, phải nói là phí phạm của trời. Tạ Liên còn đặc biệt trộn thêm chút máu của thiếu niên nọ vào, vẽ xong chỉ càng chóng mặt hoa mắt, nói: "... Vào thôi."
Trong hang núi tối mịt, thiếu niên móc một cái ống đánh lửa ra từ ngực, quẹt cho bốc cháy, ánh lửa rọi bốn phía sáng rực.
*Ống đánh lửa: là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu gây cháy (than hồng cháy sẵn), nhưng cũng có dạng quẹt như đá lửa.
Gương mặt của binh sĩ thiếu niên khuất sau băng vải, che kín bưng kín mít, còn dáng vẻ chật vật của Tạ Liên lúc này lại lộ rõ mồn một. Mồ hôi lạnh đầm đìa, sợi tóc hơi rối, khóe môi dính máu, sưng tấy đỏ au. Đó là vết thương do khi nãy cắn rách môi khai quang cho bảo kiếm. Ánh lửa làm Tạ Liên xốn mắt, sóng nhiệt cũng đốt đến nỗi y khó chịu cùng cực. Tạ Liên vội nói: "Đừng châm lửa, dập đi."
Thiếu niên lập tức ném ống đạp tắt lửa, bốn bề lại chìm vào bóng tối. Sau khi được nó dìu vào hang núi, Tạ Liên ngồi thiền tĩnh tâm giây lát rồi từ tốn mở miệng: "Bây giờ có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi, ngươi hoàn thành được không?"
"......" Thiếu niên quỳ một chân dưới đất, nói với Tạ Liên: "Chết không từ nan!"
Tạ Liên cố nén hơi thở dồn dập, ráng giữ bình tĩnh nói: "Ta đã thiết lập lá chắn trước hang núi này, tổng cộng có hai đường. Đường nằm ngoài không cho thứ bên ngoài vào đây, đường nằm trong không cho người bên trong ra ngoài."
Lặng lẽ thở hổn hển mấy hơi, y nói tiếp: "Giữa hai lá chắn này có chừa không gian cho một người, ngươi hãy đứng đó canh giữ cửa hang. Bất luận nghe bên ngoài có tiếng gì cũng không được ra ngoài; đồng thời, bất luận nghe ta ở trong đây làm gì cũng tuyệt đối không được vào."
Thiếu niên hơi ngạc nhiên: "Điện hạ, huynh ở trong một mình ư?"
Tạ Liên nói: "Phải. Ta không biết mình sẽ làm gì nữa... Nói chung bất luận thế nào, ngươi cũng không được phép vào."
Với tình hình trước mắt, y không có cách nào trở về được. Mà nếu chờ cứu binh, chắc bây giờ Thích Dung còn đang trầy trật trên đường, mỗi việc chạy về hoàng thành đã tốn rất nhiều thời gian, chờ Thích Dung dẫn cứu binh tới chẳng biết đến bao giờ. Chỉ đành trước tiên phong tỏa một địa bàn, cố thủ trận địa, nghĩ cách hóa giải mùi Ôn nhu. Y trầm giọng nói: "Hoa yêu kết trái, sức cám dỗ cực mạnh. Ắt hẳn chúng sẽ lập tức chín..."
Lúc này, mùi thơm trong không khí thình lình tăng mạnh, ngắt lời Tạ Liên. Mùi thơm đó dịu nhẹ ái muội, che trời rợp đất, lũ hoa yêu mừng rỡ phát ra tiếng cười duyên khúc khích, rối rít nói: "Rễ của ta! Rễ của ta cứng rồi!"
"Trái chín rồi!"
Ngửi được mùi thơm nức mũi kia, Tạ Liên chỉ thấy tim đập dồn dập, máu xộc lên não, bèn cắn răng nói: "Mau ra đi! Ngươi tuyệt đối đừng hít mùi thơm đó, nếu chúng nó tới gần, không cần phải sợ. Dẫu là vật gì cũng không thể vượt qua đường máu, nhưng chỉ cần chân còn đứng trong trận, ngươi có thể dùng kiếm chém giết chúng."
Binh sĩ thiếu niên đưa mắt nhìn bên ngoài, gật mạnh đầu rồi cầm kiếm chạy ào ra, đứng giữa hai đường máu ở cửa hang. Ngoài hang núi, giữa đống thi thể chất đầy đất, các khóm hoa trông càng thêm diễm lệ. Cả một mảng khóm hoa mơ hồ lay động, dường như gốc rễ bên dưới sắp chui lên khỏi mặt đất. Không lâu sau, quả nhiên có thứ gì đó chui lên thật -- Là đầu của một cô gái!
Đầu của "cô gái" mọc lên từ lòng đất, hít thở không khí trong lành bên trên, có vẻ cực kỳ sung sướng và ngây ngất, ánh mắt cũng híp thành một đường. Ngay sau đó, cùng trồi khỏi mặt đất là nửa bờ vai tròn trĩnh, một cánh tay cũng bò ra.
Ôn nhu hương kết trái ở dưới rễ, mà trái sau khi chín của bọn chúng, chính là hình hài nữ nhi muôn màu muôn vẻ.
Trái đã chín tới, vô số cô gái trần như nhộng chui lên khỏi mặt đất, bọn chúng giương tay tháo đóa hoa đỏ thẫm trên đầu xuống, tắm mình dưới ánh trăng, thoả thích giang tứ chi. Ban đầu chỉ có những đóa hoa nho nhỏ toả mùi thơm, bây giờ thứ toả mùi thơm chính là những cô gái xinh đẹp này. Bọn chúng phủi bùn đất trên thân thể nở nang, vuốt gọn mái tóc dài, sau đó đi tới cửa hang núi, cười quyến rũ nói: "Thái tử điện hạ, bọn ta tới đây!"
Trong hang núi cũng nồng nặc mùi thơm khiến người ta ngạt thở, Tạ Liên nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong hang động, lẩm nhẩm đọc Đạo Đức Kinh, tuy nhiên chẳng hiệu quả là bao. Lũ hoa yêu đó mở miệng ra là chẳng hề biết ngượng, vô số lời chòng ghẹo ríu rít ngoài hang động, nào là tâm can bảo bối, ca ca đệ đệ, gọi loạn xà ngầu, gọi đến nỗi Tạ Liên tâm phiền ý loạn, thế là đổi từ đọc thầm sang đọc rõ: "Năm màu khiến mắt người mù, năm âm làm người điếc tai, rong ruổi săn bắt làm lòng người phát rồ, những vật hiếm lạ khiến người tổn hại nhau... Tĩnh thắng động, lạnh thắng nóng, thanh tĩnh là chuẩn tắc trong thiên hạ... Người tốt ta đối xử tốt với họ, người không tốt ta cũng tốt với họ..." Lơ mơ không chú ý kinh văn mọi khi mình thuộc nằm lòng giờ đây đọc loạn xạ hết cả. Đám yêu nữ ngoài hang vỗ tay cười nói: "Thái tử tốt, tâm can tốt, điện hạ ngoan ngoãn của ta, chàng có phải hòa thượng đâu, đọc kinh gì chứ... Á!"
*Đạo Đức Kinh là quyển sách do triết gia Lão Tử viết ra vào khoảng năm 600 TCN. Lời lẽ trong Đạo Đức Kinh rất khúc chiết, ý nghĩa rất uyên thâm, luận về hai chữ "Đạo Đức", nói về cơ tạo hóa, định vị trời đất, hóa sinh vạn vật, và những phương pháp huyền bí dạy về tu luyện để đắc thành bậc thiên tiên.
Chỉ nghe tiếng thét chói tai nổi khắp bốn phía, có vẻ như binh sĩ thiếu niên tuy miệng im re, nhưng tay vẫn thô bạo bổ kiếm chém điên cuồng, dọa đám yêu nữ chạy trốn thục mạng, kêu la í ới: "Giết yêu rồi!"
Có kẻ đứng ngoài xa mắng chửi: "Thằng oắt chết tiệt trời đánh nhà ngươi, tiểu quái vật ác độc phá hoa! Không biết thương hương tiếc ngọc gì hết!"
*Ác độc phá hoa (nguyên văn là lạt thủ tồi hoa): Ý bảo dùng thủ đoạn tàn nhẫn phá hoại chuyện tốt.
"Sợ chết mất sợ chết mất, mới tí tuổi đầu mà đã xuống tay tàn nhẫn vậy rồi! Lớn lên còn cỡ nào nữa!"
Lũ hoa yêu chen chúc vào hang núi như đói khát lắm, nhưng chen mãi không vào, nhất thời không thấy trận pháp vẽ bằng máu dưới đất, còn tưởng là do có người chắn trước hang núi. Bàn bạc một hồi, chúng tụ tập tại chỗ không gần cũng chẳng xa, nhao nhao nói: "Tiểu ca ca, cớ sao ngươi cứ phải chắn ở đây không cho bọn ta qua? Bọn ta đâu phải muốn làm chuyện xấu gì, chỉ muốn tìm Thái tử điện hạ vui sướng chút thôi mà."
"Tiểu tướng quân ngoan, đừng quấy rầy bọn ta tìm Thái tử điện hạ làm chuyện tốt nha."
"Thật ra cậu em hung dữ này cũng thú vị lắm, đáng tiếc còn bé quá, hơi bị non. Chắc nó còn không biết "chuyện tốt" là gì ấy chứ!"
Giữa tiếng cười nhạo báng hi hi ha ha của lũ hoa yêu, Tạ Liên khẽ mở mắt, chỉ thấy một bóng người đen kịt đứng thẳng ngay cửa hang núi. Đó là một thiếu niên hai tay cầm kiếm, như thể có chết cũng quyết không tránh ra. Đột nhiên, một yêu nữ hỏi: "Ta nói nè tiểu ca ca, ngươi đừng có cắm cọc ở đây như chày gỗ, ngươi có ý đồ gì nha? Hay là theo ta qua bên kia vui sướng nhé? Ngươi thích kiểu nào? Kiểu như ta được không?"
Binh sĩ thiếu niên vẫn không hé răng. Cứ ngỡ muốn vào hang núi phải vượt qua cửa ải là nó, đám yêu nữ bèn xổ hết vốn liếng với nó, cợt nhả: "Như ta thì thế nào?"
"Còn kiểu này thì sao? Ngươi thấy ta đẹp không?"
"Ngươi nhìn ta nè, thích không nào?"
Nhưng từ trêu ghẹo ban đầu, dần dà thành oán giận, cuối cùng thành chửi bới, thiếu niên nọ vẫn trước sau như một, xa thì phớt lờ, gần thì chém ngay. Tạ Liên biết, trước khi Ôn nhu hương trồi lên khỏi mặt đất, chúng có thể tùy ý nhào nặn hình dạng và tướng mạo của mình trong lòng đất, y định lên tiếng nhắc nhở, nhưng khổ nỗi vì nguyên nhân nào đó mà chẳng dám mở lời. Vất vả lắm mới chống chịu được từng cơn sóng nhiệt bức bách kia, Tạ Liên nói: "Đừng nhìn chúng nó..."
Chỉ mỗi việc ngăn cản máu nóng xộc lên não đã làm Tạ Liên sức cùng lực kiệt, do vậy giọng điệu câu này nghe trầm thấp mà nhẹ bẫng, song binh sĩ thiếu niên lại nghe được ngay, lập tức đáp lớn: "Vâng ạ! Điện hạ, huynh... huynh sao rồi?"
Tạ Liên nói: "Không có gì. Nếu khó chịu quá thì hãy bịt mắt mũi miệng của ngươi lại..."
Binh sĩ thiếu niên còn chưa trả lời, lúc này, một yêu nữ bỗng nhiên bật cười hô hố: "Ta biết rồi! Bạn nhỏ, theo ta đoán, chắc chắn ngươi thích kiểu này nhất phải không?"
Coi bộ lại có một gốc Ôn nhu hương mới trồi lên khỏi mặt đất. Ngoài hang núi chợt lặng ngắt như tờ, mà binh sĩ thiếu niên có vẻ cũng ngừng thở tắp lự.
Giây tiếp theo, tràng cười rầm trời của đám yêu nữ gần như hất tung cả người Tạ Liên.
Chúng vỗ tay rú lên: "Ôi chao! Ngươi vừa ra tay thì dính chóc, dính chóc!"
"Mẹ của ta ơi! Sao ngươi nghĩ ra được thế? Tuyệt quá đi mất há há há há há há há... Mau nhìn kìa! Thằng nhóc này đứng hình luôn rồi, ta thấy tám phần mười là thế đó!"
"Chắc chắn là thế luôn! Cứ tưởng thằng oắt chết tiệt này là cục đá, ngờ đâu nhìn nhầm mất rồi, tuổi còn nhỏ mà gan to khiếp!"
"Cam bái hạ phong, cam bái hạ phong! Sao hả bạn nhỏ, cảnh đẹp say lòng thế này, còn không mau tới đây vui sướng nào?"
"Qua thôn này là không còn phòng trọ nào đâu đó. Giờ mà không qua, ngươi có mơ tưởng tám trăm năm cũng không ăn được đâu! Hay là ngươi muốn bọn ta giúp ngươi một tay? Chẳng phải bây giờ đã... Hi hi hi hi..."+
Binh sĩ thiếu niên bị chọc cho giận điên, giọng rét lạnh: "... Các, ngươi, tìm, chết!"
Cùng lúc đó, Tạ Liên trong hang cũng sắp đến cực hạn.
Y chỉ cảm thấy mắt mờ tai ù, không ngồi vững nổi, thân thể ngã nhào về phía trước, may là hai tay miễn cưỡng chống xuống đất được. Nhưng mà cú ngã này, khớp hàm nhất thời cắn không chặt, bên môi thoáng chốc bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn khó nhịn.
CHƯƠNG 82: ÔN NHU HƯƠNG KHỔ NHỤC GIỮ THÂN VÀNG (3)
Sau khi tiếng rên này bật ra, Tạ Liên thoắt cái bụm kín miệng.
Binh sĩ thiếu niên quay phắt người lại, nói: "... Điện hạ?"
Tạ Liên dùng một tay chống đất, một tay bụm chặt miệng, hơi thở rối loạn, đầu vai co giật. Chỉ nghe mỗi tiếng và nhìn bóng lưng này, e rằng quá nửa sẽ cho rằng y đang khóc thút thít.
Cả cuộc đời này, bất luận là trước hay sau khi phi thăng, Tạ Liên chưa bao giờ nếm trải thời khắc nào giày vò đến thế, thậm chí còn khó chịu hơn tu luyện nghiêm khắc nhất trong Hoàng Cực quán. Tay chống đất không còn sức, cả người Tạ Liên hướng ngã sang một bên. Giữa lúc mơ màng nằm dưới đất, thoáng thấy thiếu niên có vẻ muốn chạy vào, Tạ Liên vội quát: "Đừng vào đây! Ta đã bảo bất luận nghe được gì cũng đừng vào đây mà!!!"
Thiếu niên nọ dừng bước. Tạ Liên lật người một cách vất vả, ngửa mặt lên trên, hơi thở tạm xem như thông thuận, nhưng sóng nhiệt lan khắp tứ chi bách hài lại đợt sau cao hơn đợt trước. Nghe tiếng y lăn lộn trằn trọc, xem ra lửa dục đã bùng cháy rồi, đám yêu nữ ngoài hang đua nhau vỗ tay cười nói: "Điện hạ mẫu mực ơi, tội tình gì chứ! Hôm nay chàng sợ mất tín đồ mà không đến hưởng niềm vui sướng này, ngày mai chàng sợ mất tín đồ rồi lại không dám làm chuyện khác. Thần quan cái nỗi gì, có khác nào phạm nhân khổ sai bị lũ tín đồ của chàng níu tay níu chân đâu! Thần kiểu đó khỏi làm cũng được, dù gì cũng mất thôi mà, cớ sao không mưu cầu khoái lạc cho mình. Đến rồi lại đi, để ý nó làm chi!"
Trán Tạ Liên hằn vài sợi gân xanh, cảm xúc có chút mất kiểm soát, giận dữ quát: "Câm miệng!!!"
Đám yêu nữ nào sợ Tạ Liên của hiện tại, còn trêu chọc tiểu binh sĩ kia: "Em trai à, ngươi thấy bọn ta nói chí lý không nè? Ha ha ha ha..."
"Hí hí hí... Ngươi đứng đây có thấy khó chịu không?"
Mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt toàn thân, Tạ Liên cáu gắt tột độ, thình lình đưa tay xé toạc áo trước ngực, chỉ mong được mát mẻ một chút. Chợt nghe tiếng vang "loẹt roẹt", Tạ Liên bỗng kịp phản ứng: Sao tự dưng tay này trào lên chút sức thế? Tuy nguồn sức ấy chỉ xẹt qua rồi biến mất, chẳng mấy chốc đã không còn, nhưng Tạ Liên thử cảm nhận kỹ càng, quả nhiên sau cảm giác tê dại là sức lực đang dần tăng. Dù vậy, lòng Tạ Liên lại chùng xuống.
Sa vào Ôn nhu hương, trước tiên là tê dại, sau đó là nóng nảy. Hiện giờ tê dại đã qua, qua thêm lát nữa sẽ phát rồ phát dại. Tuy rằng y đã thiết lập hai tấm lá chắn trước hang núi, tấm bên trong là nhằm cản mình mất lý trí xông ra, nhưng phát cơn rồi chẳng biết cản được không nữa. Chẳng dễ gì được tỉnh táo giây lát, Tạ Liên nắm bắt thời cơ, ý nghĩ xoay vần trong tích tắc, nhanh chóng suy tính kế sách phù hợp.
Bỗng nhiên, y nghĩ đến một chi tiết: Ôn nhu hương phát tác rất nhanh, có thể nói máu nóng lên não là mất kiểm soát ngay, thế vì sao y lại chống được đến bây giờ? Lẽ nào ngoại trừ định lực của y còn chịu được thì không còn nguyên nhân nào khác?
Nghĩ đến đây, Tạ Liên hít sâu một hơi, khẽ nghiêng đầu, nói với bóng thiếu niên muốn vào nhưng không dám ở trước cửa hang: "Ngươi... vào đây."
Nghe vậy, dường như binh sĩ thiếu niên muốn lập tức chạy ào đến cạnh y, nhưng sau vài bước, có vẻ nhớ lại khi nãy Tạ Liên giận dữ gào lên "Bất luận nghe được gì cũng không được phép vào", nó chần chừ không biết rốt cuộc có nên vào không. Bây giờ Tạ Liên sửa lời cũng vì bất đắc dĩ, nói: "Ngươi vào trước rồi tính sau."
Thiếu niên không đắn đo nữa, xông vào ngay.
Vách hang hẹp dài, trong hang ấm áp ẩm thấp, tối đen như mực, xòe tay không nhìn thấy năm ngón. Dựa vào tiếng thở dốc cố dằn cho thật nhỏ của Tạ Liên, thiếu niên mò mẫm đi tới trước người y. Tạ Liên nói: "Ngươi đặt... đặt kiếm xuống đất đi. Lại gần bên ta, đừng cách quá xa."
Binh sĩ thiếu niên đáp: "Vâng ạ!" Dứt lời chắp tay giao vũ khí phòng thân duy nhất của mình ra, đặt tại nơi Tạ Liên buông thõng tay là chạm đến. Tạ Liên nói tiếp: "Nhờ ngươi đỡ ta dậy."
Thiếu niên bèn quỳ một chân bên cạnh Tạ Liên, vươn hai tay đỡ lấy y. Nào ngờ nó vừa chìa tay, thứ mà ngón tay chạm vào không phải là vải vóc, mà là da thịt ấm nóng.
Đôi tay kia rút về ngay tắp lự. Tạ Liên cũng không ngờ lại bị đôi tay nóng hầm hập của thiếu niên làm bỏng, bấy giờ mới sực nhớ, vừa rồi mình nằm dưới đất tâm phiền ý loạn giãy dụa, xé toạc áo trên của mình. Vốn dĩ đàn ông ở trần cũng không có gì, chỉ là đặt trong tình cảnh này thì có hơi xấu hổ. Nhưng chút xấu hổ đó không cần phải nêu rõ, nên làm gì thì làm nấy, rồi cũng qua thôi. Có lẽ thiếu niên nọ cũng hiểu, không đợi Tạ Liên mở miệng, nó đã chìa tay lần nữa, nắm đôi vai trần của Tạ Liên nhanh nhẹn đỡ y dậy, sau đó rút tay ngay. Tạ Liên tựa vào vách hang, sống lưng kề sát đá núi lành lạnh, hít thở đều lại, phát hiện thiếu niên lùi vài bước thì vội vàng kêu lên: "Chờ đã, đừng đi ra!"
Tạ Liên nói gì binh sĩ thiếu niên cũng nghe răm rắp, thế là lập tức đứng yên. Tạ Liên nói tiếp: "Ngươi cắt một sợi tóc của ta xuống đi. Ta cần dùng."
Thiếu niên đáp lời rồi chìa tay ra, nhưng do đang trong bóng tối nên nhìn không thấy rõ, mái tóc dài của Tạ Liên lại được buộc gọn gàng sau lưng, nó không thể sờ một phát trúng ngay tóc Tạ Liên, nhưng lại sơ ý đụng trúng da thịt ở ngực y, trắng mịn mềm dẻo, phủ một lớp mồ hôi mỏng, vừa chạm là trơn tuột. Tạ Liên vốn đã nhịn đến khó chịu, thiếu niên này còn chạm vào nơi quá khó đỡ, lồng ngực tức khắc như có một dòng điện xẹt qua, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, y bật ra một tiếng rên trầm thấp.
Trong chớp mắt, hai người trong hang đều cứng đờ.
Mà lũ hoa yêu ngoài hang chỉ hận không thể dựng thẳng lỗ tai để nghe ngóng, làm sao bỏ sót được? Chúng cười hô hố hỏi: "Ơ kìa, bên trong đang làm gì đấy!"
"Ngại chết mất thôi."
"Không dám nghe luôn."
Cho rằng bọn chúng đang cười nhạo mình nhịn khổ sở quá, Tạ Liên nghiến răng nói: "Các ngươi...!"
Nghe Tạ Liên nổi cáu, binh sĩ thiếu niên cũng vội vã rút tay về, không dám chạm nữa. Dĩ nhiên không phải Tạ Liên nghiến răng với nó, trong mắt y, tiểu binh sĩ này chỉ là con nít mà thôi. Nghĩ rằng chắc là nó sợ mạo phạm mình, Tạ Liên dịu giọng nói: "Đừng hoảng, ngươi tiếp tục đi, đừng để ý đến bọn chúng."
Thiếu niên khàn giọng đáp: "Vâng." Nhưng hình như vẫn còn hoảng sợ, mất cả buổi cũng không chạm trúng nơi mình nên chạm, chạm một cái phát hiện chạm sai lại lật đật rút tay về, cuối cùng chỉ đành mò mẫm loạn xạ trên lồng ngực Tạ Liên, mò thẳng một đường lên trên, tê đến nỗi Tạ Liên khổ không nói nên lời, chỉ hận không thể đập mạnh gáy vào vách hang, ngất luôn cho lành. Cuối cùng, thiếu niên sờ trúng hầu kết run run của Tạ Liên, kế đến lần mò ra sau, nắm lấy một sợi tóc của y. Nó chỉ cầm một sợi cực mảnh, cẩn thận nhặt kiếm cắt một cái rồi nói ngay: "Điện hạ, được rồi!"
Lúc này, Tạ Liên lại dậy được chút sức, tay cũng nhấc lên được. Y nói: "Đưa tay cho ta."
Thiếu niên nâng tay lên. Tạ Liên lấy sợi tóc dài mảnh trong tay nó, thắt lung tung quanh một ngón tay của nó. Thiếu niên sửng sốt cả buổi trời, run giọng hỏi: "Điện hạ, đây là?"
Tạ Liên thở dài: "Mùi thơm của hoa yêu sắp bước vào giai đoạn hai, ta phải mượn dùng kiếm của ngươi, lát nữa có bất kỳ thứ gì muốn tổn thương ngươi, ngươi cứ giơ cánh tay này lên là có thể hộ thân bảo mệnh. Bây giờ mau ra ngoài đi."
Hồi lâu sau, binh sĩ thiếu niên lùi ra khỏi hang núi. Lũ hoa yêu rối rít hỏi: "Ra rồi hả?"
"Cuối cùng cũng ra rồi."
"Chặn bọn ta ở bên ngoài, chính ngươi thì vào trong. Bạn nhỏ, ngươi chơi xấu quá nha!"
Cùng lúc đó, Tạ Liên cảm giác được có càng nhiều năng lượng tuôn khắp tứ chi. Y hít sâu một hơi, tay phải cầm thanh kiếm mẻ mà binh sĩ thiếu niên để lại, ổn định tinh thần, giơ kiếm lên, rạch một đường lên cánh tay trái.
Trong nháy mắt, tựa như gạt bỏ màn sương mù trước mặt, năm giác quan thanh tỉnh phần nào.
Quả nhiên là thế!
Tuy cánh tay trái của Tạ Liên máu chảy ồ ạt, nhưng trong lòng lại như túm được một cơ hội sống giữa loạn lạc nhốn nháo.
Mùi thơm của Ôn nhu hương làm người ta thấp thỏm nóng nảy, khơi dậy dục vọng ngủ say dưới đáy lòng người. Ngày trước kiềm chế nghiêm trọng bao nhiêu, sau khi hít mùi thơm ấy sẽ phản phệ dữ dội bấy nhiêu. Điều mà ngày trước Tạ Liên kiềm chế, ngoại trừ "tình dục" thì là "sát dục". (sát dục = dục vọng chém giết)
"Sát dục" này, không thể nào là giết yêu ma quỷ quái. Bởi vì xưa nay y từng giết rất nhiều yêu ma quỷ quái, nào có chuyện kiềm chế bao giờ. Đối tượng "giết" phải là người hoặc thần, như vậy mới có cảm giác "vi phạm lệnh cấm". Trước khi vào hang, vì thiết lập trận pháp mà Tạ Liên tự rạch mình một nhát, lúc đó thấy máu nên mới giảm bớt tác dụng của Ôn nhu hương, bởi lẽ sát thương mình cũng là sát thương.
Suy cho cùng, "tình dục" và "sát dục" đều là dục niệm có tính công kích cực mạnh. Thậm chí Tạ Liên từng nghe nói, có người cho rằng hai cái giống nhau về bản chất, vậy thì cứ thế mà làm sẽ tìm được cách thay thế để vượt qua cửa ải gian khó trước mắt.
Xác định điểm này xong, Tạ Liên chẳng hề do dự rạch thêm một nhát lên cánh tay trái, sau mỗi lần rạch lại cảm thấy thần trí thanh tỉnh hơn phần nào. Lòng đang mừng thầm, nhưng chẳng biết có phải yêu khí của Ôn nhu hương tác quái trong người không, ngay khi "sát dục" được thỏa mãn, một luồng cảm giác sung sướng mãnh liệt bất chợt trỗi dậy trong cơ thể Tạ Liên.
Cảm giác sung sướng đê mê ấy cuốn sạch mọi ngóc ngách từ đỉnh đầu đến mũi chân Tạ Liên, dễ dàng đánh tan thành lũy mà vừa rồi y khổ sở chống cự rất lâu mới dựng nên. Chờ khi Tạ Liên ý thức được, y đã khẽ rên ra tiếng.
Nếu không phải trong hang núi chỉ có mỗi mình mình, Tạ Liên hoàn toàn không thể tin được âm thanh này là do mình phát ra. Bị dọa đến run bắn người, y trợn to mắt, nhủ thầm: "Rõ ràng cách này dùng được mà, sao lại như vậy chứ?"
Đến khi nhìn lại thanh kiếm kia, Tạ Liên mới sực nhớ, binh sĩ thiếu niên từng dùng kiếm này chém thân rễ của đóa hoa, còn từng chém yêu nữ hóa thành hình người, lưỡi kiếm sớm đã tiêm nhiễm chất lỏng của Ôn nhu hương. Y dùng kiếm này tự làm mình bị thương hòng xoa dịu dục vọng, nhát thứ nhất rạch bằng hai phần sức, nhát thứ hai phải dùng ba phần sức mới đạt được hiệu quả thư thả tương tự, thế khác nào uống rượu độc giải khát?!
Cũng vì y nôn nóng đến choáng đầu, không thì đã chú ý đến điểm đó từ lâu. Tạ Liên âm thầm mắng mình, việc đã đến nước này, đành phải xé tay áo trái lau thanh kiếm như điên, sau đó xé tay áo phải nhét vào miệng mình, liều mạng cắn chặt, cố gắng kiềm chế.
Giữa môi răng nghiến chặt, tiếng rên khẽ đó bị Tạ Liên ép cho đứt quãng từng hồi. Tiếc rằng hang núi tự dội tiếng vang, tất cả âm thanh nhỏ bé đều bị lặp đi lặp lại phóng to truyền ra ngoài, huống hồ binh sĩ thiếu niên nghe lệnh y nên đã bịt hai mắt lại, chỉ nghe tiếng mà phân biệt, lỗ tai càng nhạy hơn, nào có chuyện không phát hiện điều lạ thường? Nó cũng không kiềm được nữa, run giọng gọi: "Điện hạ?"
Hoàn cảnh túng quẫn thế này, quả thật là nỗi nhục lớn trong đời. Tạ Liên khó mà tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu bị người khác bắt gặp, cho dù đang trong hang núi tối đen kịt cũng không tài nào chịu nổi, bèn cất giọng kêu to: "Đừng vào đây!!!"
Tuy nhiên, miệng y còn cắn chặt cục vải, chỉ nghe được mỗi tiếng nức nở rất đỗi đáng thương, binh sĩ thiếu niên nghe vậy thì càng sốt ruột hơn.
thiếu niên nghe vậy thì càng sốt ruột hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top