chương tám
trịnh thành xán dựa vào chút sức lực cuối cùng sót lại của cậu để mở cửa nhà, cõng tống ân thích vào trong, để cậu nằm trên sofa. còn hắn thì ngay lập tức vọt ra ngoài. biết là để tống ân thích ở lại một mình khá nguy hiểm, làm sao mà biết cậu sẽ đau như nào hay sẽ làm gì trong suốt lúc không có hắn. nhưng nếu trịnh thành xán cứ loay hoay với mấy cái phương thức trên mạng, tống ân thích có thể đau tới chết.
một lúc sau trịnh thành xán trở lại, trên tay là một túi nilon lớn từ cửa hàng tiện lợi. hắn mò túi áo khoác, lấy ra một cái túi zip, bên trong có vài viên con nhộng màu trắng mà hắn đã chẳng ngần ngại xin từ nhân viên trực đêm tại cửa hàng. thật sự may mắn là cậu nhân viên rất vui vẻ giúp đỡ, nếu không giờ này ngoài bệnh viện thì không còn cách nào nữa.
"ân thích, dậy, dậy uống thuốc"
gần hai mươi năm sống trên đời, trịnh thành xán thề đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến người ta bệnh, mà người có thể tác động trực tiếp lúc này chỉ có hắn. hắn thật tình không biết làm gì.
"ân thích"
tay chân trịnh thành xán luống cuống, hắn ngồi bên cạnh sofa. tống ân thích đau đến cau mày, mồ hôi hai bên thái dương không ngừng túa ra, trán cũng lấm tấm giọt to giọt nhỏ. bàn tay cậu run rẩy ôm bụng, các khớp tay cấu vào lớp áo khoác dày, như muốn nắm lấy khúc ruột của mình ra mà cắt bỏ.
"ân thích"
hắn gọi mãi vẫn không có hồi âm. trịnh thành xán thật sự bí bách lắm rồi, mặt nhăn lại như miếng giẻ lau. hắn không biết cách để cho người khác uống thuốc, kêu hắn uống thì còn được. chỉ có cách bóp miệng cậu để thuốc vào, rồi cứ đổ nước vào đại thôi. việc này có ổn không? nước mà đổ thẳng kiểu đó có làm người nọ sặc chết không?
"..."
tống ân thích hơi ưỡn ngực thở dốc. bao tử bỗng quặn thắt làm cho cậu vô cùng khó hô hấp, gập người ho mấy cái.
trịnh thành xán nhìn cảnh này, trong đầu không nghĩ được gì thêm, sốt ruột muốn chết. hắn đỡ tống ân thích dậy, để cậu dựa ra sofa, cắn một đầu viên con nhộng, chừa ra một nửa bên kia, sau đó không nói không rằng áp tới. vừa hay ngay lúc chóp mũi trịnh thành xán chạm đến chóp mũi đối phương, tống ân thích bất thình lình hé mắt. mọi cảnh tượng phía trước hoàn toàn nằm trong con ngươi màu nâu đen.
như đứa trẻ làm chuyện xấu bị phát hiện. trịnh thành xán ngỡ ngàng, đơ ra như bị điểm huyệt. hai đầu mũi chạm vào nhau, tê dại da đầu. hơi thở yếu ớt của tống ân thích nhẹ nhàng rơi trên nhân trung của hắn. trịnh thành xán nhìn nét mơ hồ nơi đáy mắt cậu, trong lòng như có một cọng lông vũ rơi xuống. vừa nhộn nhạo vừa bồi hồi.
nghe theo lý trí cũng là một đặc quyền của con người đúng không?
trịnh thành xán chống một tay, tay kia nắm lấy cằm cậu, một đường thẳng áp tới. hắn hơi đẩy đầu lưỡi, đem viên con nhộng từ miệng hắn đưa qua miệng cậu. sau đó hơi cúi người về trước, xem dáng vẻ của tống ân thích như nào.
người nọ một chút cảm xúc cũng không có. chỉ có ánh mắt mệt mỏi nhìn hắn rất thẳng thừng. trịnh thành xán biết tống ân thích rất giỏi che đậy cảm xúc, nhưng hiện tại sự căng thẳng xen lẫn đau đớn đã triệt để đánh gục tống ân thích. ma xui quỷ khiến, trịnh thành xán một lần nữa cúi đầu, hôn lên hai cánh môi xanh xao, cái hôn dịu dàng phát ra tiếng có chút mờ ám. giữa không gian tĩnh lặng, bên ngoài trời mưa gió có lớn cách mấy cũng không xuyên qua được hệ thống cách âm ở nhà tống ân thích.
mà người nọ cũng không phản ứng, ánh mắt xao động nhìn hắn một lúc. tống ân thích không trốn tránh, cậu cũng không tự lừa dối bản thân. ngượng ngùng thì không có, nói chính xác là vừa khó hiểu vừa khó tả.
khó hiểu vì sao hắn lại hôn mình. có phải là hôn thật không? hay chỉ là sơ ý? khó tả vì cảm giác này khiến tống ân thích dễ chịu, như thể trong lòng được vuốt ve cưng chiều, làm cho tống ân thích ương ngạnh bao lâu nay muốn rũ bỏ lớp giáp gò bó trong giây lát.
"uống chút nước không?", trịnh thành xán nhìn môi cậu hỏi.
tống ân thích cay đắng nuốt xuống viên thuốc, khó chịu nhăn mặt. trịnh thành xán khẽ cười, đưa cốc nước ấm đến trước mặt tống ân thích. bàn tay đặt trên đùi cậu xoa xoa dỗ dành.
"thuốc đắng giã tật"
tống ân thích nheo mắt, miệng thì nhạt, thuốc thì đắng, nước nóng lan ra trong miệng càng thêm khó chịu. tống ân thích liên tục nuốt nước bọt, yết hầu động đậy, trịnh thành xán cứ nhìn chằm chặp vào môi và hõm cổ của tống ân thích. cả người tống ân thích nóng hôi hổi, có thể đã phát sốt vì bị chứng đau dạ dày hành, lúc uống nước hai cánh môi bị ướt càng thêm bóng bẩy mềm mại. trịnh thành xán nhìn tới đờ hết cả người.
khoảnh khắc chạm môi vừa rồi thật sự không đủ. trịnh thành xán muốn nhiều hơn nữa, lâu hơn nữa, không chỉ dừng lại ở việc môi chạm môi như một sự vô ý của hắn. hắn không cố ý, hắn rõ ràng cố tình hôn cậu. mà tống ân thích không phản kháng cũng không có tỏ vẻ thích hắn, điều này mới làm trịnh thành xán khó chịu.
một cái hôn có thể mang nhiều tầng ý nghĩa. chỉ là môi chạm môi, tống ân thích có thể hiểu hắn đang muốn dỗ dành cậu. cũng có thể hiểu là trịnh thành xán trêu chọc tống ân thích. liệu tống ân thích có nghĩ đến cái lí do đó chưa? về việc trịnh thành xán thích cậu ấy. hay là đối phương vì bệnh nên không ý thức được hành động này là gì.
lợi dụng người khác lúc đang bệnh cũng là một thể loại biến thái.
trịnh thành xán thoáng nghĩ trong đầu. nhưng tống ân thích có nghĩ hắn là người như vậy không nếu nhận biết được không gian mờ ám của cả hai ngay lúc này.
"tôi chưa bất tỉnh đâu nhé!"
trịnh thành xán nhịn không được bật cười, tiếng cười trầm đục vang rõ trong màn đêm.
"giờ thì trông giống đội trưởng taekwondo hơn rồi đó"
"chật vật lắm hả?"
"chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ. đặc biệt là với cái miệng đầy mùi cồn như này", trịnh thành xán vừa nói vừa liếc xuống môi cậu, bàn tay không an phận sờ thử một chút. so với ngón cái thô ráp của hắn khác xa một trời một vực.
"đừng dây vào tôi"
"nếu lí do hợp lý"
"đàn ông đã muốn thì không có gì là không hợp lý. cậu có phải đàn ông không?"
"muốn thử không?"
"..."
tống ân thích hơi híp mắt, như đang muốn nhìn thấu con người phía trước. suy nghĩ một hồi, tống ân thích bỗng thẳng lưng, chiều cao vừa vặn với trịnh thành xán, từ sau lưng trịnh thành xán nhìn tới chỉ thấy bóng lưng to lớn của hắn, to đến mức che hết cả người tống ân thích. vào lúc hai mái đầu chụm lại, ngoài trời nổ ầm một cơn sấm, nháng qua tia lửa đỏ rực, sáng trưng một bên mặt của tống ân thích.
"cảm ơn vì đưa tôi về"
giọng tống ân thích thầm thì trong không gian đặc quánh mùi sương mù, mang theo men rượu còn đó hạ trên khoé môi mềm của trịnh thành xán.
hắn còn tưởng cậu sẽ hôn mình.
trịnh thành xán phì cười, bàn tay di chuyển lên, đặt trên thắt lưng người nọ, một phát bóp vào. lực đạo không mạnh không nhẹ, tựa như trêu hoa ghẹo nguyệt.
"chỉ vậy thôi à?"
"cậu cứu tôi, tôi để cậu hôn một cái. chúng ta không ai nợ ai"
"hôn? đó đâu gọi là hôn, gọi là 'thơm' mới đúng"
khoé miệng tống ân thích hơi vểnh một bên, chúng tỏ tâm tình đã tốt hơn nhiều. cậu nghe hắn dông dài mà thấy buồn cười, vì vậy hết cúi đầu cười rồi lại ngẩng lên nhìn hắn lắc đầu, trông rất bất đắc dĩ.
"có khác nhau hả?"
"tôi có thể thơm tất cả mọi thứ nhưng hôn thì không. giống như cậu mấy phút trước còn ốm đau nặng nề, bây giờ lại quỷ quyệt bày trò trêu chọc tôi..."
"cậu nghĩ nhiều rồi"
"tôi không suy diễn, tôi nhìn thấy, rất rõ ràng"
"vậy hả...", tống ân thích sờ cổ áo hắn, phần cổ phía sau không ướt, nhưng phía trước hơi thấm nước mưa. chắc vừa rồi đi ngược hướng gió, mưa tấp vào nửa người trước, làm ướt cả mảng áo.
"vậy vừa rồi là thơm à?"
"đâu, tôi kiểm tra xem cậu đã uống thuốc chưa ấy chứ!"
"ra là trịnh đội trưởng cũng có bộ mặt này"
"vậy cậu có muốn thử xem là không hợp lý hay hợp lý không?"
tống ân thích vỗ vỗ vai hắn, "tiếc là tôi không muốn."
"nhưng tôi thì có"
trịnh đội trưởng vừa dứt câu, không đợi được đến lúc tống ân thích đáp trả, ngay lập tức ấn môi mình vào môi đối diện. hắn biết có thể mình sẽ không thích uống rượu, nhưng vị rượu thoang thoảng trong miệng tống ân thích thì khác.
người ngồi trên sofa rất cao, vì bẩm sinh xuất phát từ lò luyện taekwondo chuyên nghiệp. ấy vậy mà cá thể đối diện khuỵu gối bên dưới, thẳng lưng một chút đã san bằng chiều cao với cậu, lại có thể che hết khuôn người của tống ân thích, chỉ có chỏm tóc đen bóng mềm mại nhè nhẹ cử động.
trịnh thành xán bị đối phương cắn chặt răng từ chối, bàn tay khi nãy đặt ở eo cậu chuyển sang ôm trọn thắt lưng, ra sức kéo vào người mình. tống ân thích giật mình, cậu cung tay trước ngực, không để hai thân thể áp sát vào nhau, bất thình lình, trịnh thành xán há miệng, dùng lực cắn xuống một cái, tống ân thích hít một hơi, bị cắn đau tới điếng cả người, còn bị lợi dụng lúc mình không đề phòng chen lưỡi vào trong, sơ sài đảo qua một lượt.
tống ân thích ngầm hiểu hắn quả thật là không thể đùa được. cậu dùng quyền gạt tay hắn ra, không để mình lọt vào lòng trịnh thành xán, nhưng trịnh thành xán như đọc được suy nghĩ đối phương, hắn buông lơi hai tay, thành ra tống ân thích cứ như đánh vào không trung, chơi vơi hết cả người. ngay lập tức bị trịnh thành xán siết chặt vào trong ngực một lần nữa, sau gáy truyền đến cái lạnh và thô ráp, chính xác là tay của trịnh thành xán.
"hmm", tống ân thích thở gấp, phát ra âm thanh nóng bỏng.
lần đầu tiên trong cuộc đời bị người khác hôn dằn mặt. trước đó nếu có qua lại với bất kỳ ai, tống ân thích chưa từng để người khác chiếm nhiều lợi thế đến vậy. thậm chí phản kháng mạnh mẽ bị hắn từ chối.
răng môi lẫn lộn ma sát với nhau, chiếc lưỡi như chuồn chuồn lướt nước, đảo khắp ngóc ngách trong khoang miệng nóng hổi của tống ân thích. từng đường đi nước bước đối với tống ân thích rất quen thuộc, nhưng vì trịnh thành xán là người hôn nên cảm xúc lân la chạy trong đại não khác biệt hoàn toàn. tống ân thích không chối bỏ, cậu cũng không thể lừa dối bản thân mình.
tống ân thích cảm thấy vừa rồi nước nóng hình như cũng giã được chút men có trong người, nhưng hiện tại cậu lại thấy say hơn một chút. mùi tinh dầu xạ hương trên người trịnh thành xán và mùi rượu hoà thành một khiến tống ân thích không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.
cơ thể không phản kháng chính là một loại hiệu ứng ngầm đồng ý. trịnh thành xán nhếch khoé môi, chen giữa hai chân ôm chặt tống ân thích, vừa hôn vừa cắn hai cánh môi mỏng, chơi đùa trong miệng như viên kẹo dẻo ngọt ngào, mà kẹo này còn có vị rượu. ngon như vậy hẳn là rượu thượng hạng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top