chương mười sáu
trung học x đối đầu trường nam sinh yy trong lần giao hữu bóng đá làm tiền đề cho giao lưu văn hóa và đánh giá chéo giữa các trường nằm top của các thành phố lớn.
ngày hôm đó trịnh đội trưởng thắng. thắng vẻ vang một trận, được chiếu hình ảnh lên cả tivi, hàng xóm gần nhà ai cũng biết hết, cứ đi ngang nhà thuận miệng khen trịnh phu nhân sinh con quá mát tay. khen hắn nức mũi, làm mẹ hắn ngại muốn chết.
"mới về nhà đã đi rồi sao? không ăn cơm tối à?"
"con sang ăn với ân thích. ba mẹ ăn đi"
mẹ trịnh chớp chớp mắt, "không mấy gọi thằng bé qua đây ăn đi, để mẹ nhìn nó chút xíu."
"không được. ân thích hướng nội, gặp mẹ nhỡ mẹ làm người ta sợ chết khiếp"
"cái thằng trời đánh. dám nói người đẻ ra nó kiểu vậy đấy"
trịnh thành xán cười hề hề, sấn tới mổ lên trán mẹ một cái.
"cậu ấy ít khi ra ngoài. bây giờ chưa phải lúc cho mẹ xem"
"vậy khi nào thấy được nhớ dẫn về, không thôi cho mẹ địa chỉ đi, mẹ tự coi"
trịnh thành xán nốc hết nửa cốc sữa bò còn lại, đặt ly 'cạch' xuống bàn, vội vàng đi ra cửa, vừa đi vừa ngoái nhìn mẹ cậu vẫy vẫy tay, nói. "không cho đâu mẹ đừng đòi nữa."
.
tống ân thích ngủ quên trên sofa ngoài phòng khách. lúc cậu giật mình tình dậy, mở mắt thấy trịnh thành xán ngồi xổm bên dưới, trên vai vẫn còn đeo balo. ngón tay cái của trịnh thành xán vuốt nhẹ gò má cao của cậu, thấy cậu tỉnh mới dám hôn một cái.
nụ hôn như lướt trên phiến môi mỏng, để lại chút mùi thơm thoang thoảng.
"mệt hả?"
cậu gật gù. đầu đặt trên gối xê dịch một chút, cố tình gối đầu trên bàn tay của trịnh thành xán cọ tới cọ lui. "trễ vậy rồi còn sang đây làm gì? ở nhà một hôm đi."
trịnh thành xán luyện tập để đi đá giao hữu, tống ân thích thì phải cùng nguyên bân và xán anh về dưới quê thăm dì của hồng thăng hãn. ban đầu trịnh thành xán đòi đi, nhưng cậu biết trận đấu này không chỉ đơn giản là giao hữu thôi, còn là bộ mặt của nhà trường nữa. nên tống ân thích khuyên hắn ở lại chuyên tâm thi đấu, cậu về quê sẽ tranh thủ lên lại với hắn.
thật ra trịnh thành xán không muốn cậu cực khổ, tống ân thích năn nỉ mãi, năn nỉ muốn gãy lưỡi trịnh thành xán mới chịu ở lại thi đấu mà không có cậu.
còn về phần của tống ân thích. về đó có mấy ngày mà mặt mũi hốc hác rõ ra. hai quầng thâm dưới mắt cũng đậm hơn.
"có đói không?"
"không có"
"chiều giờ có ăn gì không? sao lại không đói"
"không có làm gì, chỉ ngủ thôi nên mới không thấy đói"
trịnh thành xán cưng chiều hôn lên mắt cậu.
"ngủ từ chiều?? vậy đã tắm chưa?"
tống ân thích lắc đầu, "chưa."
trịnh thành xán thở một hơi, xoa lưng tống ân thích. bỗng dưng đứng dậy, cởi áo khoác qua khỏi đầu.
"đợi một lát. tôi đi chuẩn bị nước nóng"
tống ân thích mắt nhắm chặt, lười biếng không cử động. qua một lúc nghe tiếng chân từ trên lầu xuống, đi về chỗ cậu.
trịnh thành xán cầm hai bàn tay cậu, kéo tống ân thích đang ngủ ngon lành dậy. mái đầu vùi dưới gối xù lên, tóc rơi trên trán không theo quy luật, một cảnh tượng xốc xếch đến mĩ miều.
"đi tắm cái đã. rồi ngủ tiếp"
"ngày mai rồi tắm"
"ở dơ. em đi tắm tôi mới thương em"
hắn nói xong chợt thấy kì kì. nói câu này với tống ân thích có hơi phản tác dụng. cậu thì có sợ ai.
"không cần cậu thương"
"mau đi tắm, không thôi tôi kêu chú công an bắt em bây giờ"
tống ân thích vì một câu lừa gạt vô tri như vậy mà bừng tỉnh. gì chứ? có vụ đó nữa hả?
"lừa con nít hả", tống ân thích bất lực nói với hắn.
trịnh thành xán được nước cười hì hì, hắn hôn lên khoé môi giận dỗi của cậu. nắm tay đối phương đi lên lầu.
"sạch sẽ ngủ mới ngon mà. tôi xả nước vừa ấm tới, tắm mau rồi ra ngoài. trời tối dễ bị cảm lắm biết không?"
tống ân thích mủi lòng ngoan ngoãn gật gù, cầm đồ trịnh thành xán đưa tới đi vào nhà tắm đóng sầm cửa.
trịnh thành xán đi tới đi lui trong phòng không biết làm gì. trong đầu nghĩ muốn nấu ít canh rong biển thịt băm đợt trước mẹ chỉ hắn làm. thời tiết dạo này lạnh lẽo bất thường, có lúc mưa bão rất lớn, uống canh nóng cho ấm người.
trịnh đội trưởng nói là đi xuống bếp liền. đèn phòng bếp bật được một lúc, đèn phòng tắm trên lầu tắt ngóm. tống ân thích theo nói quen không mặc đồ, trên người quấn áo choàng tắm, mái tóc ướt đẫm nhỏ từng giọt xuống cổ, đi xuống dưới nhà.
tủ lạnh bị mở ra. không biết là cố ý hay là do quá quen sinh hoạt như vậy, tống ân thích cầm chai nước ngửa cổ uống một hơi mất nửa chai, lúc uống còn để nước tràn qua khoé môi một ít, rơi qua cằm rồi chui tọt vào phần ngực bên dưới.
trịnh đội trưởng không hiểu mô tê gì, nhìn cậu muốn nổ đom đóm mắt. nước canh trong nồi sôi ùng ục cũng không hay. cho đến lúc hay thì người đưa tay tắt bếp lại là tống ân thích.
"trịnh đội trưởng bị cái gì hả?"
trịnh thành xán giật mình nhìn nồi canh, may là đã tắt rồi. hắn chợt bật cười một mình, làm cho tống ân thích bên cạnh khó hiểu.
cậu đứng trước mặt hắn, phẩy tay qua lại, phát hiện người nọ rất bình thường, không có giống bị bệnh đến mất hồn. vậy sao cư xử lạ lùng ấy nhỉ!
"làm sao vậy? cười cái gì?"
trịnh thành xán mím môi, nếu còn cười nữa tống ân thích có thể sẽ đuổi hắn ra ngoài mất.
trịnh thành xán không nói gì, áp sát đối phương. lồng ngực cách một tấm khăn choàng dày cộng thêm một lớp áo thun của trịnh thành xán cũng không che được mấy thứ bên trong. trịnh thành xán khẽ hít một hơi căng, hắn hơi ngước mặt, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, ôm lấy tống ân thích đang vô cùng thơm tho.
"mặc đồ vào đi được không!"
đây không giống một câu hỏi cho lắm, trịnh thành xán giống như đang nói chuyện với cậu thì đúng hơn. ban đầu tống ân thích không để ý mấy chuyện này, cậu cũng không nghĩ là nó sẽ để lại hậu qua đối với trịnh thành xán. tống ân thích nhìn cổ hắn trước mắt mình không ngừng nuốt nước bọt, hai cánh tay ôm cậu phía cũng không an phận, sờ tới sờ lui.
tống ân thích có chút buồn cười nhưng không nói. khoé môi cậu hơi cong, giơ tay ôm ngược lại hắn. đầu nghiêng sang một bên, đặt lên bả vai trịnh thành xán.
"một lát đi ngủ rồi mặc"
trịnh thành xán nghe người trong lòng nói vậy còn có thể làm gì được. hắn lại nuốt nước bọt, thở dài thườn thượt.
"haha"
vì một cái thở dài như vậy mà tống ân thích không giấu được nụ cười, vội bật cười thành tiếng.
"khả năng kiềm chế kém vậy à?"
"em còn nói"
trịnh thành xán điểm mũi cậu. thấy cậu không phản ứng, cúi đầu ấn lên môi cậu hôn sâu một cái.
khoé môi tống ân thích khẽ nhếch trong nụ hôn. cậu chuyển tay sang ôm lấy cổ hắn, kéo đầu trịnh thành xán vào nụ hôn ướt át.
tống ân thích chủ động cắn môi hắn, không chỉ là cắn thôi, mà còn cố tình đưa đầu lưỡi như rắn vào bên trong mút lấy lưỡi hắn, trả thù lại bấy lâu nay đều bị trịnh thành xán hôn.
bọn họ hôn nhau mất một lúc. khi tống ân thích gấp gáp thở dốc trong nụ hôn lãng mạn và vòng tay rộng lớn của trịnh thành xán, hắn mới luyến tiếc rời đôi môi ấy.
trán tựa trán, hai cơ thể dán chặt vào nhau. gân xanh trên trán trịnh thành xán nổi lên bề mặt, tống ân thích một tay ôm cổ hắn, một tay sờ sờ đường sống mũi đối phương, nịnh nọt nói một câu.
"đẹp trai thật"
bắt trọn bàn tay làm càn của cậu để lên môi hôn. trịnh thành xán thâm tình cảnh báo.
"đừng có quậy. tôi không được kiên nhẫn cho lắm"
nụ cười khiêu khích của tống ân thích khiến dây thần kinh xung quanh não hắn nứt toạt ra. trịnh thành xán cắn môi cậu, buông eo tống ân thích, kế đến mặt không một chút cảm xúc cầm lấy dây thắt lưng của người nọ, thẳng tay giật bỏ.
áo choàng tắm tuột khỏi bả vai cậu. trịnh thành xán cởi áo thun qua khỏi đầu, vứt dưới sàn nhà, khom người bế tống ân thích một đường đi thẳng lên phòng ngủ.
________________________
cut ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top